nhan cach song1
tac gia: LE DUY KHAI
---------------------------------------------------------------
Giá trị "thật" và "ảo"/Nhân cách sống
Lang thang tôi dạm bán thuyền
Có người giả chín quan tiền lại thôi!
Buông sào cho nước sông trôi
Bãi đay thấp thoáng, tôi ngồi tôi mơ.
Nhận ra giá trị thật của chính mình mới là thách thức lớn nhất của mỗi con người, mỗi đất nước và mỗi thời đại...Nhận ra giá trị thật của chính mình mới là thách thức lớn nhất của mỗi con người, mỗi đất nước và mỗi thời đại. Rồng Việt Nam muốn bay lên cần nhận ra giá trị thật của chính mình, nhất là trong những ngày khó khăn này của đất nước... Mối tình đầu thường đẹp vì được dệt nên bởi những mộng tưởng. Câu chuyện anh lái đò nghèo đưa cô gái hái đay sang sông, uớc mơ có ngày anh thành đạt để cưới nàng:
"Từng bừng vua mở khoa thi
Tôi đỗ quan trạng vinh qui về làng
Võng anh đi trước võng nàng
Cả hai chiếc võng cùng sang một đò"
(Giấc mơ anh lái đò - Nguyễn Bính).
Người nghèo quê tôi nghĩ về giầu sang không khác "Giấc mơ anh lái đò". Nhà chị tôi rất nghèo chợt có người đến trả 20 triệu/mét mặt đường vì có tin "qui hoạch đường to lắm". Với miếng đất 40mx60m vùng trung du tự nhiên thấy mình "rất giầu", chị sợ quá, phát ốm, không dám bán vì sợ hớ. Rồi tự nhiên mấy tuần sau, giá lại giảm xuống 5 triệu, chị suýt đi cấp cứu.Đất nước đang đi lên cùng với nhiều niềm vui, hàng năm tăng trưởng 8%-9% với số hộ nghèo còn khoảng 15%. Thu nhập đang tiến tới 1000$ đầu người/năm và sắp được vào câu lạc bộ các nước thu nhập trung bình. Bạn bè quốc tế đã mừng "Việt Nam, con rồng mới đang nổi".
Thị trường chứng khoán với VN Index vượt trên ngưỡng 1100 điểm. Bất động sản nóng lên. Dân Sài Gòn xếp hàng cả đêm để mua căn hộ hay villa giá từ vài tỷ đến chục tỷ, không cần trả góp, rồi doanh nhân "ăn chơi" mua xe triệu đô. Có người "kiếm" được nhiều tiền quá, không biết làm gì đành đi đánh bạc hay cá độ bóng đá. Một đêm họ mất hàng trăm ngàn "đô la xanh" nhưng mặt thản nhiên, không tiếc bằng người nông dân bị mất con lợn tai xanh. Triệu phú đô la nổi lên như như nấm sau mưa. Có đại gia mua cây đa cổ thụ hay bồ đề giá hàng chục triệu về trồng trong sân nhà để giống chùa Bái Đính (Ninh Bình). Vùng quê nghèo khó của tôi lúc nào cũng sôi sùng sục vì các cơn sốt đất, giá lên xuống từng ngày. Bà chị tôi thay vì chí thú làm ăn, suốt ngày lân la đạp xe đi hỏi: "Bao giờ ông Chính phủ trải nhựa con đường đi qua nhà".
Cơn sốt đầu tư lây sang các doanh nghiệp. Họ thấy cổ phiếu của mình giá cao, tiền "ảo" nhiều nên đã nhảy sang dùng "võ tay trái". Ngành điện chuyển sang kinh doanh ngân hàng, cellphone hay resort. Công ty đóng tầu Vinashin đầu tư vào tài chính, bất động sản "để kiếm vốn đầu tư cho các dự án lớn hơn".Những dự án hàng trăm triệu đô la, rồi hàng tỷ đô la ra đời. Thành phố sông Hồng đang phôi thai. Rồi mở rộng Hà Nội, nuốt Hà Tây và kéo lên Hòa Bình. Chút nữa thôi, chúng ta sẽ tới phao số không và từ đó sẽ bơi ra biển lớn, giấc mơ anh lái đò sắp thành "quan trạng vinh qui". Nhưng số phận đất nước Lạc Hồng hình như cũng long đong. Vừa kết thúc chiến tranh 1975 lại có chiến tranh biên giới Tây nam rồi phía bắc 1979. Hơn chục năm qua, đất nước đang tăng trưởng đều đều thì mấy tháng qua, tin không vui lại đến từng ngày. Bây giờ là nỗi lo bao giờ ta được giầu lên vì phận nghèo đi đâu cũng thấy tội.
VN Index rớt sau mấy chục phiên liên tiếp. Đáy là 400 điểm hay còn xuống nữa? Năm ngoái ai có một tỷ nay chỉ còn 300 triệu. Bất động sản nằm "bất động". Lạm phát trên 25%, rồi tiền đồng mất giá. Giá đô la, vàng lên vùn vụt. Giá gạo bất ngờ tăng gần gấp đôi. Năm ngoái, vừa mừng xóa đói cho hàng chục triệu người nay họ lại bấp bênh tái nỗi đau lo từng bữa. Người đi chợ như thấy bị móc túi. Nhiều mệnh lệnh hành chính ban ra nhưng khó bề xoay sở. Các chuyên gia tài chính hay kinh tế đã phân tích khá kỹ. Thủ tướng cũng đã báo cáo trước Quốc hội. Còn nhiều giấy mực tốn vào đó để tìm ra những thách thức cho nền kinh tế Việt Nam trong thời đại mới. Tuy nhiên, nỗi buồn kinh tế nước Việt hôm nay cũng giúp chúng ta nhận ra giá trị thật của mình. VN Index có thật là giá 1100 điểm hay chỉ là 500? Giá cổ phiếu của FPT là 250 nghìn hay thật sự chỉ 50 nghìn? Villa ở Ciputra giá thật là 300 ngàn đô la hay do chính những ông chủ cổ phiếu đẩy lên thành một triệu đô la? Có lẽ chúng ta nên tự hỏi về cách hành xử đã đúng như qui luật của kinh tế thị trường? Sự chao đảo của TTCK hay bất động sản đôi khi có thể đưa những giá trị ảo về giá trị thật. Tại sao chúng ta lại cố cứu những giá trị ảo? Để cho giá trị "thật, ảo" lẫn lộn chỉ làm lợi cho đám người đục nước béo cò. Người nghèo sẽ lãnh đủ, sẽ còn nghèo hơn. Bà chị tôi không lo làm ăn mà ngồi đau khổ vì miếng đất lên xuống. Những cán bộ hay người về hưu ky cóp cả một đời để mua cổ phiếu để rồi sau một đêm mất trắng. Chúng ta tự hào về doanh nghiệp Nhà nước, những anh cả của nền kinh tế. Nhưng thống kê gần đây lại gây sốc. Với 80% số vốn huy động một năm, ưu tiên rất nhiều lại không làm ra của cải bằng khu vực tư nhân không được ưu ái. Phải chăng, DNNN mang lại những giá trị "ảo" để rồi gặp không ít những bất trắc "thật" như hiện nay. DNNN có nên và được kinh doanh "tay trái" khi dùng tiền Nhà nước đầu tư và chính là tiền thu thuế của dân dành cho doanh nghiệp? Điện thiếu và cắt liên tục là do ngành điện có thật sự chú tâm cho những đường dây, máy biến thế, tuốc bin hay mải lo chứng khoán và xây resort để rồi lấy lỗ bên "tay trái" để đổ bệnh cho "tay phải"?. Công tác xa nhà, thỉnh thoảng có dịp tôi về Hà Nội thấy các cô gái tóc duỗi, môi thâm, mắt vàng. Hỏi ra mới biết là mốt các tài tử Hàn Quốc trên phim. Đọc bài về thành phố sông Hồng, tôi lại thấy tóc duỗi, mắt vàng hiện lên trong thiết kế cho tương lai của thành phố ngàn năm sau. Và DNNN của ta có hơi hướng của những tập đoàn nhà nước "chaebol" của môi thâm Hàn Quốc. Giá như ta biết, những chaebol đã học được những bài học đau xót sau khi Chính phủ Hàn Quốc nhận ra muộn màng là những thuồng luồng này ăn nhiều quá nên nợ nước ngoài trên 50 tỷ đô la mà tổng thống cũng không hay biết. Càng gần phao số không càng thể hiện rõ giá trị thật của chúng ta khi ra thế giới bên ngoài với nền kinh tế thị trường, hội nhập và toàn cầu hóa. Vấn đề là ta có trình độ xử lý như thế nào để đất nước vẫn giữ vững được nhịp độ phát triển và đi lên. Mỗi tác động xấu hay tốt của kinh tế thế giới như Hoa Kỳ, Nhật Bản hay Trung Quốc đều ảnh hưởng trực tiếp đến Việt Nam. Giá xăng tại Mỹ chỉ cần tăng vài chục cent đã làm kinh tế toàn cầu "hắt hơi sổ mũi". Nguồn nhân lực về tiền tệ, tài chính, kinh tế vĩ mô hay thậm chí cả những vấn để tế nhị như cơ chế quản lý và sự minh bạch thông tin của chúng ta đang bị thách thức một cách nghiêm trọng. Những biến cố gần đây và những ngày khó khăn hiện nay càng thể hiện chúng ta thiếu rất nhiều. Tin đồn về con đường trải nhựa đã làm cả làng quê vốn yên ả của chị tôi không thể ăn ngon ngủ yên vì giá đất "ảo". Hình như chúng ta vẫn muốn giữ cơ chế quan liêu bao cấp trong khi đất nước đang tiến vào kỷ nguyên mới. Trong thế giới toàn cầu hóa và kinh tế thị trường, biện pháp hành chính khó có chỗ đứng. Níu kéo cơ chế cũ chính là đang muốn giữ những giá trị ảo giống như ta khăng khăng muốn giá ảo của căn hộ ở The Manor là 800 ngàn đô la trong khi giá trị thật chỉ là 200 ngàn. Tôi tâm đắc với lời khuyên của Tiến sỹ Quang A "Chính phủ có lẽ cũng nên nhận ra trường hành động của Chính phủ bây giờ khác xưa, khó hơn nhiều, hạn hẹp hơn nhiều". Chúng ta đã biết lắng nghe trong 20 năm qua và thành công trong việc thoát nghèo. Hiện nay là những thách thức về kinh tế chưa từng có. Càng bơi ra xa sẽ thấy nước ta nhỏ dần và cô đơn trong biển lớn. Nếu không chuẩn bị nguồn lực tốt và biết lắng nghe sẽ còn những bài học đắt gía hơn. Giáo sư David Dapice trong hội thảo cách đây không lâu tại Hà Nội đã phát biểu"Điều quan trọng là biết lắng nghe, dù cho ý kiến đó có khó nghe tới đâu". Nhận ra giá trị thật của chính mình mới là thách thức lớn nhất của mỗi con người, mỗi đất nước và mỗi thời đại. Rồng Việt Nam muốn bay lên cần nhận ra giá trị thật của chính mình, nhất là trong những ngày khó khăn này của đât nước. Bay lên bằng đám mây ảo dễ hạ cánh nơi ảo mà thôi...
Người lái đò muốn thành quan trạng vinh qui để cưới cô gái hái đay hãy nhìn vào thực tế của con thuyền và bản thân. Nếu không cũng sẽ "Lang thang tôi dạm bán thuyền/Có người giả chín quan tiền lại thôi!/ Buông sào cho nước sông trôi/ Bãi đay thấp thoáng, tôi ngồi tôi mơ."
--------------------------------------------------------------
Tôi trong mắt ai/Nhân cách sống
Khi người khác đặt câu hỏi: "Nếu có ai đó nói xấu bạn, bạn có để ý không?" thì bạn sẽ có 2 cách trả lời.
Nếu bạn nói: "Tôi không quan tâm người khác nghĩ gì!" thì thực ra bạn đang nói rằng "Tôi không quan tâm đến người khác nhìn nhận và đánh giá tôi ra sao và vẫn ôm khư khư cái cách sống ích kỷ của riêng mình."
Một người biết suy nghĩ sẽ điềm đạm trả lời: "Tôi sẽ xem người khác nói gì về mình, nếu người ta đánh giá đúng rằng tôi có thói xấu đó, tôi sẽ sửa chữa! Nếu thấy vô lý, tôi sẽ không quan tâm!"
Bạn biết đấy, không có lửa làm sao có khói. Đa phần chúng ta hay cố chấp và luôn nghĩ bản thân mình là đúng nên không cần quan tâm đến người khác nghĩ gì, cứ sống hăng hái cho riêng mình, đạt được cái cụ thể cho riêng mình. Bạn nên nhớ, sống trong xã hội này không phải chỉ có một mình bạn và bạn không phải lả "cái rốn của vũ trụ "nên bạn cần phải dung hòa với mọi người hơn.
Hãy luôn tự hỏi bản thân "Ta trong mắt ai thế nào" nếu bạn không muốn nảy sinh những điều dị hợm khó coi. Ngồi trong quán ăn đông người thì co chân lên ghế, đi ngoài đường khạc nhổ trúng cả vào người đi phía sau, ngồi học mở nhạc thật lớn để nổi bật, chen lấn xô đẩy trong lúc mua vé xem ca nhạc..và còn nhiều phong cách sống khiến bạn lập dị hơn nữa.
Một người bạn Mỹ sẽ rất băn khoăn sao bạn lại có thể vứt lon nước vừa uống xuống nắp cống nước thải. Bạn trai người Úc sẽ nhìn bạn bằng một con mắt khác khi bạn ăn uống thật tự nhiên và vô tư, đến nỗi tiếng chóp chép phát ra từ miệng vang khắp cả phòng ăn. Và khi đi chợ cùng người bạn Nhật họ sẽ nhạc nhiên khi chúng ta dùng quá nhiều túi nilon đựng. Đó không phải là vì kinh tế khác nhau, mà vì văn hoá và cách ứng xử đã không giống nhau.
Có những lúc bạn nên lắng nghe những lời góp ý hoặc cả những lời nói xấu sau lưng mình để bạn biết sống có người khác nữa, sống cho người khác nữa, và sống tôn trọng người khác nữa. Trong thời kỳ hội nhập kinh tế quốc tế, chúng ta phải thực hiện điều đó khẩn trương hơn nữa, để môi trường sinh thái dễ chịu, hài hòa, văn minh và thân thiện.
Bạn là một cá nhân nhưng không thể tồn tài ngoài sự vận động phát triển của xã hội. Bạn có ảnh hưởng và bị ảnh hưởng từ người khác. Bạn không tồn tại độc lập. Bạn sống có người khác.
Bạn không thể mong muốn và làm mọi thứ vì cá nhân bạn, như thế là ích kỷ. Vì bạn biết yêu thương và được yêu thương, nên bạn phải sống cho người khác.
Bạn có phong cách, tính cách riêng, bướng bỉnh, ngô nghê, quậy phá... Nhưng bạn không thể thể hiện tự nhiên quá phong cách sống của mình trước mặt người khác. Bạn không thể muốn làm gì thì làm vì ý thích của mình, như thế đôi khi bạn đã sống không tôn trọng người khác.
Đã đến lúc bạn phải trả lời câu hỏi "Tôi trong mắt người khác là như thế nào?". Hành trình trở thành một công dân tốt trong mắt người khác bao giờ cũng là mục đích hấp dẫn trong niềm kiêu hãnh con người.
---------------------------------------------------------
Cổ tích cho những hy vọng không thành
1. Khi Mùa Xuân chuẩn bị ra đi thì Mùa Hè đến. Mùa Hè mang đến cho Mùa Xuân một bó hoa hồng rất đẹp và nói :
_ Mùa Xuân ơi, hãy tin tôi, tôi yêu em. hãy ở lại với tôi. Chúng ta sẽ cùng đi chơi, đến tất cả những nơi mà em muốn.
Nhưng Mùa Xuân không yêu Mùa Hè. Và cô ra đi. Mùa Hè buồn lắm. Mùa Hè ốm, nhiệt độ lên cao. Mọi thứ xung quanh trở nên rất nóng.
Sau một thời gian, Mùa Thu đến, mang theo rất nhiều trái cây ngon. Mùa Thu rất yêu Mùa Hè. Cô không muốn Mùa Hè phải buồn.
_ Mùa Hè ơi, đừng buồn nữa. Hãy ở lại với em. Em sẽ mang lại hạnh phúc cho anh.
Nhưng với Mùa Hè, Mùa Xuân là tất cả. Và anh ra đi.
Mùa Thu khóc, khóc nhiều lắm. Mọi thứ xung quanh trở nên ướt.
Một thời gian sau, Mùa Đông đến, mang theo cậu con trai của mình là Băng Giá. Những giọt nước mắt của Mùa Thu làm Băng Giá cảm thấy xao xuyến. Anh cảm thấy muốn đem lại hạnh phúc cho Mùa Thu
_ Mùa Thu ơi, hãy ở bên tôi. Tôi sẽ xây cho em những lâu đài, những con đường bằng băng. Tôi sẽ hát cho em nghe những bài hát hay nhất. Hãy ở bên tôi.
_ Không, Băng Giá ạ. Ở bên anh tôi sẽ luôn cảm thấy lạnh lẽo thôi.
Và Mùa Thu ra đi. Băng Giá buồn lắm. Gió thổi mạnh. Chỉ trong một đêm thôi, mọi thứ trở nên trắng xóa bởi tuyết. Mùa Đông thấy con như vậy thì buồn lắm. Bà nói :
_ Tại sao con không yêu Mùa Xuân ? Cô ấy đã đến và hứa sẽ mang lại cho con hạnh phúc.
_ Không mẹ ơi, con không thích. Chúng ta hãy rời khỏi đây đi.
Và họ ra đi.
Chỉ còn lại một mình Mùa Xuân. Cô khóc. Nhưng rôì, bất chợt Mùa Xuân nhìn ra xung quanh :"Ôi tại sao mình phải khóc chứ ? Mình còn rất trẻ, và xinh đẹp nữa. Thời gian dành cho mình không nhiều. Tại sao mình không làm những việc có ý nghĩa hơn ?"
Và mọi thứ như sống lại: cây cối tươi xanh, ra hoa, đâm chồi, nảy lộc....
Đây chỉ là một câu chuyện cổ tích của Nga thôi. Nhưng những gì đọng lại thì nhiều lắm... Phải chăng chúng ta cứ luôn chạy theo những thứ mãi mãi không thuộc về mình, luôn đòi hỏi những gì không dành cho mình ? Chúng ta cứ luôn đợi chờ, hi vọng, rồi buồn, rồi khóc. Có biết bao nhiêu người như thế ? Và có bao nhiêu người như Mùa Xuân, nhận ra con đường phía trước ?......
2. Mặt trăng và Mặt Trời tranh cãi với nhau về Trái Đất. Mặt Trời nói : "Lá và cây cối, tất cả đều màu xanh". Nhưng Mặt Trăng thì lại cho rằng, tất cả chúng mang một ánh bạc lấp lánh. Mặt Trăng nói rằng, con người trên Trái Đất thường ngủ. Còn Mặt Trời lại bảo con người luôn hoạt động đấy chứ.
_ Con người hoạt động, vậy tại sao trên Trái Đất lại yên ắng đến vậy ?- Mặt Trăng cãi.
_ Ai bảo là trên Trái Đất yên lặng ?- Mặt Trời ngạc nhiên- Trên Trái Đất mọi thứ đều hoạt động, và còn rất ồn ào, náo nhiệt nữa.
Và họ cãi nhau rất lâu, cho đến khi Gió bay ngang qua.
_ Tại sao các bạn lại cãi nhau về chuyện này chứ ? Tôi đã ở bên cạnh Mặt Trời khi Mặt Trời nhìn xuống Trái Đất, và tôi cũng đi cùng Mặt Trăng khi Mặt Trăng xuất hiện. Khi Mặt Trời xuất hiện, mọi thứ là ban ngày, cây cối màu xanh, con người hoạt đông. Còn khi Trăng lên, đêm về, mọi người chìm vào giấc ngủ.
Nếu chỉ nhìn mọi việc dưới con mắt của mình, thì mọi thứ chẳng có gì là hoàn hảo, chọn vẹn cả. Không thể đánh giá Trái Đất chỉ bằng con mắt của Mặt Trời hoặc Mặt trăng được. Cũng vậy khi đánh giá một con người, một sự việc nào đó, không thể nhìn từ một phía được...
3. Một hôm, Mặt Trời, Gió và Mặt trăng đến ăn tối tại nhà của bác Sấm Sét và cô Tia Chớp. Còn Mẹ của họ là Vì Sao thì ở nhà.
Mặt Trời và Gió rất tham lam, và luôn chỉ nghĩ đến bản thân mình. Trong bữa ăn, họ ăn rất nhiều và không nghĩ gì dến người mẹ đang ở nhà cả.Còn Mặt Trăng, mỗi một món ăn, cô lại để dành mang về cho mẹ một ít. Khi bọn họ trở về nhà, Vì Sao đã hỏi :
_ Các con yêu quý, ở đó họ cho các con ăn những gì ?
_ Con được ăn rất nhiều món ngon mẹ ạ, và con đã ăn hết tất cả phần của mình - Mặt Trời trả lời.
_ Con cũng đã ăn rất nhiều mẹ ạ, ăn hết tất cả - Gió nói.
Còn Mặt Trăng, cô lấy tất cả những gì đã đẻ dành cho mẹ ra, dọn lên bàn và mời Vì Sao ăn. Và họ đã có một bữa ăn không chỉ đầy những thức ăn ngon, mà còn đầy cả lòng yêu thương nữa.
Vì Sao rất buồn vì Mặt Trời và Gió. Bà nói :
_ Mặt Trời, con trai của ta. Con chỉ luôn nghĩ đến mình, chỉ quan tâm đến cảm xúc của mình, mà chẳng bao giơ nghĩ đến người khác. Sau này sẽ không có ai muốn gần gũi và yêu quý con đâu. Con sẽ trở thành một con người nóng bỏng, gay gắt, để rồi tất cả mọi người, mỗi khi nhìn thấy con đều phải che mặt lại.
Còn con, Gió yêu quý. Con rất tham lam. Con luôn sống cho bản thân. Sẽ không có ai yêu quý con cả, và mọi người luôn tránh xa con.
Mặt trăng yêu quý của ta, con thật là một người chu đáo, ngoan ngoãn. Con sẽ trở nên trong sáng, mát dịu. Tất cả mọi người rồi sẽ yêu quý con.
Cuộc sống luôn vậy, luôn có sự vận động nhân quả. Cho và được cho luôn tồn tại song song với nhau.
4. Tia Nắng là một cô gái rất xinh xắn, dễ thương. Cô không đẹp cái vẻ đẹp lộng lẫy, kiêu xa. Mà đó là cái vẻ đẹp bình dị, gẫn gũi. Lúc bấy giờ, có nhiều chàng trai để ý Tia Nắng lắm. Mặt Trời mạnh mẽ và ấm áp, chàng Gió kiêu ngạo và bướng bỉnh, Mặt Trăng nhẹ nhàng và gần gũi... Tất cả bọn họ đều mong có được Tia Nắng. Nhưng mỗi người đều thể hiện tình cảm của mình theo một cách riêng
Mặt Trời nóng bỏng, luôn mang lại cho Tia Nắng những điều bất ngờ, thú vị, những cuộc dạo chơi bên dòng suối, trên những sườn đồi, trong những cánh rừng đầy hương hoa... Bên mặt Trời, Tia Nắng luôn thấy yêu đời, yêu cuộc sống.
Mặt Trăng lại luôn mang cho Tia Nắng những phút giây nhẹ nhàng, êm đềm, thoải mái nhất. Bên Mặt Trăng Tia Nắng luôn có những phút giây để nhìn lại mình, để nhớ lại những gì mình đã làm, đã trải qua. Từ đó tìm ra ý nghĩa của cuộc sống.
Còn với chàng Gió. Gió kiêu ngạo và lạnh lùng. Gió sâu sắc và tình cảm. Với Gió, Tia Nắng luôn được nhìn thấy cuộc sống ở khía cạnh khác. Một cuộc sống nội tâm, một cuộc sống không phải toàn màu hồng như với Măt Trời, không nhẹ nhàng như với Mặt Trăng. Nhưng cô sợ Gió. Bởi vì cô biết Gió không bao giờ là của cô cả. Gió kiêu ngạo lạnh lùng quá, để không thể cất lên được tiếng Yêu.
Và kết quả thì có lẽ ai cũng biết rồi. Tia Nắng đã chọn cho mình Mặt Trời. Cuộc sống luôn vận động, luôn hướng về phía trước. Với Mặt Trăng, Tia Nắng chỉ có thể xem như một người bạn tốt, có thể trút những lo âu, phiền muộn, những khó khăn. Còn với Gió, có thể đó là một sự ngưỡng mộ, một sự đồng cảm, và cũng có thể là tình yêu nữa. Nhưng Tia Nắng đã không chọn Gió. Đơn giản bởi vì Gió quá kiêu ngạo, kiêu ngạo hay nhút nhát ? Yêu mà không dám thể hiện, hay không chịu thể hiện. Để rồi bây giờ, Tia Nắng luôn ở bên Mặt Trời, Mặt Trăng chỉ thỉnh thoảng gặp họ vào những lúc hoàng hôn. Còn Gió, ngày ngày vẫn lang thang, không nơi vô định. Gió đã đánh mất một thứ mà không bao giờ còn có thể tìm lại được nữa - TÌNH YÊU. Thời gian chẳng quay lại bao giờ.
Có những thứ đôi khi phải cúi xuống người ta mới có thể lấy được nó.
(HTT)
---------------------------------------------------------------
Không việc gì phải lo
Tôi từng sống trong nỗi sợ triền miên. Sợ phải mất đi những gì mình đang có; sợ chẳng bao giờ đạt được những gì mình ao ước.
Sẽ ra sao nếu trên đầu tôi chẳng còn sợi tóc nào?
Sẽ ra sao nếu tôi cẳhng bao giờ có được một ngôi nhà tươm tất.?
Sẽ ra sao nếu dáng dấp của tôi bỗng hóa ra phục phịch, mất đi vẻ hấp dẫn?
Sẽ ra sao nếu tôi mất việc?
Sẽ ra sao nếu tôi bị tật nguyền và không thể cùng chơi bóng với các con?
Sẽ ra sao nếu tôi già yếu và chẳng thể cảm nhận đầy đủ và không có ích gì cho những người xung quanh?
Nhưng cuộc sống luôn ưu ái những ai biết lắng nghe, và giờ đây tôi hiểu:
Nếu trên đầu không còn sợi tóc nào, tôi sẽ cô gắng để trở thành một kẻ hói đầu giỏi nhất. Và tôi sẽ biết ơn rằng cái đầu trơ chân tóc của mình vẫn nảy sinh những ý tưởng mới.
Ngôi nhà không làm cho người ta hạnh phúc. Trái tim đau khổ đâu thể thỏa lòng trong một ngôi nhà rộng lớn. Trong khi trái tim tràn ngập niềm vui sẽ mang hạnh phúc phủ đầy bất kì ngôi nhà nào.
Nếu tôi dành thời gian để hòan thiện tâm hồn, tình cảm và trí tuệ của mình, thay vì chỉ chăm chắm trau truốt hình thê bề ngòai, thì tôi sẽ đẹp hơn lên mỗi ngày.
Nếu không ai nhận tôi làm việc, tôi sẽ làm những việc mà mình thích - trên đời này liệu có gì sánh được với sự tự do thể hiện mình?
Nếu vì tàn tật mà tôi không thể dạy con cách đá bóng, thì tôi sẽ có nhiều thời gian hơn để hướng dẫn nó cách xử trí những đường bóng hiểm hóc của cuộc đời. Điều này có ích cho chúng hơn.
Còn nếu như tuổi tác lấy đi sức khỏe, khả năng nhạy bén và thể lực của tôi, tôi sẽ trao tặng những người quanh mình sức mạnh của niềm tin, sự sâu sắc của tình yêu, và sự trẻ trung của một tâm hồn đã được định hình bởi bao chông gai cuôc đời.
Dù số phận tôi có phải hứng chịu những mất mát đau thương, những thất vọng đắng cay ê chề đến đâu chăng nữa, tôi vẫn sẽ đương đầu với từng thử thách bằng tất cả nghị lực và bản lĩnh của mình. Vì cuộc sống đã ban cho tôi nhiều món quà; mà mỗi món quà mất đi, tôi sẽ được đền bù bằng mười món quà khác. Suy nghĩ đó giúp tôi luôn tự tin và yêu đời hơn.
-------------------------------------------------------------------
Vì cuộc đời hãy..
Trích những lời được viết trên tường các trại phong, trại điều dưỡng bệnh AIDS... của mẹ Teresa để trại viên đọc và suy ngẫm.
Cuộc đời là một cơ may, hãy chớp lấy
Cuộc đời là hương sắc, hãy ngắm nhìn
Cuộc đời là chân phước, hãy tận hưởng
Cuộc đời là một giấc mơ, hãy biến thành hiện thực
Cuộc đời là một thách thức, hãy biết đối đầu
Cuộc đời là một bổn phận, hãy hòan thành
Đời là một cuộc chơi, hãy vào cuộc
Cuộc đời là quí giá, hãy nâng niu
Cuộc đời vô vàn của báu, hãy giữ gìn
Cuộc đời là tình yêu, hãy vui hưởng
Cuộc đời là một bí ẩn, hãy khám phá
Cuộc đời là ước hẹn, hãy thực hịên lời hứa
Cuộc đời là u sầu, hãy vượt qua
Cuộc đời là một ca khúc, hãy hát lên...
----------------------------------------------------------
Theo truyền thuyết, có một chàng trai trẻ đi thang lang trong sa mạc tình cờ đến chỗ một dòng suối nước trong vắt.
Thấy nước suối ngọt và mát chàng trai trẻ lấy đầy cả một túi đựng nước bằng da để mang về tặng cho già làng cũng là người dạy học cho chàng trai. Sau bốn ngày đi đường trở về, chàng trai mang nước đến tặng thày. Ông uống liền một hơi, mỉm cười nồng ấm và không tiếc lời cảm ơn cậu học trò của mình. Chàng trai trẻ ra về lòng ngập tràn niềm vui.
Sau đó, người thày để một cậu học trò khác uống thử nước. Cậu này phun ra ngay nói rằng thứ nước này thật kinh khủng. Nó rõ ràng đã bốc mùi vì để lâu trong túi da. Người học trò liền hỏi thày mình: "Thưa thày, nước đó thật kinh khủng. Tại sao thày lại giả vờ tỏ ra thích uống?".
Ông đáp: "Với con đó chỉ là nước. Còn với ta đó là một món quà. Dòng nước đó chứa đựng tình yêu thương nên không gì có thể ngọt ngào hơn thế được".
Chúng ta có thể hiểu được bài học này một cách sâu sắc hơn khi chúng ta nhận được món quà mang tình yêu của một đứa trẻ. Dù cho đó là một cái đĩa gốm hay một chiếc vòng tay làm từ mì ống thì phản ứng tự nhiên là chúng ta cảm kích về điều đó và cảm ơn chúng vì chúng ta hiểu được thông điệp yêu thương trong món quà.
Lòng biết ơn thường không đến một cách tự nhiên. Thật không may là hầu hết những đứa trẻ cũng như nhiều người đã trưởng thành chỉ xem trọng giá trị của mọi thứ được cho hơn là cảm nhận được những tình cảm được ẩn chứa bên trong những thứ đó.
Thế nên hãy luôn tự nhắc nhở bản thân mình cũng như dạy cho những đứa trẻ về cái đẹp, những suy nghĩ tốt đẹp cũng như cách bày tỏ lòng biết ơn đối với người khác. Hơn hết cả, những món quà được tặng từ trái tim mới thật sự là những món quà của trái tim.
(Theo Mực Tím)
--------------------------------------------------------------------
Sẽ đến lúc bạn chợt nhận ra sự khác biệt tinh tế giữa việc giữ một bàn tay và sự rang buộc một tâm hồn.
Sẽ đến lúc bạn chợt nhận ra tình yêu không còn là điểm tựa và bên nhau không có nghiã là bình yên.
Sẽ đến lúc bạn chợt nhận ra nụ hôn không phải là lời cam kết và quà tặng khác với lời hứa thật lòng.
Sẽ đến lúc bạn chợt nhận ra không phải mùa nắng nào cũng đẹp.
Và bạn biết chấp nhận thất bại với tư thế ngẩng cao đầu và đôi mắt sang, với sự cao thượng của tuổi trưởng thành chứ không bi lụy, cố chấp của trẻ thơ.
Có ai đi không vấp ngã một đôi lần.
Hãy góp nhặt những mảnh vỡ của mình và bước tiếp từ đây - trên con đường đã chọn của những ngày hôm nay và không trông chờ vào những gì chưa chắc chắn của ngày mai.
Bạn hãy cho đi đừng tiếc nuối, níu kéo. Có ai cho đi mà cảm thấy mất bao giờ?
Và hãy giữ lại những điều tốt đẹp nhất, gieo hạt trồng hoa trên mảnh đất tâm hồn, hơn mòn mỏi đợi chờ ai mang đến.
Và bạn nhận ra rằng mình đã vượt qua.
Cuộc sống sẽ them phần ý nghĩa
Tự do mơ về những điều sẽ đến
Ngước mắt vượt qua khung cửa sổ - ngắm nhìn các vì sao
Cảm nhận thật rằng bạn đang sống
Bản lĩnh, mạnh mẽ và xứng đáng
Dù bất kỳ điều gì xảy ra
Tất cả là bắt đầu , với tất cả những gì vốn có
Chờ đón bạn phía truớc.
Trong ánh mắt lấp lánh niềm tin
Của ngày mới mang đến.
Veronica A. Shoffstall
You never lose by loving. You always lose by holding back ( Barbara De Anggels )
-------------------------------------------------------------------
13 lời khuyên trong cuộc sống
1. Tôi yêu em không phải vì em là ai mà là vì tôi là ai khi tôi ở cùng với em
2. Không ai đáng để em khóc và người xứng đáng thì chắc chắn không bao giờ làm cho em phải rơi lệ
3. Nếu một người nào đó không yêu em như em muốn thì điều đó không có nghĩa là người đó không yêu em bằng cả tâm hồn
4. Một người bạn thật sự là người khi cầm tay em thì đã chạm đến trái tim em rồi.
5. Cách tồi tệ nhất để cảm thấy mình đang mất một người là ngồi cạnh anh ta mà biết rằng anh ta sẽ chẳng bao giờ thuộc về mình.
6. Hãy luôn luôn mỉm cười ngay cả khi bạn buồn bởi vì bạn không biết rằng ai đó có thể yêu bạn vì chính nụ cười đó.
7. Có thể đối với thế giới bạn chỉ là một người nhưng đối với một số người, bạn là cả thế giới.
8. Đừng bao giờ mất thời gian với người không sẵn sàng chia xẻ khoảng thời gian đó cùng với bạn.
9. Có thể Chúa muốn bạn gặp được nhiều người xấu trước khi gặp được một người tốt, để bạn phải biết ơn Người khi bạn tìm thấy anh ta.
10. Đừng nên khóc vì những điều đã kết thúc mà nên cười vì những điều đã xảy ra.
11. Sẽ luôn có người chỉ trích bạn. Nhưng hãy tiếp tục tin tưởng trong khi chú ý đến những người bạn sẽ tin tưởng hai lần.
12. Trở thành một người tốt và biết mình là ai trước khi tìm hiểu người khác và đợi họ nhận ra mình là ai
13. Đừng chạy nhanh quá, những điều tốt đẹp nhất đến với bạn nếu bạn biết đợi chúng ít nhất
Hãy gửi những lời này đến những người bạn của bạn vì bất cứ lý do nào ngay cả khi bạn không gặp họ thường xuyên và không nói chuyện nhiều với họ.
Và hãy nhớ rằng...
"Tất cả những gì đến với mình đều với một lý do nào đó"
------------------------------------------------------
Ngày xưa có một người rất ghét láng giềng của mình. Vì sao vậy? Có lẽ láng giềng từng đắc tội với anh ta chăng? Nguyên do không rõ. Rồi hôm ấy con trâu nhà anh bỗng biến mất. Càng nhìn láng giềng, anh ta càng cảm thấy hắn chính là kẻ bắt trộm trâu của ta. Vài ngày sau con trâu từ đâu đó dẫn xác về. Lần này giáp mặt láng giềng, anh ta lại cho rằng, hình như hắn không phải là kẻ ăn cắp.
Các bạn sẽ hỏi, trọng điểm của câu chuyện này là ở chỗ nào và có liên quan gì đến chúng tôi. Xin bình tĩnh, nó đã mách bảo ta hai điều:
Thứ nhất, con người tuyệt nhiên không nên giữ thành kiến trong lòng. Cái gọi là thành kiến thì như câu chuyện vừa kể, nếu bạn giả định một người nào đó bắt trâu của mình, càng nhìn họ, bạn càng cảm thấy giống, mãi tới khi con trâu trở về, mọi nghi ngờ, oán giận mới được rửa sạch.
Thứ hai, điều bất hạnh là trong cuộc sống, chúng ta thường bị nghi oan đích thị kẻ bắt trộm trâu, mà khốn nỗi những con trâu đã vĩnh viễn không trở về và chẳng lẽ chúng ta một đời cứ bị xem như thằng ăn cắp? Tôi xin lỗi mà thưa rằng, đúng vậy. Và do đó lòng tin với chính mình là điều vô cùng quan trọng. Tôi không bắt trộm trâu, cho dù người ta xầm xì, đặt điều này nọ, cũng chẳng ảnh hưởng gì tới bản thân tôi và cả một hệ thống thế giới quan của chính tôi. Ấy mới thực là cao thủ, ấy mới thực là thông minh, bởi vì bạn sẽ không tự chủ được mình, nếu như chẳng hiểu mình, biết mình và tin mình.
-------------------------------------------------------------
Ở ngôi làng kia có một chú bé tuổi độ mười sáu . Chú là một chú bé thông minh, tốt bụng, có những suy nghĩ khá sâu sắc so với lứa tuổi của chú. Thế nhưng, chú lại thiếu lòng tin và hay buồn rầu, chú luôn cảm thấy mình thiếu bạn...
Một ngày kia, như thường lệ, chú lại cảm thấy buồn chán và không có chuyện gì làm, chú lang thang một mình dọc theo bờ biển, lẩm bẩm tự than với mình:
-Chán quá đi...Ta buồn chẳng hiểu vì sao ta buồn? Chẳng có ai hiểu ta! Chẳng có ai làm bạn với ta và thật sự coi ta là bạn...!!!
Vô tình chú giẫm phải vật gì đó dưới chân. Cuối xuống xem, chú thấy đó là một con sò nhỏ có lớp vỏ rất đẹp với nhiều màu sắc. Chú thờ ơ bỏ nó vào túi dự định đem về nhà chơi và định đi tiếp. Thình lình, con sò bỗng cất tiếng nói:
-Bạn ơi...Hãy thả tôi về với biển...Hãy giúp tôi trở về với nơi sinh ra mình...Có thể tôi không có gì để tặng lại bạn, nhưng tôi sẽ cho bạn một lời khuyên...!!!
Cậu bé vừa ngạc nhiên, vừa sợ hãi, lại vừa thích thú. Nhìn con sò, cậu nói:
-Được thôi, ta sẽ thả bạn về với biển, nhưng...hãy cho ta một lời khuyện trước đi...Ta đang buồn chán vì không có bạn bè đây!
Con sò cất tiếng trả lời bằng một giọng nói chậm rãi, nhẹ nhàng:
-Bạn hãy nhìn những hạt cát dưới chân bạn và nắm một nắm cát đầy đi. Bạn biết không, nắm cát trong lòng bàn tay của bạn cũng giống như bạn bè của bạn vậy. Những hạt cát quá xa lòng bàn tay bạn sẽ theo kẻ hở giữa những ngón tay bạn mà rơi ra ngoài. Nếu bạn càng siết chặt bàn tay thì chúng càng rơi ra nhiều hơn. Chỉ có những hạt cát nằm giữa lòng bàn tay bạn, được giữ chặt trong đó mới còn lại mà thôi. Đó chính là những người bạn thân thiết mà chúng ta thật sự cần, những người bạn này sẽ ở lại với ta dù bất cứ chuyện gì xảy ra. Nhưng, bạn thấy đó, những hạt cát này rất ít và dễ dàng rơi ra nếu ta không biết giữ gìn. Hãy đem chúng về và ngâm trong những vỉ màu đẹp nhất. Hãy giữ gìn và nâng niu chúng bằng tình cảm của mình. Chúng sẽ ở bên cạnh bạn và không rời xa đâu. Tôi chỉ có thể khuyên bạn như vậy thôi...
Chú bé im lặng, thả con sò về lại với lòng biển xanh bao la mà không nói lời nào...Chú còn mải suy nghĩ về những điều con sò nhỏ nói...
---------------------------------------------------------
Vào năm 1954, tôi mới lên 12 tuổi. Lúc đó, tôi thường dậy sớm đi bỏ báo xong rồi về học. Trong số khách hàng của tôi có một bà lão tóc bạc phơ sống một mình trong ngôi nhà nhỏ trên phố Chuồng Chim. Ít khi tôi nhìn thấy bà lão. Thường thì tôi bỏ báo vào thùng thư, nhấn chuông báo hiệu rồi vội đi ngay cho kịp bởi tuyến đường đưa báo của tôi còn dài.
Chuyện xảy ra vào một ngày đông. Chiều hôm đó, trên đường từ trường về nhà, tôi và lũ bạn chợt chú ý tới bức tượng con gà trống cắm trên nóc nhà bà lão. Gió đổi chiều thì con gà trống quay theo hướng gió. Mỗi lần như vậy, cổ con gà trống gật gù trông ngồ ngộ. Lũ chúng tôi tấp xe đạp vào lề đường, túa ra kiếm sỏi. Ở vùng tôi sống, sỏi không thiếu nhưng vì đang mùa đông nên chúng tôi phải bươi lớp tuyết mới kiếm được chúng. Có sỏi, chúng tôi thách nhau chọi trúng con gà.
Cuộc chơi thật náo nhiệt nhưng vì gặp khúc phố vắng nên chẳng ai la chúng tôi.
Ðến lượt mình, tôi ném trượt hòn sỏi thứ nhất. Hòn thứ hai, thứ ba cũng vậy. Ðến hòn thứ tư, tôi vung tay và chỉ kịp nghe choảng một cái. Trời ơi, hòn sỏi không bay lên nóc nhà mà trượt qua các kẽ ngón tay tôi lao thẳng vào cửa sổ nhà bà lão. Có lẽ vì trời lạnh các ngón tay tôi tê cứng mà hòn sỏi lại quá trơn. Bỏ mặc cánh cửa kình vỡ toang, chúng tôi hoảng hốt nhảy phóc lên xe đạp hộc tốc chạy trốn.
Sáng hôm sau, tôi đi giao báo mà như đi ăn trộm. Rón rén thả tờ báo vào khe thùng thư, tôi không dám bấm chuông, cứ thế lặng lẽ đạp xe đi tiếp bỏ lại sau lưng khung cửa kính vỡ toang hoác như đang nhìn xoáy vào gáy tôi. Ði học, tôi phải đi đường vòng qua mấy phố khác để tránh nhà bà lão. Ðược mấy ngày như vậy, tôi chợt thắc mắc: Trời lạnh như cắt da cắt thịt, tại sao bà lão không kêu làm lại kiếng? Ở tuổi bà ấy, phải cảm lạnh thì nguy ! Hay bà ấy không có tiền? Những câu hỏi đó giày vò tôi suốt một đêm và tôi quyết chuộc lại lỗi lầm.
Suốt 3 tuần sau đó, tôi không dám chi tiêu dù chỉ một xu từ khoảng tiền công bỏ báo và cất lại được 7 đôla, mà tôi nghĩ là đủ để bà lão lắp một tấm kiếng mới. Tôi bỏ số tiền vào phong bì kèm một mẩu giấy nhỏ giải thích ngọn ngành và nhét nó vào thùng thư với mấy tờ báo. Ðồng thời tôi cũng phát hiện ra thùng thư còn khá nhiều báo. Qua ngày hôm sau, vẫn chưa có ai lấy báo. Tôi lo lắng. Do dự một hồi, tôi liều nhấn chuông. Chờ mãi không thấy người mở cửa, tôi đánh bạo gõ cửa một nhà hàng xóm: "Bà Elizabeth hả? Ði rồi, đi gần tháng nay. Có xe chở đi. Tôi không rõ, chắc bệnh nặng". Tôi rùng mình. Rõ ràng, bà lão bị cảm lạnh từ hôm tôi làm bể kiếng.
Rồi lại hai tuần nữa qua đi. Ngày nào tôi cũng ghé qua nhà bà lão ngóng xem trong đó đã có người hay chưa. Cho tới một ngày kia, khung cửa kính vỡ đã được thay, trên bậu cửa sổ xuất hiện một chậu hoa nhỏ, thùng thư trống hoác. Vui mừng khôn xiết, tôi bấm chuông cửa nhà bà lão. Tôi sững sờ: người mở cửa cho tôi là một phụ nữ trẻ. "Bà Elizabeth ? Bà ấy bán căn nhà này cho tôi rồi. Ði đâu à? tôi không biết. Cậu là cậu bé đưa báo à? Cậu đợt chút. Bà lão có thư cho cậu".
Tôi đứng trên hè phố mở thư: "Chào cậu bé. Vì sức khỏe ta phải xuống miền Nam ở với các con. Lỗi không phải do cậu. Ta đã rời nhà trước khi cửa kính vỡ. Tuy nhiên, ta rất thích cách xử sự của cậu. Ráng giữ như vậy trong đời. Ta có món quà nhỏ tặng cậu. Hy vọng chúng ta có dịp gặp lại". Tôi mở gói giấy nhỏ và nhận ra 7 đôla mà tôi đã gởi cho bà lão.
-----------------------------------------------------------------------
Ngày xưa, có một ông vua muốn thử xem dân chúng ra sao, liền ăn mặc trang phục thường dân đi thật xa ra ngoài cung thành. Ông đặt một tảng đá thật to giữa một con đường nhiều người qua lại, không phải để buộc người dân phải bê nó đi, mà muốn xem người dân sẽ phản ứng ra sao với những chướng ngại vật mà họ bất ngờ gặp trên đường. Sau khi đặt tảng đá, ông nấp vào một chỗ gần đó, làm người quan sát. Nhiều người trông rất giàu có và lịch sự, ăn mặc rất diện đi qua. Họ than phiền với nhau rằng tảng đá làm nghẽn đường đi, coi nó là một vật đáng ghét, thậm chí còn xúc phạm đức vua đã không cho người giữ đường sá sạch sẽ. Nhưng rõ ràng ai cũng bỏ tảng đá ở đó. Họ thà đi vòng qua nó chứ không chịu đẩy nó ra khỏi đường đi.
Rồi một bác nông dân nghèo đi chợ về ngang với một giỏ đầy rau. Nhìn thấy tảng đá, bác đặt giỏ của mình xuống và cố đẩy tảng đá đi. Nhiều người đi qua thấy vậy, cười giễu bác là lăng xăng cơm nhà vác tù và hàng tổng. Không ai dừng lại giúp đỡ bác. Sau nhiều nỗ lực, cuối cùng bác nông dân cũng thành công. Khi đẩy tảng đá đi được, bác mới phát hiện có một cái túi thì thấy có rất nhiều tiền vàng và một mảnh giấy ghi rằng số tiền đó dành cho người đẩy tảng đá khỏi đường đi.
Bác nông dân xứng đáng có được túi tiền, vì bác đã hiểu được một điều mà nhiều người khác không hiểu: Mỗi chướng ngại vật đều ẩn chứa những cơ hội cho mỗi con người.
------------------------------------------------------
Làm con gái phải ngang tàn bướng bỉnh,
Bước vào đời phải ngộ nghĩnh kiêu sa.
Sống phải có chút gì tàn nhẫn,
Đừng bao giờ qụy lụy dưới chân ai.
----------------------------------------------
Vào năm 1954, tôi mới lên 12 tuổi. Lúc đó, tôi thường dậy sớm đi bỏ báo xong rồi về học. Trong số khách hàng của tôi có một bà lão tóc bạc phơ sống một mình trong ngôi nhà nhỏ trên phố Chuồng Chim. Ít khi tôi nhìn thấy bà lão. Thường thì tôi bỏ báo vào thùng thư, nhấn chuông báo hiệu rồi vội đi ngay cho kịp bởi tuyến đường đưa báo của tôi còn dài.
Chuyện xảy ra vào một ngày đông. Chiều hôm đó, trên đường từ trường về nhà, tôi và lũ bạn chợt chú ý tới bức tượng con gà trống cắm trên nóc nhà bà lão. Gió đổi chiều thì con gà trống quay theo hướng gió. Mỗi lần như vậy, cổ con gà trống gật gù trông ngồ ngộ. Lũ chúng tôi tấp xe đạp vào lề đường, túa ra kiếm sỏi. Ở vùng tôi sống, sỏi không thiếu nhưng vì đang mùa đông nên chúng tôi phải bươi lớp tuyết mới kiếm được chúng. Có sỏi, chúng tôi thách nhau chọi trúng con gà.
Cuộc chơi thật náo nhiệt nhưng vì gặp khúc phố vắng nên chẳng ai la chúng tôi.
Ðến lượt mình, tôi ném trượt hòn sỏi thứ nhất. Hòn thứ hai, thứ ba cũng vậy. Ðến hòn thứ tư, tôi vung tay và chỉ kịp nghe choảng một cái. Trời ơi, hòn sỏi không bay lên nóc nhà mà trượt qua các kẽ ngón tay tôi lao thẳng vào cửa sổ nhà bà lão. Có lẽ vì trời lạnh các ngón tay tôi tê cứng mà hòn sỏi lại quá trơn. Bỏ mặc cánh cửa kình vỡ toang, chúng tôi hoảng hốt nhảy phóc lên xe đạp hộc tốc chạy trốn.
Sáng hôm sau, tôi đi giao báo mà như đi ăn trộm. Rón rén thả tờ báo vào khe thùng thư, tôi không dám bấm chuông, cứ thế lặng lẽ đạp xe đi tiếp bỏ lại sau lưng khung cửa kính vỡ toang hoác như đang nhìn xoáy vào gáy tôi. Ði học, tôi phải đi đường vòng qua mấy phố khác để tránh nhà bà lão. Ðược mấy ngày như vậy, tôi chợt thắc mắc: Trời lạnh như cắt da cắt thịt, tại sao bà lão không kêu làm lại kiếng? Ở tuổi bà ấy, phải cảm lạnh thì nguy ! Hay bà ấy không có tiền? Những câu hỏi đó giày vò tôi suốt một đêm và tôi quyết chuộc lại lỗi lầm.
Suốt 3 tuần sau đó, tôi không dám chi tiêu dù chỉ một xu từ khoảng tiền công bỏ báo và cất lại được 7 đôla, mà tôi nghĩ là đủ để bà lão lắp một tấm kiếng mới. Tôi bỏ số tiền vào phong bì kèm một mẩu giấy nhỏ giải thích ngọn ngành và nhét nó vào thùng thư với mấy tờ báo. Ðồng thời tôi cũng phát hiện ra thùng thư còn khá nhiều báo. Qua ngày hôm sau, vẫn chưa có ai lấy báo. Tôi lo lắng. Do dự một hồi, tôi liều nhấn chuông. Chờ mãi không thấy người mở cửa, tôi đánh bạo gõ cửa một nhà hàng xóm: "Bà Elizabeth hả? Ði rồi, đi gần tháng nay. Có xe chở đi. Tôi không rõ, chắc bệnh nặng". Tôi rùng mình. Rõ ràng, bà lão bị cảm lạnh từ hôm tôi làm bể kiếng.
Rồi lại hai tuần nữa qua đi. Ngày nào tôi cũng ghé qua nhà bà lão ngóng xem trong đó đã có người hay chưa. Cho tới một ngày kia, khung cửa kính vỡ đã được thay, trên bậu cửa sổ xuất hiện một chậu hoa nhỏ, thùng thư trống hoác. Vui mừng khôn xiết, tôi bấm chuông cửa nhà bà lão. Tôi sững sờ: người mở cửa cho tôi là một phụ nữ trẻ. "Bà Elizabeth ? Bà ấy bán căn nhà này cho tôi rồi. Ði đâu à? tôi không biết. Cậu là cậu bé đưa báo à? Cậu đợt chút. Bà lão có thư cho cậu".
Tôi đứng trên hè phố mở thư: "Chào cậu bé. Vì sức khỏe ta phải xuống miền Nam ở với các con. Lỗi không phải do cậu. Ta đã rời nhà trước khi cửa kính vỡ. Tuy nhiên, ta rất thích cách xử sự của cậu. Ráng giữ như vậy trong đời. Ta có món quà nhỏ tặng cậu. Hy vọng chúng ta có dịp gặp lại". Tôi mở gói giấy nhỏ và nhận ra 7 đôla mà tôi đã gởi cho bà lão.
------------------------------------------------------
Đó là một lỗi lầm do-không-biết. Nhưng đôi khi sự không biết lại gây ra những sai lầm kinh khủng. Khi đó tôi 17 tuổi và là năm đầu tiên tôi về thăm ông bà ở một trang trại vùng quê.
Tôi nhìn thấy một con chim cút mẹ kéo theo một sợi dây, đi xuyên qua đồng cỏ dày đặc. Nhìn đầu nó thật ngộ nghĩnh, cứ nhấp nhô vẻ rất vội vã khi nó chạy.
Tôi đứng nhìn con chim cút từ cửa bếp. Không biết sợi dây đó bị ai buộc vào chân nó, hay nó tự vướng vào đâu? Thỉnh thoảng sợi dây như căng ra. Tôi phải đi tìm hiểu xem có chuyện gì mới được.
Tôi chạy ra ngoài, nhẹ nhàng lại gần, lại gần hơn nữa để nhìn cho rõ. Có một lúc, chim cút mẹ rõ ràng nhìn thấy tôi, nhưng nó vẫn cắm cúi đi tiếp, đầu gật gật. Lẽ ra lúc đó tôi phải biết mà đứng yên. Nhưng sự tò mò quả là khộng thể chịu đựng nổi!
Tôi tiến lại gần hơn nữa, đến sát con chim cút mẹ. Tôi nhìn theo hướng sợi dây, và đó là những ánh mắt sợ hãi của một đàn chim cút con, đang bám theo sợi dây mà mẹ chúng kéo theo.
Tôi cũng giật mình nên nhảy lui lại, tức là càng gây nhiều tiếng động. Bọn chim cút con bắt đầu kêu ầm ĩ. Chúng hoảng hốt chạy tứ tung vào những bụi cỏ, bụi cây quanh đó.
Chim cút mẹ cuống lên. Nó tưởng tôi sắp bắt lũ con của nó. Nó lao thẳng đến chỗ tôi, kêu lên hối hả, như thể bảo tôi bắt nó chứ đừng bắt con nó.
- Không, có phải tớ cố ý đâu!- Tôi nhảy ngược lại thêm một bước nữa, miệng gào ầm lên với con chim cút, và... bỏ chạy. Khi tôi ngoái lại, tôi thấy chim cút mẹ đang hoảng hốt lao vào các bụi cỏ tìm con. Nó vẫn kêu hối hả và đập cánh liên tiếp, đầy lo lắng và hoảng sợ. Tôi chững lại, tự hỏi rằng liệu chim cút mẹ có tìm được hết tất cả đàn con hay không. Tôi không bao giờ biết.
Tôi cảm thấy thật kinh khủng. Chỉ vì vô ý ma tôi gây ra một "thảm hoạ" đối với những chú chim bé bỏng. Hình ảnh đó ám ảnh tôi suốt đến tận bây giờ.
Khi lớn lên, tôi cũng nhận ra rằng có rất nhiều "sai lầm vô ý" xung quanh mình. Một người chạy đến cạnh người bạn chỉ để nói rằng sao kiểu tóc mới của người bạn trông tệ đến thế. Cái cảm giác không thể ngừng kể về "cô Sadie đã mất vì bệnh ho lao thế nào" cho một người bạn đang bị ho. Một đồng nghiệp mới, chúng ta có vượt qua sự e ngại để bắt chuyện và giúp cô ấy bớt cảm thấy lúng túng? Hay chúng ta chỉ dính với những người mà chúng ta đã quen, mà không bao giờ nghĩ đến việc một người rơi vào môi trường mới thì cảm thấy lạ lẫm đến đâu? Chúng ta nói và làm những điều chúng ta không chắc chắn, đôi khi chỉ để... giống như một người bình thường! Cách mà chúng ta cư xử với mọi người, dù không cố ý, nói rất nhiều điều về bản thân chúng ta.
Những điều mà chúng ta nói về mọi người, thực ra nói về chúng ta nhiều hơn là nói về họ, bạn có tin như thế không?
Jaye Lewis
---------------------------------------------------Cho chữ ký. Đối xử với các fan. Rất nhiều ngôi sao đã trở nên ghét các fan. Tôi thì chưa. Tôi luôn thích cảm giác được các fan yêu quý. Tôi thừa nhận rằng khi ra trước công chúng, tôi luôn phải "trưng" ra một khuôn mặt giống y như nhau, nụ cười giống nhau... Đã quá nhiều người hỏi rằng khi anh là một ngôi sao, anh càng tươi cười và thân thiện thì mọi người càng lạm dụng và cư xử thiếu hợp lý với anh. Nhưng tôi có rất nhiều kỷ niệm khi là một ngôi sao.
Một lần, tôi bị đau bụng kinh khủng khi ở sân bay, nên chạy lao vào toilet. Tôi nghe thấy có ai gọi tên mình nhưng thật sự không thể dừng lại được. Người đó cũng không dừng lại, anh ta chạy lao theo tôi. Và ngay khi tôi chạm đến cửa toilet thì anh ta đứng chắn trước mặt, dí một tờ giấy lên tường (tức là ngay trước mắt tôi), và tươi cười: "Anh Lemon, tôi xin lỗi phải làm phiền anh vào lúc này, nhưng tôi sắp lên máy bay rồi và con trai tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi nếu tôi không lấy được chữ ký cùa anh về cho nó". Tôi không còn cách nào khác ngoài việc cười phá lên và ký vào tờ giấy.
Cũng có những khi việc tiếp xúc với mọi người làm tôi được an ủi rất nhiều vào những giờ phút khó khăn. Tôi vẫn còn nhớ lần cả đội chúng tôi bị thua tRobertbertng một trận đấu quan trọng. Đội chúng tôi toàn người da màu và đã thua một đội toàn người da trắng. Nhiều khán giả la ó về màu da của chúng tôi, còn chúng tôi buồn đến mức tất cả đều mặc đồ màu đen, lặng lẽ lên xe. Ngay khi tôi sắp bước lên xe buýt, một người đàn ông bế cô con gái tóc vàng khoảng 6 tuổi, lại gần tôi. Cô bé muốn gặp tôi. Cô bé chỉ ôm lấy tôi và nói: "Cháu yêu chú và cả đội của chúnữa, chú Meadowlark!". Mắt cô bé sáng bừng lên và nụ cười lấp lánh. Cô bé ôm tôi rất chặt.
Còn người đàn ông thì khóc. Ông nói nhỏ vào tai tôi: "Cảm ơn anh. Con tôi không sống được bao lâu nữa". Cô bé sắp thua tRobertbertng một trận đấu còn quan trọng hơn trận đấu tôi vừa tham gia- một trận đấu với bệnh tật và phải trả giá bằng cả cuộc sống. Nhưng tất cả những gì tôi có thể làm cho cô bé là ôm cô bé thật chặt để cô bé không nhìn thấy tôi khóc.
"Cảm ơn chú Meadowlark"- Cô bé nói- "Cháu thích xem chú thi đấu. Chú còn vui tính nữa. Giá như cháu có thể xem chú thi đấu hàng ngày nhỉ".
Cô bé còn quá nhỏ để phân biệt được màu sắc. Cô không biết chúng tôi là người da đen và không biết cả đội chúng tôi đang mặc đồ màu đen.
Cũng có một lần, khi chúng tôi đang luyện tập thì tôi phát hiện thấy có một cậu bé đứng phía xa. Cậu bé hò reo, cười nói như thể cậu chưa bao giờ nhìn thấy chuyện gì vui hơn. Và cậu cứ gọi tên tôi: "Meadowlark Lemon! Chú Meadowlark Lemon". Khi quả bóng lăn tới gần, người đàn ông đứng cạnh cậu bé nhặt lên và tung về phía tôi. Tôi liền tung quả bóng lại phía cậu bé. Quả bóng đập vào vai cậu bé và lăn lại chỗ tôi. Hơi ngạc nhiên, nhưng tôi lại nhặt quả bóng lên và tung lại cho cậu bé một lần nữa. Lại một lần nữa, quả bóng đập vào ngực cậu bé và lăn đi. Mọi người thì cười rộ, nhưng tôi thì rất ngạc nhiên. Đó không phải là phản ứng của một cậu bé bình thường. Người đàn ông đứng cạnh cậu bé chạy lại gần tôi: "Xin lỗi anh, cháu mới bị mù".
Tôi nhặt quả bóng và đem lại gần chỗ cãu bé, rồi giúp cậu bé cầm bóng và tung. Cậu bé ôm tôi, gọi tên tôi và nói sẽ luôn cổ vũ cho đội chúng tôi. Cậu bé này cũng không nhìn thấy màu da.
Meadowlark Lemon.
----------------------------------------------------------------
Một hôm có một anh bán vải đi ngang qua một kiểng chùa xiêu vẹo, hoang tàn. Anh ngồi than thở, cảm thấy có tội lớn đối với Phật Trời. Trong chùa có tên ác tăng rình nghe được. Hắn bàn tán với anh bán vải: Anh nên giúp của để tu bổ chùa này. Anh bán vải mừng rỡ bằng lòng giúp một số tiền. Đêm đó tên ác tăng thiết tiệc rồi nói:
Anh phải làm phước cho trọn, cần tu bổ tất cả kiểng chùa này, từ chánh điện tới hậu liêu, sửa lại cửa tam quan, đúc chuông mới.
Anh bán vải hoảng hồn.
- Tôi nghèo lắm, một mình làm sao gánh nổi sở phí. Bây giờ tôi có bao nhiêu vàng bạc trong tôi xin cúng hết.
Tên ác tăng không chịu, muốn lấy tất cả số vải của anh và giết anh ta luôn thể để phi tang. Anh bán vải nài nỉ, khóc lạy xin tha tội. Sau cùng tên ác tăng bằng lòng cho anh bán vải tự thắt cổ. Lúc ấy tình cờ có ông quan đi ngang chùa, chợt thấy đứa con gái bận quần đỏ chun theo lỗ vách tường mà vào chùa, ông quan hồ nghi chuyện lạ, dừng ngựa lại, ra lịnh cho quân hầu đuổi theo...
Vào chùa, chợt thấy cái phòng đóng cửa kín mít, ông quan yêu cầu mở gấp. Tên ác tăng cản lại.
- Bẩm thượng quan! Trong phòng có quỉ.
Vị quan nổi giận, phá cửa gặp một người đang thắt cổ ngất ngự Chừng cứu sống lại được, anh bán vải bày tỏ đầu đuôi. Vị quan mới hiểu người con gái lạ thường khi nãy là điềm Trời Phật giáng xuống cứu người lương thiện. Tên ác tăng bị chém đầu. Anh bán vải và vị quan nọ hiệp cùng dân góp công, góp của tu bổ kiểng chùa ấy thịnh vượng
-------------------------------------------------------------
Ngày xưa có một anh chàng trẻ tuổi chưa có vợ, sống bằng nghề làm ruộng. Một ngày nọ anh xách búa lên rừng đốn củi. Trong khi đang lúi húi chặt cây, anh trông thấy một con quạ tha một con chim sẻ tới đậu trên một phiến đá ở gần chỗ mình đang làm việc. Nhìn thấy thế, anh bỗng động lòng thương con chim bé bỏng sắp sửa lọt vào miệng loài ác điểu. Anh bèn nhặt hòn đá ném con quạ. Quạ giật mình bỏ mồi vỗ cánh bay lên. Tức mình vì hỏng ăn, quạ chửi rủa om sòm. Anh nhặt đá ném thêm và mắng: - "Ðồ chim dữ! Hãy cút ngay!". Quạ hậm hực bay đi, miệng còn đe dọa sẽ báo thù. Anh chàng chạy lại nhặt con chim sẻ đang thoi thóp, cố tìm cách ấp ủ cho nó sống lại. Quả nhiên, chỉ chừng giập bã trầu, con chim sẻ đã hồi tỉnh và bay được. Nó cảm ơn anh và bảo anh ngồi chờ để nó đưa biếu một vật. Một lát sau, con chim đã bay trở lại miệng ngậm một cái lọ bé đặt xuống bên cạnh và nói - "Ðây là lọ nước thần có phép làm cho người già thì trẻ lại, vật nhỏ thì lớn thêm, trần gian không ai có". Nói rồi nó vỗ cánh bay đi. Anh ngồi tần ngần mở nút ra xem thì thấy đầy một lọ nước mùi thơm ngào ngạt. Anh nghĩ bụng: - Những thứ này chỉ để cho các bà quan làm đỏm, có đâu để hạng chúng ta dùng". Rồi anh nút lọ lại cẩn thận, khi gánh củi về, treo lọ trên kèo nhà. Và rồi thời gian trôi qua, vì bận công việc làm ăn, anh cũng quên đi, không nghĩ tới cái lọ ấy nữa.
Ít năm sau đó, chật vật mãi anh chàng mới cưới được vợ. Vợ anh cũng con nhà nông, quanh năm chân lấm tay bùn, nên đen đủi, xấu xí. Nhưng hai vợ chồng thì rất thương yêu nhau.
Một hôm chồng đi cày vắng, vợ ở nhà quét dọn khắp nơi. Thấy một cái lọ con treo trên kèo nhà, chị bèn bắc ghế lấy xuống mở nút ra xem. Khi ngửi thấy mùi thơm, chị ta đồ là dầu thơm gội đầu. Lát sau, chị nấu nước tắm gội rồi tiện tay đổ lọ nước ra bôi khắp tóc tai mình mẩy. Không ngờ sau khi bôi xong chị ta tự nhiên trở nên xinh đẹp trắng trẻo, nhan sắc mỹ miều ít ai sánh kịp. Nước thần trôi xuống mấy luống hành bên cạnh giếng, khiến cho những cây hành cũng tự nhiên lớn phổng lên một cách lạ thường: củ to như bình vôi, dọc dài bằng đòn gánh.
Khi người chồng đi cày về nhìn mặt vợ thì ngẩn cả người cứ tưởng là tiên sa xuống cõi trần, nếu không có tiếng nói thì cơ hồ anh không nhận ra là vợ mình. Nghe vợ nhắc đến lọ nước thơm, anh mới sực nhớ tới chuyện báo đền của con chim sẻ ba năm về trước. Nỗi mừng biết lấy chi cân, anh ngắm vợ mãi không chán mắt, rồi kể lại câu chuyện cũ cho vợ nghe.
Từ đấy anh cứ quấn quýt lấy vợ không rời. Công việc đồng áng vì thế cũng mười phần bê trễ. Nhưng cứ ở nhà mãi thì đói mất nên anh đành phải đi làm. Ðể khỏi nhớ vợ, anh thuê thợ vẽ hình vợ. Mỗi khi ra đồng làm việc, anh lại treo bức tranh ở bờ ruộng để nhìn cho thỏa.
Một hôm anh đang cày ruộng, bức tranh được treo lên một cái cọc cắm ở trên bờ. Vừa cày được mươi luống, tự nhiên con quạ năm xưa ở đâu sà xuống quắp lấy bức tranh mang đi. Anh chàng ở bên kia bờ thấy vậy, bèn hò hét đuổi theo nhưng không kịp nữa. Quạ đã cất cánh bay cao và bay đi rất xa, chỉ một loáng đã mất hút. Báo thù việc anh ném đá giành mồi của nó ngày xưa, quạ mang bức tranh vào đến tận kinh đô, thả xuống ở sân rồng. Bọn lính thị vệ thấy sự lạ lùng, bèn nhặt lên đem trình vua. Cầm lấy bức truyền thần vua ngắm nghía mãi không chán mắt, bụng bảo dạ: "Trong ba cung sáu viện của ta đã có nhiều người đẹp, nhưng chưa có người nào đẹp bằng người đàn bà trong tranh này. Hẳn là trời sai con quạ đến mách cho ta đây!".
Lập tức vua ra lệnh cho một quan đại thần và một trăm thị vệ phải tìm cho được người đàn bà đã vẽ trong tranh mang về. Quan đại thần cho người về các địa phương sục sạo khắp hang cùng ngõ hẻm. Ðể việc tìm tòi có hiệu quả, chúng bày ra trò mở hội ở các vùng chúng đến để cho mọi người đổ về xem. Mỗi lần thấy dân tập hợp đông đúc, chúng đưa bức tranh ra giả tảng nói là tình cờ bắt được, người nào mất thì đến mà nhận.
Một hôm, chúng tới vùng quê hai vợ chồng anh chàng có lọ nước thần và cũng bày trò mở hội ba đêm ngày. Quả nhiên anh chàng sa vào mưu gian. Khi nhìn thấy bức tranh anh không đắn đo gì cả, lật đật bước tới để nhận. Nhưng anh không ngờ bọn lính chộp lấy anh như chộp con mồi. Chúng theo ngay anh về nhà và chúng tìm thấy ngay người đàn bà trong tranh. Mừng quá chúng vội đưa kiệu rước về kinh đô, mặc kệ cho người chồng vật mình than khóc.
Sau khi bị bắt vào cung, người đàn bà không cười không nói, áo đẹp không mặc, đầu không chải và không cho một ai đến gần. Ðem được người đẹp về cung, nhà vua hết sức mừng rỡ, nhưng cũng hết sức buồn phiền vì mọi thứ dỗ dành, dọa nạt đều không thể làm cho người ngọc nở một nụ cười. Vua bèn hạ lệnh cho rao trong dân chúng hễ ai có cách gì làm cho nàng cười nói lên được, thì sẽ ban thưởng cho quan cao lộc hậu. Nghe tin này, có nhiều người, từ những vai hề nổi tiếng, những ông trạng cười cho đến các bậc lương y, các pháp sư phù thủy v.v... đua nhau trẩy kinh hy vọng dùng tài phép làm cho người đàn bà phải buột miệng nói cười để mong ân thưởng. Nhưng dù đã giở đủ mọi trò, đều vô hiệu.
Lại nói chuyện anh chồng từ khi vợ bị quan quân bắt đi thì không còn thiết làm ăn gì nữa. Khi nghe tin loan báo ai làm cho người đẹp trong cung nói cười được thì vua sẽ ban thưởng, anh biết là vợ mình đang ở cung vua, bèn quyết vào kinh tìm vợ. Trước khi đi, anh nhổ mấy củ hành ở cạnh giếng buộc làm một gánh, quảy theo. Ðến kinh đô, anh quảy gánh của mình đi lại trước cửa hoàng cung rao to lên những câu:
Dọc bằng đòn gánh
Củ bằng bình vôi
Ai mua hành tôi
Thì thương tôi với!
Tiếng rao của anh vọng vào cung mỗi lúc một lớn. Nét mặt của vợ anh tự nhiên cũng mỗi lúc mỗi tươi. Cuối cùng, nàng quay lại bảo thị nữ:
- Hãy gọi người hàng hành vào cho ta!
Khi nhìn thấy mặt chồng, vợ anh cười lên một tiếng. Thấy người đàn bà lần đầu tiên cười nói, vua sung sướng như mở cờ trong bụng; lại thấy những cây hành to lớn lạ thường thì lấylàm kinh ngạc. Vua ngỡ là nhờ những cây hành kỳ lạ này mà người đẹp nói cười. Vua liền nẩy ra ý nghĩ muốn tự mình cải trang gánh hành để làm vui lòng người đẹp. Vua bảo anh chồng:
- Hãy đặt gánh hành lại đó và cởi áo ra mau!
Vua cởi áo long bào vứt cho anh và mặc áo của anh vào. Vua còn bắt anh bày cho mình học thuộc câu rao, rổi quảy gánh qua lại trước mặt người đàn bà, cất tiếng rao mới học được. Thấy vậy, vợ anh hàng hành cười nghặt nghẽo. Vua thích thú lại càng làm già. Nhưng đột nhiên người đàn bà bảo thị nữ thả đàn chó ra. Chó thấy vua ngỡ là người lạ liền nhảy xổ tới cắn chết. Người đàn bà vội bảo chồng:
- Mình hãy mau mau trèo lên ngai vàng đi!
Anh chồng lật đật trèo lên ngai vàng giữa lúc trăm quan và cung nữ rập đầu bái mạng. Từ đó anh làm vua và ở với vợ trọn đời.
----------------------------------------------------------------
Trong một bài trả lời phỏng vấn, người giàu có và thành công nhất thế giới Bill Gates đã nói quan niệm của mình: Cuộc sống là một cuốn sách to, dày. Kẻ dại thì lật quá nhanh. Người khôn thì đọc suy nghĩ và ứng dụng. Ðáng sợ nhất là sự rỗng tuếch, nước chảy bèo trôi. Mái trường là nơi sản sinh ra những người chèo lái cuộc sống nhưng không nên coi là con đường duy nhất để có tương lai. Học ngoài nhà truờng là công việc cả đời. Thất nghiệp cũng chỉ là chuyện thường gặp, đừng quan trọng hoá mà coi nó là quãng thời gian tiếp tục rèn luyện. Cuộc sống càng dễ con người càng yếu đuối. Khi được hỏi ông có lời khuyên gì với tư cách là một người thành đạt nhất thế giới, Bill Gates nói: "Hãy bớt ngủ, tăng giờ làm việc và không bao giờ bỏ học giữa chừng như tôi".
Rõ ràng Bill Gates cũng như nhiều người thành đạt khác có chung một phẩm chất là lao động không ngừng để đạt lấy đỉnh cao ước mơ.
Khi bạn không có nhiều phẩm chất trí tuệ, bạn chưa có tích luỹ, mà bạn lại còn bắt đầu từ con số không về vật chất hẳn bạn thấy mình nhỏ bé vàkhó có chỗ chen chân. Nhưng đó chỉ là mở đầu, rồi bạn sẽ có một công việc nào đó. Bạn thấy mình là lính mới giữa đám cựu binh lâu đời, lành nghề. Ðôi khi ở công sở có những người sóng lâu lên lão làng, che khuất mất vai trò của bạn. Có thể họ nhìn bạn là một người "đầu sai" chạy việc vặt như ngày xưa họ đã trải qua. Có thể họ là đám bảo thủ. Họ sẽ gây khó khăn cho bạn. Sau nữa, ở họ là cả một kho kinh nghiệm, nếu bạn tự đắc thấy họ ít bằng cấp, bạn đừng vội cho mình mới đáng lên chức, làm lãnh đạo họ. Dù sự thật là bạn có nhiều tiềm năng, bạn cũng phải sống và làm việc sao cho tài năng của bạn được công nhận và ứng dụng một cách rõ ràng qua công việc.
Có một số bạn trẻ quan niệm lầm lẫn về sự thành đạt. Phải đua chen, nếu cần thì r6t1 ích kỷ, chỉ thấy mình là nhất, xem người khác là đối tượng để mình dẫm đạp lên. Có lẽ họ đã không đủ kiên nhẫn để chứng tỏ thực tài của mình. Người khác giỏi hơn bạn, bạn đừng coi điều đó là đềm không may của mình. Cho nên bạn dễ cảm thấy ghét người giỏi hơn mình. Ðó là nọc độc ngấm dần, người ta nhìn thấy bạn rất rõ trong sự "vươn lên một cách đên cuồng và nóng vội" và đó là lý do để bạn that bại. Bạn có thể giành giật được một cái gì đó nhưng về con người, về các mối quan hệ xã hội, về sự thanh thản trong tâm hồn, bạn thất bại ê chề.
-----------------------------------------------------
Vào mùa thu, khi bạn thấy bầy ngỗng bay về phương nam để tránh đông theo hình chữ V, bạn có tự hỏi những lý lẽ khoa học nào có thể rút ra từ đó? Mỗi khi một con ngỗng vỗ đôi cánh của mình, nó tạo ra một lực đẩy cho con ngỗng bay ngay sau nó. Bằng cách bay theo hình chữ V, đàn ngỗng tiết kiệm được 71% sức lực so với khi chúng bay từng con một.
Khi là thành viên của một nhóm, người ta cùng chia sẻ những mục tiêu chung, người ta sẽ đi đến nơi họ muốn nhanh hơn và dễ dàng hơn bởi vì họ đang đi dựa trên sự tin tưởng lẫn nhau.
Mỗi khi một con ngỗng bay lạc khỏi hình chữ V của đàn, nó nhanh chóng cảm thấy sức trì kéo và những khó khăn của việc bay một mình. Nó sẽ nhanh chóng trở lại đàn để bay theo hình chữ V như cũ, và được hưởng những ưu thế của sức mạnh từ bầy.
Nếu chúng ta cũng có sự cảm nhận tinh tế của loài ngỗng, chúng ta sẽ chia sẻ thông tin với những người cũng đang hướng đến cùng một mục tiêu như chúng ta.
Khi con ngỗng đầu đàn mỏi mệt, nó sẽ chuyển sang vị trí bên cánh và một con ngỗng khác sẽ dẫn đầu.
Chia sẽ vị trí lãnh đạo sẽ đem lại lợi ích cho tất cả, và những công việc khó khăn nên được thay phiên nhau đảm nhận.
Tiếng kêu của bầy ngỗng từ đàng sau sẽ động viên những con đi đầu giữ được tốc độ của chúng.
Những lời động viên sẽ tạo nên sức mạnh cho những người đang ở đầu con sóng, giúp họ giữ vững tốc độ, thay vì để họ mỗi ngày phải chịu đựng áp lực công việc và sự mệt mỏi triền miên.
Cuối cùng, khi một con ngỗng bị bệnh hay bị thương và rơi xuống, hai con ngỗng khác sẽ rời khỏi bầy để cùng xuống với con ngỗng bị thương và bảo vệ nó. Chúng sẽ ở lại cho đến chừng nào con bị thương lại có thể bay được hoặc là chết, và khi đó chúng sẽ nhập vào một đàn khác để tiếp tục bay về phương nam.
Nếu chúng ta có tinh thần của loài ngỗng, chúng ta sẽ sát cánh bên nhau khi có khó khăn.
Lần sau có cơ hội thầy một đàn ngỗng bay, bạn hãy nhớ...
-----------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro