9. Quá khứ liệu có lặp lại?
Chu Tỏa Tỏa cau mày: "Vậy thì sao?"
"Em đã là thành niên, về lý thuyết mà nói, ta đã không còn là người giám hộ của em."
Chu Tỏa Tỏa nhìn Diệp Cẩn Ngôn, đột nhiên cảm thấy ánh mắt nóng lên: "Ý của chú là gì?"
Diệp Cẩn Ngôn không có trả lời, Chu Tỏa Tỏa lại nói: " Chú đã hứa với tôi rằng cho dù tôi lớn lên cũng sẽ ở bên tôi, bây giờ chú không muốn quan tâm đến tôi nữa sao?
Diệp Cẩn Ngôn nói: "Em đang nói nhảm cái gì vậy? Làm sao có thể như vậy được? Ta đã nói chỉ cần em còn cần ta, ta sẽ mãi ở bên cạnh em."
“Vậy bây giờ ý chú là gì?”
Diệp Cẩn Ngôn đỗ xe bên đường và nhìn Chu Tỏa Tỏa : "Đó là nghĩa đen."
Chu Tỏa Tỏa vẫn nhìn Diệp Cẩn Ngôn với ánh mắt khó hiểu
Diệp Cẩn Ngôn nói: "Em đã mười tám tuổi rồi, đã trưởng thành rồi, ngay cả phụ thân của em cũng không có quyền can thiệp vào việc kết bạn của em, huống chi ta chỉ là người giám hộ của em, hiện tại bây giờ thậm chí là người giám hộ cũng không phải. Nếu bạn của em dùng điều này để ngăn chặn ta , ta không có cách nào phản bác được bạn của em.
Nếu em không thích anh ta và không muốn làm bạn với anh ấy, em chỉ có thể tự mình nói với anh ấy. Ta không thể giúp em.
Chu Tỏa Tỏa vẫn có vẻ nghi ngờ: "Có đơn giản chỉ như vậy không?"
Diệp Cẩn Ngôn gật đầu: "Chỉ là đơn giản vậy thôi."
Chu Tỏa Tỏa thở phào nhẹ nhõm: "Làm tôi sợ chết khiếp, tôi tưởng chú không muốn tôi nữa."
Diệp Cẩn Ngôn cười lắc đầu, lái xe trở lại đường lộ: “Em suy luận quá giỏi rồi.”
Chu Tỏa Tỏa nhìn vào gương mặt của Diệp Cẩn Ngôn, cô muốn nói rằng cô nghĩ như vậy bởi vì cô thực sự sợ hãi. Sau khi mẹ cô qua đời khi cô mới 5 tuổi, mặc dù phụ thân cô đã đưa cô về nhà sống cùng nhưng ấn tượng sâu sắc nhất mà cô có ở đó là việc cô bị cặp song sinh ức hiếp và bị phụ thân phớt lờ. Người dành cho cô một chút dịu dàng chắc là anh cả của Chu Tử Kiến, nhưng suy cho cùng, Chu Tử Kiến lớn hơn cô rất nhiều và cô không thường xuyên gặp anh.
Sau khi được Diệp Cẩn Ngôn nhận nuôi, cô mới biết thế nào là hạnh phúc và có thể tự tin là chính mình. Tuy nhiên, sự xuất hiện đột ngột của Diệp Cẩn Ngôn luôn khiến cô lo sợ rằng anh sẽ đột ngột biến mất khỏi cuộc đời cô. Giờ đây Diệp Cẩn Ngôn nói rằng anh không còn là người giám hộ của cô nữa, thật khó để cô không nghĩ quá nhiều.
Chu Tỏa Tỏa vừa vào phòng, Phạm Kim Cang đã ôm cô một cách trìu mến: "Cuối cùng thì em cũng thành công rồi!"
Chu Tỏa Tỏa mỉm cười và nói: "Tôi luôn rất có tiền đồ!" Cô biết Phạm Kim Cang rất quan tâm đến cô, chín năm qua, anh thường được Diệp Cẩn Ngôn mời làm bảo mẫu cho Chu Tỏa Tỏa, anh và cô có mối quan hệ sâu sắc với nhau.
Phạm Kim Cang lấy ra một chiếc hộp nhỏ đưa cho Chu Tỏa Tỏa: "Đây là quà nhập học dành cho em cũng là quà sinh nhật."
"Hai món quà trở thành một món quà, chú Phạm, chú quá keo kiệt!" Chu Tỏa Tỏa nói, nhưng trên miệng vẫn nở nụ cười.
Phạm Kim Cang nói: "Mở hộp ra xem em có thích không." Bên trong là một chiếc vòng tay tinh xảo, thoạt nhìn có giá trị rất lớn.
Chu Tỏa Tỏa nhìn Phạm Kim Cang và chân thành nói: “Tôi rất thích nó, nhưng nó đắt quá, tôi không thể nhận được .” Cô định trả lại chiếc vòng tay cho anh.
"Đừng trả lại cho tôi, em có trả lại cho tôi cũng không sử dụng được, đây là tâm ý của tôi em phải nhận nó.
Diệp Cẩn Ngôn nói : Đây là tâm ý của chú Phạm, em hãy nhận lấy, nếu em không nhận, chú Phạm sẽ không vui" Phạm Kim Cang gật gật đầu
"Cảm ơn chú Phạm." Chu Tỏa Tỏa nhận chiếc vòng tay.
Phạm Kim Cang nhìn cô và nói với vẻ xúc động: "Em đã thực sự trưởng thành rồi."
Chu Tỏa Tỏa mỉm cười nhìn Diệp Cẩn Ngôn: "Tôi đã nhận được quà của chú Phạm, còn của chú đâu?"
Diệp Cẩn Ngôn khịt mũi, đưa tay vuốt tóc Chu Tỏa Tỏa: "Những năm qua ta tặng quà cho em ít quá phải không?"
Chu Tỏa Tỏa bĩu môi và sửa lại mái tóc mà Diệp Cẩn Ngôn đã làm rối tung: "Không giống nhau!" lắc đầu và không nói gì thêm.
Chu Tỏa Tỏa nói rằng cô đã trưởng thành và có thể uống rượu nên đã uống rất nhiều trong bữa tối. Phạm Kim Cang đã bị sốc: "Nha đầu, làm sao em có thể uống tốt như vậy?"
Chu Tỏa Tỏa đã uống rất nhiều, dường như không có sự khác biệt, ngoại trừ khuôn mặt trông hồng hào. “Ngài không ngăn cản cô ấy sao?” Diệp Cẩn Ngôn chỉ bình tĩnh nói: “Không sao đâu, nàng muốn uống thì để nàng uống.”
Nhưng trên thực tế, Chu Tỏa Tỏa cũng không hẳn là không say, chỉ là thoạt nhìn không có say mà thôi, sau đó nói chuyện không được mạch lạc. Phạm Kim Cang biết cô đã thật sự say. Diệp Cẩn Ngôn đỡ Chu Tỏa Tỏa vào trong phòng riêng, để cô nằm ở đó nghỉ ngơi. Phạm Kim Cang hỏi: “Sao hôm nay cô ấy có vẻ không vui lắm?”
Diệp Cẩn Ngôn suy nghĩ một chút: “Trên đường tới đây tôi đã nói với cô ấy rằng tôi không còn là người giám hộ của cô ấy nữa, cô ấy có lẽ sợ tôi không muốn cô ấy.”
Phạm Kim Cang thở dài : " Trong nháy mắt cô ấy đã mười tám tuổi...mười tám tuổi"
Niệm Niệm bị Diệp Cẩn Ngôn đuổi khỏi sư môn cũng năm mười tám tuổi. “Dấu tay của nàng vẫn như cũ sao?”
Diệp Cẩn Ngôn nhíu mày, chậm rãi gật đầu. Anh đối xử với Tỏa Tỏa và Niệm Niệm rất khác nhau. Nhiều năm như vậy, anh không thể tưởng tượng được điều gì sẽ xảy ra.
Cũng có khả năng Tỏa Tỏa sẽ đi theo con đường giống như Niệm Niệm.
Anh thở dài nhẹ nhàng: “Tôi sẽ không để cô ấy xảy ra chuyện.”
Phạm Kim Cang nhìn Diệp Cẩn Ngôn, như có điều gì đó muốn nói nhưng lại không biết có nên nói hay không. Cách Tỏa Tỏa nhìn Diệp Cẩn Ngôn, rõ ràng là cô ấy không coi anh ta như một trưởng bối. Sau những gì Diệp Cẩn Ngôn đã làm với Niệm Niệm, anh ấy không thể không biết điều này, vậy nếu Tỏa Tỏa tỏ tình với anh ấy thì sao? Phải chăng tình cảm của anh ấy dành cho Tỏa Tỏa chỉ là sự quan tâm của trưởng bối?
Chu Tỏa Tỏa đã ngủ suốt trên đoạn đường về, cũng không tỉnh dậy khi họ đến Tư Nam, vì vậy Diệp Cẩn Ngôn phải đưa cô ra khỏi xe. Vừa bước xuống xe, Chu Tỏa Tỏa không khỏi rùng mình khi bị gió đêm thổi qua, cô thu mình vào trong vòng tay của Diệp Cẩn Ngôn.
Khi đến cửa, Diệp Cẩn Ngôn để Tỏa Tỏa dựa vào cánh cửa và mở cửa, sau đó đỡ Chu Tỏa Tỏa vào.
Sau khi đỡ Chu Tỏa Tỏa vào phòng ngủ và đỡ cô nằm xuống, Chu Tỏa Tỏa đã nắm lấy tay áo anh. Diệp Cẩn Ngôn quay lại nhìn cô và thấy Chu Tỏa Tỏa đang nhìn anh trong nước mắt.
“Sao vậy?” Diệp Cẩn Ngôn ngồi ở mép giường, đưa tay lau nước mắt trên mặt cô.
Cô ngồi dậy ôm lấy anh, nghẹn ngào nói: “Diệp Cẩn Ngôn, đừng rời xa tôi.” Đây là lần đầu tiên Chu Tỏa Tỏa gọi anh là "Diệp Cẩn Ngôn", anh nhớ rằng Niệm Niệm ngày đó cũng gọi anh là "Diệp Cẩn Ngôn", và kể từ đó cô ấy không bao giờ gọi anh là sư phụ nữa.
Anh vỗ nhẹ lưng Chu Tỏa Tỏa, trấn an: “Ta sẽ không đi.”
"Mặc kệ có chuyện gì xảy ra, chú cũng không được rời xa tôi. Chú là người tốt nhất trên thế giới này, tôi không thể sống thiếu chú. Tôi thực sự sợ rằng sẽ không có ai yêu tôi hay thích tôi."
"Tại sao không ai yêu em hay thích em?"
"Chú không thể không cần tôi...chú cũng không được đột nhiên biến mất..."
"Không bao giờ được." Chu Tỏa Tỏa vừa ôm Diệp Cẩn Ngôn vừa khóc, còn Diệp Cẩn Ngôn ôm Chu Tỏa Tỏa để an ủi cô, không biết qua bao lâu, Chu Tỏa Tỏa khóc mệt mỏi và ngủ thiếp đi.
Diệp Cẩn Ngôn nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Chu Tỏa Tỏa, vuốt ve khuôn mặt của cô và thở dài. Có một số việc có thể đã được định sẵn ngay từ đầu, dù có cố gắng đến đâu cũng không thể thay đổi được. Lúc đó anh không hiểu được ánh mắt Niệm Niệm, nhưng bây giờ anh hiểu được tình cảm trong mắt Chu Tỏa Tỏa và cảm xúc của chính mình.
Nhưng làm sao có thể nói cho Tỏa Tỏa biết anh sẽ không già không chết, anh đã sống qua mấy trăm năm rồi. Làm sao anh có thể kể cho cô nghe về quá khứ của anh với Niệm Niệm? Cô sẽ hiểu chứ? Cô sẽ tin anh chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro