Chương 17-2: Sa lưới

Chương 17-2: Sa lưới

Edit: Cá Mây

Ngô Thánh Thư quả thực không xem TV.

Bình thường gã thích chăm hoa nuôi chim, hoàn toàn không có sở thích về thiết bị điện tử.

Lúc này Ngô Thánh Thư đang đứng trước bàn, tay cầm một cây bút lông mạnh mẽ, viết một câu thơ đầy sát khí, tất cả đều diễn ra một cách tự nhiên như nước chảy mây trôi.

Đối diện đang đứng mấy người, đều nín thở, sợ làm phiền gã.

Sau chuyện của Triệu Dư, những người từng làm việc trong Tổ đặc biệt trong thời gian ngắn chắc chắn không thể dùng được nữa, thậm chí phải giúp họ che giấu tung tích. Ngô Thánh Thư phân phó tìm mấy gương mặt mới để hoạt động về sau.

Tên tay sai họ Tiền đối với gã trung thành tuyệt đối, lập tức dẫn một đám người đến, bao gồm cả thanh niên mới gia nhập tổ chức, từng đến một lần trước đó.

Sau khi mực khô, Ngô Thánh Thư cuộn tác phẩm vừa rồi lại, rồi viết thêm một bức chữ – "Tĩnh". Cuối cùng mới lên tiếng: “Cái miệng của Triệu Dư đã bị mở ra, ngay cả tôi làm việc cũng phải dè chừng. Nhiều người trong số các anh trước đây đi theo đường lối hoang dã, hành động cực đoan, bây giờ tôi nói thẳng, gần đây hãy thu móng vuốt lại, đừng...”

Lời nói của Ngô Thánh Thư đột ngột dừng lại, những người đang bị giáo huấn ngạc nhiên ngẩng đầu.

Nhanh chóng đi đến cửa sổ, Ngô Thánh Thư nheo mắt nhìn đám bóng đen tụ lại bên ngoài, trông giống như mây đen, nhưng thực tế thì thấp hơn nhiều so với độ cao của mây.

Tốc độ tiến lên của Lâm Vân Khởi rất chậm, mỗi bước đi đều phải cẩn thận xác định phía trước có bẫy hay không.

Bạch Từ giống như một cái đuôi theo sau cậu, Lâm Vân Khởi đi, anh cũng đi, Lâm Vân Khởi dừng, anh cũng dừng lại. Lâu Khô Cẩu lặng lẽ ở cuối đội hình, Bạch Từ đi, nó bước, Bạch Từ dừng, nó vẫy đuôi.

Mười phút trôi qua, đội hình hai người một chó này, trong chốn hoang vu hẻo lánh, cuối cùng đã tiến được một trăm mét đáng khích lệ!

Bạch Từ dở khóc dở cười nghĩ, với tốc độ này, chắc Nhiếp Ngôn đến nơi thì họ vẫn còn đang loanh quanh ở khu vực bên ngoài.

Một tiếng la thảm thiết xé toạc màn đêm.

Lâm Vân Khởi cau mày, tiếng này còn rất trẻ, chắc không phải của Ngô Thánh Thư: “Hình như có chuyện rồi.”

Cậu nhanh nhẹn leo lên cây, ống nhòm có tầm nhìn khá tốt, ít nhất có thể nhìn rõ cửa ngoài của ngôi nhà gỗ. Cửa đang bị đóng chặt, tình hình bên trong không thể nhìn thấy.

Lâm Vân Khởi nâng ống nhòm lên một chút, chỉ thấy bầu trời phía trên ngôi nhà gỗ, một màu đen kịt, dường như sắp có mưa lớn.

Cậu lại nhìn lên bầu trời trên đầu mình, mặc dù cũng đen như mực nhưng hoàn toàn không có mây đen nào trôi nổi.

Trong căn nhà gỗ.

Người đang hét lên là cậu thanh niên mới gia nhập tổ chức: “Anh Tiền, nhiều ma quá!”

“Lão tử nhìn thấy.”

Cuộc tấn công của dị vật đến quá bất ngờ, Ngô Thánh Thư đã phản ứng đủ nhanh, nhưng những người mới được đưa đến vẫn chết hơn một nửa.

Dị vật không chỉ có một, bản thân Ngô Thánh Thư thực lực cũng không tầm thường, sau khi hạ gục hai con, vẫn cứng rắn nghiến răng kiên trì đến giờ.

“Quỷ Bóng, đừng quên lời hứa của chúng ta trước đây!”

“Giết ta, ngươi được lợi gì?”

Dị vật khác với con người, chúng chưa bao giờ lãng phí lời lẽ để giải thích lý do, vừa vào là ra tay giết chóc.

"Không thể thoát được đâu—" Giọng nói âm u như từ một không gian khác truyền đến: “Sẽ sớm có dị vật còn đáng sợ hơn ta.”

Cậu thanh niên bên cạnh co rúm trong góc không dám động đậy, chân đều run rẩy.

Nói Ngô tiên sinh là thần thánh đâu? Nói tổ chức rất mạnh mẽ đâu?

Cậu ta mới gia nhập được mấy ngày, tổ chức đã sắp tiêu rồi!

Nhìn Ngô tiên sinh lúc này đang xé rách lòng bàn tay để vẽ bùa, sắc mặt trắng bệch, cậu thanh niên bi quan nghĩ... Xong rồi, lão đại cũng xong rồi.

Ngô Thánh Thư dùng bùa tạm thời cầm chân dị vật, liếc nhìn cậu thanh niên ở góc tường, đột nhiên đọc ra một dãy số.

Cậu thanh niên có ý chí cầu sinh cực mạnh, ngón tay run rẩy bấm dãy số đó. Mặc dù không biết lão đại gọi cho ai, nhưng khi nghe tiếng đáp lại ở đầu dây bên kia, cậu ta như vớ được cọng rơm cứu mạng mà kích động: “Đã kết nối!”

Ngô Thánh Thư khàn giọng gầm lên vào điện thoại: “Tây Sơn, đến nhanh, mau bắt tôi!”

Ngay từ khi nhận được điện thoại của Lâm Vân Khởi, Nhiếp Ngôn đã dẫn đội đến đây.

Nếu anh ta không nhầm, trước đây khi Liễu Phàm báo cảnh sát cũng có giọng điệu tuyệt vọng tương tự, ngay cả nội dung cũng gần giống.

Người lái xe là La Thất: “Đội trưởng, sao vậy?”

Nhiếp Ngôn nói đầy ẩn ý: “Làm người, nhất định phải làm người tốt.”

“...”

Một bên khác, Lâm Vân Khởi nhảy xuống cây.

“Có khi nào có kẻ tà giáo xem TV, muốn thoát ly khỏi tổ chức, kết quả bị giết chết khi trốn thoát không?”

Bạch Từ nhàn nhạt nói: “Có lẽ bây giờ muốn chạy trốn ra ngoài là lão đại của bọn họ.”

Lâm Vân Khởi nghĩ một lát: "Cũng đúng, phải tôn trọng mọi khả năng." Cậu quay mặt sang một bên, hỏi: “Tiếp tục tiến lên không?”

Có tiếng đánh nhau có nghĩa là có tình huống đột xuất, Lâm Vân Khởi tự nhận mình một mình đánh mười người không thành vấn đề, vấn đề là cậu còn đang dẫn theo một đứa con ghẻ.

May mà Bạch Từ lúc này cũng tự  ý thức, lắc đầu.

“Cảnh ở đây đẹp đấy, cứ ở lại xem thôi.”

Trong rừng hôm nay rất đẹp, khí đen bao quanh ngôi nhà gỗ, đối lập mạnh mẽ với những vì sao trên trời, thường chỉ có trong tranh mới có những cảnh tượng huyền ảo như vậy.

Anh dùng ánh mắt liếc nhìn Lâm Vân Khởi, Lâm Vân Khởi đang ngẩng mặt nhìn lên, trong mắt chỉ phản chiếu những vì sao

.…

Đã không còn ai chú ý bên trong căn nhà gỗ.

Trước đó để gọi cuộc điện thoại này, Ngô Thánh Thư đã dùng hết vốn liếng nghề nghiệp của mình. Cậu thanh niên lợi dụng lúc dị vật bị cầm chân, vội vàng chạy ra ngoài.

Thực ra dị vật muốn giết cậu ta cũng chỉ là chuyện động ngón tay, nhưng chúng lười nghiền nát một con kiến nhỏ, nên để mặc cậu thanh niên chạy trốn.

Trong lúc điên cuồng trốn chạy, cậu thanh niên dùng khả năng bói toán non nớt của mình tính toán, Tây Bắc đại cát!

Sau đó không chút do dự chạy về phía Tây Bắc.

Không biết đã chạy bao lâu, thế giới của cậu ta dường như chỉ còn lại tiếng gió lướt qua tai.

Cuối cùng, hai bóng đen hiện ra trước mắt, cậu thanh niên lập tức hiểu rằng đó có thể là cứu tinh của mình, lao tới như chim yến vào rừng: “Cứu mạng! Cứu tôi với!”

Lâm Vân Khởi dùng ống nhòm nhìn, xác định phía sau không có ai đuổi giết cậu ta, lùi lại vài bước, giữ khoảng cách với thanh niên.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Cậu thanh niên nghẹn ngào: “Đồ lừa đảo! Họ nói với tôi đây là tổ chức cao cấp có thể giúp người ta trường sinh, gì mà lão đại có thể giao dịch với yêu ma quỷ quái, một lũ lừa đảo! Mẹ kiếp! Rõ ràng chỉ là một tổ chức tép riu!”

Mới đi làm mấy ngày, mình đã suýt mất mạng.

Nghe ra đối phương là một thành viên của tổ chức tà giáo, Lâm Vân Khởi đưa tờ khăn giấy qua: “Cái gọi là yêu ma quỷ quái, chẳng qua là do tà giáo bịa đặt ra, nhằm lợi dụng nỗi sợ hãi và ham muốn trong lòng người để tẩy não. Cho nên đừng bao giờ lơi lỏng cảnh giác, đừng tin vào truyền thuyết, cậu sẽ bất khả chiến bại.”

Hoàn toàn không nghe kỹ cậu nói gì nữa, cậu thanh niên hít hít mũi: “Lòng người mới là đáng sợ nhất.”

Cái tổ chức rác rưởi!

Bên phía căn nhà gỗ, Nhiếp Ngôn cuối cùng cũng đã đến nơi, Ngô Thánh Thư thảm hại ngồi trên xe lăn, đâu còn phong thái năm xưa.

Nhiếp Ngôn thở dài, nói với các thành viên cũng vừa đến: “Không loại trừ khả năng dị vật quay lại, đưa người đi, rút lui nhanh chóng.”

Nhiếp Ngôn gọi điện cho Lâm Vân Khởi, hai bên hẹn gặp ở chân núi phía Đông.

Quy trình của Tổ đặc biệt rất chính quy, cũng cần viết báo cáo, với tư cách là người báo án, Lâm Vân Khởi phải theo đi làm bản tường trình. Còn về Bạch Từ, ngoài Nhiếp Ngôn ra không ai dám mở miệng, mọi người đều đồng loạt chọn bỏ qua sự tồn tại của anh ta.

Nhưng Nhiếp Ngôn còn chưa lên tiếng, Lâm Vân Khởi đã bảo Bạch Từ về trước.

“Tôi tự đi một mình là được rồi, tối muộn lại còn leo núi hóng gió đêm, cứ tiếp tục thế này, ngày mai anh không chừng sẽ bị ốm đấy.”

Một đồng nghiệp lại gần La Thất: “Bình thường cậu ta cũng hay nói dối trắng trợn như vậy à?”

Giọng La Thất đầy ẩn ý: “Chỉ sợ cậu ấy là đang nghiêm túc đấy.”

Lâm Vân Khởi cùng Nhiếp Ngôn lên một chiếc xe, không gian trong xe rất rộng, Ngô Thánh Thư cũng ở trên chiếc xe này.

Vết thương trên tay vẫn đang chảy máu, nhưng Ngô Thánh Thư không hề có vẻ thảm hại của một tù nhân bình thường, gã ta dựa nghiêng vào cửa xe, ánh mắt lướt qua Lâm Vân Khởi và Nhiếp Ngôn.

Tính cách của gã vốn rất tinh ranh, cuối cùng chọn đàm phán điều kiện với Nhiếp Ngôn trước.

Một lát sau, Ngô Thánh Thư chậm rãi thở dài: “Chúng ta không phải kẻ thù, hoàn toàn có thể trở thành đối tác.”

Nhiếp Ngôn thờ ơ: “Một kẻ bị giam giữ, anh lấy gì mà đàm phán với tôi?”

Ngô Thánh Thư cười: “Ban đầu tôi đề xuất nghiên cứu cách nuốt chửng dị vật, bị tổ chức nghiêm trọng cảnh cáo, hôm nay dị vật lại muốn giết tôi, điều này còn chưa đủ để nói lên vấn đề sao?”

Nhiếp Ngôn: “Vấn đề gì?”

"Cần gì phải hỏi rõ? Thứ tôi nghiên cứu khiến chúng cảm thấy nguy cơ." Đôi mắt hồ ly của Ngô Thánh Thư nheo lại: “Nếu tổ chức đồng ý triển khai dự án này, tôi có thể giao ra toàn bộ tài liệu nghiên cứu trong tay.”

Nhiếp Ngôn nhìn hắn ta hồi lâu, đột nhiên cười: "Đã xem "Chân Tình ở Nhân Gian" chưa?"

Ngô Thánh Thư cau mày, khả năng đánh lạc hướng của Tổ đặc biệt bây giờ đã kém cỏi đến vậy sao?

Nhiếp Ngôn về điểm này lại rất kiên quyết, đặc biệt tìm lại đoạn phát sóng để gã ta xem.

"Người tốt, bình an cả đời!" Trong video, Lâm Vân Khởi vẻ mặt chân thành cúi chào trước ống kính.

Ngô Thánh Thư: “...”

Cái thằng đáng chết này!

Gã đột nhiên nhìn Lâm Vân Khởi, hận không thể trong chớp mắt xé nát đối phương.

Thảo nào, những dị vật đó đột nhiên ra tay với mình.

Lời nói dối của Lâm Vân Khởi có lẽ không tinh vi, nhưng căn bản không thể kiểm chứng được thật giả. Giả sử cậu ta lên TV nói những lời này để đối phó với mình, thì ít nhiều cũng phải hiểu biết một số chuyện về dị vật, nhưng giờ đây dị vật vẫn không thể đến gần cậu ta.

Tổ đặc biệt và Lâm Vân Khởi thông đồng với nhau?

Ngô Thánh Thư cau mày, lại dập tắt ý nghĩ này.

Vạn nhất trong quá trình này, thế giới quan của Lâm Vân Khởi bất ngờ lung lay, Nhiếp Ngôn cũng không gánh nổi hậu quả.

Không đúng, vừa nãy gã và Nhiếp Ngôn ngang nhiên nói chuyện dị vật, Lâm Vân Khởi nghe xong hoàn toàn thờ ơ. Suy nghĩ mãi không ra, Ngô Thánh Thư hít một hơi thật sâu: “Chuyện lên TV, ai sắp xếp cho cậu?”

Lâm Vân Khởi: “Tôi tự sắp xếp. Tố giác tà giáo, ai cũng có trách nhiệm.”

“...”

Tại một cột đèn giao thông, hai chiếc xe dừng song song.

Lâm Vân Khởi hạ cửa kính xe, nói với Nhiếp Ngôn: “Có thể bảo chiếc xe kia cũng hạ cửa kính không? Chỉ nửa phút thôi.”

Nhiếp Ngôn liếc nhìn cậu một cái rồi cũng làm theo ý cậu.

Lần này có thể kịp thời bắt sống Ngô Thánh Thư, Lâm Vân Khởi có công không nhỏ, nếu không đợi đến khi điện thoại cầu cứu của đối phương gọi đến, gã này có thể đã chết không còn xương.

Cậu thanh niên trên chiếc xe đối diện trước đó cũng bị còng tay đưa đi, vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lâm Vân Khởi chỉ vào bên cạnh, sau đó lùi người ra sau một chút để nhường tầm nhìn.

Cậu thanh niên ban đầu ngơ ngác, cho đến khi nhìn thấy Ngô Thánh Thư sắc mặt trắng bệch, liền lập tức nổi điên, nếu không bị giữ lại, cậu ta đã lao tới.

“Tổ chức tép riu! Đồ lừa đảo chết không yên thân!”

Hai chữ tép riu khiến Ngô Thánh Thư thực sự nổi giận, chuyện tự hào nhất trong đời gã là thành lập Hội Vĩnh Sinh.

Bị ánh mắt hừng hực của đối phương dọa sợ, cậu thanh niên rụt cổ lại, rất nhanh tính khí nổi lên lại chửi: “Nhìn gì mà nhìn? Thằng cha tép riu!”

Vốn dĩ khi vẽ bùa đã mất máu quá nhiều, trong lúc tức giận công tâm, cổ họng Ngô Thánh Thư có vị tanh ngọt, suýt chút nữa nôn ra máu.

Lo lắng cứ thế này thì chưa đến nơi người đã bị làm cho tức chết, Nhiếp Ngôn bất lực đóng cửa kính lại.

Khóe miệng Lâm Vân Khởi nhếch lên, tử tế vặn nắp chai nước khoáng chưa uống đưa đến trước mặt Ngô Thánh Thư, học theo giọng điệu của cậu thanh niên trêu chọc: “Thằng cha tép riu, uống ngụm nước đi.”

"Cút đi!" Ngô Thánh Thư đâu còn để tâm đến chuyện chương trình tình cảm nữa, trực tiếp dùng khuỷu tay gạt chai nước khoáng.

Nhiếp Ngôn day thái dương: “Tất cả im lặng cho tôi!”

Anh trước hết nhìn Ngô Thánh Thư, thở dài: “Anh cũng là bậc trưởng bối, đừng chấp vặt với người trẻ.”

Từ chỗ là người luôn đắc ý biến thành tù nhân chưa đầy một giờ, Ngô Thánh Thư cũng biết là do sự chênh lệch này dẫn đến tâm lý bản thân mất cân bằng.

Bình tĩnh, chỉ có bình tĩnh mới có lối thoát.

Ngô Thánh Thư lạnh lùng nhìn Lâm Vân Khởi, sát khí trong lòng gần như sôi sục, chuyện hôm nay, sau này gã nhất định sẽ bắt kẻ này trả giá gấp trăm lần.

"Lêu lêu." Lâm Vân Khởi làm mặt quỷ, sau đó dùng giọng điệu ngây thơ hỏi: “Đây có phải là lý do anh rời bỏ tổ chức chính quy không? Thà làm đầu gà còn hơn đuôi phượng.”

Không ai ngờ cậu ta lại có hành động trẻ con như vậy, Nhiếp Ngôn cũng không lường trước được.

Nhưng không thể phủ nhận, sự sỉ nhục này cực kỳ mạnh mẽ.

Sự tinh ranh trong đôi mắt hồ ly của Ngô Thánh Thư biến mất, hắn ta đột nhiên nghiêng người về phía trước: “Đồ đầu gà cha mẹ nhà mày! Tao xé xác mày ra!”

Nhiếp Ngôn: “...”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro