Chương 50- 1: Có Quỷ
Chương 50- 1: Có Quỷ
Edit: Cá Mây
Khu vực trung tâm thành phố vào ban đêm cũng rất nhộn nhịp, ánh đèn từ các tòa nhà văn phòng cũng góp thêm phần rực rỡ cho nơi đây.
Nhưng vẫn có những nơi mà ánh đèn neon cũng không thể nào chiếu đến, lấy xưởng làm gạch ở phía dưới khu Tân Hà làm đường ranh giới, đi xuống chút nữa là những tòa nhà bỏ hoang, nhà máy chế biến và những ngôi nhà cấp bốn chưa tháo dỡ vì giá cả không thỏa thuận được.
Một bóng dáng hư ảo đang lướt qua giữa những cơ sở hạ tầng sập xệ. Ban đầu, hắn định trốn vào đống cỏ khô, nhưng vào phút cuối lại thay đổi ý định, hắn lướt qua đống cỏ để lại khí tức, sau đó nhảy vào cống thoát nước bẩn thỉu hôi thối, cứ thế để mình trôi nổi cùng dòng nước bẩn.
Gần như ngay lập tức sau khi cái bóng nhảy xuống, một người nữa xuất hiện trong màn đêm.
Người đến mặc một thân quần áo tập võ rộng rãi, dáng người hơi nhỏ so với một người đàn ông trưởng thành bình thường, tay áo rất rộng lay động xào xạc theo gió đêm.
Hắn ta nhìn vào bụi cỏ trước tiên, sau đó đi đến bên cống thoát nước, mùi hôi thối nồng nặc khiến hắn lùi ra xa một chút.
"Dù là con kiến nhỏ bé, nhưng khả năng thoát thân lại rất mạnh mẽ." Người đàn ông có đôi mắt kỳ lạ, nó trong suốt tinh khiết nhưng lại không có tiêu cự: "Ta đã quá hấp tấp rồi."
"Có đuổi theo không? Chắc hản là không nhỉ, nếu còn đuổi theo thì mình sẽ trôi vào nhà xí mất!" Trong cống thoát nước, Kim, kẻ đã mất hết năm giác quan từ lâu, nên hoàn toàn không quan tâm đến sự bẩn thỉu của dòng nước, cứ thế trôi theo dòng chảy.
Sau khi đã chắc chắn đối phương không đuổi theo, hắn cân nhắc bước tiếp theo sẽ đi đâu.
Tổ đặc biệt?
Không, bản năng đầu tiên của nạn nhân là báo cảnh sát, nhưng những gì mình nghĩ ra đối phương cũng có thể nghĩ ra. Nếu người đó chặn ở gần Tổ đặc biệt, hắn chắc chắn sẽ hồn bay phách tán.
"Đánh cược một lần vậy!"
Kim quyết định đến bãi tha ma, âm khí quanh nơi này tích tụ nhiều năm không tan khiến hắn cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Những người làm nghề này như bọn họ, luôn sẽ giữ lại một đường lui để bảo vệ bản thân. Kim đã chôn một vật ở đây từ lâu, bên dưới góc cây cổ thụ lộ ra một tấm bảng gỗ, hắn nói "Cảm ơn trời đất", rồi nhanh chóng bay tới, tàn hồn nương theo đó bám vào tấm bảng gỗ.
...
Trên lầu, chàng thanh niên nửa đêm rồi vẫn tràn đầy năng lượng chơi game, thi thoảng vài câu chửi thề cũng vọng xuống qua trần nhà, khiến Lâm Vân Khởi luôn trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh.
Có nên dậy sớm tập thể dục không nhỉ?
Cậu mơ mơ màng màng cân nhắc vấn đề này, trong lúc mơ màng, một cảm giác nặng nề đè lên người cậu, chiếc chăn lông vịt mỏng manh bây giờ như nặng ngàn cân. Không lâu sau, Lâm Vân Khởi hoàn toàn bị kéo vào giấc mơ.
Xung quanh rất tối, cành cây lộn xộn che khuất ánh trăng, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy những nấm mồ phía trước.
"Lâm Vân Khởi——"
Lâm Vân Khởi nhíu mày, ai vậy?
Tiếng gọi không ngừng vọng vào tai cậu, đất mộ dưới chân rất mềm, khi Lâm Vân Khởi bước tới, có cảm giác mơ hồ như sắp bị lún xuống.
Những giấc mơ của cậu luôn rất tỉnh táo, lần này cũng không ngoại lệ.
Lâm Vân Khởi bắt đầu suy nghĩ về nguyên nhân xuất hiện giấc mơ này.... Chẳng lẽ là do ảnh hưởng của đám cưới kỳ lạ hôm đó?
"Là tôi đây!" Một khuôn mặt đột nhiên phóng đại từ bài vị vươn ra.
Kim khi còn sống là người nước ngoài, da rất trắng, sau khi chết thì sự trắng bệch đó còn trắng hơn cả xác chết bình thường.
Gió lạnh thổi qua các nấm mồ, mắt cá chân của Lâm Vân Khởi lún trong đất mộ, không thể di chuyển. Đối mặt với khuôn mặt phóng to gần trong gang tấc này, cậu suýt nữa thì không nhịn được mà chửi bậy một tiếng
"Chết tiệt".
Không nhận ra bản thân đã chọc giận người khác, Kim tự giải thích trạng thái của mình: "Trước đây sư phụ tôi tặng cho tôi nửa khúc cổ mộc vạn năm, nhờ sức mạnh của nó, tôi mới có thể thành công báo mộng cho cậu."
Nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt Lâm Vân Khởi, Kim không khỏi có chút sốt ruột.
Cổ mộc vạn năm quá quý giá, lại ít người biết, đối phương nếu không tin lời mình nói cũng là chuyện bình thường.
Khi hắn đang tìm mọi cách để chứng minh những gì mình nói là thật, Lâm Vân Khởi đột nhiên lên tiếng: "Anh biết những nhà văn nào của đất nước anh?"
Kim sững sờ, nhưng rất nhanh đã nói ra một loạt tên không trùng lặp.
"Anh tốt nghiệp trường đại học nào?"
Kim lại kể tên một trường đại học "chuột chạy" không tên.
Mỗi chủ đề của Lâm Vân Khởi đều có sự nhảy vọt lớn: "Nói cho tôi biết lý do anh muốn báo mộng."
Kim gần như nói một hơi: "Một người đàn ông rất lợi hại đang tìm kiếm tung tích của tôi, hắn muốn luyện hóa linh hồn của tôi. Chỉ cần cậu đồng ý gạch tên tôi khỏi Sổ sinh tử, khúc cổ mộc vạn năm này sẽ là của cậu!"
Sổ sinh tử?
Lâm Vân Khởi nghĩ ngay đến cuốn sổ nhỏ được Nhiếp Ngôn gọi là Vô Tự Thiên Thư, theo bản năng sờ vào túi, chợt nhớ ra đây là mơ.
Cậu chọn đi theo chủ đề của Kim, đặt ra câu hỏi then chốt: "Chúng ta không cùng quốc tịch."
Kim: "Cậu tìm kỹ lại xem, tôi là con lai."
"..."
Cái chết của Kim không được dự đoán trước, thực ra có nhiều nguyên nhân. Ngoài việc hắn là con lai, phần lớn là do thời điểm đó Sổ sinh tử bước vào thời kỳ ngủ đông, giác quan thứ sáu của Lâm Vân Khởi cũng theo đó mà yếu đi.
Tất nhiên, bản thân cậu không hề biết điều này.
Kim không ngừng dụ dỗ: "Đối với cậu, đây chỉ là một nét bút nhẹ nhàng..."
Lời còn chưa nói hết, giấc mơ đã trực tiếp sụp đổ.
Khi Lâm Vân Khởi mở mắt, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa dữ dội, cậu nhìn qua mắt mèo, ngoài cửa không có ai.
Khóa kỹ cửa, Lâm Vân Khởi ngồi trên ghế sofa vài phút, xác nhận không còn ai gõ cửa nữa mới đứng dậy bật đèn, tiện thể pha một tách trà nóng.
Ánh sáng từ bóng đèn len lỏi qua khe cửa, Lâu Khô Cẩu ẩn mình trên khung cửa nhẹ nhàng đáp xuống, chạy về căn hộ cho thuê ở tầng ba.
"Cậu ấy tỉnh rồi." Lâu Khô Cẩu lấy chân che miệng ngáp một cái: "Nhưng từ lúc nhập mộng đến khi tỉnh lại, chỉ mất khoảng hai ba phút, cậu ta nghe thấy gì, nhìn thấy gì thì không phải chúng ta có thể kiểm soát được."
Chuyện nhập mộng, người ngoài vốn rất khó phát hiện ngay lập tức. Lâu Khô Cẩu không cảm nhận được gì, theo phán đoán của nó, con Ngạ quỷ kia hẳn cũng không biết, không biết chủ nhân "liếm chó" này đã phát hiện ra manh mối từ đâu.
Trên lầu.
Lâm Vân Khởi bắt đầu dùng máy tính bảng lần lượt tìm kiếm những cái tên mà mình nghe được trong giấc mơ.
"Hughs Miro, Noel..." Những cái tên này, trước đây cậu chưa từng nghe đến, nhưng sau khi kiểm tra kết quả đều là những tác giả ở cùng một quốc gia.
Điều này đủ để chứng minh những cái tên Kim nói ra trong mơ, đều tồn tại trong thực tế, trường đại học mà đối phương nhắc đến cũng là có thật.
Bốn giờ sáng, chỉ có một nhà bật đèn.
Lâm Vân Khởi im lặng cầm tách trà lên, hơi nóng liên tục bốc lên, nhưng cậu vẫn không uống một ngụm nào. Một lúc lâu sau, cậu đột nhiên bước chân trần đến bên giá treo áo, lấy ra cuốn sổ nhỏ đang "giả chết" từ túi áo khoác ngoài.
Như mọi khi, mỗi trang đều trống không.
——"Cậu có biết công dụng của cuốn sổ đó không?"
Câu hỏi cuối cùng của Trịnh Ninh trong phòng thẩm vấn ngày hôm đó, lại hiện lên trong đầu.
"Nhiếp Ngôn là người xử lý các sự kiện không thể tin được," Lâm Vân Khởi khẽ gõ ngón tay lên cuốn sổ, lẩm bẩm, "Anh ta đặc biệt đến tận nhà mình nói muốn mang thứ này đi, lý do có lẽ không đơn giản như anh ta đã nói."
Là do trạng thái tinh thần của mình có vấn đề? Hay là trên thế giới thực sự tồn tại một loại sức mạnh chưa biết khác?
"Cũng không thể coi là chưa biết..."
Sự tồn tại của Nhiếp Ngôn và những người khác cho thấy chính quyền đã sớm nhận ra, chỉ là chưa công bố ra bên ngoài.
Lâm Vân Khởi cụp mắt xuống, muốn chứng minh tất cả những điều hoang đường này, điểm xuất phát tốt nhất chính là từ cuốn sổ trong tay.
"Tạm thời cần quan sát thêm một thời gian." Cậu thở dài, tắt đèn lên giường.
Căn phòng lại trở chìm vào bóng tối, sau khi được bỏ vào túi, cuốn sổ nhỏ thở phào nhẹ nhõm.
...May quá, may mà tạm thời chưa bị lộ.
Một hơi còn chưa kịp thở xong, ánh sáng lóe lên!
Độ sáng chói mắt suýt chút nữa làm nó mù mắt, chỉ thấy túi áo khoác bị một ngón tay móc lên, Lâm Vân Khởi người đáng lẽ đang nằm trên giường, giờ đang nhìn vào trong với vẻ mặt không cảm xúc. Ánh sáng từ đèn pin điện thoại kéo dài từ cằm cậu lên, vẫn còn một phần ba khuôn mặt chưa được chiếu sáng.
"A..." Tiếng thét the thé vừa trào đến cổ họng, cuốn sổ căng cứng người, cố gắng nuốt ngược tiếng kêu thảm thiết vào trong.
Mặc dù vậy, vẫn có tiếng lẩm bẩm như muỗi phát ra.
Tim nó đã muốn nhảy ra khỏi cổ họng rồi, cuốn sổ căng thẳng tự an ủi, không sao đâu, tiếng mình nhỏ thế, cậu ta không nghe thấy được.
Không biết tự thôi miên bao lâu, khi nó cuối cùng cũng thả lỏng, Lâm Vân Khởi đã nằm trên giường, quay lưng về phía giá treo áo.
Rốt cuộc có phát hiện ra không nhỉ? Trong sự giằng co này, cuốn sổ mở mắt cho đến sáng.
…….
Sáng hôm sau trời âm u chuyển mưa nhỏ.
Màu trời hôm nay hơi vàng nhạt, mỗi khi gió thổi qua, vài chiếc lá trên cây lại rụng xuống.
Lâm Vân Khởi tiện tay chụp một bức ảnh, rất có cảm giác xưa cũ. Đáng tiếc, bức ảnh hoàn hảo bị phá hỏng bởi một bóng người đột nhiên xông vào.
Chỉ một ngày không gặp, chú rể oai phong lẫm liệt trong đám cưới hôm đó, giờ đã không thể nhận ra nếu không nhìn kỹ. Tinh thần uể oải không nói, quầng thâm dưới mắt bầm đen, có thể sánh ngang với nhân vật trong phim kinh dị.
Hứa Trúc Thiên xông thẳng về phía Lâm Vân Khởi, người đang cầm chổi ở tay trái và điện thoại ở tay phải.
"Em ấy ở đâu?" Vì da mặt chảy xệ, nên khi chạy, các đường nét trên khuôn mặt của Hứa Trúc Thiên dường như đều bị lệch.
Lâm Vân Khởi: "Khó cho anh rồi, vậy mà cũng tìm được đến đây."
Không thể đối thoại bình thường với một người điên loạn, liếc thấy túi áo của hắn ta phồng lên, qua hình dáng thì có vẻ là đựng dao.
Trước khi đối phương làm thêm hành động kỳ quặc hơn, Lâm Vân Khởi bình tĩnh hỏi: "Kết quả khám sức khỏe đã có chưa?"
Hứa Trúc Thiên sắt mặt xanh mét.
Lâm Vân Khởi từ phản ứng này, đại khái đã biết kết quả.
Kết quả kiểm tra thực sự không tốt, Hứa Trúc Thiên bị phát hiện suy đa tạng, còn nguyên nhân thì bệnh viện tạm thời không thể đưa ra câu trả lời, chỉ khuyên anh ta đi bệnh viện lớn để khám lại.
Từ khi nhận được kết quả, Hứa Trúc Thiên đã rất cố gắng để đọc rõ từng chữ nhỏ trên đó, nhưng khuôn mặt của Bạch Từ cứ quanh quẩn trong tâm trí hắn ta không dứt.
So với ý chí cầu sinh, hắn lại càng khao khát được gặp đối phương một lần hơn.
"Anh ta đã chuyển nhà rồi, chuyển đi vào sáng nay." Lâm Vân Khởi nghiêm túc chỉ một hướng: "Ra cửa rẽ trái, đi thẳng, ngã tư đầu tiên rẽ phải là đến."
Vừa dứt lời, Hứa Trúc Thiên đã vội vã chạy đi.
Nhìn bóng lưng chạy đi của hắn, Lâm Vân Khởi gọi điện báo cảnh sát: "Xin chào, có một đối tượng nguy hiểm tình nghi có mang theo dao đang đi về phía đồn cảnh sát."
Nghe có vẻ như một câu nói đùa.
Nhưng khi Lâm Vân Khởi nói ra "người theo đuổi Bạch Từ", ngay lập tức khiến phía bên kia điện thoại cảnh giác cao độ. Khu vực này không ai không biết Bạch Từ, vì đã có quá nhiều người gặp chuyện không may xung quanh anh ta, cảnh sát cũng từng tiến hành biến mật điều tra.
Giải quyết xong Hứa Trúc Thiên, mối phiền phức tiềm ẩn này, Lâm Vân Khởi tiếp tục công việc quét dọn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro