Chương 25: Không Xứng

Chương 25: Không Xứng

Edit: Cá Mây

Lông mi dài, làn da như ngọc... Lâu Khô Cẩu: “Trong trường hợp bình thường, chẳng phải là nên lén hôn lúc cậu ta đang ngủ sao?”

Bạch Từ lãnh đạm nói: “Trong trường hợp bình thường, con người khi ngủ không có tính công kích.”

Lâu Khô Cẩu hiểu ngay: “Chủ nhân không muốn thừa lúc người khác gặp nguy hiểm.”

Bạch Từ không nói gì, hơi nghiêng người đứng sang một bên.

Không còn thứ chướng mắt cản trở, những con muỗi ban nãy vẫn lượn lờ ngoài cửa sổ cuối cùng cũng tìm được cơ hội, chúng lao thẳng về phía Lâm Vân Khởi. Nhìn thấy chúng sắp tiếp cận nguồn máu tươi ngon, chỉ nghe một tiếng "tách", bàn tay đang đặt trên bụng nhẹ nhàng vỗ một cái, con muỗi lập tức tan tành.

Lâm Vân Khởi lại trở về tư thế ban đầu, gương mặt khi ngủ vẫn tĩnh lặng và xinh đẹp.

“...”

Chân của Lâu Khô Cẩu đẩy lên, thành thạo lắp lại cái cằm đang kinh ngạc của mình. Lâu sau, nó vẫn không dám phát ra tiếng động, rón rén đi đến bên cạnh Bạch Từ, dùng khẩu hình hỏi: “Cậu ấy... thật sự đang ngủ sao?”

Bạch Từ gật đầu.

Lâu Khô Cẩu tiếp tục định dùng khẩu hình để nói chuyện, Bạch Từ lạnh lùng liếc nó một cái: “Ta không có thời gian rảnh để đọc khẩu hình của ngươi.”

“...”

Dù đã nói là một người ngủ ba tiếng, nhưng đến bốn giờ, Bạch Từ vẫn không gọi Lâm Vân Khởi dậy.

Bốn giờ mười phút sáng.

Có tiếng động phát ra từ bệ cửa sổ, Lâm Vân Khởi dường như cảm nhận được điều gì từ từ mở mắt, đang định hỏi mấy giờ rồi thì thấy Bạch Từ ra hiệu im lặng.

Vài giây sau, một chút ánh sáng mờ nhạt lóe lên trong phòng, Lâm Vân Khởi úp lòng bàn tay lên đèn pin điện thoại, đảm bảo chỉ để lộ một chút ánh sáng, cả người cậu chậm rãi di chuyển về phía cửa sổ.

Trên bệ cửa sổ là chiếc lá cậu mang về, bảy tám con sâu non trong suốt màu trắng đang bò lúc nhúc trên đó.

"Đúng như cậu dự đoán." Giọng Bạch Từ vang lên từ phía sau: “Là côn trùng.”

Lâm Vân Khởi khẽ nói: “Làm gì có chuyện lưỡi tự động vỡ vụn? Trước đó cơ thể nạn nhân hẳn đã có vấn đề, chỉ là chưa nhận ra thôi.”

Khi Lâm Vân Khởi lại gần nghiên cứu côn trùng, Lâu Khô Cậu lại lén lút bò ra, muốn nói nhỏ với Bạch Từ, đưa ra kiến giải cao siêu.

Kết quả, nó còn chưa kịp bò lên vai thì đã bị một cái vỗ trôi ngược trở lại.

Lâu Khô Cẩu rầu rĩ nói với giọng nhỏ nhất: “Trên đời này không có gì đáng ghét hơn côn trùng, thảo nào mùi hương lại phân tán như vậy.”

Nó vẫn nhớ trong một gian đoạn nào đó khi nó ngủ đông tu luyện, mấy con côn trùng dưới lòng đất đã tràn đến, cố gắng cắn nát bộ lông xinh đẹp của nó, gặm nhấm từng chút thịt bên trong.

Lâm Vân Khởi quét mã để nhận diện loài sinh vật, tiếc là đổi vài phần mềm vẫn không có được đáp án mong muốn. Cuối cùng chỉ có thể dùng lọ thủy tinh đã chuẩn bị sẵn, muốn bỏ cả lá vào lọ, ngày mai mang đi tìm Nhiếp Ngôn.

"Để tôi." Bạch Từ nắm lấy cổ tay cậu, ngăn da Lâm Vân Khởi tiếp xúc trực tiếp.

Tay Bạch Từ rất vững, khi nhặt chiếc lá lên, những con côn trùng trên đó không hề hay biết, tất cả giống như rác rưởi bị nhét vào lọ thủy tinh.

Sáng hôm sau, xác nhận côn trùng bị mùi lá cây thu hút, Lâm Vân Khởi chạy đi kiểm tra camera giám sát xem ai đã chạm vào ly nước của mình.

Camera giám sát của khách sạn không thể bao phủ mọi ngóc ngách, việc pha chế đồ uống ở đây do nhân viên thực tập phụ trách, nhưng người thực sự quyết định Lâm Vân Khởi uống gì là người phục vụ mang món ăn lên.

Lâm Vân Khởi chụp lại chính diện người phục vụ trong video, hỏi thăm người bảo vệ đang lén hút thuốc bên ngoài phòng giám sát, không ngờ người bảo vệ lại có ấn tượng.

“Hắn tên là Cố Kim Lan, mới đến năm nay.”

Vì người này có cái tên giống con gái, nên người bảo vệ vẫn luôn nhớ.

Cố Kim Lan trông rất thanh tú, đôi mắt trong như nước, dù video có mờ cũng không làm lu mờ được.

Lâm Vân Khởi còn chưa kịp gặp mặt đối phương thì lại có một chuyện khác xảy ra.

Vài tuyển thủ được đưa đến bệnh viện, trên cửa sổ phòng bệnh của họ đồng loạt xuất hiện dòng chữ "Ngày chết sắp đến". Nữ y tá trực đêm qua giật mình, đến giờ vẫn chưa hoàn hồn.

La Thất mang tin đến đồng thời khoát tay: “Để tránh gây hoảng loạn, tin tức đã bị phong tỏa.”

Lâm Vân Khởi: “Có thể phong tỏa được sao?”

Trong thời đại thông tin này, chuyện càng muốn giấu kín càng khó giấu, bị vạch trần chỉ việc là sớm muộn.

"Tất nhiên." La Thất nói rất chắc chắn: “Thực tế, những năm gần đây chúng tôi đã xây dựng mối quan hệ với mảng truyền thông và quan hệ công chúng sâu sắc hơn cậu tưởng rất nhiều.”

Một trong những nguyên tắc của ngành họ là giữ bí mật.

La Thất không hiểu: “Cậu nói mục đích của nghi phạm khi làm vậy là gì? Trừng trị cái ác, ca ngợi cái thiện?”

Cổ sư tính tình quái gở, họ thường xuyên giao tiếp với côn trùng, hoàn toàn không quan tâm gì đến chuyện nhân tình thế thái. Trừng phạt kẻ nói dối, quá trình lại còn khoa trương như vậy, đối với cổ sư bình thường mà nói, đầu óc có vấn đề cũng không làm ra chuyện này.

Lâm Vân Khởi nghĩ ra một đáp án: “Độ chú ý.”

La Thất không nghĩ ngợi gì lắc đầu phủ định.

Cổ sư thà biến mất khỏi xã hội, danh tiếng ngược lại với họ lại là gánh nặng.

Việc thảo luận động cơ gây án có thể để sau khi bắt được người, Lâm Vân Khởi lấy lọ thủy tinh trong túi ra đưa qua: “Tôi không tìm thấy đội trưởng Nhiếp.”

La Thất cũng ghét côn trùng đến cực điểm, hận không thể dùng khăn tay bọc lấy.

Đến trưa, Lâm Vân Khởi cũng không thấy Nhiếp Ngôn.

Liên tiếp xảy ra tai nạn, hôm nay số người đến phòng ăn giảm đi một nửa. Lâm Vân Khởi ngồi trong không gian bỗng trở nên rộng rãi này vẫn bình tĩnh chờ món.

Không hề bị ảnh hưởng bởi chút cắn rứt lươnng tâm nào, Cố Kim Lan vẫn như hôm qua, đến phục vụ món ăn cho cậu.

Lâm Vân Khởi lần đầu tiên quan sát kỹ người này, mi thanh mục tú. Buổi trưa khách sạn chuẩn bị trà sữa, gã ta còn đặc biệt xoay quai cốc về phía Lâm Vân Khởi để tiện cầm.

"Xem ra hôm nay tâm trạng cậu khá tốt." Lâm Vân Khởi cười nói.

Cố Kim Lan lại thừa nhận một cách rất tự nhiên, không chút chột dạ, như thể gã đã đoán chắc những người này không thể làm gì mình: “Gần đây tôi đang tự học về luật pháp.”

Lâm Vân Khởi mỉm cười giao lưu với gã: “Có gì tâm đắc không?”

Cố Kim Lan nghiêm túc nói: “Luật pháp có nói, nghi ngờ thì vô tội.”

Nói xong, gã lại bận rộn phục vụ món cho khách tiếp theo.

Khi Bạch Từ đến nhà hàng, vừa đúng lúc chứng kiến cảnh này.

Lâm Vân Khởi giành quyền nói trước khi anh kịp chào hỏi: “Muốn bắt được kẻ phạm tội đang có tang vật rất khó.”

Bạch Từ gật đầu.

Không có chứng cứ thì không thể tùy tiện bắt người, việc cổ sư gây hại không liên quan đến khoảng cách, dù bây giờ có đưa tất cả mọi người đi, cũng không thay đổi được gì.

Lâu Khô Cẩu vốn dĩ lạnh lùng đen tối, hả hê vì Nhiếp Ngôn bên kia còn bận rộn nhiều việc, nhân lúc Lâm Vân Khởi đi lấy trái cây miễn phí, nó đưa ra "cao kiến": “Cá lớn nuốt cá bé, đặt ra những quy tắc ràng buộc này, cuối cùng chẳng phải tự trói tay chân mình sao?”

Vừa dứt lời, bị Bạch Từ vô cảm vỗ nát: “Đây cũng là cá lớn nuốt cá bé.”

Lâu Khô Cẩu: “...”

Nếu nó là người, bây giờ nó sẽ đi tìm luật sư kiện Bạch Từ! Kiện cho hắn ngồi tù mọt gông!!!!

Tất nhiên, câu này nó chỉ dám giữ trong lòng, bề ngoài chó xương vẫn phải im lặng lắp ráp lại những mảnh xương bị đánh tan.

Nhiếp Ngôn mãi đến chiều mới về.

Cố Kim Lan dường như rất thích thú với quá trình phục vụ bữa ăn cho họ, chỉ thay đổi thủ đoạn ra tay trong thức ăn.

Lâm Vân Khởi liếc nhìn Nhiếp Ngôn đang ngồi ở bàn bên cạnh: “Gã ta chính là kẻ chơi côn trùng.”

Không biết nhận tin tức từ đâu, Nhiếp Ngôn dường như cũng xác nhận được thân phận của Cố Kim Lan, gật đầu nói: “Ban ngày tôi ra ngoài thử vận may, thông qua người quen tìm được người huấn luyện côn trùng, từ đó xác định được thân phận của gã.”

“Như vậy cũng được sao?”

Nhiếp Ngôn gật đầu: “Những nghề hiếm gặp thường là truyền thừa từ gia tộc, theo những gì tôi tìm hiểu, Cố Kim Lan trong quá trình trưởng thành đã bị người thân bỏ bê một thời gian dài.”

La Thất bổ sung thêm: “Tôi đã xem lại hồ sơ các vụ án trước đây, trước đó cứ bảy ngày lại có một nạn nhân cố định, Cố Kim Lan này chính là sợ người khác không phát hiện ra điều bất thường.”

"Sự chú ý của công chúng," Nhiếp Ngôn đưa ra kết luận giống với Lâm Vân Khởi, “Gã ta muốn được chú ý.”

La Thất có chút ngượng ngùng, dù sao không lâu trước đó hắn còn hùng hồn nói rằng đó không thể là động cơ gây án.

Lâm Vân Khởi dừng động tác gắp thức ăn: "Trên thực tế, đại đa số nghi phạm có tính chất trừng phạt đều cho rằng mình đang thay trời hành đạo, họ khao khát sự công nhận của công chúng, điều đó nếu đạt được sẽ như một sự khoái lạc khi được đứng trên luật pháp, đại loại như "ta chính là Thần"."

“...Những vụ án trước đó không được đưa tin rộng rãi, gần đây khách sạn lại tạm dừng việc đón khách, những điều này rõ ràng đã chọc giận gã ta.”

Nhiếp Ngôn nói về một chủ đề không liên quan: “Có thể thấy, gần đây cậu đang rất nỗ lực học tâm lý học.”

Lâm Vân Khởi gật đầu: “Tri thức là sức mạnh.”

Nhiếp Ngôn không bày tỏ ý kiến, La Thất cười gượng một tiếng.

Tư duy triết học cộng với kiến thức tâm lý học, Lâm Vân Khởi lại gia cố thêm một lớp kính chống đạn bên ngoài thế giới quan vững chắc của mình.

Làm tốt lắm!

Nhiếp Ngôn lại mở miệng: “Việc muốn có được sự chú ý của công chúng cũng là điểm yếu của gã ta, đúng rồi, cậu...”

Chưa nói hết lời, Lâm Vân Khởi đã vỗ tay một cái: “Tôi hiểu rồi, yên tâm, tôi sẽ làm tốt chuyện này.”

Thậm chí còn chưa ăn xong, cậu đã vội vã trở về phòng.

La Thất ngạc nhiên hỏi: “Đội trưởng, anh muốn cậu ta làm gì?”

Nhiếp Ngôn hiếm khi ngẩn người một lát: “Tôi không hề chuẩn bị cho cậu ta làm gì cả.”

Anh chỉ muốn nhắc nhở Lâm Vân Khởi cẩn thận một chút, Cố Kim Lan sẽ không dễ dàng bỏ cuộc, chỉ là không biết vế sau đã bị hiểu lầm thành cái gì.

Ngoài cửa phòng, Bạch Từ đang đứng tựa vào tường.

Vì một cách ví von vô tình của La Thất trước đó, Lâm Vân Khởi theo phản xạ nghĩ... hắn đến rồi, hắn lại đến thỉnh an rồi!

"Chào buổi tối." Lời chào buổi trưa ở nhà hàng chưa kịp nói ra, dường như trở thành điều tiếc nuối của Bạch Từ, tối nay anh đã đặc biệt đến một chuyến.

Lâm Vân Khởi khóe miệng giật giật đáp lại: “Chào buổi tối, có chuyện gì không?”

Bạch Từ đưa qua một chai cà phê.

“Tối qua ngủ không ngon, tôi nghĩ cậu có lẽ cần cái này.”

Lâm Vân Khởi ngạc nhiên khi anh có thể đoán chính xác suy nghĩ của mình, nhận cà phê và nói lời cảm ơn.

Nhờ có tên ngốc chó xương này, không biết đã ném một khúc xương đi đâu, Bạch Từ tối nay không đi ăn, mà ở lại tìm kiếm một lúc lâu. Lúc này nhìn thấy Lâm Vân Khởi, vẻ mặt anh mới dịu đi đôi chút: “Có tin tức gì mới không?”

Lâm Vân Khởi mở cửa phòng, nói về chuyện của Cố Kim Lan: “Theo lời nhắc nhở của đội trưởng Nhiếp, tôi nghĩ việc phản công thích hợp rất quan trọng.”

Bạch Từ khá hiểu cách xử lý của Nhiếp Ngôn, đối phương không có khả năng đưa ra gợi ý gì. Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng miệng anh lại nói: “Tôi có thể có vinh dự tham quan quá trình phản công của cậu không?”

Trước khi Lâm Vân Khởi trả lời, để được cho phép, Bạch Từ còn đặc biệt bổ sung một câu: “Xem có trả phí.”

“...Miễn phí cũng được.”

Lâm Vân Khởi mời anh vào: “Lát nữa khi tôi viết anh cũng xem xem, có ý kiến gì có thể trực tiếp nêu ra, tôi sẽ sửa đổi tùy theo tình hình.”

Bạch Từ không hỏi cụ thể cậu muốn viết gì, toàn bộ quá trình đều đóng vai trò một khán giả đủ tư cách, im lặng chờ đợi màn trình diễn bắt đầu.

Chọn một nơi có ánh sáng tốt, Lâm Vân Khởi uống một ngụm cà phê, tĩnh tâm viết.

Trong chốc lát, trong phòng khách chỉ còn lại tiếng gõ bàn phím trầm đục.

Trên màn hình máy tính hiện lên một dòng chữ lớn: “Giải mã: Dưới lớp màn bí ẩn, chẳng qua chỉ là một phần băng chìm của khoa học.”

Bạch Từ thầm nghĩ, tiêu đề rất xuất sắc.

“Theo yêu cầu của người bạn học cũ @Quái vật nhỏ trong đồng ngô, tôi đã tự lái xe đến một thành phố khác để tham gia một cuộc thi được cho là cuộc thi linh dị.”

Lâm Vân Khởi không đề cập đến bài kiểm tra sàng lọc và bài kiểm tra cảm ứng bùa chú trong cuộc thi, cậu tập trung vào những sự kiện kỳ lạ liên tiếp xảy ra trong khách sạn. Mục đích của các thí sinh là giải quyết bí ẩn này.

“Ai ngờ từ khi bước vào khách sạn, hết sự kiện kỳ lạ này đến sự kiện kỳ lạ khác liên tục xảy ra.”

“...Nnhững tai nạn liên tiếp cứ nối nhau mà đến dần dần có người tin vào thuyết quỷ thần.”

Quá trình mô tả của Lâm Vân Khởi cố tình tránh mọi đoạn liên quan đến Cố Kim Lan, bao gồm cả đặc điểm của nạn nhân nói dối cũng bị bỏ qua.

“Dù trước mắt mây mù vẫn bao phủ, nhưng tôi tin chắc rằng nhất định có một lý do khoa học hợp lý để giải thích tất cả những điều này.”

Tiếp theo, cậu bắt đầu viết về việc tìm thấy những con côn trùng kỳ lạ trong phòng, kèm theo một bức ảnh rất rõ nét.

“Tôi từ nhỏ đã thích côn trùng, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy loài côn trùng này, nó gần như trong suốt dưới ánh nắng mặt trời, không nhìn thấy mắ, nhưng cái miệng thì rất rõ ràng.”

Người hiện đại đã quen với kiểu đọc nhanh, Lâm Vân Khởi đã chuẩn bị sẵn rất nhiều hình ảnh dáng vẻ côn trùng, thêm vào những chỗ quan trọng, đồng thời cố gắng tối giản văn bản.

Sau khi sửa xong, Lâm Vân Khởi gửi bản thảo này cho người bạn học cũ đã thuê cậu.

“Hay quá! Có bài đăng này, độ hot của tôi có thể tăng lên kha khá!”

Người bạn học cũ rất vui mừng: “Dự kiến sẽ lên hot search, cậu yên tâm tôi cũng sẽ trực tiếp @ cậu.”

Lâm Vân Khởi: “Đừng quên @ thêm một số chuyên gia về côn trùng học, tôi bên này sẽ liên hệ với các ban ngành liên quan và phóng viên địa phương.”

Hai bên bàn bạc thời gian, Lâm Vân Khởi bảo hắn đăng bài trước, sau khi độ hot tăng lên, các chuyên gia cũng sẽ đến.

Đồng thời cậu nhờ La Thất đi theo dõi Cố Kim Lan, đảm bảo đối phương không có động thái bất thường, chủ yếu là tìm cách không để Cố Kim Lan xem điện thoại.

Người không biết chuyện gì đang xảy ra ngoài kia - Cố Kim Lan ki bị theo dõi ngược lại cảm thấy rất kích thích, gã thích cái vẻ cái tổ chức chính thức này không thể làm gì mình.

Trời dần tối, trong đại sảnh bỗng trở nên ồn ào, hai người phục vụ đi ngang qua hành lang, bàn tán về việc bên ngoài có truyền thông đến.

La Thất giả vờ phiền não: “Có khi nào chuyện chữ máu ở bệnh viện bị lộ ra ngoài không?”

Cố Kim Lan cười mà không nói gì.

Gã không tỏ vẻ vội vàng, đảm bảo từng nút áo đều được cài đúng vị trí, gã muốn xem những người này sẽ điều tra những chuyện không chứng cứ này như thế nào, đối phó với truyền thông ra sao.

Bên ngoài có rất nhiều người vây quanh, bao gồm truyền thông, chuyên gia, thí sinh, và cả những người phục vụ hóng chuyện.

Từ khi các chuyên gia giải thích rằng đây có thể là một loài chưa từng được phát hiện trước đây, lúc này Lâm Vân Khởi như các minh tinh được vây quanh, đang chấp nhận phỏng vấn.

“Mọi người đều nói khách sạn này có ma, cá nhân tôi cho rằng đó là chuyện vô căn cứ.”

“Sau đó tôi đã vô tình phát hiện ra những con côn trùng này, chúng rất hung dữ, theo quan sát còn có thể  ăn thịt.”

“Trong màn sương tối tăm, chỉ có khoa học mới có thể chỉ đường!”

Cố Kim Lan đứng giữa đám đông, trơ mắt nhìn Lâm Vân Khởi trở thành trung tâm của mọi đề tài .

Trong miệng giới truyền thông, thân phận của Lâm Vân Khởi nghiễm nhiên trở thành người phát hiện ra loài mới.

Liên hệ với việc trước đây cơ thể khách hàng thường xuất hiện những vết loét không rõ nguyên nhân, vài chuyên gia nhất trí cho rằng loài côn trùng này có thể là giống đỉa, chui vào da hút máu.

Chỉ riêng tác hại của ve sầu, vào mùa hè cũng thường xuyên được lên báo, huống chi là loài côn trùng nhỏ khó phát hiện này.

Khách sạn lập tức bị phong tỏa, các chuyên gia mang mẫu vật rời đi, nhân viên khử trùng mặc đồ bảo hộ tiến hành diệt khuẩn toàn diện.

Khách và nhân viên được sắp xếp ở một khách sạn khác thuộc chuỗi khách sạn, Lâm Vân Khởi ở đây hàng ngày đều có người đến hỏi thăm tình hình, trong đó còn có không ít người của giới truyền thông.

Những con cổ trùng do Cố Kim Lan nuôi cấy theo đó trở thành loài mới do Lâm Vân Khởi phát hiện trong lời của giới truyền thông.

Mọi chuyện xảy ra trong khách sạn dường như được định nghĩa là tai nạn, Lâm Vân Khởi thì trở thành người ngăn chặn thảm họa sinh học.

“Không ngờ trong nhóm chúng ta, lại có một ngôi sao đang lên trong giới sinh vật học...”

Cố Kim Lan thỉnh thoảng lại nghe các thí sinh ca ngợi Lâm Vân Khởi, tất nhiên những điều này đều do Nhiếp Ngôn sắp xếp từ trước.

Lâm Vân Khởi tự xưng đã nhận được tiền thưởng, tối hôm đó còn bao phòng, mời tất cả nhân viên và thí sinh đi hát karaoke.

“Hôm nay, tất cả chúng ta vui vẻ tụ tập tại đây, tôi muốn cảm ơn cơ quan bí ẩn siêu nhiên, đã cho tôi một cơ hội chứng minh bản thân, chứng minh khoa học.”

Giám khảo Khổng thật sự không thể nhìn nổi, dù biết là đang diễn nhưng lời phát biểu này dường như xuất phát từ tận đáy lòng.

Lâm Vân Khởi búng tay một cái, xung quanh lập tức vang lên tiếng nhạc.

Cậu siết chặt micro bằng hai tay đứng giữa sân khấu, vẻ mặt u sầu ấy quyến rũ không tả xiết. Giọng hát ấm áp lướt qua mọi ngóc ngách —

“Rõ ràng là bộ phim của ba người...”

Cố Kim Lan bị người của Tổ đặc biệt theo dõi, hoàn toàn không có cơ hội thừa cơ gây chuyện. Đôi mắt gã đang không ngừng đảo qua đảo lại, suy tính cách trả thù.

"Đừng phí công nữa." La Thất nói lời đau lòng: “Sau này dù có xảy ra chuyện gì, dù cậu có ra tay thành công, cũng chỉ được định nghĩa là thảm họa sinh học.”

"Nào, câu cuối cùng, mọi người cùng hát..." Trên sân khấu, Lâm Vân Khởi đưa micro về phía khán đài.

Không biết cố ý hay vô tình, hướng micro thẳng về phía Cố Kim Lan.

“Tôi lại không thể có tên –”

Tiếng hát đồng ca rất đều và hay, ngay cả La Thất cũng vỗ tay đánh nhịp, hát theo.

Hát xong một bài, Bạch Từ lên sân khấu tặng hoa.

Lâm Vân Khởi vừa ôm hoa vừa nói nhỏ: “Tiếc thật vẫn còn thiếu một chút mồi lửa.”

Dù trên sân khấu, cậu cũng có thể trong ánh sáng giao thoa nhận ra vẻ mặt đặc biệt khó coi của Cố Kim Lan. Tuy nhiên người này cũng rất giỏi nhẫn nhịn, thậm chí còn cố gắng chịu đựng việc danh tiếng của mình bị cướp mất, dù dưới tác động của rượu cũng không bộc phát mà biện minh mình mới là chủ nhân của cổ trùng.

Bạch Từ: “Thêm lửa thì rất dễ.”

Lâm Vân Khởi nhướng mày, bị giọng điệu nhẹ nhàng này kích thích một cảm giác hơn thua tinh tế: “Hay là chúng ta so xem, ai có thể làm ngọn lửa này bùng cháy trước.”

Bạch Từ không ý kiến: “Nếu tôi thắng, ngoài khóa học bơi, cậu còn phải chịu trách nhiệm huấn luyện thể hình cho tôi.”

Lâm Vân Khởi suy nghĩ một lát, gật đầu đồng ý.

Vì luôn trong tình trạng căng thẳng mấy ngày liền, lần này mọi người cũng chơi rất điên.

Lâm Vân Khởi thoát khỏi trung tâm chú ý, xuống sân khấu uống ly nước lọc để làm ẩm cổ họng, một lúc sau đi đến bên cạnh Nhiếp Ngôn.

“Chúng ta cần thúc đẩy thêm một chút nữa, mới có thể khiến lý trí của gã ta hoàn toàn sụp đổ.”

Nhiếp Ngôn: “Gia đình Cố Kim Lan đang trên đường đến đây, mọi chuyện sẽ sớm có chuyển biến.”

Lâm Vân Khởi lại trầm  mặc.

Nhiếp Ngôn liếc nhìn cậu, lơ đễnh hỏi: “Cậu muốn làm gì?”

Được quyền phát biểu, Lâm Vân Khởi nở nụ cười liếm môi nói: “Anh nói xem các nhà khoa học phát hiện ra định luật vật lý, sau đó định luật này được đặt theo tên của họ, xa hơn là các vì sao trên trời, cũng có dùng tên người để kỷ niệm.”

Trong lòng Nhiếp Ngôn dấy lên một dự cảm không lành.

“Con côn trùng này là do tôi phát hiện, vậy có thể đặt tên theo tên tôi không? Cứ gọi là Sâu Vân Khởi, nếu tương lai lại có vụ án tương tự xảy ra, thì gọi là Thảm họa Vân Khởi.”

“...Với lại, tôi có thể đăng ký thương hiệu không? Sau này sản xuất búp bê đồ chơi, có lẽ dưới tác dụng marketing, sẽ có người mua bản quyền để làm phim hoạt hình chẳng hạn.”

“...”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro