Chương 30: Tuyển dụng (Hồi Hai)

Chương 30: Tuyển dụng (Hồi Hai)

Edit: Cá Mây

Đôi mắt to tròn đảo một vòng, Nam Kha Mộng cuối cùng cũng không còn chê bai thân phận kẻ thất bại của Ngô Thánh Thư nữa, hỏi: “Ngươi có gợi ý gì không?”

"..." Ngô Thánh Thư tự nhủ có lẽ mình nên đổi một đối tác khác.

Gã đã có những toan tính khác, nhưng cũng không định trở mặt ngay lập tức. Năng lực của tộc Nam Kha có thể nói là hiếm có, hơn nữa gã cũng đang bị mắc kẹt ở chỗ này, trong số những dị vật đã từng hợp tác trước đây, chỉ còn mỗi Nam Kha Mộng là còn liên lạc.

"Cách nghĩ của ngươi không sai, nhưng quá rườm rà," Ngô Thánh Thư lạnh lùng nói, “Trước tiên hãy tìm một khách sạn để sắp xếp, rồi mời Lâm Vân Khởi review khách sạn đi.”

Những sợi tơ dày đặc giữa các chi trước của con nhện khổng lồ hợp nhất thành một sợi chỉ mảnh nhưng cứng cáp, như thể đã hiểu ra tinh túy: “Biến phức tạp thành đơn giản.”

Ngô Thánh Thư gật đầu, coi như nó chưa đến nỗi ngu hết thuốc chữa.

Đôi mắt như quả cầu pha lê lại gần Ngô Thánh Thư: “Cho ta tiền đi, ta sẽ bảo Trịnh Ninh lôi kéo nhân viên khách sạn.”

Như thể nghe thấy một chuyện vô cùng buồn cười, Ngô Thánh Thư cười khẩy: “Ngay cả vốn để mua chuộc lòng người cũng không có, rốt cuộc ngươi tìm được cái ký chủ rác rưởi gì vậy?”

“Hắn, rất tốt a.”

Con nhện khổng lồ chậm rãi nói: “Đố kỵ, là thứ dinh dưỡng tốt nhất để dệt mộng.”

Có sự đố kỵ với bạn học cũ làm động lực, Trịnh Ninh là lựa chọn tốt nhất trong số những người có liên hệ với Lâm Vân Khởi.

“Tùy ngươi, nhưng ta chỉ nhắc nhở một điều, hãy cẩn thận với Bạch Từ, đừng đối đầu trực diện với hắn.”

Con nhện khổng lồ: “Ta đã nghe nói qua hắn rất lợi hại, nhưng cụ thể lợi hại ở chỗ nào?”

Ngô Thánh Thư im lặng, một lúc lâu sau nói: “Đây là sự thống nhất chung của Tổ đặc biệt, trước đây người phụ trách tổng bộ đã đích thân nhắc nhở.”

“Ngươi đã thấy hắn ra tay bao giờ chưa?”

Ngô Thánh Thư lắc đầu.

“Người khác đã thấy hắn ra tay bao giờ chưa?”

Ngô Thánh Thư ngập ngừng rồi lắc đầu.

Con nhện khổng lồ: “Đồ ngu, ngươi cũng nghe người khác nói hươu nói vượn.”

Nói xong, nó quay người bò đi.

Ngô Thánh Thư: “...”

Một giây trước khi tỉnh lại, Ngô Thánh Thư cố ý mím chặt môi dưới, không để lộ cảm xúc.

Giấc ngủ trưa này tổng cộng kéo dài chưa đầy mười lăm phút, khi tỉnh dậy Nhiếp Ngôn vẫn còn ở đó. Ngô Thánh Thư mặt không đổi sắc: “Vì không muốn phá vỡ quy củ, cậu để ta thoải mái nhập mộng giao tiếp với dị vật làm hại người, đúng là giả nhân giả nghĩa.”

Kỹ năng chọc tức của Nhiếp Ngôn là hàng đầu: “Có vẻ như ông và Nam Kha Mộng giao tiếp cũng không tốt lắm.”

Ánh mắt Ngô Thánh Thư tối sầm.

Nhiếp Ngôn: “Nếu không thì lúc này ông cũng sẽ không nói những lời khiêu khích như vậy. Tôi có phải giả nhân giả nghĩa hay không không quan trọng, nhưng ông quả thật đúng là một con hổ giấy.”

Anh bước ra, La Thất đuổi kịp, đến cửa thì hỏi: “Có cần đi nhắc nhở Lâm Vân Khởi một tiếng không?”

"Tùy ý," Nhiếp Ngôn dường như không lo lắng nhiều, “Ngô Thánh Thư chọn Nam Kha Mộng làm đối tác, sẽ không thành công đâu.”

Mang theo sự nghi hoặc, La Thất lái xe đi tìm Lâm Vân Khởi.

Tộc Nam Kha khá hiếm gặp, nhưng không phải hoàn toàn biến mất khỏi thế gian, trong hồ sơ về những hành vi tàn ác của nó cũng có ghi chép.

“Sao đội trưởng lại có vẻ không lo lắng chút nào vậy?”

Nhạc nhẹ không hợp với mùa hè nóng bức thế này, La Thất nhất thời không nghĩ ra bèn đổi sang một bản nhạc siêu sôi động, lập tức cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Như thường lệ không muốn đến nhà Lâm Vân Khởi, La Thất gọi điện bảo cậu xuống một chuyến.

Cùng lúc đó, Lâm Vân Khởi vừa ra khỏi ga tàu điện ngầm: “Chờ chút, tôi còn khoảng bảy tám phút nữa là đến tiểu khu.”

Cậu có lẽ là người duy nhất không ghét ánh nắng chói chang, trước đó khi dạy kèm ở nhà cậu bé, điều hòa trong biệt thự chỉnh nhiệt độ quá thấp, Lâm Vân Khởi cảm thấy hơi lạnh. Giờ đây được tắm mình trong ánh nắng, cái lạnh trên người như được xua tan.

Từ xa nhìn thấy một chiếc xe địa hình, Lâm Vân Khởi bước nhanh hơn, gõ cửa xe.

La Thất mở cửa xe bảo cậu lên.

Thấy một góc sách giáo khoa lộ ra từ chiếc ba lô chưa kéo khóa chặt, La Thất không khỏi cảm thán: “Cậu đúng là lúc nào cũng đi làm thêm được.”

Lâm Vân Khởi cười cười: “Cuộc sống mưu sinh thôi.”

La Thất nghe xong khóe miệng co giật rồi nói đến chuyện chính.

"Ngô Thánh Thư có đồng bọn vẫn chưa bị bắt, gần đây có thể sẽ quay lại, cậu nhớ cẩn thận một chút." Lo lắng Lâm Vân Khởi không coi trọng, hắn nhấn mạnh thêm một câu: “Cái người bạn học tên Trịnh Ninh của cậu, rất có thể đã sa ngã vào tổ chức này.”

Lâm Vân Khởi gật đầu, những băn khoăn trong lòng được giải tỏa một phần.

Dù sao một sinh viên đại học được đào tạo bài bản lại đi trộm đồ ở nhà bạn học cũ, nghĩ thế nào cũng có nhiều điểm đáng ngờ.

"Tất nhiên," La Thất cười hì hì nói, “Tôi cũng có thể ngủ trên sofa nhà cậu để làm vệ sĩ ban đêm, một đêm chỉ thu của cậu năm trăm.”

Lâm Vân Khởi trầm ngâm một chút, hỏi: “Những kẻ tà giáo còn hoạt động có liên hệ với Ngô Thánh Thư không? Hay nói cách khác, có còn tin vào ông ta không?”

La Thất trả lời khá mơ hồ: "Trong lòng những kẻ dị giáo, Ngô Thánh Thư bây giờ miễn cưỡng có thể coi là "Chiến hữu"."

"Ồ." Lâm Vân Khởi lập tức tỏ thái độ hời hợt, nhẹ bẫng nói: “Vậy thì không thành công đâu.”

Lời này gần như y hệt những gì Nhiếp Ngôn nói, La Thất không khỏi hỏi: “Sao cậu chắc như vậy? Trong những kẻ tà giáo cũng có một số người có bản lĩnh lắm đấy.”

Từ "bản lĩnh" được  phát âm khá nhấn mạnh.

Lâm Vân Khởi chỉ vào thái dương: “Anh đã xem bài phát biểu của tôi trên 《Chân Tình ở Nhân Gian》mà vẫn nguyện 'không rời không bỏ' Ngô Thánh Thư, hoặc là đại trí, hoặc là có vấn đề về trí não.”

“...”

La Thất im lặng.

Thực tế đúng là như vậy, các dị vật khác đừng nói là tiếp tục hợp tác với Ngô Thánh Thư, trực tiếp trở mặt thành thù cũng không ít, thế nên mới có cuộc truy sát ở Tây Sơn.

Khi La Thất đang trầm tư, Lâm Vân Khởi lẳng lặng quan sát hắn ta, cậu cảm thấy hắn là một công chức mà góc độ suy nghĩ vấn đề rất kỳ lạ.

Cảm giác đó không thể tả được, một số vấn đề đơn giản La Thất lại tỏ ra rất mơ hồ ngờ nghệch, nhưng trong những chuyện phức tạp lại rất thành thạo trôi chảy.

Như thể biết cậu đang nghĩ gì, La Thất cười nói: “Đừng thấy tôi đôi khi chậm chạp, bản lĩnh thật sự của tôi rất lợi hại đấy.”

Chỉ là thường xuyên tiếp xúc với dị vật, đã quen việc chỉ nghĩ làm sao để trấn áp dị vật, phân tích logic sẽ ít nghĩ đến hơn người bình thường.

Lâm Vân Khởi nghi ngờ: “Ví dụ?”

“Nhân tài khắp nơi, nhưng đội trưởng vẫn luôn coi tôi như cánh tay phải, điều này còn chưa đủ để nói lên vấn đề sao?”

Lâm Vân Khởi đồng ý với lời hắn ta, không hỏi thêm.

Sở dĩ là át chủ bài, là vì đến giây phút cuối cùng, người khác sẽ không bao giờ biết mặt bài.

"Át chủ bài của mình là gì..." Cậu không khỏi bắt đầu suy nghĩ vấn đề này, lẩm bẩm như tự nói với mình, một lát sau chợt hiểu ra: “Tôi có tiền nha.”

“...”

Ở cùng Lâm Vân Khởi lâu, niềm vui trong cuộc sống sẽ ít đi nhiều, La Thất tùy tiện tìm một lý do đi trước một bước.

Không còn chiếc xe địa hình che khuất, người bán dưa hấu bên đường đối diện hiện ra trước mắt. Bị giá cả trong loa hấp dẫn, trước khi vào khu dân cư, Lâm Vân Khởi đặc biệt chọn hai quả dưa siêu tròn, tiện thể mua thêm ít rau.

Xách một đống đồ về, lại có người gọi điện đến vào lúc bất tiện này.

“Alo, tiểu Lâm phải không? Tôi là Lý Đồng, khách sạn chúng tôi gần đây vừa sửa sang lại, đang tuyển người review khách sạn, cậu có muốn đến không?”

Thời đại học hai bên từng có một lần hợp tác, Lâm Vân Khởi hỏi về giá cả, trò chuyện vài câu rồi đồng ý.

Chứng trì hoãn tuyệt đối không thể xuất hiện trên người cậu, Lâm Vân Khởi lập tức bắt đầu suy nghĩ ngày nào đi là thích hợp nhất, khi đặt điện thoại xuống không để ý một túi đồ trên tay trượt xuống.

Một bàn tay lớn kịp thời vươn ra, cứu lấy quả dưa hấu sắp rơi xuống đất.

"Cảm ơn." Lâm Vân Khởi ngẩng đầu lên, phát hiện ra đó chính là Bạch Từ.

“Từ xa đã nghe thấy cậu gọi điện, nói gì mà người review khách sạn ấy.”

Lý Đồng tai hơi kém, khi Lâm Vân Khởi nói chuyện khó tránh khỏi phải nói to hơn một chút. Lúc này Bạch Từ hỏi, cậu đại khái kể lại tình hình.

"Độ tin cậy cao không?" Bạch Từ hỏi.

Lâm Vân Khởi gật đầu: “Quản lý đích thân tuyển người, nhưng tôi thường sẽ thuê thêm một người nữa.”

“Thuê người?”

Lâm Vân Khởi: “Bao tiền phòng, để đối phương giả làm khách hàng, buổi tối theo dõi xem có gì bất thường không.”

Bất kể khi nào, ở đâu, cẩn thận một chút luôn là tốt. Mùa hè, người nhà không có điều hòa ở nhà muốn ở khách sạn cũng không ít, tùy tiện đăng một bài sẽ có rất nhiều người tranh nhau đến.

Bạch Từ nghiêm túc nói: “Công việc này tôi có thể làm.”

Ứng cử viên tự ứng cử đến rất đột ngột.

Trong ánh mắt nghi ngờ của Lâm Vân Khởi, anh giải thích: “Tôi vẫn luôn rảnh rỗi mà, vừa hay để giết thời gian.”

Gần đây Bạch Từ đã giúp đỡ rất nhiều, Lâm Vân Khởi không tiện từ chối những chuyện nhỏ nhặt như này, hơn nữa cũng không tìm được lý do từ chối hợp lý.

“Thật sự đồng ý rồi.”

Tại một quán cà phê ở thành phố, Trịnh Ninh vừa nhận được tin, cúi đầu, trong mắt toàn là sự châm biếm.

Hắn cảm thấy mình đã đánh giá quá cao Lâm Vân Khởi, sớm biết dễ dàng như vậy ngay từ đầu đã không nên để Nam Kha Mộng lãng phí thời gian làm trò với cố vấn làm gì.

“Tham tiền đúng là điểm yếu thấp kém nhưng dễ lợi dụng.”

Chỉ vài vạn tệ có thể mua chuộc giám đốc khách sạn, đối phương cũng không hỏi lý do mà làm theo ý mình, Lâm Vân Khởi lại càng không nghĩ ngợi gì mà đến làm người review khách sạn.

Giọng nói mê hoặc của Nam Kha Mộng lúc này truyền đến từ sâu thẳm linh hồn: “Tộc Nam Kha của ta giỏi nhất trong việc mưu tính dệt lưới, chỉ cần ngươi tiếp tục nghe lời ta, sớm muộn gì cũng trở thành một trong những người có thể hô phong hoán vũ.”

Trịnh Ninh vẫn giữ thái độ dè dặt đối với con nhện này: “Trước đây ngươi nói trong nhà Lâm Vân Khởi có bảo bối, nhưng ta không tìm thấy gì cả.”

"Quả thật có khí tức của bảo bối, nếu không có ở nhà vậy thì chắc hắn mang theo bên mình, đây không phải là thứ tốt bình thường." Nam Kha Mộng: “Nó là Sổ Sinh Tử.”

Ánh mắt Trịnh Ninh run lên dữ dội.

Sổ Sinh Tử, ba chữ này chỉ cần xuất hiện thôi cũng đủ khiến người ta cảm nhận được một sự uy hiếp và áp lực vô hình.

Sổ Sinh Tử đang bị Trịnh Ninh để mắt tới, giờ đây lại đang được Lâm Vân Khởi cầm để vẽ nguệch ngoạc.

Cậu vẽ một người que với tư thế mất cân đối, Sổ Sinh Tử dường như rất thích phong cách vẽ này, cố gắng làm cho bề mặt của mình trở nên trơn nhẵn để Lâm Vân Khởi dễ dàng đặt bút.

Lâm Vân Khởi thêm ngũ quan cho người que, thoạt nhìn có chút giống Trịnh Ninh.

Nhìn chằm chằm người que vài giây, khóe miệng cậu đột nhiên cong lên, gọi điện cho Bạch Từ: “Ngày mai đi luôn nhé, công việc review khách sạn không cần thiết phải kéo dài quá lâu.”

“Gấp vậy sao?”

Lâm Vân Khởi: “Nếu Trịnh Ninh thực sự có ý đồ xấu, có lẽ trong thời gian đó sẽ tìm cơ hội ra tay với tôi, đợi đến khi hắn bị bắt, tôi có thể đòi tiền bồi thường thiệt hại tinh thần.”

Có người cho của biếu không, không có lý do gì để từ chối cả.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro