Chương 49 -2: Đồng Phạm

Chương 49 -2: Đồng Phạm

Edit: Cá Mây

Bốn mắt nhìn nhau, quỷ nữ vốn đang đi theo lại có chút bối rối. Cô ta mơ hồ nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt đối phương, nhất thời lúng túng.

Cuối cùng là mẹ Hoàng mở lời trước, bà cười rất dịu dàng: “Muốn ăn cái gì?”

Quỷ nữ hé miệng, không biết nói gì, một lúc lâu sau, khó khăn lắm mới nặn ra một câu: “Con phải đi rồi.”

Cô ta quay mặt đi, cố gắng tránh đi ánh mắt của người đối diện: “Còn một suất đầu thai tốt đang đợi con, là một gia đình giàu sang… Nếu đến chậm rồi, suất đó sẽ bị người khác giành mất.”

Mẹ Hoàng sững sờ, tay siết chặt rồi lại buông lỏng, trầm mặc rong chốc lát bà quay người, vừa thái rau vừa lẩm bẩm: “Cũng đừng chỉ nghĩ tìm nhà giàu có, nhớ phải tìm một gia đình có đủ cha mẹ nhé, sau này ra đời phải gặp gỡ nhiều người hơn, trải nghiệm nhiều chuyện, làm gì cũng phải cân nhắc cẩn thận. Những khổ sở đã chịu đựng ở kiếp này, con đừng giữ trong lòng nữa...."

Bà nói rất nhiều, quỷ nữ nhớ lần gần nhất bà dặn dò cẩn thận như vậy là khi cô ta vừa vào đại học. Không biết từ lúc nào, tâm trí cô đã trôi về rất xa, rất xa, nhìn thấy con đường rợp bóng cây cô thường đi qua thời đại học, nhìn thấy quán nhỏ trước cửa… Cuối cùng, cô ta thậm chí không còn sức để hồi tưởng, mọi thứ mơ hồ như trở lại ngày cô chết đi, có người đã ôm xác cô gào khóc đến tê tâm liệt phế…

Ngoài phòng bếp.

Bạch Từ đứng dậy: “Đi thôi.”

Lâm Vân Khởi: “Không phải muốn ăn cơm sao?”

Trong bếp đến giờ vẫn không có động tĩnh, không đợi Bạch Từ trả lời, cậu đã đứng lên nói: “Tôi đi chào một tiếng.”

Lâm Vân Khởi cũng không đi vào, chỉ cách cửa kéo tìm một cớ, nói rằng có việc phải đi trước.

Phòng khách, Lâu Khô Cẩu từ túi Bạch Từ nhảy ra: “Sao oán niệm này nói tan là tan được vậy? Ta còn tưởng ít nhất cũng phải kiên trì đến khi thấy chồng cũ chết không nhắm mắt chứ.”

Bạch Từ: “Nỗi chấp niệm của cô ta không chỉ có oán hận.”

Suýt bị Quỷ Kiều Nương đánh tan hồn phách chỉ là một trong những nguyên nhân mất trí nhớ, phần lớn là do sợ hãi, đúng như lời quỷ nữ nói cô ta không dám tưởng tượng đến dáng vẻ của mẹ khi nhìn thấy thi thể của mình.

“Dù sao ta cũng không thể hiểu nổi con người các ngươi.” Nói xong Lâu Khô Cẩu nghiêm túc sửa lại: “Xin lỗi, là là loài người bọn họ, quên mất ngươi cũng không phải người.”

Không ngoài dự đoán, giây tiếp theo, tro cốt của nó bị quăng ra ngoài.

Bầu không khí u ám như luôn bị đè nén trong phòng vừa nãy, khi lên xe Lâm Vân Khởi hạ cửa sổ xuống để hóng gió trời: “Tìm chỗ nào ăn cơm trước không?”

Bạch Từ gật đầu.

Ở tiểu khu cũ cũng có lợi, khi cần mua sắm đồ dùng hay ăn uống gì cũng rất tiện lợi, trên con phố này có không ít quán ăn nhỏ, Lâm Vân Khởi có chút muốn ăn hoành thánh, cậu hỏi Bạch Từ có thích ăn không.

Tro cốt của Con chó xương vẫn đang bay ngoài cửa sổ xe, nghe vậy không nói nên lời: “Cậu thích, hắn ta có thể không thích sao?”

Bạch Từ đóng chặt cửa sổ lại, quay đầu trả lời: “Được, ăn hoành thánh.”

Lâm Vân Khởi gọi hoành thánh gà nấm, Bạch Từ ngay cả sở thích cũng muốn chọn giống cậu.

Lúc này không có nhiều người đến, đồ ăn được đem lên rất nhanh. Lâm Vân Khởi cho thêm một chút giấm, cậu múc một viên hoành thánh nhỏ, nhưng không ăn ngay.

Cậu nói về vụ án: “Hoàng Nguyệt Mãn là nạn nhân của vụ án mạng hàng loạt, cô dâu giết cô ta là có động cơ gây án, nhưng những nạn nhân khác lại hình như không hề có ân oán gì với cô dâu.”

“…Còn cơ thể của chú rể, ít nhiều cũng có vấn đề, nếu tuổi trẻ khỏe mạnh, thì cũng không đến mức vừa nghe thấy quỷ đã sợ đến tè ra quần.”

Bạch Từ gật đầu: “Khả năng gây án bằng thuốc là lớn nhất.”

Lâu Khô Cẩu sau khi tái tạo cơ thể thành công, nấp dưới góc bàn, thiếu chút nữa là tin những lời đang nghe là thật.

Thấy Lâm Vân Khởi bắt đầu ăn hoành thánh, Bạch Từ đợi cậu nuốt xong mới tiếp tục nói: “Trước đây từng có tiền lệ, vì để che giấu một vụ giết người, hung thu đã liên tiếp giết thêm vài người.”

“Cũng đúng,” Lâm Vân Khởi lau miệng, đặt vào vụ án này, “Giả thiết nếu trực tiếp ra tay giết chết vị hôn phu và vợ cũ của vị hôn phu, cô ta sẽ ngay lập tức trở thành nghi phạm lớn nhất.”

Đây bất quá chỉ buôn chút chuyện trong bữa ăn, sự thật rốt cuộc thế nào, còn phải đợi sự điều tra của Nhiếp Ngôn.

Ăn xong cơm, ai về nhà nấy.

Mỗi ngày khi ra ngoài đều phải trốn chui trốn lủi, vừa vào nhà, Lâu Khô Cẩu cuối cùng cũng có thể lộ mặt nói chuyện, giọng nói của nó còn lớn hơn vài tông: “Bây giờ có thể xác định, Quỷ Kiều Nương chắc chắn có đồng phạm.”

Nhưng từ “đồng phạm” dùng thì hình như hơi đề cao cô ta rồi, nghe lời kể của quỷ nữ, bất kể là thực lực hay quyền lực, đều nằm trong tay người kia.

Lâu Khô Cẩu: “Có phải hay không là tên Vô Dật kia?”

Nó đi lại trong nhà: “Kim là thể thuần dương, yêu ma quỷ quái bình thường trừ khi đầu óc có vấn đề, mới chủ động chọc ghẹo hắn.”

Người có dương khí quá mạnh, tinh khí trong cơ thể cũng không có tác dụng bổ sung gì, hơn nữa, Kim và Triệu đạo sĩ đều liên quan đến Lâm Vân Khởi, vậy cũng quá trùng hợp rồi.

Trong lúc vô tình nó thấy Bạch Từ đang nhìn mình, Lâu Khô Cẩu dừng lại: “Chủ nhân cao quý của ta, ngài đang nhìn gì vậy?”

“Nhìn xem khi nào thì ngươi có não.”

“…”

Bạch Từ trước đó đã tính ra nơi Vô Dật ngủ say, cơ bản đều liên quan đến núi, anh cũng tranh thủ đi qua vài nơi, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.

Hoặc là quẻ sai, hoặc là đối phương đã rời khỏi đó.

Lâu Khô Cẩu vẫy đuôi: “Hắn ta dám múa rìu qua mắt chúng ta, tuyệt đối không thể bỏ qua.”

Chân đặt lên đùi Bạch Từ, đầu chó lại tựa vào chân, Lâu Khô Cẩu: “Tà vật bình thường thích âm khí, tên này thế mà hoàn toàn ngược lại, Vô Dật rốt cuộc là người hay là quỷ?”

Bạch Từ: “Đừng xúc phạm người.”

Lâu Khô Cẩu sững sốt.

Bạch Từ: “Cũng đừng xúc phạm quỷ.”

“…”

...…

Phòng thẩm vấn nội bộ của Tổ đặc biệt không lớn, nhưng cũng không hề nhỏ, hôm nay vậy mà lại chật kín.

Đao của khách nam đã bị tháo ra, tất cả lần lượt đứng bên này, bé gái và phù dâu đứng bên kia. Quỷ Kiều Nương nhất quyế không chịu thu hồi người giấy, chỉ cần cô ta không chết, những người giấy này nhiều nhất cũng chỉ có thể tồn tại trong trạng thái thoi thóp, rất chiếm chỗ.

Phạm nhân quá nhiều, người lùn cũng được điều đến làm người trông coi tạm thời.

Thủ đoạn của hắn vốn tàn độc, có chút giống Ngô Thánh Thư lúc còn trẻ, Quỷ Kiều Nương lại bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh, sau khi hắn ta đến thì cũng an phận hơn một chút.

“Quỷ Kiều Nương,” người lùn nghịch bật lửa, “Tôi nhớ thứ này còn hiếm hơn Nam Kha Mộng.”

“Đừng nói nữa.” La Thất sắp bị những chuyện gần đây làm cho điên rồi.

Nhiếp Ngôn hiếm khi đưa ra một lời khuyên ngoài công việc: “Kỳ nghỉ còn mấy ngày, không có việc gì thì cậu nên đi chùa làm lễ khai quang đi.”

“…” Không phải thắp hương, mà là trực tiếp khai quang người thật sao?

Chiếc bật lửa trong tay người lùn dường như không phải ngọn lửa bình thường, Quỷ Kiều Nương mặt không biến sắc, thân hình lại vô thức dựa vào lưng ghế.

Gần như bỏ qua tất cả các câu hỏi, người lùn chỉ hỏi một câu: “Người nước ngoài và đạo sĩ đó, là ai giết?”

Quỷ Kiều Nương hỏi ngược lại: “Ngươi nói xem?”

Người lùn mặt không đổi sắc, lại hỏi: “Ai hỗ trợ ngươi giết?”

Trong khoảnh khắc lời hắn ta vừa dứt, móng tay đỏ dài của Quỷ Kiều Nương ở trên ghế tạo thành một vết xước, đủ cho thấy cô ta đang có chút bất an.

Cô ta không trả lời, mà đưa ra yêu cầu trước: “Tôi muốn gặp tên phụ bạc đó một lần.”

Nửa phút trôi qua, không thấy ai đáp lại.

Quỷ Kiều Nương ngẩng đầu, mọi ánh mắt tò mò đồng thời tập trung vào cô ta, La Thất đại diện cho tập thể đưa ra câu hỏi trong lòng mọi người: “Tại sao không gặp Lâm Vân Khởi?”

“Ai là Lâm Vân Khởi?”

La Thất: “Chính là người mà cô suýt ngoại tình ở tiệc cưới đó.”

Quỷ Kiều Nương cười lạnh: “Tôi chỉ mê mùi của hắn. Gặp mà không ăn được, cũng chỉ thêm đau lòng.”

La Thất chân thành nói: “Cô đúng là một luồng gió mát cho nơi đây mà.”

Tất cả các phạm nhân gần đây, sau khi bị bắt cơ bản đều yêu cầu gặp Lâm Vân Khởi, nhưng khi thực sự gặp được, lại bắt đầu chửi bới, kêu than hối hận.

Hắn ta liếc nhìn Nhiếp Ngôn, người này gật đầu.

La Thất tìm được số liên lạc của Hứa Trúc Thiên, gọi điện qua, giọng nói bên kia mang theo một chút điên cuồng.

“Tôi muốn gặp phụ rể! Chỉ cần em ấy ở đó, tôi nguyện ý gặp con đàn bà điên đó.”

Phụ rể chắc chắn ám chỉ Bạch Từ.

La Thất suy nghĩ một chút, vì công việc mà gọi cho Bạch Từ, tiện thể cũng có thể hỏi xem quỷ nữ bên kia đã khai được gì chưa.

Bạch Từ cũng rất thẳng thắn: “Có thể phối hợp, nhưng tôi muốn gặp Lâm Vân Khởi.”

La Thất: “…Các ngươi không ở cùng một khu sao? Ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy còn gì.”

Bạch Từ thản nhiên nói: “Không tìm được cớ.”

Ngắn gọn xúc tích, trước khi cúp máy anh nhắc nhở một câu: “Nhớ làm việc cho đẹp mắt một chút.”

Nghe âm thanh bận từ điện thoại, La Thất yêu cầu Nhiếp Ngôn: “Tôi có thể đi thắp hương ngay bây giờ không?”Nhiếp Ngôn nhìn Quỷ Kiều Nương, phớt lờ yêu cầu của cấp dưới: “Đưa cô ta đến phòng thẩm vấn khác, thông báo Lâm Vân Khởi đến bổ sung lời khai.”

Ý tứ là đồng ý yêu cầu hoang đường của Bạch Từ.

Kệ TV trở nên trống trải, đột nhiên mất chiếc phượng quan, Lâm Vân Khởi vẫn có chút không quen mắt. Cầm bát cháo đậu đỏ, cậu vừa đứng uống vừa suy nghĩ, có nên thêm một vật phẩm nghệ thuật khác vào đó không nhỉ.

Sự xoắn xuýt này kéo dài cho đến khi điện thoại rung.

“Có thể cùng Bạch Từ đến bổ sung lời khai không?” Giọng La Thất có chút yếu ớt.

Cán bộ công chức vì an toàn của nhân dân mà làm việc thêm giờ, với tư cách là một công dân ưu tú, Lâm Vân Khởi không có lý do gì để không hợp tác.

Tính cả tiệc cưới buổi sáng, đây đã là lần thứ ba Lâm Vân Khởi và Bạch Từ gặp nhau rồi chia tay trong một ngày. Vì số lần quá thường xuyên, Bạch Từ cũng trực tiếp bỏ qua quá trình vấn an kia.

Vẫn là những rắc rối đó, nhưng ở những địa điểm khác nhau.

Chỉ là lần này, chú rể và cô dâu hoàn toàn không còn yêu nhau nữa. Quỷ Kiều Nương hận không thể chui đầu qua kính để ngửi mùi hương mà Lâm Vân Khởi mang đến.

“Thiên ca, nhanh lên! Giúp em ngửi anh ta.”

Hứa Trúc Thiên si mê nhìn Bạch Từ: “Bận rồi.”

“…” Lâm Vân Khởi nhìn La Thất: “Không phải muốn tôi bổ sung lời khai sao?”

La Thất ngượng ngùng giải thích: “Bổ sung lời khai của phạm nhân, các cậu đến, dễ dàng khiến họ mở miệng.”

Lâm Vân Khởi cau mày: “Nhưng anh mới là người đàn ông cuối cùng mà cô dâu yêu còn gì.”

“…” Đừng nhắc đến tình yêu đó nữa.

Quỷ Kiều Nương tham lam hít vài hơi không khí, cuối cùng cũng chuyển ánh mắt sang bên cạnh, đối mặt với người đàn ông suýt trở thành chồng mình, lúc này trong mắt cô chỉ còn lại một mảnh lạnh lùng.

“Những người đàn ông từng dây dưa với ta, ngũ tạng lục phủ sẽ dần dần trở nên suy kiệt, ngươi không cảm thấy gần đây việc phòng the của mình đặc biệt khó khăn sao?”

Quỷ Kiều Nương nhướng mày: “Vốn dĩ ban đầu ngươi có thể trở thành cổ thi, ở bên ta mãi mãi, bây giờ… hừ!”

Cô ta cười khẩy một tiếng, ánh mắt đầy châm chọc.

Hứa Trúc Thiên bị nói mà có chút bất an, cố gắng tỏ ra bình tĩnh mắng: “Con đàn bà điên!”

“Một phút bốn mươi giây.” Nhiếp Ngôn ngồi một bên tính giờ chính xác, nhắc nhở Quỷ Kiều Nương thời gian còn lại.

Theo thỏa thuận ban đầu, thời gian gặp mặt lần này không được quá năm phút.

“Đi kiểm tra sức khỏe đi.” Quỷ Kiều Nương cuối cùng đưa ra một lời khuyên.

Ôm tâm thái ngờ vực, Hứa Trúc Thiên chuẩn bị đi ngay lập tức, trước khi đi còn không quên nhiệt tình mời Bạch Từ: “Chúng ta cùng nhau đi khám sức khỏe đi, được không?”

Lời nói cứ như thể đang muốn đi khám tiền hôn nhân vậy.

Bạch Từ hơi nghiêng người về phía Lâm Vân Khởi một chút.

Lâm Vân Khởi không khỏi sinh ra chút đồng cảm, qua thời gian tiếp xúc, cậu biết Bạch Từ không lạnh lùng như vẻ ngoài, chắc hẳn vẻ ngoài cao lãnh giả tạo hiện tại có liên quan trực tiếp đến những kẻ theo đuổi biến thái này.

Cậu chắn trước Bạch Từ, ánh mắt khinh miệt nhìn Hứa Trúc Thiên: “Cút.”

Bộ dạng Lâm Vân Khởi đánh nhau ở tiệc cưới, Hứa Trúc Thiên vẫn còn nhớ rõ, tự biết nắm đấm của mình không cứng bằng người ta, hắn ta cắn răng quyết định đi bệnh viện trước.

Hứa Trúc Thiên vừa rời đi, Lâm Vân Khởi hỏi La Thất: “Còn cần tôi ở lại không?”

La Thất lắc đầu, ngay cả bản thân hắn ta cũng không muốn ở lại lâu: “Đi, tôi mời ăn cơm.”

Trên đường, Bạch Từ khẽ nói cảm ơn Lâm Vân Khởi, tiện thể đưa ra nhận định rằng cô dâu quả nhiên đã bỏ thuốc chú rể.

“Cô ta quá thâm sâu rồi.” Bạch Từ cuối cùng đưa ra một lời bình luận.

Lâm Vân Khởi rất đồng tình.

La Thất đang đi ở phía trước, đột nhiên cảm thấy thà cứ ở lại phòng thẩm vấn còn hơn.

Ba người đi ăn buffet.

Gần đây có một nhà hàng buffet mới mở, Lâm Vân Khởi chưa bị đưa vào danh sách đen. Mặc dù cậu đã rất kiềm chế, nhưng lượng thức ăn nạp vào vẫn lớn đến đáng sợ.

“Buổi trưa ăn hơi ít, có chút đói."

La Thất may mắn vì mình không chọn gọi món.

Lâm Vân Khởi cũng cảm thấy khẩu vị hôm nay của bản thân tốt hơn bình thường, nhưng không nói rõ được tại sao.

Chỉ riêng Bạch Từ là không hề thấy bất ngờ, anh biết rõ điều này có liên quan đến việc Sổ sinh tử tỉnh lại sớm hơn dự tính.

Ăn xong cơm đã tối, Lâm Vân Khởi lái xe đưa Bạch Từ về tiểu khu, sau đó hai người chào tạm biệt nhau.

Tận mắt nhìn thấy ngọn đèn trong nhà Lâm Vân Khởi sáng lên, Bạch Từ quay lại đường cũ, đi vào cùng một tòa nhà, đến căn phòng 302 mới thuê của mình.

Lâu Khô Cẩu nằm bên cạnh cửa: “Cho đến giờ, ta vẫn chưa hết kinh ngạc vì hành vi biến thái này.”

Bạch Từ đặt chìa khóa xuống: “Vô Dật có thể tìm đến Lâm Vân Khởi bất cứ lúc nào, phải trông chừng kỹ hơn.”

“Tìm cớ.” Lâu Khô Cẩu ngáp một cái, đầu nghiêng hai trăm bảy mươi độ ngủ thiếp đi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro