7. the ego

The ego: bản ngã của con người.

"Em sắp tìm ra bản thân rồi, Ngọc Dương."

.

Căn hộ của em chìm trong bóng tối, chỉ có ánh đèn vàng vọt từ khu phố hắt vào qua ô cửa sổ, kéo dài bóng hai người trên sàn nhà thành những hình thù méo mó. Bầu không khí đặc quánh một thứ mùi hỗn độn: khói thuốc, rượu mạnh, mưa đêm còn sót lại trên làn da em, và hơi thở của hắn.

Hắn ngồi trên sofa, đôi chân vắt chéo, một tay tựa lên thành ghế, tay còn lại xoay tròn ly rượu vang đỏ. Chất lỏng sóng sánh phản chiếu ánh sáng màu hổ phách, tựa như một vũng máu đông đặc dưới đáy cốc.

Trên bàn, một chai rượu đã mở nắp, bên cạnh là một bao thuốc và chiếc bật lửa kim loại sáng loáng. Một vài điếu thuốc đã cháy dở nằm lăn lóc trên chiếc gạt tàn thủy tinh, phần tàn xám đen vỡ vụn như những tội lỗi chưa kịp rửa sạch.

Em ngồi đối diện hắn, lưng tựa vào mép giường, đầu óc trống rỗng sau chuỗi ngày bị xé nát bởi sự phản bội. Sự im lặng kéo dài giữa hai người, nặng nề như thể chỉ cần một hơi thở mạnh cũng đủ khiến cả thế giới sụp đổ.

Một tiếng bật lửa vang lên.

Hắn rút một điếu thuốc ra khỏi bao, kẹp nó giữa đôi môi, chậm rãi đưa ngọn lửa đến đầu thuốc rồi hít vào. Mùi khói thuốc lập tức lan ra, quẩn quanh giữa em và hắn, len lỏi vào từng tế bào, như một sự xâm lấn ngọt ngào nhưng đầy tàn nhẫn.

Lần đầu tiên, em chạm vào những thứ này.

Thứ mà em luôn cho rằng sẽ không bao giờ dính vào, những thứ em từng nghĩ chỉ dành cho những kẻ buông thả bản thân. Nhưng giây phút này, giữa những đổ nát, chúng lại hấp dẫn em một cách kỳ lạ.

Bàn tay em vươn ra, cầm lấy điếu thuốc hắn vừa đặt xuống.

Hắn không nói gì.

Hắn chỉ lặng lẽ quan sát em từ phía sau làn khói, đôi mắt sâu thẳm như vực xoáy không đáy. Em kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, bắt chước cách hắn làm, đưa nó lên môi rồi hít một hơi.

Làn khói xộc vào cổ họng, cay nồng đến mức khiến em ho nhẹ. Nhưng rồi, em vẫn tiếp tục.

Lần đầu tiên, em chìm đắm trong cái khoái cảm tê dại mà khói thuốc mang lại.

Lần đầu tiên, em hiểu vì sao hắn luôn tìm đến thứ này.

Hắn nghiêng đầu, ngắm nhìn em với ánh mắt khó đoán, khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười không rõ ý tứ.

"Lần đầu tiên à?" – Hắn cất giọng, âm sắc trầm thấp, khàn khàn như thể chính hắn cũng đã hút quá nhiều thuốc.

Em lặng lẽ gật đầu, không đáp. 

Chỉ im lặng nhấp một ngụm rượu, để chất lỏng đỏ thẫm lướt qua môi, để lại dư vị ngọt sắc, quyến rũ như một lời dụ dỗ của quỷ dữ. Hắn bật cười khẽ, vươn tay lấy điếu thuốc khỏi tay em, đưa nó lên môi, hít một hơi thật sâu rồi thả làn khói ra không trung.

"Có thấy nhẹ nhõm hơn chút nào không?"

Em nghiêng đầu, ánh mắt lặng lẽ dán vào ngọn lửa nhỏ le lói, đang âm ỉ trên đầu thuốc lá.

"Không biết nữa. Chắc là có."

"Tệ thật. Cuối cùng em cũng bị kéo xuống địa ngục cùng ta rồi."

"Không phải ngay từ đầu em đã ở đó rồi sao?"

Hắn khựng lại trước câu trả lời ấy, nhưng rồi lại cười. Một nụ cười mơ hồ, không rõ là giễu cợt chính mình hay là giễu cợt em. Cả hai tiếp tục ngồi trong im lặng, chỉ có hơi thở hòa cùng làn khói thuốc trôi nổi trong không gian.

Và rồi, em bắt đầu nói.

Chẳng biết từ khi nào, chất cồn đã làm mềm đi những góc cạnh sắc bén trong tâm trí em. Những từ ngữ tuôn ra tựa như dòng máu chảy ra từ vết thương, chậm rãi nhưng không thể ngăn cản.

Em kể về những tháng ngày bị vắt kiệt bởi FBI.

Về những cơn mộng du đáng sợ, về cảm giác cô lập, về nỗi hoang mang khi chính bản thân cũng không thể tin vào trí nhớ của mình. Em kể về nỗi thất vọng khi nhận ra rằng, công lý mà em từng theo đuổi hóa ra chỉ là một trò đùa.

"Bác sĩ biết không?" – Em khẽ cười, giọng khàn đặc – "Có những ngày em tỉnh dậy và không nhớ nổi mình đã làm gì vào đêm hôm trước. Có những ngày em nhìn vào gương và tự hỏi liệu có phải chính mình là kẻ đã giết họ không."

Hắn nghiêng đầu, chống khuỷu tay lên thành ghế, mắt nheo lại như đang nghiền ngẫm lời em nói.

"Và nếu đúng là em đã giết họ thì sao?"

Em không nhìn hắn. Chỉ cúi xuống, chậm rãi lắc đầu.

"Không biết. Chắc là cũng không quan trọng nữa."

"Còn bọn họ?"

"Họ là ai?"

Căn hộ chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gió lùa qua khe cửa, thì thầm những bản nhạc không lời đầy u uất. Bóng tối đổ dài trên tường, méo mó như những ảo ảnh trong tâm trí em—đầy rẫy những vết rạn nứt không thể hàn gắn.

Hắn bật cười, một tiếng cười trầm thấp, chậm rãi như lưỡi dao vừa được mài bén.

"Cuối cùng em cũng hiểu rồi."

Giọng hắn kéo dài, len lỏi vào từng tế bào trong em, thấm vào máu, vào xương tủy, như một liều độc dược ngọt ngào.

Nhưng lúc này, em không còn chống cự nữa.

Những tầng phòng thủ cuối cùng trong em đã vỡ vụn, tựa như một bức tường rệu rã lâu năm bị một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi đổ.

Hắn vươn tay, nhẹ nhàng mà chắc chắn, kéo em lại gần.

Cả người em rơi vào vòng tay hắn—lạnh lẽo nhưng an toàn đến đáng sợ.

Hơi thở hắn phả nhẹ bên tai em, ấm áp và đầy chiếm hữu. Lồng ngực hắn kề sát lưng em, nhịp tim hắn chậm rãi và ổn định, hoàn toàn đối lập với cơn bão trong lòng em.

Hắn không nói gì ngay lập tức.

Chỉ đơn giản là ôm lấy em, siết chặt, kiên định, như thể muốn khắc sâu sự hiện diện của hắn vào từng thớ cơ trong cơ thể em.

Bàn tay hắn lướt nhẹ dọc theo cánh tay em, ngón tay lạnh lẽo của hắn lần theo những đường gân xanh nhạt nổi dưới lớp da mỏng, như một bác sĩ giải phẫu đang nghiên cứu cấu trúc cơ thể của một bệnh nhân trước ca mổ.

Em cảm nhận được hắn—từng nhịp đập, từng cử động, từng tia ấm từ đầu ngón tay hắn lan đến từng mạch máu trong em.

Hắn áp môi vào vành tai em, giọng hắn trượt xuống, sâu hơn, trầm hơn, như một bản giao hưởng của bóng tối.

"Thấy không?"

Hơi thở hắn phả nhẹ, mang theo hương rượu mạnh pha lẫn vị khói thuốc cay nồng.

"Bọn chúng chưa bao giờ xứng đáng có được em."

Hắn dừng lại một nhịp, như thể đang chờ em phản kháng. Nhưng em không nói gì, không cựa quậy.

Hắn mỉm cười. Một nụ cười có vị kim loại, đắng chát như máu.

"Chỉ có ta."

Ngón tay hắn lướt qua cổ em, dừng lại nơi mạch đập đang run rẩy dưới làn da.

"Chỉ ta mới thực sự hiểu em."

Lúc này, em mới chậm rãi nhắm mắt lại.

Những âm thanh ngoài kia nhòe đi, những ký ức đau đớn cũng dần mờ nhạt. Chỉ còn lại em, hắn, và vòng tay không cho phép em trốn thoát.

Làn khói thuốc cuối cùng tan vào bóng đêm.

.

.

.

Mùi rượu mạnh hòa lẫn với hơi thuốc cay nồng, quẩn quanh trong không khí, xâm chiếm từng ngóc ngách của lá phổi. Cảm giác nóng rát len vào lồng ngực, chậm rãi thiêu đốt những gì còn sót lại của sự tỉnh táo.

Bên ngoài cửa sổ, thành phố vẫn tiếp tục vận hành theo những quy luật vô nghĩa của nó, ánh đèn neon nhấp nháy như những mạch máu đập liên hồi. Bên trong căn hộ nhỏ, chỉ có một ngọn đèn vàng leo lét, thứ ánh sáng ấm áp đến mức giả tạo, hắt lên bức tường cũ kỹ những bóng hình méo mó, vặn vẹo.

Hắn ngồi đó, vắt chéo chân, điếu thuốc kẹp giữa những ngón tay thon dài, thản nhiên như một vị thần đang quan sát con người vật lộn giữa những định nghĩa luân lý mà chính họ tạo ra.

Ánh mắt hắn không vội vã, không thúc ép.

Hắn chỉ chờ.

Và rồi em bật cười, một âm thanh khô khốc, trống rỗng nhưng lại mang theo chút gì đó như... giải thoát.

"Mọi thứ thật nực cười, đúng không?"

Hắn nghiêng đầu, nét cười chạm nhẹ trên môi, không phản bác.

"Công lý,..." 

Em tiếp tục, giọng lửng lơ như đang kể một câu chuyện đầy châm biếm.

"...chẳng qua cũng chỉ là một khái niệm rỗng tuếch. Một vỏ bọc được dựng lên để ru ngủ những kẻ yếu đuối tin rằng họ được bảo vệ. Nhưng khi tấm màn che đó rơi xuống, tất cả những gì còn lại là hỗn loạn và máu."

Em siết chặt ly rượu trong tay, chất lỏng màu hổ phách sóng sánh dưới ánh đèn, phản chiếu những ký ức vụn vỡ trong tâm trí.

"Cả đời em đã cố gắng tin vào nó, chiến đấu vì nó, chỉ để nhận ra rằng nó chưa bao giờ đứng về phía em. Bọn chúng muốn biến em thành kẻ thế mạng. Những kẻ từng gọi em là đồng đội, là thiên tài—bây giờ nhìn em như một con quái vật."

Hắn vẫn lặng lẽ quan sát, ánh mắt hắn là vực sâu không đáy, hút lấy mọi tia sáng yếu ớt cuối cùng. Không có thương hại, không có an ủi.

Chỉ có sự thật trần trụi.

Hắn chậm rãi vươn tay, lấy đi điếu thuốc giữa những ngón tay em, kéo một hơi thật sâu. Khi hắn nhả khói, làn khói trắng nhàn nhạt hòa vào bóng tối xung quanh, tựa như hơi thở của một con thú hoang lẩn khuất trong đêm.

"Em đã hiểu ra rồi."

Hắn không cần phải hỏi.

Hắn biết.

Hắn đã chờ khoảnh khắc này từ lâu.

Hắn đã nhìn thấy những vết nứt nhỏ xuất hiện trong lớp vỏ bọc của em từ những ngày đầu tiên. Nhìn thấy sự mâu thuẫn, những lần em nhìn xác chết với ánh mắt không đơn thuần là ghê tởm mà còn có chút gì đó như... đồng cảm.

Và bây giờ, lớp vỏ ấy cuối cùng cũng vỡ vụn.

Một ý nghĩ lướt qua tâm trí em, sắc bén và rõ ràng đến mức khiến em cảm thấy choáng váng.

"Là anh, đúng không?"

Không có sự buộc tội, không có phẫn nộ.

Chỉ có một câu khẳng định đơn thuần, như thể em vừa kết nối những mảnh ghép cuối cùng lại với nhau.

Hắn không trả lời ngay.

Chỉ nhấc ly rượu lên, lắc nhẹ, chất lỏng sóng sánh phản chiếu một màu đỏ sậm như máu khô trên nền đá lạnh.

"Em nghĩ sao?"

Một câu hỏi thản nhiên, nhưng ẩn chứa sự nguy hiểm chết người.

Em im lặng.

Không có sự hoảng loạn, không có cơn giận dữ bùng nổ.

Chỉ có sự chấp nhận.

Không, đúng hơn là... mong đợi.

Lúc này, em mới nhận ra mình chưa từng thực sự muốn tìm ra hắn để kết thúc mọi chuyện.

Em chưa từng muốn bắt hắn.

Thứ em thực sự muốn, là tiếp tục dõi theo.

Dõi theo từng 'tác phẩm' của hắn.

Nhìn thấy những gì hắn tạo ra—những tuyệt tác được điêu khắc từ xương thịt con người, những bức tranh được vẽ bằng máu, những vết cắt chính xác đến mức không một bác sĩ pháp y nào có thể phủ nhận vẻ đẹp của nó.

Và có lẽ, đó mới là sự thật đáng sợ nhất.

Hắn nghiêng người về phía trước, chậm rãi đặt ly rượu xuống bàn, rồi kéo em lại gần. Ngón tay hắn lần theo đường viền xương quai xanh của em, một cử chỉ vừa thân mật vừa chiếm hữu.

"Ta sẽ giúp em thoát khỏi xiềng xích này."

Hơi thở hắn chạm vào làn da em, kéo em xuống sâu hơn, vào nơi mà hắn ngự trị.

"Thẩm phán của em, hắn ta sẽ chết sau phiên điều trần."

Em không phản ứng ngay. Chỉ chớp mắt, nhìn vào đôi mắt của hắn.

Một lời hứa.

Một tuyên bố.

Một định mệnh đã được an bài.

"Và ta sẽ đứng ra bào chữa cho em,"  hắn tiếp tục, "với tư cách bác sĩ tâm lý của em."

Nụ cười của hắn nhạt nhòa, nhưng ánh mắt lại sắc như một lưỡi dao mổ.

"Dù chúng ta đều biết, mối quan hệ này đã vượt xa mức bác sĩ - bệnh nhân từ lâu rồi."

Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng em. Không phải vì sợ hãi.

Mà vì phấn khích.

Lần đầu tiên trong đời, em cảm thấy tự do.

Bên ngoài cửa sổ, thành phố vẫn tiếp tục vận hành trong vô thức, chẳng hay biết rằng bóng tối đã len lỏi vào từng ngóc ngách, từng kẽ hở.

Và ngay tại đây, trong căn phòng này, một linh hồn đã rơi vào vực sâu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro