Chương 35: Vô tình (Hồi một)

Chương 35: Vô tình (Hồi một)

Edit: Cá Mây

Lâm Vân Khởi không biết mình đã tạo nghiệt gì mà ngày nào cũng phải chứng kiến những hành động khó hiểu của loài người như vậy.

“Tôi tin anh.”

Nói xong, cậu lùi lại một bước.

La Thất bước tới, khóe miệng giật giật: “Cậu không cần phải sợ.”

Lâm Vân Khởi: “Anh đừng qua đây.”

"..." Để chứng tỏ mình không có ý đe dọa, La Thất vẫn giữ nguyên tư thế giơ hai tay.

Lâm Vân Khởi gượng cười: “Còn chuyện gì nữa không?”

La Thất thấy Ngạ quỷ không có ý định di chuyển, đành phải tiếp tục bày tỏ quyết tâm dưới ánh mắt như nhìn kẻ thần kinh của Lâm Vân Khởi: “Trong vòng một tuần, tuyệt đối sẽ phá được án.”

Lâm Vân Khởi bất lực, gật đầu qua loa lấy lệ, tỏ ý được rồi, dù sao trong nhà cũng chẳng mất gì, không phá án cũng chẳng sao.

Lợi dụng lúc cậu đang lơ đễnh, La Thất cười tủm tỉm từng chút một lại gần, cố ý dẫn Lâm Vân Khởi đi về phía nơi gió lớn.

Dưới tác động của gió, mùi thức ăn càng mạnh mẽ, Ngạ quỷ không khỏi bay về phía cậu. La Thất thấy có hiệu quả, vỗ tay về phía Lâm Vân Khởi: “Lại đây, lại đây!”

"..." Hắn ta đang muốn đùa giỡn với chó à?

Lâm Vân Khởi lạnh lùng lên xe đạp công cộng: “Nếu không có gì, tôi đi đây.”

Thấy cậu đạp xe đi, Ngạ quỷ do dự một chút cuối cùng vẫn chọn đi theo Lâm Vân Khởi, theo sát con mồi. Ngạ quỷ trưởng thành có trí tuệ không thấp, nó cũng không muốn gây ra động tĩnh quá lớn, nếu thực sự bị vây giết thì cũng chẳng có lợi gì cho bản thân.

La Thất vừa thở phào nhẹ nhõm, bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói u ám của Ngạ quỷ: “Ba ngày... chỉ còn ba ngày cuối cùng.”

Hắn nghe mà da đầu tê dại, gượng cười: “Được, mày phải tin tưởng tổ chức.”

Nhìn bóng lưng Lâm Vân Khởi đi xa, La Thất chợt nảy ra một kế.

Thái độ mập mờ của Bạch Từ không biết vì lý do gì, có lẽ điều anh ta quan tâm cũng giống như Ngạ quỷ là cơ thể của Lâm Vân Khởi.

Thử một lần xem sao?

La Thất là người hành động rất nhanh, hít sâu một hơi, hai tay đặt lên miệng làm loa: “Này! Quên nói, tôi – thích cậu!”

“...”

Người đang đạp xe run lên, Lâm Vân Khởi suýt ngã. Ngạ quỷ vốn đang bay phía sau xe cũng quay đầu lại, ánh mắt một lời khó nói hết.

La Thất bị nhìn đến vô cùng xấu hổ.

Mục đích của hắn rất rõ ràng, chỉ muốn thử thái độ của Bạch Từ sau khi biết chuyện này nhưng lại quên mất sự xấu hổ của mình trong quá trình thực hiện.

Lâm Vân Khởi nhìn La Thất thật sâu một cái rồi lại lên xe đạp rời đi.

"Chắc chắn đã bị coi là biến thái rồi," La Thất ngẩng đầu nhìn trời đau khổ ôm đầu, một lát sau lẩm bẩm: “...Cậu ta nhất định phải nói cho Bạch Từ biết, nếu không sự hy sinh của mình sẽ vô nghĩa.”

Người bình thường hẳn phải có chút ham muốn chia sẻ, Lâm Vân Khởi bên cạnh lại không có bạn bè, người có thể giao lưu nghĩ đi nghĩ lại chỉ có Bạch Từ.

Chỉ cần Bạch Từ có chút ý với Lâm Vân Khởi, theo tính cách của anh ta, ít nhất cũng phải cảnh cáo mình vài câu, hoặc nhắm vào mình.

Về nhà vừa đúng hướng ngược gió, gió lạnh luồn qua cổ áo chui vào cơ thể, Lâm Vân Khởi hối hận vừa nãy ra ngoài không mang theo áo khoác.

Có lẽ do vận động, một lúc sau cậu cũng không thấy lạnh nữa.

Chỉ là trong lòng vẫn se lạnh.

"Ánh mắt lơ đãng, dụi mũi, thái độ không tự nhiên... nhìn là biết không thật lòng." Lâm Vân Khởi lắc đầu: “Anh ta muốn gì?”

Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng đi đến kết luận: “Bây giờ người ta vì tiền, thật sự cái gì cũng làm được.”

Toàn thân mình thứ hấp dẫn nhất, chính là tài sản rồi.

Bóng ảo áo choàng vô hình phía sau khẽ gật đầu, dường như tán thành lời nói này.

Thời tiết âm u trên đầu như vừa khỏi một trận cảm nặng, cuối cùng cũng dịu đi, tiếc là lúc này trời cũng đã gần tối, chỉ còn cảm nhận được chút ánh hoàng hôn còn sót lại.

Lâm Vân Khởi tiện thể quét dọn hành lang, rồi mới chậm rãi về nhà.

Ngày hôm sau lại là một ngày trời không trăng.

Nhưng so với hôm qua, nhiệt độ cũng dần tăng lên không ít. Dựa theo kế hoạch tập thể dục đã định trước, sáng sớm tinh mơ khi trời còn chưa sáng, Lâm Vân Khởi đã đưa Bạch Từ cùng đi chạy bộ.

“Chú ý điều chỉnh nhịp thở, thả chậm tốc độ một chút.”

Bạch Từ mặc một bộ đồ thể thao màu nhạt, vóc dáng trông đặc biệt cao ráo. Hai người chạy đến công viên, Lâm Vân Khởi kể về La Thất, nói về việc đối phương tỏ tình với mình, vô cùng tiếc nuối: “Một người chính trực như vậy, sao lại... sa ngã rồi?”

Bạch Từ lạnh lùng nói: “Chắc là đầu óc có vấn đề.”

Xung quanh toàn cây xanh, nhìn vào thấy tâm trạng khá tốt. Chạy đến một góc rẽ ánh mắt Lâm Vân Khởi hơi thay đổi.

Bên hồ cách đây không xa, có một người đang đứng cúi đầu nhìn mặt hồ bất động. Cậu đột nhiên vượt qua hàng rào hai bên nhảy vọt xuống, vừa đúng lúc nghe thấy tiếng 'tõm' rồi lao đầu xuống nước.

Đối phương nhảy quá dứt khoát, Lâm Vân Khởi ngẩn ra, vội vàng chạy tới.

Hồ nhân tạo trong công viên tuy không quá sâu, nhưng đối với người không biết bơi mà nói, cũng là một thảm họa.

Lâm Vân Khởi nhanh chóng cởi áo khoác ngoài, Bạch Từ thờ ơ liếc nhìn những gợn sóng nổi lên giữa hồ, hỏi: “Cứu người à?”

“Đương nhiên.”

Nói rồi Lâm Vân Khởi nhảy xuống nước.

Nước hồ buổi sáng rất lạnh, để làm đủ tư thế nhảy hồ tự vẫn, Trịnh Ninh sau khi xuống nước không giãy giụa. Trong mơ hồ nhìn thấy dáng vẻ Lâm Vân Khởi đang cố sức bơi tới, che giấu sự đắc ý trong lòng lúc này mới hoàn toàn thả lỏng.

Lâm Vân Khởi nhanh chóng bơi đến bên cạnh hắn ta đỡ đầu Trịnh Nịnh lên.

Có một khoảnh khắc khi hai người nhìn nhau, Trịnh Ninh vô cớ cảm thấy hoảng loạn như thể thân phận sắp bị vạch trần. Phẫu thuật thẩm mỹ có thể thay đổi dung mạo, nhưng không thể thay đổi đôi mắt của một người.

Hắn lo lắng Lâm Vân Khởi sẽ nhận ra mình.

“Cố gắng lên!”

Một câu nói này của Lâm Vân Khởi lại khiến hắn yên lòng lại.

Trịnh Ninh ôn lại những chi tiết đã thiết kế trước đó, Nam Kha Mộng rất chắc chắn Lâm Vân Khởi không biết sự quý giá của Sổ Sinh Tử, chỉ cần sau đó thuận thế mời đối phương về nhà, hoặc nói lạnh mượn áo khoác của Lâm Vân Khởi, là có thể lặng lẽ lấy đi Sổ Sinh Tử.

Đang lúc Trịnh Ninh mơ mộng về một tương lai tươi đẹp, cổ hắn bất ngờ truyền đến một cơn đau dữ dội, giây tiếp theo hai mắt tối sầm toàn thân mất đi ý thức.

Đau quá.

Tối quá.

Hình như có mùi gì đó, là thuốc khử trùng sao?

Không biết qua bao lâu, Trịnh Ninh cuối cùng cũng tỉnh lại, muốn dùng tay dụi mắt, nhưng vì đau mà khẽ "tê" một tiếng.

Nghiêng đầu, phát hiện trên tay đang cắm kim truyền.

“Tôi đang ở đâu vậy?”

Con nhện khổng lồ ngồi bên giường bệnh, vốn định đưa cho hắn ta cốc nước, tiếc là dị vật không thể chạm vào vật chất trong thực tế, chân nhện lại rụt về.

"Ngươi bị đánh ngất, đang ở bệnh viện." Nam Kha Mộng giải thích.

Trịnh Ninh khó khăn ngồi dậy, cuối cùng cũng nhớ lại chuyện gì đã xảy ra, sắc mặt như bảng màu, vô cùng phong phú.

“Cậu ta đánh ta?”

Nam Kha Mộng gật đầu.

"Cậu ta thế mà đánh ta?" Trịnh Ninh không thể tin được trừng lớn mắt, lặp lại câu hỏi: “Cậu ta tại sao lại đánh ta?”

Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, Lâm Vân Khởi làm việc tốt không để lại tên, trả tiền viện phí rồi rời đi.

"Người đó rất quen, hình như là nhân viên phục vụ từng tiếp đón tôi khi ở khách sạn." Lâm Vân Khởi thở dài: “Tuổi còn trẻ, sao lại nghĩ quẩn vậy?”

Khi Trịnh Ninh được cứu lên, trên đầu còn vương vài cọng rong rêu, che mất nửa khuôn mặt, nhất thời khó nhận ra dung mạo.

Thật ra ngay từ khi hắn quyết định nhảy hồ, chó xương đã ồn ào không ngừng, cứ la lối "chính là người này, trên người hắn có khí tức kỳ lạ".

Không cần Lâu Khô Cẩu nói, Bạch Từ cũng có thể cảm nhận được.

Tiếc là dù Trịnh Ninh có chết cũng vô ích, sào huyệt của Nam Kha Mộng được xây dựng trong mộng giới , có thể di chuyển bất cứ lúc nào. Cách tốt nhất là "mời" nó vào bẫy.

Phải để Nam Kha Mộng vào giấc mơ của mình, như vậy quyền chủ động sẽ nằm trong tay anh.

Cường long không áp địa đầu xà, dù Nam Kha Mộng có giỏi dệt mộng đến đâu, khi vào giấc mơ của mình, Bạch Từ cũng có vạn cách khiến đối phương không thể thực hiện được bước nhảy giấc mơ.

"Là anh ta." Đối với lời cảm thán vừa rồi của Lâm Vân Khởi, Bạch Từ đưa ra câu trả lời khẳng định, dừng một chút, hỏi: “Lý do cậu đánh ngất anh ta là...”

Nói đánh ngất vẫn là mức độ nhẹ, Lâm Vân Khởi trực tiếp dùng cùi chỏ đánh vào.

"Khi xuống nước cứu người, nguy hiểm lớn nhất không bao giờ là dòng chảy của nước, mà là con người." Lâm Vân Khởi bình tĩnh phân tích: “Người có ý định tự tử mãnh liệt, nếu muốn cứu không khéo ngược lại dễ bị đối phương làm hại.”

Bảy giờ sáng công viên không đông người, sau khi xuống nước cũng không giãy giụa kịch liệt, cho thấy thái độ muốn tìm cái chết rất kiên quyết.

Để tránh hắn giãy giụa, Lâm Vân Khởi đành phải dùng hạ sách này.

Khi giải thích, Lâm Vân Khởi hoàn toàn mang vẻ mặt "tôi chỉ đang muốn tốt cho anh ấy", Bạch Từ cũng không nhịn được hơi nghiêng đầu, che giấu nụ cười trong mắt.

Quần áo của Lâm Vân Khởi vẫn còn ướt, tuy thời tiết bây giờ không lạnh, nhưng mặc trên người dù sao cũng không thoải mái.

Gần bệnh viện hôm nay người gọi xe đặc biệt đông, thỉnh thoảng có xe trống, nhìn thấy Lâm Vân Khởi ướt sũng cũng không muốn chở.

Bạch Từ liếc nhìn xung quanh: “Bên kia có một khách sạn, cậu vào đó tắm rửa trước rồi dùng tạm áo choàng tắm khoác đỡ.”

Lâm Vân Khởi bật cười: “Mặc áo choàng cũng không phải kế hay lắm.”

Không thể cuối cùng lại mặc áo choàng tắm mà đi.

Bạch Từ: “Tôi sẽ về lấy giúp cậu bộ quần áo.”

"Cái này..." Lâm Vân Khởi hơi do dự, nhưng cũng thực sự không nghĩ ra cách nào khác.

Taxi không chịu chở, trạm xe buýt này lại đông người chờ, nếu dính nước vào người khác thì cũng phiền. Cách đến bảy, tám trạm xe, đi bộ về lại càng không thực tế.

Cậu đưa chìa khóa cho Bạch Từ, cười ngượng nghịu: “Gần đây hình như tôi luôn làm phiền anh.”

Bạch Từ lắc đầu: “Toàn là những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể.”

Cậu gọi một chiếc xe công nghệ, tài xế nhìn thấy Lâm Vân Khởi xong, đang định từ chối, Lâm Vân Khởi nhanh hơn một bước xua tay: “Tôi không đi.”

Sau khi Bạch Từ lên xe, chiếc xe nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn.

Lâm Vân Khởi toàn thân ướt sũng, thỉnh thoảng lại thu hút vài ánh mắt kỳ lạ của người qua đường, cậu cũng không chần chừ nữa, đèn đỏ vừa chuyển, nhanh chóng đi về phía khách sạn đối diện.

Cùng một tiểu khu nếu thực sự đo nhiệt độ tòa nhà của Lâm Vân Khởi chắc chắn quanh năm thấp hơn các tòa khác một độ. Trước cửa nhà cậu Ngạ  quỷ vẫn đang lởn vởn, nhưng hôm nay cuối cùng nó không còn cầm bát đặt dưới chân nữa.

Thời gian đối với dị vật không có nhiều ý nghĩa, Ngạ quỷ vốn đang nhắm mắt tu luyện, trong mơ hồ cảm nhận được điều gì đó, một tay cầm lấy bát, đôi mắt đỏ như máu tràn đầy cảnh giác.

Phớt lờ sự tồn tại của Ngạ quỷ như thể đối phương và không khí không khác gì nhau, Bạch Từ bình tĩnh lấy chìa khóa mở cửa.

Sau một thoáng do dự ngắn ngủi, Ngạ quỷ cầm bát dịch sang một bên, cũng chọn cách "nước sông không phạm nước giếng".

Bạch Từ ở một số khía cạnh vẫn rất lịch sự, đã gọi video cho Lâm Vân Khởi, hỏi đồ đạc ở ngăn kéo nào, không tự ý lục lọi.

Khi anh gấp quần áo cho vào túi xách, chó xương thử bước đi muốn nằm một chút trên giường của Lâm Vân Khởi.

Chân chưa kịp chạm ga trải giường, ngay lập tức bị một lực lượng khổng lồ tóm lấy. Chờ chó xương phản ứng lại, đã có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài cửa sổ. Có lẽ là do cân nhắc các vấn đề như vứt đồ từ trên cao xuống, Bạch Từ cách không túm một cái, lại kéo nó trở lại.

Chó xương lúc này mới hoàn toàn ngoan ngoãn.

Trước khi ra ngoài, Bạch Từ không trực tiếp bước qua ngưỡng cửa, ánh mắt lại rơi vào con Ngạ quỷ: “Hôm qua khi ngươi ra ngoài Tổ đặc biệt chia thành nhiều nhóm đi tìm kiếm, người cuối cùng tìm thấy ngươi là một thanh niên.”

Chó xương chỉ nghĩ anh đây là muốn gây xích mích, khiến người của Tổ đặc biệt trọng thương một lần. Nó khá vui vẻ vẫy đuôi, Bạch Từ mấy năm nay thủ đoạn quá ôn hòa, thậm chí có chút nhân từ, mèo chó nào cũng dám đến khiêu khích, lẽ ra phải sớm ra tay tàn nhẫn một chút.

“La Thất là thanh niên đeo nhẫn trên tay, hắn không phải nhìn trúng Lâm Vân Khởi...”

Ngạ quỷ chỉ muốn Bạch Từ nhanh chóng rời đi, hoàn toàn không muốn để ý anh đang nói gì.

“Hắn ta yêu ngươi.”

Trong lời kể của Lâm Vân Khởi, La Thất khi tỏ tình không chỉ rõ tên ai. Bạch Từ rất ung dung gán ghép: “La Thất lúc đó là đi tìm ngươi, đối tượng tỏ tình tự nhiên cũng là ngươi.”

Ngạ quỷ vốn đang yên lặng ngồi tại chỗ, vẫn là bóng ảo tỏa ra khí lạnh lẽo chỉ là trong mắt nổi lên gió bão kinh hoàng.

Sau khi trải qua sự khó tin mãnh liệt, với bộ mặt xương xẩu của thây ma cấp cao chó xương không sợ chuyện lớn, phụ họa nói: “Đúng vậy, hắn ta và Lâm Vân Khởi đã sớm có tiếp xúc nếu muốn tỏ tình thì làm sao đợi đến lúc đó.”

Thế cho nên là, La Thất vừa gặp đã yêu Ngạ quỷ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro