Chương 96-100
Chương 96: Đây là 'tác phẩm có tình tiết'
"Ừ..." Khóa ngồi ở trên lưng hắn, hai ngón tay cố gắng hé ra cánh hoa của miệng huyệt, chậm rãi đem côn thịt thật lớn của hắn nuốt vào trong cơ thể, vách tường nhỏ hẹp làm cho cô di chuyển một chút cũng khó khăn vô cùng, cô cũng không dám chần chờ một lát. Thật vất vả nuốt trọn côn thịt vào, cô mới có thể thở ra một ngụm, một bên đút cái miệng nhỏ, một bên giương mắt không yên nhìn sang đôi mắt lạnh lẽo sau mắt kính của nam nhân.
Giờ phút này, toàn thân cô quần áo chỉ còn vắt vẻo trên thân, cùng thân thể trần trụi của cô hình thành đối lập, nam nhân trước mặt gần như trang phục chỉnh tề, chỗ duy nhất không che chắn... Hà Nhạc Nhạc nhìn dưới thân, vừa thẹn vừa vội.
Đây là... Lần thứ hai ở trong xe, lần này ở ghế sau nên không gian hơi lớn hơn một chút, nhưng mà liên tưởng đến động tác cảm thấy thẹn lúc này có lẽ đã bị thư ký của hắn nhìn về kính sau thu hết vào mắt, cô liền...
Thân Đồ Mặc khẽ nhíu mày, dục vọng bị mãnh liệt đè ép, hắn cũng không có hưng phấn.
"Cô quen Lê Dĩ Quyền?" Một tay đặt lên đùi cô, một tay thưởng thức đầu vú, trên mặt Thân Đồ Mặc nhìn không ra cảm xúc đặc biệt gì khác.
Hà Nhạc Nhạc lắc đầu, cẩn thận hơi hơi nâng mông rồi mới chậm rãi ngồi xuống, "Tôi, tôi bạn... bạn của tôi đang làm việc ở đây, hôm nay, là, trùng hợp gặp được."
"Vậy à?"
Thể xác và tinh thần khẩn trương làm cho bên trong hoa huyệt nửa ngày cùng không có ướt át, lửa nóng thật lớn của hắn cứ như thế trướng trướng đỉnh lên thân thể của cô, làm cho cô động cũng không được không động cũng không được.
"Vào lúc nào thì... Lê Dĩ Quyền đã đổi nghề làm bác sĩ?" Theo đùi cô xoa xuống nhụy châu, vòng vòng nhẹ vặn một cái.
"Ách ──" thân thể buộc chặt run lên, trong cơ thể trào ra một chút ẩm ướt an ủi , "Tôi, tính ăn cơm xong liền trở về bệnh viện..." Dựa theo ẩm ướt trong cơ thể, biên độ chuyển động của cô dần dần lớn hơn, mật dịch cũng tiết ra càng nhiều chất lỏng trơn trượt giúp hắn xâm nhập vào quỹ đạo.
Cảm giác ma sát tê ngứa, vui sướng nguyên thủy không ngừng mà từ dưới thân dập dờn bồng bềnh mở ra, tình dục như sương mù che phủ hai mắt trong suốt của cô, vòng eo mềm mại loạng choạng, ở trên côn thịt cực nóng của hắn phóng đãng nhảy múa.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngày càng kiều mỵ của cô, tay Thân Đồ Mặc mò lấy túi xách của cô, cầm điện thoại di động bắt đầu nhìn lướt qua nhật ký trò chuyện của cô.
Hắn... Hắn sao có thể tùy tiện xem chuyện riêng tư của cô!
Hà Nhạc Nhạc tuy rằng trong lòng bực tức, động tác dưới thân cũng không dám ngừng lại, hai tay chống tại đầu gối của hắn, xoay tròn cái mông.
May mắn, may mắn cô hôm nay không có gọi điện thoại cho Linh Vũ ...
Nhìn trong điện thoại của cô cũng không có số của Lê Dĩ Quyền, Thân Đồ Mặc đáy mắt âm ngoan hơi hạ xuống, nhưng cơn giận chưa lui. Nhìn cô gái trên người rõ ràng có biểu tình giấu diếm, Thân Đồ Mặc bấm một dãy số, rồi mới đưa điện thoại di động đến nơi cô chìa tay với không tới.
"Thân Đồ tiên sinh..." Hắn, hắn gọi điện thoại cho ai? Hắn muốn làm gì? Hà Nhạc Nhạc sợ tới mức động cũng không dám động, khẩn trương nhìn qua lại giữa điện thoại của cô cùng Thân Đồ Mặc.
Thân Đồ Mặc nâng tay lấy mắt kính xuống lau lại.
"Tôi có nói cho cô ngừng sao?"
"Tôi..." Hà Nhạc Nhạc nuốt nuốt nước miếng, chột dạ sau khi nói dối làm cho cô không có một chút ý chí phản kháng, chỉ có thể tiếp tục thẹn thùng nâng mông thẳng lưng chuyển động.
Vật cứng trướng to của hắn đâm thật sâu ở trong cơ thể của cô, cho dù không động cũng đã làm cho cô khó chịu rầm rì, vừa chuyển động lại làm cho vòng eo của cô run lên, giống nhau toàn bộ thân thể đều bị hắn xỏ xuyên qua. Mỗi lần trước cô đều phải phá lệ cẩn thận, sợ động tác nhỏ chọc hắn tức giận, vừa muốn đúng lúc lùi lại miễn cho hoa tâm chịu ngược, mỗi một động tác đều phải dùng cả mười hai vạn phần tinh thần, mười mấy cái qua lại đã làm cho thể xác và tinh thần của cô mệt mỏi, nhưng khoái cảm thân thể cũng còn rất mãnh liệt, tê ngứa trong hoa huyệt cũng càng thêm rõ ràng...
"Alo? Nhạc Nhạc! Mình còn đang muốn gọi điện thoại cho cậu đây! Cậu sao lại đi trước vậy? Cũng tại mình, vội vàng đứng lên đi làm việc liền... Nhạc Nhạc thực xin lỗi nha!"
Linh Vũ? Hắn vì sao muốn điện thoại cho Linh Vũ?
Hà Nhạc Nhạc dừng lại động tác hoang mang nhìn Thân Đồ Mặc, ai ngờ Thân Đồ Mặc lại cong cong khóe môi, thu hồi mắt kính, đem mắt kính đưa tới trước miệng cô.
"... Cắn." Thanh âm ma mị lại vang lên.
Giống như bị mê hoặc, Hà Nhạc Nhạc khẽ mở cánh môi cắn xuống, giây tiếp theo cô đã biết dụng ý của hắn ──
"A..." Đau ──
Thắt lưng cùng mông bị hai tay của hắn dễ dàng kiềm chế ở đụng sâu vào côn thịt, đầu cự vật cứng rắn x bừng tỉnh đánh vào đỉnh hoa huyệt, tàn ngược phá vỡ hoa tâm xâm nhập tận sâu bên trong!
"Nhạc Nhạc?" Nhậm Linh Vũ đầu bên kia của di động gọi nửa ngày không có nghe ai trả lời, kỳ quái lên tiếng.
Hà Nhạc Nhạc buồn bã nhìn sang di động chuyển mắt cầu xin tha thứ, nhìn thấy Thân Đồ Mặc lắc đầu tiếp theo là một loạt động tác càng thêm mạnh mẽ của nam nhân.
Thân thể cô gái căng đến mức tận cùng gắt gao siết chặt dục vọng của hắn, từng cái qua lại ma sát đều khắc sâu, làm cho hắn cũng tăng thêm hô hấp, giống như khống chế không được hai tay nâng thắt lưng của cô làm tiết tấu thật nhanh.
Cự long ở trong thân thể cô thế như sấm sét đông đẩy tây đụng, cô vất vả lắm mới có chút khí lực vẫn không thể ổn định thân thể, chỉ có thể cắn mắt kính nằm ở đầu vai hắn, bối rối nghe dưới thân truyền ra tiếng va chạm thân thể sỉ nhục, tiếng nam nhân ra vào trong thân thể dâm mỹ.
"Nhạc Nhạc? Tiếng gì vậy?"
Không, đừng... Không thích nghe... Nước mắt nháy mắt tràn đầy, cô cũng không dám khóc lớn chỉ sợ phát ra âm thanh.
"Chắc là cấn máy rồi? Đã sớm kêu cậu làm khóa mật mã mà không chịu!"
Di động đối diện cuối cùng cũng tắt máy, nhưng rất nhanh điện thoại liền vang lên tiếng chuông.
Vừa thấy Thân Đồ Mặc tạm dừng rút ra cắm vào, sử dụng chút sức lực cuối cùng trong thân thể, Hà Nhạc Nhạc giãy ra khỏi cánh tay của hắn, trước khi hắn cầm được di động, đã giựt lấy, bấm cửa sổ xe xuống ném ra ngoài. Động tác liên tiếp không hề dừng lại như hành văn liền mạch lưu loát làm bản thân Hà Nhạc Nhạc giật nảy mình, nhưng chờ đến khi cô phản ứng được mình vừa làm cái gì ── cô chỉ hy vọng lúc nãy cũng đem bản thân ném ra ngoài cho rồi...
Chương 97: Bởi vì vừa vặn
"Nhạc Nhạc tỷ? Hôm nay có cái gì ăn ngon không? Khẩu vị của em đã bị Nhạc Nhạc tỷ dưỡng thành kén chọn rồi!" Vinh Thanh Nhã vừa vào cửa bỏ lại đồ mua sắm liền thẳng đến phòng bếp ở bên người Hà Nhạc Nhạc tìm kiếm.
Hà Nhạc Nhạc kiều kiều khóe miệng, nhưng trong mắt không ý cười.
"Nhạc Nhạc tỷ giống như không vui? Phát sinh chuyện gì sao?"
"... Không có việc gì, chờ một lát tới bữa tối là được rồi." Hà Nhạc Nhạc miễn cưỡng cười cười, "Đúng rồi, hôm nay có bánh trẻo, có muốn nếm thử không?"
Vinh Thanh Nhã lắc đầu, "Em không thích đồ ăn đông lạnh."
"Không phải đồ ăn đông lạnh, buổi chiều tỷ tự gói."
Buổi chiều... Ngay lúc cô nghĩ mình chết chắc rồi, cô không biết nên nói là may mắn hay xui xẻo thật sự cắn phải đầu lưỡi, đau đến bưng kín miệng.
Thân Đồ Mặc bắt lấy miệng của cô nhìn nhìn, không làm tiếp nữa, chờ xe của Mâu Tư đến, hắn kêu thư ký đem cô đuổi về bệnh viện Tông thị.
Đến bệnh viện, trước tiên cô gọi cho Linh Vũ báo bình an, chỉ nói di động bị rớt hư rồi, chờ có thời gian lại đi mua cái mới. Lúc nhìn thấy Mục Duy mới biết buổi sáng hắn đã tái khám xong rồi, buổi chiều chính là ở lại làm vật lý trị liệu, hắn thấy cô trước thời gian đã trở về còn cười hỏi cô sao không đi chơi nhiều hơn, làm cho cô chỉ có thể cười khổ. Cô... đã phụ ý tốt của hắn.
Trở về nhà trọ sớm, cô lập tức lái xe ra ngoài đi mua bột mì cùng nguyên liệu nấu ăn, tuy rằng không hy vọng xa vời Thân Đồ Mặc sẽ động lòng tra tấn cô ít một chút, nhưng .... so với hoạ vô đơn chí còn tốt hơn.
Ban ngày Mục Duy ở bệnh viện cố gắng nên mệt mỏi, bữa tối không có xuống lầu, Hà Nhạc Nhạc liền mang đồ ăn lên, bàn ăn chỉ còn hai tỷ muội Vinh gia.
Nguyễn Lân đâu?
Lầu 3 không có ai, Hà Nhạc Nhạc liền trực tiếp lên lầu 7.
Hoàng hôn mùa hạ, sắc trời vẫn sáng ngời như trước, Nguyễn Lân đang ngồi dưới đất dựa vào mặt tường thuỷ tinh, mặc một bộ quần áo tập thể hình lộ ra cơ bắp cường tráng, xung quanh bao phủ một tầng sương mù dày đặc.
Hà Nhạc Nhạc nhìn xa xa, hạ tầm mắt... thật ra đời người rất công bằng, bất kể là ai cũng đều có buồn rầu và đau khổ, mọi người cũng không cần phải đi hâm mộ người khác, cũng không cần thương hại bộ dáng đáng thương của bản thân. Cố gắng vì cuộc sống của mình, vượt qua cửa ải khó khăn của bản thân, khi có thừa năng lực có thể giúp đỡ người khác liền giúp đỡ, không cầu thiên hạ nể phục, nhưng không thẹn với lương tâm.
"Ăn cơm." Ngồi ở trước mặt nam nhân đang có sương mù vây quanh, Hà Nhạc Nhạc nhẹ giọng nói.
Nguyễn Lân ngẩng đầu. Phía Tây mặt trời lặng còn phiếm hồng, ở phía bên phải trên gương mặt cô ánh lên vệt sáng màu vàng, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng không hoàn mỹ, ngũ quan thậm chí không tinh xảo mấy, nhưng vì sao... Hắn cũng không muốn dời ánh mắt.
Hai mắt cô như hàm chứa gió nhẹ, không ấm không lạnh, giống như không có cái gì có thể tác động lòng của cô, cho dù sợ hãi, ánh mắt của cô cũng không bao giờ có khủng hoảng; nhưng mà khi ánh mắt ấy sa vào tình dục, chỗ sâu trong ánh mắt lại giống như mị dược làm cho người ta xúc động, thầm nghĩ phải làm cho ánh mắt ấy hàm chứa ngại ngùng cũng mị hoặc.
Môi của cô, luôn nhẹ nhàng giương lên, cho dù có phiền não hay bĩu môi trêu chọc, môi cô vẫn nhếch lên rất chọc người.
Cô... vì sao lại là cô gái bán đứng thân thể của bản thân?
Thân hình to lớn như báo, hơi đứng lên đã đem cô gái trước mắt túm một cái nhào vào dưới thân mình, hai tròng mắt cuồng dã gắt gao nhìn chằm chằm cánh môi phấn hồng, lúc cô mở miệng trong nháy mắt liền dán môi hắn lên.
"A..." đầu lưỡi của cô! Nước mắt...
Một hồi lâu, Nguyễn Lân mới buông lỏng môi cô ra "Có chuyện gì vậy?"
"... Không cẩn thận cắn phải, trước, ăn cơm trước đi."
"Ừ." Một bên đáp lời, Nguyễn Lân một bên hôn lên cổ của cô, ngón tay thuần thục cởi nút thắt quần áo, cách áo ngực xoa nắn đầu vú no đủ của cô.
Hắn thích cô gái này.
Nếu như muốn nói hỏi vì cái gì, nguyên nhân nhất định là ── cô vừa vặn mới tốt. Cô không phải tuyệt thế mỹ nhân, nhưng nhìn hắn nhìn thuận mắt, thân thể cô còn xa mới xứng với từ hoàn mỹ nhưng hắn vuốt đều rất thuận tay thoải mái, tính tình cô rất mềm mại thiếu cá tính của cô gái hiện đại, nhưng như vậy mới tốt hắn thích khi dễ liền khi dễ; tối hôm qua lần đầu tiên thấy cô phát hoả, thậm chí hắn còn thấy cô bùng nổ như vậy mới tốt càng đáng yêu hơn... Hắn thích nhất là khi cô nũng nịu gọi hắn 'Lân', cảm giác ấy so với khi hắn làm một trận còn thoải mái hơn.
Cởi quần bò của cô xuống quăng qua một bên, Nguyễn Lân cứ ôm Hà Nhạc Nhạc chỉ còn nội y đi xuống lầu 3.
Nguyễn Lân...
Theo phòng tắm đến trên giường, hắn vốn không lúc nào rời đi thân thể của cô. Cùng hình ảnh ảnh đế thân sĩ thong dong bên ngoài nhà trọ hoàn toàn khác nhau, Nguyễn Lân ôm cô, vĩnh viễn luôn cuồng dã, hắn luôn lấy tốc độ nhanh nhất mạnh nhất áp bức làm thể lực cô mau chóng mất đi, rồi mới vào lúc thân thể cô mềm như một bãi nước tiếp tục làm. Hắn cũng không che giấu yêu cầu mãnh liệt của mình, mỗi một lần, lúc bắt đầu cự long của hắn tiến vào thân thể cô, hắn mỗi một giờ một khắc cũng muốn làm cho hoa huyệt của cô phải khắc sâu cảm nhận dục vọng to lớn như lửa cháy đồng cỏ của hắn.
"Ừ... Trước, trước đi ra được không? Anh, Anh còn chưa ăn cơm."
"Tôi đang ăn."
"A..." ma sát kịch liệt nóng bỏng trong mật huyệt làm cho da đầu cũng run lên, nếu không còn có mật dịch, cô thậm chí hoài nghi cô có thể bốc cháy hay không. Nóng quá... Sâu quá... giống như cắm sâu vào trong bụng của cô...
"Tôi, tôi còn chưa ăn..."
Nam nhân cười nhẹ một tiếng, "Ăn no sẽ cho em." Thắt lưng đâm mạnh, luật động mê người.
"A a ── tôi, a ừ..." Chống cự lại khoái cảm kinh khủng đánh thẳng vào tâm hồn, cô nâng cao thắt lưng muốn trốn thoát rút cắm dã man của hắn, lại bị hắn chèn một cái gối đầu ở chỗ dưới mông, mông nâng cao thừa nhận phong ba bão táp.
Nhìn cô gái dưới thân nhếch môi anh đào ngăn chặn tiếng rên rỉ, tiết tấu bên hông Nguyễn Lân chậm lại, dịu dàng rút cắm một hồi lâu, ngay tại lúc lông mày cô giãn ra lại đột nhiên đâm mạnh vào, đem hoa huyệt chặt trất hút chặt sợ run
"A a a ── "
"Sao phải chịu đựng, lại muốn cắn đầu lưỡi sao?"
Bị hắn ác liệt trêu đùa làm cho thiếu chút nữa không khống chế được, cô tức giận trừng mắt hắn khóc nức nở rầm rì.
"Gọi tên anh."
"... Không gọi."
"Kêu?"
"Không gọi!"
"Gọi tên!"
"── tôi!"
"..."
"Ách a a ── "
Chương 98: Hai người càn quét
Thật vất vả từ lầu 3 đi ra, cũng không biết đã mấy giờ, Hà Nhạc Nhạc khó chịu cúi đầu nhìn trên váy trên người, không có thói quen. Mười mấy năm không có mặc váy, hiện tại mặc... cảm thấy trên đùi thiếu cái gì đó.
Không nghĩ Nguyễn Lân lại mua chiếc váy xanh ngọc lần trước Vinh Thanh Nhã kêu cô thử, vừa nãy Nguyễn Lân ném cho cô, cô còn thấy kỳ lạ làm sao hắn lại có quần áo con gái.
Quần áo của cô đều bị hắn ném ở lầu 7, cô không còn lựa chọn nào, nhìn lại nhãn hiệu, may quá, một ngàn nhân dân tệ, xem ra lúc ấy Vinh Thanh Phong đã chú ý đến khả năng kinh tế của cô...
Trước tiên lên lầu 7 lấy quần áo, Hà Nhạc Nhạc cầm váy đi lên lầu 6 bày bát đũa trên bàn ăn cho Mục Duy, xuống lầu chuẩn bị cơm chiều cho Nguyễn Lân một lần nữa.
Còn có... Thân Đồ Mặc cũng sẽ trở lại? Bánh trẻo rán hiện tại ăn mới ngon.
Khi xuống đến lầu 1, Vinh gia tỷ muội đã tắm rửa thay quần áo hàng ngày ở phòng khách xem tivi, tuy nói hiện tại Internet rất phát triển, phim truyền hình vừa ra trên Internet đã có, nhưng Vinh Thanh Nhã vẫn rất thích đổi đài xem phim thần tượng cùng nhau, mà Vinh Thanh Phong ngồi bên cạnh ôm laptop, lâu lâu ngẩng đầu xem tivi.
"Nhạc Nhạc tỷ! Quý đại ca cùng Chi Tu ca ca đã trở lại, đang ở phòng bếp càn quét bánh trẻo của tỷ!" Vinh Thanh Nhã vừa thấy Hà Nhạc Nhạc liền vui vẻ cười nói.
Hà Nhạc Nhạc cười tươi nhìn Vinh Thanh Nhã, về phòng thay đồ, mới đi về phòng bếp. Tuy rằng không biết bọn họ có thích ăn hay không, nhưng cô rất thích ăn bánh trẻo, lâu lâu mới làm nên làm khá nhiều, không sợ bọn họ ăn hết....
"Câu an nhanh đi, bàn thạo còn chứa xòng!" Miệng Quý Tiết nhét đầy bánh trẻo, vừa ăn vừa nói. Mà Tần Chi Tu đối diện hắn hai tay bận rộn, từ trong nồi kẹp ra cái bánh trẻo chấm chút dấm chua liền vội vàng nhét vào miệng, hai nam nhân lớn xác như quỷ đói đầu thai.
"Hai người các anh... hôm nay không ăn cơm chiều sao?" Vậy mà tự mình động thủ luộc bánh trẻo trong tủ lạnh.
Quý Tiết uống một ngụm nước ngẩng cổ đem bánh trẻo trong miệng cứng rắn nuốt xuống, nhìn lại trong nồi cũng không còn gì, mới rút tờ khăn giấy lau miệng.
"Đừng nói cơm chiều, cơm trưa cũng không được ăn. Lúc đói sắp điên được ăn bánh trẻo... mỹ vị nhân gian a!" Quý Tiết vẻ mặt như hát hí khúc nói. Hôm nay hắn thật sự quá đuối, bởi vì Tần Chi Tu mới tập trước một bài hát, vì thế người chế tác tiết mục vừa thấy hắn thì như điên vậy, sợ tức mức bọn họ cơm cũng không dám ăn cố gắng đẩy nhanh tốc độ.
"...." Nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của Quý Tiết cùng bộ dáng phong lưu phóng khoáng bình thường, Hà Nhạc Nhạc đột nhiên nhớ tới một câu quảng cáo gần đây ── "Đói quá hoá cuồng"!
"Còn muốn ăn nữa không?" Hà Nhạc Nhạc vừa mở tủ lạnh vừa hỏi, đợi cô mở tủ lạnh ra đã phát hiện bên trong đến một cái bánh trẻo cũng không còn, sau một lúc sửng sốt cô lập tức vọt tới bên cạnh bàn, vừa kịp chính mắt nhìn thấy Tần Chi Tu kẹp cái bánh trẻo cuối cùng.
Tần Chi Tu nhìn cô, khuôn mặt thanh nhuận thuần mỹ nổi lên chút tươi cười đơn giản, đem bánh trẻo đã chấm dấm chua đưa tới bên miệng cô.
"Ngày mai có thể tiếp tục làm bánh trẻo không?"
Sắc đẹp của mỹ nam trước mắt có thể làm cơm ăn a, lúc này cô vừa ăn bánh trẻo vừa xem mỹ nam rất ngon nha! Sao bình thường không thấy bọn họ ăn như thế chứ?
Hà Nhạc Nhạc cười khổ gật gật đầu. Ngày mai làm nữa cũng không có vấn đề gì, nhưng mà hôm nay làm sao đây? Thân Đồ Mặc trở về ăn cái gì a? Hơn nữa nhìn thời gian, cho dù đi siêu thị mua đồ đông lạnh cũng không còn kịp rồi.
Vừa nghe nói Thân Đồ Mặc buổi tối muốn ăn bánh trẻo rán, kết quả trăm cái bánh trẻo toàn vào bụng bọn họ, hai người lâu lâu khẩu vị bùng nổ lớn lúc này mới ngượng ngùng đứng lên.
"Ách... Tôi gọi điện thoại kêu khách sạn chuyển một phần lại đây." Quý Tiết vừa lấy điện thoại ra cầm trên tay, ngoài cửa sổ phòng bếp liền có ánh đèn xe chói mắt bắn vào...
Bất đắc dĩ nhìnQuý Tiết, Hà Nhạc Nhạc chỉ có thể nói ── hôm nay, cô làm việc gì cũng không thành.
Quý Tiết nghĩ nghĩ, "Cô trước tiên làm gì đó ăn đi, tôi lập tức quay lại, cam kết không để cho Thân Đồ phát hỏa." Nói xong Quý Tiết giống như gió chạy ra ngoài.
Thời gian có hạn, Hà Nhạc Nhạc liền làm một phần cơm rang trứng cho nhanh, nhớ rõ... Lần đầu tiên nhìn thấy Thân Đồ Mặc, hắn đã cướp cơm rang trứng của cô.
Tối bảy giờ năm mươi lăm phút như mọi ngày.
Hà Nhạc Nhạc bưng cơm rang trứng cùng với... Một hộp kem, quay đầu nhìn vẻ mặt đắc ý của Quý Tiết.
"Đi thôi, từ nhỏ đến lớn, mỗi lần tôi làm hắn tức giận đều là dùng chiêu này, trăm lần như một. Nhưng không được nói cho người khác nha! Khụ khụ... Rất tổn hại đến hình tượng lạnh lùng của Thân Đồ."
"... Cám ơn." Mặc kệ có hiệu quả hay không, cô cũng cảm ơn tình cảm của hắn.
Quý Tiết tươi cười dần dần nhạt đi, "... Ngày hôm qua, tôi..."
Hà Nhạc Nhạc nghe vậy xoay người, "Anh cũng không có làm gì sao, là do tôi phản ứng quá khích... Thực xin lỗi, tôi đã, đánh anh." Mặc kệ tâm trạng của cô như thế nào, cô cảm thấy nhục nhã như thế nào, lập trường của cô với nam nhân này vốn dĩ không giống nhau ── cô vốn không có tư cách truy cứu.
"Ách..." Lần đầu tiên được một cô gái trịnh trọng xin lỗi như thế, vẫn là do bản thân đã bắt nạt người ta, Quý Tiết tự nhận luôn thương hương tiếc ngọc chỉ cảm thấy cả người không thoải mái, "Kia... Chúng ta coi như tôi chưa nói qua câu nói kia, cô cũng coi như không đánh tôi, được không?"
"... ừ." Hà Nhạc Nhạc lần đầu tiên đối mặt với Quý Tiết, thoải mái thanh nhã cười cười.
Nhìn dáng vẻ tươi cười như hoa nhỏ không chút phòng vệ nào của cô, Quý Tiết phát hiện trong lòng bản thân lại ngứa lên, cúi đầu tiến đến bên tai Hà Nhạc Nhạc.
"Nhưng có câu tôi còn muốn nói là ──" nhẹ nhàng hôn xuống vành tai của cô, "Thanh âm của cô bất kể lúc nào đều rất hay."
Mười phút sau.
Thân Đồ Mặc nhìn bàn ăn có hộp kem cùng cơm rang trứng, giương mắt nhìn về Hà Nhạc Nhạc.
"Quý Tiết chỉ cô?"
Chương 99: Ngoài ý muốn
"Dạ, thực xin lỗi, bánh trẻo tôi làm thiếu..."
"... Tự cô làm?" Thân Đồ Mặc cảm giác rất ngoài ý muốn.
Hà Nhạc Nhạc gật gật đầu, chẳng lẽ hắn muốn cô mua đồ đông lạnh sao?
"Ngày mai tôi làm nhiều hơn, anh..." Hà Nhạc Nhạc mở miệng, hôm nay người ta muốn ăn, mà ngày mai mình làm nhiều hơn thì đâu cần thiết nữa. "... Thực xin lỗi."
Thân Đồ Mặc hạ mắt nhìn hộp kem, đột nhiên chìa tay vặn nắp hộp kem.
Thấy thời gian đã qua tám giờ, tim Hà Nhạc Nhạc càng đập càng nhanh, rồi mới... Cô sinh ra ảo giác ──
Cô đã thấy Thân Đồ Mặc nở nụ cười.
Không phải cười lạnh tàn khốc, không phải đùa cợt châm biếm, chính là... Cười. Tươi cười đơn thuần khoái trá, theo khóe miệng hắn nhếch lên choáng váng mở ra, tựa như một đóa hoa mềm mại hồng nhạt đến từ mùa xuân bay tới mặt hồ đóng băng, mặt băng chậm rãi tan rã, đóa hoa nhẹ hé... Trong ý cười mới hé dần dần kia giống như còn mang theo một ít hoài niệm.
Tim Hà Nhạc Nhạc vốn dĩ khẩn trương vô cùng, nhưng nhìn thấy tươi cười thản nhiên như vậy tự nhiên bình tĩnh lại.
Xưa nay khí chất Thân Đồ Mặc lạnh lùng tôn quý luôn làm cho người khác cảm thấy áp lực cực lớn, ở khoảng cách thân thiết thông thường cũng làm cho người ta không dám nhìn thẳng khuôn mặt của hắn, khuôn mặt kia tuấn mỹ sắc bén như đao, nhưng nếu không phải cô gái có tự tin siêu mạnh, đối mặt với hắn chỉ sợ tuyệt đối không dám có mơ ước gì.
Nhưng hiện tại, vẻ mặt băng sơn ác ma này vậy mà... lại lộ ra tươi cười nhẹ nhàng mê người như thế!
"Tôi không thích ăn đồ ngọt." Thân Đồ Mặc liếc Hà Nhạc Nhạc một cái, khẽ cười nói. Trong miệng nói như thế, hắn lại mở nắp hộp kem ra, cầm lấy muỗng nhỏ.
Nhìn thấy động tác của hắn, Hà Nhạc Nhạc sửng sốt một chút rồi mới bước lên phía trước giựt lấy hộp kem.
"Ách ── bụng rỗng ăn không tốt, tôi bỏ tủ lạnh trước cho anh, ăn cơm xong lại ăn ăn kem... Được, được không?"
Thân Đồ Mặc hơi hơi nghiêng đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn chính trực của cô nửa ngày, mới cười khẽ một tiếng, cầm muỗng nhỏ trong tay đưa cho cô.
"Được, đợi lát nữa rồi ăn."
Đợi lát nữa...
Nửa giờ sau, Hà Nhạc Nhạc đối với bản thân nhiều chuyện hối hận vô cùng.
Có người sẽ ăn kem ở bồn tắm lớn sao? A?
Hộp kem đã tan một nửa thành nước, nhưng nam nhân này cũng chưa nói không muốn ăn, cô chỉ có thể cầm muỗng nhỏ đưa cho hắn.
Mật huyệt dưới thân còn hàm chứa cự vật đang rút ra cắm vào của hắn, lần này không phải cô lau người cho hắn mà là hắn tự lau người cho cô. Lúc tự bản thân mình lau cũng không ngứa khắp nơi giống như hiện tại hắn cầm khăn tắm trên cơ thể cô lau đến lau đi.
Khó chịu xoay xoay thân thể, không ngờ cảm thấy trong thân thể có gì đó lại trướng lớn thêm mấy phần, làm cô sợ tới mức chột dạ nhìn Thân Đồ Mặc, động tác cũng đều đã quên.
"Hình như ngâm lâu lắm rồi?"
"Ừ ừ!" Hà Nhạc Nhạc liên tục gật đầu!
"Ừhm... Vậy ăn nhanh chút" Thân Đồ Mặc cười yếu ớt, lấy hộp kem trong tay cô qua. Ngay tại lúc cô nghĩ hắn sẽ không cần hình tượng uống nước kem tan ra, vậy mà hắn lại khoát tay đem nước kem lạnh đổ lên thân thể của cô!
"A..." Rất lạnh, Hà Nhạc Nhạc nhỏ giọng kinh hô, "Thân, Thân Đồ tiên sinh."
Thân Đồ Mặc cười khẽ bắt nạt hai bầu ngực dính vào nước kem của cô, tinh tế liếm hôn, "Như vậy ăn sẽ nhanh hơn."
"..." Hà Nhạc Nhạc chống vào vách tường bồn tắm, vì phối hợp với động tác của hắn nên chỉ có thể cố gắng xoay người ưỡn ngực, eo nhỏ giống như bờ sông, làm cho cô rất là khó chịu, đây là hắn ăn kem hay ăn cô chứ?
"... Ăn ngon không?" Hà Nhạc Nhạc đột nhiên hỏi.
"A..." Thân Đồ Mặc cười lên tiếng, "Thu hồi lời nói lúc nãy, đồ ngọt như thế này, tôi còn thích ăn."
Nghe tiếng cười của hắn, Hà Nhạc Nhạc cả gan hỏi, "Anh... Không tức giận?" Thay vì không ngừng sợ hãi không biết hắn phát hỏa khi nào, cô thà rằng chuẩn bị tâm lý sẵn cho bản thân để đối diện với tức giận của hắn hơn.
Thân Đồ Mặc tươi cười nhạt dần, khuôn mặt bình tĩnh liếm nước kem trước ngực cô, rồi mới nắm thắt lưng của cô bắt đầu chậm rãi rút cắm hoa huyệt.
"Tôi cũng không dễ dàng tức giận như vậy, tôi chỉ thấy đó là cảm giác tội lỗi vì nói dối thôi." Thân Đồ Mặc nhìn khuôn mặt chột dạ ngượng ngùng của Hà Nhạc Nhạc, âm điệu lạnh như băng. "Tôi đã nói rồi, cô có thể lựa chọn nói hoặc không nói, nhưng lừa gạt tôi..."
"... Thực xin lỗi." Thực ra hắn đang cảnh cáo cô.
"... Lần sau không được viện lý do này nữa."
Ngoài ý muốn toát ra trong mắt, Hà Nhạc Nhạc cười tươi như hoa, "Ừ!"
"Không được nói cho Quý Tiết."
"Ừh?"
"Kem."
Hà Nhạc Nhạc suy nghĩ một hồi lâu mới hiểu được ý của Thân Đồ Mặc... Hắn nói hắn không thích ăn đồ ngọt, có thể là do từ nhỏ đến lớn mỗi lần Quý Tiết làm Thân Đồ Mặc tức giận đều lấy kem xin lỗi hắn, nguyên nhân chỉ có một ---- Thân Đồ Mặc căn bản không muốn cùng Quý Tiết so đo, chỉ là... chỉ là lấy kem để cho hắn xuống đài thôi!
"A..." nam nhân này... ít nhất đối với bạn bè đôi lúc cũng khá dịu dàng.
"Có gì buồn cười sao?"
"Không, không... A ── đừng, đừng... A a...Quá, quá nhanh... A..."
Có lẽ là do Hà Nhạc Nhạc đang rất cảm kích, cũng có lẽ là lần đầu tiên phát hiện Thân Đồ Mặc có điểm rất đáng để thưởng thức, hai tiếng tiếp theo, là lần đầu tiên từ lúc vào nhà trọ đến nay cô phối hợp thân thể với nam nhân mà không hề giữ lại gì, hết sức xinh đẹp...
Hoan ái vui vẻ, vách tường ẩm ướt trơn trượt càng làm cho Thân Đồ Mặc chìm đắm hơn, cho đến khi dạ dày truyền đến co rút đau đớn, hắn mới buông tha cho cô gái trong lòng, rút ra dục vọng chưa hoàn thành thoả mãn, đứng dậy đi xuống giường.
Bốp!
Hà Nhạc Nhạc nhặt lên thứ hắn vừa ném trên giường.
Versace? Nhãn hiệu di động chưa nghe bao giờ...?
"Cái này... Cho tôi?"
"...Nếu cô muốn cứ đem đập luôn cái này đi."
"Cám ơn anh... Nhưng mà tôi ──" cô không muốn nhận thứ gì của bọn họ cả.
"Ừhm?"
"Tôi nhận, nhận..." Chỉ có thể giống như cái váy của Nguyễn Lân, chờ đến hết ba tháng thì để lại tiền vậy...
Chương 100: Điện thoại thông suốt
Rạng sáng 12 giờ, tiếng di động chợt vang.
"Ca, sinh nhật vui vẻ!"
"... Cảm tạ, em đã về nhà?"
"Ừ, mama hối lão cha đi du lịch vòng quanh thế giới..."
"Vì thế gọi em trở về tiếp quản?"
"Đúng vậy, nếu như anh nguyện ý nhận lấy, giấc mộng vòng quanh thế giới của mama ít nhất phải năm năm."
"Vòng quanh thế giới để đuổi giết anh sao?"
"Ha ha ha ha!"
Nửa nằm ở đầu giường, nghe tiếng bên kia di động truyền đến tiếng cười sang sảng, chân mày Nguyễn Lân vốn đang nghiêm túc cũng hơi giãn ra. Khác với bản thân phản nghịch từ nhỏ, em trai của hắn rất hoàn mỹ phù hợp với kỳ vọng của cha mẹ, thậm chí cả kỳ vọng của hắn. Nhưng lão cha của hắn cực kỳ ngoan cố như phần tử phong kiến, đến bây giờ vẫn còn kiên trì con trưởng phải thừa kế gia tộc. Em trai tài giỏi vĩ đại, tuyệt đối thích hợp làm người nối dõi sự nghiệp gia tộc hơn so với hắn, để làm cho lão cha tinh tường nhận ra điều này, hắn cố ý sinh sự gây chuyện, suốt ngày cùng lão cha đối nghịch, ai ngờ lão cha vẫn chờ hắn tốt nghiệp đại học liền lập hắn làm người thừa kế.
Bởi vì không thể trông cậy có thể cùng lão cha giảng giải đạo lý, đêm đó đi ra ngoài hắn liền trực tiếp hung hăng đánh nhau với một kẻ có bối cảnh. Lão cha cuối cùng bị chọc điên lên, muốn đem hắn đưa đến khu vực khai thác mỏ làm chủ quặng mỏ cả đời, may mắn dì Vân ... Không, là mama kêu dì Vân đến. Mama nhõng nhẽo với cứng rắn một tuần, một khóc hai nháo ba thắt cổ thay nhau ra trận, cuối cùng làm cho lão cha đồng ý. Nhưng chỉ cần hắn ở bên này có tin tức "Tính nết không tốt" "Hữu nhục môn phong" truyền ra ── vị trí chủ quặng mỏ của hắn coi như đã định rồi.
Thoáng cái đã bảy năm.
Hắn rất may mắn với lựa chọn lúc trước. Em trai đúng là người nối nghiệp không thể soi mói, mà hắn, cũng tìm được cho mình một công việc làm cho hắn thực sự hưởng thụ sinh mệnh.
Tuy rằng vòng luẩn quẩn này ... A, nhưng chuyện này với hắn không có quan hệ gì hết?
Chuyện duy nhất hắn cần làm, chính là che giấu tốt bản tính táo bạo của mình, rồi tận tình hưởng thụ quá trình này. Bảy năm, đã từng đụng vách tường phải đi đường vòng, cũng từng bị nhục nhã, nhưng hôm nay hắn có đủ tin tưởng, trên màn ảnh hắn không thẹn với bản thân không thẹn với người xem. Cho dù ngẫu nhiên gặp khó khăn, hắn cũng sẽ vượt qua, không ngừng rèn luyện học tập, trở thành diễn viên hoàn mỹ --- Nguyễn Lân!
"Ca, sắp xếp thời gian về thăm mama đi... Hôm qua mama còn gọi em thành anh đó."
"Nha? Có lúc nào mama có thể gọi chính xác tên của chúng ta đâu?"
"Phụt... Trước mặt mẹ anh tốt nhất đừng nói như thế, mama sẽ phát điên đấy. "
Hắn gọi là Nguyễn Lân, em trai hắn kêu là ── Nguyễn Lăng! Ai gặp qua cũng khó có thể phân biệt anh em bọn họ.
"Ừ."
"... Xảy ra chuyện gì? Giống như không có tinh thần?"
"Không có việc gì, hơi mệt mà thôi."
"...A chắc phải là chuyện lớn. Lúc nào thì anh của tôi kêu 'mệt' quá. Nguyễn lăng dừng trong chốc lát, " Đối với em cũng không thể nói sao?"
"..."
"Ca ── "
"Hai chuyện, em muốn nghe chuyện nào trước?"
"Có liên quan đến phụ nữ sao?"
"..."
"Em đoán đúng rồi? Trời ạ! Anh cũng không biết mama muốn con dâu đến điên rồi! Mẹ đã chọn được vài người con dâu chuẩn mực, chỉ chờ anh về... khụ khụ, anh nói anh mau nói đi."
"Anh thích một cô gái."
"Chỉ là thích thôi?"
"... Đúng, anh thích cô ấy ở bên cạnh, rất thoải mái, có khi còn rất ... vui vẻ."
"Anh... đã quen cô ấy bao lâu rồi?"
"Hơn một tháng."
"Ca, anh nhớ lại một chút thử xem, có phải khi ở cùng cô gái này, đầu óc của anh vẫn không dùng được đúng không, nói cái gì làm cái gì cũng đều là phản ứng bản năng?"
"Em sao biết?"
"Cô ấy không ở bên cạnh, sẽ cảm thấy thiếu gì đó, lúc muốn gặp nhưng không được, sẽ nôn nóng tức giận."
"......"
"Ca, anh không phải thích cô gái đó, mà là yêu cô ấy."
"Không thể." Sao có khả năng đó? Hắn ... yêu cô? Yêu? Nếu như hắn yêu cô, vậy thì hắn yêu cái gì? Thân thể của cô sao?
"Đừng vội vã phủ nhận như vậy. Còn nhớ không? Trước đây anh còn thường xuyên nói em là dùng đầu óc mà sống, còn anh là dùng quyền cước mà sống. Thực ra... anh so với đa số mọi người trên thế giới này thông minh hơn rất nhiều. Đa số người sống cả đời, cũng không biết bản thân muốn gì, mà anh, cho tới bây giờ đều rất rõ ràng bản thân mình muốn gì. Như vậy em hỏi anh, anh không muốn cô gái kia sao?
"---- anh muốn."
"Trừ cô gái kia, anh còn muốn cô gái khác sao?"
"... Không."
"Cô gái kia có gì tốt, em đổi cho anh người khác nha!"
"Em muốn ăn đập sao!"
"A... ca, người trong cuộc đời, có thể gặp được một người không có cùng quan hệ huyết thống lại làm cho bản thân mình dỡ xuống tất cả phòng bị... Nếu như không giữ lấy, anh nhất định sẽ hối hận cả đời."
"... Thở ra một hơi thật sâu, em nói đúng."
"Nhân tiện hỏi một chút, chị dâu tương lai của em, hiện tại hình như còn... không yêu anh đúng không?"
"..."
"Đừng nói dối, nhìn trạng thái hiện tại, nếu như cô ấy yêu anh, hai người hiện tại chắc chắn đang tình chàng ý thiếp mới đúng, anh vẫn còn giãy dụa không thừa nhận yêu cô ấy, có hai lý do đơn giản nhất. Một, cô ấy căn bản không yêu anh, anh không bỏ được mặt mũi của mình nên tự lừa mình dối người. Hai, cô ấy cùng với tiêu chuẩn cơ bản của anh kém rất nhiều, cho nên anh không nghĩ ra rốt cuộc yêu cái gì ở cô ấy nên vì thế không chịu thừa nhận."
"... Anh nhớ rõ hình như em ở Harvard học MBA mà?"
"Khụ khụ... ngại quá, em còn học thêm tâm lý học. Được rồi, cố gắng phát huy hình tượng ảnh đế dịu dàng, lãng mạn, thân sĩ, mặc kệ là cô gái như thế nào đều hy vọng được che chở bảo vệ. Nhớ kỹ, không nên đụng tí là phát hoả, không được bắt buộc cô ấy làm chuyện gì, mặc kệ cô ấy làm gì, đều phải bao dung khen ngợi! Tất cả chờ theo đuổi được tới tay rồi nói sau!"
"Hiệu quả không?"
"Anh thử sẽ biết. Vậy chuyện thứ hai là gì?"
"... Không cho cười."
"Ừ."
"Lúc chụp hình tình cảm... anh muốn ói."
"Phụt... ha ha ha ha! Anh trai già! Lần này anh thật hay! Chuyện này em cũng không giúp được anh, anh vẫn nên tìm chị dâu tương lai giúp đỡ đi! Ha ha ha ha ----"
Nguyễn Lân khoé miệng run rẩy nhấn tắt điện thoại. Sau một lúc lâu, ngón tay vô thức qua lại vỗ về chơi đùa chỗ cô vừa nằm qua, trong đôi mắt chậm rãi dâng lên chút ánh sáng dịu dàng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro