26. Vận mệnh đã định sẵn, không thể tránh khỏi


Diệp Cẩn Ngôn không lo lắng Chu Tử Tuấn có thể làm hại được Tỏa Tỏa, anh biết Chu Khôn Hoa sẽ có sự chuẩn bị trước khi thực hiện phẫu thuật, anh ta đã sắp xếp cho người của mình bắt Chu Tử Tuấn. Khi đang trong thời gian hồi phục sức khỏe ở bệnh viện, anh ta đã cử người đi điều tra Chu Tử Tuấn, ngoài việc chuyển một số tiền lớn cho Diệp Cẩn Ngôn để Diệp Cẩn Ngôn cố tình phạm sai lầm trong quá trình làm phẫu thuật khiến Chu Khôn Hoa vô tình tử vong. Ngoài ra Chu Tử Tuấn còn mua chuộc một số thành viên trong băng đảng để sẵn sàng đối phó với Chu Tử Kiến ngay khi Chu Khôn Hoa qua đời.


Chu Tử Tuấn không ngờ rằng Diệp Cẩn Ngôn sẽ đổi phe. Hắn ta cho rằng Chu Tỏa Tỏa chắc chắn sẽ đứng về phía hắn để trả thù. 

Chu Khôn Hoa hành động rất nhanh, tất cả các những người quy phục theo Chu Tử Tuấn đều bị tiêu diệt hoàn toàn, Chu Tử Tuấn đã thua hoàn toàn, tất cả bạc trên tay đều biến mất chỉ sau một đêm.


Chu Khôn Hoa giao Chu Tử Tuấn để cho Chu Tử Kiến giải quyết: "Hãy để cho nó một con đường sống." Tuy Chu Khôn Hoa chưa bao giờ quan tâm nhiều đến Chu Tử Tuấn, nhưng dù sao hổ dữ cũng không ăn thịt con. Anh ta nghĩ không nghĩ sẽ dồn Chu Tử Tuấn vào chỗ chết, ta chỉ nghĩ là sẽ quản thúc hắn ở nhà, dù sao Chu Tử Tuấn hiện tại cũng chẳng làm gì được, chỉ cần hắn ở dưới tầm mắt anh, hắn sẽ không thể thực hiện bất kỳ thủ đoạn nào.


Nhưng Chu Tử Kiến và Lâm Doanh Giai không nghĩ như vậy. Chu Tử Kiến luôn không thích người em trai này vì anh ta thấy rằng Chu Tử Tuấn thực sự rất giỏi, một ngày nào đó hắn có thể sẽ tranh giành quyền lực với anh. Anh ta nhốt Chu Tử Tuấn trong một nhà kho bỏ hoang và sai người đánh đập anh ta một cách dã man. Vào ngày thứ ba, Chu Tử Kiến đến gặp người em trai đang hấp hối của mình.


Chu Tử Tuấn nằm trên mặt đất, tay chân bị trói, áo sơ mi trắng nhuộm đầy máu đỏ. Chu Tử Kiến sai người tạt nước vào Chu Tử Tuấn để đánh thức anh ta. Khi Chu Tử Tuấn tỉnh dậy, anh ta khó khăn mở mắt ra và nhìn Chu Tử Kiến. 

Chu Tử Kiến ngồi xổm trước mặt hắn ta và nâng cằm hắn lên.

Chu Tử Tuấn nhìn anh ta và mỉm cười.

Chu Tử Kiến nhướng mày : " Còn cười được à"


"Khóc lóc có ích lợi gì? Người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, ta thừa nhận."


Chu Tử Kiến cau mày nói: "Còn có cái gì muốn nói sao?"


Chu Tử Tuấn hơi nheo mắt lại: "Ngươi muốn giết ta?"


"Đó chính là ý của phụ thân."


Chu Tử Tuấn chế nhạo và nói: "Đó có phải là ý của mẫu thân ngươi không? Chu Tử Kiến, ngươi cả đời này đều thì ra là như vậy, làm một đứa trẻ nghe lời mẹ." 

Chu Tử Kiến trừng mắt nhìn anh ta, và Chu Tử Tuấn nói tiếp: " Nếu, ta không phải có xuất thân không tốt, nếu như không phải là của ông ấy và hồ ly tinh bên ngoài sinh ra một dã chủng như ta thì ta đã không có kết cục như thế này... Dù ta có ngoan ngoãn và cố gắng làm hài lòng ông ấy đến thế nào đi chăng nữa, thì ông ấy vẫn không thèm nhìn lấy ta. Nhưng ngay cả như vậy, mẫu thân của ngươi cũng không chịu buông tha cho chúng ta." Chu Tử Tuấn cười thầm: "Ngươi cho rằng ta không muốn sống yên ổn sao? Nhưng mẫu thân ngươi có từng cho ta cơ hội sao? Em gái ta đã làm gì sai mà khiến con bé bị nghiện ma túy? Con cái không tự mình chọn lựa được cha mẹ nếu không chống trả dù có làm gì thì ta cũng sẽ chết, nên ta chỉ có thể thử một lần.


Ta và em gái từ nhỏ đã bị người khác coi thường. Bề ngoài thì nhìn như phong quang vô hạn nhưng mọi chua xót chỉ có thể nuốt vào trong bụng. 

Chu Tỏa Tỏa đã nói đúng, Chu Tử Tuấn và Chu Thiến Dung thực sự ghen tị với cô ấy, nếu ai đó đối xử với bọn họ như Diệp Cẩn Ngôn đối với Chu Tỏa Tỏa khi còn nhỏ, con đường của bọn họ đi sẽ hoàn toàn khác. Chu Tử Tuấn biết rằng nếu hắn rời đi, cuộc sống của Chu Thiến Dung sẽ càng thêm khổ sở, nhưng hắn thật sự không thể làm gì được: "Nếu muốn ra tay thì nhanh lên, ta đã chờ từ lâu rồi."


Chu Tử Kiến nhìn hắn liềm cảm thấy có chút buồn bã. Chu Tử Kiến không phải là người tàn nhẫn chứ đừng nói đến hắn là em trai anh. Nhiều năm qua, hóa ra ngày mà họ nói chuyện với nhau nhiều nhất lại là ngày này. Chu Tử Kiến thầm thở dài trong lòng: "Chúng ta là anh em, ngươi còn còn có điều gì mong muốn? Chỉ cần ta có thể làm được, ta sẽ cố gắng hết sức thực hiện."


"Đừng nói với Thiến Dung rằng ta đã chết... đối xử tốt với con bé..." Chu Tử Tuấn nghẹn ngào nức nở. Đây là người em gái duy nhất mà anh không thể buông tay nhất trong đời. Chu Tử Kiến gật đầu, quay người rời khỏi nhà kho.


Chuyện của Chu Tử Tuấn có thể giấu được Chu Thiến Dung, nhưng không thể giấu được Chu Khôn Hoa. Sau khi Chu Khôn Hoa được xuất viện, anh ta đã hỏi Chu Tử Kiến về Chu Tử Tuấn, Chu Tử Kiến không còn cách nào khác ngoài việc thú nhận sự thật. Dù sao thì chuyện này cũng không thể giữ bí mật được lâu.


"Ta không phải nói cho hắn một con đường sống sao?" Chu Khôn Hoa hỏi.


"Đó là ý của mẫu thân." Chu Tử Kiến cúi đầu nói. Chu Khôn Hoa lắc đầu : Là anh hay Lâm Doanh Giai đưa ra quyết định?


"Thiến Dung có biết không?"


Chu Tử Kiến lắc đầu: "Con chỉ nói với cô ấy là Tử Tuấn bị chúng ta đuổi ra khỏi nước."


Chu Khôn Hoa tựa lưng vào ghế, thở dài: "Không biết cũng tốt..." Anh vuốt ve trái tim mình: "Thiến Dung dù sao cũng là em gái của anh, anh nên đối xử tốt với con bé..." Chu Tử Kiến gật đầu: "Con biết."


Chu Khôn Hoa nhìn bức ảnh gia đình được chụp cách đây mười năm trên bàn làm việc. Anh ấy đã thất bại trong vai trò một người cha, nhưng con người không thể kiểm soát hết mọi chuyện trên thế gian này, anh ấy chỉ có thể cố gắng hết sức để bảo vệ những người và những thứ mà anh ấy trân quý.


Chu Tỏa Tỏa cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với Chu Tử Tuấn, Diệp Cẩn Ngôn chỉ nói rằng Chu Khôn Hoa đã xử lý chuyện này, nhưng Diệp Cẩn Ngôn không muốn nói nhiều cũng không muốn để Chu Tỏa Tỏa biết những chuyện bẩn thỉu kia.

Vài tuần sau, Chu Khôn Hoa phát hiện ra Chu Thiến Dung nghiện ma túy. Sau khi điều tra, anh phát hiện ra người đứng sau làm điều này chính là Lâm Doanh Giai. Sau khi cãi nhau với Lâm Doanh Giai, anh ta lên cơn đau tim và được đưa đến bệnh viện để cấp cứu. 

Diệp Cẩn Ngôn là bác sĩ điều trị của anh, khi các bác sĩ đến Chu Khôn Hoa đã bất tỉnh.


Diệp Cẩn Ngôn đọc báo cáo kiểm tra của anh ta, Chu Tử Kiến lo lắng hỏi: "Tình hình thế nào?" 

Diệp Cẩn Ngôn lắc đầu: "Ta đã nói qua rồi, ba tháng sau ca phẫu thuật, ông ấy vẫn còn rất yếu, không thể chịu kích động được." ."


"Chúng ta nên làm gì đây?"


"Ông ấy hiện tại bị tắc nghẽn cơ tim cấp tính, nếu trước đây anh ấy chưa từng phẫu thuật, ta vẫn có thể thử. Bây giờ...Ông ấy quá yếu, sợ rằng ông ấy sẽ không thể chịu đựng được. Ngươi phải chuẩn bị tinh thần."


"Không... không còn cách nào khác sao?"


Diệp Cẩn Ngôn lại lắc đầu. Anh ta đã giúp Chu Khôn Hoa bói một quẻ, có vẻ như Chu Khôn Hoa cuối cùng cũng không thể thoát khỏi vận mệnh này.​


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro