22. Học thư pháp ( tập đặc biệt Tết Nguyên Đán )
Chu Tỏa Tỏa nhìn thấy Diệp Cẩn Ngôn đang luyện tập thư pháp trong thư phòng nên bước tới xem anh đang viết gì và sau đó phát hiện ra rằng anh đang viết câu đối Tết Nguyên Đán.
Sau khi viết xong một đôi liễn, Chu Tỏa Tỏa cười nói: "Chữ viết của anh thật đẹp." Chú Diệp của ta thật là rất xuất sắc mà.
Diệp Cẩn Ngôn khẽ mỉm cười: " Cũng tạm được."
Chu Tỏa Tỏa chớp đôi mắt to và hỏi: "Anh có thể dạy em viết thư pháp không?"
"Em muốn học?"
Chu Tỏa Tỏa gật đầu mạnh mẽ: "Không phải anh luôn nói rằng chữ viết của em xấu sao?"
Diệp Cẩn Ngôn mỉm cười cầm lấy một tờ giấy Tuyên rồi vẫy tay với cô: “Lại đây.”
Chu Tỏa Tỏa bước tới trước mặt anh, Diệp Cẩn Ngôn kéo cô vào giữa anh và bàn làm việc, tay trái ôm lấy mặt bàn tay phải của anh cầm tay phải của cô, dạy cô cách cầm bút: “Lòng bàn tay của em phải phẳng, ngón áp út và ngón út nên uốn cong…” Vừa nói, anh vừa sửa lại tư thế cầm bút lông của cô.
Hơi thở của anh phả vào cổ Chu Tỏa Tỏa, bàn tay anh ấm áp và vững vàng. Tất cả những gì Chu Tỏa Tỏa ngửi thấy là mùi hương của anh, sạch sẽ đến mức cô không thể tập trung học viết.
"Chú ý, em đang suy nghĩ cái gì?" Chu Tỏa Tỏa lè lưỡi, trong lòng thầm trả lời: Em đang nghĩ tới anh.
Chu Tỏa Tỏa cố gắng tập trung vào tờ giấy và bút lông, nhưng Diệp Cẩn Ngôn chỉ dạy cô cách viết "Nhất", cô bĩu môi và nói: "Viết 'Nhất' dễ dàng như vậy?"
Diệp Cẩn Ngôn chỉ dạy cô ấy cách viết chữ "Nhất". Sau khi nghe điều này, Diệp Cẩn Ngôn đã dạy cô viết chữ "Thập".
Chu Tỏa Tỏa từ chối: "Cái này quá đơn giản."
"Đây là những nền tảng, nền tảng phải vững chắc thì mới có thể viết tốt được."
"Em không muốn viết cái này."
“Vậy em định viết gì?”
"Em sẽ viết 'Tỏa'."
"Em thậm chí còn chưa nắm vững nét ngang và nét dọc..." Diệp Cẩn Ngôn chưa kịp nói gì thì Chu Tỏa Tỏa đã ngắt lời anh: "Khi viết 'Ngôn', chỉ có dấu chấm, nếp ngang, nếp gấp dọc và nếp ngang, nó dễ viết hơn nhiều."
Diệp Cẩn Ngôn không còn cách nào khác ngoài việc dạy cô cách viết chữ "Ngôn", nhưng Chu Tỏa Tỏa không bao giờ có thể viết tốt nếp gấp ngang nên cô phải tiếp tục luyện tập, nhưng sau khi luyện tập vài lần Chu Tỏa Tỏa lại mất kiên nhẫn, cô không nhịn được đưa tay ra lấy nắm bàn tay trái đang đặt trên bàn của Diệp Cẩn Ngôn.
Diệp Cẩn Ngôn siết chặt tay phải của cô, thở dốc: “Đừng cử động.”
Chu Tỏa Tỏa quay lại, hôn lên mặt anh một cái, Diệp Cẩn Ngôn đỏ mặt: "Chữ viết hay lắm."
Chu Tỏa Tỏa cười khúc khích và nói: "Chú, viết hai câu đối cho ta, ta sẽ dán nó lên cửa phòng."
“Viết cái gì cơ?”
Chu Tỏa Tỏa mỉm cười và nói: "Câu đối đầu tiên là: Chu Tỏa Tỏa yêu Diệp Cẩn Ngôn."
Diệp Cẩn Ngôn nhướng mày: “Câu đối thứ hai đâu?”
"Diệp Cẩn Ngôn yêu Chu Tỏa Tỏa."
"Hoành phi đâu?"
Chu Tỏa Tỏa nói: "Em không nghĩ tới điều đó."
Diệp Cẩn Ngôn mỉm cười lắc đầu, không đồng ý cũng không từ chối.
Chu Tỏa Tỏa quay qua móc cổ anh bằng hai tay, rồi gặm nhấm môi anh. Chiếc bút lăn qua tờ giấy Tuyên nhuộm đen chiếc một mảng.
Diệp Cẩn Ngôn tay phải ôm eo cô, tay trái vuốt ve đầu cô, nụ hôn sâu đến mức Chu Tỏa Tỏa không thở được mới buông cô ra.
Chu Tỏa Tỏa nhìn anh với đôi mắt ngấn nước, rồi đưa tay chạm vào dái tai anh.
Diệp Cẩn Ngôn né tránh, nói: "Còn muốn viết sao?"
"Anh nghĩ sao?"
Diệp Cẩn Ngôn ôm chặt Chu Tỏa Tỏa, quay người ép cô vào tường, hôn lên môi cô, vuốt ve cô qua quần áo.
Chu Tỏa Tỏa đưa tay chạm vào háng anh, nhưng Diệp Cẩn Ngôn đã ngăn cô lại.
"Có chuyện gì vậy?" Chu Tỏa Tỏa có chút bối rối.
Anh luôn cảm thấy thư phòng là nơi thiêng liêng không thể bị ô uế, vừa rồi anh bị Chu Tỏa Tỏa khiêu khích, nhịn không được mà hôn cô, bây giờ cô ấy chạm vào anh như thế này làm anh thức tỉnh.
Hô hấp của Diệp Cẩn Ngôn có chút nặng nề: “Đừng… ban ngày không được tuyên dâm.”
Chu Tỏa Tỏa nghe vậy liền bật cười, cô vòng tay qua eo Diệp Cẩn Ngôn, giơ một chân vòng qua eo anh, ép anh về phía mình, Chu Tỏa Tỏa cố ý thở vào tai anh: "Vậy anh muốn đợi đến tối à?"
Quả táo của Diệp Cẩn Ngôn lăn lên lăn xuống, nhưng anh không trả lời.
Chu Tỏa Tỏa nhìn đôi tai đỏ của anh, nhẹ nhàng cắn chúng và nói: "Em sẽ đợi anh."
Sau đó cô rời khỏi thư phòng với nụ cười ngọt ngào.
Diệp Cẩn Ngôn ở trong thư phòng suốt buổi chiều, đợi đến sau năm giờ chiều, Chu Tỏa Tỏa gõ cửa thư phòng: “Bữa tối tối nên giải quyết như thế nào?”
Diệp Cẩn Ngôn ngồi ở bàn làm việc, ngẩng đầu nhìn cô: “Anh đi chuẩn bị đây.”
Chu Tỏa Tỏa nhìn thấy Diệp Cẩn Ngôn đã viết chữ “im lặng” suốt cả buổi chiều.
Ăn tối xong, Diệp Cẩn Ngôn đi rửa bát, Chu Tỏa Tỏa cũng đi giúp Diệp Cẩn Ngôn rửa xong cái đĩa cuối cùng, Chu Tỏa Tỏa từ phía sau ôm lấy eo anh: "Buổi tối rồi."
Diệp Cẩn Ngôn hít một hơi: "Vừa ăn xong." ..."
“Tập thể dục sau bữa ăn có tốt không?”
"Nó sẽ gây khó tiêu."
Chu Tỏa Tỏa không khỏi bật cười, Diệp Cẩn Ngôn quá đáng yêu: "Sẽ mất bao lâu?"
Diệp Cẩn Ngôn mím môi nói: "Tới phòng khách xem TV một lát."
Vì thế Chu Tỏa Tỏa hôn lên vành tai của anh, ngoan ngoãn đi vào phòng khách mở TV nhưng TV đã được bật mà Chu Tỏa Tỏa vẫn nhìn chằm chằm vào nhà bếp, cô liếc nhìn đồng hồ muốn biết Diệp Cẩn Ngôn sẽ chần chờ được bao lâu.
Nửa giờ sau, Diệp Cẩn Ngôn rốt cục đi tới phòng khách, ngồi ở trên sofa.
Chu Tỏa Tỏa mỉm cười dựa vào vòng tay anh, vòng tay ôm lấy eo anh. Cô đã xem rất nhiều phim ngắn để chuẩn bị, tối nay nhất định phải dùng hết.
Diệp Cẩn Ngôn cũng vòng tay qua vai cô.
Chu Tỏa Tỏa nhìn anh và hỏi: "Anh đã sẵn sàng chưa?"
Diệp Cẩn Ngôn không trả lời mà hỏi: “Còn muốn xem TV không?”
Chu Tỏa Tỏa lắc đầu: “Sao TV có thể đẹp bằng anh?”
Diệp Cẩn Ngôn bổ sung: “Anh đã nghĩ ra nên viết gì ở Hoành Phi.”
“Viết cái gì cơ?”
Diệp Cẩn Ngôn nhìn Chu Tỏa Tỏa hơi nhếch lên khóe miệng: "Hoành Phi: trọn đời." Sau đó anh bế Chu Tỏa Tỏa lên.
Chu Tỏa Tỏa phát ra một tiếng kêu khe khẽ và ôm chặt lấy cổ Diệp Cẩn Ngôn.
Vừa đến phòng ngủ, Diệp Cẩn Ngôn xoay người đá cửa đóng lại, sau đó đem Chu Tỏa Tỏa ép vào tường, cúi đầu hôn lên môi cô.
Anh nhiệt tình hơn trước rất nhiều, Chu Tỏa Tỏa để anh hôn cô, Diệp Cẩn Ngôn cởi áo cô ra rồi cúi đầu hôn vào xương đòn của cô. Chu Tỏa Tỏa một tay ôm lấy cổ anh, rên rỉ khe khẽ, còn tay kia vuốt ve dương vật đã cương cứng của anh.
Diệp Cẩn Ngôn nắm lấy tay cô, đút vào trong quần anh cười khúc khích: “Vội như vậy sao?”
Diệp Cẩn Ngôn nhìn vào mắt cô: “Không phải em trêu chọc anh sao?”
Chu Tỏa Tỏa mỉm cười lôi chỗ đó ra ngoài,vuốt lên vuốt xuống.
Chu Tỏa Tỏa cắn quả táo của anh: " Anh có thích không?" Diệp Cẩn Ngôn chỉ thở mạnh, không trả lời, nhưng anh đã cởi áo ngực của cô, cởi quần của cô và lột trần cô.
Chu Tỏa Tỏa nói : " Em đã cởi hết quần áo, sao anh còn đang mặc quần áo, thật không công bằng."
Diệp Cẩn Ngôn cười nhẹ, anh tự cởi quần áo của mình, sau đó đem phần thân dưới đang cương cứng của mình nhét vào trong tay cô: "Em cởi nó ra cho anh"
Mặt của Chu Tỏa Tỏa cuối cùng cũng đỏ bừng, cô nhìn Diệp Cẩn Ngôn mím môi và từ từ dùng chân đẩy quần anh xuống.
Diệp Cẩn Ngôn nhìn nàng mỉm cười, cúi đầu hôn lên đỉnh núi bên trái của cô, dùng tay phải xoa xoa đỉnh núi bên phải của cô.
Chu Tỏa Tỏa dùng tay nắm chặt, Diệp Cẩn Ngôn cười khúc khích " Đừng có nắm chặt như vậy"
Chu Tỏa Tỏa không nói gì, Diệp Cẩn Ngôn hôn lên cổ cô và nhẹ nhàng hỏi: "Em có muốn không?"
Chu Tỏa Tỏa gật đầu.
Tay trái của Diệp Cẩn Ngôn di chuyển chạm vào hang động của cô, sau đó đưa một ngón tay vào.
Chu Tỏa Tỏa khẽ rên rỉ "ừm"
Anh nhét thêm hai ngón tay nữa, không bao lâu Chu Tỏa Tỏa đã biết mình rất ướt.
"Hóa ra em cũng gấp gáp như vậy" Diệp Cẩn Ngôn cười nói.
Chu Tỏa Tỏa vòng tay qua cổ Diệp Cẩn Ngôn, giơ chân trái lên móc vào eo Diệp Cẩn Ngôn: "Em muốn anh, đưa cho em.."
Diệp Cẩn Ngôn cởi quần ra và đá chúng đi, sau đó anh cầm vật đang cương cứng cọ qua lại bên ngoài hang của cô nhưng không chịu vào,
Chu Tỏa Tỏa khó chịu đến mức suýt khóc: "Cho em... nhanh lên..."
"gọi tôi...."
"Chú... Chú... em muốn chú..." Diệp Cẩn Ngôn cúi đầu ngậm một quả mận đỏ của cô vào miệng. Chu Tỏa Tỏa không còn kiềm chế được nữa, nóng lòng cầm lấy dương vật của anh đẩy về phía trước và đưa nó vào.
Chu Tỏa Tỏa thoải mái rên rỉ, Diệp Cẩn Ngôn thay đổi góc độ, tìm kiếm điểm G cô.
Chu Tỏa Tỏa không ngừng gọi "Chú", Diệp Cẩn Ngôn càng dùng sức đâm vào, Chu Tỏa Tỏa nhanh chóng đã lên đến đỉnh.
Chu Tỏa Tỏa co giật, bức tường thịt kẹp chặt Diệp Cẩn Ngôn thở dốc, ngừng đẩy, cúi đầu hôn Chu Tỏa Tỏa cho đến khi cô lấy lại hơi thở, sau đó lật người đâm nó vào từ phía sau.
"Chú..." Diệp Cẩn Ngôn cúi xuống ôm ngực cô, di chuyển ra vào mãnh liệt , trong phòng tràn ngập tiếng rên rỉ của Chu Tỏa Tỏa, hơi thở của Diệp Cẩn Ngôn và tiếng va chạm của cơ thể họ va vào nhau.
Diệp Cẩn Ngôn áp ngực vào lưng Chu Tỏa Tỏa, thở hổn hển hỏi: “Thoải mái không?”
Chu Tỏa Tỏa gật đầu: "Thoải mái... thoải mái..."
"Em có thích không?" Chu Tỏa Tỏa lại gật đầu: "Em thích..." Diệp Cẩn Ngôn trên môi nở nụ cười, anh hôn vào xương quai xanh của cô, hôn cổ cô và mút vào lưng cô, để lại một dấu hôn khắp nơi. Một tay chạm vào lỗ huyệt của cô, tìm kiếm những hạt đậu nhỏ nhô ra.
Tất cả những điểm nhạy cảm trên cơ thể Chu Tỏa Tỏa đều bị Diệp Cẩn Ngôn điều khiển, không bao lâu sau cô lại đến đỉnh lần nữa. Cô đổ mồ hôi đầm đìa, cơ thể không còn chút sức lực nào, nhưng Diệp Cẩn Ngôn vẫn cương cứng.
Diệp Cẩn Ngôn bế cô đến bên giường, anh đứng cạnh giường. Chu Tỏa Tỏa biết rằng đêm nay Diệp Cẩn Ngôn sẽ không dễ dàng để cô đi, vì vậy cô nói một cách quyến rũ: "Chú, em mệt ..."
Diệp Cẩn Ngôn giữ chân cô và đưa vật đang cương cứng vào hang của Chu Tỏa Tỏa, cô rất nhạy cảm không khỏi rên rỉ lần nữa.
Diệp Cẩn Ngôn cười hắc hắc nói: “Không phải em nói cảm thấy thoải mái, thích sao?”
Diệp Cẩn Ngôn chậm rãi ra vào, Chu Tỏa Tỏa cảm thấy như vậy còn hơn cực hình, sau đó cô vuốt ve bụng anh : " Chú...nhanh lên... "
“Không phải em nói em mệt sao?”
Chu Tỏa Tỏa vừa khóc vừa nũng nịu nói: "Chú...em muốn..." Diệp Cẩn Ngôn buông chân cô ra, đặt hai tay lên hai bên người cô, tập trung toàn bộ trọng lượng cơ thể vào điểm đó, chín phần nông và một phần sâu. Sau đó anh đi vào sâu hơn, rồi di chuyển ra vào nhanh chóng.
Chu Tỏa Tỏa mặc dù mệt mỏi, nhưng đôi chân của cô vô tình ôm lấy eo anh, thành thịt của cô hút chặt anh, ngăn cản anh rời đi.
Diệp Cẩn Ngôn cảm thấy vô số cái miệng nhỏ đang mút lấy anh.
Sau đó, cơ thể của Chu Tỏa Tỏa ngày càng ẩm ướt, Diệp Cẩn Ngôn không tốn quá nhiều sức lực trong cuộc chinh phục.
Chu Tỏa Tỏa chỉ có thể rên rỉ, la hét, khóc lóc và cầu xin anh, bảo anh hãy chậm lại và nhẹ nhàng, lúc thì bảo anh nhanh hơn, nhiều hơn nữa, mạnh hơn nữa, cô để anh thay đổi bất kỳ tư thế và làm theo bất cứ điều gì anh muốn.
Chu Tỏa Tỏa không biết đã qua bao lâu trước khi cô nghe thấy tiếng Diệp Cẩn Ngôn rên rỉ, sau đó anh đẩy nhanh hơn.
Một lúc sau cô cảm nhận được Diệp Cẩn Ngôn run rẩy, một dòng nước nóng phun vào sâu trong hang động của cô.
Diệp Cẩn Ngôn nằm trên người Chu Tỏa Tỏa và thở dốc.
Anh bình tĩnh lại một lúc rồi lật người để Chu Tỏa Tỏa nằm trên người mình, Chu Tỏa Tỏa cảm nhận được vật đang cương cứng của anh vẫn còn cắm trong cơ thể cô, chặn lỗ hổng và ngăn chất lỏng chảy ra ngoài.
Cô ngái ngủ mở mắt ra nhìn Diệp Cẩn Ngôn, mồ hôi nhễ nhại và mặt có chút đỏ bừng, anh vẫn tràn đầy sinh lực, trái ngược hẳn với cô. Cô nheo mắt nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường, Diệp Cẩn Ngôn đã làm với cô gần ba tiếng đồng hồ mà không biết mệt mỏi.
Cô nhẹ nhàng tựa vào trong ngực anh: “Chú ơi, nó dính quá, khó chịu quá.”
Diệp Cẩn Ngôn cười nói: "Anh cảm thấy rất thoải mái."
Chu Tỏa Tỏa bĩu môi, chửi rủa trong lòng rằng Diệp Cẩn Ngôn đã thay đổi. Diệp Cẩn Ngôn chậm rãi vuốt ve lưng Chu Tỏa Tỏa và nói điều gì đó khiến Chu Tỏa Tỏa đỏ bừng mặt: "Đêm nay em muốn ở trong nhà."
Thì ra Diệp Cẩn Ngôn thật sự muốn làm loạn, thật sự không còn cách nào khác.
*** Giấy Tuyên là một loại giấy cổ của Trung Quốc chuyên để viết thư pháp hoặc vẽ tranh
*** Hoành Phi là một tấm gỗ lớn hình chữ nhật hoặc hình như cuốn thư thường được để giữa 2 bên là đặt câu đối.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro