Chương 48: Bắt giữ

Chương 48: Bắt giữ

Edit: Cá Mây

Tiếng "lang quân" này nghe thật quyến rũ cực kỳ.

La Thất: “...”

Lang tổ tông nhà ngươi!

Bắt gặp ánh nhìn đầy "thân thiết" của Lâm Vân Khởi mà không hiểu mô tê gì. La Thất đọc được sự "thân thiết" này chợt cảm giác mà nhìn về phía Bạch Từ.

Giờ phút này, trong lòng hắn khi nhìn Quỷ Kiều Nương chỉ có một chữ: Liếm.

Từ điểm này mà xét, họ đều giống như những "thanh niên dự bị", những "chó liếm".

Gặp gỡ tức là duyên, tại sao không thể giúp đỡ nhau một chút?

Ví dụ như giúp mình bắt sống Quỷ Kiều Nương.

Bạch Từ lạnh nhạt liếc hắn một cái, La Thất vội rụt vai lại, vội vàng gạt bỏ ý tưởng điên rồ vừa rồi.

“Cửa mở được chút rồi, dùng sức nữa đi!”

Tiếng reo hò phấn khích phá vỡ sự trầm mặc trên sân khấu. Cánh cửa lớn dưới sức đẩy của mọi người đã bắt đầu có dấu hiệu lung lay.

Các khách nam được cô dâu 'mời' đến rất muốn ngăn cản, nhưng dù họ trông có vẻ lợi hại thế nào thì bản chất cũng vẫn là người giấy, duy trì nguồn sức mạnh, cử động cơ thể đều dựa vào sự điều khiển của Quỷ Kiều Nương. Hiện giờ Quỷ Kiều Nương lại bị Bạch Từ làm trọng thương, vì vậy sức mạnh của người giấy cũng giảm sút đáng kể.

Sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào cánh cửa, gió lùa vào từ bên ngoài càng tiếp thêm động lực cho các vị khách.

“Có hy vọng rồi, cố thêm chút nữa!”

Đây không phải hy vọng.

La Thất chợt nín thở, nữ quỷ kia sắp vào đây rồi.

Kèm theo sự xâm lấn của nhiệt độ lạnh lẽo, một trận gió quét qua tai những người đang đẩy cửa, nữ quỷ cũng theo đó lặng lẽ bay vào sảnh tiệc.

Chú rể lúc này vẫn còn trốn sau lưng Bạch Từ, ngay khoảnh khắc nữ quỷ bước vào cô liền nhìn thấy anh ta. Dù ký ức tạm thời vẫn chưa khôi phục, nhưng nỗi đau tê tâm liệt phế kia vẫn là thứ không cách nào làm giả.

“Gia phu dâm phụ!”

Vài chữ không kiểm soát được bật thốt ra.

Chưa kịp giận dữ cô đã bị Quỷ Kiều Nương vung tay áo dài đánh bay xa ba mét.

La Thất: “....”

Nữ quỷ vẫn ngoan cố, mỗi lần bị đánh bay lại bay trở lại. Đáng tiếc cô ta và Quỷ Kiều Nương không cùng đẳng cấp, người sau vốn cũng đã tu luyện trên trăm năm, nếu không phải đã bị trọng thương, đã sớm khiến nữ quỷ hồn phi phách tán rồi.

Từ góc nhìn của Lâm Vân Khởi, lại là một thế giới khác.

Cô dâu hết lần này đến lần khác cứ vung  tay áo, mỗi lần vung là lại hừ lạnh một tiếng.

.... Vậy mà ngay cả đầu cũng chẳng nghiêng lấy một li.

Sau khi chuyện này kết thúc, việc đầu tiên cậu làm là gọi điện cho bệnh viện tâm thần của thành phố, hy vọng họ vì an toàn của công dân mà nên tiến hành kiểm tra toàn diện xem có bệnh nhân nào bỏ trốn hay không.

Nữ quỷ dù chiến đấu không tốt, nhưng khả năng phá vỡ chiêu thức của người khác thì lại rất giỏi. Cô ta luôndựa vào phượng quan để tìm kiếm các kẽ hởn giữa không gian. Nhờ sự kiên trì này, kết giới của Quỷ Kiều Nương cũng bị xé toang một lỗ hổng rất lớn.

Tiếng còi của cảnh sát cuối cùng cũng vọng vào sảnh tiệc, khách mời nhất thời cũng cảm thấy sự an toàn bao trình bản thân.

Rầm!

Cánh cửa bị đá tung từ bên ngoài, những vị khách đứng gần cửa bị chấn động lảo đảo lùi lại, cánh cửa vốn vững như sắt bây giờ lại trở nên lung lay sắp đổ.

Mọi người thấy vậy cũng vội vàng tránh ra xa.

Người đến không phải Nhiếp Ngôn, mà là một thành viên khác của Tổ đặc biệt, trông vẻ ngoài khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, nhưng La Thất lại gọi anh ta là Lão Dư.

“Lão Dư, mau đến giúp tôi một tay!”

Đồng nghiệp này so với hắn nhìn thành thục hơn rất nhiều, sau khi quét mắt một vòng, ánh mắt dừng lại trên người Quỷ Kiều Nương.

Quỷ Kiều Nương không thể tin nhìn về phía La Thất: “Ngươi, ngươi lại để người ngoài đến đối phó ta!”

Đối mặt với ánh mắt đầy ẩn ý của đồng nghiệp, La Thất chỉ cảm thấy mình sống trên đời không còn gì luyến tiếc.

Lâm Vân Khởi thấy vậy cũng nhìn Quỷ Kiều Nương khẽ thở dài giúp hắn giải thích: “Xin lỗi cô, anh ấy là cảnh sát.”

“....”

Dưới tình trạng đang bị trọng thương, còn bị những người này thay phiên nhau tấn công cô ta chỉ có thể chịu đựng, ngoan cố đánh cũng không thể thắng được. Quỷ Kiều Nương nghiến răng, vươn tay muốn nhặt những tờ giấy đỏ dưới đất, cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng để dùng giấy làm binh hòng thừa cơ hội chạy trốn.

Nhưng lại có một con quỷ hết lần này đến lần khác không muốn cô ta thực hiện ý đồ đó.

Âm phong thổi qua, nữ quỷ tốc độ cực nhanh, lợi dụng lúc Quỷ Kiều Nương đang mất tập trung, cuốn đi hết những tờ giấy đỏ dưới đất.

Trong chốc lát, không biết có phải ở bên ngoài đang có gió lớn hay không, một luồng khí kỳ lạ từ ngoài cửa tràn vào, tạo nên một cơn bão nhỏ trong sảnh tiệc.

Giấy đỏ vì vậy cũng bay lả tả khắp nơi, trừ một vài người, những người còn lại đều ngẩng đầu nhìn cảnh tượng kỳ lạ này.

Ngay cả Lâm Vân Khởi cũng bị hấp dẫn.

Ngón tay Bạch Từ khẽ động, một tờ giấy đỏ trên không trung bị cắt thành hình trái tim, rơi xuống vai cậu.

Bỏ qua những tờ giấy đỏ bay lả tả trên đầu, người đồng nghiệp mà La Thất gọi là Lão Dư đi đến trước mặt Quỷ Kiều Nương, bàn tay phải thon dài của anh ta xoay xoay một đồng xu. Quỷ Kiều Nương lao tới, Lão Dư không chút nương tay, trực tiếp cắm đồng xu này vào vai đối phương.

“A!”

Sau một tiếng rên rỉ, giống như một con búp bê bị xì hơi, cơ thể của Quỷ Kiều Nương lập tức trở nên yếu ớt hơn rất nhiều.

Lão Dư lạnh lùng nói: “Đang là cuối tuần đấy, hy vọng chúng ta không nên làm mất thời gian của người khác nữa.”

Cơn đau trên vai không ngừng truyền tới.

Đồng thời, những người giấy vốn đang giương nanh múa vuốt của Quỷ Kiều Nương cũng hoàn toàn mất đi sức phản kháng.

"Đồng chí cảnh sát," chú rể khàn giọng nói, “chính là cô ta, cô ta là...!”

Quỷ Kiều Nương vừa nãy một lòng muốn giết chết gã phụ bạc này nhưng bị Lâm Vân Khởi chen ngang mà bỏ lỡ thời cơ tốt. Đương nhiên trong tình huống trước đó, có Bạch Từ và La Thất ở đây, cô ta cũng không thể hạ thủ thành công.

“Ha.”

Quỷ Kiều Nương nhìn chú rể, nở một nụ cười rợn người: “Tạm thời để cho ngươi sống thêm hai ngày nữa đi.”

Rõ ràng đối phương là người sắp bị đưa đi, vài năm nữa cũng không thể ra ngoài, nhưng chú rể vẫn không nhịn được rùng mình, nhất thời như thể máu trong người cũng đông lại.

Bố mẹ chú rể xông lên ôm con trai vừa khóc lóc, vừa mắng gã đây là báo ứng của việc bỏ vợ bỏ con, nói với gã mọi chuyện đã qua rồi, sau này hãy sống cho tử tế.

Nữ quỷ yếu ớt bò dậy từ dưới đất, như một người ngoài cuộc, lạnh lùng nhìn cảnh tượng này.

La Thất thở dài, đoán rằng đây lại là một màn gia đình bi kịch, nhưng lại không thể không cảnh giác nhìn nữ quỷ, một khi đối phương ra tay hắn ta sẽ phải kịp thời khống chế.

"Em có sao không? Tôi, tôi vừa nãy không phải muốn lấy em làm bình phong đâu, tôi... tôi chỉ là muốn tìm vũ khí để bảo vệ em!" Vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của bố mẹ, chú rể lắp bắp giải thích.

Dịch sang bên cạnh một chút như thể hơi thở của chú rễ sẽ làm bẩn quần áo của anh, Bạch Từ phong tỏa luồng không khí xung quanh mình.

Anh nhìn Lâm Vân Khởi: “Không sao chứ?”

Lâm Vân Khởi lắc đầu.

Trong số những người có mặt, chỉ có cậu là lạc lõng nhất. Không có sự hoảng loạn của khách mời, cũng không có sự tham gia vào màn kịch bi thương này. Lâm Vân Khởi quét mắt một vòng, phát hiện cậu bé và bà chủ không biết từ khi nào đã biến mất.

Bạch Từ: “Tôi vừa thấy khi nãy họ lợi dụng lúc hỗn loạn rời đi rồi.”

"Về nhà sớm nghỉ ngơi cũng tốt," Lâm Vân Khởi gật đầu, “chắc hẳn đứa bé hôm nay đã bị dọa sợ rồi.”

Khi nãy đánh nhau, cậu bé suýt chút nữa bị cô dâu làm bị thương.

Bạch Từ luôn ủng hộ vô điều kiện với lời nói của cậu: “Cậu nói đúng.”

Lâu Khô Cẩu trong túi: “Ngươi là đồ không biết xấu hổ.”

Lâm Vân Khởi đang ở ngay trước mặt, nên Bạch Từ cũng không tiện bóp nát nó ngay lập tức, khóe miệng khẽ nhếch, anh bình thản ghi nhớ món nợ này.

Trên sân khấu, Lão Dư đứng trên cao nhìn xuống Quỷ Kiều Nương, dùng giọng điệu rất công việc mà nói: “Mời cô đi cùng chúng tôi một chuyến.”

Quỷ Kiều Nương lại không cam lòng đưa tay chịu trói, chiếc áo cưới đỏ càng làm khuôn mặt cô ta tái nhợt và thê lương. Cô ta nhìn chú rể đang thở phào nhẹ nhõm, cười lạnh: “Ngươi tưởng như vậy là đã được cứu rồi sao?”

Nhìn Quỷ Kiều Nương bước thêm một bước, chú rể không ngừng lùi lại.

Thấy vậy, trong mắt Quỷ Kiều Nương cũng tràn đầy thất vọng, chậm rãi nói:"Trăm năm trước, ở phía Bắc có một ngôi làng, một thiếu nữ trong làng bị cha mẹ bắt gả cho một lão phú thương bảy mươi tuổi làm thiếp. Đêm tân hôn ấy, thiếu nữ vì không cam tâm mà mặc áo cưới thắt cổ tự sát. Sau khi chết, oán khí của cô không tan, cô ta một lần nữa trở lại nhân gian, muốn tìm kiếm cho mình một mối lương duyên thực sự."

“...Thiên ca, chàng từng vì ta mà tự sát, chàng và ta vốn là lương duyên mà.”

Nói rồi, Quỷ Kiều Nương lau son môi, vết son đỏ tươi gần như kéo dài đến tận mang tai.

Cô ta vốn muốn xé bỏ lớp da ngoài này, nhưng móng tay vừa dùng lực, toàn thân liền không còn chút sức  nào.

Không biết ai đang áp chế mình trong bóng tối, nhưng bây giờ cô ta cũng chẳng muốn bận tâm nhiều nữa.

Lão Dư nhíu mày, mơ hồ cảm thấy mật độ không khí bắt đầu thay đổi.

Áo cưới giúp che đi đôi chân nhỏ dị dạng vì hủ tục, nhưng tốc độ của Quỷ Kiều Nương lại rất nhanh, trong nháy mắt đã đến cách đó vài mét, hai tay ôm lấy đầu chú rể: “Khi mặn nồi, chàng từng hỏi tại sao tay ta lại lạnh như vậy, Thiên ca, chàng nói thử xem là tại sao?”

Chú rể bị sợ mất mật, ngã ngồi xuống đất: “Quỷ, cô là quỷ!”

Những vị khách được mời đến hôm nay như cũng nghĩ đến khả năng đó, chân đều mềm nhũn, vô lực vịn vào tường.

Quỷ Kiều Nương phát ra một tràng cười u oán ghê rợn:"Hãy cùng chết với ta đi!"

Những hạt châu trên mạng che mặt đứt lìa, mái tóc dài của Quỷ Kiều Nương bay phấp phới, sâu trong đôi đồng tử dường như có một giọt lệ máu.

La Thất chửi một câu "chết tiệt", Lão Dư đang đứng bên cạnh lại lấy ra một đồng xu khác, thấp giọng nói: “Phiền phức rồi.”

Dị vật trong trạng thái oán hận cực độ có thể dùng hận ý để thiêu đốt linh hồn của mình,  gây ra xung kích phá hủy sự ổn định của không gian, những người ở trong không gian này cũng không thể tránh khỏi bị vạ lây.

La Thất: “...Lời nói gặp chuyện này chỉ là xác suất một phần ngàn đâu rồi trời?”

Loại tự bạo đồng quy vu tận này, trong một nghìn dị vật, nhiều nhất chỉ có một cái thành công. Dù sao điều kiện tiên quyết của nó cũng là khi sự tức giận đạt đến cực điểm, giống như hành vi siêu phàm của con người khi adrenaline tăng cao.

Ở một góc không ai để ý, Lâu Khô Cẩu lặng lẽ nhảy ra khỏi túi, chuẩn bị nuốt chửng luồng không khí hỗn loạn trong không gian.

Khách mời không biết mình đang đối mặt với điều gì sắp đến, nhưng cảm giác nghẹt thở khó tả vẫn khiến họ không thể thốt ra lời nào. Trong sự tĩnh lặng tột độ này, Lâm Vân Khởi đi đến bên cạnh chú rể đang dần mất khống chế cơ thể mà tiểu tiện, lắc đầu: “Quỷ quái gì chứ, anh đúng là đã làm quá nhiều chuyện thất đức mà.”

Môi chú rể run rẩy không ngừng.

"Trên đời này không có quỷ," Lâm Vân Khởi nói một cách chắc chắn.

Cách đó không xa, Quỷ Kiều Nương nghe thấy câu này, bỗng bật ra một tràng cười chói tai: “Chết đến nơi rồi mà còn không biết, đúng là tức cười, tức cười!”

Tiếng cười như từ một không gian khác vọng lại, tiếng vọng khiến nhiều đứa trẻ bắt đầu òa khóc.

Trong không khí hỗn loạn gần như sụp đổ đó, Lâm Vân Khởi không để ý đến cô dâu, mà nhìn chú rể lạnh nhạt nói: “Trước đó cô ta còn đang phân vân giữa việc chọn tôi hay chọn anh, nếu cô ta thật sự là quỷ, thì có gì mà phải phân vân nữa chứ?”

“....”

Một câu nói lập tức khiến người ta bừng tỉnh.

Chú rể ngẩn người, đúng vậy, đã là quỷ rồi, đâu có lý nào lại phân vân lựa chọn chứ.

Con người mới phải lựa chọn, nữ quỷ đương nhiên là muốn tất cả!

Quỷ Kiều Nương bỗng trở nên trầm mặc, nữ quỷ vừa bị đánh cũng trầm mặc nốt.

La Thất lẩm bẩm: “Nhỏ a, tầm nhìn hạn hẹp rồi.”

Bị cậu xen ngang như vậy, Quỷ Kiều Nương dù rất cố gắng muốn nén thêm chút lửa giận nhưng có những thứ, không phải cứ ý thức được là có thể tiếp tục điều khiển.

Lâm Vân Khởi tìm một chiếc ly rỗng, rót một ly trà làm ẩm giọng: “Hơn một trăm năm trước, rất nhiều hủ tục vẫn còn tồn tại, nhà anh rõ ràng là đại diện cho một gia đình phong kiến hủ tục, coi mạng sống của con gái người ta như cỏ rác. Nếu cô là con quỷ của thời đại đó, dám không tuân theo ý cha mẹ, sau khi chết lại một lòng tìm người kết minh hôn, đây chắc chắn là một hành vi 'trái với luân thường đạo lý'.”

Cậu dừng lại một chút: “Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng do bị đả kích quá lớn, dẫn đến tính tình thay đổi, muốn nhân cơ hội này phản kháng. Nhưng tính tình một khi đã xảy ra thay đổi rồi, sao lại vẫn một lòng một dạ như vậy?”

Dù nhìn từ góc độ nào, câu chuyện này cũng rất mâu thuẫn.

Quỷ Kiều Nương: “....”

Bị một câu nói của Lâm Vân Khởi, trăm năm tìm kiếm trong quá khứ của cô ta dường như bỗng trở thành một trò cười. Cô ta thậm chí trong một khoảnh khắc có chút nghi ngờ, mình thật sự là quỷ sao?

Nữ quỷ bĩu môi: “Đúng vậy, chẳng có chút chí khí nào cả.”

Vừa nói vừa ghê tởm nhìn chiếc quần ướt sũng của chú rể, cô lại càng xem thường hành động của Quỷ Kiều Nương.

Âm khí trong khách sạn thời điểm  này đang rất dồi dào, điều này không chỉ giúp Sổ sinh tử thức tỉnh sớm hơn, mà còn giúp linh hồn tan vỡ của nữ quỷ được chữa trị phần nào, những ký ức hỗn loại trong quá khứ cuối cùng cũng sắp được ghép lại.

Cô ta đã nhớ ra rồi.

Mình từng là vợ của chú rể, họ còn có một đứa con trai chưa đầy hai tuổi. Bây giờ mình đột ngột qua đời thế này, không biết đứa bé đó giờ sống thế nào.

Nữ quỷ không kìm được bắt đầu khóc, cô ta muốn mắng chửi Quỷ Kiều Nương một trận, nhưng vừa nghĩ đến những chuyện mình đã trải qua sau khi bị đuổi ra ngoài, nước mắt liền không kìm được tuôn rơi.

Chú rể lúc này miễn cưỡng đứng dậy, tìm một chiếc áo khoác che đi sự thất thố của mình.

Gã ta đột nhiên khí thế lên hẳn, chỉ vào Quỷ Kiều Nương nói với người của Tổ đặc biệt: “Các người còn không mau đưa con tiện nhân này đi đi!”

Những vị khách được mời đến vậy mà đều mang theo dao, có thể thấy ngay từ đầu người phụ nữ này đã không hề muốn sống yên ổn với mình.

"Tiện nhân!" Gã ta càng nghĩ càng tức giận: “Tôi vì cô mà ngay cả vợ con cũng không cần, cô lại báo đáp tôi như vậy sao.”

Lâm Vân Khởi nhìn chú rể, không nhịn được lại nhìn xung quanh, rõ ràng cảnh tượng đã được kiểm soát, tại sao cảm giác giác quan thứ sáu của mình vẫn mạnh mẽ như vậy nhỉ?

Chú rể vẫn cho cậu một cảm giác gã-sắp-chết.

“Giúp tôi xem, còn có đồng bọn nào trà trộn trong đám đông không?”

Lúc này tín hiệu đã bình thường trở lại, Lâm Vân Khởi gửi một tin nhắn cho Bạch Từ.

Bất quá chỉ lát sau, Bạch Từ đã lắc đầu, dường như rất chắc chắn.

Lâm Vân Khởi cũng không thấy có gì bất ổn, xác nhận sẽ không có ai đột nhiên xông ra múa dao múa súng, cậu tìm một chỗ ngồi xuống, bình tĩnh uống hết nửa cốc trà còn lại.

Uống xong, cậu đề nghị chú rể nên đi kiểm tra sức khỏe toàn diện.

“Tôi thấy anh sắc mặt đen sạm, tinh thần uể oải, tốt nhất là nên đi khám.”

Chú rể: “Thần kinh.”

Gã ta cũng biết vẻ ngoài của mình hiện tại không được tốt cho lắm, nên đã để lại ấn tượng xấu cho Bạch Từ, vì vậy gã cũng không cố chấp tiếp tục cố gắng theo đuổi.

"Đây là số điện thoại của tôi." Chú rể cẩn thận đặt một mẩu giấy vào tay Bạch Từ: “Thường xuyên liên lạc nhé.”

Lâm Vân Khởi không khách khí vạch trần: “Người hạ tiện tự có trời trị, đừng đến gần anh ta quá, xui xẻo.”

Bạch Từ lần đầu tiên nghe cậu nói thẳng vậy với một người, gật đầu: “Được.”

Chú rể nắm chặt nắm đấm, trừng mắt nhìn Lâm Vân Khởi.

Quỷ Kiều Nương bị người của Tổ đặc biệt áp giải đi, nữ quỷ lại chủ động đi theo cùng, chủ yếu chỉ muốn xem dáng vẻ khi Quỷ Kiều Nương gặp họa.

Cơ thể của chú rể rõ ràng đã có vấn đề, oán niệm của nữ quỷ bây giờ cũng đang dần tiêu tan, không bao lâu nữa sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này.

Xét đến điểm này, Tổ đặc biệt cũng không làm khó nhiều.

Khi sắp ra đến cửa khách sạn, nữ quỷ phun một tiếng "phì" vào Quỷ Kiều Nương: “Mở to mắt ra mà nhìn. thế giới này muôn màu muôn vẻ rực rỡ thế nào, cô vậy lại cứ muốn treo cổ trên một cái cây cong queo!”

Những vị khách vô tội cũng đang dìu đỡ nhau ra khỏi khách sạn, hành lang phút chống đầy người, Lâm Vân Khởi ngồi trong sảnh cưới, chuẩn bị đợi mọi người đi hết rồi mới rời đi.

Bạch Từ cũng lựa chọn giống cậu, từ chối di chuyển từng chút một theo dòng người.

Sảnh tiệc đông đúc đột nhiên trở nên vắng vẻ.

"Tiền lương lần này chắc mất trắng rồi." Lâm Vân Khởi nhìn dấu vết dao chém còn lưu trên tường, lắc đầu: “Cô dâu này thật tàn nhẫn, mấy lần phù rể phải nhập viện chắc không thoát khỏi liên quan đến cô ta.”

"Tiền công vẫn phải đòi, chú rể không phải vẫn còn sống sao?" Bạch Từ nhàn nhạt nói: “Tranh thủ người còn sống, nên đòi sớm một chút.”

“....”

"Sông lớn chảy về đông a..." Tiếng hát lạc điệu vang vọng trong không gian trống rỗng, xen vào cuộc trò chuyện của hai người.

Tiếng hát chợt ngừng.

Phát hiện trong sảnh tiệc vẫn còn hai người, La Thất dừng hát, ngạc nhiên: “Các anh còn chưa đi sao?”

Lâm Vân Khởi nhìn thấy hắn ta cũng khá ngạc nhiên, vậy mà không đi cùng đồng nghiệp.

Vừa nãy La Thất chỉ đi vệ sinh một lát, chủ động giải thích: "Sếp không biết đã đi đâu rồi, bảo tôi ở đây đợi anh ấy một chút." Nói xong lại khoanh chân ngồi xuống thảm, chắp tay: “Trời phù hộ, đừng để tôi phải viết báo cáo kết án vụ này.”

Lâm Vân Khởi tò mò: “Viết báo cáo khó khăn lắm sao?”

Thành thật mà nói, cậu khá thích công việc liên quan đến chữ nghĩa.

La Thất mặt không cảm xúc: “Năm XX, tháng XX, ngày XX. Cô dâu phải lòng phụ rể A, chú rể yêu phụ rể B. Hiện trường đám cưới xảy ra tình biến, phụ rể C bất đắc dĩ đứng ra duy trì trật tự, cô dâu liền chuyển phần tình cảm kia sang phụ rể C. Phụ rể C lòng không lay chuyển, cùng phụ rể A và B đồng lòng hợp sức khống chế cô dâu và khách mời hung hãn...”



Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro