Chương 43: Liên hoàn án (Hồi hai)
Chương 43: Liên hoàn án (Hồi hai)
Edit: Cá Mây
Cửa phòng ngủ chỉ khép hờ.
Lúc đối mặt với lệ khí tỏa ra từ Ngạ quỷ, nữ quỷ dù khó khăn nhưng vẫn dám tiến lên đối mặt, giờ đây đứng ngoài cửa phòng ngủ nay, cô lại có chút lùi bước như thể có một lực lượng vô hình nào đó đang ngăn cản cô tiến lên.
Nữ quỷ yếu ớt nói: “Ngài, ngài khỏe không?”
Cánh cửa tự động mở ra chậm rãi, nữ quỷ đánh bạo nhìn vào bên trong một cái, giường nệm rất gọn gàng không hề có người nằm trên đó. Vừa ngước mắt nhìn lên, bên cửa sổ có một người dàn ông đang đứng, cả phong thái lẫn khí chất đều nhất tuyệt, dáng người cũng rất cao.
Không đợi nữ quỷ mở lời, Bạch Từ như đã biết cô đang nghĩ gì, chậm rãi nói: “Sau khi ngươi chết oán niệm không tan, cứ nương nhờ trong phượng quan, ngày báo được thù ngươi sẽ tự động biến mất khỏi thế gian.”
Nghe thấy hai chữ "biến mất", hồn phách nữ quỷ không khỏi run rẩy.
“Người ở lầu trên trời sinh bát tự nhẹ, trước cửa lại có một con quỷ trấn trạch, âm khí nuôi dưỡng ngươi có thể chọn cách sống nhẹ nhàng thoải mái hơn để chờ đợi.”
Nữ quỷ: “Ý Ngài nói là giúp cậu ấy trông nhà, ban đêm đi loanh quanh hoạt động, an phận làm một con quỷ?”
Bạch Từ nghe thấy chữ 'quỷ' trong mắt có chút chế giễu, nhưng vẫn khẽ gật đầu.
"Nhưng tôi từng là người," nữ quỷ khóc lóc nói. “Nếu vậy, tôi và vị đại nhân ở trước cửa phòng 402 cùng với con chó ở cửa nhà ngài có gì khác nhau?”
Chẳng qua cũng chỉ là như một con chó giữ cửa mà thôi.
“...”
Bạch Từ nhìn cô thật sâu một cái.
Trong căn phòng nhỏ vốn khôn được cách âm, tiếng nói rất nhanh cũng được truyền ra ngoài, móng vuốt Lâu Khô Cẩu có chút ngứa, nó không kìm được mà nghĩ muốn đi nuốt chửng cái linh hồn kia. Nhưng nghĩ đến Bạch Từ thế nào cũng sẽ ngăn cản, nó giờ mà có đi cũng chẳng chiếm được chỗ gì tốt. Để giữ mình tâm bình khí hòa nó dứt khoát tự tháo rời bản thân.
Một đống xương rời rạc chất đống ở ngưỡng cửa, đầu sọ chó an tâm thở phào nhẹ nhõm: “Thế này thì không cần bị ném ra ngoài cửa sổ nữa rồi.”
Đêm đó Lâm Vân Khởi ngủ đặc biệt ngon giấc, ngày hôm sau lại là một ngày thu trong xanh nắng đẹp.
Bẩm sinh cậu đã có khứu giác nhạy bén vừa thức dậy vào sáng sớm, lập tức trở nên cảnh giác.
Mũi khẽ động, Lâm Vân Khởi đi lại trong phòng lẩm bẩm: “Lạ thật, rõ ràng có mùi máu.”
Kẻ biến thái ở tầng dưới đã đặc biệt dặn dò, cố gắng đừng gây ra động tĩnh quá lớn để chủ nhà biết sự tồn tại của mình. Nhìn Lâm Vân Khởi đang ngửi đông ngửi tây, nữ quỷ lúc này cũng có chút bất an.
Sợ gì thì đến đó.
Lâm Vân Khởi chú ý thấy phượng quan hơi lệch, muốn đưa tay chỉnh lại, nhưng ánh mắt lướt qua lại thấy một cái lỗ nhỏ trên màn cửa sổ. Cậu nhanh chóng bước tới, suy nghĩ về nguồn gốc của cái lỗ này.
Nhưng có nghĩ nát óc cũng không ra, cuối cùng chỉ có thể kết luận là do đứa trẻ con nghịch gợm nhà nào đó lén lút chơi súng hơi gây ra.
Điện thoại lúc này đột nhiên rung lên một cái.
Phản ứng đầu tiên của cậu là nghĩ đến Kim.
Mắt Lâm Vân Khởi sáng lên, thầm nghĩ tên đó rốt cuộc đã nghĩ thông suốt chưa, muốn tìm thứ khác để đổi với mình rồi. Đầy mong đợi cậu bước tới xem, thì ra là tin nhắn báo số dư tài khoản điện thoại không đủ.
“...”
Hay lắm, ba mươi lăm cuốn sách từ ông lão kia, cuối cùng chẳng bán được cuốn nào.
Lâm Vân Khởi cũng không mong có thể bán được hết.
Trên thực tế, bán được hai ba cuốn cũng là tốt lắm rồi. Lâm Vân Khởi hy vọng người mua khi nhận được sẽ hô hào, tập hợp tất cả thành viên trong hội lại để tổ chức lễ kế nhiệm thủ lĩnh, như vậy việc tóm gọn tất cả sẽ không còn xa nữa.
Cậu thay quần áo rồi thở dài: “Hy vọng hôm nay có thể có đột phá...”
…
Phòng 302.
Bạch Từ mỗi ngày đều nghe động tĩnh từ lầu trên, xác nhận Lâm Vân Khởi đã thức dậy, anh sẽ rời khỏi căn hộ trước một bước để tránh việc mình thuê phòng tầng dưới bị bại lộ.
Bất quá hôm nay có chút sai lệch xuất hiện, vì buổi sáng ngửi thấy mùi máu thoang thoảng trong nhà, Lâm Vân Khởi không đi dép lê đã bắt đầu đi lại trong phòng, đợi đến khi cậu thay giày chuẩn bị ra ngoài, Bạch Từ mới biết mình đã chậm hơn đối phương rồi.
Thời điểm này cũng không tiện nhảy cửa sổ, anh chỉ có thể nhanh chóng xuống lầu.
Vội vàng như vậy, cuối cùng trước khi Lâm Vân Khởi xuống, Bạch Từ đã ra khỏi cổng tiểu khu, xoay người giả vờ như đang đi tới: “Chào buổi sáng, thật trùng hợp.”
Lâm Vân Khởi thấy trán anh lấm tấm mồ hôi, hỏi: “Anh vừa tập thể dục xong à?”
Bạch Từ gật đầu: “Không ngủ được, đi công viên chạy một vòng.”
Lâm Vân Khởi đang ôm một cái thùng xuống lầu, đây mới chính là lý do giúp Bạch Từ thoát hiểm.
Nhìn thấy những cuốn sách được làm giả bên trong, Bạch Từ nhân tiện chuyển chủ đề: “Bán được bao nhiêu rồi?”
Lâm Vân Khởi bĩu môi.
Bạch Từ lập tức hiểu được câu trả lời, khóe môi khẽ nhếch nói: “Giá vốn không cao, có không bán được hết cũng không sao đâu.”
"Đây dù sao cũng là một vốn buôn bán nhỏ của tôi," nhắc đến chuyện này, Lâm Vân Khởi không khỏi thở dài, “nhưng có người lại muốn mua bán không cần vốn.”
Bạch Từ khẽ cau mày, chờ cậu nói chi tiết hơn.
“Cứ tưởng người nước ngoài sẽ dễ lừa hơn, nên người đầu tiên tôi tìm đến hắn.”
Lâm Vân Khởi: “Ai ngờ, nói chuyện còn chưa được mấy câu hắn ta đột nhiên cởi quần áo.”
“...”
“Sau đó hắn bảo muốn dùng việc 'song tu' để thanh toán.”
Nói thật thì vóc dáng của Kim cũng không tệ, cao to vạm vỡ bụng sáu múi, đáng tiếc tên này lại đi lầm đường lạc lối, tuổi còn trẻ đã nghĩ đến chuyện không làm mà hưởng.
Toàn thân Bạch Từ lập tức trở nên lạnh lẽo vô cùng, cây cối đang yên tĩnh bên bãi cỏ bắt đầu lay động, gió lớn từ đâu nổi lên bất chợt.
Con Ngạ quỷ ở lầu trên có chút mơ hồ, nó nhớ hôm nay mình đâu có nổi giận đâu, sao nhiệt độ trong không khi lại đột nhiên lại giảm xuống như vậy?
Nhiệt độ tiếp tục giảm xuống mà không hề có dấu hiệu dừng, Bạch Từ lại đang tự mình nở nụ cười tươi dùng giọng rất nhẹ hỏi: “Thế cậu đã từ chối, đúng không?”
Lâm Vân Khởi: “Tất nhiên rồi.”
Cây cối lay động chậm lại, đúng lúc mặt trời vừa lên, vẻ u ám trong mắt Bạch Từ mới dần tan đi đôi chút.
Lâm Vân Khởi cầm thùng giấy cũng có chút không tiện, cậu không định nói chuyện nữa: “Tôi đi trước đây, anh cứ tiếp tục tập luyện đi.”
Cậu còn phải đến khách sạn tìm Kim, tiếp tục thuyết phục.
Mới đi được vài bước, Lâm Vân Khởi quay đầu lại, phát hiện Bạch Từ như một cái bóng đang theo sau mình, cậu nghi ngờ "hử?" một tiếng.
Bạch Từ: “Cùng đi.”
Lâm Vân Khởi không nghĩ ngợi gì từ chối thẳng: “Hai người đi sẽ dễ khiến Kim cảnh giác, không tiện nói chuyện làm ăn.”
Bạch Từ: “Tôi chỉ muốn đảm bảo cậu đang tuân thủ pháp luật.”
Lâm Vân Khởi không hiểu.
“Giữa hai người có giao dịch vật chất, nếu trong quá trình có xảy ra chuyện gì, tôi sẽ lập tức tố cáo.”
Bạch Từ: “Bất kể là quốc tịch nào, đừng hòng trên đất nước chúng ta, tham gia vào hoạt động mại dâm phi pháp.”
Đặc biệt là loại tự do cung cấp dịch vụ "song tu" gì đó, tốt nhất nên sớm đầu thai đi.
“...”
Lâm Vân Khởi sững sờ một lúc rồi bật cười: “Thì ra anh cũng rất hài hước đấy.”
Vậy mà làm cậu cứ tưởng Bạch Từ là người nghiêm túc, ít nói.
Một người coi là chuyện đùa, một người lại công khai đi theo, trên đường Bạch Từ lại đưa ra một lý do chính đáng nữa: “Hôm qua cậu đã đến tìm hắn ta, có lẽ lúc này đối phương cũng đang đợi cậu quay trở lại lần nữa.”
Lâm Vân Khởi thu lại nụ cười, không có yếu tố bất ngờ, quả thực sẽ mất đi quyền chủ động. Cân nhắc nhiều yếu tố, cậu cũng ngầm chấp nhận việc Bạch Từ 'đi theo'.
…
Khách sạn.
Cửa phòng đã gõ mấy lần nhưng không có ai mở.
Thấy Lâm Vân Khởi tiếp tục gõ cửa, thì nhân viên dọn dẹp hành lang nói: “Chắc tối qua vui chơi quá đà, giờ vẫn chưa tỉnh.”
Nói đến đây cô nhân viên vẫn cảm thấy đầy bụng tức giận, nhân viên dọn phòng cũng có phòng nghỉ ở tầng này nên đôi khi cô ta sẽ ở lại qua đêm.
Tối qua, căn phòng này thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng cười kỳ quái, hình như đang xem phim truyền hình gì đó, âm thanh lại rất lớn, làm cô ta không thể ngủ được.
Thấy có vẻ Kim sống chết cũng không chịu lộ diện, Lâm Vân Khởi đành phải sàng lọc lại danh sách, cuối cùng miễn cưỡng chọn được Triệu đạo sĩ. Dù sao hai bên cũng từng gặp mặt ở bệnh viện, cũng tiện để bắt chuyện.
Khi chuẩn bị rời đi, thấy Bạch Từ vẫn đứng ở cửa, tưởng anh lại đang ngẩn người, Lâm Vân Khởi đang định gọi thì thấy Bạch Từ đi đến dưới camera, nhặt lên vài sợi lông chim.
Lâm Vân Khởi thấy vậy không khỏi nhướng mày.
Đây là tầng mười ba, khả năng chim bay vào hành lang là cực kỳ nhỏ.
Bạch Từ dường như đặc biệt quan tâm đến sợi lông này, hỏi nhân viên dọn phòng: “Tầng này tổng cộng có bao nhiêu khách?”
Nhân viên dọn phòng "A" một tiếng, cảm thấy lạ lùng sao anh ta lại hỏi câu này.
Bạch Từ: “Vài người bạn nước ngoài của tôi hai ngày nữa sẽ đến, tôi muốn sắp xếp họ ở cùng một tầng với nhau.”
Nghe câu này, nhân viên dọn phòng theo bản năng coi Bạch Từ là bạn của Kim, nói: “Bây giờ cũng không phải mùa cao điểm nên chỉ có mỗi anh ta ở thôi.”
Cô cũng người thích nói nhiều nên lại nói thêm: “Cũng không biết tại sao, có lẽ do trên đây là tầng cao áp lực nước không đủ, khi tắm rửa nước chảy cũng không mạnh, khách đến đây đa phần sẽ chọn ở từ tầng tám trở xuống.”
Lâm Vân Khởi trầm ngâm một lát: “Tôi nhớ người nước ngoài rất kỵ số mười ba.”
Cố tình chọn tầng này, thì cũng có chút khó hiểu.
Bạch Từ đứng trước cửa phòng khách, đột nhiên cúi người thấy ở khe cửa dính vài một sợi lông chim, anh nhẹ nhàng kéo ra, mấy sợi lông chim dính vào nhau bị kéo ra cùng lúc.
Trên đó toàn là là máu đặc quánh, lạ là máu này giống như được pha nước, không có mùi gì.
Nhân viên dọn phòng cũng bị làm cho hốt hoảng.
Lâm Vân Khởi thấy vậy lại gõ mạnh vào cửa vài cái, sau đó xuống lầu tìm nhân viên khác ở chỗ lễ tân dùng thẻ dự phòng mở cửa, phòng khách bên trong là một mảnh hỗn độn.
Trên lối đi hẹp phía trước, Kim đang nằm trần truồng trên sàn nhà, mắt trợn tròn, khắp người dính đầy lông chim.
Lễ tân nhát gan, hét lên một tiếng, khóc lóc gọi xe cấp cứu.
Lâm Vân Khởi cố gắng không phá hỏng hiện trường, đi tới kiểm tra xem người còn thở hay không.
Bạch Từ đứng ở cửa, từ đầu đến cuối chưa từng bước vào một bước.
Lâu Khô Cẩu dùng ý niệm giao tiếp với anh: “Trên người người chết tích tụ không ít nhân quả ác nghiệp, tuy không quá nghiêm trọng, nhưng tuyệt đối không phải người lương thiện. Lâm Vân Khởi mang theo sổ sinh tử, nhưng hôm qua gặp mặt lại không dự đoán được ngày chết của đối phương sắp đến.”
Nó càng nói càng kích động: “Ta mơ hồ có thể cảm nhận được, chuyện lần này không tầm thường.”
Mấy giây tiếp theo, không khí rơi vào an tĩnh.
"Đối phương là người nước ngoài," Bạch Từ cuối cùng mở lời, mặt không biểu cảm nói, “Sổ sinh tử không quản được.”
Lâu Khô Cau im lặng một lúc, cố gắng thoát khỏi bầu không khí ngột ngạt, cười gượng nói: “Chủ nhân, ngươi thật thông minh, chuyện này mà cũng nghĩ ra, hahaha...”
Nhận thấy ánh mắt không thiện ý của Bạch Từ, Lâu Khô Cẩu càng 'ha' yếu ớt, đầu càng cúi thấp, cho đến nó vùi đầu vào móng vuốt.
Đến trước không phải xe cảnh sát, mà là vài người mặc thường phục, trực tiếp xuất trình thẻ công tác, nói rằng trong khách sạn có thể có tội phạm đang bỏ trốn, yêu cầu tất cả mọi người sau khi xác minh danh tính, phải lập tức rời khỏi vì họ muốn lục soát tòa nhà một lần.
Lâm Vân Khởi cũng bị mời ra ngoài, thậm chí lần này cũng không yêu cầu làm cậu phải làm biên bản. Cậu nhìn đồng hồ: “Cách lúc báo án còn chưa đầy hai phút, xe cảnh sát đến có vẻ hơi nhanh.”
Bạch Từ: “Có lẽ có ẩn tình gì đó.”
Anh nhìn con đường đối diện giải thích lý do Kim chọn tầng 13: “Tòa nhà cao tầng đó vừa vặn che khuất ánh nắng mặt trời từ tầng 12 trở xuống, khách sạn bên đây tổng cộng chỉ có 14 tầng, nếu ở tầng trên cùng sẽ dễ chiêu sát, ở tầng 13 là thích hợp nhất để tu luyện thuần dương thể.”
Lâm Vân Khởi nhìn anh một cái.
Bạch Từ: “Lần trước đi cùng cậu tham gia cuộc thi linh dị, tôi đã tìm hiểu được kiến thức này.”
Lâm Vân Khởi xoa xoa thái dương, một lát sau nói: “Tôi đi tìm Triệu đạo sĩ, anh...”
Bạch Từ: “Tôi cũng đi.”
Thỏ khôn có ba hang, vị đạo sĩ này vốn cũng không phải đạo sĩ bình thường, ở thành phố Thiên Hải cũng có bốn năm chỗ ở. Lâm Vân Khởi kiên nhẫn lần lượt đến từng nơi, còn lại hai điểm cuối cùng, cậu đi đến nhà nghỉ gần đó trước nhưng lại một lần nữa không tìm được.
Giờ chỉ còn lại khu nghỉ dưỡng trên núi, cậu cam chịu số phận mà lái chiếc xe bán tải nhỏ đến đó.
“Việc giả thần giả quỷ quả nhiên kiếm tiền a.”
Nhìn căn biệt thự nhỏ ba tầng được xây dựng còn đẹp hơn biệt thự trong thành phố, Lâm Vân Khởi cảm thán một câu.
Chuyến đi này, việc bán sổ chỉ là thứ yếu. Triệu đạo sĩ và Kim dù sao cũng đã ở chung phòng bệnh nhiều ngày, có thể thông qua ông ta tiện thể tìm hiểu xem ngày thường Kim có đắc tội với ai không. Nói khó nghe hơn thì mối quan hệ giữa hai người đó rõ ràng không tố nên Triệu đạo sĩ cũng có thể là một trong những kẻ tình nghi.
Bạch Từ giúp cậu tìm chỗ đỗ xe, Lâm Vân Khởi xuống trước bấm chuông cửa.
Sau ba phút chờ đợi cũng không thấy người ra mở cửa.
“Không có ai.”
Lâm Vân Khởi lắc đầu với Bạch Từ đang đi về phía này, tỏ ý có thể rời đi. Bên trong lúc này đột nhiên có tiếng chó sủa, theo sau là một cơn gió lớn cánh cổng sắt màu đen to lớn cũng bị thổi mở một khe hở, Lâm Vân Khởi nghe thấy động tĩnh thử dùng tay nhẹ nhàng đẩy, cổng ngoài vậy mà lại không khóa.
Ngoài biệt thự là một khu vườn nhỏ, trên ghế nằm có một người đang đắp chăn ngủ say.
Con chó bị buộc ở cái cây bên cạnh hướng về phía ghế nằm của đối phương sủa lớn.
"Triệu tiên sinh." Lâm Vân Khởi bước vài bước, đi đến trước ghế nằm vẫn không nghe thấy tiếng trả lời đáp lại, cậu vén chăn lên:"Ngủ như thế này không tốt cho sức khỏe..."
Đập vào mắt cậu là đôi con ngươi lồi gần như muốn rớt ra khỏi hốc mắt, đồng tử giãn ra bất động nhìn chằm chằm cậu. Sắc mặt Triệu đạo nhân tái nhợt, khoảnh khắc Lâm Vân Khởi kéo chăn, khóe mắt đỏ ngầu kia dường như vẫn còn chảy ra huyết lệ.
Nghe tiếng bước chân phía sau dần đến gần, Lâm Vân Khởi đưa tay ra: “Anh đừng lại đây.”
Với cơ thể yếu ớt của Bạch Từ, nhỡ đâu tại chỗ bị kinh hãi quá độ, ngất xỉu, cậu lại còn phải gọi xe cấp cứu giúp.
Huyết lệ dần khô cạn, nhãn cầu của Triệu đạo nhân quả thực rơi ra, lăn thẳng đến chân Bạch Từ, như thể đang kể lể nỗi oan khuất vô tận.
Ngay trước khi nhãn cầu rơi xuống đất, Lâm Vân Khởi đã nhanh hơn một bước dùng một tay che mắt Bạch Từ, tay còn lại gọi điện báo cảnh sát.
Triệu đạo nhân rõ ràng đã chết rồi, nên cũng không cần gọi xe cấp cứu nữa.
Đường núi có chút khó đi, dọc đường thỉnh thoảng còn có động vật chặn đường, xe cảnh sát mãi đến gần hai mươi phút sau mới đến.
Đã có nhân viên chuyên nghiệp khảo sát hiện trường, Lâm Vân Khởi và Bạch Từ được gọi đi lấy lời khai.
“Hai người cùng nạn nhân có quen biết không?”
Lâm Vân Khởi: “Tôi miễn cưỡng coi là có.”
Cảnh sát: “Hôm nay đến đây chủ yếu là để làm gì?”
Lâm Vân Khởi dùng cách nói trang nhã để giải thích : “Tôi đến để bán văn phòng phẩm.”
Bạch Từ: “Tôi đi cùng cậu ấy đến bán văn phòng phẩm.”
“...”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro