Chương 24: Một mình
Chương 24: Một mình
Edit: Cá Mây
“Cứ xem camera giám sát trước đã.” Lâm Phán Nhiên phá vỡ bầu không khí kỳ quái.
Thấy Lâm Vân Khởi một mình nói nhảm với không khí, oán linh lộ ra nụ cười âm u về phía cậu, cảnh tượng này thật sự khiến người ta rợn tóc gáy. Sau khi Lâm Phán Nhiên lên tiếng, Lâm Vân Khởi không còn tiếp đãi "khách" nữa mà lặng lẽ đứng một bên cùng xem.
Độ rõ nét của camera giám sát chỉ ở mức trung bình, thời gian được tua lại đến khi Lâm Vân Khởi rời khỏi phòng vào buổi sáng, trong quá trình này đã được tua nhanh gấp mấy lần hành lang từ đầu đến cuối đều không hề xuất hiện thêm một người nào khác.
Lâm Phán Nhiên ngẩng đầu nhìn Chu Tư Môn, người sau lắc đầu, ý nói không cảm thấy có vấn đề gì về sự hỗn loạn của từ trường.
Có vài điều không tiện thảo luận trước mặt Lâm Vân Khởi, trừ Bạch Từ, những người khác lần lượt đứng dậy rời đi.
Không lâu sau, Lâm Vân Khởi đột nhiên đuổi theo ra ngoài, hỏi Chu Tư Môn đang đợi thang máy: “Tiểu Tư cũng đi rồi sao?”
Chu Tư Môn sững sờ một chút, nói rằng nó vẫn luôn đi cùng mình.
“Vậy thì tốt, nếu không trong phòng lại nhiều thêm một "người bạn", thì cũng thật kỳ quái."
“…” Còn có ai kỳ lạ hơn cậu nữa à?
Tận mắt nhìn Lâm Vân Khởi đóng cửa phòng, Chu Tư Môn quay đầu sang, nói với oán linh: “Đừng làm những hành động quá đáng.”
“Linh hồn đó rất ngon,” dưới khuôn mặt trắng bệch, nụ cười của oán linh lộ ra vẻ yếu ớt kỳ lạ, “nhưng tôi sẽ không ăn cậu ta, mà có muốn cũng không ăn được cậu ta.”
“Vậy thì tốt.” Chu Tư Môn chậm rãi nói: “Phải lễ phép.”
“…” Đôi mắt đen kịt của oán linh cứng đờ lại một chút, không thể không nói Lâm Vân Khởi quả thật khá lễ phép.
Nhiếp Ngôn và Lâm Phán Nhiên ở tầng 13, chỉ cách nhau một tầng cả hai đi bộ xuống cầu thang. Trong suốt quãng đường, Lâm Phán Nhiên luôn cau mày, khi sắp bước xuống bậc thang cuối cùng, cô đột nhiên lên tiếng: “Có chút quá khoa trương.”
Ý thức tự bảo vệ của dị vật thực ra luôn khá mạnh, vì vậy chúng thích nhất là gây nhiễu tín hiệu hoặc bao phủ phạm vi, khiến con mồi không thể thoát ra. Nhưng khách sạn này lại có thể tự do ra vào, tín hiệu từ đầu đến cuối không hề bị nhiễu. Thậm chí bây giờ còn tạo ra những lời tiên tri bí ẩn để hại người.
Lâm Phán Nhiên: “Anh nghĩ đối phương có âm mưu gì?”
Nhiếp Ngôn: “Trước hết có thể loại bỏ một lựa chọn sai.”
“… Lâm Vân Khởi sao?” Lâm Phán Nhiên nói: “Dị vật lần này thật sự đối xử với mọi người rất công bằng.”
Dường như điều kiện ra tay với tất cả mọi người chỉ có một: nói dối.
Chuyện của Lâm Vân Khởi vẫn chưa được giải quyết thì lúc này dưới lầu đột nhiên truyền đến một tiếng kêu kinh hãi. Không phân biệt được âm thanh phát ra từ tầng nào, họ chỉ đành xuống từng tầng một.
Động tĩnh quá lớn, cửa bên ngoài lại được thay bằng vật liệu khá mỏng, ngay cả Lâm Vân Khởi đang ở trong phòng cũng nghe thấy. Cậu gọi cho La Thất cách điện thoại vẫn có thể nghe thấy tiếng một nhóm người đi lại nói chuyện.
“Có chuyện gì vậy?”
“Vừa nãy Tôn Địch Dương đang loan tin cậu xem bói là lừa đảo, nói được một lúc thì lưỡi rụng mất.”
“…”
Tôn Địch Dương đã được đưa ra sảnh chờ xe cấp cứu, khi Lâm Vân Khởi chạy xuống thì sự hỗn loạn đã lắng xuống, cậu nhìn quanh một lượt phát hiện thiếu hai thí sinh.
“Hai người đó là đồng bọn của Tôn Địch Dương, tinh thần bị kích động không ít, la hét đòi rời khỏi khách sạn.” La Thất cười khẩy một tiếng: “Khi giám khảo ngăn cản, hai tên ngốc đó còn lớn tiếng nói nếu không cho họ đi thì sẽ công bố lên mạng, nói chúng ta xâm phạm quyền tự do cá nhân.”
Đang nói thì phía trước đột nhiên truyền đến một tiếng động lớn.
Giám khảo Khổng ra ngoài nhìn một chút, khi trở về thì thở dài: “Hai đứa trẻ kia chạy xe ra ngoài, xe đâm vào cây rồi.”
Xe đâm vào cây chỉ là chuyện nhỏ, khi hai người được cứu ra tình hình chỉ khá hơn Tôn Địch Dương một chút, mặc dù lưỡi vẫn còn, nhưng lại nôn ra rất nhiều máu, trong máu còn xuất hiện bọt thịt.
“Giương đông kích tây sao? Trước tiên tạo ra chữ máu để thu hút sự chú ý, nhân cơ hội đó lại ra tay với những người khác.”
Lâm Vân Khởi suy nghĩ một chút, nhanh chóng phủ nhận khả năng này, một lần hại ba người, ít nhiều cũng phải chuẩn bị kỹ lưỡng từ sớm. Cậu không còn tự nói một mình nữa, nhận ra Bạch Từ đang đứng bên cạnh, liền giao tiếp: “Thủ đoạn gây án của đối phương hình như ngày càng kịch liệt.”
Tôn Địch Dương bị đứt lưỡi, còn chữ máu "kẻ nói dối phải chết" trên tấm gương rõ ràng là nhắm vào mạng sống của cậu.
Bạch Từ đi đến vũng máu phía trước xem xét, dường như nhận ra điều gì đó, quay lại nói: “Trong máu có gì đó.”
Lâm Vân Khởi nhìn xuống, đúng là có một ít chất lỏng nhớt sáng bóng nào đó, nhưng rất nhanh đã tan chảy biến mất.
Đối diện, Lâm Phán Nhiên đi đến bên cạnh Nhiếp Ngôn, lắc đầu: “Tư Môn không cảm nhận được khí tức của dị vật.”
“Không phải dị vật.”
“Hử?” Lâm Phán Nhiên nghi ngờ đáp một tiếng, sau đó nói: “Có đạo lý, dị vật ra tay hại người, không thể nào không gây tiếng động.”
Nhưng trong khách sạn lại thực sự còn sót lại một số khí tức của dị vật.
Nhiếp Ngôn nhìn cô: “Trước tiên hãy chuyển hướng điều tra sang con người, đặc biệt kiểm tra các nhân viên nội bộ khách sạn.”
Là mục tiêu tiếp theo của hung thủ, Lâm Vân Khởi đương nhiên không thể ngồi yên chịu chết, cậu trước tiên kiểm tra các đoạn camera giám sát liên quan đến Tôn Địch Dương và những người khác.
Bạch Từ ngồi bên cạnh cùng xem: “Dừng lại một chút.”
Lâm Vân Khởi tạm dừng, video dừng lại ở cảnh Tôn Địch Dương rời khỏi phòng vào buổi sáng, phóng to lên, mơ hồ có thể thấy hắn ta dường như đã liếm môi một cái. Khi video phát lại, cứ khoảng năm sáu phút, Tôn Địch Dương lại mím môi.
“Trông hắn ta hình như luôn trong trạng thái khô miệng khát nước.” Lâm Vân Khởi bật lại đoạn phim của ngày hôm trước, lúc đó Tôn Địch Dương không có thói quen này.
Không lâu sau khi xe cấp cứu rời đi, có nhân viên chuyên nghiệp đến phòng Tôn Địch Dương lấy mẫu, Lâm Vân Khởi phỏng đoán hiệu quả việc này cũng không lớn. Nếu nói là chất độc, những nạn nhân trước đó đến khách sạn đã làm một loạt kiểm tra, trong cơ thể không phát hiện bất kỳ điều gì bất thường.
Lâm Vân Khởi tìm Nhiếp Ngôn: “Kết quả kiểm tra của những nạn nhân trước đây cuối cùng quy về cái gì?”
“Rất chung chung, nói là nhiễm trùng đường hô hấp nghiêm trọng do virus gây ra.”
Lâm Vân Khởi chợt nghĩ ra điều gì đó: “Thực ra trong một số trường hợp, cơ thể không cảm nhận được sự xâm nhập từ bên ngoài, ví dụ như tê liệt cục bộ, ký sinh trùng, v...v...”
Ngay khi cậu nói câu trước, trong đầu Nhiếp Ngôn đã hiện ra một loại sinh vật: Cổ trùng.
Nếu là cổ, thì mọi chuyện đã có thể giải thích được.
Hai người đang nói chuyện, bạn học cũ của Lâm Vân Khởi đột nhiên gọi điện thoại đến hỏi về tiến độ "bóc phốt", cậu đi ra ngoài nghe điện thoại.
Bên cạnh, Lâm Phán Nhiên trầm ngâm: “Có thể cảm nhận được khí tức dị vật yếu ớt, dị vật này lại không bị Lâm Vân Khởi cám dỗ, quả thật có thể là cổ.”
Sức phá hoại của cổ trùng rất lớn, cổ sư lại thường rất bí ẩn, họ không thích dính líu quá nhiều đến thế tục. Lần gần nhất có ví dụ về cổ sư hại người là hơn mười năm trước. Tính cách của họ lại tàn nhẫn, một khi ra tay tuyệt đối không lưu tình, nhưng mấy nạn nhân trước vẫn còn mạng, chỉ bị loét miệng không nói được, hoàn toàn không phù hợp với phong cách của cổ sư.
Nói đi thì cũng phải nói lại, khả năng phân tích và cảm nhận của Lâm Vân Khởi đều là hạng nhất, Lâm Phiên Nhiên không khỏi nảy sinh vài ý định.
Đợi đến khi Lâm Vân Khởi nghe điện thoại xong, quay lại chuẩn bị tiếp tục chủ đề trước đó, vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của Lâm Phán Nhiên.
Lâm Vân Khởi theo bản năng lùi lại một bước.
Lâm Phán Nhiên: “Thật ra cậu có biết không? Văn minh tinh thần quan trọng hơn văn minh vật chất nhiều lắm, tại sao không cân nhắc đến bộ phận phân tích của chúng tôi, bảo hiểm xã hội, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp và quỹ nhà ở đều đầy đủ, đãi ngộ cực kỳ tốt.”
Lâm Vân Khởi chớp chớp mắt.
Lâm Phán Nhiên: “Ví dụ như sự kiện lần này, nếu không phải những người chuyên giải quyết những sự kiện không thể tin nổi như chúng tôi can thiệp, rất có thể nó sẽ được xếp vào loại tai nạn.” Cô nói đầy hào hứng: “Cậu lẽ nào không muốn vừa nhận tiền vừa giúp đỡ nhiều người hơn sao?”
Lâm Vân Khởi bình tĩnh trình bày sự thật: “Một khi tôi "bóc phốt" thành công, một lần được ba mươi vạn, tôi có thể quyên mười vạn, tiêu mười vạn rồi lại gửi tiết kiệm mười vạn.”
Bắt cả tinh thần và vật chất.
“…” Thật sự không dám vươn tới.
Thứ côn trùng này rất khó đề phòng, đặc biệt là những tin tức côn trùng chui vào tai, mũi, họng khi ngủ vẫn xuất hiện hàng năm. Nếu không tìm được kẻ chủ mưu, thì phải luôn sống cẩn trọng, hoặc Lâm Vân Khởi để bảo toàn tính mạng thì làm hộ chiếu ra nước ngoài sinh sống, khả năng hung thủ mang theo côn trùng qua hải quan chắc không lớn.
Những điều này đều không phải điều cậu mong muốn.
“Việc con người huấn luyện động vật hại người có thể truy ngược về hàng trăm thậm chí hàng ngàn năm trước, huấn luyện rắn, huấn luyện chó, huấn luyện sói, thậm chí còn có huấn luyện khỉ và vẹt để giết người. Nhưng dù là loại nào, cũng phải có một điểm kích hoạt.”
Ví dụ như âm thanh, ví dụ như mùi hương…
Lâm Vân Khởi như không có chuyện gì xảy ra trình bày điểm này, chủ động yêu cầu làm mồi nhử, thực hiện kế hoạch "câu cá".
“Rất nguy hiểm.” Nhiếp Ngôn nói.
Mặc dù vậy nhất thời anh cũng không nghĩ ra được cách nào tốt hơn, trừ khi cổ sư đích thân ra tay nếu không rất khó phát hiện tung tích của họ.
Bạch Từ đột nhiên nói với Lâm Vân Khởi: “Tối nay tôi đến phòng khách của cậu ngủ, chúng ta luân phiên canh gác.”
Lâm Vân Khởi sững sờ: “Điều này đồng nghĩa với việc chuyển một phần nguy hiểm sang anh.”
Bạch Từ lắc đầu, nhìn Lâm Phán Nhiên: “Như cô Lâm đây đã nói, văn minh tinh thần quan trọng hơn văn minh vật chất rất nhiều, là con người, chúng ta có nghĩa vụ giúp đỡ nhiều người hơn.”
Lâm Phán Nhiên: “…”
Bạch Từ nghiêm nghị nói: “Xin hãy để tôi giúp đỡ cậu.”
Lâm Vân Khởi suy nghĩ một chút, một mình cậu thì đúng là có hơi khó khăn: “Vậy thì làm phiền rồi.” Nói được một nửa, đột nhiên đề nghị: “Thế này nhé, chi phí "bóc phốt" lần này tôi chia cho anh một phần ba, coi như là tiền bảo kê.”
Bạch Từ: “Tôi đã nói rồi, tôi theo đuổi văn minh tinh thần hơn, nếu cậu thực sự có lòng, sau khi về có thể tiếp tục dạy tôi bơi.”
Anh giải thích: “Thật ra tôi vẫn luôn muốn tham gia cuộc thi bơi, cảm nhận không khí cạnh tranh.”
Lâu Khô Cẩu thật sự không thể nghe tiếp được nữa, nó lăn mình trong túi, dùng giọng nói chỉ một người một chó có thể nghe thấy nói: “Vậy thì ngươi đúng là người có tinh thần tốt, văn minh tốt!”
Bạch Từ không chút biểu cảm nhéo cái túi áo.
“…”
Bắt đầu từ hàm răng, Lâu Khô Cẩu lặng lẽ tự lắp ráp lại hộp sọ của mình.
Buổi tối đầu bếp làm bánh phô mai.
Thức ăn nhiều calo không mấy được ưa chuộng, đa số mọi người đều ăn không nhiều, may mắn là có trà bạc hà uống kèm cũng đỡ ngấy không ít.
Lâm Vân Khởi hiếm khi ăn ít như vậy, cậu cũng không tự phụ, trong tình huống này ăn ít đồ ăn có lẽ an toàn hơn.
Bạch Từ vốn dĩ ăn ít, lặng lẽ đợi cậu ăn xong, sau đó cùng nhau về phòng.
Ở bàn đối diện, Lâm Phiên Nhiên lặng lẽ quan sát, nói nhỏ: “Tôi luôn cảm thấy Bạch Từ đang chiếm tiện nghi của người khác.”
“Tự tin lên, anh ta chính là đang chiếm tiện nghi,” La Thất cùng ăn cơm ở bàn đó, “hơn nữa còn lấy cái cớ xây dựng văn minh tinh thần cá nhân.”
Nói xong, hắn ta thở dài một tiếng nặng nề, nếu mình có được cái mặt dày như vậy thì đã không đến nỗi vẫn còn độc thân đến bây giờ.
…
Một giờ sáng, căn phòng cuối cùng còn sáng đèn cũng đã tắt.
Sự tĩnh lặng của màn đêm hoàn toàn bao trùm.
Bạch Từ: “Cậu ngủ trước đi, sau ba giờ tôi sẽ ngủ.”
Lâm Vân Khởi đặt một chiếc lá vào tay anh.
“Buổi tối ly trà bạc hà tôi uống kia ở giữa còn lẫn một mùi hương kì lạ.”
Chỉ cần nhấp một ngụm, mùi hương đó dường như cứ mãi không tan trong miệng. Phát hiện chiếc lá ngâm trong ly lớn hơn lá bạc hà bình thường rất nhiều, cậu đã đặc biệt lén lút mang chiếc lá đó ra ngoài.
Bạch Từ gật đầu, đặt chiếc lá lên bậu cửa sổ, đảm bảo gió thổi mùi hương tản đi nhanh hơn: “Ngủ đi.”
Lâm Vân Khởi cũng không làm bộ, nằm ngửa trên giường, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Đối mặt với dáng vẻ đang an tĩnh ngủ kia , Bạch Từ chỉ có một suy nghĩ… thật đẹp mắt.
Sau khi tiếng thở dần ổn định, Lâu Khô Cẩu bò ra khỏi túi của Bạch Từ, một chân trước chống cằm, đầu chó nghiêng đi thưởng thức: “Đúng là đẹp thật.”
Theo thẩm mỹ của con người mà nói, Lâm Vân Khởi được coi là hoàn mỹ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro