2. lễ phân loại
Sau khi giao hành lý cho các quản lý, Ngọc Dương cùng hàng trăm học sinh năm nhất đứng tập trung thành một nhóm nhỏ trong khu vực tiền sảnh của lâu đài.
Không khí xung quanh vương vấn hơi lạnh của buổi tối đầu thu, hòa cùng chút háo hức và hồi hộp của những tâm hồn non trẻ lần đầu bước chân vào thế giới phép thuật.
Một giọng nói nghiêm nghị nhưng không kém phần ấm áp vang lên, kéo mọi người ra khỏi dòng suy nghĩ.
"Chào mừng các trò đến với Trường Phù thủy và Pháp sư Hogwarts."
Giáo sư McGonagall, với dáng người cao gầy trong chiếc áo chùng màu xanh đậm, gương mặt cương nghị nhưng ánh mắt không hề lạnh lẽo, đứng trước đám đông tân sinh. Chiếc nón phù thủy cao vút càng khiến bà trông thêm phần quyền uy.
Bà chậm rãi nhìn lướt qua tất cả học sinh năm nhất, ánh mắt dừng lại một chút trên vài gương mặt bỡ ngỡ, như thể muốn ghi nhớ từng cái tên ngay từ ngày đầu tiên.
"Ta là Giáo sư Minerva McGonagall, hiệu phó của Hogwarts, đồng thời là trưởng nhà Gryffindor. Ngay sau đây, các trò sẽ bước vào Đại Sảnh Đường để tham gia một nghi thức quan trọng nhất trong cuộc đời học tập tại đây—buổi phân loại nhà."
Tiếng xì xào vang lên từ những tân sinh. Ai cũng háo hức nhưng không giấu được lo lắng. Ngọc Dương nghe thấy vài người thì thầm về những tin đồn xung quanh buổi phân loại, có người nói sẽ phải chiến đấu với yêu tinh, có người lại bảo sẽ bị thử thách bằng một câu đố hóc búa. Em cười nhẹ, dù bản thân cũng chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng trực giác mách bảo rằng mọi thứ sẽ ổn.
"Hogwarts có bốn nhà," Giáo sư McGonagall tiếp tục,
"Gryffindor, Hufflepuff, Ravenclaw và Slytherin. Mỗi nhà đều có lịch sử lâu đời và mang những giá trị riêng biệt. Trong suốt bảy năm học tại đây, nhà của các trò sẽ là mái nhà thứ hai, nơi các trò sinh hoạt, học tập, và thi đua tích lũy điểm số để giành Cúp Nhà vào cuối năm học."
Bà ngừng lại một chút, ánh mắt sắc sảo quét qua từng gương mặt.
"Lễ phân loại rất quan trọng. Nó sẽ quyết định tương lai của các trò tại Hogwarts. Vì vậy, ta mong tất cả hãy giữ trật tự và nghiêm túc khi vào Đại Sảnh Đường."
Dứt lời, bà quay người lại, nhẹ nhàng vung đũa phép. Hai cánh cửa gỗ nặng nề phía sau từ từ mở ra, để lộ một không gian rộng lớn ngập tràn ánh nến.
Ngọc Dương cảm thấy hơi thở mình nghẹn lại.
Đại Sảnh Đường rực rỡ dưới hàng trăm ngọn nến lơ lửng giữa không trung, soi sáng những chiếc bàn dài trải dọc theo chiều dài căn phòng, nơi học sinh các nhà đang ngồi chờ.
Trên đầu, trần nhà phản chiếu bầu trời đêm đầy sao lấp lánh, giống như không hề có khoảng cách giữa Hogwarts và vũ trụ rộng lớn ngoài kia. Không gian tràn ngập tiếng cười nói, tiếng dao nĩa va vào nhau lách cách, và không khí ấm áp lan tỏa từ mọi góc phòng.
Các tân sinh bước theo Giáo sư McGonagall, dọc theo lối đi giữa những dãy bàn, hướng về phía bục cao nơi các giáo sư đang ngồi. Ngọc Dương liếc nhìn xung quanh, ánh mắt nhanh chóng bắt gặp Trúc Nhân ngồi ở bàn Gryffindor. Anh đang chống cằm nhìn về phía em, một nụ cười thoáng qua trên môi.
Nhưng trước khi em có thể suy nghĩ thêm về điều đó, một giọng hát đột ngột vang lên—
"Một bài ca ta lại hát,
Chào đón lũ trẻ đến lâu đài,
Hỡi những đứa nhỏ mới bước vào,
Nào xem nhà nào hợp với ngươi!"
Giọng hát ấy không đến từ ai khác ngoài... một chiếc mũ.
Chiếc Mũ Phân Loại cũ kỹ, với những đường chỉ khâu xộc xệch như một khuôn mặt nhăn nheo, đang cất cao giọng giữa Đại Sảnh Đường. Cả sảnh đường dần im lặng, mọi ánh mắt đều dồn về chiếc mũ.
"Nhà Gryffindor, dũng cảm phi thường,
Vững vàng, gan dạ, không ngại chông gai.
Nhà Ravenclaw, trí tuệ sáng ngời,
Ai thông minh nhất, nơi này chào đón.
Nhà Hufflepuff, trung thành, chăm chỉ,
Đức hạnh, bền bỉ, không ai sánh bằng.
Còn Slytherin, tham vọng vươn xa,
Mưu trí sắc bén, dẫn lối thành công."
Khi bài ca kết thúc, một tràng pháo tay vang lên, dù ở bàn Gryffindor có vài học sinh lớn tuổi nhìn nhau bật cười. Một người nào đó thì thầm,
"Năm nào cũng bài ca chán òm ấy."
Giáo sư McGonagall dường như không để tâm đến những tiếng xì xào, chỉ nhẹ nhàng nhấc một tờ danh sách lên.
"Chúng ta sẽ bắt đầu lễ phân loại."
Ngọc Dương hít một hơi sâu.
Buổi lễ quan trọng nhất đời học sinh tại Hogwarts chính thức bắt đầu.
Dưới ánh nến lung linh của Đại Sảnh Đường Hogwarts, nơi trần nhà phản chiếu bầu trời đêm huyền ảo, không gian như nhuốm một màu cổ tích. Ngọc Dương siết chặt vạt áo choàng phù thủy, cảm nhận từng nhịp tim đang đập mạnh mẽ trong lồng ngực.
Em đứng giữa hàng trăm học sinh mới, giữa những khuôn mặt vừa háo hức vừa lo lắng, giữa không gian tràn ngập những tiếng xì xào và những tràng pháo tay vang dội mỗi khi một cái tên được xướng lên.
Tên em được gọi.
Tiếng gọi ấy vang vọng khắp Đại Sảnh Đường, len lỏi qua lớp không khí hồi hộp, chạm đến tận đáy lòng em. Ngọc Dương hít một hơi sâu, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng bàn tay nhỏ vẫn vô thức siết chặt lấy vạt áo, như thể đó là điểm tựa duy nhất vào lúc này.
Những bước chân nhỏ bé của em khẽ vang lên trên nền đá lạnh khi tiến về phía chiếc ghế gỗ cũ kỹ, nơi chiếc Mũ Phân Loại đang chờ đợi.
Em có thể cảm nhận được hàng trăm ánh mắt đang dõi theo mình—những con người xa lạ, những người bạn tương lai, những giáo sư quyền uy... Nhưng giữa muôn vàn ánh nhìn ấy, em vô thức tìm kiếm một người—Trúc Nhân.
Và khi ánh mắt hai người chạm nhau giữa không gian huyên náo này, mọi thứ bỗng như lặng đi. Trúc Nhân ngồi ở bàn Gryffindor, chống cằm nhìn em, ánh mắt dịu dàng đến lạ. Một cái gật nhẹ như thể bảo rằng,
"Có anh đây, đừng lo lắng."
Ngọc Dương khẽ mỉm cười.
Chiếc ghế kêu lên một tiếng kẽo kẹt nhẹ khi em ngồi xuống. Một bàn tay nhấc chiếc mũ cũ kỹ lên, rồi chậm rãi đặt xuống đầu em. Trong khoảnh khắc ấy, không gian xung quanh bỗng mờ dần, và một giọng nói già nua vang lên trong tâm trí em—
"Hừm... Một học sinh thú vị đây... Ta cảm nhận được trí tuệ và sự nhạy bén. Ngươi có thể là một Hufflepuff tận tâm và chăm chỉ, hoặc một Gryffindor với trái tim kiên cường và dũng cảm..."
Ngọc Dương khẽ cắn môi. Hufflepuff hay Gryffindor? Cả hai đều là những ngôi nhà tuyệt vời, nhưng đâu mới là nơi thực sự dành cho em?
Trước khi em kịp trả lời, những ký ức chợt ùa về.
Sân ga Chín Ba Phần Tư. Đám đông hỗn loạn. Hơi nước từ con tàu hòa cùng âm thanh ồn ã của những cuộc trò chuyện. Giữa khoảnh khắc ấy, em đã lạc lõng.
Nhưng rồi, một bàn tay chìa ra.
Một giọng nói ấm áp vang lên:
"Lần đầu đến đây à? Đừng lo, có anh đây."
Đó là Trúc Nhân.
Người đầu tiên em gặp ở Hogwarts. Người đã nắm lấy tay em giữa sân ga đông đúc ấy, như một điểm tựa giữa thế giới rộng lớn xa lạ. Người đã dẫn em lên tàu, tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, và kiên nhẫn giải thích mọi điều em chưa biết về ngôi trường phép thuật này. Người đã mỉm cười khi thấy em lo lắng, rồi nhẹ nhàng bảo rằng:
"Hogwarts lớn lắm, nhưng em sẽ sớm tìm thấy nơi mình thuộc về thôi."
Lồng ngực Ngọc Dương khẽ rung lên một nhịp.
Nếu có thể cùng anh trải qua những năm tháng thanh xuân tại Hogwarts, cùng nhau học tập, cùng nhau trưởng thành, cùng nhau khám phá thế giới phép thuật kỳ diệu này... chẳng phải sẽ rất tuyệt vời sao?
Giọng nói già nua của chiếc Mũ Phân Loại chợt bật cười nhẹ.
"À... Ta hiểu rồi. Một lựa chọn không tồi đâu, nhóc con."
Và rồi, giọng nói ấy vang dội khắp Đại Sảnh Đường:
"Gryffindor!"
Trong khoảnh khắc ấy, thời gian như chậm lại. Một giây... hai giây... rồi bùng nổ.
Tiếng reo hò từ bàn Gryffindor vang lên như sấm dậy, hòa vào tiếng vỗ tay rộn ràng của cả Đại Sảnh Đường. Những tiếng hô vui vẻ, những nụ cười rạng rỡ chào đón em, tất cả như một cơn sóng ấm áp cuốn lấy Ngọc Dương, cuốn trôi đi hết mọi lo lắng và hồi hộp ban đầu.
Em đứng dậy, chiếc áo choàng khẽ bay nhẹ theo từng bước chân. Những bàn tay vươn ra từ bàn Gryffindor, những gương mặt lạ nhưng đầy thân thiện. Nhưng trong tất cả những điều đó, điều khiến trái tim em ấm áp nhất... là ánh mắt của Trúc Nhân.
Anh vẫn ngồi đó, giữa những người bạn cùng nhà đang reo hò vui vẻ. Nhưng thay vì hò hét như họ, anh chỉ lặng lẽ nhìn em. Không hẳn là ngạc nhiên, mà là một thứ gì đó dịu dàng hơn, sâu lắng hơn. Một nụ cười nhẹ nhàng hiện trên môi anh, đôi mắt ánh lên tia sáng lấp lánh, tựa như một ngọn nến nhỏ cháy âm ỉ trong đêm, soi sáng cho những bước chân còn bỡ ngỡ.
Lần đầu tiên trong suốt buổi tối nay, Ngọc Dương cảm thấy an yên.
Hogwarts không còn là nơi xa lạ nữa.
Nơi này đã có anh.
Nơi này đã là nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro