Chap4: Khi Gió Bao Vây Cổ Thụ


Buổi tối tại khách sạn The Arche tầng 67, buổi triển lãm đầu tư nghệ thuật “Re:born” được tổ chức bởi quỹ đầu tư Lertratkosum Contemporary – quỹ do chính Pond Naravit Lertratkosum đứng tên bảo trợ.

Không truyền thông ồn ào, không thảm đỏ. Chỉ có những nhân vật đứng phía trên kim tự tháp quyền lực, những kẻ nói ít nhưng quyết định nhiều.

Ánh đèn vàng ấm hắt trên nền đá marble lạnh, mùi tinh dầu cedarwood hòa cùng tiếng dương cầm sống vang chậm rãi, mọi thứ đều sang trọng nhưng kiềm chế—đúng phong cách của chủ nhân sự kiện.

Và trong không gian ấy,
Pond giống như đường chân trời tách biệt với đám đông—rõ ràng hiện hữu, nhưng không ai chạm tới được.

Vest đen phẳng phiu không một nếp nhăn, áo sơ mi trắng cài kín đến nút trên cùng, ống tay áo gập chuẩn 2cm tính từ cổ tay. Dáng đứng thẳng như kẻ trong quân ngũ, từng chuyển động đều gọn và có mục đích.

29 tuổi.

Không ồn ào.
Không thử thách ai.
Nhưng cũng không ai thử thách nổi anh.

Từ khi trở về sau những năm làm nhiệm vụ đặc nhiệm ngầm rồi tiếp quản tập đoàn, Pond không còn là “cậu hai của một gia tộc quyền thế”, anh chính là trụ cột mới, bản nâng cấp đáng sợ nhất của dòng họ Lertratkosum.

Ngay cả ông nội – người đàn ông thép khét tiếng nghiêm khắc – cũng nhìn đứa cháu này bằng ánh mắt vừa kiêu hãnh vừa bất lực vì chẳng còn cách nào uốn nắn nổi nữa.

Ở một góc sảnh khác…
Narin chỉnh lại cổ áo vest màu xám chì, nhưng dù bộ đồ 6 con số có đẹp đến đâu, khí chất của cậu ta vẫn không tài nào “leo lên bàn cờ lớn”.

Lý do duy nhất Narin được đứng trong buổi tiệc này…

Không phải vì năng lực.

Mà vì mẹ cậu ta – bà Naree – là con nuôi của ông Lertratkosum.

Và những người ở đây lịch sự gật đầu với Narin, không phải vì tôn trọng – mà vì đang nể mặt Pond.
Cậu ta biết điều đó.

Và cậu ta ghét điều đó.

Đặc biệt khi phải gọi Pond bằng hai tiếng chướng tai:

“Cậu Hai.”

Không ruột thịt.

Không huyết thống.

Nhưng chức phận rõ ràng như khắc vào gia phả.

Pond là trục chính của gia tộc.
Còn Narin?

Chỉ là phần phụ viết bằng bút chì.
Nhưng tối nay, Narin chẳng nghĩ về chuyện đó quá lâu.

Trong đầu cậu ta vẫn chỉ quanh quẩn một cái tên:

Phuwin.

Người con trai mà cậu ta nghĩ vẫn yêu mình, vẫn đau khổ vì mình, vẫn chờ mình quay lại dỗ dành như mọi lần.

Ảo tưởng ấy khiến Narin cảm thấy mình… có quyền.

Để níu giữ.

Để kiểm soát.

Để không buông.

Cậu ta tuyệt nhiên không biết rằng ở phía sau cánh cửa lớn của sảnh triển lãm lúc này, người mà cậu ta đang nghĩ đến đã bước vào chiến trường của riêng mình… không còn là con mồi.

Mà là kẻ đi săn.

Phuwin xuất hiện – một nét vẽ phá chuẩn.

Nói Phuwin bước vào thì không đúng.

Cậu đi vào như một nét cọ cố ý vẽ lệch, nhưng lại khiến toàn bộ bố cục trở nên thú vị hơn.

Sơ mi đen mềm, không đóng thùng, một bên vạt áo hờ hững giấu trong túi quần tây xám. Không mang vest, không decal bản thân bằng những thứ hào nhoáng. Trên cổ tay trái là một vệt màu acrylic mỏng như tai nạn nghề nghiệp, ngón tay còn vương một chút chì than—chứng tích của người sống với hội hoạ chứ không sống bằng danh xưng.

Mái tóc không vuốt keo, buông nhẹ nhưng sắc như mực vẩy.
Đẹp? Có.

Kiêu? Có.

Nhưng không “xin phép ai để tồn tại”.

Đó là loại đẹp khiến người ta phải dừng lại nhìn, trước khi kịp tự hỏi cậu là ai.

Và Pond… đã nhìn.

Không quay đầu, không tỏ vẻ chú ý.

Chỉ một giây rất nhẹ, ánh mắt quét qua.

Nhưng Phuwin vẫn bắt được.
Cậu mỉm cười trong đầu:
Chốt 1 điểm.

Chạm mặt lần hai—không lời mời, không né tránh.

Phuwin không tiến thẳng đến Pond, cũng không giả vờ ngẫu nhiên.

Cậu chọn một vị trí rất thông minh:
Bên cạnh một bức tranh trừu tượng khổng lồ mà Pond buộc phải đi ngang nếu muốn vào khu phát biểu chính.

Và đúng như dự tính—
Tiếng giày da vang lên đều đặn, nhịp không nhanh không chậm, như kim giây của đồng hồ Thụy Sĩ.

Cộp. Cộp. Cộp.

Pond dừng lại.

Không phải vì Phuwin.
Mà vì bức tranh.

Anh nhìn tác phẩm 3 giây rồi đánh giá bằng một câu ngắn:
“Cấu trúc tốt. Cảm xúc thiếu kiểm soát.”

Phuwin nghiêng đầu, mắt long lanh như biết trước khoảnh khắc này:
“Thế anh thích gì? Cảm xúc hay kiểm soát?”

Pond không nhìn sang.

“Cân bằng.”

Phuwin cười khẽ:
“Nghe như mô tả về anh.”

Lần này, Pond quay qua thật – rất chậm, rất rõ, rất chuẩn quân vương:

“Cậu đang phân tích tôi?”
Phuwin nhún vai:

“Chỉ nhận diện đối tượng mình có hứng thú thôi.”

Câu nói như mũi cọ quẹt thẳng lên lớp sơn khô cứng.

Táo bạo.

Không chừa lối thoát.
Pond không bị kích động, cũng không bỏ đi.

Anh chỉ nhìn cậu thêm đúng 2 giây rồi buông một câu:
“Cậu bao nhiêu tuổi.”
“19.”
“Quá nhỏ.”

Phuwin không lùi, đáp ngay:
“Còn anh thì quá phòng thủ.”

Họ đối thoại như hai đường thẳng song song cố ý chọc nhau xem ai bẻ cong trước.

Và rõ ràng…
Người 19 tuổi mới là kẻ chủ động tấn công.

Khoảng cách tiêu chuẩn 20cm
Pond bước sang phải một bước.

Không phải lùi.
Không phải tiến.
Chỉ là di chuyển để đặt lại biên giới.

Phuwin bước theo.
Giữ nguyên 20cm.
Không hơn.
Không kém.

Chính xác đến mức như mô phỏng đội hình chiến thuật.

Pond nhìn xuống giày mình rồi nhìn giày cậu.

“Cậu đang bắt chước tôi?”
Phuwin lắc đầu:
“Đang phối hợp chiến lược.”

“Chiến lược gì?”
Giọng cậu mềm mỏng nhưng đầy dụng ý:

“Tiếp cận mà không bị xem là xâm phạm.”

Pond: “…”

Sự im lặng của người kỷ luật là dấu hiệu của đang xử lý dữ liệu mới.

Một giọt nước làm lệch thế trận
Nhân viên phục vụ đi ngang, khay nước khẽ va vào khuỷu tay Phuwin.

Ly nghiêng.

Nước trượt theo cung cong hoàn hảo.
Không đổ xuống sàn…

Mà rơi thẳng lên ống tay áo sơ mi trắng của Pond.
Rất nhỏ.

Một giọt.
Nhưng đối với một người chuẩn mực như Pond…

Đó là điểm sai lệch trong hệ thống.
Không hoảng.
Không tức giận.

Anh rút khăn mùi soa vuông trong túi trong áo, lau đúng 3 lần, cùng một vị trí, lực ma sát đều nhau.
Khoảnh khắc ấy đẹp như nghi thức tẩy trần của một vị thần lạnh lùng.
Lau xong, Pond ngẩng lên, nhìn cậu:

“Cố tình?"

Phuwin cũng nhìn thẳng:
“Lần này thật sự không.”

Tạm dừng nửa nhịp, rồi thêm:
“Nhưng lần sau thì… chưa chắc.”

Pond gấp khăn lại, giọng đều đặn:
“Tôi không có thời gian cho trò mèo vờn chuột của trẻ con.”

Phuwin bước sát hơn nửa bước—khoảng cách còn 15cm: “Vậy tức là anh đã nhận ra em đang vờn anh.”

Pond im lặng.
Im lặng nghĩa là:Không phủ nhận.
Không phản đối.
Chỉ chưa thừa nhận mà thôi.
Và đối với kẻ đi săn…
Thế là đủ để tiếp tục.

Trong khi đó – ảo tưởng của Narin
Cách đó vài mét, Narin đang nhắn tin cho Phuwin:

“Anh biết em còn giận. Nhưng đừng làm quá. Không ai hiểu em hơn anh đâu.”

Tin nhắn gửi đi.
Không hồi âm.
Narin khẽ nhếch môi:
“Giả vờ lạnh lùng…”

Cậu ta vẫn tin rằng Phuwin đang trốn mình vì đau.
Vẫn tin cậu là người nắm thế chủ động.
Và không hề biết…
Ngay lúc này.
Phuwin đang đứng trước người đàn ông quyền lực nhất gia tộc.
Người mà Narin cả đời không dám thách thức.
Người mà cậu ta vừa ghen, vừa sợ, vừa muốn vượt mặt…
Và người đó…
Đang bắt đầu nhận ra sự tồn tại của Phuwin một cách đặc biệt.

_____________

Thấy hay hợp gu cho sốp xin ⭐⭐⭐ và cmt cảm nghĩ ý kiến nha ạ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro