1. ngoại lệ và vị trí của em

Trúc Nhân là một kẻ cai trị bóng tối. Hắn đứng trên đỉnh cao của giới kinh doanh, một tay nắm giữ hắc đạo, một tay điều khiển thị trường. Trong thế giới của hắn, chỉ có hai loại người: kẻ phục tùng và kẻ phải chết.

Tàn nhẫn, lạnh lùng, vô cảm-đó là những từ người ta dùng để miêu tả hắn. Không ai dám thách thức hắn, không ai dám nhìn thẳng vào mắt hắn quá ba giây nếu không muốn mất mạng.

Nhưng có một người duy nhất mà Trúc Nhân không chỉ dung túng, mà còn cưng chiều đến mức khiến cả thế giới ghen tị-Ngọc Dương, trợ lý thân cận của hắn.

Trái ngược với vẻ lạnh lùng của Trúc Nhân, Ngọc Dương mang một nét im lặng chết chóc. Không bao giờ cười, không bao giờ biểu lộ cảm xúc, cũng không bao giờ để ai đến gần. Em chỉ lặng lẽ đứng sau lưng hắn, chấp hành mọi mệnh lệnh mà không thắc mắc.

Nhưng dù em có giữ khoảng cách với thế giới đến đâu, thì đối với Trúc Nhân, em chính là ngoại lệ duy nhất.

-x-x-x-

Dưới ánh đèn trần lạnh lẽo, không gian chìm vào tĩnh lặng đáng sợ, chỉ có tiếng thở dồn dập của kẻ đang quỳ rạp dưới sàn nhà.

Ngọc Dương đặt xấp tài liệu xuống bàn, ánh mắt lướt qua người đàn ông đang run rẩy như một con mồi chờ bị kết liễu. Trực giác mách bảo em rằng mình vừa bước vào một cơn bão, mà tâm bão chính là người đàn ông đang ngồi trên ghế chủ tịch.

Trúc Nhân lười biếng dựa lưng vào ghế, nhưng từng ngón tay thon dài lại đều đặn gõ xuống mặt bàn kính, mỗi nhịp một nặng hơn. Đôi mắt anh hờ hững quan sát kẻ đang quỳ dưới chân mình như thể một vị thần đang phán xét kẻ tội đồ.

"Ngài muốn tôi... làm gì với cậu ta?" Giọng hắn khô khốc, ngập ngừng như thể chỉ cần chạm nhẹ vào không khí cũng có thể sụp đổ.

Trúc Nhân hơi nghiêng đầu, nụ cười chẳng rõ là châm biếm hay cảnh cáo. "Ngươi nghĩ ta mù?"

Không đợi câu trả lời, anh tiện tay đẩy xấp tài liệu trên bàn về phía Ngọc Dương. Em cúi xuống, mắt lướt qua nội dung bên trong, và ngay lập tức hiểu ra mọi chuyện. Một kẻ đã dám vọng tưởng thay thế em, giẫm lên vị trí mà em nắm giữ bên cạnh Trúc Nhân.

Một sai lầm chết người.

Trúc Nhân đứng dậy, chậm rãi bước đến trước mặt gã đàn ông. Chiếc bóng anh đổ xuống, nuốt trọn kẻ dưới chân.

"Vị trí của em, ta không cho phép ai chạm vào."

Lời nói của anh không lớn, nhưng đủ để khiến người kia run lên như bị dội nước lạnh giữa đêm đông.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, tiếng súng chát chúa vang lên, phá vỡ sự im lặng chết chóc. Máu bắn ra, nhuộm đỏ nền thảm đắt tiền.

Ngọc Dương vẫn đứng yên, không chớp mắt. Em đã quá quen với những cảnh tượng này rồi.

Nhưng bàn tay Trúc Nhân đột ngột vươn ra, lạnh lẽo và chắc chắn, nắm lấy cổ tay em kéo sát lại. Em chỉ kịp cảm nhận hơi thở anh phả nhẹ bên tai, một sự dịu dàng nguy hiểm, một lời cảnh báo đầy bá đạo:

"Nhớ lấy, Dương. Ta không thích nhìn thấy em bị tổn thương. Ai dám chạm vào em, ta sẽ bẻ gãy tay hắn. Ai dám cướp vị trí của em, ta sẽ tiễn hắn xuống địa ngục."

Giọng anh trầm thấp, như một lời thề khắc sâu vào xương tủy.

Trúc Nhân chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bận tâm về quá khứ của bất kỳ ai. Hắn không quan tâm những kẻ dưới trướng đã trải qua những gì trước khi đến phục vụ hắn-miễn là họ làm tốt công việc của mình, không phản bội, không vượt quá giới hạn.

Nhưng Ngọc Dương thì khác.

Em luôn im lặng, luôn đứng sau hắn một bước, không bao giờ lên tiếng đòi hỏi hay tranh đấu vì bất kỳ điều gì. Khi bị tổn thương, em chỉ siết chặt bàn tay, chịu đựng, không phản kháng. Khi bị cuốn vào những cơn thịnh nộ của hắn, em cũng chỉ mím môi, không khóc, không cầu xin, không van nài. Cứ như thể, với em, đau đớn là một điều hiển nhiên.

Sự ngoan ngoãn đến mức tàn nhẫn ấy khiến hắn khó chịu.

Và khi hắn khó chịu, hắn muốn có câu trả lời.

Chỉ mất ba ngày, Minh Hiếu và Thành Dương đã đặt một xấp tài liệu lên bàn hắn. Trúc Nhân cầm lấy, mở ra. Hắn không phải kiểu người dễ bị cảm xúc chi phối, nhưng khi đọc đến dòng đầu tiên, ngón tay hắn siết chặt đến mức làm nhăn cả mép giấy.

Ngọc Dương lớn lên trong một gia đình địa ngục.

Bạo lực, đòn roi, máu và nước mắt-tất cả đều đã trở thành một phần trong cuộc sống của em từ khi còn nhỏ. Bị đánh đập đến tàn tạ. Bị buộc phải làm việc quần quật từ sáng đến đêm khuya, như một con chó trung thành không quyền phản kháng.

Đến khi không còn giá trị lợi dụng, em bị vứt bỏ, bị đẩy ra ngoài thế giới này với hai bàn tay trắng và những vết sẹo chi chít trên người. Trong hồ sơ ấy còn ghi em có di chứng kháng thuốc mê do trước đó từng cố tự sát bằng cả lọ thuốc an thần nhưng bất thành.

Hắn nhớ lại những lần em không chớp mắt khi bị thương, nhớ lại ánh mắt vô hồn khi máu chảy xuống từ vết cắt trên tay, nhớ cả những lần em gục xuống vì kiệt sức nhưng vẫn không mở miệng than vãn lấy một lời. Và hắn nhớ cả những lần em bị kẻ thù đánh thuốc mê nhưng chẳng hề hấn.

Tất cả bỗng trở nên có lời giải thích.

Trúc Nhân ném tập tài liệu xuống tủ đen dưới sàn, cầm lấy bật lửa trên bàn, châm một que diêm. Ngọn lửa bùng lên, thiêu rụi từng trang giấy, từng dòng chữ đã xé rách thứ gì đó bên trong hắn.

Hắn không cần đọc thêm nữa. Hắn không muốn đọc thêm nữa.

Đôi mắt hắn tối sầm lại, gió lùa vào phòng nhưng không thể làm nguội đi sự lạnh lẽo trên gương mặt hắn lúc này.

Hắn đứng dậy, sải bước đến trước mặt Ngọc Dương, nhìn em từ trên cao. Em vẫn vậy, vẫn đứng yên, vẫn bình thản, vẫn không thắc mắc gì khi thấy hắn đến gần.

"Ta chưa bao giờ cho phép ai tổn thương em."

Giọng hắn trầm thấp, nhưng mỗi chữ đều mang theo sự khắc nghiệt. Một tia đau đớn len lỏi vào trong, nhưng không ai có thể nhận ra, kể cả hắn.

Ngọc Dương ngước lên, đôi mắt vô cảm như mặt hồ không gợn sóng. "Ngài không cần phải quan tâm đến quá khứ của tôi."

Trúc Nhân cười nhạt, cười đến lạnh người.

"Đừng ra lệnh cho ta, Dương."

Hắn giơ tay, những ngón tay lướt nhẹ trên cổ em, lần theo từng vết sẹo cũ. Chúng không biến mất, chỉ mờ đi theo năm tháng, như những dấu tích không thể xóa nhòa.

Từng vết thương này, em đã phải chịu đựng một mình bao lâu rồi?

"Từ bây giờ, nếu có ai dám làm em đau... ta sẽ giết hắn trước khi hắn kịp chạm vào em."

Không phải là một lời đe dọa.

Mà là một sự thật tuyệt đối.

Đêm đó, khi Trúc Nhân trở về phòng, ánh đèn vàng nhạt hắt lên một bóng dáng nhỏ bé trên ghế sô pha. Ngọc Dương ngồi lặng lẽ, ánh mắt xa xăm hướng ra ngoài cửa sổ, nơi màn đêm trải dài vô tận.

Hắn đứng ở ngưỡng cửa, nhìn em thật lâu. Hình ảnh ấy làm hắn khó chịu-không phải vì em đang suy tư, mà vì sự im lặng ấy dường như đã kéo dài quá lâu, hằn sâu vào em như một phần không thể xóa bỏ.

Hắn bước đến, ngồi xuống bên cạnh, nhưng Ngọc Dương không quay lại.

Một lúc lâu sau, Trúc Nhân khẽ lên tiếng, giọng nói trầm thấp như một lời thì thầm giữa đêm tối:

"Em không cần phải chịu đựng nữa, Dương."

Khoảnh khắc ấy, Ngọc Dương khẽ giật mình. Đôi vai mảnh mai hơi rung lên, như thể lời nói ấy đã chạm đến một góc sâu thẳm nào đó bên trong em. Em quay sang nhìn hắn, đôi mắt có chút dao động, như thể không tin rằng hắn thực sự quan tâm.

Nhưng rồi, em chỉ cười nhẹ. Một nụ cười nhạt nhòa, như gió thoảng qua cát bụi.

"Tôi không chịu đựng, Ngài à. Tôi chỉ muốn ở lại bên cạnh Ngài, thế thôi."

Câu nói đơn giản ấy lại khiến Trúc Nhân cảm thấy như có thứ gì đó siết chặt trong lòng.

Hắn nhìn em thật lâu, nhìn sâu vào đôi mắt trống rỗng ấy, như muốn nhìn xuyên qua lớp vỏ bọc cứng rắn mà em đang khoác lên mình.

Cuối cùng, hắn đưa tay kéo em lại gần. Trán hắn chạm vào trán em, hơi thở phả nhẹ lên làn da lạnh giá của em, mang theo chút hơi ấm kỳ lạ, như thể muốn truyền một phần linh hồn của hắn vào em.

"Vậy thì hứa với ta, Dương."

Giọng hắn trầm thấp, gần như ra lệnh, nhưng cũng chứa đựng một chút gì đó thật dịu dàng, thật mong manh.

"Từ nay về sau, dù có chuyện gì xảy ra, cũng không được rời khỏi ta."

Ngọc Dương khẽ nhắm mắt. Căn phòng chìm trong yên lặng, chỉ còn tiếng gió nhẹ ngoài cửa sổ và nhịp thở của hai người hòa vào nhau.

Cuối cùng, em thì thầm, giọng nói nhẹ như gió thoảng, như một lời thề khắc vào màn đêm.

"Tôi hứa."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro