Chương 39: Chim bồ câu (Hồi hai)

Chương 39: Chim bồ câu (Hồi hai)

Edit: Cá Mây

Vừa nãy Bạch Từ đã đưa ra hai lựa chọn: “Để Nhiếp Ngôn đến đấu giá bán cho anh ta, sau này mọi người sẽ biết vật này do chính phủ bảo quản.”

Không lâu sau anh lại nói: “Hoặc lấy danh sách những người muốn đấu giá trước, tôi sẽ tìm thám tử tư hỏi thăm chỗ ở của bọn họ.”

Lâm Vân Khởi: “Điều tra chỗ ở?”

Bạch Từ gật đầu: “Gặp riêng từng người, giao dịch bí mật.”

Lâm Vân Khởi lập tức hiểu ra ý đồ của anh, đây là muốn mọi người đều tin rằng mình đã có được bản gốc, sau khi quăng lưới thì chuẩn bị bắt cá.

Lời trước đó bảo muốn bán nhiều bản chỉ là cậu đùa vui, nhưng bây giờ  Bạch Từ lại ý định muốn thực hiện.

"Cậu vốn thích đọc sách còn gì," Bạch Từ nói, “trong sách chẳng phải thường nói 'người trước hết tự yêu mình rồi mới yêu người khác' sao?”

Lâm Vân Khởi suy nghĩ nghiêm túc vài giây: “Đúng là như vậy.”

Lâu Khô Cẩu trong túi không kìm được mà gật đầu theo, đúng vậy, quá đúng!

Chiếc xe lại khởi động, chở hai người một chó với linh hồn được thăng hoa lên đường.

Trước khi lên cầu vượt, Bạch Từ đột nhiên dừng xe bên đường: “Đi phố đồ cổ xem không? Thợ thủ công mà tôi nói lần trước sống ở đó.”

Thợ thủ công là một cách gọi hoa mỹ, thực chất là một bậc thầy làm đồ giả.

Môi Lâm Vân Khởi mấp máy, vừa định nói thì kính chắn gió đột nhiên phát ra tiếng 'đùng' rất lớn, cậu vô thức ngồi thẳng dậy, phát hiện là một con chim nhỏ đang cố sức muốn tông vỡ kính.

Nó chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay sức lực cũng có hạn, vừa tông hai cái đã chóng mặt.

Lâm Vân Khởi không muốn tận mắt chứng kiến cảnh một con chim đầu rơi máu chảy, đang định xuống xe thì Bạch Từ đã nhanh hơn một bước mở cửa xe đưa tay ra. Con chim nhỏ đang bay loạn xạ liền ngoan ngoãn nhảy vào lòng bàn tay anh thậm chí không hề có ý định bỏ chạy.

Nó ưỡn ngực đầu cố sức cọ vào lòng bàn tay đối phương.

Đáng tiếc Bạch Từ đối với động vật nhỏ, hoàn toàn không có sự mềm lòng như đối với Lâm Vân Khởi. Anh đặt con chim xuống bãi cỏ, không quay đầu nhìn lại liền lên xe. Lâm Vân Khởi chú ý thấy con chim muốn bay tới nhưng lại không dám, nhìn rất có linh tính.

Cậu không kìm được cười: “Trước đây chẳng phải có một con chim cúc cu cũng cố sức chui vào lòng anh sao?”

Bạch Từ gật đầu: “Gần đây không còn thu hút con người như trước nữa, mà lại thu hút động vật nhiều hơn.”

Vừa nói, ngón tay anh gõ nhẹ lên vô lăng, nhìn dòng xe cộ và người qua lại tấp nập ngoài cửa sổ: “Quốc thái dân an a...”

Chuyện này với quốc thái dân an sao lại liên quan nhỉ?

Lâm Vân Khởi nghĩ lại, không còn những hành vi quấy rầy của những kẻ điên rồ như anh em nhà Trịnh, cũng coi như một cách gián tiếp chứng minh xã hội đang tốt đẹp.

Trước đó còn hơi buồn ngủ lại bị con chim nhỏ vừa rồi làm cho tỉnh hẳn, Lâm Vân Khởi tỉnh táo lại, nói: “Đi phố đồ cổ đi.”

Bạch Từ tìm chỗ quay đầu xe, lái đến nơi đã lâu không ghé thăm.

Phố đồ cổ rất nổi tiếng ở thành phố Thiên Hải, không phải vì đồ ở đây tốt đến mức nào, mà là ngay cả trẻ con cũng biết ở đây gần như toàn là đồ giả. Nhưng vẫn có người thích đến đây để 'săn đồ' bày trong nhà để lấy thể diện.

Lâm Vân Khởi lần đầu  đến nơi này, hai bên hầu như đều bị các quầy hàng nhỏ chiếm hết, những chiếc vòng không biết thật giả tùy ý vứt bừa bãi khắp nơi.

Cậu thấy có người trước khi 'săn hàng' sẽ thầm cầu nguyện, hy vọng có thể nhặt được món hời lớn, không khỏi liên tưởng đến việc kinh doanh của mình.

“Bên quảng trường vẫn đang trùng tu, nếu bày hàng ở đây cũng không tệ.”

Những người đến đây mua bán đồ cổ ít nhiều cũng tin vào huyền học, quầy bói toán của mình vừa xuất hiện ai mà cạnh tranh nổi?

Bạch Từ nghe vậy đôi môi mấp máy, không tìm được từ ngữ thích hợp để đáp lại 'hoài bão lớn' của cậu. Cuối cùng, anh chỉ im lặng dẫn đường phía trước sau khi rẽ vào một con hẻm nhỏ, anh hơi dừng lại: “Đến rồi.”

Phía trước, trên tấm biển gỗ cũ kỹ có dòng chữ "Vốn nhỏ làm ăn" được viết bằng sơn mạ vàng.

Tên cửa hàng khá độc đáo. Lâm Vân Khởi thử đẩy một cái: “Khóa rồi.”

Bạch Từ kéo sợi dây đỏ ở cửa, tiếng chuông lập tức vang lên.

“Đến đây, đến đây!”

Ông lão nhỏ con vội vàng mở cửa chỉ đi một chiếc giày. Thấy Bạch Từ, ông lau kính lão xác nhận không nhìn lầm, lập tức cung kính cúi chào: “Bạch tiên sinh.”

Lâm Vân Khởi nhìn thấy nhướng mày.

Bạch Từ vừa bước vào cửa đã giải thích: "Nhiều năm trước ông ấy bị kẻ thù truy sát, tôi đã giúp..." Anh dừng lại một chút: “Tôi bỏ tiền ra giúp giải quyết, nhìn dáng vẻ ông ấy vẫn nhớ phần nhân tình này.”

Trong nhà rất tối, chỉ có một khung cửa sổ nhỏ, ban ngày vẫn phải bật đèn. Ông lão nhỏ con xoa xoa tay, chờ Bạch Từ nói ra ý đồ.

Bạch Từ nhìn Lâm Vân Khởi, người sau lấy ra Sổ sinh tử: “Tôi muốn làm giả cái này.”

Ông lão nhỏ con sờ vào tờ giấy lập tức biết đó không phải vật tầm thường.

Bạch Từ đi đến thì thầm vài câu, mặt ông lão nhỏ con biến sắc khi nghe. Tuy nhiên, ông nhanh chóng tập trung vào cách làm giả, không những không sợ hãi mà còn đầy tham vọng muốn thử.

Ông lão nhỏ con để học trò dẫn Lâm Vân Khởi đi tham quan, mình đi vào phòng tối Bạch Từ không khách khí đi theo vào.

Đóng cửa phòng tối lại, ông lão nhỏ con thì thầm: “Hơi rắc rối, nghe nói vật này mỗi người nhìn thấy sẽ có phản ứng khác nhau.”

Ông cũng có chút hiểu biết về Sổ sinh tử: người sắp chết có thể nhìn thấy tên mình, người âm khí nặng có thể nhìn thấy vô số tên người trong nháy mắt, sau đó lại biến thành cuốn sách không chữ…

Muốn làm giả đến mức khó phân biệt thật giả là rất khó.

Bạch Từ đã chuẩn bị sẵn, đặt một bông hoa khô héo lên bàn, chỉ có hoa không có lá: “Trộn nó vào nguyên liệu làm giấy.”

Ngoài phòng tối, Lâm Vân Khởi đang hoa mắt trước các mặt hàng trên giá trưng bày.

Nhìn một số chén rượu đèn cổ được làm giả, cậu không nhìn ra được điều gì đặc biệt, nhưng ở ngăn lớn nhất giữa tủ trưng bày, có một chiếc phượng quan, trên đó đính đầy đá quý phỉ thúy, chất liệu chính không phải là sợi vàng mà là bạc.

Mặc dù thiếu đi vẻ quý phái, nhưng thứ ánh sáng dịu dàng đó khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.

"Cái này bán bao nhiêu?" Lâm Vân Khởi tò mò hỏi giá.

Người học trò vui vẻ nói: “Khách quý thật là có mắt nhìn!”

Ngay khi nghe câu này, lòng Lâm Vân Khởi đã nguội lạnh. Quả nhiên, con số mà người học trò nói ra tiếp theo khiến cậu khẽ hít một hơi.

"Thích thì mua đi." Bạch Từ không biết từ lúc nào đã rời khỏi phòng tối, giọng nói từ phía sau vọng đến: “Giá này coi như là khá phải chăng rồi.”

Lâm Vân Khởi lẩm bẩm: “Bỏ ra số tiền lớn mua đồ giả về nhà, hơi lỗ.”

Ông lão nhỏ con tuy đeo kính lão nhưng tai lại rất thính, lập tức vỗ đùi cười ha hả. Khóe môi Bạch Từ cũng cong lên: “Nói về kỹ thuật, nhiều kỹ thuật hiện đại thực ra đã thành thục hơn, hơn nữa vài món đồ thật người bình thường không thể chịu nổi vẻ quý phái của nó.”

Ông lão nhỏ con bên cạnh cười đủ rồi giải thích: “Tôi không phải là người bán đồ giả đâu, chiếc phượng quan này bình thường là để cho thuê.”

Lâm Vân Khởi biết mình có thể đã hiểu lầm một chút, cười ngượng nghịu.

Ông lão nhỏ con trả lại cuốn sổ cho cậu: “Tôi thích nhất là làm mô phỏng lại những thứ mang tính thử thách, sau này nếu tìm thấy đồ hay, nhớ cho lão già này mở mang tầm mắt nhé.”

Lâm Vân Khởi tò mò: “Không cần giữ lại sao?”

Làm đồ giả, chẳng phải đều phải cầm đồ thật để đối chiếu sao?

Ông lão nhỏ con xua tay: “Không cần, một tuần nữa cậu có thể đến lấy hàng.”

Lâm Vân Khởi muốn trả tiền đặt cọc, nhưng cũng bị từ chối. Trên mặt ông lão nhỏ con đầy nếp nhăn vì cười, ông tiễn họ ra tận cửa, dường như xem  việc được giúp Bạch Từ là một vinh dự lớn lao.

Mọi việc diễn ra quá thuận lợi, chỉ mất khoảng mười phút sau họ đã rời khỏi phố đồ cổ.

Lâm Vân Khởi cài dây an toàn, nhưng Bạch Từ vẫn chưa có ý định lái xe.

Bạch Từ: “Chờ một chút.”

Không lâu sau, người học trò cẩn thận bưng một chiếc hộp đi tới: “Đồ của ngài.”

Nhìn kích thước chiếc hộp, Lâm Vân Khởi đột nhiên có một suy đoán: “Phượng quan?”

Bạch Từ mở hộp, vật bên trong tự toát ra ánh sáng rực rỡ, dưới ánh nắng còn lộng lẫy hơn trong cửa hàng.

Lâm Vân Khởi ngạc nhiên: “Ông chủ tặng sao?”

Bạch Từ lắc đầu: “Chuyện nào ra chuyện đó, đây là một giao dịch bình thường.”

"Tôi còn tưởng anh không có sở thích gì," Lâm Vân Khởi cười tủm tỉm nói, “hóa ra thích sưu tầm đồ cổ.”

"Cái này có công dụng khác," Bạch Từ nói, “mang về đặt ở nhà cậu, trấn trạch.”

Phượng quan trấn trạch?

Lâm Vân Khởi lập tức từ chối: “Quá quý giá, với lại tôi cũng không tin mấy cái này.”

Bạch Từ: “Gần đây cậu liên tiếp gặp nhiều rắc rối, theo dân gian thì âm khí nặng sẽ chiêu tai họa, đúng lúc dùng cái này để âm-âm thành dương.”

Nói xong, anh đặc biệt nhấn mạnh: "Âm-âm thành dương là kiến thức trong lĩnh vực toán học." =)))))))

“...”

Mặc cho Lâm Vân Khởi từ chối thế nào ý của Bạch Từ rất đơn giản, đồ trước tiên cứ đặt ở nhà cậu, sau này sẽ trả lại. Cuộc tranh luận này kéo dài cho đến khi xe vào tiểu khu, Bạch Từ đột nhiên như nghĩ ra điều gì sờ vào túi, nhíu mày.

Lâm Vân Khởi: "Sao vậy?"

"Quên mang chìa khóa rồi." Bạch Từ cười khổ.

Trong túi, con chó xương lúc này đang nằm cùng chìa khóa: "..."

Bạch Từ gọi cho công ty mở khóa, Lâm Vân Khởi thấy anh không có chỗ nào để đi, đành mời về nhà mình nghỉ ngơi một lát.

Vừa mở cửa, Bạch Từ đã cố chấp đặt chiếc phượng quan lên kệ tivi.

Vật phẩm này đặt vào hoàn toàn không hợp với cách bày trí trong phòng khách, khóe miệng Lâm Vân Khởi giật giật, miễn cưỡng khen: "...khá là độc đáo."

Nói xong, cậu không kìm được ho khan nhẹ.

Cậu không cố gắng tiếp khách, ráng chống mí mắt nói: "Tôi đi nghỉ một lát, trong tủ lạnh có đồ ăn, anh cứ tự nhiên."

Cậu gần như nhắm mắt đi về phòng ngủ, vừa đặt lưng xuống gối Lâm Vân Khởi đã lập tức ngủ thiếp đi.

Bạch Từ ngồi trên ghế sofa một lúc, đi đến cửa phòng ngủ, nhìn Lâm Vân Khởi đang nằm thẳng trên giường, không khỏi thở dài. Anh giũ chăn bên cạnh giúp cậu đắp lại.

Lâm Vân Khởi có tính cảnh giác rất cao, mơ hồ cảm thấy có thêm một luồng khí khác đang ở gần mình, trong giấc mơ cũng bất an nhíu mày.

Cách không khí Bạch Từ dùng tay khẽ xoa trên lông mày cậu, như thể làm vậy có thể làm phẳng những nếp nhăn giữa hai lông mày. Bạch Từ ngồi bên giường ngắm nhìn một lúc, dần dần Lâm Vân Khởi dường như đã quen với luồng khí này, lông mày giãn ra ngủ sâu hơn.

Thời gian trôi đi trong im lặng, Bạch Từ dựa vào đầu giường nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên tai anh khẽ động, giây tiếp theo người đã xuất hiện ở cửa ra vào, trực tiếp mở cửa.

Ngoài cửa, con Ngạ quỷ đang cầm bát chuẩn bị ra ngoài, nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại.

Như thể biết nó định làm gì. Bạch Từ đầy ẩn ý: "Một số chuyện nếu quá để ý, dễ đoản mệnh."

Đối với cấp độ như Ngạ quỷ, phán đoán của giác quan thứ sáu trên cơ bản không sai lệch so với thực tế, Bạch Từ không nghi ngờ gì là sự tồn tại đáng sợ nhất mà nó từng gặp.

Vết nứt trên chiếc bát vỡ rộng hơn vài phân so với trước, luồng khí đen không ngừng rỉ ra từ bên trong.

Biết đối thủ mạnh là một chuyện, nhưng sau vài lần đối đầu trong vô hình thì hiện tại nó rõ ràng muốn ra tay thử sức một chút.

Bạch Từ ngay lập tức bị bao vây, vô số luồng khí đen như những sợi dây diều căng chặt, muốn kéo anh xuống vực sâu. Con Ngạ quỷ cũng không ham chiến, chỉ giữ chân đối phương trong chốc lát liền quay người bay ra khỏi tòa nhà.

Nhiệt độ bất thường hạ thấp một lần nữa xuất hiện bao trùm tiểu khu.

Từ đầu ngón tay Bạch Từ bùng lên một ngọn lửa nhỏ màu xanh lam, anh tùy ý búng ngón tay, luồng khí đen liền bị ngọn lửa nuốt chửng hoàn toàn. Anh cũng không lập tức đuổi theo, mà đứng tại chỗ một lúc lấy điện thoại ra.

Trong văn phòng Nhiếp Ngôn nhìn thấy cuộc gọi đến, theo bản năng cảm thấy đau đầu, tưởng rằng lại xảy ra vụ án ác tính nào đó.

Chưa kịp hỏi, đầu dây bên kia đã truyền đến một giọng lạnh lùng: "Xin lỗi đi."

Nhiếp Ngôn nhíu mày.

"Đi xin lỗi." Bạch Từ nói rất gọn: "Hết giờ rồi."

Nhiếp Ngôn phản ứng một chút, dường như đã hiểu ra điều gì, anh dùng điện thoại bàn gọi cho La Thất: "Lần trước cậu gặp Ngạ quỷ, nó có cho cậu thời hạn phá án không?"

Hơi thở của La Thất như ngừng lại: "Có, có nói là ba ngày."

"..."

Nhiếp Ngôn đặt điện thoại xuống, ngay lập tức lái xe đến tiểu khu của Lâm Vân Khởi, đoạn đường quen thuộc này anh đã đi quá nhiều lần trong thời gian gần đây, nếu cứ tiếp tục thế này anh nhắm mắt cũng có thể tìm thấy nhà Lâm Vân Khởi ở đâu.

Đối tượng mà Bạch Từ nói cần xin lỗi, giờ đây đã rõ ràng.

Ba ngày rồi lại ba ngày, con Ngạ quỷ rõ ràng đã bị "bỏ bom".

Trước đó trong điện thoại, Nhiếp Ngôn không trách mắng La Thất quá nhiều, một chuyện quan trọng như vậy lại liên tục bị bỏ qua, hẳn là có điều khuất tất khác.

Đến đèn đỏ, Nhiếp Ngôn gọi cho Bạch Từ: "Bây giờ tình hình bên đó thế nào?"

Bạch Từ nhìn ra ngoài cửa sổ, trong không khí tràn ngập những tinh thể lạnh lẽo khó nhìn thấy bằng mắt thường, một số bị gió thổi vào hành lang anh đưa tay đón lấy, giọng nhàn nhạt: "Ngạ quỷ đã bắt đầu cuộc biểu tình lần thứ hai."

"..."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro