Chương 45: Lời Mời
Chương 45: Lời Mời
Edit: Cá Mây
Mỗi cá nhân đều có con đường khác nhau cần đi, nhưng tổng hợp nhiều yếu tố như thể chất, cách đối nhân xử thế, v...v..., chúng ta thường có xu hướng tiến về một hướng nhất định.
Cơ thể thuần âm cực kỳ hiếm thường sẽ gặp ở phụ nữ, nhưng lại xuất hiện trên một kẻ mang tà cốt như Lâm Vân Khởi. Điều này khiến cậu vô hình trung bị cuốn vào những rắc rối không lười trước.
Bạch Từ uống cạn ly nước: “Đi thôi, đến phố đồ cổ.”
Lâm Vân Khởi nhướng mày: “Làm gì?”
“Trả lại sự trong sạch cho cậu.”
“...”
Bạch Từ cười như không cười: “Vụ án đã được phá, hung thủ bị bắt, sẽ có thể chứng minh cậu không liên quan.”
Lâm Vân Khởi nhướng mày, biết rằng Bạch Từ sẽ không làm chuyện vô cớ, nhưng lý do này có hơi hoang đường quá không.
Quả thật là hoang đường.
Bạch Từ cũng biết điều này, chỉ là tìm một cái cớ, anh đã hứa giúp nữ quỷ hóa giải oán niệm, không thể nuốt lời.
Lâu Khô Cẩu sau khi ghép lại thành công bộ xương, nói thẳng thừng: “Nếu dám lừa phụ nữ, ngươi sẽ còn thấp kém hơn cả Ngạ quỷ.”
Lâm Vân Khởi đang ngồi đối diện thu dọn thư từ, đột nhiên ngẩng đầu lên, tò mò hỏi: “Tôi hình như thường nghe thấy những âm thanh kỳ lạ xung quanh anh thì phải.”
Đó không phải là tiếng khớp xương cử động, mà giống như thứ gì đó như quả óc chó bị bóp nát.
Bạch Từ, người vừa bóp nát Lâu Khô Cẩu, mỉm cười: “Là ảo giác thôi.”
Trùng hợp hôm nay không có việc gì, Lâm Vân Khởi không từ chối lời đề nghị của Bạch Từ, hai người lái xe đến phố đồ cổ.
Tiểu lão đầi mỗi lần nhìn thấy Bạch Từ đều cười tươi như hoa nở.
Cũng không nói lơiif khách sáo, Bạch Từ đi thẳng vào vấn đề: “Tôi cần danh sách những người đã thuê phượng quan trước đây.”
Ông lão sai học trò mang sổ đăng ký đến, Bạch Từ lướt nhanh qua, chỉ vào một cái tên.
"Hoàng Nguyệt Mãn?" Lâm Vân Khởi phản ứng một lúc, chợt nhớ đến thông tin về nạn nhân nữ duy nhất trong vụ án đột tử từng được đăng trên báo: Hoàng X Mãn (nữ, hai mươi sáu tuổi).
Bạch Từ lại hỏi tuổi, ông lão dùng từ "cô bé hai mươi mấy tuổi" để hình dung.
Lâm Vân Khởi: “Trùng hợp thật.”
Bạch Từ hỏi ngược lại: “Cậu tin vào sự trùng hợp sao?”
Lâm Vân Khởi lắc đầu, cậu càng kinh ngạc hơn khi Bạch Từ lại biết rõ một người từng thuê phượng quan rất có thể là cùng một người với nạn nhân.
Như thể nhìn thấu sự nghi ngờ của cậu, Bạch Từ lãnh đạm nói: “Khi tôi mua phượng quan, cậu học trò đã nói rằng đồ vật này vừa mới được trả lại không lâu. Người thuê nữ trước đó nhìn còn trẻ lại đẹp, tên cũng rất thơ mộng, tên là Hoàng Nguyệt Mãn.”
Học trò: “...”
Cậu ta không có nói mà.
Ông lão lườm học trò một cái, nhỏ giọng khuyên răn: “Cậu nhìn nắm đấm của Bạch tiên sinh xem, có cứng không?”
Càng già càng tinh ranh a, về điểm này ông và giám khảo cuộc thi linh dị ngày trước có cùng quan điểm: khi nắm đấm không đủ cứng, tốt nhất nên quản chặt cái miệng của mình.
Cậu học trò nuốt nước bọt: “Đúng vậy, 'Nhạn về lúc trăng đầy lầu tây', quả thật rất thơ mộng.”
Đợi đến khi Bạch Từ và Lâm Vân Khởi rời đi, học trò cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Phố đồ cổ vẫn nhộn nhịp như thường lệ.
Lâm Vân Khởi: “Sổ đăng ký chỉ ghi tên và tiền đặt cọc, vẫn chưa xác định được có phải là trùng tên hay chỉ là trùng chữ trong tên, muốn điều tra sâu hơn sợ thì không dễ.”
Bạch Từ: “Gửi cho Nhiếp Ngôn đi để anh ta điều tra.”
Lâm Vân Khởi bật cười: “Nghĩ đến đội trưởng Nhiếp đầu tiên, còn nói hai người quan hệ không tốt.”
Bộ dạng cứng miệng này nhìn dễ thương thật.
Bạch Từ: “...”
…
Tổ đặc nhiệm.
La Thất đầu tóc gần như bị vò thành tổ gà, đang vắt óc viết báo cáo kết án.
Ngày XX, tháng XX, năm XX:
Nam Kha Mộng cùng Trịnh Ninh làm chuyện ác, Ngạ quỷ tự mình báo án, trong thời gian đó người báo án đã biểu tình hai lần.
Biểu hiện biểu tình: nhiệt độ giảm đột ngột một đến hai độ, khu Tân Hà đều cảm nhận rõ rệt.
Thu hoạch bất ngờ: vật phẩm dị năng mạnh mẽ sẽ vô thức làm mờ đi mối liên hệ nhân quả (nguyên nhân chính khiến Ngạ quỷ bị "cho leo cây")
.…
Báo cáo vô nghĩa được đặt trên bàn Nhiếp Ngôn: “Vụ án về Nam Kha Mộng, vậy mà cậu toàn bộ đều viết về Ngạ quỷ.”
La Thất: “Vì nhân vật phạm tội chính hoàn toàn không có cảm giác tồn tại.”
Nhiếp Ngôn cố nén sự bất lực mà đọc tiếp, khi đọc đến dòng cuối cùng, anh xoa xoa thái dương.
La Thất cuối cùng đưa ra đề nghị: hy vọng nhốt Nam Kha Mộng và Ngô Thánh Thư lại với nhau (không có lý do gì đặc biệt chỉ là muốn nhìn xem họ cãi nhau).
"Thật là có triển vọng." Nhiếp Ngôn lắc đầu, nói sang chuyện khác: “Nửa năm đầu cậu có hai ngày nghỉ phép thăm thân chưa dùng, trùng với cuối tuần, giờ nghỉ luôn đi.”
“Nghỉ phép...”
La Thất vốn cũng chẳng có họ hàng gì để thăm, bây giờ bắt đầu suy nghĩ xem mấy ngày nghỉ này nên làm gì.
…
Cậu bé lại bệnh rồi, công việc gia sư của Lâm Vân Khởi bị hoãn một tuần.
Ý nghĩ tìm việc làm thêm lại rục rịch, việc đầu tiên cậu làm khi về nhà là ngồi trước máy tính, lướt qua các trang web tìm việc, nhưng không tìm thấy cái nào phù hợp.
Lâm Vân Khởi khoanh chân ngồi trên ghế sofa nhìn máy tính, nữ quỷ nhìn những chiếc lá rơi ngoài cửa sổ, cảm xúc bi thương không kìm nén được, lại nằm trên phượng quan khóc nức nở.
Cô ấy không nhớ gì cả, chỉ nhớ mình tên là Hoàng Nguyệt Mãn, và đã từng bị một người đàn ông không rõ mặt đánh đập.
Rõ ràng là không biết mình chết thế nào, nhưng cứ buồn không kiểm soát được.
Khi nữ quỷ đang khóc như mưa, Lâm Vân Khởi đã chuẩn bị tắt máy tính, chuột vừa di chuyển đến góc trên bên phải, một tin nhắn riêng nhấp nháy, báo hiệu cậu nhận được một lời mời làm việc.
…
Phụ rể chuyên nghiệp.
Lâm Vân Khởi cũng có rất nhiều kinh nghiệm trong lĩnh vực này, thậm chí còn khá nổi tiếng. Thông thường, phụ rể quá đẹp trai sẽ không có thị trường, nhưng Lâm Vân Khởi thì ngược lại, cậu có thể khuấy động không khí, đồng thời vẫn giữ cho sự chú ý của mọi người tập trung vào cô dâu chú rể.
Đám cưới được tổ chức vào Chủ Nhật, thời gian có chút gấp.
Chú rể chắc là thực sự không tìm được người, sau khi hỏi bạn bè, anh ta đã trả giá cao để mời Lâm Vân Khởi.
Lâm Vân Khởi gọi vào số điện thoại đối phương để lại, bên kia nghe anh có ý nhận việc thì nói "ơn trời".
"Chiều nay sẽ tổng duyệt, nếu không có vấn đề gì, hy vọng cậu có thể đến." Chú rể: “Giá cả không thành vấn đề, tổng duyệt một giờ ba trăm, ngày cưới tính gấp đôi.”
Anh ta đưa ra mức giá cao hơn thị trường, lễ cưới lại được tổ chức tại một khách sạn nổi tiếng trong thành phố, đây không thể là một vụ lừa đảo, Lâm Vân Khởi không có lý do gì để từ chối một lời mời làm việc lương cao như vậy.
Tổng duyệt được định vào 15:00, Lâm Vân Khởi đến sớm nửa tiếng.
Chú rể ba mươi mốt tuổi là người địa phương, điều kiện cũng khá tốt.
Nhân viên đang kiểm tra việc bố trí sân khấu, nghe nói Lâm Vân Khởi đến làm phù rể thì không khỏi nhìn thêm mấy lần, người nọ đi đến nói nhỏ gì đó với đồng nghiệp.
Lâm Vân Khởi nhạy bén nhận ra có điều gì đó không ổn, ánh mắt nhìn chú rể mang theo một chút dò xét.
Chú rể khá lúng túng, bắt đầu nói tới nguyên nhân.
“Trước đây vốn đã có phù rể rồi, nhưng khi tuần trước đi thử đồ cậu ta lại đột nhiên đau thắt ngực ngất xỉu, người bây giờ vẫn đang cấp cứu. Sau đó tôi lại tìm một người bạn khác, ban đầu dự định sẽ đến để tổng duyệt vào sáng nay, không ngờ đang tổng duyệt được nửa chừng thì đau thắt ngực, người cũng ngã gục.”
Mặc dù hơi vô duyên, nhưng Lâm Vân Khởi đã gán cho đám cưới này cái mác "đa tai đa nạn".
"Mấy người anh em chúng tôi trước đây làm sale chung, hút thuốc uống rượu không kiêng thứ gì, tôi thì vẫn ổn bình thường đều chú ý tập luyện," chú rể cười khổ, “hai người họ thì không may mắn như vậy, trước khi tổng duyệt mọi người có uống chút rượu, chắc là vì thế mà ngã gục.”
Lâm Vân Khởi nói lời khách sáo: “Công việc sale cũng không dễ dàng gì.”
Chú rể thở dài thườn thượt, một lát sau lúng túng hỏi: “Cậu còn bạn bè nào khác, ngày kia họ có thời gian không?”
“Không đủ người sao?”
Chú rể gật đầu: “Bên cô dâu có đội phù dâu, bên tôi bây giờ lại không còn ai.”
“Anh cần mấy phù rể?”
"Ba người." Chú rể cười khổ: “Hai người bạn liên tiếp gặp chuyện, người còn lại đã hẹn trước thì ở lại bệnh viện chăm sóc, chắc chắn không đến được.”
Lâm Vân Khởi: “Được, lát nữa tôi hỏi thử xem.”
Chú rể như vớ được cọng rơm cứu mạng: “Nếu có người đồng ý, giá có thể tăng lên nữa, ngày cưới một giờ tính tám trăm.”
Anh ta nói năng lộn xộn, thậm chí có chút mê muội: “Tôi thật sự rất yêu vị hôn thê của mình, xin cậu nhất định phải giúp tôi. Cô ấy là người rất chú trọng nghi thức.”
Nhân viên công ty tổ chức đám cưới lúc này đi đến: “Tổng duyệt sắp bắt đầu rồi ạ.”
Trước đó người nọ đã tìm một vòng, xác định không thấy cô dâu ở đây.
“... ách”
Nhìn sự lúng túng của chú rể, nhân viên đề nghị: “Hay là anh gọi điện thoại hỏi thử xem?”
“Cô ấy không thích nơi có nhiều thiết bị điện tử, ngay cả điện thoại cũng không dùng.”
Cô dâu không đến, tổng duyệt căn bản không thể tiến hành.
Mười phút nữa trôi qua, bóng dáng cô dâu vẫn không xuất hiện.
"Chắc chắn vẫn còn giận tôi." Chú rể thở dài: “Hôm nay cứ vậy đi.”
Anh ta chi tiêu rất hào phóng, mặc dù tổng duyệt không diễn ra, vẫn trả tiền công một giờ đã thỏa thuận cho Lâm Vân Khởi: “Lát nữa cậu gửi kích cỡ qua, bên tôi sẽ tìm đồ phụ rể phù hợp.”
…
Khi Lâm Vân Khởi đang nỗ lực cho công việc làm thêm mới, Bạch Từ đang ngồi trên ghế đọc sách, hiếm hoi anh lại không ngồi quy củ như thường lệ mà lại lười biếng bắt chéo chân.
Tâm trí Bạch Từ rõ ràng không đặt trên trang sách, ánh mắt hơi lệch đi, không biết đang nghĩ gì.
Lâu Khô Cẩu mạnh dạn đoán: “Chủ nhân tôn quý của ta, có phải ngươi đang suy nghĩ cách đối phó với Vô Dật gì đó không?”
Bạch Từ lắc đầu, một lát sau nói: “Rắc rối luôn thích tự tìm đến Lâm Vân Khởi, nếu ta không cố ý ra mặt kiềm chế, cậu ấy có thể cũng sẽ bị liên lụy bởi nhân quả của Hoàng Nguyệt Mãn mà cuốn vào thị phi này.”
Lâu Khô Cẩu không hiểu: “Vậy thì sao?”
Bạch Từ: “Ta đang nghĩ lý do.”
Giống như trong cuộc thi linh dị, anh dùng lý do giám khảo đơn phương để giải thích nguyên nhân được chọn, thực hiện việc cùng tham gia cuộc thi; Lâm Vân Khởi làm người review khách sạn, bản thân anh cũng chủ động tự tiến cử làm vệ sĩ, anh thời thời khắc khác luôn cần nghĩ đủ loại lý do.
Lâu Khô Cẩu càng khó hiểu hơn: “Nhưng chúng ta còn chưa biết Lâm Vân Khởi sẽ gặp phải rắc rối gì mà.”
Bạch Từ rất bình tĩnh: “Nghĩ thêm vài cái, biết đâu sau này lại có khi dùng đến.”
Giọng Lâu Khô Cẩu nghẹn trong cổ họng, thực sự không nghĩ ra lời lẽ nào để miêu tả hành động này của Bạch Từ.
May mắn thay, nó cũng không cần phải nói gì nữa, lúc này điện thoại của Lâm Vân Khởi đã gọi đến."Tôi tìm được một công việc phù rể chuyên nghiệp."
Lâm Vân Khởi đi thẳng vào vấn đề, kể chi tiết nguyên nhân chú rể thuê phù rể với mức lương cao: “Hiện tại còn thiếu hai phù rể.”
Cậu nghĩ đến dạo gần đây anh cũng khá nhiệt tình với công việc, dù là đánh giả hay đồng hành cùng làm người review khách sạn đều rất hăng hái tham gia.
Khi Lâm Vân Khởi nói chuyện, Bạch Từ lấy ra cái mai rùa từ ngăn kéo, tùy tiện ném xuống.
“Chú rể tên là gì? Bao nhiêu tuổi?”
Lâm Vân Khởi chỉ coi đang nói chuyện phiếm: “Hứa Trúc Thiên, ba mươi mốt.”
Bạch Từ lại hỏi thêm hai câu về tình hình của cô dâu, nhưng Lâm Vân Khởi biết rất ít thông tin.
“Mấy giờ lễ cưới bắt đầu?”
Lâm Vân Khởi: “Ngày kia, buổi sáng, mười một rưỡi.”
Bạch Từ hỏi thêm một số chi tiết, bao gồm cả cách bố trí địa điểm cưới, thời gian những lần phù rể trước gặp chuyện. Đang nói chuyện, mai rùa trên mặt bàn đột nhiên phát ra tiếng kêu giòn tan như pháo, bề mặt nứt ra một vết nứt, hai chữ máu mờ nhạt hiện lên: Minh hôn.
Ở đầu bên kia, Lâm Vân Khởi cười hỏi: “Thấy tôi có nghĩa khí không? Chuyện tốt thế này người tôi nghĩ đến đầu tiên là anh đó.”
“...”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro