Chương 17: Vẫn luôn thích em đến thế (2).
Chương 17: Vẫn luôn thích em đến thế (2).
Ngôn Sướng tin chắc rằng ba cô sẽ không bao giờ nghiện ma túy, hay nói đúng hơn là ba cô sẽ không bao giờ chủ động đụng đến nó. Nhưng đến tận bây giờ, cô vẫn chưa tìm ra được sự thật về vụ tai nạn xe năm đó, vẫn chưa tìm lại được công bằng cho ông ấy.
Bây giờ, mọi người đều tin rằng ba cô vì sử dụng ma túy quá liều, dẫn đến bị sốc thuốc nên mới xảy ra tai nạn.
Bởi vì trong quá trình khám nghiệm tử thi, pháp y đã kiểm tra ra ông ấy dương tính với ma túy, giấy trắng mực đen ghi rõ ràng. Sau đó, nguyên nhân cái chết cũng được xác định là do sử dụng ma túy quá liều, dẫn đến sốc thuốc gây tử vong.
Vì vậy, trong mắt mọi người, ba cô chính là một kẻ nghiện ngập.
Mà cô bây giờ, vẫn chưa chứng minh được ba cô là người trong sạch.
Ngôn Sướng ngồi trong xe, đầu tựa trên cửa sổ, cảm xúc như rơi xuống vực sâu. Cô ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt vô hồn.
Bất cứ một người con gái nào khi yêu, cũng sẽ quan tâm, để ý đến cái nhìn của người nhà bạn trai đối với mình. Ngôn Sướng cũng thế, cô cũng chỉ là một cô gái bình thường, cũng sẽ để tâm, lo lắng những điều ấy.
Vừa rồi khi Tư Kiếm Long nói ra yêu cầu về gia cảnh của nhà gái, tâm trạng của Ngôn Sướng như rớt xuống vực sâu. Ngồi trong xe mà đầu óc cô cứ như một mớ hỗn độn, tâm trạng rối bời.
Từ khi bắt đầu đi làm ở Đài Truyền hình, Du Tắc và Ngôn Sướng đã cùng nhau làm việc, bôn ba với nhau khắp mọi nơi. Nên đối với những chuyện liên quan đến Ngôn Sướng, Du Tắc ít nhiều gì cũng biết. Vì vậy, lúc đó Ngôn Sướng mới nhờ anh giúp tìm người.
Du Tắc lái xe, liếc mắt nhìn vẻ mặt buồn bã của Ngôn Sướng, không cần đoán cũng biết nguyên nhân là gì.
Anh hơi mím môi, ánh mắt lộ ra tia lo lắng.
Buổi tối về nhà, Ngôn Sướng bình ổn tâm trạng rồi suy xét nhiều vấn đề. Nhưng cuối cùng, sau một hồi đấu tranh tư tưởng, giằng co lôi kéo vô số lần, cô cũng không thể nào nghĩ thông suốt được. Rằng không biết mình có nên tiếp tục tiến về phía trước, hay là dừng lại đúng lúc, tránh những tổn hại về sau.
.
Đội đặc nhiệm kết thúc một tháng tập huấn, 5 giờ chiều chủ nhật mới trở lại đơn vị. Đội trưởng kiểm tra quân số xong xuôi rồi tuyên bố giải tán. Tư Dĩ Thâm nhanh chóng trở về kí túc xá, đem trang bị trên người tháo xuống. Anh với lấy điện thoại mở ra xem tin nhắn, tin nhắn đầu tiên hiện lên là của Tư Lôi Tiêu: [Anh ơi, Đài Truyền hình cử chị Ngôn Sướng qua phỏng vấn ông nội nè!]
Tư Dĩ Thâm lướt qua hết tất cả tin nhắn, lướt tới cuối cùng cũng không có tin nhắn nào từ Ngôn Sướng. Anh thở dài bất lực, nhỏ giọng mắng cô: "Cái con người vô tâm này, một cái tin nhắn cũng không gửi cho tôi."
Tư Dĩ Thâm vừa mới nói xong thì mở cửa đi ra ngoài. Mới vừa ra tới cửa đã bị Tô Thừa Trạch chặn lại.
Tư Dĩ Thâm nhìn anh, không hiểu chuyện gì: "Đội trưởng.... Có việc ạ?"
"Chính ủy bảo cậu đi đến văn phòng của ông ấy." Tô Thừa Trạch nói.
Tư Dĩ Thâm vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra: "Khoan, em vừa mới đi tập huấn về, cũng không có làm gì sai. Sao tự nhiên Chính ủy tìm em làm gì?"
Tô Thừa Trạch nghiêm mặt, "Tôi chỉ phụ trách truyền đạt lại mệnh lệnh, cậu mau đi nhanh đi!"
"Rõ!"
Tư Dĩ Thâm mơ mơ hồ hồ đi đến văn phòng của Chính ủy, gõ cửa hô to: "Báo cáo!"
"Mời vào."
Tư Dĩ Thâm đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Lý Quân Lượng đang ngồi trên ghế. Đối diện còn có một người nữa, chính là Tham mưu trưởng Từ Minh Hải, người cũng vừa mới trở về sau khi tập huấn cùng với bọn anh.
Anh nhìn về phía hai người, rồi chào theo kiểu quân đội: "Chính ủy, Tham mưu trưởng."
Lý Quân Lượng không dài dòng, nói trực tiếp vào vấn đề: "Tối nay cậu theo bọn tôi ra ngoài ăn tối."
"Dạ?" Tư Dĩ Thâm nghi hoặc.
"Dạ cái gì mà dạ," Lý Quân Lượng nghiêm túc nói: "Không nghe rõ à?"
Tư Dĩ Thâm cười cười, thăm dò hỏi: "Tôi có thể hỏi đi để làm gì không? Có phải nhiệm vụ mật gì không?"
Tham mưu trưởng Từ Minh Hải nở một nụ cười đầy ẩn ý với Tư Dĩ Thâm. Anh tự dưng cảm thấy có một dự cảm không lành, "Tham mưu trưởng, ngài đừng cười như vậy, da gà da vịt của tôi sắp nổi lên hết rồi."
Từ Minh Hải nói lại: "Nhiệm vụ, nhiệm vụ. Lúc nào trong đầu cậu cũng nhiệm vụ. Tới khi nào cậu mới nghĩ đến bản thân mình hả?"
Tư Dĩ Thâm nháy mắt liền hiểu ra. Anh tự nhiên nghiêm túc lại, đứng thẳng lưng, nhìn về phía Chính ủy và Tham mưu trưởng, "Báo cáo Chính ủy, Tham mưu trưởng. Tôi có điều muốn nói!"
Lý Quân Lượng: "Tôi không muốn nghe!"
Tư Dĩ Thâm: “……”
Thấy không được, anh chuyển sang chiêu thức năn nỉ, "Chú Lý, chú Từ, con có thể không đi được không?"
Nghe Tư Dĩ Thâm năn nỉ, Từ Minh Hải cũng bất lực, xua tay, "Nếu Chính ủy đồng ý thì chú không có ý kiến."
Lý Quân Lượng tiếp lời Từ Minh Hải: "Ông nội con đồng ý thì chú cũng không có ý kiến."
Tư Dĩ Thâm: “……”
"Chuyện là con có thích một cô gái, đang trong quá trình theo đuổi ạ." Anh nghiêm túc nói.
Chính ủy Lý Quân Lượng ngẩng đầu lên nhìn anh, bày ra vẻ mặt "Chú biết tỏng người bạn gái con thích mà chưa theo đuổi được là cây súng ngắm á." Còn quay đầu sang hỏi Từ Minh Hải với giọng điệu đe dọa: "Cậu có tin không?"
Từ Minh Hải cũng thành thật trả lời: "Tôi cũng không dám tin."
Lý Quân Lượng nghiêm giọng nói với Tư Dĩ Thâm: "Bữa tối hôm nay ông nội của con đã hạ lệnh cho bọn chú, dù cho có đánh ngất con cũng phải lôi con tới gặp mặt người ta. Chú nghe ông nói người này đang làm phóng viên ở Đài Truyền hình, là người rất tốt đấy."
Tư Dĩ Thân đang mặt mày ủ dột, ánh mắt đột nhiên sáng bừng lên, "Phóng viên ở Đài Truyền hình ạ?"
"Ừ, sao? Có chuyện gì?" Lý Quân Lượng trừng mắt nhìn anh, nắm chặt cây bút trong tay như thể chỉ cần Tư Dĩ Thâm dám nói thêm câu nào nữa là sẽ quăng cây bút vào mặt anh.
Tư Dĩ Thâm nhớ đến cái tin nhắn Tư Lôi Tiêu gửi, cười cười hì hì lắc đầu liên tục nói: "Ơ, không có vấn đề gì ạ."
"Con đi, con đi. Con chắc chắn sẽ đi với hai chú."
Lý Quân Lượng hừ lạnh một tiếng, để cây bút máy xuống, với lấy hai cái hộp ném sang cho anh, ra lệnh: "Chạy nhanh về nhà tắm rửa thay quần áo đang hoàng đi. Đừng có giở trò với chú. Nửa tiếng sau mà không thấy mặt con ở cổng đơn vị là biết tay chú!"
Tư Dĩ Thâm nhanh chóng nhận lấy hai cái hộp, vui vẻ đồng ý: "Rõ!"
"Đi mau!" Tham mưu trưởng Từ Minh Hải xua xua tay bảo anh rời đi.
Nửa tiếng sau. Tư Dĩ Thâm cuối cùng cũng có mặt ở cổng đơn vị, mặc một thân tây trang màu đen do Lý Quân Lượng chuẩn bị, rồi lên xe rời đi.
Trên đường đi, Tư Dĩ Thâm định nhắn tin cho Ngôn Sướng, nhưng nghĩ nghĩ lại rồi thôi.
Không nói cho cô biết, để cho cô bất ngờ.
Nhưng mà, cuối cùng, người phải bất ngờ là anh. Bởi vì, đối phương không phải là người anh muốn gặp.
Mà là một người khác, không quen không biết.
Sau khi giới thiệu thì Tư Dĩ Thâm mới biết đối phương tên là Thang Vân Hàm, cũng làm phóng viên ở Đài Truyền hình. Cô đi cùng với ba và bạn của ba cô - là phó chủ nhiệm của bộ phận tin tức xã hội, họ Hà.
Lần đầu tiên Thang Vân Hàm thấy Tư Dĩ Thâm là lúc anh xuất hiện ở trước Đài Truyền hình giải vây cho Ngôn Sướng. Hôm đó, cô cũng đứng trong đám đông xem ồn ào. Đang đứng xem thì tự dưng ở đâu có một người đàn ông chạy tới, cứ như anh hùng từ trên trời giáng xuống vậy, chạy tới bảo vệ Ngôn Sướng. Trong tíc tắc, cô đã có cảm tình với người đàn ông này.
Về sau gia đình có ý mai mối cô với một người. Lúc đầu Thang Vân Hàm cảm thấy rất khó chịu, nhưng sau khi xem ảnh chụp, cô không do dự liền đồng ý. Bởi vì người mà ba mẹ muốn cô gặp lại là người mà cô để ý đến.
Lúc này đây, khi anh đứng ở trước mặt cô, Thang Vân Hàm càng cảm nhận được một sức hút đặc biệt từ anh. Với lại, cô còn nghe nói năm nay anh đã giành quán quân trong cuộc thi bắn súng toàn quốc năm nay. Anh không chỉ đẹp trai mà còn rất giỏi nữa.
Khi nhìn thấy Thang Vân Hàm, sắc mặt Tư Dĩ Thâm thoáng thay đổi. Anh hơi nhíu mày, hoàn toàn không ngờ tới đối phương không phải là Ngôn Sướng
"Tư Dĩ Thâm, một tháng nay anh đi tập huấn có vất vả lắm không?" Thang Vân Hàm cố ý bắt chuyện với anh.
Bốn người lớn với tám con mắt đồng thời quay đầu nhìn chằm chằm vào anh. Anh cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, miễn cưỡng cười cho có lệ rồi trả lời qua loa, "Cũng ổn." Nói xong, anh quay mặt sang chỗ khác, cầm ly nước lên uống.
Trong lúc ăn cơm, Tư Dĩ Thâm một câu cũng không nói, chỉ lo cắm cúi ăn. Thang Vân Hàm cố ý muốn gắp đồ ăn ở gần chỗ anh, định nhờ Tư Dĩ Thâm gắp cho mình. Nhưng mà tâm trí của Tư Dĩ Thâm đã bay xa, hoàn toàn không để ý đến cô.
Chính ủy Lý Quân Lượng thấy thế thì lạnh mặt, Từ Minh Hải đá đá chân anh ở dưới gầm bàn. Tư Dĩ Thâm lúc này mới ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn sang Từ Minh Hải. Từ Minh Hải ám hiệu bằng mắt cho anh, Tư Dĩ Thâm vẫn không hiểu, lại quay sang nhìn Thang Vân Hàm. Lần này Thang Vân Hàm mới nói thẳng: "Tư Dĩ Thâm, tôi với không tới dĩa măng bên kia, anh có thể gắp giúp tôi một ít được không?"
Tư Dĩ Thâm nhìn dĩa măng, nghĩ thầm " Bộ cô không có tay hả? Tự xoay bàn ăn tới rồi gắp không được hả?"
Không thể hiểu nổi!
Anh trực tiếp xoay bàn ăn, đem dĩa măng quay tới trước mặt cô, "Ăn đi."
Thang Vân Hàm: “……”
Những người khác: “……”
Thang Vân Hàm mất hứng, gắp đại một miếng bỏ miệng. Tư Dĩ Thâm tiếp tục cúi đầu ăn cơm, vẫn không chịu nói lời nào. Mọi người hỏi anh một câu thì anh trả lời một câu. Toàn bộ bữa ăn trải qua trong sự nhạt nhẽo, khô khan.
Lúc sau, Tư Dĩ Thâm nhạy cảm để ý tới ba của Thang Vân Hàm bắt đầu thấy bất mãn với anh. Anh vừa lột tôm vừa mừng thầm trong lòng.
Càng không hài lòng càng tốt, tốt nhất là cấm con gái qua lại với anh luôn càng tốt.
.
Cuối tuần, mọi người đều nghỉ ngơi, đi chơi. Chỉ có Ngôn Sướng là ở nhà làm việc, cô sửa sang lại bài phỏng vấn Tư Kiếm Long ngày hôm qua với mấy bản thảo khác. Tới chiều tối, cô nhận được điện thoại của Du Tắc, nói có chuyện cần gặp cô.
Trực giác của Ngôn Sướng mách bảo có thể là sự việc của ba cô có tiến triển. Cô lập tức đồng ý, đi đến quán ăn Du Tắc gửi cho cô.
Hai người tìm một vị trí bên cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống. Gọi xong đồ ăn, Du Tắc liền quay sang nói chuyện với cô: "Hôm nay bạn tôi có gọi cho tôi, bảo mấy ngày hôm trước Chu Dương có xuất hiện ở bệnh viện Giang Xuyên. Đúng lúc cậu ấy định gọi điện báo cho chúng ta thì anh ta lại biến mất. Kì lạ thật."
Chu Dướng chính là người mà Ngôn Sướng tìm kiếm lâu nay. Năm đó anh ta là người lái xe gây tai nạn với ba cô - Ngôn Ứng Vi.
Du Tắc an ủi Ngôn Sướng: "Không sao đâu. Manh mối về anh ta chưa bị cắt đứt được đâu. Chúng ta cứ tiếp tục nhờ người hỏi thăm thêm, chắc chắc sẽ có tiến triển thôi."
Ngôn Sướng cầm ly nước lên uống một ngụm, gật gật đầu, cô thật lòng nói với Du Tắc: "Cảm ơn cậu, Du Tắc. May mà có cậu giúp đỡ."
Du Tắc chơi nói: "Khách sáo làm gì chứ. Chúng ta là bạn mà, giúp đỡ bạn bè là điều nên làm."
"À đúng rồi," Du Tắc hơi dè dặt, cẩn thận hỏi han cô: "Ngày hôm qua, trong lúc phỏng vấn thủ trưởng Tư, có phải ông đã nói lời nào làm cậu không vui không? Tôi thấy cậu.... Lúc về cậu trông không được vui lắm."
Ánh mắt Ngôn Sướng có chút tránh né, cô khẽ gật đầu, tay quấn quấn đuôi tóc. Cô chưa kịp nói gì, Du Tắc đã cướp lời: "Ngôn Sướng, nếu đã thích rồi thì tôi hy vọng ý chí của cậu sẽ luôn vững như kiềng ba chân, không vì cái gì mà chùng bước.
"Ba cậu là người như nào cậu là người rõ nhất. Nếu cậu tin chắc rằng đằng sau sự việc của ba cậu có ẩn tình, chắc chắn một ngày không xa chân tướng sẽ lộ diện. Vả lại, cậu cũng không phải là một cô gái có gia cảnh không trong sạch. Mà cho dù có thế nào đi chăng nữa, gia cảnh cũng chỉ là gia cảnh, điều đó không đại diện cho con người cậu được."
"Cậu là một cô gái tốt, xứng đáng được mọi người yêu mến. Những người có thành kiến với cậu là do không biết rõ những uẩn khúc bên trong. Nhưng cậu cũng không thể vì những người ấy mà làm ảnh hưởng đến cuộc sống của cậu, không dám tiến tới giành lấy hạnh phúc cho riêng mình."
"Du Tắc..... " Ngôn Sướng hơi ngẩn người, cô không ngờ Du Tắc lại hiểu rõ cô như vậy, còn nói những lời này với cô.
Khóe miệng Du Tắc hiện lên nụ cười, "Cậu phải tin vào chính mình, đừng nóng vội rồi lại làm bản thân hối hận."
"Nếu hai người thật lòng thích nhau, bất cứ chướng ngại nào cũng sẽ vượt qua được tất thôi."
Ngôn Sướng mặt mày vui vẻ, gật đầu, "Ừm."
"Cảm ơn cậu, Du Tắc."
.
Tư Dĩ Thâm ngồi mãi đến chán, cuối cùng thì bữa tối cũng kết thúc. Mọi người rời bàn đi xuống lầu. Anh vô tình liếc xuống tầng một, không sai không lệch lại nhìn trúng Ngôn Sướng đang ngồi ăn với Du Tắc.
À không, chính xác hơn là bọn cô đã ăn xong rồi, bây giờ đang nói chuyện phiếm.
Từ nhà hàng đi ra, Tư Dĩ Thâm tiễn đối tượng xem mắt và người nhà đi rồi anh mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ. Anh quay sang nói với Chính ủy và Tham mưu trưởng tối nay anh sẽ về nhà, nên không cùng hai người họ về đơn vị. Sau khi đưa hai vị lãnh đạo lên xe, tận mắt nhìn chiếc xe rời đi, anh mới xoay người định quay lại tìm Ngôn Sướng.
Tư Dĩ Thâm liếc mắt nhìn sang khung cửa sổ lúc nãy Ngôn Sướng ngồi, không còn một bóng người.
Anh không thấy cô đâu nữa.
Anh thu hồi tầm mắt, thoáng nhìn về phía cửa chính. Vừa hay bắt gặp tầm mắt của Ngôn Sướng đang nhìn anh chăm chú.
Anh đang định nhấc chân đi qua chỗ cô, thì nhìn thấy Du Tắc đi từ trong nhà hàng đi ra đứng cạnh cô.
Du Tắc nhìn theo anh mắt của Ngôn Sướng, thấy Tư Dĩ Thâm thì cười cười, vỗ vỗ bả vai Ngôn Sướng, nói: "Thôi tôi đi trước đây, các cậu nói chuyện đi."
Nói xong, Du Tắc xoay người, một mình rời khỏi nhà ăn. Anh bỏ tay trong túi áo, nhìn ánh sáng rực rỡ của phố xá, cười tự giễu một tiếng.
Tình cảm của anh dành cho cô, có lẽ cô sẽ không bao giờ biết, không một ai biết, anh sẽ chôn vùi nó vào năm tháng.
Sẽ không ai biết.
Tư Dĩ Thâm đi tới trước mặt Ngôn Sướng, anh cúi đầu chăm chú nhìn cô, khóe môi hơi cong lên, trong giọng nói còn mang theo ý cười, "Tôi về rồi đây."
Ngôn Sướng hơi mím môi, cười với anh, "Ừm."
Lúc nãy cô vừa mới đi ra khỏi cửa liền nhìn thấy anh đang đứng cùng với cô gái nào đó, bên cạnh còn có bốn người lớn. Thật ra cô chẳng cần phải hỏi điều gì, nhìn cách ăn mặc của anh hôm nay, cộng thêm những gì vừa mới thấy, cô cũng đại khái đoán được tình hình.
Chắc là anh đang đi xem mắt.
"Tôi còn đang định đi tìm cậu đây," Tư Dĩ Thâm rút tay ở trong túi quần tây ra, vươn tay nắm chặt tay cô, "Nếu đã gặp rồi, vậy tôi dẫn cậu đi luôn."
Trong khoảnh khắc tay bị anh nắm lấy, nhịp tim của cô đột nhiên hẫng một nhịp, cô bối rối không biết phải làm sao.
Bị anh kéo tay, cô không thể không bước đi theo anh. Ngôn Sướng ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang mặc một thân tây trang màu đen trước mặt cô đây, khẽ cắn môi.
"Chúng ta....." Cô nuốt nước miếng, miệng khô khốc: "Đi chỗ nào vậy?"
~ HẾT CHƯƠNG 17 ~
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro