[Ma đạo tổ sư] Tại hạ tên là Thỏ Con
Nguyên xướng: Đỗ Đản Nha
Lời:
Trong Tàng Thư các, trên Vân Thâm này
Lam Vong Cơ đang ngồi đàng hoàng, chỉnh lại chồng sách kia
Nghe tiếng bên song mới quay ra nhìn
Ngụy Anh hư hỏng leo cây, ý đồ muốn vô đây
Ngụy Anh xấu lắm cứ thích đi trêu Lam Trạm
Đành giả câm điếc chẳng thấy gì
Ấy Lam Trạm, vài ngày chẳng gặp rồi này có nhớ ta?"
“Có chút quà này, cho ngươi đó, Lam Trạm ngươi muốn không?"
Thấy Lam Trạm chẳng trả lời, chỉ nhìn khiển trách hắn thôi
"Nói Lam Trạm à, trêu ngươi thôi, mới thế đã giận."
Lam Trạm sợ bị chọc ghẹo liền cảnh giác chẳng buông
Nghĩ cũng chẳng cần liền mở miệng rồi từ chối luôn
Thế nhưng Ngụy Anh tựa làm ảo thuật sờ đến trên thân
Lấy hai quả cầu lông xinh xắn
Trắng như tuyết, mũm mĩm tròn tròn
Oh oh Có con cứ liếc hắn oán hận
Non xanh nước biếc, Cô Tô tiên cảnh
Cỏ dại ngập tràn, ăn không hết, thật tuyệt lắm nha
Nhưng đâu ai hay tiệc vui mau tàn
Chẳng kịp trưởng thành, người vì làm thịt mà bắt lấy tui
Đành chịu thôi, đến kiếp sau sẽ nên anh hùng
Thật may được cứu bởi Lam Trạm
Có tui là ngày ngày chỉ việc chờ người tới đút ăn
Có tui là được ôm đôi chân Lam Trạm mang giày trắng tinh
Có tui được người dịu dàng mà nhẹ bế trên tay
Những tháng ngày oh oh tui sung sướng đâu kém thiên thần
Việc phải làm hàng ngày chỉ là ăn, thế thôi
Lúc vui còn bày trò manh manh làm người khác chết mê
Ngắm bao đệ tử đẹp tuyệt trần mặc đồ trắng Lam gia
Có hâm mộ tui chưa?
Có cũng sẽ không thể như tui
Oh oh Tui kiêu căng đó, muốn sao nào?
Từ ngày dọn nhà về đỉnh Vân Thâm đến nay
Cứ lo một ngày mình bị mọi người ở đây tiễn đi
Rất may tui đây đã có Lam Trạm tuyệt chẳng buông tay
Mãi đến một ngày oh oh...
Có lừa hoa kia tới làm bạn
Có hai bạn thỏ: 1 nằm trầm mặc cắn lá rau
Bé con còn lại thì chạy nhảy vui vẻ khắp xung quanh
Khiến Lam Trạm trầm tư nghĩ
Chẳng biết đối chúng nó thế nào
Hai bạn thỏ chợt nằm đè rồi lại dính lấy nhau
Vốn hư hỏng mà, nên Ngụy Anh bảo Trạm mau tới xem
Thấy Lam Trạm ngẩn người, bộ dạng nhìn vào rất hoang mang
Quái lạ mà oh oh
Hai đứa chúng nó chẳng con nào là cái
Biết thế đấy, nhưng có sao nào oh oh
Vẫn sẽ có con cháu đầy đàn
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro