Chương 11: Cứu viện

Chương 11: Cứu viện

Edit: Cá Mây

Bị tiếng động làm tỉnh giấc, Lâm Vân Khởi bỗng mở choàng mắt, cậu xác định lần này không phải mơ.

Quần áo đẫm mồ hôi dính chặt vào da, thở hổn hển cả người cậu như vừa được vớt dưới nước lên.

... Hình như là Liễu Phàm.

Lâm Vân Khởi chân trần bước xuống giường, đi ra khỏi phòng ngủ.

Ngôi nhà cũ không cách âm, tiếng cầu cứu xuyên qua cánh cửa vang vọng vào rất rõ.

Ngạ quỷ giết người chỉ là chuyện trong tích tắc, nhưng sau tiếng hét của Liễu Phàm, nó cố tình kiểm soát tốc độ chảy của dòng khí đen.

Ngạ quỷ đang cân nhắc một công thức:

Dùng cách thức đặc biệt tàn độc + giết một con châu chấu ngay trước mặt Lâm Vân Khởi = khiến Lâm Vân Khởi bắt đầu nghi ngờ trên đời có quỷ.

Tuy nhiên, nó nhanh chóng gạch bỏ lựa chọn này, vì theo thường thức của nhân loại kết quả sau khi giải phẫu đa số trường hợp sẽ được kết luận là nhồi máu cơ tim, như vậy không đủ để chứng minh có ma.

“Nói cho hắn biết, có quỷ muốn giết ngươi.”

Giọng nói như từ hư không chui vào vào tai, gần như xuyên thẳng vào tủy não, khiến người ta đau đầu như búa bổ.

“Nói Lâm Vân Khởi biết, có ma quỷ muốn giết ngươi, nói cho hắn biết, có quỷ...”

Lúc này, Lâm Vân Khởi đã đứng trước cánh cửa, con ngạ quỷ ngửi thấy mùi thức ăn, đôi mắt đỏ ngầu nhìn cậu qua mắt mèo.

Cùng lúc đó, Lâm Vân Khởi cũng đang quan sát tình hình bên ngoài qua mắt mèo.

Cảnh tượng kỳ quái này khiến Liễu Phàm người đã mất đi cảm giác sợ hãi từ lâu, run rẩy cả người.

“Ông chủ Liễu.” Lâm Vân Khởi tò mò: “Sao anh lại ở đây? Lại còn mặc... đồ bệnh nhân?”

Cậu ta đang nhìn mình.

Ánh mắt của cậu ấy xuyên qua cơ thể con Ngạ quỷ, đang nhìn mình.

Nghĩ đến đây, Liễu Phàm cảm thấy trời đất quay cuồng: “Cậu không nhìn thấy nó sao?”

“Nó?”

“Quỷ!” Chân Liễu Phàm như bị dán chặt xuống đất: “Ngoài cửa phòng cậu có một con quỷ dữ!”

Lâm Vân Khởi: “... Chờ một chút.”

Cậu quay người lấy điện thoại trên bàn, gọi cho La Thất.

“Liễu Phàm đang ở ngoài cửa nhà tôi.”

Giọng nói đầu dây bên kia trầm mặc rõ rệt: “Hắn còn sống không?”

“Còn sống, nhưng tinh thần có vấn đề, cứ la hét có ma.”

“Đừng mở cửa, hãy bảo vệ an toàn tính mạng của bản thân, trên người hắn có súng, chúng tôi sẽ đến ngay.”

Súng?

Lâm Vân Khởi đứng nghiêng người dựa vào tường, cách cánh cửa xa hơn một chút.

Trong tòa nhà này có khá nhiều người làm ca đêm, nhưng vẫn có vài người sống theo giờ hành chính. Lúc này cánh cửa tầng trên bỗng mở ra, có người thò đầu ra hét lớn: “Thằng điên nào nửa đêm nửa hôm say rượu, có cho người khác ngủ không hả?”

“Ầm!”

Tinh thần của Liễu Phàm đã đến cực hạn, gã dùng sức bắn một phát vào vách tường phía trên đỉnh đầu.

Tiếng súng vang vọng trong hành lang, người ở tầng trên chân bủn rủn, cẩn thận đóng cửa lại, sau đó trốn vào tủ quần áo nước mắt nước mũi báo cảnh sát.

“Alo, 110 phải không... Bố ơi cứu con...”

Liễu Phàm bây giờ chỉ muốn gây náo loạn càng lớn càng tốt, để cảnh sát nhanh chóng đến bắt mình đi.

Một sợi khói mỏng như tơ tằm từ khí đen tách ra, quấn lấy cánh tay Liễu Phàm, gã cảm nhận rõ ràng sinh khí trong cơ thể mìnhđang dần mất đi, trên làn da vốn trắng bệch xuất hiện những vết bầm tím sẫm màu.

“Cậu nhìn cánh tay tôi này, thi ban đã xuất hiện rồi!” Liễu Phàm vội vàng vén tay áo lên để chứng minh.

Lâm Vân Khởi mặt không cảm xúc đứng yên trong phòng, cái tên mất lương tâm này vậy mà muốn lừa mình ra ngoài để gã một súng bắn bể đầu.

Phải thù hận lớn đến mức nào?

Thật uổng công ban ngày cậu còn tự tay làm nấm hương mang đi thăm gã.

Không thèm để ý tiếng la hét ngoài cửa, Lâm Vân Khởi nhanh chóng phân tích tình hình hiện tại.

Liễu Phàm có súng, có thể phá cửa xông vào, nhưng gã lại không làm vậy mà cứ dây dưa với mình. Đạn trong súng của gã chắc hẳn không còn nhiều, vừa nãy vì trút giận mà bắn một phát, có lẽ bây giờ chỉ còn hai viên, thậm chí là một viên đạn.

Liễu Phàm vì không nắm chắc có thể một phát trúng đích, chỉ có thể dùng lời nói.

Lâm Vân Khởi kéo ngăn kéo, tìm thấy dây thừng leo núi, một đầu buộc vào điểm cố định, một đầu quấn chặt quanh eo mình. Tiểu khu cũ này không nhà nào lắp lưới chống trộm, người ngoài nhìn vào chỉ nghĩ ở đây toàn là những ngôi nhà bị ma ám, ngay cả kẻ trộm cũng thấy nó xúi quẩy.

Để an toàn, Lâm Vân Khởi không trèo xuống đất, mà trượt vào cửa sổ tầng ba.

Phòng này có một người lao động xa quê đang thuê trọ, bị tiếng súng vừa nãy làm giật mình ngồi trong phòng khách không dám động đậy. Trong đêm tối đen như mực, người nọ tận mắt nhìn thấy một người treo lơ lửng ngoài cửa sổ, suýt chút nữa muốn ngất xỉu ngay tại chỗ.

Lâm Vân Khởi ra hiệu im lặng, chỉ lên phía trên.

Người thuê nhà có khả năng hiểu khá tốt, đoán rằng Lâm Vân Khởi đây là đang xuống “trốn nạn”.

Lâm Vân Khởi hạ giọng: “Ngoài cửa nhà tôi có một tên thần kinh.”

Người thuê nhà: “Cảnh sát chắc sẽ đến nhanh thôi.”

Vụ án liên quan đến súng ống là trọng án.

Thực tế, không chỉ có cảnh sát mà còn có cả đội đặc biệt.

Đồn cảnh sát đã nhận được chỉ thị, vụ việc lần này sẽ có người chuyên trách, họ chỉ cần thiết lập chốt chặn bên ngoài, ngăn chặn nghi phạm bỏ trốn.

Nghiêm Ngôn đích thân dẫn đội, lái xe cảnh sát, tiếng còi cảnh sát khiến nhiều nhà trong khu dân cư bật đèn.

Lâm Vân Khởi thở phào nhẹ nhõm, Liễu Phàm cầm súng bên trên cũng nặng nề thở phào.

Đúng lúc này, điện thoại của Liễu Phàm reo.

Nghiêm Ngôn: “Anh đã bị bao vây, xin hãy từ bỏ chống cự. Nếu bây giờ anh xuống lầu chúng tôi còn có thể khoan hồng xử lý.”

“...” Gã mà xuống được, còn đầu thú làm gì?

“Anh đã bị bao vây, xin hãy từ bỏ....”

“Tôi biết tôi bị bao vây rồi!” Trán Liễu Phàm nổi đầy gân xanh: “Cảm ơn anh đã đến bao vây tôi! Xin hãy đưa tôi về xử lý khoan hồng.”

Lầu dưới, Lâm Vân Khởi lợi dụng lúc bên ngoài đang ồn ào, lặng lẽ mở cửa phòng ra hiệu cho người thuê nhà đang run rẩy phía sau: “Anh đi trước, cẩn thận chút.”

Người thuê nhà lộ ra ánh mắt biết ơn.

Gần đến tầng một, Lâm Vân Khởi nhắc nhở: “Giơ tay lên rồi ra ngoài, đi chậm thôi, đừng để bị nhầm là tội phạm mà bị thương oan uổn.”

Người thuê nhà gật đầu, hai người cùng đi ra ngoài, nhìn thấy xe cảnh sát, người thuê nhà không kiềm chế được nữa chạy lại, sụp đổ nói: “Chúng tôi là cư dân, cứu mạng!”

Áo choàng của con Ngạ quỷ trên lầu khẽ động, mùi thức ăn hình như đã nhạt đi một chút.

Đôi mắt đỏ rực bẩm sinh của nó nhìn về phía Liễu Phàm, thức ăn đã chạy mất, dùng con châu chấu làm mồi nhử cũng chẳng còn tác dụng nữa.

Liễu Phàm cảm nhận được sát ý, nhớ lại những chuyện vừa rồi, liều mạng phát huy mồm mép đánh cược một con đường sống: “Tôi sẽ nói cho Lâm Vân Khởi biết có ma quỷ muốn giết tôi, tôi sẽ khiến cậu ấy tin!”

Mặc dù không biết tại sao cái bóng hư ảo đáng sợ trước mắt lại như vậy, nhưng gã ta thật sự không muốn từ bỏ chút sinh cơ cuối cùng này.

Trong khoảng khắc đối phương trầm mặc, Liễu Phàm cảm thấy mình như vừa đi qua Diêm Vương Điện mấy lần, gã nín thở, từng chút một liên tục lặp lại lời hứa: “Tôi thề, tôi nhất định sẽ làm vậy…”

Thấy đối phương không có ý định ra tay giết mình nữa, Liễu Phàm đã thành công xuống tầng ba, sau đó một mạch chạy ra khỏi cửa, tốc độ còn nhanh hơn cả người thuê nhà vừa nãy, lao về phía xe cảnh sát để bị bắt.

Ngạ quỷ trở lại tư thế ngồi khoanh chân, cúi đầu suy nghĩ một vấn đề khác.

Tại sao mùi của thức ăn lại lúc gần lúc xa ấy nhỉ?

Dường như vẫn còn sót lại một chút mùi trong nhà, lại dường như đã ra ngoài, lẽ nào khứu giác của mình có vấn đề? Con ngạ quỷ xuyên qua cánh cửa bay vào, đúng là có mùi, nhưng thức ăn không còn.

Đi thẳng đến cạnh giường, cuối cùng nó cũng tìm thấy nguồn gốc của mùi hương.

Sổ sinh tử được tưới đầy bởi máu tươi của Lâm Vân Khởi giờ đang nằm lẳng lặng ở đó. Nó vẫn chưa tiêu hóa hết lượng máu, lúc này được nhặt lên, tờ giấy nứt ra một khe nhỏ, đó là đôi mắt của nó. Sổ sinh tử nheo nheo mắt rồi thờ ơ nhắm lại.

Nếu ví Lâm Vân Khởi như lẩu cay, thì sổ sinh tử chính là nồi lẩu cay đã được nhúng nước trắng mấy lần.

Dị vật gần như không thể chạm vào các vật thể thực tế, nhưng lần này nó lại có thể nhặt cuốn sổ này lên, Ngạ quỷ cũng lười nghĩ kỹ nguyên nhân, dù sao cũng coi như nhấm nháp chút vị, nó dùng ngón tay khô gầy dò xét trang đầu của cuốn sách, cố gắng hấp thụ một tia tinh khí vừa mới sinh ra bên trong.

Không thể bắt được.

Không tìm thấy được điểm mấu chốt, giống như đối mặt với Lâm Vân Khởi, cuốn sổ như bị một lực lượng vô hình che chắn.

Ngạ quỷ lần đầu tiên cau mày, khí đen thấm vào giấy, nhưng tờ giấy mỏng manh này lại chống chịu được mà không bị hóa thành bột.

Đây dường như là một cuốn sách đã khai trí, nhưng cuốn sách này lại chưa tin vào sự tồn tại của quỷ.

Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, Sổ Sinh Tử cuối cùng cũng hấp thụ hết tia tinh huyết cuối cùng, sức hấp dẫn mang lại ngay lập tức chưa bằng một phần vạn của Lâm Vân Khởi.

Nhưng Ngạ quỷ vốn thích tinh khí của vật sống có máu thịt, Sổ Sinh Tử lúc này giống như miếng thịt đã đông lạnh mấy chục năm trong tủ đá. Có một chút mùi thơm, nhưng nếu thực sự ngửi kỹ, nếm thử, hương vị thơm ngon ban đầu đã không còn nữa, thậm chí còn hơi ôi thiu.

Dưới lầu, Liễu Phàm bị Nghiêm Ngôn đích thân áp giải đi.

La Thất ở lại xử lý công việc còn lại, hắn an ủi Lâm Vân Khởi một cách tượng trưng: “Xin lỗi, là lỗi của chúng tôi, đã khiến cậu hoảng sợ rồi.”

Lâm Vân Khởi nói: “Tôi vẫn ổn, nhưng ông chủ Liễu hình như mới là người thực sự hoảng sợ.”

Khi Liễu Phàm ra ngoài, cả người gã như một bông hoa nhỏ bị gió thổi, đôi môi tái nhợt khẽ run rẩy, như đang nói chuyện, lại như đơn thuần chỉ là những cử động cơ bắp không đều do sợ hãi.

La Thất vẻ mặt phức tạp, làm sao mà không sợ hãi được? Ngay cả hắn luôn tự nhận mình không sợ trời không sợ đất, lần đầu tiên nhìn thấy Ngạ quỷ, chân cũng có chút không nhấc nổi.

Dù nghi phạm bị bắt đi, nhưng nửa đêm sau đó, cư dân ở mấy tòa nhà lân cận gần như không ai còn ngủ được.

Lâm Vân Khởi nói chuyện với La Thất một lúc, rồi về nhà thu lại dây thừng leo núi. Khả năng chịu đựng tâm lý của cậu không hề tầm thường, đến lúc này cậu vẫn đang bình tĩnh tính toán xem có mình thể ngủ đủ tám tiếng hay không.

“Thật là tai bay vạ gió.”

Lâm Vân Khởi lắc đầu đang muốn nằm thẳng một giấc đến sáng. Vừa đi đến giường, dép lê giẫm phải thứ gì đó, Lâm Vân Khởi bật đèn lên xem phát hiện là cuốn sổ nhỏ mang về.

Sau khi Liễu Phàm bị giam giữ, gã đã không còn nảy sinh ý nghĩ bỏ trốn nữa, mà gã cũng không có cơ hội để trốn thoát.

“Khó thoát tai kiếp,” Liễu Phàm cười khổ, “Lần này là thực sự khó thoát tai kiếp."

Người bắt gã sẽ không để cho gã tiếp tục làm điều ác, nhưng không hấp thụ tinh khí cơ thể gã sẽ sụp đổ.

Dù vậy cũng tốt hơn là chết trước cửa nhà Lâm Vân Khởi. Liễu Phàm có linh cảm, nếu bị con quái vật đó nuốt chửng, mình tuyết đối sẽ vĩnh viễn không được siêu thoát.

Liễu Phàm bị bắt, cuộc sống cũng theo đó mà yên bình trở lại.

Hôm đó La Thất đích thân gọi điện cho Lâm Vân Khởi, nói rằng Liễu Phàm sẽ không tìm cậu gây rắc rối nữa.

“Ông chủ Liễu, có phải sẽ bị đưa đến bệnh viện tâm thần không?”

La Thất trả lời mơ hồ: “Một đơn vị khác nhưng cũng gần giống vậy.”

Lâm Vân Khởi: “Anh ta có cần đồ dùng sinh hoạt gì không, nếu được tôi sẵn lòng gửi qua.”

La Thất không nói nên lời.

“Xin lỗi, tôi là người hơi.... tốt bụng, làm chuyện xấu rồi.” Lâm Vân Khởi không ngần ngại thừa nhận điều này.

La Thất tin cậu mới là quỷ, đột nhiên hỏi: “Nếu tối hôm đó, Liễu Phàm dùng súng làm bị thương người khác, cậu vẫn sẽ khoan dung với gã như vậy sao?”

“Ừm...” Lâm Vân Khởi nghĩ một lát: “Tôi vẫn nói câu đó, anh ta có cần gì tôi sẽ gửi qua.”

Nghe ra sự chân thành trong lời nói của cậu, La Thất không kìm được khẽ cười lạnh.

“Như vậy tôi mới biết địa chỉ cụ thể anh ta ở chứ.”

“....” Biết địa chỉ làm gì?

Lâm Vân Khởi bỏ qua chủ đề này, cười như không cười nói: “Chỉ là muốn ông chủ Liễu biết, có người vẫn luôn nhớ đến anh ta.”

La Thất vẻ mặt kỳ quái: “Ví dụ như, thỉnh thoảng gửi chút đồ ăn để quan tâm? Giúp bồi bổ sức khỏe?”

Lâm Vân Khởi khẽ gật đầu: “Nấm hương rất bổ đó.”

La Thất không thể trò chuyện thêm nữa, hắn còn phải viết báo cáo kết án. Đây là phần hắn ta ghét nhất, vừa phải chia thành nhiều phần, vừa phải súc tích, vừa phải trình bày rõ ràng sự việc.

La Thất chuẩn bị viết về những gì đã xảy ra tối qua trước, sau khi suy nghĩ liền đặt bút viết:

Năm XX, tháng XX, ngày XX:

Liễu Phàm cầm súng bỏ trốn, trong đêm đó—

Người trong bệnh viện: Cứu tôi với.

Lâm Vân Khởi: Cứu tôi với.

Cư dân: Cứu tôi với.

Liễu Phàm: Cứu tôi với, cứu tôi với, cứu tôi với!

.…

Lời tác giả muốn nói:

La Thất hớn hở, đầy tự tin: Sếp ơi, sếp ơi có phải rất hình ảnh, rất có cảm giác hiện trường ập đến không?

Nghiêm Ngôn: ... Viết lại.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro