Chương 23: Tôn Trọng

Chương 23: Tôn Trọng (Hai chương gọp lại)

Edit: Cá Mây

Sáng hôm sau khi ăn điểm tâm, Tôn Địch Dương bưng khay thức ăn đi ngang qua Lâm Vân Khởi, khẽ hừ một tiếng thật mạnh.

Lâm Vân Khởi đang ngồi gần khu vực ăn uống. Một lát sau, La Thất đi ngang qua dừng lại: “Cậu có tâm sự à?”

Lâm Vân Khởi chống cằm suy tư: “Hơi có chút không quen, hôm nay Bạch Từ lại không đến chào buổi sáng với tôi.”

La Thất mặt nghiêm túc: “Có lẽ có chuyện gì đó làm anh ta bận rộn nên không đến chào hỏi cậu được.”

Lâm Vân Khởi ngẩng đầu nói: “Anh hài hước thật đấy.”

Một làn hương thơm thoảng qua. Khi cậu kịp phản ứng, một mỹ nữ đã ngồi đối diện.

“Chào cậu, tôi là Lâm Phán Nhiên, đồng nghiệp của Nhiếp Ngôn.”

Lâm Vân Khởi gật đầu: “Chào cô.”

"Thật có duyên, cùng họ," Lâm Phán Nhiên chủ động mở lời: “Nghe nói tối qua cậu xem bói cho người khác à.”

Lúc nói chuyện dù cô đã che giấu rất tốt, nhưng vẫn lộ ra một tia quái dị.

Lâm Vân Khởi gật đầu, thầm nghĩ không lẽ đây chính là "chuyện tốt không ra cửa, chuyện 'xấu' đồn ngàn dặm"?

Lâm Phán Nhiên liếc nhìn ba học viên hôm qua đã viết thư tình cho Bạch Từ: “Cậu xem mấy người đó ai sẽ chết trước?”

"Khụ khụ..." Lâm Vân Khởi suýt bị sặc cháo.

Lâm Phán Nhiên: “Tôi nghe Nhiếp Ngôn nói, cậu có thể nhìn thấy ngày chết của người khác.”

Lâm Vân Khởi đặt thìa xuống, cau mày:

"Cuộc đời vốn đầy biến số. Những người nhìn qua trông có vẻ không còn sống được bao lâu thì khả năng dự đoán thời gian tử vong của họ chính xác hơn mà thôi.

Trong thực tế, bác sĩ cũng có thể chuẩn đoán đại khái điều này thông qua kết quả kiểm tra. Trước đây, tôi từng gặp một chú ở sạp xem bói, chú ấy sống bằng nghề đánh cá, nghề này trong thời gian ngắn sẽ không thay đổi. Gần đây tin tức liên tục đưa tin thời tiết trên biển thường xuyên thay đổi, có tàu cá mất tích. Dưới tác động của yếu tố bên ngoài như vậy, giác quan thứ sáu của tôi mới có điểm kích hoạt."

"...Nói cách khác, biến số của họ nhỏ." Lâm Vân Khởi nhìn về phía Nhiếp Ngôn bên kia, nói với Lâm Phán Nhiên: “Trong khách sạn này, khắp nơi đều là biến số.”

Nói xong, cậu đứng dậy đi lấy thêm trứng.

Lâm Phán Nhiên dở khóc dở cười, hỏi La Thất đứng một bên: “Đây có phải là Nhà vô thần trong truyền thuyết không?”

La Thất: “Là cậu ta.”

Lâm Phán Nhiên thở dài: “Thế thì vô thần kiểu gì đây?”

Đi xem bói mà còn cho ra cả quy luật và kinh nghiệm nữa.

La Thất: “Cậu ấy không tin vào sự tồn tại của quỷ thần.”

“Nhưng cậu ta xem bói.”

La Thất: “Cậu ấy cũng không tin vào số mệnh.”

“...”

Tối qua trên đường tới đây Lâm Phán Nhiên còn có chút lo lắng, nghĩ rằng để không làm lung lay thế giới quan của Lâm Vân Khởi, việc điều tra phải thật kín đáo. Nhiếp Ngôn lúc đó đã nói không cần thiết, nói Lâm Vân Khởi biết tính chất công việc của họ.

“Các yếu tố gây ra những sự kiện không thể tin được rất đa dạng: ngộ độc thực phẩm, âm thanh kỳ lạ, do giãn nở nhiệt... Yên tâm, câu ấy có thể tự biện minh một cách logic.”

"Không chỉ là tự biện minh một cách logic," hồi tưởng lại cuộc trò chuyện với Lâm Vân Khởi, Lâm Phán Nhiên nhấp một ngụm cà phê lắc đầu, “đơn giản thì đây là thiên tài logic.”

Giám khảo tối qua đã thẩm vấn ba thí sinh, Giám khảo Khổng vốn giỏi công kích linh hồn, cơ bản có thể khẳng định ba người họ không nói dối, ít nhất trong những ký ức họ có thể nhớ lại đều không làm ra điều gì quá độc ác.

Lâm Vân Khởi quay lại sau khi lấy thêm thức ăn, Lâm Phán Nhiên đã ngồi ở bàn khác, La Thất thay thế vị trí của cô, đang vùi đầu vào ăn.

Hai bên cơ bản không nói chuyện nhiều. Ăn được nửa chừng, La Thất đột nhiên ngẩng đầu: “Người thỉnh an cậu đến rồi kìa.”

Bạch Từ sinh ra rất đẹp, khuôn mặt này tuyệt đối có tiềm năng trở thành siêu sao thế giới. Điều kỳ lạ là, thông thường trừ khi gặp phải những người theo đuổi điên cuồng, thì bất kể anh đi đến đâu sự hiện diện của anh đều luôn mờ nhạt.

La Thất rất tinh ý, cơ bản hắn cũng không muốn tiếp xúc gần với "sát thần" này, bưng khay thức ăn đi tìm chỗ khác.

Trước khi ngồi xuống, Bạch Từ check-in trước: “Chào buổi sáng.”

“...Chào buổi sáng.”

Sau bữa ăn, các thí sinh được sắp xếp ở sảnh tầng một, hai giám khảo cũng cùng họ ở chung một chỗ.

Lâm Vân Khởi không bị hạn chế tự do cá nhân, như một người ngoài cuộc vẫn nán lại nhà ăn, toàn bộ quá trình đều đứng ngoài quan sát cuộc thảo luận của các đại lão.

“Trong ba tháng qua, khách sạn đã xuất hiện hai tình trạng bất thường như sau: có khách ăn xong bị loét miệng, nặng nhất là lưỡi bị ăn mòn; một người khác khi bơi ở hồ bơi trên tầng thượng, lúc lên bờ bị ngã vô tình làm gãy nửa cái lưỡi.”

Lâm Vân Khởi: “...”

Thật là một sự vô tình.

“Chỉ dựa vào những điều này chúng ta không thể buộc khách sạn đóng cửa để kiểm tra. Vừa hay địa điểm thi đấu năm nay chưa được quyết định, nên đã quyết định đặt ở đây, cũng coi như bù đắp thiệt hại phần nào do khách sạn phải đóng cửa.”

Lâm Phán Nhiên trước tiên giới thiệu lý do chọn nơi này, sau đó nói với Lâm Vân Khởi: “Cậu có thể giúp tôi lấy cái cốc bên kia được không?”

Lâm Vân Khởi hợp tác bị sai đi.

"Nếu là dị vật cực kỳ mạnh mẽ, không thể ẩn náu mà không gây ra tiếng động nào." Lâm Phán Nhiên nhanh chóng giải thích tình hình: “Trước khi bắt đầu cuộc thi, người của chúng tôi đã xác nhận, nó chỉ rất giỏi ẩn nấp.”

Nhiếp Ngôn hiểu rõ điều này.

Ví dụ, Ngạ quỷ có thể làm suy yếu sự hiện diện, nhưng trong một phạm vi nhất định xung quanh nó, âm khí đáng sợ không thể che giấu được.

“Càng yếu ớt, càng dễ ẩn nấp.”

Hồn ma của Trịnh Lương Thiên sau khi chết cũng vậy, Liễu Phàm cũng khó tìm thấy hắn.

Lâm Phán Nhiên gật đầu: “Nhưng dị vật yếu ớt không thể kiềm chế bản năng.”

Điều này nghiễm nhiên tạo ra một sự mâu thuẫn lớn. Trong khách sạn có một dị vật rất giỏi ẩn nấp, nhưng lại có thể chống lại sự cám dỗ, không tấn công Lâm Vân Khởi.

Hai người vô thức nhìn về nơi Bạch Từ đang ngồi, muốn nghe ý kiến của anh, nhưng vừa quay đầu lại chỗ đó đã trống không. Bạch Từ không biết từ lúc nào đã đi đến phía sau Lâm Vân Khởi, tìm chuyện để nói.

Hôm qua quá muộn, dị vật ban đêm mạnh hơn ban ngày, hành động không an toàn. Bây giờ kết quả thảo luận cuối cùng của hai bên là kiểm tra từng ngóc ngách của khách sạn, các học viên mạnh hơn sẽ được giám khảo dẫn theo cùng tham gia tìm kiếm.

Lâm Vân Khởi là một trường hợp đặc biệt, nói chuyện với cậu phải đặc biệt chú ý, nên cũng không ai muốn đưa cậu theo.

Tất nhiên, Lâm Vân Khởi cũng không tin có ma quỷ trong khách sạn, cậu chuẩn bị lên tầng thượng bơi lội để giết thời gian.

Lâu Khô Cẩu nói với Bạch Từ: “Phúc khí của ngươi sắp đến rồi a~.”

“Nói nhảm.”

“...”

Các tiện nghi của khách sạn khá tốt, hồ bơi là hồ nước tuần hoàn, rất trong. Mặc dù gần đây không mở cửa đón khách, nhân viên cũng vẫn sẽ dọn dẹp theo đúng quy trình.

Lâm Vân Khởi và Bạch Từ gần như đến cùng lúc.

Bên cạnh có nhân viên đang dọn dẹp trong góc, Lâm Vân Khởi: “Tôi nghĩ họ đã được cho nghỉ rồi chứ.”

“Trước khi mọi chuyện được làm rõ, việc vội vàng cho nhân viên rời đi sẽ gây ra nhiều nguy hiểm hơn, bởi vì không chắc họ có mang theo thứ gì ra bên ngoài không.”

Lâm Vân Khởi: “Ví dụ như vi khuẩn, hoặc virus?”

Bạch Từ: “Ví dụ như lời nguyền, hoặc sinh vật dị thường.”

"Thật là quá mê tín." Trong khách sạn có cửa hàng, Lâm Vân Khởi mặc chiếc quần bơi mới mua, khoe trọn đường nhân ngư quyến rũ.

Bạch Từ lại mang theo một cái phao cứu sinh.

Lâm Vân Khởi hơi ngạc nhiên nhìn: “...Đôi khi tôi còn nghi ngờ cơ bụng của anh có phải là được mua về không.”

"Tập theo video trên mạng thôi, không cải thiện thể lực là bao." Bạch Từ do dự một chút, hỏi: “Có thể dạy tôi bơi không? Tôi sẽ trả tiền.”

Lần này nếu có thể bóc trần sự thật thành công, có thể kiếm được một khoản lớn, vì vậy Lâm Vân Khởi không để ý chút tiền nhỏ này: “Không sao, tôi dạy miễn phí một lần cho anh.”

Năm phút sau, huấn luyện viên "một lần" đã bắt đầu buổi dạy riêng cho học viên "một lần" tại hồ bơi trên tầng thượng.

"Hít vào trong..." Giọng nói ôn hòa xen lẫn chút nghiêm khắc: “Hít thở từ từ, thư giãn, có thể bỏ một cái phao đi rồi... Đúng, chính là trạng thái này, đừng căng thẳng.”

Buổi học vừa có chút tiến triển, một giọng nói hơi nghi ngờ vang lên từ cửa: “Các anh đang làm gì vậy?”

Lâm Vân Khởi quay người, thấy có vài người đứng đó, ngoài Nhiếp Ngôn và Lâm Phán Nhiên, còn có La Thất và Chu Thủ Du.

Người hỏi vừa nãy là La Thất.

"Dạy anh ấy tập đứng nước." Lâm Vân Khởi dẫn Bạch Từ từ từ đến bờ, lên bờ dùng khăn tắm lau nước, rất tự nhiên hỏi: “Các anh thì sao?”

Nhiếp Ngôn: “Hai tuần trước, có người bị gãy lưỡi ở đây, chúng tôi đến xem thử.”

Lâm Vân Khởi vừa vặn nắp chai vừa nói: “Lâu như vậy rồi, dấu vết gì cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ, xem camera quan sát có vẻ thực tế hơn.”

Nhiếp Ngôn: “Khi xảy ra chuyện, camera khách sạn bị hỏng.”

Lâm Vân Khởi uống một ngụm nước: “Tôi không hề ngạc nhiên chút nào.”

Cậu tiếp tục nói: “Khách gặp vấn đề về sức khỏe, vệ sinh thực phẩm, nếu khách sạn sau khi đã được điều tra kỹ lưỡng, vẫn có thể tiếp tục kinh doanh chứng tỏ là đạt yêu cầu. Tuy nhiên, có lẽ các anh có thể kiểm tra xem trong điều hòa có bị bôi chất lỏng không rõ tên gì đó không, khách hít vào sẽ khó chịu, hoặc họ bị dị ứng với một nguyên tố nào đó...”

La Thất: “Nghe qua có vẻ cậu rất có kinh nghiệm.”

Lâm Vân Khởi: “Tôi có kinh nghiệm làm thám tử tư. Nhưng những thứ khác thì dễ giải thích, tôi thực sự rất tò mò làm sao có thể bị gãy lưỡi bên cạnh hồ bơi.”

Chắc không phải là lưỡi bị chuột rút, quên co lại đi chứ.

La Thất đưa điện thoại qua: “Không có gì cả.”

Lâm Vân Khởi nhìn qua, là một đoạn quay cảnh hồ bơi.

La Thất: “Trước đây có người đăng một đoạn video lên mạng, sở cảnh sát có lưu lại, tối qua trên đường đến tôi đã liên hệ họ gửi qua một bản.”

"Con có thích ở đây không?" Video là một người mẹ đang quay lại sinh hoạt hàng ngày của con mình.

Cách họ không xa, một người đàn ông vừa lên bờ, khi đi ngang qua cô bé, thấy đứa trẻ đáng yêu, còn thân thiện mỉm cười với cô bé. Nhưng chưa đi được hai bước đã bị vấp ngã, mặt úp xuống đất, không động đậy nữa.

Bên cạnh có người vội chạy đến đỡ, cảnh tiếp theo có chút rùng rợn.

Người đàn ông ngẩng mặt lên trước, đột nhiên ho một tiếng, có thứ gì đó theo tiếng ho phun ra dính vào người đang đỡ, nó nảy lên một cái rồi rơi xuống đất.

Người đó cúi đầu nhìn, trên quần áo có thêm vết máu, ngay trước mũi giày của anh ta, có thêm một đoạn thịt mềm màu đỏ…

“A!”

Tiếng kêu thất thanh của người xung quanh đầy sợ hãi, dù chỉ là một đoạn video, cũng đủ để người ta cảm nhận được nỗi đau xé lòng của người trong cuộc.

"Chắc sẽ để lại ám ảnh tâm lý nửa đời còn lại." Lâm Vân Khởi mặt đầy đồng cảm: “Nói đi cũng phải nói lại, mặt úp xuống dễ bị vỡ răng, càng không nên cắn vào lưỡi mới phải chứ.”

La Thất đầy ẩn ý: “Xui xẻo thôi.”

Lâm Vân Khởi trầm ngâm một lát, hỏi: “Người đàn ông này đã kết hôn chưa?”

La Thất gật đầu: “Khi anh ta nằm viện, vợ anh ta còn đến gây sự, sau này người đàn ông được cứu tỉnh lại, ngược lại còn khuyên cô ấy...”

“Khuyên cô ấy nên chuyện lớn hóa nhỏ, chỉ cần đòi một chút tiền bồi thường là được.”

La Thất ngạc nhiên: “Sao cậu biết?”

Lâm Vân Khởi tua ngược video và dừng lại ở một chỗ: “Nhìn tay anh ta.”

Phóng to có thể mơ hồ thấy một vòng trắng nhạt trên ngón tay người đàn ông, rõ ràng có dấu vết đã đeo nhẫn.

"Trước khi bơi lo nhẫn bị mất hoặc bị oxy hóa vài người có thể đặc biệt tháo ra, đàn ông sẽ ít chú ý đến chi tiết này." Lâm Vân Khởi vừa nói vừa nhướng mày: “Trừ khi có lý do gì đó buộc anh ta phải tháo ra.”

La Thất buột miệng: “Ngoại tình.”

Lâm Vân Khởi gật đầu: “Nếu cứ gây chuyện ầm ĩ quá, có lẽ việc vụng trộm sẽ bị phanh phui.”

La Thất quay đầu lại, nhưng cả Nhiếp Ngôn lẫn Lâm Phán Nhiên đều không ngạc nhiên, như thể đã biết điều này từ trước, ngược lại còn nhìn Lâm Vân Khởi với ánh mắt tán thưởng.

Lâm Phán Nhiên: “Tôi còn muốn tiến cử cậu ấy vào Tổ đặc biệt bên mình.”

Hàng năm số lượng sự kiện bất thường được báo cáo là vô số, một người phân tích có thể phân biệt chính xác đâu là vụ án do con người gây ra hay dị vật gây rối, là điều khó mà tìm được.

Nhiếp Ngôn lạnh lùng nói, “Thu nhập hàng tháng của cậu ta ít nhất là sáu con số.”

“...”

Nhiếp Ngôn thể hiện sự tán thành với Lâm Vân Khởi, nhưng ánh mắt nhìn La Thất lại không thân thiện lắm.

La Thất cũng biết mình còn thiếu sót trong lĩnh vực này, thường xuyên bắt đầu từ góc độ đối phó với dị vật để suy xét, ngược lại phân tích hành vi con người lại là điểm yếu.

"Bài học rút kinh nghiệm." Lâm Phán Nhiên dặn dò Chu Thủ Du một câu.

Chu Thủ Du cơ bản là thành viên tương lai của Tổ đặc biệt đã được định sẵn, vì vậy lần này Lâm Phán Nhiên để cậu theo mình để tiện thể học hỏi kinh nghiệm.

La Thất rõ là không may mắn trở thành bài học phản diện đầu tiên của cậu.

Vào bữa trưa, Nhiếp Ngôn tập hợp mọi người lại: “Theo tình hình hiện tại, các nạn nhân đều là khách trọ, các nhân viên nội bộ của khách sạn không gặp những vấn đề tương tự. Các nạn nhân trước đó lần lượt là người chồng ngoại tình, người nổi tiếng livestream lừa đảo trong khách sạn, doanh nhân vừa gọi điện cho người yêu vừa lén lút tìm gái mại dâm để tìm cảm giác mạnh... và tất cả bọn họ có một điểm chung.”

"Nói dối." Giám khảo phản ứng rất nhanh.

Nhiếp Ngôn gật đầu: “Đúng vậy, tất cả các nạn nhân đều đã nói dối trong khách sạn.”

Ngay lập tức, anh nhìn ba thí sinh hôm qua: “Nói xem, các cậu đã nói những lời “đùa” tệ hại nào?”

Ba người này dưới con mắt của mọi người, cúi đầu toát mồ hôi lạnh.

Nhiếp Ngôn liếc nhìn Bạch Từ: “Nhân tiện, thí sinh này bẩm sinh không được người tốt yêu thích.”

Các thí sinh khác xì xào bàn tán, trên đời có người bẩm sinh có thể chất đặc biệt, ví dụ như thể thuần âm, thể thuần dương, v…v… Bạch Từ loại này chỉ thu hút người xấu thì là gì, là thể chất vạn ác chi nguyên sao?

Đứng bên cạnh Lâm Vân Khởi an ủi Bạch Từ một câu: “Đừng nghe anh ta nói bậy, đây chỉ là vấn đề xác suất mà thôi, sẽ có người tốt yêu anh.”

"Tôi biết," Bạch Từ nhìn cậu, rồi nói: “Cảm ơn cậu.”

Lời này tiếp nối…

Lâm Vân Khởi gượng cười: “Không có gì.”

Ba thí sinh không dám giấu nữa, thành thật nói: “Tôi thấy cô gái ở quầy lễ tân khách sạn khá xinh, nhưng nghĩ nếu mình theo đuổi cô ấy trực tiếp thì có vẻ hơi ảo tưởng, tỉ lệ thành công không cao.”

La Thất lúc này lại kỳ lạ nảy sinh ý cạnh tranh với Lâm Vân Khởi, đi đến hỏi: “Cậu đoán hắn sẽ nghĩ ra cách “trang trọng” nào?”

Lâm Vân Khởi: “Trước tiên để một người bạn khác tặng cô gái đó một lá bùa đào hoa, nói với cô ấy gần đây có vận đào hoa. Sau đó sắp xếp một người bạn khác nữa xuất hiện theo cách thô tục hẹn hạ, rồi bản thân hắn xuất hiện vào thời điểm quan trọng để tạo sự tương phản, khiến mỹ nhân phải lòng.”

Sau đó những gì thí sinh nói hoàn toàn trùng khớp với dự đoán của Lâm Vân Khởi.

La Thất mặt đầy kinh ngạc.

"Trước đây ở bài kiểm tra linh cảm yêu cầu vẽ bùa," Lâm Vân Khởi, “hai ngày này chắc chắn có nhân viên giúp chuyển giấy bùa dùng cho cuộc thi, nếu tặng một lá bùa luyện vẽ, lý do khá thuyết phục.”

Bạch Từ hôm qua đã phổ biến cho Lâm Vân Khởi các loại bùa chú, cậu hồi tưởng lại và nói: “...Bùa đào hoa dễ thu hút các cô gái nhỏ, khi tặng đi dễ được nhận hơn.”

La Thất rất khinh thường những người như vậy: “Chắc hẳn những chuyện tương tự, họ đã làm không ít.”

Tích lũy đủ nhiều, cái ác nhỏ cũng có thể gây ra cái ác lớn, bị Bạch Từ thu hút không có gì lạ.

May mắn thay, ba người này chưa đến mức thực sự lừa tiền lừa sắc, nếu không thì không chỉ đơn giản là viết thư tỏ tình như vậy.

Biết được nguyên nhân dị vật có thể hại người, Nhiếp Ngôn yêu cầu các thí sinh dựa trên việc có nói dối sau khi đến khách sạn hay không, chia thành hai đội.

Lâm Vân Khởi, người vạch trần sự giả dối, với mục đích tham gia không đơn thuần, tự giác đứng vào đội "dối trá". Không lâu sau, Bạch Từ cũng đứng sang.

Lâm Vân Khởi tò mò: “Anh cũng nói dối à?”

"..." Quá nhiều rồi.

Bạch Từ mặt không đổi sắc: “Tôi không chắc chắn.”

Lâm Vân Khởi tỏ ra thấu hiểu, con người trong cuộc sống vô thức sẽ nói một vài lời nói dối, việc này đôi khi ngay cả bản thân cũng không nhận ra.

Nhiếp Ngôn và Lâm Phán Nhiên nhìn nhau, Lâm Phán Nhiên đi đến trước mặt các thí sinh chưa từng nói dối, hỏi có ai muốn rút lui không.

Mọi người nhìn nhau, cuối cùng có vài người bước ra, họ không sợ nguy hiểm, nhưng Tổ đặc biệt đến nay vẫn chưa tìm ra nguồn gốc nguy hiểm, điều này khiến người ta có chút bất an.

Lâm Phán Nhiên cũng không hề trách mắng, quay đầu nói với người mặt sẹo: “Phàn Minh, anh đem bọn họ đưa đến thành phố.”

Khuôn mặt sẹo: “Không làm được.”

Ý của hắn là, hắn cũng nói dối.

Lâm Phán Nhiên nhìn Giám khảo Khổng, Giám khảo Khổng nhịn ý nghĩ oán trách nhìn Bạch Từ, hỏi: “Giúp người khác che giấu lời nói dối, có tính là nói dối không?”

Lâm Phán Nhiên: “...Rút lui đi.”

Giám khảo Khổng trở về vị trí cũ.

Cuối cùng La Thất đưa người đi.

Còn những người đã nói dối nếu đưa đi ngược lại có thể hại họ, điều cấp bách là phải làm rõ loại dị vật. Họ vẫn chưa hiểu, dị vật ẩn náu này làm sao có thể chịu đựng được sự cám dỗ của Lâm Vân Khởi.

"Làm phiền một chút," Lâm Vân Khởi nghiêm túc hỏi, “Tôi muốn hỏi cuộc thi này còn tiếp tục không?”

Cậu còn có báo cáo phải viết đó.

Nhiếp Ngôn tự nhiên hiểu Lâm Vân Khởi đang nghĩ gì, thầm thấy đau đầu, người khác thì lo giữ mạng, Lâm Vân Khởi thì vẫn đang nghĩ cách vạch trần sự giả dối.

Lâm Phán Nhiên: “Đương nhiên tiếp tục, bây giờ chính là vòng thứ hai.”

Lâm Vân Khởi đứng dậy: “Vậy thì tốt.”

Cậu thay đổi vẻ lười biếng trước đó, đứng dậy vỗ tay: “Các bạn thí sinh, Lâm Vân Khởi xem bói, nghịch chuyển cuộc đời bạn! Nếu bạn đang gặp phải sự bối rối trên con đường đời, bạn có thể đến sảnh tầng dưới tìm tôi bất cứ lúc nào, một lần một trăm tệ, tôi sẽ chờ các bạn ở đó.”

Lâm Vân Khởi đi một cách phóng khoáng, để lại một khoảng lặng.

“Hắn điên rồi sao?”

Người nói là Tôn Địch Dương. Sau khi Lâm Vân Khởi nói muốn xem bói cho người khác, có thí sinh tò mò muốn đi xem. Tôn Địch Dương không ngoại lệ đã nói cho họ biết bộ mặt thật của Lâm Vân Khởi—

“Mục đích hắn ta đến đây để viết báo cáo vạch trần sự giả dối để thu hút sự chú ý đó.”

“Tên lừa đảo này, căn bản không tin vào quỷ thần.”

Tôn Địch Dương càng thể hiện gay gắt, người khác càng hứng thú, không tin ma quỷ mà lại có thể vượt qua vòng loại, đây mới là điều thật sự kỳ lạ.

Trong một buổi chiều, chỗ Lâm Vân Khởi bị vây kín không lọt một giọt nước.

“Tháng sau tôi hai mươi lăm tuổi rồi, mấy lần muốn thi vào Tổ đặc biệt đều thất bại, cậu xem tôi có còn cơ hội không?”

“Cơ hội này không phải đã đến rồi sao. Đến sinh nhật, cứ ước một điều, đảm bảo linh nghiệm.”

La Thất đúng lúc quay lại vừa hay nhìn thấy cảnh này, mặt đầy phức tạp nói: “Con ngạ quỷ kia mà nghe được cũng phải rơi nước mắt.”

“Xem xem cuộc thi này ai đứng nhất?”

“Đương nhiên là tôi.”

Lâm Vân Khởi trả lời gần như không cần suy nghĩ, các thí sinh đến đây cũng chỉ là để giải trí, đương nhiên họ cũng nhìn ra đối phương đang tính toán điều gì.

Đây là muốn dùng bản thân làm mồi, dẫn dị vật ra.

Trong thời gian đó, Tôn Địch Dương cũng âm thầm thúc đẩy muốn đổ thêm dầu vào lửa, tên này ban đầu là vì phẫn nộ, sau đó lại gặp ai cũng nói, rõ ràng là muốn chứng minh sự thật về việc nói dối của Lâm Vân Khởi.

Cách đó không xa.

Lâm Phán Nhiên cau mày: “Bạch Từ đối với Lâm Vân Khởi rất khác biệt, tôi lo hành vi của Tôn Địch Dương sẽ chọc giận anh ta.”

Nhiếp Ngôn: “Tự chuốc lấy thôi.”

Lâm Phán Nhiên cũng rất coi thường loại học viên này, Tôn Địch Dương tính toán rất giỏi, muốn chuyển sự chú ý của dị vật sang Lâm Vân Khởi, như vậy thì hắn – người mà ngày đầu tiên đã gặp nguy hiểm vì nói dối, ngược lại có thể đứng ngoài cuộc.

Lâm Phán Nhiên lắc đầu, hỏi: “Bạch Từ và Lâm Vân Khởi, rốt cuộc có quan hệ gì?”

"Không thể hiểu được." Nhiếp Ngôn không che giấu sự khó hiểu trên lông mày.

Theo lý mà nói, Bạch Từ dù có cảm tình với một người, cũng không cần phải rầm rộ như vậy.

Từ đầu đến cuối, không ai né tránh.

Lâm Phán Nhiên: “Vậy họ quen nhau như thế nào?”

Nhiếp Ngôn: “Có quỷ mới biết.”

Lâm Phán Nhiên có thể chắc chắn việc gần đây Nhiếp Ngôn trở nên cáu kỉnh hơi mọi khi.

Phía trước, Lâm Vân Khởi vẫn đang vui vẻ triển khai nghề tay trái.

Thử đặt mình vào vị trí của Lâm Phán Nhiên, cô nghĩ nếu thành phố của mình cũng có một nhà vô thần biết xem bói như vậy, cô ước chừng cũng sẽ cáu kỉnh.

Một buổi chiều nói đến khô cả họng, không có chuyện gì xảy ra, Lâm Vân Khởi tạm thời dọn hàng, chuẩn bị về phòng tắm rửa, rồi đi ăn tối.

Tầng mười bốn cộng với cậu chỉ có ba thí sinh ở, lúc này cầu thang càng yên tĩnh lạ thường.

Mặt đất không có thảm, mỗi tiếng bước chân đều rõ ràng đến lạ. Hai bên tường không rộng, lối đi lại hẹp dường như muốn ép không khí lại, tất cả những người bước vào đây giống như vừa bước vào một chiếc hộp dài sâu thẳm và kỳ dị.

Dường như cảm nhận được một sự bất thường không thể diễn tả, Lâm Vân Khởi không động đậy gì mà tiếp tục đi về phía trước. Khi quẹt thẻ cửa, cậu hơi nghiêng người, đảm bảo không đối diện trực tiếp với cánh cửa.

Trong phòng khách không có người lạ đột nhập, sợi tóc kẹp ở khe cửa buổi sáng vẫn còn đó. Tuy nhiên, khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, cơn gió thổi qua lại mang theo mùi máu tanh nồng nặc.

Lâm Vân Khởi bản năng nhìn theo hướng mùi máu, chiếc gương soi trong khách sạn được đặt gần cửa, bốn chữ "Người nói dối phải chết" bất ngờ đập vào mắt cậu. Máu vẫn chưa khô, mỗi chữ dường như còn dính chút lông con gì đó, các đường nét cũng không thẳng hàng, trông vô cùng méo mó.

Tòa nhà thương mại đối diện khiến phòng khách thông gió không tốt.

Lâm Vân Khởi mở cửa để mùi máu tan đi, vừa định gọi điện cho Nhiếp Ngôn thì trùng hợp thang máy vang lên tiếng "ting", Bạch Từ bước ra từ trong.

Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Vân Khởi nhún vai.

Thấy những chữ trên gương, Bạch Từ cười lạnh: “Giả thần giả quỷ.”

Lâm Vân Khởi gật đầu, đồng ý với quan điểm đó.

Không lâu sau, Nhiếp Ngôn và Lâm Phán Nhiên được gọi đến, Lâm Phán Nhiên nhìn một cái rồi không nán lại lâu: “Tôi đi kiểm tra camera trước.”

Nhiếp Ngôn dùng tăm bông thấm một ít máu, đưa lên mũi ngửi: “Là máu gà.”

Lâm Vân Khởi: “Cái này cũng ngửi ra được sao?”

Người xưa có câu "gà gáy vang, vạn quỷ trốn", công việc của Nhiếp Ngôn thỉnh thoảng sẽ dùng đến máu gà, ít nhiều cũng có thể cảm nhận được.

"Tôi cũng đoán thôi," anh nói, “Sáng nay thấy người giao hàng mang đến một giỏ gà lớn.”

Dân gian truyền miệng có tin hay không là một chuyện, đã từng nghe nói hay chưa lại là một chuyện khác. Lâm Vân Khởi hứng thú nói: “Tục ngữ có câu máu gà ngoại trừ trừ được vận xui, còn có thể trừ tà, đối phương lại dùng máu gà để hù dọa người, xem ra kiến thức lý thuyết còn kém tôi xa.”

“...”

Nhiếp Ngôn có lý do để tin rằng thủ phạm cố tình muốn tạo vẻ thần bí nên cố ý chọn máu gà để tạo cảm giác cao siêu khó lường.

Tuy nhiên, đối tượng hắn trêu chọc là Lâm Vân Khởi, rõ ràng là "gậy ông đập lưng ông".

Khi Lâm Phán Nhiên lên lầu một lần nữa, cô còn dẫn theo một người, là một khuôn mặt xa lạ, cả người y như vừa bước ra từ quan tài, cơ bắp cứng đờ.

"Đây là một đồng nghiệp trong nhóm chúng tôi," Lâm Phán Nhiên giới thiệu, “Họ Chu, Chu Tư Môn.”

Chu Tư Môn cũng là tạm thời đến giúp đỡ một chuyến, dù sao anh ta giỏi nhất cũng là việc phát hiện và truy tung tàn dư của dị vật.

Chu Tư Môn không thích gần gũi với người khác, không chào hỏi ai, một mình đứng đối diện gương nghiên cứu.

Lâm Vân Khởi đứng một bên chờ kết quả, bỗng nảy ra ý hỏi: “Công việc của các anh là xử lý các sự kiện không thể tin được, vậy bản thân cũng nên có những năng lực độc đáo nào đó chứ.”

Lâm Phán Nhiên mặt không đổi sắc nói dối: "Thiết đầu công, co xương công..." Nói rồi giả vờ đùa nhìn Chu Tư Môn, nói: “Nhưng anh ấy thì rất lợi hại.”

Lâm Vân Khởi làm bộ lắng nghe.

“Truyền thuyết kể rằng anh ấy từng giúp một oán linh rửa sạch oan ức, nhưng oán linh đến cùng cũng không quên được chuyện cũ, không muốn hóa giải oán hận. Tuy nhiên, để báo đáp Chu Tư Môn, nó cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh giúp đỡ. Hơn nữa, oán linh đó còn dùng tên của anh ấy để đặt tên cho mình, gọi là Tiểu Tư.”

Lâm Vân Khởi nghe rất say sưa: “Câu chuyện rất sáng tạo.”

Dù sao thì trong các câu chuyện ma thông thường, sau khi oan ức được giải oan, oán niệm thường sẽ tan biến, biến mất khỏi thế gian.

Oán linh phía sau Chu Tư Môn nhếch mép, nở một nụ cười đáng sợ với Lâm Phán Nhiên.

Ngay cả Lâm Phán Nhiên cũng thấy rùng mình, những thứ như oán linh, tốt nhất là ít tiếp xúc thì hơn.

Chu Tư Môn lúc này thẳng lưng, chỉ nói hai chữ: “Camera.”

Lâm Phán Nhiên mượn laptop của Lâm Vân Khởi, bật đoạn camera vừa sao chép.

Mọi người cơ bản đều ngồi cạnh giường để xem, Chu Tư Môn không thích lại gần người khác, đứng một bên.

Lâm Vân Khởi giúp anh ta lấy riêng một chiếc ghế: “Mời ngồi.”

Sau đó lại mang thêm một chiếc ghế nữa, quay ra phía không khí nói: “Tiểu Tư cũng ngồi.”

“...”

Lâm Vân Khởi tiện tay rót nước cho mỗi người một cốc, đưa thêm cho Chu Tư Môn một cốc nữa, tiếp tục quay ra phía không khí nói: “Tiểu Tư cũng uống.”

Chu Tư Môn nhìn cậu thật sâu: “Đa tạ.”

Im lặng một lát, Chu Tư Môn từ từ chỉ sang bên trái, vẫn nói thêm một câu: “Tiểu Tư thực ra ở bên này.”

Nãy giờ Lâm Vân Khởi thật sự là một mình tự nói tự nghe với không khí.

"Ồ~." Lâm Vân Khởi đổi ghế từ bên phải sang bên trái, nhiệt tình nói: “Mời ngồi.”

“...”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro