4. Mỗi khi nhớ lại tim đều rất đau

Khi Chu Tỏa Tỏa tỉnh dậy vào ngày hôm sau, cô liền nhìn thấy một con gấu bông bên cạnh giường mình. Cô vui vẻ ôm con gấu bông đó và nói: "Hùng Hùng!" Nhưng cô nhanh chóng phát hiện ra rằng con gấu bông đó không phải là con gấu bông mà mẹ cô tặng. Diệp Cẩn Ngôn đi vào phòng ngủ, nhìn thấy Chú Tỏa Tỏa ôm gấu bông ngồi ở đầu giường, liền nói: "Đứng dậy ăn cơm, ăn xong uống thuốc."

Chu Tỏa Tỏa dụi dụi mắt: "Uống thuốc?"

Diệp Cẩn Ngôn bình tĩnh nói: "Em bị sốt." Chu Tỏa Tỏa có chút bối rối nhìn Diệp Cẩn Ngôn. Cô cho rằng mình không bị bệnh. Nhưng cô vẫn ngoan ngoãn đến phòng ăn ăn, sau đó ngoan ngoãn uống thuốc Diệp Cẩn Ngôn đưa cho. Diệp Cẩn Ngôn thu dọn bát đĩa, nói: "Ta đưa em về nhà." Chu Tỏa Tỏa cúi đầu nói: "Ừm." Diệp Cẩn Ngôn nhìn nàng, xoay người đi vào phòng ngủ, anh ôm gấu bông: "Cái này cho em." Chu Tỏa Tỏa nhìn Diệp Cẩn Ngôn, hai mắt sáng lên: "Cám ơn chú!"

Diệp Cẩn Ngôn từ sáng sớm đã ra ngoài mua con gấu bông đó. Anh nằm mơ cả đêm, tất cả những gì anh mơ thấy đều là chuyện quá khứ giữa anh và Niệm Niệm. Khi tỉnh dậy, anh thấy Chu Tỏa Tỏa đang run rẩy, có lẽ là do cô bé bị cảm lạnh vì mưa trước đó. Anh nhớ rằng cô mất mẹ từ nhỏ và không được cha và anh chị em đối xử tốt nên anh quyết định đối xử tốt với cô, nhưng cách duy nhất anh có thể nghĩ ra để đối xử tốt với cô là cho cô những gì cô muốn và bảo vệ cô ấy. .

Nhìn Chu Tỏa Tỏa ôm con gấu bông, trong lòng anh đột nhiên có cảm giác mắc nợ mãnh liệt với Niệm Niệm. Tuy anh đối xử rất tốt với Niệm Niệm nhưng cũng rất khắc nghiệt. Niệm Niệm từ nhỏ đã ngoan ngoãn và hiểu chuyện nên anh ngày càng kỳ vọng vào Niệm Niệm, dần dần anh không thể chịu được một hạt cát trong mắt, cho nên khi Niệm Niệm tỏ tình với anh, anh đã tức giận, anh cho rằng tình cảm của Niệm Niệm dành cho anh không được phép trên đời. Đây là một điều sai trái, với tư cách là sư phụ của cô, anh không cho phép như vậy nên khi đó đã giận dữ tát cô một cái. Nhưng đồng thời anh cũng cảm thấy hoảng sợ, anh không biết phải xử lý chuyện này thế nào. Anh chỉ muốn để Niệm Niệm thoát khỏi suy nghĩ này nên đã đuổi Niệm Niệm đi. Anh nghĩ nếu Niệm Niệm rời xa anh, cô ấy sẽ dần dần quên đi tình cảm dành cho anh. Anh không biết rằng một ý nghĩ của anh đã khiến cô dấn thân vào con đường không thể quay đầu. Có lẽ qua nhiều năm, anh cũng phần nào đoán được tại sao cô lại sa vào ma đạo.

Niệm Niệm biết Diệp Cẩn Ngôn quá quan tâm đến đạo đức thế tục. Cho dù Diệp Cẩn Ngôn thật sự có tình cảm với  nam nữ với cô, anh cũng sẽ không bao giờ thừa nhận. Cô ghét lễ nghi của thế giới này, và cô muốn ép anh phải ra tay để chấm dứt nó. Cho dù điều đó đồng nghĩa với cái chết, cô cũng chỉ muốn chết trong tay anh.

Anh thật sự chưa từng nghĩ tới câu hỏi mà Niệm Niệm hỏi khi anh sắp chết. Anh không biết tình yêu của anh dành cho cô thuần túy là tình cảm thầy trò hay là xen lẫn tình yêu nam nữ. Ngày nay, mọi thứ đều đã thay đổi. Sau ngần ấy năm, anh đã quên rất nhiều người và nhiều chuyện nhưng anh vẫn thường xuyên nghĩ đến Niệm Niệm.
Nghĩ đến những ngày cô còn là một đứa trẻ trên núi, nghĩ đến cái đêm cô nói thích anh, nghĩ đến việc cô đứng trên lúc cô trên đài cao nhìn anh, nghĩ đến việc cô trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay anh. Anh khi đó đã sốc như thế nào khi nhìn thấy Tỏa Tỏa, trong đầu anh như có một tia sét lóe lên, lầm tưởng rằng mình đã quay trở lại ngày tìm thấy Niệm Niệm của trăm năm trước.

Dù tim có đập mạnh thế nào thì nó vẫn đau. Anh ngơ ngác đứng đó, cho đến khi Tỏa Tỏa gọi anh: "Chú, chú sao vậy?" Anh mới bừng tỉnh lại, nhìn Tỏa Tỏa, thầm thở dài và nói: "Không sao đâu."

Chu Tỏa Tỏa nhìn con gấu bông trong tay và hỏi: "Tôi có thể đặt tên cho nó không?" Diệp Cẩn Ngôn gật đầu. Chu Tỏa Tỏa nhìn con gấu bông và suy nghĩ một lúc lâu: "Vậy tôi sẽ gọi nó là Diệp Tử !" Cô ngẩng đầu lên mỉm cười với Diệp Cẩn Ngôn. Diệp Cẩn Ngôn nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, không khỏi hơi cong khóe miệng: "Tôi đưa em về nhà."
Chu Tỏa Tỏa nói: "Được." Sau đó cô chủ động nắm lấy tay Diệp Cẩn Ngôn. Bàn tay của anh mang lại cho cô một cảm giác ấm áp, một cảm giác an toàn mà cô chưa từng có, khiến cô bất giác muốn được gần gũi anh, dựa dẫm vào anh, dù mới quen anh chưa đầy một ngày nhưng cô chỉ tin rằng người chú này sẽ không làm tổn thương cô và anh ấy sẽ đối xử với cô rất tốt.

Diệp Cẩn Ngôn đưa Chu Tỏa Tỏa trở lại Chu gia, đứng bên ngoài cánh cửa sắt của ngôi nhà gỗ và bấm chuông. Người hầu nhìn thấy Chu Tỏa Tỏa, vui vẻ mở cửa: "Tiểu thư, cô đã về rồi! Lão gia đã phái người đi tìm cô khắp nơi nhưng đều không thấy cô."

"Nó chỉ là một kẻ khốn nạn, nó xứng được gọi là tiểu thư sao?" Một cô gái khoảng mười bốn năm tuổi đứng ở trước sân, nham hiểm nói. Chu Tỏa Tỏa một tay cầm con gấu bông, tay kia nắm tay Diệp Cẩn Ngôn, ngẩng đầu nhìn Diệp Cẩn Ngôn. Diệp Cẩn Ngôn nhìn Chu Tỏa Tỏa, nắm chặt tay cô, sau đó anh ngước mắt trừng mắt nhìn cô gái kia. Cô gái bị ánh mắt của anh dọa sợ bất giác mà lùi lại mấy bước.

Diệp Cẩn Ngôn nắm tay Chu Tỏa Tỏa đi về phía trong nhà. Người hầu đã thông báo cho phụ thân của Chu Tỏa Tỏa . Diệp Cẩn Ngôn được đưa vào phòng khách, ngồi trên chiếc ghế sofa trong phòng khách là một người đàn ông trung niên, có lẽ là gia chủ, Chu Khôn Hoa. Ngồi trên một chiếc ghế dài khác là một cậu bé khoảng mười bốn hoặc năm tuổi, trông rất giống cô gái mà anh gặp ở sân trước vừa rồi. Có lẽ họ là một cặp song sinh một trai một gái. Ngồi ở đầu bên kia là một thiếu niên lớn hơn hai người kia một chút.

Chu Khôn Hoa từ trên sô pha đứng dậy, đi về phía Diệp Cẩn Ngôn, nắm tay anh nói: "Cảm ơn tiên sinh đã đưa Tỏa Tỏa về nhà, xin lỗi vì đã làm phiền tiên sinh."

Diệp Cẩn Ngôn nhìn Chu Khôn Hoa và nhìn thấy những đường ngang xuất hiện ở chân mắt anh. Sau đó anh nhìn xuống bàn tay của của anh ta và phát hiện khu vực xung quanh các huyệt  Thần môn và Nội quan trên đường ngang của cổ tay anh ta có màu tím đen.  Móng tay của anh ta cũng có màu xanh tím nên Diệp Cẩn Ngôn dùng nội lực để kiểm tra nhịp tim của anh ấy thì phát hiện nhịp tim của anh ấy không đều, thỉnh thoảng sẽ có lúc ngừng đập. Diệp Cẩn Ngôn mỉm cười nhìn Chu Khôn Hoa và nói: " Tỏa Tỏa cư xử rất tốt và hiểu chuyện, không hề phiền phức chút nào."

Chu Khôn Hoa nhìn Chu Tỏa Tỏa và khịt mũi: "Hiểu chuyện? Làm sai thì bị mắng, bị đánh thì bỏ trốn khỏi nhà. Đây có gọi là hiểu chuyện không?".
Chu Tỏa Tỏa nhìn vào ánh mắt dữ tợn của Chu Khôn Hoa không khỏi trốn sau lưng Diệp Cẩn Ngôn.
Chu Côn Hoa có chút xấu hổ, cười khô khan hỏi Diệp Cẩn Ngôn: "Không biết nên xưng hô với tiên sinh thế nào?"

Diệp Cẩn Ngôn từ trong túi móc ra một tấm danh thiếp đưa cho anh ta: “Diệp Cẩn Ngôn, Phó giám đốc khoa tim mạch, bệnh viện tư nhân Kiến Bình.” Chu Khôn Hoa lập tức nở nụ cười: “Thì ra là Phó giám đốc Diệp! Tôi đã ngưỡng mộ tiên sinh từ lâu rồi! Nghe nói Phó giám đốc Diệp là người có uy tín trong khoa tim mạch, rất nhiều bệnh viện lớn muốn chiêu mộ tiên sinh vêc làm phó giám đốc với mức lương cao. Tôi luôn không muốn gặp tiên sinh, nhưng không ngờ hôm nay lại có duyên như vậy."
Diệp Cẩn Ngôn chỉ lễ phép gật đầu: "Cảm ơn."

Chu Tỏa Tỏa nhìn Diệp Cẩn Ngôn, thấp giọng hỏi: "Chú, chú là bác sĩ à?" Diệp Cẩn Ngôn nhìn Chu Tỏa Tỏa, mỉm cười và gật đầu. Chu Tỏa Tỏa nhẹ giọng lẩm bẩm: “Khó trách chú biết tôi bị sốt.”

Thiếu niên kia nghe vậy, cau mày hỏi: " Tỏa Tỏa, em bị bệnh à?"

Chu Tỏa Tỏa nhìn anh ta, mỉm cười nói: "Chú đã cho tôi một ít thuốc, hiện tại tôi ổn rồi." Thiếu niên không có phản ứng gì, nhưng chàng trai ngồi bên kia lại khịt mũi lạnh lùng: "Thật lãng phí. "

Chu Tỏa Tỏa nghe xong bĩu môi, vô tình nắm chặt tay Diệp Cẩn Ngôn. Diệp Cẩn Ngôn quan sát Chu Tỏa Tỏa và thấy rằng cô có chút sợ phụ thân mình, nhưng có thể thấy từ vẻ mặt của Chu Khôn Hoa rằng anh ta thực sự lo lắng cho Chu Tỏa Tỏa.
Chu Tỏa Tỏa có vẻ có phần thân thiết với thiếu niên kia, nhưng cặp song sinh lại rất thù địch với Chu Tỏa Tỏa, và Chu Tỏa Tỏa có vẻ sợ hãi họ.​

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro