Chương 32: Tranh Công

Chương 32: Tranh Công

Edit: Cá Mây

Nam Kha Mộng có thể nhìn thấy ký ức của con người sau đó lén lút đóng giả một người nào đó trong mộng. Tuy nhiên, việc bắt chước gương mặt thì không khó, nhưng những chi tiết thật sự lại rất khó để chú ý.

Kính dưới chân vỡ tan tành, bàn ghế hoa và những khách hàng chưa kịp chạy thoát đều bộc phát ra những tiếng thét chói tai. Ngay khoảnh khắc rơi xuống, mấy con rắn nhỏ lao về một hướng, trong đó có một con quấn chặt lấy cổ Lâm Vân Khởi.

Lâm Vân Khởi không lập tức rơi nhanh xuống mà bị cảm giác mất trọng lượng mạnh mẽ trói buộc, đứng yên giữa không trung vài giây.

Bạch Từ giả đứng trên một mảnh kính lơ lửng, nhìn xuống cậu từ trên cao.

Lâm Vân Khởi vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ, không hề có chút sợ hãi nào, điều này khiến Nam Kha Mộng, kẻ muốn hấp thụ nỗi sợ hãi làm chất dinh dưỡng trong giấc mơ, vô cùng tức giận.

Khi lớp ngụy trang bị bại lộ thì cũng là lúc giấc mơ của Lâm Vân Khởi sắp tan vỡ, nó chỉ còn tối đa vài giây nữa. Nam Kha Mộng không chần chừ nữa, phun ra những sợi tơ bạc trắng mảnh, nhanh chóng dệt mộng.

Nó đã nghĩ ra rất nhiều cảnh tượng kinh hoàng để tạo dựng, những ngón tay thon dài nhanh chóng chuyển động.

“Phụt—”

Không ngờ, Lâm Vân Khởi lại bật cười thành tiếng.

Nam Kha Mộng bây giờ vẫn mang hình dáng Bạch Từ. Từ góc nhìn của cậu, trông như Bạch Từ vừa nhả tơ vừa đan áo len, không thể nào thú vị hơn.

Chính tiếng cười này khiến Nam Kha Mộng không hiểu ra sao, nhịp điệu trên tay chậm nửa nhịp, thế giới giấc mơ vỡ ra tan tành.

Lâm Vân Khởi lao xuống vực sâu, nhưng lại khá tận hưởng, cậu dang rộng hai tay, coi đây như là một trải nghiệm bungee miễn phí.

Nam Kha Mộng nhìn đốm đen đang rơi nhanh, đưa ra một quyết định táo bạo... hai lần mộng, hay còn gọi là mộng trong mộng.

Đây là một việc khá khó khăn.

Dưỡng chất mà Nam Kha Mộng hấp thụ sẽ hóa thành tơ và được lưu trữ dưới túi phổi. Đối với nó, tơ nhện là vật phẩm tiêu hao. Việc dệt mộng trong mộng tốn rất nhiều tơ nhện. Đầu tiên, nó phải vá lại toàn bộ những gì đang tan vỡ trong cánh đồng giấc mơ hoang dã này.

Phản ứng của cơ thể nhanh hơn phán đoán của lý trí, vô số sợi tơ trong suốt bay tán loạn khắp nơi, từng chút một kéo và vá lại những mảng màu lốm đốm.

Sợ hãi.

Nam Kha Mộng há miệng, nhả thêm nhiều tơ nhện.

Chỉ cần Lâm Vân Khởi sản sinh đủ nỗi sợ hãi, nó sẽ có cách gieo vào đó một hạt mầm giấc mơ, phóng đại vô hạn những cảm xúc tiêu cực của đối phương, từ đó cung cấp dưỡng chất cho bản thân.

Trong lúc rơi nhanh tim Lâm Vân Khởi đập mạnh, cậu đột ngột mở mắt.

Trong phòng khách sạn, rèm cửa kéo kín mít, không thấy ánh sáng, lờ mờ cảm nhận được bây giờ là đêm khuya.

4:45 AM

Nhìn đồng hồ, còn khá lâu nữa mới sáng, nhưng Lâm Vân Khởi lại cảm thấy như mình đã ngủ một giấc dài bằng cả thế kỷ. Kéo hé một nửa rèm để gió mát thổi vào, cậu nằm ngửa trên giường, đợi mồ hôi lạnh trên người dần bay hơi.

Không biết từ lúc nào, cậu lại ngủ thiếp đi lần nữa.

Mặt trời cuối cùng cũng mọc, Lâm Vân Khởi dùng nước lạnh rửa mặt để tỉnh táo một chút, bước chân có chút mệt mỏi mở cửa.

Ở đối diện, Bạch Từ cũng vừa mở cửa.

Bốn mắt nhìn nhau, Bạch Từ ôn hòa nói: “Chào buổi sáng.”

Lâm Vân Khởi gật đầu: “Sớm.”

Hai người cùng nhau đi đến nhà hàng. Với kinh nghiệm thất bại lần trước, khi Nam Kha Mộng đóng giả Bạch Từ, nó luôn giữ nguyên tắc nói nhiều sai nhiều, nên lần này hình tượng của nó là ít nói.

Trải qua một buổi sáng bình yên, khi ăn buffet vào buổi trưa, Bạch Từ giúp Lâm Vân Khởi lấy đĩa, mỉm cười: “Chào buổi trưa.”

Lâm Vân Khởi không nhận đĩa, đứng thẳng, khoanh tay lặng lẽ nhìn anh ta.

Bàn tay đưa đĩa cứng đờ giữa không trung, Bạch Từ hơi nhíu mày: “Có chuyện gì sao?”

Khoảng vài giây sau, Lâm Vân Khởi khẽ thở dài: “Tôi đang nghĩ, tại sao vẫn chưa kết thúc?”

Dù cậu không nói thẳng ra nhưng Nam Kha Mộng vô thức cảm thấy đối phương đã phát hiện ra điều gì đó bất thường.

Lần này Lâm Vân Khởi không đến cửa hàng lưu niệm, bộ xương nhỏ tự bán mình thất bại lặng lẽ nằm bên xe đẩy thức ăn, cẩn thận quan sát mọi hành động của hai người.

Chú chó xương nhỏ bằng hạt gạo hỏi: “Nam Kha Mộng lần này ngụy trang rất tốt, rốt cuộc có gì không ổn?”

Vừa quay đầu lại, nhìn thấy chủ nhân cũng là một bộ xương nó vẫn có chút chưa quen lắm.

Bạch Từ cũng không thấy quá nhiều sai sót, xét về ngụy trang, lần này quả thực đã đạt yêu cầu.

Bạch Từ giả đưa tay về phía trán Lâm Vân Khởi, dường như muốn xem cậu có sốt không.

Xương tay của bộ xương nhỏ bất động thanh sắc đưa về phía con dao dài trong xe đẩy thức ăn, chó xương: “Bình tĩnh, bình tĩnh!”

Bộ xương nhỏ quay đầu lại, u ám nói: “Ta không định băm nát hắn, cũng không có ý định lấy hắn cho chó ăn.”

Lâu Khô Cẩu: “...”

Lời này đến chó nghe cũng không tin á.

May mà Lâm Vân Khởi nghiêng đầu tránh được cái chạm vô nghĩa, nghiêm túc nói: “Quay người lại.”

"Bạch Từ" giật mình, nhưng vẫn làm theo yêu cầu.

Lâm Vân Khởi giúp anh dựng cổ áo lên, lấy điện thoại chụp một tấm ảnh phía sau cổ áo, rồi đưa cho anh ta xem.

Dưới chiếc áo sơ mi sẫm màu, có một vệt máu đỏ nâu không quá rõ ràng.

Lâm Vân Khởi: “Giấc mơ trước, vòi nước trong công viên chảy ra chất lỏng kỳ lạ, tôi tiện thể dùng nó lén làm cho anh một cái đánh dấu.”

"..." Nam Kha Mộng đừng nói là vắt óc suy nghĩ, dù có vắt cả tơ nhện ra cũng không hiểu được ý nghĩa của việc làm này là gì.

Lâm Vân Khởi tốt bụng giải thích: “Tôi thường mơ thấy những giấc mơ tỉnh, nhưng lần trước nếu không phải anh không hỏi thăm, tôi chưa chắc đã nhận ra. Để đề phòng mộng trong mộng anh lại tìm tôi, nên tôi đã đánh dấu trước.”

Những lời nói đều là của con người, nhưng khi ghép lại với nhau thì Nam Kha Mộng không thể nào hiểu được.

Đế giày của nó bắt đầu cọ xát mạnh xuống sàn nhà, chỉ trong vài giây, hai chiếc chân dài đã hóa thành tám chiếc chân bán trong suốt. Đôi mắt hoa đào đẹp đẽ tăng lên gấp mấy lần, trở nên tròn xoe.

Chứng kiến một người biến thành nhện, dù Lâm Vân Khởi có bình tĩnh đến mấy, cũng không khỏi chớp mắt thêm hai lần.

Tiếng la hét trong nhà hàng vang lên không ngớt, có người lao ra khỏi cửa, có người trực tiếp ngã vật xuống đất, chân mềm nhũn không thể đi được.

Con nhện khổng lồ vung chân như lưỡi hái nhấc cao, nếu nhìn kỹ sẽ thấy trên đó có rất nhiều móng vuốt, đầu móng toát ra ánh sáng lạnh lẽo đáng sợ.

Mấy chiếc chân còn lại nhanh chóng dệt ra cảm giác đau đớn. Mục tiêu của con nhện khổng lồ là đâm xuyên bụng Lâm Vân Khởi, khiến đối phương sợ hãi trong đau đớn tột cùng.

Đây thực ra là một thủ đoạn bỉ ổi nhất, không có những giai đoạn săn giết, bị bạn bè đâm sau lưng mà nó đã thiết kế ban đầu. Cảm xúc tiêu cực do đau đớn mang lại rất đơn điệu, không có lợi cho sự nảy mầm của hạt mầm giấc mơ sau này.

Lần này Lâm Vân Khởi không né tránh, ngược lại còn vươn tay ôm lấy đầu con nhện: “Đôi mắt thật xinh đẹp mà.”

Vật thể kỳ diệu dạng sợi lông này như treo một nhãn cầu lơ lửng, khiến con mắt lớn càng giống như một hành tinh bí ẩn.

Mùi vị của Lâm Vân Khởi trong giấc mơ có thể nói là tuyệt vời. Con nhện khổng lồ không kịp tránh né cái chạm đầu tiên, cho đến khi bị xoa mặt liên tục, nó đột ngột lùi lại vài mét, đâm sầm vào một bức tường.

Rũ bỏ những viên gạch văng vào người, nó giận dữ chỉ vào mũi Lâm Vân Khởi, những chiếc gai trên chân đều run rẩy: “Ngươi, ngươi dám sờ ta!”

Lâm Vân Khởi "Ồ" một tiếng rất bình thản, rồi nhận xét về cảm giác chạm: “Mặt khá lạnh, nhưng trơn hơn tôi tưởng.”

Toàn bộ cơ thể con nhện khổng lồ ở trong trạng thái căng thẳng cao độ, lần này cả hai chân đều dựng lên, chuẩn bị vặn đứt đầu cậu.

Khi Nam Kha Mộng nổi giận, nó không hề chú ý đến đôi chủ tớ đang bám trên xe đẩy thức ăn.

Bộ xương nhỏ đưa tay chạm vào chó xương, hạt gạo nhỏ vẫy đuôi, một con chó sói khổng lồ che trời xuất hiện chiếm phần lớn không gian nhà hàng. Bộ lông của nó là ảo ảnh, từng sợi lông dài sắc như thép gai.

Gầm!

Tiếng gầm của quái thú khiến Nam Kha Mộng giật nảy mình. Ba chân dệt áo giáp tự vệ, ba chân dệt đao kiếm.

Đáng tiếc, dù là trường thương hay đạn, đều không thể xuyên thủng móng vuốt của chó xương. Áo giáp dưới móng vuốt trắng toát càng không chịu nổi một đòn, con nhện khổng lồ bị một chưởng đập nát ngay tại chỗ.

"Con bọ hôi thối." Lâu Khô Cẩu ghét bỏ nhìn chất dịch nhầy trên móng vuốt, ngửi khắp nơi: “Hình như vẫn còn sống.”

"Nam Kha Mộng có thể thực hiện bước nhảy giấc mơ." Bộ xương nhỏ buông tay đang nắm tai chó: “Muốn bắt được nó, phải tìm được ổ chân chính.”

Đối mặt với hình dạng ngụy trang hiện tại của Bạch Từ, chó xương rất muốn nhân tiện cho anh một chưởng để giải tỏa áp lực thường ngày, tất nhiên nó cũng chỉ có thể dám nghĩ vậy thôi.

"Cú đánh này của ngươi cũng đủ cho nó bị thương rồi," Bạch Từ lãnh đạm nói: “Mấy chục năm tu luyện coi như đổ sông đổ biển.”

Nói xong, anh liếc nhìn Lâm Vân Khởi đang nhìn về phía này.

Kích thước của chó xương quá lớn, ban đầu hai bên đã phá cửa sổ, chiến đấu giữa không trung. Bây giờ nó có bộ lông ảo hóa, càng giống như thiên cẩu trong truyền thuyết.

Bạch Từ ngồi trên chó xương, bộ xương nhỏ bằng bàn tay còn chưa dài bằng một sợi lông chó, hoàn toàn có thể bỏ qua.

Trong tầm nhìn của Lâm Vân Khởi, giống như đang xem một bộ phim hiệu ứng đặc biệt.

“Giấc mơ của mình ngày càng có trình độ.”

Lâm Vân Khởi lẩm bẩm một câu.

Một vết nứt xuất hiện trên bầu trời, không ngừng mở rộng cho đến khi nuốt chửng thế giới này, giấc mơ của Lâm Vân Khởi kết thúc trong bóng tối tuyệt đối.Khi tỉnh dậy vẫn chưa đến rạng sáng, rèm cửa phòng khách không hề có dấu hiệu bị kéo ra, cậu xác nhận rằng mọi thứ trước đó chỉ là một giấc mơ.

Lâm Vân Khởi không đi dép, cậu để chân trần chạm đất, cuối cùng cũng tìm lại được cảm giác chân thực.

Dù giấc mơ có chân thực đến mấy, cảm giác hư vô khi bước đi trong mơ luôn khiến cậu ở trong trạng thái cảnh giác cao độ.

Phòng đối diện.

Bạch Từ gần như cùng lúc mở mắt. Lâu Khô Cẩu vì bệnh sạch sẽ nên cảm thấy những sợi tơ dính dính vẫn còn quấn trên người. Nó vừa nằm bên bồn nước tự cọ móng, vừa nói: “Chủ nhân tôn quý của ta, vẫn là ngài có tầm nhìn xa, sớm đã đoán được Nam Kha Mộng có thể xâm nhập vào giấc mơ của Lâm Vân Khởi.”

“Nam Kha Mộng cực kỳ hiếm, sinh ra đã có thể xuyên không gian giữa các giấc mơ của các loài sinh vật. Giới hạn chiều không gian cũng không thể ngăn cản chúng.”

Đặc điểm của loài sinh vật này là nó là một vị khách được "mời" vào nhà.

Ví dụ, một con Ngạ quỷ muốn ăn một bữa no nê trong mơ, nên nó không lập tức bóp chết thứ nhỏ bé này. Còn trong giấc mơ của Lâm Vân Khởi, vì tò mò tại sao mình lại mơ thấy Bạch Từ, nên cậu cũng không có ý định tỉnh lại ngay lập tức.

Một giờ sau, thành phố này cuối cùng cũng đón bình minh.

Khi Lâm Vân Khởi nhìn thấy Bạch Từ, cậu cố ý đi chậm lại muốn xem phía sau cổ áo anh có dấu vết gì không.

Biết đối phương muốn làm gì, Bạch Từ rất hợp tác quay lưng lại với Lâm Vân Khởi, giữa chừng còn chỉnh lại cổ áo một lần, để lộ sự gọn gàng của nó.

Là hàng thật.

Lâm Vân Khởi yên tâm sánh bước đi tiếp. Chưa đến nhà hàng, cậu đã ngửi thấy một mùi hương hấp dẫn. Bữa sáng ngoài đời thật phong phú hơn nhiều so với trong mơ.

Người phục vụ hỏi Lâm Vân Khởi ngủ có ngon không, sau đó giới thiệu thực đơn hàng ngày của nhà hàng.

"Ngủ ngon," Lâm Vân Khởi chụp vài tấm ảnh thức ăn, không ngẩng đầu vừa kiểm tra ảnh vừa nói: “Tôi còn mơ thấy anh nữa.”

Nụ cười của người phục vụ hơi cứng lại, biết rằng Nam Kha Mộng chắc chắn đã tạo ra hình ảnh của mình trong mơ: “Thật sao?”

Lâm Vân Khởi gật đầu.

“Giường mềm quá, không thích hợp cho người bị đau lưng, loại giường này thích hợp hơn cho phòng tình nhân.”

Lâm Vân Khởi cũng viết điểm này vào báo cáo khi trải nghiệm giường, cuối cùng ngẩng đầu nhìn người phục vụ một cái: “Tối qua anh ngủ không ngon sao?”

Gương mặt trắng bệch, cằm còn có vài sợi râu xanh, vì da trắng nên quầng thâm mắt càng rõ hơn.

Lâm Vân Khởi chợt nhớ đến ông chủ Liễu, trong những ngày cuối cùng điên cuồng sắc mặt gã cũng tệ hại như vậy.

"Người tốt cả đời bình an, phải làm người tốt nhé..." Lâm Vân Khởi lẩm bẩm trong tiếc nuối cho ông chủ Liễu.

Người phục vụ đặt một tách trà hoa xuống, khi quay người bước đi, bước chân cũng nhanh hơn bình thường một chút.

"Nhìn cái bộ dạng không có tiền đồ của ngươi kìa." Nam Kha Mộng không chút khách khí cười nhạo.

Đi thẳng đến khu vực nghỉ ngơi, sắc mặt người phục vụ hơi biến đổi: “Cậu ta có phải đã phát hiện ra ta rồi không?”

Nếu không thì tại sao lại nói câu nói khó hiểu đó?

Nam Kha Mộng: “Chỉ là một giấc mơ thôi mà, ai mà lại coi thật? Sợ hãi đến mức này, thảo nào lúc nào cũng không bằng người khác.”

“Nhưng...”

“Yên tâm, mắt của Ngạ Quỷ có thể nhìn thấu hư ảo, cái nó nhìn thấy chỉ là bộ dạng chưa phẫu thuật thẩm mỹ của ngươi. Lâm Vân Khởi không thể nhận ra ngươi chính là Trịnh Ninh được đâu.”

Nam Kha Mộng tối qua bị thương, giọng điệu có chút mệt mỏi: “Mặc dù không gieo được hạt mầm nỗi sợ hãi vào giấc mơ của Lâm Vân Khởi, nhưng cũng không phải là công cốc.”

Trịnh Ninh thở phào nhẹ nhõm, nghi ngờ "ừm" một tiếng.

Nam Kha Mộng giải thích kế hoạch tinh vi của mình: “Từng có một kẻ thất bại luôn nhắc nhở ta đừng chọc giận Bạch Từ, ta cố ý giả dạng hắn ta, nếu đối phương thực sự có bản lĩnh thì sáng nay sẽ nhận ra và nổi giận rồi. Ta còn muốn xem hắn sẽ làm gì trong lúc kinh ngạc và tức giận.”

Mỗi khi dệt xong một giấc mơ, nó sẽ để lại một chút khí tức. Người thực sự lợi hại có thể cảm nhận được điều đó.

Để tiện cho Nam Kha Mộng phán đoán, người phục vụ lại quay lại nhà hàng làm việc.

Cùng lúc đó, Lâm Vân Khởi đang ăn được nửa bữa, Bạch Từ ngồi đối diện cậu.

Cảnh tượng này cũng từng xuất hiện trong giấc mơ tối qua.

Người xưa nói "thực bất ngôn, tẩm bất ngữ" (ăn không nói, ngủ không nói), nhưng đối với người hiện đại bận rộn, vừa ăn vừa chia sẻ chuyện phiếm cũng là một cách giải trí.

Lâm Vân Khởi đang định mở lời kể về giấc mơ của mình, thì một người đàn ông ở bàn bên cạnh đột nhiên lớn tiếng nói chuyện với bạn: “Hôm qua tôi mơ thấy một nữ đồng nghiệp, mà còn không chỉ mơ thấy một lần đâu.”

Người bạn cười nói: “Vậy chắc chắn anh thích người ta rồi.”

“Không thể nào,  chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường, còn là kiểu không thân lắm ấy.”

Người bạn: “Thế càng chứng tỏ anh có ý với người ta. Thích đôi khi là vô thức, thích khí chất của đối phương, một cái nhìn thoáng qua vô tình... điều này khiến vỏ não của anh phản ứng.”

Cách đó một khoảng, động tác dọn bàn của người phục vụ dừng lại: “Hai người này, là người ngươi dàn cảnh đúng không?”

Phương pháp ám thị tâm lý chính là thủ thuật mà Nam Kha Mộng thường dùng, tuy nhiên nó thường gieo hạt mầm giấc mơ rồi không ngừng kích hoạt, người ngoài đời sớm muộn gì cũng sẽ bị tổn thương tinh thần nặng nề.

Nam Kha Mộng: “Ngươi có thể nói cái gì mang tính xác thực hơn nữa cũng được.”

Hai người đó chỉ nói chuyện một lát, uống cà phê xong thì rời đi. Lâm Vân Khởi bật cười: “Cách nói này có vẻ quá võ đoán.”

"Thực ra cũng có lý vài phần." Bạch Từ thong thả cắt bít tết, thản nhiên nói: “Nếu liên tục mơ thấy những người không ngờ tới, có lẽ cũng mang một ý nghĩa muốn truyền đạt nào đó.”

“Hắn ta sao lại trơ trẽn thế?”

“Ngươi xem đó có phải là lời con người nói không?”

“Bạch Từ trong mơ là do Nam Kha Mộng ta giả dạng, liên quan gì đến Bạch Từ hắn?”

Tốc độ tuôn ra những lời lẽ tục tĩu của Nam Kha Mộng còn nhanh hơn cả tốc độ giăng tơ. Lo lắng nếu cứ tiếp tục như vậy, nó sẽ xông lên chỉ thẳng mặt mà mắng. Bất đắc dĩ, người phục vụ đành phải lặng lẽ rời khỏi nhà hàng một lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro