1
Trần Gia Huy , chàng rapper trẻ tuổi chỉ mới 23 nồi bánh chưng. Ở tuổi đời trẻ như thế nhiều người chừng tuổi Huy chả mấy bước chân ra đời mà chỉ tận hưởng cuộc sống chưa lo nghĩ gì về tương lai. Nhưng em không như vậy, từ bé cậu đã ấp ủ ước mơ được toả sáng như mặt trăng nhỏ giữa bầu trời u tối to lớn, và mọi sự cố gắng của cậu vẫn được vũ trụ này hồi đáp. Chỉ sau 1 tháng mà Huy như làn gió mới vừa kịp lướt qua ngõ phố nhộn nhịp Hà thành đã mạnh mẽ vút lên giữa bầu trời underground. Chập chững đặt chân vào thế giới ngổn ngang của xã hội bôn ba rap. Tuy thế chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi như cái nắng mua thu vội vã, chớp nhoáng cũng đủ làm điểm nhấn mộc mạc nhưng tươi trẻ trong một thế giới đầy những lời gai góc hay những tiếp beat chói tai. Huy hay còn được mọi người biết đến với cái tên 'Huy Tít' đã khiến cả cộng đồng phải ngoái đầu lại
Cái tên Huy Tít nhanh chóng được xướng lên như điệp khúc mùa hè, trẻ trung, cuồng nhiệt và đầy sức sống của cậu bé ấy. Những bản hit mang màu sắc tươi mới, giai điệu bay bổng, và flow đặc trưng đậm chất dân chơi Hà Nội khiến người nghe không khỏi bị cuốn vào thế giới âm nhạc nhiệm màu do cậu tự tạo ra. Mỗi ca từ, mỗi nhịp beat qua tay chàng trai trẻ năm ấy như được thổi hồn, vừa mơ màng, vừa phá cách mà vẫn giữ được nét riêng không thể trộn lẫn của ai khác. Không thể phủ nhận khi nói rằng, Huy Tít đang là làn sóng mới khuấy động mặt hồ im ắng vốn đã quen với những âm vang cũ kỹ. Và từ một tân binh lặng lẽ, Gia Huy đã hóa thành hiện tượng hot search, một hiện tượng của tuổi trẻ, của đam mê, và của tinh thần không ngừng sáng tạo.
Khi sự nghiệp dần của em bước vào giai đoạn ổn định, không còn là những bước chân non nớt giữa lòng underground khốc liệt, Huy bắt đầu ấp ủ trong mình một khao khát lớn hơn là chinh phục những sân chơi đẳng cấp hơn, nơi tài năng không chỉ được nhìn nhận bằng những con số hay lượt nghe, mà còn bằng bản lĩnh, bằng cả từ tận sâu bên trong trái tim. Cùng lúc đó cái tên 'Không Chỉ Là Nghệ Thuật' một cuộc thi danh giá vừa hé lộ thông tin về vòng tuyển chọn đầu tiên vang lên như một hồi chuông gọi mời đầy mộng mị nó như một miếng thịt ngon lành giữa khu rừng của những chú sói quanh đó. Tuy cuộc thi ấy, dù mới chỉ công bố giai đoạn sơ tuyển, đã lập tức tạo nên một làn sóng mạnh mẽ với những đứa trẻ yêu nghệ thuật. Hàng loạt gương mặt mới háo hức được ghi danh, được công nhận, mong muốn được cất lên tiếng nói riêng giữa đám đông đầy cạnh tranh. Và em cũng như họ với khát khao khẳng định chính minh thế rồi không chần chừ cậu quyết định tham gia, mang theo tất cả nhiệt huyết, cá tính và cả những giai điệu chưa từng kể hết trong hành trình âm nhạc của bản thân của em.
Tưởng chừng dễ dàng như những cây kẹo mà em hay ăn, từ ngày em đăng ký vào cái cuộc thi ấy những thứ em phải đối mặt là những chuỗi ngày tràn ngập stress của Huy. Những đêm bù đầu bức tóc đến đau hết cả lưng để suy nghĩ cho lời bài hát, những melodic thật mới mẻ để làm sao gây ấn tượng với ban giám khảo khắc khe nhất có thể. Tuy thế em vẫn có thể giải quyết về phần nhạc nhưng thật sự từ lúc debut tới hiện tại thì em chưa hề đặt chân vào sân khấu lớn như thể, nếu em không đủ hào nhoáng thì họ sẽ nghĩ gì về em? Những anh mắt soi xét như một áp lực lớn đè nặng cậu trai trẻ tuổi 23 khiến cậu không thể nào tìm ra chìa khoá để mở khoá ra cánh cửa thực tại nhằm thoát ra ác mộng ấy. Bỗng, chiếc bút yêu thích em thường hay dùng để viết nhạc lăn dài rồi rơi xuống bàn kêu cái cạch thì đồng thời lúc ấy em cũng thiếp đi sau bao nỗi lo chất chứa trong tâm trí.
Ngày mà em hằng đêm lo lắng cũng tới, hôm ấy là một ngày nắng đẹp với những tia nắng ấm áp của Hà Nội, Huy sải bước trên con phố với bộ đồ em đã chuẩn bị tối qua. Chiếc áo hoodie đen, cái quần baggy jeans lếch tha lếch thếch được em cho là phong cách, dân chơi, cặp kính không tròng màu nâu hổ vằn như là điểm nhấn khắc chế đi khuôn mặt tinh nghịch của cậu nhóc, những cặp nhẫn, dây chuyền bạc được em đặt làm riêng là những thí sinh may mắn được em chọn để tỏa sáng trên sân khấu lớn với những ánh đèn màu xanh đỏ cùng em chạm tới thành công. Cũng chỉ sau vài phút chờ đợi thì cũng tới lượt cậu em Huy Tít em hít thở sâu theo nhịp như một lời trấn an dành cho bản thân là mình sẽ làm được, nhưng trước đó em đã thấy không biết bao nhiêu thí sinh bước ra cổng với gương mặt ủ rũ tràn ngập sự tiếc nuối nó khiến em lo càng thêm lo.
"Xin mời thí sinh số 211 – Trần Gia Huy bước vào phòng chọn lọc thí sinh."
Tiếng loa vang lên, khẽ rè nhưng đủ để khiến tim em đập thình thịch. Dưới ánh đèn trắng gắt gao và không gian im ắng đến nghẹt thở, Huy hít một hơi thật sâu rồi bước vào, như thể chỉ cần khựng lại một nhịp thôi là sẽ không bao giờ dám đi tiếp nữa. Trước mặt là ba vị huấn luyện viên, những tên tuổi lẫy lừng trong giới underground. Lâm Thanh Nhã nghệ danh Bee với vẻ lạnh lùng sắc sảo, khắc khe nhất trong bộ ba, Lê Hoàng Long được biết đến là Bún, phong trần và giàu năng lượng, Nguyễn Huy, hay còn gọi là Steven Nguyễn gương mặt kỳ cựu và tài năng. Họ là những người mà Huy mới chỉ nghe qua đôi ba câu từ các thí sinh đi trước, vừa đủ để khiến cậu thêm lo lắng. Thế rồi cậu bước vào, gương mặt có phần ngơ ngác, ánh mắt thấp thoáng nỗi lo sợ nhưng vẫn ánh lên quyết tâm. Căn phòng im lặng đến lạ, rồi anh Steven cất tiếng
"Chắc hẳn em là Gia Huy nhỉ? Em có phải lại cái bạn mới nổi qua biệt danh là Huy Tít không? Anh có nghe qua bài hát mà em vừa ra, anh rất thích giai điệu mới mẻ mà em mang lại trong sản phẩm ấy, không nghĩ rằng là em sẽ bước chân tới đây...Rồi không dài dòng nữa, em bắt đầu đi" Anh Steven khẽ cười nhẹ rồi ra hiệu cho dàn âm thanh bật beat lên cho Huy trình diễn.
Rồi tiếng beat vang lên, em cất giọng. Chất giọng khàn nhẹ, nghịch ngợm, mang đậm dấu ấn của phố cổ Hà Nội nơi từng viên gạch lát đường cũng thấm đẫm âm thanh vang lên như một lời tuyên ngôn. Một lần nữa, Huy Tít không chỉ đang rap, mà đang sống cùng từng nhịp nhạc. Bao đêm trắng vắt óc vì từng câu chữ, những bữa cơm lỡ giờ, những tiếng xe đêm qua cửa sổ thay cho giấc ngủ, tất cả giờ đây hòa vào giai điệu. Âm nhạc của cậu không chỉ là tâm điểm để được chú ý, mà len lỏi vào tim người nghe bằng sự tươi mới, bản năng và một chút bất cần rất "Huy Tít".
Mỗi câu rap cất lên là một nét cọ thô ráp nhưng đầy sức sống, vẽ nên chân dung của một chàng trai trẻ đang tự viết nên hành trình của chính mình. Khi tiếng nhạc dừng lại, cả căn phòng như bừng tỉnh. Tiếng vỗ tay vang dội, tiếng reo hò vang lên từ các thí sinh, từ khán giả những người vừa được chứng kiến một khoảnh khắc mà sau này có thể sẽ gọi là "một màn trình diễn không thể quên". Đối diện là chiếc bàn giám khảo, ba vị huấn luyện viên trao nhau ánh nhìn. Lời khen bắt đầu vang lên, không hoa mỹ, nhưng chân thật những lời thừa nhận mà bất kỳ thí sinh nào cũng khao khát có được trong cuộc đời. Huy liếc nhanh về phía anh Bee hay còn gọi là Lâm Thanh Nhã, người được mệnh danh là "kẻ khó tính nhất" của đấu trường này. Anh Nhã không nói gì, chỉ nở một nụ cười nhẹ nụ cười không rạng rỡ cũng không nhạt nhoà chỉ đủ để lộ ra chiếc lúm đồng tiền sâu hoắm. Thế là đủ để Huy hiểu rằng là mình đã làm được điều mà hằng đêm ao ước.
Từ chiếc ghế cao nhất, giám khảo Hạ Anh người giữ vai trò điều phối cuối cùng, chị ấy bước xuống, mic trong tay chĩa thẳng vào cậu như một nghi thức trang trọng.
"Rất ấn tượng đấy, em ạ. Với chất rap pha melodic như thế này, thì chị chỉ nghĩ... em sẽ vào đội của anh Nhã!"
Tiếng mic vừa dứt, khán đài như bùng nổ. Tiếng la hét, tiếng vỗ tay không ngớt như sóng trào. Một cậu bé loắt choắt mang nghệ danh Huy Tít người trẻ nhất trong mùa thi năm nay vừa được chọn vào đội của người khó tính và nguyên tắc nhất. Không ai ngạc nhiên vì Huy giỏi đến đâu vì tài năng của cậu đã quá rõ ràng. Điều khiến người ta bất ngờ là một Huy Tít yêu tự do, ngẫu hứng, lơ đãng và có phần trẻ con lại đầu quân cho một huấn luyện viên sống bằng kỷ luật, khó khăn, và luôn ép học trò phải "trong khuôn khổ để vượt giới hạn". Thế nhưng, trong sự đối lập ấy, lại hé mở một điều gì đó đầy hứa hẹn một điều mà chưa ai chứng minh được. Nó có thể chính cái khuôn khổ của anh Bee sẽ mài sắc đứa trẻ bên trong Huy. Có thể chính cái chất bản năng, hoang hoải ấy sẽ mở ra khía cạnh mới trong đội hình của anh Nhã, điều mà ngay cả anh cũng chưa từng tính đến. Và câu hỏi lớn nhất hiện tại không phải là "liệu Huy có xứng với anh Nhã không?", mà là "Khi hai cá tính trái cực ấy gặp nhau, liệu sẽ là xung đột... hay là một phép màu?"
Ánh đèn sân khấu dần tắt sau cuộc thi chọn lọc ấy, cả ba huấn luyện viên kiếm kha khá các thí sinh tài năng sau vài giờ đồng hồ căng thẳng ấy, tuy thế tiếng vỗ tay vẫn còn vang vọng phía sau lưng. Huy bước xuống bậc thềm, tim em đập nhanh nhưng ánh mắt đã sáng lên tia hy vọng như một trang sách mới, báo hiệu cho em biết rằng Huy không còn là cậu trai nhút nhát khi mới bước vào sân khấu, mà là một Huy Tít vừa chạm tay vào khởi đầu của giấc mơ. Ở một góc sân khấu, anh Nhã đã đứng đợi em. Anh không nói gì, chỉ cười nửa miệng, lúm đồng tiền khẽ hằn sâu nó vừa là lời công nhận, vừa như một lời nhắc nhở cho em rằng "Từ giây phút này, mọi chuyện sẽ không còn dễ dàng nữa đâu"
Em như ngầm hiểu ý mà gật đầu đáp lại, không sợ hãi, không lùi bước. Dẫu biết con đường phía trước sẽ gập ghềnh nhưng lỡ như sự khắc khe của anh Nhã và sự ngây ngô của tân binh mới, Huy tít có phải là sự cân bằng lạ kỳ của thế giới rap. Nghĩ rồi em cùng tất cả mọi người trong đội của anh Nhã đi về lại phòng chung, bóng của em dần dần mờ nhoè sau cánh gà, nhưng hành trình của em vừa bắt đầu lại viết lên một trang đầu tiên.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro