Die Nummer Eins im Pott sind wir


Không có gì mới mẻ cả chỉ muốn lưu lại những khoảnh khắc mình yêu thích nhất trong trận derby thôi =((( đảm bảo hôm qua các chàng quẩy lửa tiệc tùng hôm nay ngủ thẳng cẳng hic =)))

Đội phó của em =((( không ai có thể hiểu hết được, em yêu anh và em thấy biết ơn đến thế nào vì đội bóng này có anh. 33 tuổi, 33 tuổi, 33 tuổi. Và trận này sang trận khác anh luôn nằm trong top những người chạy nhiều nhất và bao sân rộng nhất. Đối đầu với những đối thủ trẻ trung nhất mạnh mẽ nhất và cả tinh quái nhất, nhưng chưa từng ai có thể đánh bại anh. Và niềm vui này, mọi người không hiểu. Lí do duy nhất mà Piszczu chưa từng là đội trưởng chính thức của BVB là bởi vì, anh ấy đã từ chối nó. Anh tự xem mình là một người lặng lẽ và không phù hợp để dẫn lối một đội bóng, vậy nên đã luôn lắc đầu trước trách nhiệm của một người lãnh đạo. Nhưng nếu bạn nhìn thấy cách anh ấy chiến đấu trên sân, nếu bạn nhìn thấy cách anh ấy ăn mừng, cách anh ấy hào hứng vì một chiến thắng quan trọng, ai cũng không thể nhầm lẫn anh ấy là một trong những thủ lĩnh của cả đội.

2 người đàn ông em yêu thương nhất trong đội. Thật ra tình bạn của Mawco và Piszczu rất thầm lặng. Có một khoảng cách tuổi tác giữa họ, không nhiều nhưng Mawco đã luôn là một người tươi trẻ hơn so với tuổi :))) nên bạn luôn có thể cảm nhận cái khoảng cách này rất rõ. Họ không có nhiều sở thích chung và lối sống cũng khác biệt. Điểm chung lớn nhất của họ chính là sự tôn trọng và tình yêu cho đội bóng này. Đam mê với một trận derby là một thứ cảm xúc có thể xây dựng qua nhiều năm tháng. Đội hình hiện tại rất trẻ trung và mới mẻ, ít có ai khác có thể thật sự say mê chiến thắng trước Schalke như hai người. Mawco đã bỏ lỡ quá nhiều trận derby và Piszczu cũng đã chịu nhiều dồn nén trong 3 năm không thắng. Bạn có thể thấy nó trong nụ cười của họ, họ muốn điều này nhiều như thế nào. Sự phấn khích của Mawco khiến mình ngây dại. Bạn sẽ chỉ được thấy bộ mặt này của anh trong những trận đấu như thế này mà thôi.

Mình định nói về những khoảnh khắc vui vẻ thôi, không hiểu sao cứ không kềm chế được lại lảm nhảm câu chuyện tình yêu này :))))

Vẫn thấy cái khoảnh khắc này buồn cười từ hôm qua đến giờ =))))) Jadon Sancho đại diện đích thực của thế hệ Z huhu =)))))) chộp ảnh ăn mừng cũng vẫn phải lôi điện thoại ra quay chụp hic =)))) thật sự mình rất mừng vì được thấy nụ cười xinh xẻo của Jade ngày hôm qua. Thật tốt khi nghĩ rằng, đội bóng này, chúng tôi, các fan của em, có thể khiến em vui vẻ trở lại trong những ngày này. Khi Jade ghi bàn thắng quyết định, lúc đầu Mawco và Axel lao đến định hò hét ăn mừng cùng em như bình thường, nhưng ngay sau đó cả hai nhận ra em đang khóc và đều quay sang ôm em như một sự an ủi. Một khoảnh khắc rất ngắn ngủi trước khi gần như cả đội đều lao đến. Mình yêu cái cách các thành viên của đội bóng này, dường như quan tâm đến nhau hơn cả như những đồng nghiệp bình thường.

Mình thích cả nụ cười của Raph trong khoảnh khắc này nữa. Như đã nói, đam mê với một trận derby là cảm xúc được vun đắp dần qua nhiều năm tháng. Raph là minh chứng rất rõ của điều ấy. Bởi vì, mình có thể khẳng định, Raph không hề hào hứng như thế này trong trận derby đầu tiên của cậu ấy, và không hề có nỗ lực chiến đấu đến cùng như ngày hôm qua. Cậu ấy là một chàng trai ngoại quốc, ngày ấy cậu ấy chỉ biết rằng trận đấu này rất quan trọng, chỉ nhận thức được trận đấu này khác biệt. Đến bây giờ khi đã thật sự hòa nhập cậu ấy mới cảm nhận được nó thật trọn vẹn. Bạn có thể thấy điều tương tự ở Paco, ở Marwin. Một vài năm nữa, cảm xúc của họ với trận đấu này sẽ còn dữ dội hơn thế này rất nhiều.

Nhân tiện, thế nào là một derby player?

Thomas Delaney là một derby player.

Trước trận cả fandom còn đùa nhau thế này, Thomas chính là kiểu không cần năm tháng để cảm nhận Revierderby. Anh ấy sẽ đam mê trận đấu này như các cầu thủ gạo cội đam mê nó, ngay từ lần đầu tiên. Derby Delaney là một trong những chủ điểm làm chúng tôi mong đợi nhất =))))

Và chúng tôi không có sai haha =)))) Màn ăn mừng bàn thắng của anh ấy đã nói lên tất cả =))))

Lúc nhìn thấy cái này cả group chat đồng loạt type "sml" lmao =)))))) ư hư sao Bruun hỗn quá dzị bây điện hạ đang đà nhảy lên mà =))) cái đám u-17 đi lên, trò đẩy người này là truyền thống của chúng nó, đứa nào cũng làm =))))

Khoảnh khắc này cũng quá dễ thương. Hãy nhìn Chris huhu =)))) thằng nhỏ đang cởi áo để thay áo Die Nummer Eins im Pott sind wir vào haha =))))) cởi thì cởi đi cởi xong rồi hát hóng hớt quá chi vậy bay =))))) thật ra Chris là người được nếm mùi vị chiến thắng Revierderby còn nhiều hơn cả Mawco =))))) nhận thức được điều này khiến mình thấy không biết nên khóc hay nên cười =)))

Khi bạn đang yên đang lành thì bị một phần tử quá khích tấn công lmao =))))))) chời má Mawco đã nhắm Mo từ trước rồi, ảnh lao vào em nó như thú vồ mồi =))))) anh ơi anh bị làm sao đấy tăng động à =))) trông nó như kiểu ối anh ơi tha em có tội nghiệp không =)))))))) Manu còn cứ vậy mà ngoảnh mặt đi không thèm quan tâm huhu =)))) thề luôn khoảnh khắc này là hình ảnh tái diễn của cái gif này

Không khác nhau, không thể tìm được điểm khác nhau luôn =))))

Cái này, mình cũng có đưa vào fic của mình, Mo là cậu đàn em mà Mawco thân thiết và yêu thích nhất (bên cạnh Ju). Để ý thì sẽ thấy Mawco không lúc nào không chú ý đặc biệt đến Mo, còn lúc nào cũng thích ở quanh trêu đùa với nó. Mình thích tình bạn của 2 anh em này lắm lắm lắm lắm, Mawco là ánh mặt trời rạng rỡ thu hút mọi người còn Mo cũng là bông hoa nhỏ người gặp người yêu. Đáng yêu với đáng yêu va vào nhau, thật sự quá sức chịu đựng =(((((( 2 anh em này có quá nhiều material để viết đến mức mình không biết nên bắt đầu viết từ đâu trước luôn =((((

Khoảnh khắc khiến mình cảm động nhất đương nhiên là việc các fans đợi cả đội ở Brackel để chào đón họ trở về. Và khi Axel và Achraf còn xuống xe để vui vẻ cùng mọi người. Cả đội lần fans, ai cũng dễ thương hết :(((( thật ra nhìn cảnh tượng tại Brackel sẽ hiểu được tại sao trận đấu này được xếp vào giờ đá sớm thay vì giờ vàng :)))) các anh bảo an đã đủ vấn đề mệt mỏi rồi, không đời nào họ để trận đấu diễn ra vào tối muộn để cái đám quậy phá tưng bừng này được dịp gây rối haha =))))

Ngoài ra, thẳng thắn mà nói mình vui vì cả đội khoảng 6 phần còn 4 phần chỉ là cười vào mặt lũ xì trum ahahahaha =))))))

Đội trưởng của em =))) hãy nhìn nụ cười nửa miệng và cái nhìn đầy khinh miệt của anh ấy huhu quá ngầu quá rung động =))))) ông nội Caligiuri này cả trận ngoài ăn vạ và cố tình gây hấn với Achraf và Mawco thì không làm được gì nữa lmao =)))))

Điều khiến mình buồn cười nhất ở Smurfs trận này là thứ tinh thần èo oặt đáng thương của họ =))) xin lỗi nhưng mà đá đấm kiểu quái gì mà ngay từ giây đầu tiên đã chỉ chăm chăm phàn nàn kêu la thảm thiết với trọng tài để đòi thẻ với đòi phạt =)))) Sane ngay trong vòng 15p đầu tiên đã ăn thẻ vì phàn nàn lắm quá thái độ với trọng tài choidu sợ quá như kiểu không muốn thi đấu nữa ấy =)))) lúc sau còn sút bóng vào chân trọng tài vl điên quá hóa mù hả =))) đến lúc pha bóng chạm tay của Axel mình thấy sợ thay cmnl chời mé định khóc luôn đó hả ông nội =)))) Nhưng không gì bằng được việc Bentaleb ăn thẻ vì phàn nàn với trọng tài trong.lúc.ông.ấy.đang.xem.lại.var.một.tình.huống.có.khả.năng.mang.lại.một.quả.penalty.cho.đội.nhà choidudime làm dzị chi =))))))) mục đích là gì vậy =)))))))) Sau khi có được quả pen thì Tedesco ngay lập tức điều chỉnh đội hình bó lùi sâu lại để bảo toàn tỉ số hòa vcl tư tưởng khá lắm những người anh em fans của những người anh em sẽ hài lòng lắm đó =))))))

Thật điên rồ vì một năm có thể tạo ra quá nhiều khác biệt. Chiến thắng cả Bayern VÀ Schalke trong một giai đoạn? Nhiều khi mình vẫn nghĩ đang mơ haha. Giờ mọi lời mỉa mai xấu tính đã tống đi được rồi, hi vọng ngày mai có thể nghiêm túc nhìn nhận lại trận đấu ngọt ngào này :))))

Chốt lại bằng bài đăng rung động con tim này

Pierreus never dies =((( Auba sẽ không bao giờ bỏ lỡ một trận đấu có ý nghĩa quan trọng với BVB và cá nhân Mawco. Auba quan tâm đến Mawco nhiều như vậy đó huhu otp never dies.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro