3. một ngày của năm nhất

Những ngày đầu tiên của năm học tại Hogwarts trôi qua nhanh như cơn gió thoảng, nhưng cũng đủ để in hằn trong tâm trí Ngọc Dương những điều chưa từng có trong thế giới Muggle em đã sống suốt mười một năm qua. 

Từng ngõ ngách của tòa lâu đài cổ kính đều mang đến sự kinh ngạc — những cầu thang không bao giờ chịu đứng yên, những bức tranh thì thầm với nhau giữa những khung hình, những lối đi bí mật bất ngờ mở ra khi em vô tình tựa tay vào tường.

Hogwarts không chỉ là một ngôi trường. Nó như một thực thể sống, có linh hồn, có trái tim, có cả những điều bí ẩn mà em còn chưa khám phá hết.

Mỗi sáng, khi ánh bình minh vừa len lỏi qua những tấm kính nhiều màu của tòa tháp Gryffindor, em đã phải choàng dậy, xỏ chân vào đôi giày da bóng loáng, chỉnh trang lại cà vạt và chiếc áo chùng màu đỏ rực. 

Bữa sáng trong Đại Sảnh Đường luôn tràn ngập những món ăn hấp dẫn mà em chưa từng nếm qua: bánh mì nướng giòn tan, xúc xích xông khói, trứng rán vàng ươm và cốc nước bí ngô thơm lừng. Xung quanh, những lá thư cú bay lượn trong không trung, đáp xuống bàn học sinh một cách hoàn hảo đến kỳ diệu.

Lịch học của năm nhất không hề nhẹ nhàng như em tưởng. Những tiết học kéo dài từ sáng đến chiều, mỗi môn học đều có những thử thách riêng mà em phải chật vật thích nghi.

Môn Biến hình với giáo sư McGonagall để lại ấn tượng sâu sắc ngay từ buổi đầu. Khi bà đứng trên bục giảng, đôi mắt sắc bén ẩn sau cặp kính hình vuông, cả lớp im lặng tuyệt đối. Bằng một cái phẩy đũa thần nhẹ nhàng, bà biến chiếc cốc thành một con chim sẻ nhỏ — đôi cánh bé xíu rung lên như thể muốn cất tiếng hót. Em tròn mắt nhìn, tim đập nhanh vì phấn khích.

Giọng bà McGonagall vang lên dõng dạc, cắt ngang những tiếng xì xào:
"Phép Biến hình yêu cầu sự tập trung cao độ và ý chí mạnh mẽ. Không có chỗ cho sự phân tâm hay do dự. Bắt đầu đi."

Em nắm chặt cây đũa phép trong tay, nhìn chiếc diêm nằm trước mặt mà lòng không khỏi hồi hộp. Trong đầu vang lên hàng loạt câu thần chú lẫn lộn, nhưng rồi em hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh.

"Vingardium Leviosa... Không, không phải. Transfiguration... cũng không phải. Là Vera Verto... phải rồi!"

Em thầm nhẩm câu thần chú, mắt không rời chiếc diêm. Đầu đũa phép chạm nhẹ vào mặt gỗ, em thì thầm:

"Vera Verto!"

Chiếc diêm khẽ rung rinh, dường như muốn đáp lại sự nỗ lực của em. Nhưng rồi nó chỉ trở nên bóng loáng hơn một chút, chẳng khác gì một cái đinh gỉ. Tiếng thở dài thất vọng của những người xung quanh như đổ thêm dầu vào nỗi chán nản đang dâng lên trong lòng.

"Phải tập trung hơn, Ngọc Dương."

Lời nhắc nhở của giáo sư McGonagall vang lên nghiêm nghị nhưng không khiến em sợ hãi. Đôi mắt bà sắc bén, nhưng ẩn trong đó là sự kiên nhẫn và niềm tin — điều gì đó làm em cảm thấy mình không thể bỏ cuộc.

Em hít một hơi thật sâu, đưa mắt nhìn chiếc diêm lần nữa. Bỏ qua mọi tiếng ồn ào xung quanh, em chỉ tập trung vào duy nhất một điều — biến đổi nó, giống như cách bà McGonagall đã làm.

Đầu đũa phép chạm nhẹ xuống lần nữa. Giọng em vang lên chậm rãi nhưng dứt khoát:

"Vera Verto!"

Lần này, điều kỳ diệu xảy ra. Chiếc diêm từ từ biến đổi — thân gỗ cứng cáp trở nên mềm mại, những đường nét sắc sảo hiện lên, và rồi... một con chim sẻ nhỏ nhắn với đôi cánh mỏng manh đang đứng trên bàn học của em. Đôi mắt đen láy của nó nhìn quanh, đầu nghiêng nghiêng đầy tò mò.

Tiếng trầm trồ vang lên xung quanh, cả lớp im lặng trong giây lát rồi bùng nổ tiếng vỗ tay. Ngọc Dương không tin vào mắt mình — em đã làm được, thật sự làm được!

Giáo sư McGonagall bước đến gần em, đôi mắt bà ánh lên vẻ hài lòng rõ rệt. Đôi môi nghiêm nghị khẽ cong lên thành một nụ cười nhẹ.

"Xuất sắc lắm, Ngọc Dương. Thêm mười điểm cho Gryffindor."

Cảm giác tự hào dâng tràn trong lòng, xen lẫn chút ngại ngùng khi em nhận được ánh nhìn ngưỡng mộ từ những người xung quanh. Ánh mắt của Trúc Nhân — ngồi cách đó không xa — cũng dừng lại trên em, một nụ cười mỉm dịu dàng xuất hiện trên gương mặt anh. Em không thể kìm được niềm vui nhỏ bé ấy, đôi môi cũng khẽ cong lên thành một nụ cười đáp lại.

Lần đầu tiên kể từ khi bước chân vào Hogwarts, em cảm nhận được mình thật sự thuộc về nơi này — thế giới của phép thuật và những điều kỳ diệu. Và trên hết, em nhận ra rằng chỉ cần có sự quyết tâm, em có thể làm được nhiều hơn em nghĩ.

Buổi chiều hôm đó, em bước vào lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, lòng mang theo sự háo hức xen lẫn chút hồi hộp. Cái tên Harry Potter từ lâu đã trở thành một huyền thoại trong giới phù thủy, một biểu tượng của lòng dũng cảm và ánh sáng giữa màn đêm u tối.

 Em đã nghe về thầy qua những trang sách lịch sử, qua những câu chuyện truyền miệng của các phù thủy lớn tuổi, nhưng hôm nay—lần đầu tiên—em được đối diện với con người thật bằng xương bằng thịt.

Trái với những gì em từng tưởng tượng về một giáo sư nghiêm nghị, uy quyền, thầy Potter không có vẻ gì xa cách hay khó gần. Đôi mắt xanh biếc phía sau cặp kính tròn không hề sắc lạnh mà đầy sự trầm tĩnh, thấu hiểu. 

Vết sẹo hình tia chớp trên trán thầy—biểu tượng của một quá khứ đầy đau thương—nằm đó như một lời nhắc nhở về tất cả những gì thầy đã trải qua. Nhưng hơn hết, điều khiến em ấn tượng nhất là giọng nói của thầy—trầm ấm, nhẹ nhàng, không hề cứng nhắc hay khuôn phép như những giáo sư khác.

Thầy không bắt đầu tiết học bằng một bài giảng khô khan hay những lý thuyết dài dòng. Thay vào đó, thầy kể chuyện. Những câu chuyện về cuộc chiến chống lại Chúa tể Hắc ám, về những trận chiến sinh tử, về những lần thầy đối diện với cái chết mà vẫn không đánh mất chính mình.

"Khi ta mười bảy tuổi, ta đã từng đứng trước một sự lựa chọn: bỏ chạy để giữ mạng sống, hoặc đối mặt với số phận để bảo vệ những người ta yêu thương. Và ta đã chọn chiến đấu, dù biết có thể phải trả giá bằng cả mạng sống của mình."

Cả lớp im lặng, từng lời thầy nói như đọng lại trong không gian, thấm sâu vào từng ngóc ngách của tâm trí em. Em không thể rời mắt khỏi thầy, từng câu chuyện như vẽ ra trước mắt em những hình ảnh sống động—một cậu thiếu niên gầy gò nhưng kiên cường, đứng trước Voldemort với cây đũa phép trong tay run lên nhưng ánh mắt không hề dao động. Một Harry Potter trẻ tuổi, sẵn sàng hy sinh chính mình để mang lại bình yên cho thế giới.

Trái tim em chợt đập nhanh hơn, một cảm giác gì đó rất lạ len lỏi trong lòng—vừa kính phục, vừa xúc động, vừa ngưỡng mộ. Em chưa từng nghĩ mình có thể được lắng nghe câu chuyện này từ chính người đã viết nên nó.

Em lặng lẽ siết chặt cây đũa phép trong tay. Một ngọn lửa vô hình bùng lên trong lồng ngực. Nếu thầy Potter—từng là một cậu bé bình thường như bao người—có thể đứng lên chống lại bóng tối, thì em cũng có thể mạnh mẽ hơn, can đảm hơn, và xứng đáng hơn với thế giới phép thuật này.

Lúc đó, em hiểu rằng tiết học này không chỉ đơn thuần là về cách tự vệ trước Nghệ thuật Hắc ám. Mà còn là bài học về niềm tin, về hy vọng, và về sức mạnh của ánh sáng ngay cả trong những nơi tối tăm nhất. 

Nhưng môn học khiến em vừa háo hức vừa lo lắng nhất chính là môn Bay. 

Bầu trời Hogwarts xanh trong vắt, trải rộng như một tấm gương phản chiếu những đám mây bồng bềnh. Nhưng dù cảnh sắc có đẹp đến đâu, em cũng chẳng thể nào tận hưởng nổi—vì lúc này, tim em đang đập loạn nhịp vì căng thẳng.

Môn Bay... chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ khiến em toát mồ hôi lạnh. Khi đứng giữa sân cỏ rộng lớn, những âm thanh xung quanh bỗng trở nên mơ hồ—là tiếng xì xào của đám học sinh, tiếng cười khúc khích của mấy người bạn tự tin vào khả năng của mình, và cả giọng dứt khoát của bà Hooch vang lên trên nền trời cao vợi.

Em nuốt khan, siết chặt bàn tay đang run rẩy. Chiếc cán chổi trước mặt trông có vẻ vô hại, nhưng trong mắt em lúc này, nó chẳng khác gì một thử thách khổng lồ.

"Lên!"

Lời hô của bà Hooch vừa dứt, xung quanh em vang lên tiếng soạt khi những cây chổi đồng loạt bay vọt lên không trung. Chỉ riêng chổi của em là vẫn nằm yên trên mặt đất, trơ trọi đến đáng thương.

Em mím môi, thử lại lần nữa.

"Lên!"

Không có gì thay đổi. Một vài tiếng cười khẽ vang lên từ phía xa, khiến em càng cảm thấy áp lực đè nặng lên vai.

Đến lần thứ ba, cây chổi cuối cùng cũng chịu nhấc lên—nhưng đầy chần chừ, như thể cũng không chắc chắn về việc tin tưởng em. Nó run rẩy một chút rồi mới yên vị trong lòng bàn tay lạnh toát của em.

Em thở phào một hơi, nhưng niềm vui chưa kịp kéo dài thì một giọng nói vang lên từ phía đối diện sân.

"Dùng cổ tay thả lỏng ra, đừng căng thẳng quá."

Em ngước lên—và trái tim bỗng dưng bỏ lỡ một nhịp.

Trúc Nhân.

Anh ấy đã bay từ lúc nào, lướt trên không trung một cách thuần thục và nhẹ nhàng như thể đây là chuyện tự nhiên nhất trên đời. Ánh nắng chiều đổ xuống, tạo thành những đường sáng lấp lánh quanh anh. 

Gió thổi rối mái tóc của anh, nhưng không thể làm xao động ánh mắt sắc nét ấy—ánh mắt của một người đã quá quen thuộc với bầu trời, với những cơn gió lộng, với tự do vô tận.

Khi anh nghiêng người thực hiện một cú rẽ ngoạn mục, cả người lướt trên không như một cánh chim dũng mãnh, em bất giác nín thở. Trong khoảnh khắc đó, em quên mất sự lo lắng ban đầu. Quên cả việc mình vẫn đang đứng chôn chân trên mặt đất. Quên cả bài học mà lẽ ra em phải tập trung.

Vì trong mắt em bây giờ, chỉ còn lại duy nhất một hình ảnh—Trúc Nhân giữa bầu trời rộng lớn, như một ánh sáng rực rỡ giữa không trung.

Và chính khoảnh khắc đó, em nhận ra mình đang nhìn anh chăm chú hơn mức cần thiết.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro