Chương 17-1: Sa Lưới
Chương 17-1: Sa Lưới
Edit: Cá Mây
Một chương trình truyền hình về tình cảm muốn giữ được sức hút lâu dài, ngoài những câu chuyện kịch tính, khâu biên tập và hậu kỳ cũng vô cùng quan trọng. "Chân Tình ở Nhân Gian" đã làm rất tốt ở hai điểm này.
Những khách mời trong các số trước đều xoay quanh những vụ tranh chấp gia đình kỳ quặc, nên khi thấy một chàng thanh niên đầy nghị lực như Lâm Vân Khởi xuất hiện, ít nhiều cũng tạo được cảm giác mới mẻ.
“Từ khi tôi còn nhỏ đã không tin trên đời này có thần thánh. Nếu thần linh có tồn tại, tại sao gia đình người khác hạnh phúc còn tôi lại cô đơn lạc lõng?”
"Đó là một ngày hè nóng nực, tôi đang trên đường đi học về, theo thói quen đá đá viên sỏi chơi đùa.
" 'Tách! Tách!' Theo tiếng sỏi lăn về phía trước, một cơn đau tim dữ dội bất ngờ ập đến. Tôi ngước mắt nhìn kỹ, phía trước có một đám sương mù đen kịt nhe nanh múa vuốt lao về phía tôi!"
Cách quay của số này tương tự một chương trình khoa học thường thức "Đến Gần X Học", tập trung vào việc tạo không khí kinh dị.
Tổ chương trình còn đặc biệt quay một đoạn phim ngắn về "sương mù đen" để chèn vào, càng xem càng giống phim kinh dị.
Khi câu chuyện đến thời khắc mấu chốt, xen vào lời bộc bạch và cảnh quay mới –
“Đứa trẻ mới mười bốn tuổi luôn có trạng thái tinh thần đáng lo ngại, nó không biết rằng, Ngô Mỗ Thư, người thay đổi cả cuộc đời nó sẽ sớm xuất hiện ở ngã tư tiếp theo.”
Chương trình dừng lại ở đây chuyển sang quảng cáo.
Các chương trình hot thường có thời lượng quảng cáo dài, trong lúc đó, những người trong Tổ đặc biệt nhìn nhau.
La Thất thích nhất là xem sự thay đổi sắc mặt của cấp trên, tiếc là hắn đã bỏ lỡ khoảnh khắc mí mắt Nhiếp Ngôn run rẩy, bởi vì chính bản thân hắn ta cũng gần như không nói nên lời.
Đồng nghiệp nữ tóc ngắn luôn lạnh lùng băng giá là người đầu tiên thoát khỏi trạng thái sốc.
“Ngô Mỗ Thư, ý là vị tiền bối đó sao?”
Đồng nghiệp nam đeo kính: “Trong TV không phải đã nói sao, đừng đi đâu cả sau quảng cáo sẽ còn tình tiếc hấp dẫn hơn.”
Anh ta có linh cảm, sẽ thực sự rất hấp dẫn.
Quảng cáo sau đó dài gần sáu phút.
Cuối cùng, chương trình đã trở lại.
“Toàn thân tôi không thể nhúc nhích được, những người qua đường xung quanh đều ném ánh mắt kỳ lạ về phía tôi, nhưng tinh thần tôi lại tỉnh táo lạ thường, thậm chí tôi còn mơ hồ nghe thấy tiếng ve kêu trên cây. Bóng đen càng ngày càng đến gần, vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc – anh ấy xuất hiện!”
Lâm Vân Khởi nở một nụ cười mơ hồ, “Tôi sẽ không bao giờ quên đôi mắt đó, nó dài, hơi cong, giống như mắt hồ ly vậy, tôi đột nhiên hiểu ra... tại sao người đời lại thích lấy hồ ly tinh làm nhân vật chính, bởi vì thực sự rất đẹp.”
Lãng mạn, đẹp đẽ, đấng cứu thế.
Thông qua lời kể của Lâm Vân Khởi, mọi thứ đều rất có sức cuốn hút.
Người đàn ông đeo kính cau mày, hỏi Nhiếp Ngôn để xác nhận: “Ngô Thánh Thư thực sự đã cứu Lâm Vân Khởi sao?”
“Cứu cái rắm!”
Vị cấp trên luôn lạnh lùng này, cuối cùng cũng không nhịn được mà văng tục.
"Cũng chưa chắc là giả đâu." La Thất lẩm bẩm.
Ngô Thánh Thư rất giỏi chiêu mê hoặc lòng người, những đồng nghiệp cũ của gã ta không ai là không có ấn tượng tốt về sự ôn hòa, nhiệt tình lấy việc giúp đỡ người khác làm vui. Kết hợp với câu chuyện của Lâm Vân Khởi thì hoàn hảo không tì vết.
Nhiếp Ngôn day day huyệt thái dương: “Ngô Thánh Thư chưa bao giờ cứu Lâm Vân Khởi, chứ đừng nói là tư vấn tâm lý cho cậu ta.”
Người lùn cầm bình giữ nhiệt, trước khi uống nước thì cười một cách âm hiểm: “Người ta nói Ngô Thánh Thư tính toán vẹn toàn, ha... lần này e rằng sẽ chết rất thảm.”
Trên màn hình, Lâm Vân Khởi kể chuyện sinh động, nhiều lần rơi nước mắt tại trường quay, có thể nói là không có một giây nào nhàm chán.
Thời gian chương trình giải trí trôi qua khá nhanh, cuối cùng cũng gần đến lúc kết thúc, Lâm Vân Khởi xúc động phát ra tiếng kêu gọi từ tận đáy lòng: “Thầy Ngô, người thầy tâm linh của con! Nếu thầy đang xem TV, con muốn nói to với thầy rằng...”
“Thầy đã vất vả rồi!”
“Người tốt, bình, an, cả, đời!”
Bốn chữ cuối cùng được nói ra từng chữ một, mỗi âm đều kéo dài rất lâu, rất hùng hồn.
Người cuối cùng được Lâm Vân Khởi chúc phúc như vậy là Liễu Phàm.
"Phụt—" Thành viên tổ, người lùn điềm tĩnh run tay cầm bình giữ nhiệt, một ngụm nước phun ra.
TV không có thầy Ngô của cậu ta, nhưng có khán giả cả nước.
"Đứa trẻ biết ơn, ngàn vạn người mới có một!" Trên ghế sofa, gia đình ba người đang xem TV, người phụ nữ trung niên lau nước mắt.
Con trai bà ta bất lực: “Nhiều chương trình tình cảm đều là thuê người diễn, ngay cả kịch bản cũng được viết sẵn.”
Anh ta dừng lại một chút, rồi bình luận: “...nhưng cái này quá chân thực, không chừng là chuyện thật.”
Họ không để ý, hoặc là không nhìn thấy, một luồng khí đen đang rỉ ra từ bức chân dung trên tường phía sau họ.
“Ngô Thánh Thư, đúng là Ngô Thánh Thư!”
Sự tức giận khiến dị vật gần như méo mó biến dạng: “Thảo nào gã hiểu rõ chuyện của Lâm Vân Khởi đến vậy, hóa ra đã có tiếp xúc từ trước.”
Không chỉ có dị vật này có suy nghĩ như vậy.
“Âm mưu! Ngô Thánh Thư cố tình giúp Lâm Vân Khởi củng cố thế giới quan, sau đó mới đến giao dịch với chúng ta.”
“Loài người thật xảo quyệt!”
“Ngô Thánh Thư, đã phản bội rồi. Không, tên súc sinh này chưa bao giờ thực sự đứng về phía nào cả!”
Tối thứ Sáu, Lâm Vân Khởi dọn ghế nằm ra, điều chỉnh đến vị trí thoải mái nhất, vừa cắn hạt dưa vừa xem TV.
Trong thang điểm mười, cậu tự chấm cho khả năng diễn xuất của mình chín điểm.
Con người a~ dù sao cũng cần phải khiêm tốn một chút.
"Chân tình ở Nhân Gian" vừa kết thúc, điện thoại đã reo.
"Alo." Lâm Vân Khởi không nhìn kỹ số gọi đến mà nhấc máy.
“Chào buổi tối.”
“...”
“Cậu lên hình đẹp đấy.”
Vỏ hạt dưa trong tay Lâm Vân Khởi rơi tung tóe xuống sàn: “Bạch Từ?”
Sực nhớ ra, lần trước Bạch Từ đi nhờ xe đã đưa một tấm danh thiếp, vào ngày khởi hành, cậu lại gọi cho anh ta. Cứ thế, trong sự không tình nguyện của bản thân đã hoàn tất việc trao đổi số điện thoại với đối phương.
"Cũng được." Lâm Vân Khởi im lặng nhặt vỏ hạt dưa lên, trả lời một câu.
Bên phía Bạch Từ như không biết phải nói gì, anh ta dường như thường rơi vào sự im lặng khó hiểu.
Nhưng hôm nay Lâm Vân Khởi tâm trạng tốt, không để sự im lặng này tiếp tục lan tỏa, chủ động nói về Ngô Thánh Thư: “Ngô Thánh Thư này, bản thân là tiến sĩ tâm lý học, lần này dù có nói cũng không giải thích nổi đâu.”
Vừa nói, cậu vừa đứng dậy rót một cốc nước: "Không biết những tín đồ của Ngô Thánh Thư sẽ phản ứng thế nào khi biết gã đã từng đi ngược lại ý chí của "ác quỷ", giúp tôi xây dựng quan điểm vô thần."
"Gieo gió gặt bão, tự làm bậy không thể sống" Bạch Từ lạnh lùng nói.
Câu nói đã nghe đến nhàm tai này, khi thốt ra từ miệng anh, lại càng giống như một cái kết định mệnh dành cho đối phương.
Lâm Vân Khởi vừa uống một ngụm nước, bên kia đột nhiên hỏi: “Có muốn đi xem kịch hay không?”
“Kịch?”
Bạch Từ: “Hai mươi phút nữa, đợi tôi dưới nhà.”
“...”
Trời đã tối muộn, Lâm Vân Khởi dựa vào cây lớn trước cửa tòa nhà ngáp.
Trên con đường hẹp, một chiếc xe sang trọng cực ngầu lại dễ dàng chạy vào, dù trong đêm tối vẫn sáng chói.
Đèn xe nháy một cái, Lâm Vân Khởi chủ động đi tới, quả nhiên là Bạch Từ.
"Tuyệt!" Kéo cửa xe ngồi vào, cậu giơ ngón cái: “Bình thường sao không thấy anh lái?”
“Từng đỗ trong tiểu khu một lần, nhưng nó lại bị trầy xước, tôi đành phải thuê chỗ đỗ xe ở khu khác, nhưng mỗi lần đi bộ đến lại thấy phiền.”
Điều hòa trong xe bật rất mạnh, ngay cả mùa hè cũng có thể tận hưởng sự mềm mại của ghế da trong không khí mát mẻ.
Lâm Vân Khởi dựa ra phía sau: “Đúng là người có tiền.”
Bạch Từ khiêm tốn: “Không có, cậu cũng rất giỏi.”
Lâm Vân Khởi tiếp tục khách sáo: “Anh vẫn giỏi hơn.”
Bạch Từ: “Tài sản của tôi chủ yếu là do sự tích lũy của thời gian.”
“Con nhà giàu?”
Bạch Từ: “Cũng coi là vậy.”
Lâm Vân Khởi: “Xem ra gia thế của anh cũng rất xuất sắc.”
Bạch Từ: “Không, người tự tay trắng làm nên như cậu mới xuất sắc hơn.”
Lâu Khô Cẩu trong túi nghe hai người đối thoại mà muốn nôn, nó dùng móng vuốt cào cào ý bảo cho nó ra ngoài hít thở.
...Lão tử say xe!
Bạch Từ dừng xe bên đường, nhìn về phía một cửa hàng tiện lợi: “Ở đây có bán ống nhòm, lát nữa có thể sẽ cần dùng đến.”
Lâm Vân Khởi xuống xe đi mua.
Thấy cậu đi vào siêu thị, Bạch Từ lấy móc chìa khóa ra, vẻ mặt không còn sự dịu dàng như trước: “Khi nào thì ngươi lại có thêm tật xấu này?”
Con chó xương gào lên: “Nhất định phải để ta nói là nghe các người tâng bốc nhau đến muốn buồn nôn như vậy, ngươi mới hài lòng sao?”
Gào xong dưới ánh mắt của Bạch Từ thì nhanh chóng rụt rè lại, ngoan ngoãn nói: “Ta chỉ muốn ra ngoài hít thở một chút thôi.”
Bạch Từ tìm cho nó một chỗ.
Con chó xương co móng vuốt lại, hai chân ngoan ngoãn buông xuống, nghiêm túc đóng vai một vật trang trí.
Không lâu sau, Lâm Vân Khởi mua hai chiếc ống nhòm bình thường, lại mua thêm ít nước và đồ ăn, rồi lại lên xe.
Đường đi rất dài, Lâm Vân Khởi ngắm nhìn đèn đường bên ngoài, trong ánh sáng rực rỡ hỏi: “Anh giàu có như vậy, tại sao lại phải ở một khu chung cư tồi tàn?”
"Còn cậu?" Bạch Từ hỏi ngược lại.
“Ở lâu thành quen rồi, hơn nữa còn tiện đi bộ leo cầu thang tập thể dục.”
Bạch Từ khẽ gật đầu: “Tôi dễ thu hút một số kẻ biến thái, khu chung cư cao cấp quá nhiều người giàu, luôn có những cá nhân muốn dùng nhiều cách khác để ép buộc tôi đồng ý.”
Lâm Vân Khởi trầm ngâm một giây: “Có thể là họ thấy anh yếu ớt, dễ bắt nạt.”
Lâu khô Cẩu nghe vậy khẽ run người, suýt chút nữa ngã.
Lâm Vân Khởi đánh giá Bạch Từ, nghiêm túc bắt lỗi: “Không phải tôi nói đâu, thân thể anh quá gầy yếu rồi, phải tập thể dục nhiều hơn, đừng thấy tôi trông gầy yếu nhưng có thể tay không chẻ gạch đấy.”
Lâu Khô Cẩu: ...Hắn có thể tay không chẻ núi lửa, ngươi có tin không?
Bạch Từ lại phụ họa cười khổ: “Tôi trước đây có đăng ký thẻ tập gym, nhưng chỉ biết dùng máy chạy bộ.”
Vừa nói anh ta vừa khẽ ho hai tiếng.
Lâu Khô Cẩu: “...”
Xe chạy từ cây cầu vượt sầm uất đi mãi đến một nơi hoang vắng, Lâm Vân Khởi gần như cho rằng họ đã ra khỏi thành phố, ai ngờ lại đi thêm hai mươi phút nữa, cuối cùng mới dừng lại ở một nơi hẻo lánh dưới chân núi.
Lâm Vân Khởi ngẩng đầu nhìn dãy núi im lặng: “Đừng nói là đi ngắm sao nhé?”
Bạch Từ cười lắc đầu: “Cứ vào núi rồi nói.”
Đi cùng anh ta, Lâm Vân Khởi luôn có một cảm giác hư vô mơ hồ, như thể xung quanh là một khoảng chân không bản thân mình bị phong tỏa bên trong.
Thực tế và cảm giác của cậu cũng không có nhiều khác biệt, Bạch Từ quả thực có khí chất khác với người thường, thậm chí có thể ảnh hưởng đến nhận thức của những người xung quanh.
Con quạ đậu trên cành cây, khi Bạch Từ đi qua nó đột nhiên bay lên cao, tiếng động phá vỡ sự yên tĩnh của màn đêm. Dưới gốc cây, Lâm Vân Khởi xách chiếc ống nhòm và đồ ăn đã mua trước đó, chậm rãi bước đi.
Núi rừng sâu thẳm, nửa đêm bị gọi ra ngoài, cậu nheo mắt cân nhắc khả năng đối phương giết người vứt xác ở đây.
"Tôi khác Liễu Phàm, hắn có vũ khí nóng, tôi tay không thì không đánh lại cậu được đâu." Như thể nhìn thấu sự cân nhắc của Lâm Vân Khởi, Bạch Từ nửa đùa nửa thật nói một câu.
Lâm Vân Khởi bắt đầu suy nghĩ đến một khả năng khác... thuê hung giết người. Suy nghĩ lại, lái một chiếc xe thể thao phô trương như vậy, camera giám sát trên đường cũng không ít.
Cậu không hề che giấu sự cảnh giác của mình: “Anh đi trước đi.”
Bạch Từ tốt tính làm theo chỉ dẫn.
Lâm Vân Khởi chú ý quan sát dáng đi của đối phương, phán đoán nhịp thở.
Khi lên dốc, Bạch Từ sẽ vô thức vịn vào cây, bước chân phù phiếm.
Lâm Vân Khởi cố tình lại gần hơn: “Nhất định anh phải tăng cường tập luyện.”
Hơi thở ấm áp lướt qua má, Bạch Từ nhận thấy cậu đang lại gần mình, không khỏi hít thở gấp gáp: “Ừ, phải tăng cường.”
Lâm Vân Khởi hài lòng gật đầu... hơi thở hỗn loạn, nhìn là biết không thường xuyên vận động, đúng là mẫu người yếu ớt.
Một trận gió núi thổi tới, Bạch Từ dừng lại chuẩn bị uống nước.
Lâm Vân Khởi thấy anh vặn nắp chai cũng khó khăn, bất lực đưa tay ra: “Để tôi.”
Hình như để lấy lại thể diện, Bạch Từ nuốt khan, lại cố thử một lần nữa, lại thất bại. Trên tay anh ta còn có những vết đỏ do dùng sức quá mức.
Lâm Vân Khởi nhận lấy vặn nhẹ một cái, nắp chai và thân chai liền dễ dàng tách rời.
“Cảm ơn.”
"..." Hai chữ đồ chó má, Lâu Khô Cẩu tự nhận mình đã nói đến phát chán.
Đêm nay sao trời rực rỡ, đợi anh uống xong nước, Lâm Vân Khởi cuối cùng cũng không nhịn được mà nghĩ ra mấy khả năng đến đây: “Cắm trại? Chụp ảnh? Xem động vật hoang dã?”
Nếu đúng vậy, cậu ta e rằng mình phải đưa anh ta đến bệnh viện tâm thần khám mới được.
"Ngô Thánh Thư." Bạch Từ từ từ thốt ra ba chữ: “Tôi nhận được tin, gã sống ở đây.”
Lâm Vân Khởi giật mình: "Báo cảnh sát đi chứ!" Sau đó mới hỏi: “Tin ở đâu ra vậy?”
"Dùng tiền là có thôi" Bạch Từ nói thẳng thừng.
Với tiền đề này, nhiều phương trình tự động được thiết lập.
Bạch Từ lại nói: “Ngô Thánh Thư đã tính kế cậu nhiều lần, nếu chúng ta có thể tự tay kết thúc ổ tội ác này, sẽ rất có ý nghĩa.”
"Nói gì ngớ ngẩn vậy?" Lâm Vân Khởi không thể tin nổi nhìn anh ta: “Anh vặn cái nắp chai còn không mở được, còn muốn đi làm thịt phần tử tà giáo à?”
“...”
Sắc mặt Bạch Từ biến hóa một cách vi diệu.
Lâm Vân Khởi chủ động gọi điện cho Nhiếp Ngôn, Bạch Từ đứng một bên khẽ thở dài lắc đầu: “Tự nhiên được lợi, hắn ta đúng là may mắn.”
Sau khi giải thích tình hình, Lâm Vân Khởi không đồng tình nói: “Người may mắn thì không phải tăng ca hàng ngày đâu.”
Ngay cả người hiền lành nhất cũng có thời kỳ phản kháng. Dù Lâm Vân Khởi đã gọi điện, Bạch Từ vẫn bước đi về phía trước, nhất quyết tiến sâu vào rừng rậm. Giữa đường anh dường như cảm nhận được điều gì đó, quay đầu lại nói với Lâm Vân Khởi một cách chắc chắn: “Cậu muốn đánh tôi bất tỉnh.”
Lâm Vân Khởi rụt tay lại: “Nghĩ gì vậy? Tôi hoạt động gân cốt thôi.”
Bạch Từ nhìn thấu nhưng không nói.
Đã có phòng bị, không thể mạnh tay đấm một cú được, Lâm Vân Khởi lắc đầu, nhanh nhẹn leo lên một cái cây, cầm ống nhòm quan sát.
Cách đó không xa thực sự có một căn nhà gỗ nhỏ, nhìn qua ước chừng hai ba tầng.
Chỗ này tín hiệu không tốt, vừa nãy gọi điện cho Nhiếp Ngôn cũng chập chờn, khả năng lắp camera giám sát chắc cũng không cao. Nếu thực sự đột nhập thì cũng không phải là không thể.
Lâm Vân Khởi nảy ra ý nghĩ: “Anh nói Ngô Thánh Thư giờ này đang làm gì?”
Bạch Từ lắc đầu, nói không rõ: “Tóm lại chắc không phải đang xem TV.”
"..." Lâm Vân Khởi ra hiệu: “Theo tôi chỉ huy, từ từ tiếp cận.”
Bạch Từ chăm chú nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu trong màn đêm, cố nén cười, nghiêm túc đáp lại: “Được.”
P.s: hahahahahhahahaha
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro