16. Oán khí quá sâu, chấp niệm quá lớn

"Nếu lão Diệp thích cô ấy, ngài ấy chắc chắn sẽ không trục xuất Niệm Niệm ra khỏi sư môn, ngài ấy không biết phải giải quyết chuyện này thế nào nên chỉ có thể đuổi cô ấy đi, để cô ấy từ bỏ ý định. Ngài ấy là sư phụ của Niệm Niệm, ngài ấy cũng không thể nào chấp nhận Niệm Niệm. Nghĩ mà xem, đó là một thứ tình cảm lệch lạc và bị người đời khinh thường."

"Chú chắc chắn?"

"Nha đầu, chuyện đó đã xảy ra từ mấy trăm năm trước, tư tưởng của con người thời đó không như bây giờ. Em đã đọc 《Thần điêu đại hiệp》 chưa? Em có biết Quách Tĩnh tại sao lại phản đối Dương Quá và Tiểu Long Nữ như thế không? Em có nghĩ điều đó giống những cuốn tiểu thuyết ngày nay à? Sư phụ và đệ tử có thể ở bên nhau dù bất kì hoàn cảnh nào à?
Đến bây giờ tình thầy trò vẫn bị người đời chỉ trích, lão Diệp là một anh hùng quang minh lỗi lạc lúc bấy giờ, ngài ấy làm sao có thể làm ra những chuyện như vậy?
Ngài ấy sẽ không cho phép mình phạm sai lầm.

Huống hồ tính cách ngài ấy đến giờ vẫn rất bướng bỉnh, em nghĩ xem lúc đó ngài ấy đã nghĩ như thế nào về Niệm Niệm?
Mối quan hệ của ngài ấy và Niệm Niệm thực chất chỉ là mối quan hệ thầy trò không hơn không kém, Niệm Niệm chỉ là mơ tưởng và chấp niệm đối với ngài.
Hơn nữa, cuối cùng, Niệm Niệm bị dục vọng chiếm hữu sa vào ma đạo đã giết chết rất nhiều người, cho dù lão Diệp thực sự có tâm tư gì với cô ấy thì lúc cũng sẽ biến mất.

Trên thực tế, Phạm Kim Cang không biết liệu Diệp Cẩn Ngôn có tình cảm gì đối với Niệm Niệm hay không. Anh chỉ cảm thấy nếu không nói ra, Diệp Cẩn Ngôn và Chu Tỏa Tỏa có lẽ sẽ như vậy mà kết thúc. Dù sao chỉ cần Diệp Cẩn Ngôn khẳng định mình không có ý nghĩ gì đối với Niệm Niệm thì làm sao Tỏa Tỏa biết được?

"Lão Diệp đối xử với em khác với cách ngài ấy đối xử với Niệm Niệm. Ngài ấy cực kỳ nghiêm khắc với Niệm Niệm, nhưng ngài ấy lại cực yêu thương em.
Niệm Niệm có lẽ sùng bái ngài ấy như một anh hùng, và cuối cùng cô ấy yêu ngài ấy đến mức lạc lối.
Ngài ấy chỉ cảm thấy bản thân đã làm hại Niệm Niệm nên khi lần đầu nhìn thấy em, ngài ấy đã nghĩ đến việc bù đắp, nhưng đó chỉ là vì ngài ấy cảm thấy bản thân có lỗi cha mẹ Niệm Niệm, hoàn toàn không có ý nghĩ linh tinh nào khác.
Ngài ấy lựa chọn ở bên em, em có bao giờ nghĩ đến việc anh ngài cần bao nhiêu dũng khí để thuyết phục bản thân ở bên em không?
Ngài ấy sẽ ở bên em chính là vì em là Chu Tỏa Tỏa chứ không phải Niệm Niệm.
Con người thì làm gì mà không có quá khứ?"

Chu Tỏa Tỏa vẫn im lặng lắng nghe, cô hiểu những gì Phạm Kim Cang nói, hiện tại rời xa Diệp Cẩn Ngôn cô vẫn không nỡ , cô đã thích anh nhiều năm như vậy, bây giờ cuối cùng họ cũng được ở bên nhau, làm sao họ có thể bị chia cắt như thế này?
Trên thực tế, cho dù trong lòng Diệp Cẩn Ngôn thật sự có người khác, cô vẫn sẽ tìm cách ở lại cùng Diệp Cẩn Ngôn ở bên anh, chưa kể người này đã không còn, rất có thể người này có thể đã không còn ở trong trái tim anh nữa.

Nhưng cô vẫn không thể vượt qua trở ngại của chính mình. Cô không thể chấp nhận được việc Diệp Cẩn Ngôn đối xử tốt với cô chỉ vì một người khác.
Chu Tỏa Tỏa cúi đầu nhìn tách trà trong tay mà không nói.

Phạm Kim Cang nói: "Đêm nay em cứ ở chỗ chú Phạm một đêm, hãy ngủ thật ngon, đừng suy nghĩ gì cả, đợi sáng mai dậy mới nói chuyện tiếp được chứ."

Chu Tỏa Tỏa gật đầu, chỉ có thể làm như vậy.

Diệp Cẩn Ngôn sau đó nhận được tin tức từ Phạm Kim Cang, phần nào cũng khiến anh yên tâm.

Phạm Kim Cang nói: "Tôi đã thuyết phục được Tỏa Tỏa rồi. Tỏa Tỏa cũng không phải là kẻ ngốc, nếu em ấy hiểu được thì sẽ ổn thôi."

"Cảm ơn."

"Lão Diệp, đây chính là nguyên nhân khiến Tỏa Tỏa và Niệm Niệm có đường chỉ tay giống nhau sao? Nếu Niệm Niệm và Tỏa Tỏa chính là kiếp nạn của ngài, vậy thì chẳng phải ngài cũng là kiếp nạn của bọn họ sao?"

Diệp Cẩn Ngôn nhìn mưa đang rơi ngoài cửa sổ, anh nhớ tới lần đầu tiên gặp Tỏa Tỏa cũng là vào một đêm mưa như thế này. Anh cũng nhớ lại khi còn trẻ, sư phụ của anh từng nói anh sẽ không thể sống sót nếu gặp tình kiếp, lúc đó anh tưởng là Niệm Niệm, nhưng bây giờ anh mới biết đó là Tỏa Tỏa. Nhưng vì Tỏa Tỏa là Niệm Niệm chuyển kiếp, phải chăng mọi thứ trên thế gian này đã quay trở lại điểm xuất phát sau khi đã đi một vòng lớn sao?
Hóa ra có một số việc, dù bao nhiêu năm trôi qua, những gì bạn không thể nhìn thấu sẽ không bao giờ nhìn thấu được, dù thế gian này có xoay chuyển thế nào, những gì bạn nên gặp cuối cùng cũng sẽ gặp phải.

Tỏa Tỏa ngủ đến trưa ngày hôm sau rồi mới dậy. Cô nói với Phạm Kim Cang rằng cô muốn nói chuyện với Diệp Cẩn Ngôn và hỏi Phạm Kim Cang liệu cô có thể mời Diệp Cẩn Ngôn đến đây không.
Phạm Kim Cang liên lạc với Diệp Cẩn Ngôn, một lúc sau Diệp Cẩn Ngôn đã đến.
Phạm Kim Cang giao nhà cho hai người rồi ra sân nằm phơi nắng.

"Tỏa Tỏa..."

"Anh đã từng yêu em chưa?" Chu Tỏa Tỏa nhìn thẳng vào mắt Diệp Cẩn Ngôn và hỏi.

Diệp Cẩn Ngôn giật mình lùi lại một bước, đây không phải là ánh mắt của Tỏa Tỏa. Cô ấy không phải là Tỏa Tỏa: "Ngươi......"

"Sư phụ, rốt cuộc người có từng yêu ta không?"

"Ngươi... chính là Niệm Niệm?"

Cô gái đứng trước mặt cô mỉm cười: "Không phải người nói có thể phân biệt được sao? Người cho rằng tôi là Niệm Niệm hay Chu Tỏa Tỏa?"

Diệp Cẩn Ngôn chăm chú nhìn cô, ánh mắt, vẻ mặt, giọng điệu, đều là như vậy. Quả thực là Niệm Niệm, nhưng điều này sao có thể? Anh không ngờ tới, cũng không biết phải phản ứng thế nào.
Anh hít một hơi thật sâu, ép mình bình tĩnh lại: "Niệm Niệm."

"Người đã từng yêu ta chưa?"

Diệp Cẩn Ngôn chăm chú nhìn cô, cuối cùng thở dài: "Chưa từng."

"Trước giờ chưa từng?"

"Đúng, trước giờ chưa từng."

"Tại sao?"

"Trong một trăm năm kể từ khi ngươi chết, ta không ngừng tự hỏi liệu ta có thích ngươi không. Ta chưa bao giờ biết được câu trả lời, ta từng nghĩ rằng ta thích ngươi, nhưng phải đến khi gặp Tỏa Tỏa, ta mới hiểu được cảm xúc của chính mình.
Ta từ đầu đến cuối, ta đối với ngươi chỉ là tình cảm sư đồ, tuyệt đối không phải là tình yêu nam nữ, ta đối với ngươi cảm giác chính là một loại trách nhiệm.
Nếu như lúc đó không phải là ta phế đi võ công của ngươi, khiến ngươi bị giết chết, đó là do ta thiếu cân nhắc, ta cảm thấy bản thân mắc nợ ngươi, nhưng ta chưa bao giờ phụ ngươi.

"Người chưa từng phụ ta? Nếu không có người, ta làm sao có thể trở thành một tên ma đầu? Ta làm sao có thể cùng người trong thiên hạ kết thù oán?"

"Chính sự bướng bỉnh của ngươi đã mang lại hậu quả cho chính mình."

"Vậy tất cả là lỗi của ta à?"

Diệp Cẩn Ngôn hiện tại không có trả lời, anh lo lắng chính là tại làm sao Chu Tỏa Tỏa có thể trở thành Niệm Niệm?
Lẽ nào trong lòng Niệm Niệm oán khí quá sâu, chấp niệm quá lớn nên âm hồn bất tán, gắn liền với cơ thể của Tỏa Tỏa, hay lac Tỏa Tỏa đã bị kích thích và hình thành nhân cách thứ hai?

"Người thích điều gì ở cô gái này? Tôi thua kém cô ta ở điểm nào?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro