27. Cùng nhau về nơi thế ngoại đào viên- End
Chu Khôn Hoa qua đời sau hai tuần phát bệnh. Diệp Cẩn Ngôn và Chu Tỏa Tỏa cùng nhau đến dự đám tang của ông ấy, ngoại trừ Chu Tử Kiến, không có thành viên nào khác của Chu gia được nhìn thấy. Chu Tỏa Tỏa đã khóc cả ngày sau khi trở về nhà, Diệp Cẩn Ngôn dỗ dành cô rất lâu trước khi cô ngủ thiếp đi.
Khi Chu Tỏa Tỏa tỉnh dậy lần nữa thì đã hơn chín giờ tối, cô nhìn Diệp Cẩn Ngôn: “Không phải anh nói ca phẫu thuật của bố thành công sao?”
"Ca phẫu thuật rất thành công, nhưng không ai có thể đảm bảo sau ca phẫu thuật sẽ không có phát sinh ra chuyện gì. Cha của em đã chết do bị kích động trong thời gian phục hồi, không liên quan gì đến ca phẫu thuật."
“Làm sao có thể, điều gì đã làm ông ấy kích động?”
Vì vậy, Diệp Cẩn Ngôn cuối cùng đã nói với Chu Tỏa Tỏa về cái chết của Chu Tử Tuấn và việc Chu Thiến Dung bị nghiện ma túy: "Phụ thân của em có lẽ cảm thấy áy náy vì đã không thể bảo vệ tốt các con mình, vì vậy ông ấy..."
Tay của Chu Tỏa Tỏa run rẩy: "Là Lâm Doanh Giai ... bà ta đã làm tất cả những chuyện này, nếu không phụ thân của em sẽ không chết ..."
Diệp Cẩn Ngôn siết chặt tay cô: "Đây là định mệnh của phụ thân em ..."
"Định mệnh có ý nghĩa gì?" Chu Tỏa Tỏa ngắt lời anh: "Nếu... Nếu lúc đầu chúng ta hợp tác với Chu Tử Tuấn, đại ca không nhất định sẽ phải chết , phụ thân em cũng sẽ không bị đau tim..."
"Tỏa Tỏa, cho dù Chu Tử Tuấn hay Chu Tử Kiến xảy ra chuyện gì, phụ thân của em đều sẽ có kết quả như thế này, không ai có thể đoán được điều gì sẽ xảy ra."
"Lẽ nào... lẽ nào chuyện này nên kết thúc như vậy ư?"
"Tỏa Tỏa, em vẫn còn muốn trả thù?" Diệp Cẩn Ngôn nhìn vào mắt Chu Tỏa Tỏa và hỏi.
"Trả thù?" Chu Tỏa Tỏa nghiêm túc suy nghĩ. Bây giờ phụ thân cô đã mất, cô không cần phải kiêng kị nữa. Chu Tử Kiến chắc chắn sẽ tiếp quản Chu gia, ai có thể chạm vào Lâm Doanh Giai? "Em...nếu em thực sự muốn trả thù..."
"Anh sẽ giúp em." Diệp Cẩn Ngôn nói một cách chắc chắn: "Chúng ta vẫn có bằng chứng phạm tội của Chu Tử Kiến trong tay, chúng ta có thể vạch tội anh ta và sau đó xử lý Lâm Doanh Giai." Đây vốn là kế hoạch của bọn họ nhưng không ngờ Chu Khôn Hoa sẽ rời đi như thế này.
"Có nên... em có nên báo thù không?" Tỏa Tỏa nhìn Diệp Cẩn Ngôn, hy vọng anh có thể giúp cô lựa chọn.
Diệp Cẩn Ngôn nói: “Việc này chỉ có em mới có thể tự mình đưa ra quyết định, nhưng bất kể thế nào, em cũng không thể hối hận.”
Chu Tỏa Tỏa suy nghĩ rất lâu, nhưng vẫn không thể quyết định được.
Vài ngày sau, cô nói với Diệp Cẩn Ngôn: "Quên chuyện này đi, nếu muốn trả thù, sẽ lại phải hy sinh người khác, em... em không muốn." Nguyên nhân chủ yếu là cô không muốn Chu Tử Kiến xảy ra chuyện gì, càng không muốn Chu gia bị diệt vong như thế này.
"Mặc kệ em quyết định thế nào, anh cũng sẽ ủng hộ em." Diệp Cẩn Ngôn trong lòng thấy nhẹ nhõm một chút. Suy cho cùng Chu Tỏa Tỏa và Niệm Niệm hoàn toàn khác nhau, Chu Tỏa Tỏa bị ràng buộc bởi những mối quan quan hệ gia đình, nhưng Niệm Niệm thì không. Nếu chuyện này để cho Niệm Niệm quyết định, có lẽ cô ấy sẽ làm bất cứ điều gì vì mối hận thù cá nhân của mình.
Vốn tưởng mọi chuyện sẽ kết thúc như thế này, nhưng rồi có tin Lâm Doanh Giai qua đời. Ngày hôm đó, Chu Thiến Dung đã lên cơn phê thuốc và giết chết Lâm Doanh Giai trong tình trạng không được tỉnh táo. Mặc dù Chu Tỏa Tỏa và Diệp Cẩn Ngôn rất ngạc nhiên nhưng có lẽ đây là ý trời. Chính vì Lâm Doanh Giai mà Chu Thiến Dung nghiện ma túy, bây giờ Chu Thiến Dung vô tình giết chết Lâm Doanh Giai, lại vô tình báo được thù cho mẹ và anh trai cô, có thể coi là báo ứng của Lâm Doanh Giai.
Chu Thiến Dung cuối cùng bị kết án tù chung thân, cuối cùng Chu gia chỉ còn lại Chu Tỏa Tỏa và Chu Tử Kiến.
Ngày hôm đó Chu Tử Kiến đến thăm Chu Tỏa Tỏa và nói: "Phụ thân và mẫu thân của ta đều đã mất, còn anh lại là một thành viên của thế giới ngầm. Anh sợ rằng cuối cùng anh sẽ không có một cái kết tốt được, anh mong em và chú Diệp sẽ có một cuộc sống tốt đẹp. Anh trông cậy vào em, tương lai sau này có thể phải nhờ em thu dọn xác cho anh."
Chu Tỏa Tỏa buồn bã, người duy nhất có quan hệ huyết thống với cô chỉ có anh ấy và Chu Thiến Dung.
Cô và Chu Thiến Dung sau tất cả những tính toán tranh giành, người thân duy nhất của cô chỉ còn Chu Tử Kiến : "Tại sao anh không rửa tay trong gác kiếm?"
Chu Tử Kiến mỉm cười nói: "Làm gì dễ dàng như vậy." Anh nắm tay Tỏa Tỏa và nói: "phụ thân nay đã mất, quyền huynh thế phụ, sau này nếu có chuyện gì thì cứ đến tìm anh."
Anh nhìn Diệp Cẩn Ngôn đang cắt cỏ trong sân nói : "Chú Diệp là một người đàn ông tốt, anh cảm thấy rất yên tâm nếu em ở bên chú ấy. Phụ thân ngay từ đầu đã không phản đối việc hai người ở cùng nhau. Nếu em muốn." kết hôn, anh nhất định sẽ ủng hộ."
Chu Tỏa Tỏa đỏ mặt và mỉm cười nói: "Đến lúc em phải nhờ anh làm chủ lễ rồi."
Nhưng làm thế nào để nói với Chu Tử Kiến rằng Diệp Cẩn Ngôn sẽ không già đi? Cô muốn ở bên Diệp Cẩn Ngôn đến hết cuộc đời, nhưng cuộc đời của cô lại không đủ dài.
Sau khi Chu Tử Kiến rời đi, Chu Tỏa Tỏa hỏi Diệp Cẩn Ngôn: "Anh có muốn có một đứa con không?"
Diệp Cẩn Ngôn nhìn Chu Tỏa Tỏa: "Bây giờ em vẫn còn trẻ, hãy đợi cho đến khi em tốt nghiệp đại học."
“Anh sẽ cưới em chứ?” Chu Tỏa Tỏa nhìn Diệp Cẩn Ngôn : " Đại ca nói, nếu sau này chúng ta muốn kết hôn thì anh ấy sẽ làm chủ hôn.”
"Em đang cầu hôn anh à?" Diệp Cẩn Ngôn nhìn Chu Tỏa Tỏa mỉm cười hỏi.
Chu Tỏa Tỏa nghiêm túc nhìn anh: "Em cầu hôn anh, vậy anh có bằng lòng không?"
Diệp Cẩn Ngôn nhìn Chu Tỏa Tỏa, đôi mắt có chút ươn ướt. Anh đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Chu Tỏa Tỏa, cười nói: "Nếu em thực sự cầu hôn anh, có phải là nên có một chút lễ nghi không?"
Chu Tỏa Tỏa cũng mỉm cười nhìn anh, nhưng không hiểu sao nước mắt lại rơi xuống: “Ngày mai em định mua một chiếc nhẫn, anh có cần hoa không?”
Diệp Cẩn Ngôn cười lắc đầu, ôm Chu Tỏa Tỏa vào lòng, hôn lên trán cô: “Chỉ cần em vui vẻ, chuyện gì cũng được.”
Vì vậy, Chu Tỏa Tỏa thực sự đã mua một cặp nhẫn vào ngày hôm sau và dự định cầu hôn Diệp Cẩn Ngôn vào thứ bảy.
Vào tối thứ sáu, Diệp Cẩn Ngôn và Chu Tỏa Tỏa ăn tối ở ngoài, sau đó lái xe về nhà, Chu Tỏa Tỏa thấy sân của Tư Nam tràn ngập ánh nến. Những ngọn nến tạo thành hình trái tim và có một bó hoa hồng lớn được đặt ở giữa trái tim.
Cô quay đầu lại nhìn Diệp Cẩn Ngôn, anh mỉm cười nhìn cô: “Anh là người tương đối truyền thống, hãy để đàn ông cầu hôn sẽ tốt hơn.”
Anh lấy hộp nhẫn từ trong túi ra, sau khi mở ra nói với Tỏa Tỏa: "Em lấy anh nhé?"
Chu Tỏa Tỏa mỉm cười gật đầu đồng ý, Diệp Cẩn Ngôn đeo chiếc nhẫn vào ngón táy áp út của Tỏa Tỏa, rồi hôn thật sâu lên môi cô.
Chu Tỏa Tỏa hỏi: "Còn cặp nhẫn em mua thì sao?"
Diệp Cẩn Ngôn cười nói: "Chúng ta sẽ dùng nó khi kết hôn."
Họ dự định đính hôn trước và sẽ kết hôn sau khi Chu Tỏa Tỏa tốt nghiệp.
Ba năm sau, Chu Tỏa Tỏa tốt nghiệp và họ tổ chức đám cưới, đám cưới của họ chỉ có hai người là Phạm Kim Cang và Chu Tử Kiến chứng kiến.
Nhưng Chu Tỏa Tỏa vẫn lo lắng rằng cô không thể ở bên Diệp Cẩn Ngôn đến hết đời, và Diệp Cẩn Ngôn dường như không hào hứng lắm với việc có con. Chu Tỏa Tỏa không hiểu nên hỏi Phạm Kim Cang.
Phạm Kim Cang thở dài: “Tỏa Tỏa, lão Diệp sẽ không bao giờ già, cũng sẽ không chết. Em muốn có một đứa con có phải vì em hy vọng sau này sẽ có người ở bên ngài ấy đúng không. Nhưng sau này khi đứa trẻ già đi thì sao? Ngài ấy sẽ phải nhìn người thân của mình, lần lượt từng người một ra đi, chẳng phải ngài sẽ buồn hơn sao?”
Chu Tỏa Tỏa đã đoán ra nên không còn kiên quyết là có nên có con nữa hay không. Sau khi kết hôn, Diệp Cẩn Ngôn và Chu Tỏa Tỏa đã dành hơn nửa năm cho tuần trăng mật, họ đi đến tất cả những nơi mà Chu Tỏa Tỏa muốn đến.
Chu Tỏa Tỏa ngày càng trưởng thành hơn, nhưng Diệp Cẩn Ngôn vẫn giống như lần đầu gặp gỡ. Thời gian dường như không để lại dấu vết nào trên khuôn mặt hay cơ thể anh. Hai người chưa từng có con, Diệp Cẩn Ngôn coi Chu Tỏa Tỏa như một công chúa.
Sự ngọt ngào giữa họ ngọt ngào đến mức ngay cả Phạm Kim Cang cũng không thể chịu đựng được.
Sau đó, Chu Tỏa Tỏa hỏi Diệp Cẩn Ngôn rằng anh đã bao nhiêu tuổi mà bây giờ chỉ trông như thế này, Diệp Cẩn Ngôn trả lời rằng anh không biết. “Anh và Phạm Kim Cang sống ẩn dật trong núi, hiếm khi xuống núi. Chúng ta không biết thời gian trong núi đã qua bao lâu, đến lúc phát hiện ra rằng bản thân sẽ không già đi thì cũng đã hơn mười năm sau đó. "
“Vậy khi anh bao nhiêu tuổi thì anh đến đó sống ẩn dật?”
"Khoảng năm mươi."
Chu Tỏa Tỏa nghĩ, vậy là Diệp Cẩn Ngôn bây giờ đã năm mươi tuổi. Tuy nhiên, Diệp Cẩn Ngôn nói rằng ngoại hình của anh ấy đã thay đổi trong một trăm năm qua, nhưng nó quá tinh tế và không thể nhìn thấy ở thời điểm bình thường, nhưng sau khi so sánh, anh ấy vẫn có thể nhìn ra sự khác biệt: "Diện mạo hiện tại của anh chắc hẳn là ở độ tuổi sáu mươi."
Chu Tỏa Tỏa hỏi: “Vậy sinh nhật của anh là khi nào?”
"Ngày sáu tháng ba âm lịch." Diệp Cẩn Ngôn chỉ biết sinh nhật của mình theo âm lịch, vì vậy Chu Tỏa Tỏa luôn tổ chức sinh nhật của Diệp Cẩn Ngôn theo âm lịch.
Một năm nọ, khi tổ chức sinh nhật cho Diệp Cẩn Ngôn, Chu Tỏa Tỏa cuối cùng không thể không hỏi: "Anh sinh vào năm nào?"
Diệp Cẩn Ngôn suy nghĩ một lúc rồi nói: “Năm Thiên Khải thứ nhất của triều Minh.”
Chu Tỏa Tỏa suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Thiên Khải là hoàng đế thích làm mộc đúng không?” Anh gật đầu, Chu Tỏa Tỏa lại hỏi: "Vậy anh là người thời nhà Minh?"
Diệp Cẩn Ngôn lại gật đầu, Chu Tỏa Tỏa lại hỏi: "Lúc quân Thanh nhập quan, anh đang làm gì?"
"Anh sống ẩn dật, không biết quân Thanh nhập quan từ khi nào, đến lúc biết được, đã là thời Thanh Thánh tổ ."
Chu Tỏa Tỏa mở to mắt: "Vậy anh đã bao giờ nhìn thấy Khang Hy chưa, trông ông ấy như thế nào chưa?"
Diệp Cẩn Ngôn cười nói: "Làm sao ta có thể nhìn thấy?"
"Khi anh ấy đang vân du ở phía Nam!"
“Ông ấy sẽ không đến sơn cốc trong chuyến hi hành phía nam.”
Chu Tỏa Tỏa nói với Diệp Cẩn Ngôn: "Khi em bốn mươi năm mươi tuổi, anh phải đưa em đến nơi anh sống ẩn dật." Bốn mươi hoặc năm mươi tuổi, vẫn còn hơn mười năm, Diệp Cẩn Ngôn nghĩ, có lẽ khi đó anh sẽ già? Gần đây anh ấy nhận thấy rằng mình có thêm một vài sợi tóc bạc.
Sau đó, Chu Tỏa Tỏa hỏi Diệp Cẩn Ngôn liệu anh có thể bay qua mái hiên hoặc bức tường hay không?
Diệp Cẩn Ngôn khiêm tốn nói: "anh biết một chút khinh công"
Sau đó Chu Tỏa Tỏa đã nài nỉ Diệp Cẩn Ngôn để cô bay một vòng, nhưng Diệp Cẩn Ngôn bất lực nói: "Những gì trong các phim võ thuật diễn tả đều là dối trá"
Vì vậy Chu Tỏa Tỏa đã yêu cầu Diệp Cẩn Ngôn dạy võ cho cô ấy. Chỉ sau vài ngày được Diệp Cẩn Ngôn dạy dỗ, Chu Tỏa Tỏa cảm thấy mệt mỏi và đau khổ, cuối cùng mọi chuyện thường kết thúc bằng một phát súng. 🤣🤣🤣
Khi Chu Tỏa Tỏa bốn mươi tuổi, Diệp Cẩn Ngôn xin nghỉ việc ở bệnh viện. Anh nói rằng theo ngày sinh trên căn cước thì anh đã sáu mươi sáu tuổi. Nếu anh ở lại bệnh viện lâu hơn, sớm muộn người ta cũng sẽ phát hiện ra anh là người bất tử.
Diệp Cẩn Ngôn nghỉ hưu nên có nhiều thời gian hơn để học tập, luyện tập thư pháp và làm mọi việc nhà ở nhà. Các đồng nghiệp của Chu Tỏa Tỏa đều ghen tị với cô vì cưới được một người chồng toàn diện.
Một ngày nọ, Chu Tỏa Tỏa hỏi Diệp Cẩn Ngôn: "Một ngày nào đó em sẽ rời đi, đến lúc đó, anh sẽ sẽ tiếp tục chờ đợi em chuyển kiếp và tìm thấy em chứ?"
Diệp Cẩn Ngôn nhìn Chu Tỏa Tỏa và gật đầu, nhưng trong thâm tâm Chu Tỏa Tỏa muốn nói với Diệp Cẩn Ngôn rằng đừng nên đến tìm cô, cô cảm thấy rằng mình đã thật may mắn khi kiếp này được ở bên Diệp Cẩn Ngôn, cô sợ kiếp sau mình sẽ phải đau khổ. Mọi phụ nữ đều sẽ bận tâm nếu người đàn ông cô ấy thích sẽ thích cô ấy vì một người phụ nữ khác. Giống như cô đã từng nhớ rằng Diệp Cẩn Ngôn tốt với cô vì Niệm Niệm, cô cũng sẽ nhớ rằng kiếp sau Diệp Cẩn Ngôn tốt với cô vì Chu Tỏa Tỏa.
Nhưng cô sợ nếu nói ra lời này, sau khi cô rời đi, Diệp Cẩn Ngôn cũng sẽ đi cùng cô. Dù thế nào đi chăng nữa, cô cũng hy vọng Diệp Cẩn Ngôn có thể sống tốt.
Sau này cô nghĩ, nếu kiếp sau cô vẫn còn có ký ức của kiếp này, nhưng cô không tìm được Diệp Cẩn Ngôn, Diệp Cẩn Ngôn cũng không đến tìm cô, chẳng phải cô sẽ chết vì đau buồn sao?
Sau đó, Phạm Kim Cang nhận được một lá thư từ Diệp Cẩn Ngôn và Chu Tỏa Tỏa, nói rằng hai người bọn họ sẽ về nơi mà Diệp Cẩn Ngôn và Phạm Kim Cang sống ẩn dật để sống, đồng thời nhờ Phạm Kim Cang giúp họ canh chừng Tư Nam và ngôi nhà Chu Khôn Hoa đã cho Chu Tỏa Tỏa. Phạm Kim Cang tức giận đến mức sắp chết: “Hai người cùng nhau đi ẩn dật không có tôi cũng không nói đi, hiện tại còn bắt tôi giúp các người trông nhà!”
Sau đó, Phạm Kim Cang không bao giờ nhận được tin tức gì từ họ nữa.
~Kết thúc chính văn ( còn một chap ngoại truyện đầy máu lửa 🤭🤭🤭)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro