12. Bị cha vợ phát hiện rồi!!!
Sau ngày hôm đó, Diệp Cẩn Ngôn và Chu Tỏa Tỏa cũng giống như bao đôi tình nhân bình thường khác, cùng nhau nắm tay nhau đi mua sắm, xem phim và hẹn hò. Mặc dù Diệp Cẩn Ngôn vẫn có chút e ngại nhưng miễn là Chu Tỏa Tỏa thích thì anh cũng không bận tâm.
Ngay cả khi có ai đó trên đường nhìn họ với anh mắt dò xét và chỉ vào họ, anh cũng không bận tâm. Anh đã sống qua mấy trăm năm, chứng kiến bao nhiêu lần triều đại thay đổi, chiến tranh tàn khốc, sinh ly tử biệt, những việc như ánh mắt thế gian, đạo đức thế tục làm gì ràng buộc được anh.
"Nếu em không nói hay hỏi, anh sẽ không bao giờ nói với em rằng anh thích em phải không?"
Chu Tỏa Tỏa đã từng hỏi anh điều này sau khi họ quen nhau, nhưng bản thân Diệp Cẩn Ngôn lại không biết nói sao. Anh ngày càng cảm thấy rằng nhiều thứ cứ để nó diễn ra tự nhiên sẽ tốt hơn. Có lẽ anh và Niệm Niệm nên kết thúc như vậy, có lẽ anh và Tỏa Tỏa nên bắt đầu như thế này.
Nhưng bất kể Diệp Cẩn Ngôn nghĩ gì thì Chu Tỏa Tỏa chỉ cảm thấy rằng Diệp Cẩn Ngôn đã độc thân nhiều năm như vậy bởi vì cô là định mệnh của Diệp Cẩn Ngôn, cuối cùng cô đã trưởng thành và Diệp Cẩn Ngôn vẫn ở bên cạnh cô. Cô đã quyết định rằng dù người khác có nghĩ gì hay nói gì thì cô cũng sẽ không bao giờ buông tay.
Diệp Cẩn Ngôn tuy bất tử nhưng không tránh khỏi bệnh tật và thương tích. Ngày hôm đó Diệp Cẩn Ngôn không cần phải đến bệnh viện, anh chuẩn bị bữa sáng xong liền đi đánh thức Tỏa Tỏa, để cô chuẩn bị đi học, lúc Tỏa Tỏa đang ăn sáng, cô nhận thấy sắc mặt Diệp Cẩn Ngôn có chút tái nhợt. Diệp Cẩn Ngôn nói rằng anh ấy chỉ bị cảm lạnh và sẽ sớm ổn thôi.
Sau khi Chu Tỏa Tỏa rời đi, Diệp Cẩn Ngôn đã uống thuốc cảm, ngồi trên ghế sofa nghỉ ngơi và ngủ thiếp đi, thay vì cảm lạnh thuyên giảm thì bệnh lại trở nên nặng hơn.
Chu Khôn Hoa đã bị sốc khi biết Diệp Cẩn Ngôn và Chu Tỏa Tỏa đang yêu nhau. Mặc dù anh đã có chút nghi ngờ khi Diệp Cẩn Ngôn nói rằng muốn trở thành người giám hộ của Chu Tỏa Tỏa nhưng những năm qua anh ấy luôn chăm sóc Tỏa Tỏa rất tốt. Anh không ngờ bây giờ lại nghe được tin họ đã ở bên nhau. Anh nhanh chóng đi tra hỏi Diệp Cẩn Ngôn.
Diệp Cẩn Ngôn ngơ ngác mở cửa, Chu Khôn Hoa vừa bước vào liền dùng một quyền vào đánh thẳng: "Diệp Cẩn Ngôn, ngươi thật không biết xấu hổ!"
Diệp Cẩn Ngôn đang bị bệnh, không ngờ Chu Khôn Hoa vừa gặp đã ra tay trước, nên anh không kịp phòng bị, liền đấm thẳng vào mặt, anh mất thăng bằng lùi lại vài bước.
Diệp Cẩn Ngôn cau mày, sờ lên khóe miệng, may mắn không có chảy máu.
Chu Khôn Hoa nhìn Diệp Cẩn Ngôn: "Ngươi chứng kiến Tỏa Tỏa lớn lên, ngươi là trưởng bối của con bé sao có thể cùng con bé yêu đương như vậy..."
"Cô ấy thích tôi và tôi cũng thích cô ấy. Chúng tôi không có quan hệ huyết thống, tại sao lại không?" Diệp Cẩn Ngôn ngắt lời anh ta. Nếu là bình thường anh có lẽ sẽ không tự tin phản bác Chu Khôn Hoa như vậy, nhưng hôm nay anh vì bệnh nhân mà phát bệnh, tâm tình cũng không tốt, lại bị Chu Khôn Hoa đấm cho một đấm, nên bộc phát tức giận cũng không có chút kiêng dè. Anh nghĩ hàng trăm năm nay không ai có thể làm anh bị thương.
"Anh! Anh đã lên kế hoạch này từ lâu rồi phải không? Anh có nghĩ như vậy khi muốn thu nhận Tỏa Tỏa không?"
Chu Khôn Hoa rất kích động mặc dù anh không thể tự mình chăm sóc cho Tỏa Tỏa và làm cho Tỏa Tỏa bị tổn thương khi còn ở Chu gia. Bây giờ Tỏa Tỏa đã lớn, nhưng con bé lại không thân thiết với anh lắm , nhưng từ tận đáy lòng anh thực sự rất quan tâm Tỏa Tỏa.
"Tôi không có nghĩ vậy."
“Anh nghĩ tôi sẽ tin lời nói dối của anh sao?”
"Vậy anh còn hỏi làm gì?" Diệp Cẩn Ngôn có chút không kiên nhẫn, nhưng vẫn là hướng Chu Khôn Hoa giải thích: "Lúc đó ta chỉ coi Tỏa Tỏa như một đứa trẻ, cũng không có ác ý gì với nàng. Đã nhiều năm như vậy, nàng cũng đã lớn trưởng thành rồi. Tình cảm của tôi dành cho cô ấy cũng khác. Hơn nữa, chúng tôi lưỡng tình tương duyệt, tại sao…”
"Đủ rồi!" Chu Khôn Hoa ngắt lời anh: "Anh nói hai người lưỡng tình tương duyệt là có ý gì? Anh là trưởng bối của con bé, nếu con bé hồ đồ thì anh cũng hồ đồ theo con bé?"
Diệp Cẩn Ngôn rất tức giận, cười đáp lại: "Chúng tôi nam chưa cưới, nữ chưa gả, tại sao lại không được, cái gì lại không được? Cái gì mà trưởng bối? Nếu ta và nàng chưa từng biết nhau, thì có phải anh sẽ đồng ý không.
Chu Khôn Hoa bị Diệp Cẩn Ngôn bóp cổ nói không thể lên tiếng phản bác. Nhưng những gì anh ấy nói cũng không giống là giả, dù sao thì anh ta cũng là một người cha, anh ta không thể chấp nhận được.
Nhưng anh ta còn chưa kịp mở miệng, Diệp Cẩn Ngôn lại lên tiếng: "Ngươi là phụ thân của Tỏa Tỏa, ta và Tỏa Tỏa ở bên nhau, đương nhiên, ta hy vọng ngươi có thể chúc phúc và chấp nhận ta với nàng. Nhưng nếu ngươi không đồng ý, ta nghĩ là Tỏa Tỏa cũng không quá quan tâm ý kiến của ngươi.
Chu Khôn Hoa sửng sốt, nếu như Chu Tỏa Tỏa phải lựa chọn giữa anh và Diệp Cẩn Ngôn, hiển nhiên Chu Tỏa Tỏa sẽ không chút do dự mà lựa chọn Diệp Cẩn Ngôn.
"Nếu như ngươi còn muốn Tỏa Tỏa người con này, tốt nhất là để chuyện này yên đi." Diệp Cẩn Ngôn nói lời này, ngữ khí có chút lưu manh, tựa hồ như ngươi không thể làm gì được ta.
Nhưng Chu Khôn Hoa thật sự không thể làm gì được anh, sở dĩ anh ta không đến gặp Chu Tỏa Tỏa là vì anh biết Tỏa Tỏa sẽ không nghe lời mình. Anh cho rằng Diệp Cẩn Ngôn là một văn nhân thi sĩ, đọc nhiều kinh thư sẽ dễ dàng thuyết phục Diệp Cẩn Ngôn bỏ cuộc hơn, nhưng không ngờ rằng Diệp Cẩn Ngôn lại cứng rắn như vậy. Vốn nghĩ anh có thể đến để đánh Diệp Cẩn Ngôn một trận, bắt anh buông tay. Nhìn dáng vẻ thơ thơ văn văn của Diệp Cẩn Ngôn chỉ là nói không lại anh ấy, không lẽ đến đánh cũng không thể đánh lại?
"Thật sự không muốn buông tay?"
Diệp Cẩn Ngôn chỉ nhìn anh ta mà không nói gì. Cú đấm của Chu Khôn Hoa nặng đến nỗi khóe miệng anh vẫn đau.
Chu Khôn Hoa tức giận đến mức muốn đấm Diệp Cẩn Ngôn lần nữa, không ngờ, cổ tay phải của anh ta đã bị Diệp Cẩn Ngôn giữ chặt.
Diệp Cẩn Ngôn trông có vẻ khá thông thả, không biết dùng bao lực nhưng Chu Khôn Hoa vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát ra được.
Không thể thoát ra được, Chu Khôn Hoa giơ tay trái lên đánh vào bụng dưới của Diệp Cẩn Ngôn.
Diệp Cẩn Ngôn dừng lại và đẩy anh ta về phía trước, Chu Khôn Hoa bị đẩy lùi lại vài bước.
Diệp Cẩn Ngôn thủ hạ lưu tình, không làm Chu Khôn Hoa xấu hổ ngã xuống đất.
Chu Khôn Hoa nhìn thấy anh chỉ sử dụng một tay mà sửng sốt. Anh ta không ngờ rằng Diệp Cẩn Ngôn người trông yếu đuối như vậy mà lại là người luyện võ.
Chu Khôn Hoa lại lao tới, nhưng lần này lại bị Diệp Cẩn Ngôn giải quyết dễ dàng. Lần này anh ta hoàn toàn sửng sốt, dù sao anh ta cũng là một tên xã hội đen, tuy hơn mười năm không có làm gì, nhưng khi còn trẻ anh cũng từng là võ sĩ đạt huy chương vàng, nhưng hiện tại ngay cả vạt áo của Diệp Cẩn Ngôn cũng không chạm vào nổi, dù anh có tệ đến mức nào cũng không thể đến mức như vậy được.
Diệp Cẩn Ngôn nhượng bộ hết lần này đến lần khác, cuối cùng nhìn Chu Khôn Hoa nhẹ nhàng nói: "Ngươi không đánh được ta đâu, quên chuyện đó đi."
Chu Khôn Hoa nói cũng nói không lại anh, giờ đến cả đánh cũng đánh không lại, anh ta ngay lập tức nản lòng và ngồi bệt xuống đất.
Anh ta muốn nói những lời gay gắt với Diệp Cẩn Ngôn, nhưng anh biết làm như vậy sẽ không có tác dụng gì cả, nếu để Tỏa Tỏa biết rằng anh đến Tư Nam để gây rắc rối, thậm chí còn đấm Diệp Cẩn Ngôn thì con bé sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, anh chỉ có thể ấm ức nói: “Diệp Cẩn Ngôn, anh phải đối xử thật tốt với Tỏa Tỏa.” Trong giọng anh có chút nghẹn ngào. Anh nhận ra rằng nếu một ngày Diệp Cẩn Ngôn làm gì có lỗi với Tỏa Tỏa, anh thực sự không thể làm gì để giúp Tỏa Tỏa.
Diệp Cẩn Ngôn không biết suy nghĩ của Chu Khôn Hoa những tưởng rằng anh ấy muốn tuổi già làm anh hùng, nhưng anh vẫn hứa hẹn Chu Khôn Hoa: "Ngươi yên tâm, không cần ngươi nhắc nhở, ta cũng nhất định sẽ đối xử tốt với Tỏa Tỏa"
Chu Khôn Hoa thở dài trong bất lực rồi đứng dậy. Anh biết những lời nói vốn vô nghĩa, anh chỉ hy vọng rằng Chu Tỏa Tỏa sẽ không nhìn sai người.
Chu Khôn Hoa rời đi đã là buổi tối, Diệp Cẩn Ngôn cũng không có muốn ăn uống, tắm rửa một chút rồi trở về phòng nằm nghỉ. Khi Chu Tỏa Tỏa trở về nhà vẫn chưa muộn lắm, tất cả đèn ở Tư Nam đều đã tắt, chỉ còn lại những ngọn đèn nhỏ trên ban công và ở cửa vẫn sáng. Diệp Cẩn Ngôn không có ở phòng khách, Chu Tỏa Tỏa lo lắng cho anh và đi vào phòng ngủ tìm anh.
*** Đoán xem dô phòng ngủ làm gì 🤭🤭🤭 bộ này mấy bạn đừng có tin tưởng dô cái liêm sỉ của sếp nữa, hổng có miếng nào đâu ***
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro