Chương 12: Ẩm thực phân tử
Buổi chiều, ánh nắng xuyên qua cửa sổ gỗ linh phô chiếu vào ghế dài trước, hàng mi mảnh mai của Hải Loan tắm trong đó, như được bọc trong một lớp lá vàng, trong nháy mắt rung rinh và lan tỏa.
Người thanh niên ngữ khí nghiêm túc mà ảo não, phảng phất đã chạm vào ngôi sao trên bầu trời, chân thành khao khát nhưng lại tự trách mình vì đã phạm thượng.
Đó là Trì Quy, Trì Quy trong căn hộ rộng 500 mét vuông hướng biển, Trì Quy của một nhà hàng trên đại lộ, Trì Quy cùng cậu có nhiều khác biệt.
Ngay cả khi cảm thấy anh kiêu ngạo, lãnh đạm, Trì Quy luôn ở vị trí ngoài tầm với của Hải Loan, cố gắng cả đời đều không thể với tới. Giữa họ cách xa nhau một tầng mây, mất công tốn sức, chung quy khó có thể vượt qua.
Lục Viễn Chu nhấc cái gối trên ghế lên, quay đầu vỗ cậu một cái: "Đồ ngốc!"
“Anh làm gì vậy?” Hải Loan ôm đầu tỏ vẻ kinh ngạc.
“Con mẹ nó …cuối cùng cũng hiểu chuyện, anh nghĩ mày phải làm vịt con cả đời!” Lục Viễn Chu vẻ mặt hưng phấn như chính việc vui của anh ta tới, “Tiểu Văn Văn, cho chúng tôi một chai sâm panh!”
“Anh làm sao vậy?” Hải Loan vội vàng nắm lấy tay anh: “Em không quen uống thứ đó.”
Lục Viễn Chu không phản đối, cầm lấy thùng đá, lấy bình rượu ra, mở nút "rầm" một tiếng.
Đưa Hải Loan một ly sâm panh cao, miệng hẹp, anh cười nói: "Đây là dịp tốt. Loan Loan của chúng ta cuối cùng cũng đã mở miệng, biết rõ trong lòng mình muốn gì”.
"em thích người ta, nhưng ng ta không thích em. Ăn mừng cái gì?" Hải Loan gục đầu xuống bàn, "em nghĩ em sắp xong rồi, em hỏi anh em nên làm gì bây giờ?"
Lục Viễn Chu ngửa cổ rót 2 ly sâm panh, vỗ nhẹ lên đầu cậu như một chú cún con, nói: "em cũng không phải mối tình đầu, yêu thích liền thích mà. Hắn không thích em, em liền nghĩ cách làm cho hắn yêu thích em. Anh chỉ em vài chiêu, nhất định thu được hắn."
“Thôi đi.” Hải Loan muốn nói Lâm Thành anh còn chưa thu được, lại sợ hắn xúc động nên gật đầu nói: “Thích thì theo đuổi , nhưng em sẽ không…”
“theo đuổi thật khó khăn.” Lục Viễn Chu không biết mình động vào sợi dây trái tim nào, chống cằm không vui, giống như một bông hoa bị sương giá đụng phải. "Ốc sên băng giá nên càng khó theo đuổi.”
“Dù tặng quà có hơi tầm thường, chiêu dễ sử dụng, nhưng đồ vật hắn yêu thích em cũng đưa không nổi. Hắn như vậy, em phải tặng thứ gì làm cho cảm động."
“Em vẫn là mở ra lối riêng, hiện tại lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, có thể mỗi ngày đứng ở trước mắt hắn lắc lư, chờ lắc lư thành thói quen, em bỗng nhiên biến mất, trong lòng hắn nhất định hoảng hốt.”
Hải Loan cảm thấy ý tưởng của anh ta quá táo bạo: "Được không? Em nghĩ em thích anh ấy, vì vậy em nên nói với anh ấy. Em không nên biểu lộ với anh ấy sao?"
“Ngươi là đồ ngốc đúng không.” Lục Viễn Chu trợn mắt khinh thường “Nếu em tỏ tình với anh ta, anh ta vạn nhất từ chối, vậy là thất bại. Em dụ dỗ anh ta trước, để anh ấy đến để tỏ tình với em. Như vậy không tốt sao? "
“Vậy nếu anh ấy không thích em thì sao?” Kỳ thật hôm nay cậu lòng rối như tơ vò, không biết làm sao từ bỏ yêu thích từ trong trứng nước, hiện tại cậu bắt đầu sự nghiệp theo đuổi người.
Hải Loan có chút không phản ứng kịp. "Một người như em không có ưu điểm gì. Anh ấy có nhìn vừa mắt không, nếu anh ấy thấy em phiền thì sao?"
Lục Viễn Chu nhảy dựng lên, lòng bàn tay đánh cho hai má cậu kêu "ba ba": "Đây không phải là ưu điểm sao? Không phải là ưu điểm sao? Không thích em thì hắn ta mù rồi. Cứ yên tâm mà mạnh dạn đuổi theo đi”
“em như thế này - nếu anh ta coi thường em nữa, anh ta đáng bị ở giá. Buổi tối em lấy về mấy bộ quần áo phòng làm việc, kiểu trong sáng và ngây thơ. Đừng thái quá. Mặc vào lắc lư trước mặt anh ta. Anh không tin, trừ phi "công năng" của anh ta bị hỏng, anh ta nhất định sẽ thích. "
"Này không hay lắm .." Hải Loan nghĩ đến chiếc quần lót tối qua, như thể ngực cậu vẫn còn ướt. "Nếu vậy, anh ấy sẽ nghĩ rằng em không đứng đắn. Hơn nữa, làm cho anh ấy có hứng thú, đó cũng là ý nghĩ xấu xa, không được."
“Đàn ông là động vật thị giác, đến thận rồi mới đến tim.” Lục Viễn Chu xoay ly sâm panh trong tay, bộ dáng đắc ý, “Không nên thẳng thắn quá. nhiều lắm là giao tình, không tính là ái tình.. Đối với một người gần như không có kinh nghiệm yêu đương như em, đừng cố gắng dùng sức. "
Hải Loan đứng lên nói: "Vậy em đi studio lấy quần áo."
“anh đi cùng em.” Lục Nguyên Châu dặn dò Văn Văn đang đứng quán bar canh cửa hàng, rồi cùng cậu đi đến trường quay. “Ngoài ra, “ốc sên băng giá” thưởng thức rất tốt, em đừng tỏ ra nhạt nhẽo. "
"Loại đàn ông có chút kinh nghiệm này tốt nhất nên làm thầy, còn thích người khác thán phục. Em cứ hỏi thêm đừng ngắt lời, thỉnh thoảng ngước nhìn mặt, mắt long lanh, là tốt rồi."
Hải Loan không nhịn được cười, vừa đá mấy viên đá bên đường vừa hỏi anh: "Sao anh biết chuyện này? Nghe có vẻ như anh là lão già nhiều kinh nghiệm."
“Anh chưa kinh nghiệm, nhưng anh đã thấy.” Lục Viễn Chu dùng tay phải che mặt trời, “Người chung quanh lão đại nhà anh, ko phải đều là lão đại sao? anh nhìn từ nhỏ đến lớn, hãy nghe anh, không sai đâu. "
“Vậy thì khi nào em có thể nói với anh ấy?” Hải Loan đẩy cửa studio, lên cầu thang, vừa quay đầu phòng chờ, đột nhiên nhìn thấy Phương Nam bước ra khỏi phòng tắm với nụ cười trên môi.
“Hôm nay cậu có lịch chụp?” Phương Nam hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu.
Hải Loan dừng một chút, lắc đầu nói: "Không có, tôi tới lấy chút đồ."
Lục Viễn Chu liếc mắt một cái, lập tức sởn cả tóc gáy như chọi gà: "Vạn Loan, đi lấy quần áo đi, hôm nay nóng quá, anh về sớm, tối nay có hẹn."
“Vậy đợi em với.” Hải Loan không nghi ngờ, đi thẳng đến phòng để áo.
Phương Nam đi ngang qua Lục Viễn Chu, vẻ mặt không khỏi nhìn thoáng qua, nhưng khóe miệng nhếch lên khi xoay người lại lộ ra vẻ khinh thường.
Lúc này - tướng quân bại trận, làm sao có thể dũng cảm được.
"Chờ đã." Lục Viễn Chu không cam lòng mà gọi lại hắn, "Ngươi là Phương Nam?"
Đối phương còn lâu mới muốn tiếp nhận, nghe được giọng điệu không tốt của anh, không cam lòng yếu thế nói: "Là tôi, anh là Lục Viễn Chu?"
" Đúng vậy" Đối phương thái độ kiêu ngạo, Lục Viễn Chu cũng hùng hổ doạ người: “Ta nói, trong ảnh cũng giống như vậy, ngay cả mùi cũng giống nhau.”
Ngón tay tại chóp mũi vẫy vẫy, anh một mặt ghét nói: "Thật lẳng lơ."
Phương Nam không hề tức giận, đứng ở nơi đó cười nói: "Nhìn thấy hơn là nghe kể. Thực sự là Lục Viễn Chu. Anh Lâm Thành nói đúng, đầu óc của anh quả thực có chút không rõ ràng."
Hắn nói xong nhấc chân rời đi, vẻ mặt rất kiêu ngạo.
Lục Nguyên Châu tính tình thất thường , quay người kéo hắn, tát hắn một cái.
Tiếng răng rắc như mong đợi đã không phát ra, cánh tay của anh đã bị một cánh tay khác mạnh mẽ giữ chặt.
Ngạn Minh cười khiêm tốn lễ độ:: "sao lại đánh nhân viên của tôi? Hắn làm sao chọc anh? nể mặt tôi bỏ qua đi.”
“Viễn Chu, anh làm sao vậy?” Hải Loan mang theo túi từ phòng để áo bên trong chạy đến, tình cờ nhìn thấy cảnh này liền kéo anh nói: “Em xong rồi, anh đừng gây chuyện nữa. Đi thôi, về nói sau. "
Lục Viễn Chu hừ lạnh một tiếng, nháy mắt mấy cái, nụ cười thanh xuân tràn trề, phảng phất mặt trời: "Tạm biệt, tiểu vịt hoang."
Hải Loan cười xin lỗi, Ngạn Minh gật đầu, vội vàng dẫn người xuống lầu.
Đi tới cửa, cậu mở cửa trượt, ra hiệu Lục Viễn Chu ra ngoài trước, theo ở phía sau nói: "Anh không ưa anh ta, cũng không có thể trước mặt người khác đánh người. Bằng không anh có lý, cũng thành vô lý... Lại nói tình cảm…vốn không thể giải thích.”
Lục Viễn Chu rũ xuống, tức giận nói: " Anh nổi điên khi nhìn hắn. Chưa từng thấy người như hắn trong thiên hạ, cùng Lâm Thành chụp 2 tấm ảnh, hắn liền diễu võ dương oai. Thần khí cái gì nha.”
Hải Loan thở dài và nói một cách nghiêm túc, "Đừng nói vậy về anh Lâm Thành. Em nghĩ anh có mắt nhìn người. Nếu anh cũng thích anh ấy, tại sao phải bận tâm?”
“Sớm nói với anh ấy, được là được, không được liền tính. Em cảm thấy được anh Lâm có ý tứ với anh, bằng không anh ấy hợp tác với anh mở quán rượu như vậy?”
“Ảnh mở 2 phòng tập thể hình, kiếm tiền nhiều hơn quán rượu. Càng không nói anh 3 ngày 2 lần không tới, đều là anh ấy coi cửa hàng giúp anh."
"Được rồi được rồi, em đừng càm ràm, trước tiên nói chuyện của em và ốc sên băng giá đi.” Lục Viễn Chu cau mày nói: “Em đi thay quần áo trước đi, anh làm cho ly rượu.”
"Không cần." Hải Loan nói, “ em còn muốn đi 1 chuyến đến hoa viên Trường Hưng, tìm Triệu Thừa Kiệt, chủ cửa hàng trực tuyến, và hỏi về những bức ảnh bị rò rỉ.”
Giờ phút này, ánh mặt trời chói chang, bên cạnh dây thường xuân xanh um tươi tốt phủ kín mặt vách tường, cây ngô đồng đổ bóng, ánh sáng xuyên qua khe hở giữa lá cây, lấm tấm những đốm sáng trên mặt đất.
Đứng dưới bóng cây, Lục Viễn Chu méo mặt vì cái nóng mùa hè và ra hiệu dừng xe: "Anh đi với em xem kẻ vô liêm sỉ nào đã làm chuyện này."
“Em không cần bỏ quần áo xuống trước à?” Thứ mà Hải Loan từ phòng làm việc lấy ra chính là một bộ hán phục áo bào rộng tay áo lớn, kì diệu liền kì diệu, vải vóc mỏng như cánh ve, như một tầng lụa mỏng che mặt.
“Một bộ quần áo không thành vấn đề, mang theo đi.” Lục Viễn Chu lên xe taxi, báo cáo điểm đến, hỏi: “Hoa Viên Trường Hưng, em có biết không?”
Hải Loan đối Bắc Thành không quen lắm, kể từ khi bỏ học trung học cơ sở - nhảy tàu đến thành phố phồn hoa và xa lạ này, cậu đã lăn lộn ở Nam Thành, phát tờ rơi, bán trà sữa và làm bồi bàn.
Tài xế nghe thấy bọn họ nói thầm nói nhỏ, từ trong gương chiếu hậu liếc mắt một cái, cười nói: “Hoa Viên Trường Hưng ở bến tàu phía Bắc hòn đảo. Đó là chỗ người nước ngoài ở, cũng có rất nhiều em gái.”
“Em gái?” Hải Loan nhướng mày, nhìn vẻ mặt đầy ẩn ý của người tài xế, và ngay lập tức phản ứng - về việc kinh doanh da thịt.
Trước cậu sống ở vùng ngoại ô phía Nam, và cũng có vài cô gái trong Hoa Viên Hạnh Phúc trang điểm đậm, ăn mặc hở hang, đi làm từ sáng sớm. Những người dân gần đó luôn chỉ trỏ về phía họ, hạ thấp giọng mỗi khi họ nhắc đến họ, như thể họ đang thảo luận về một loại bệnh truyền nhiễm nào đó.
Hải Loan không thấy bất ngờ, trong mắt họ, nghề nghiệp của cậu cũng như vậy.
Xe taxi chạy ra khỏi trung tâm thành phố và lên cầu, hành trình suôn sẻ và nhanh chóng đến bùng binh.
Lục Viễn Chu để mắt tới cậu, thay vì để tài xế lái xe đi vào, anh lại dừng xe ở cửa.
Hoa Viên Trường Hưng và Hoa Viên Hạnh Phúc là cùng một kiểu cộng đồng, phong cách kiến trúc cũng giống như môi trường ồn ào. Hải Loan vừa tới nơi này liền như cá gặp nước, Lục Nguyên Châu mua thuốc lá ở căng tin, hỏi thăm lai lịch của Triệu Thừa Kiệt.
Bọn họ sẽ đóng giả làm nhân viên của một công ty bảo hiểm, đến điều tra một món đồ bảo hiểm được bán gần đây, và nhân cơ hội hỏi có biết về cửa hàng trực tuyến Triệu Thừa Kiệt hay không.
Lục Viễn Chu nóng lòng muốn thử, lúc này họ giống như hai đặc vụ trong phim, họ đang trong tư thế điều tra một vụ án chấn động.
Thật tiếc phim dù sao cũng là phim, nghệ thuật đến từ cuộc sống nhưng cao hơn cuộc sống.
Ngay khi Hải Loan giới thiệu xong bản thân, người đàn ông ngực trần trước mặt có thể nhìn thấu danh tính của anh ta.
Hắn kêu hai người đợi ngoài cửa rồi vào nhà gọi điện thoại.
Lục Viễn Chu càng chờ càng cảm thấy không đúng, bỗng nhiên phản ứng lại, lôi kéo Hải Loan liền chạy: "Đi mau, hắn khẳng định gọi người đến chỉnh hai ta rồi!"
“Sao anh biết?” Hải Loan đi theo anh xuống lầu, “Anh nghe thấy hắn nói gì?”
“ngu ngốc, nếu anh ta biết chuyện mở cửa hàng trực tuyến, hẳn là đã xem ảnh của cậu rồi!” Lục Viễn Chu vội vàng bước ra ngoài, vừa quay một vòng tòa nhà, chợt nhìn thấy cách đó không xa có mấy người đi tới đây.
Hải Loan cũng đã nhìn thấy, trong tay nhóm người còn cầm hung khí, khí thế hùng hổ, trước mắt biết ngay không phải người tốt.
“Nhanh, nhanh, nhanh - chạy!” Lục Viễn Chu chạy như bay, tốc độ chạy trốn có thể so sánh với cấp độ quán quân 110m vượt chướng ngại vật, "Loan Loan, chạy mau Loan Loan!"
Thấy không ổn, những người đi theo phía sau đồng loạt đuổi theo.
Hải Loan chưa bao giờ tiếp xúc với côn đồ thực sự, không khỏi âm thầm líu lưỡi - nghệ thuật thực sự xuất phát từ cuộc sống, những đại ca giang hồ có thể người thường không nhìn thấy, nhưng bọn côn đồ nhỏ thì tràn ngập mọi ngõ ngách của xã hội.
Cậu cùng Lục Viễn Chu chạy một mạch đến bãi đậu xe giữa hai tòa nhà phía trước, muốn quay đầu lại thì phía đối diện có một bức tường, đó là một ngõ cụt.
"Xong đời!" Lục Viễn Chu mặt tái mét sợ hãi, bắp chân quay thẳng, cúi người ôm lấy chân đầm đìa mồ hôi, “ĐM, chân anh bị vọp bẻ, đau chết luôn. Làm sao bây giờ? Bọn họ đuổi tới , anh sợ quá Loan Loan!"
Hải Loan càng lo lắng, càng không nói nên lời, ôm bắp chân toát mồ hôi lạnh. Có vẻ như hôm nay họ chạy không thoát và chắc sẽ bị đánh.
Thế ngàn cân treo sợi tóc, Lục Viễn Chu cúi đầu từ trong khuỷu tay nhìn thấy, xa xa bóng người áo màu xanh lam chợt lóe lên, là Lâm Thành.
“Đại Lâm Tử!” Tại thời điểm mấu chốt, hắn không quan tâm đến chuyện khác, liền vươn cổ hét lớn, “giúp với Đại Lâm Tử!’
Hải Loan cảm thấy anh có lẽ vừa sợ hãi vừa ngu ngốc nên mới sinh ra ảo giác, vội vàng lấy điện thoại di động ra bấm số 110, vừa kéo Lục Viễn Chu trốn, cậu nhìn chằm chằm vào đám người đang tới gần.
Lục Viễn Chu kiên nhẫn, mắt thấy mấy người hút thuốc áp sát, một tiếng rút hung khí đến.
Lâm Thành sớm báo hôm nay sẽ không tới quán rượu. Anh đang tìm hai người bạn đã giúp Hải Loan dọn nhà lần đó, anh vừa đi ra khỏi tòa nhà phía trước thì giọng nói của Lục Viễn Chu đột nhiên vang lên bên tai anh.
Đây là nơi lớn lên của anh, anh biết rõ từng ngõ ngách, nghe thấy tiếng động liền chạy tới, Lục Viễn Chu và Hải Loan đã bị chặn đánh trong góc rồi, nhìn không ra thương tích.
Anh hét lên, bước tới kéo mấy người đang giật mình ra, đỡ Lục Viễn Chu và Hải Loan dậy, hỏi: "Ai kêu các người đến?"
Mấy người đó có lẽ biết anh ta, tất cả đều cúi đầu im lặng, tất cả đều giống như thê thiếp, chỉ đồng thanh gọi "Anh Lâm".
"Hỏi các ngươi đó!" Lâm Thành mặt lạnh khá là giang hồ , "Ai con mẹ nó..gọi các ngươi tới?"
“Chính là Chu lão tứ gọi chúng tôi tới,” một người mặt thẹo nói “Chúng tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, Lão Tứ nói chúng tôi dạy cho 2 tên gây phiền phức với bạn bè của Lão...Tiểu bạch kiểm. "
Lâm Thành cõng Lục Viễn Chu trên vai, trầm giọng hỏi Hải Loan: "Không sao chứ, có thể đi không?"
Hải Loan duỗi chân ra, vết thương trên người vẫn còn đau, nhưng không ảnh hưởng đến hoạt động: "Không sao, không có thương tích nghiêm trọng."
"Nói cho Lão Tứ, chuyện ngày hôm nay… chưa xong đâu.” Lâm Thành nói, dẫn Hải Loan về phía chiếc Land Rover đang đậu bên hông tòa nhà.
Sau khi lên xe, Lục Viễn Chu lập tức hoàn dương, ôm chặt lấy xương sườn bị đá mắng: "Từ nhỏ đến giờ bố mẹ chưa từng đánh tôi, bọn nó là thứ gì! Mau gọi cảnh sát đến bắt hết đi”.
"Gọi cảnh sát cũng vô ích. Bị thương nhẹ còn không đủ. Giam bọn họ nhiều nhất vài ngày, chưa đầy nửa tháng bọn họ sẽ được ra." Lâm Thành lái xe hỏi "Hai người làm gì ở đây?"
Hải Loan nói: "Bọn em cũng không nghĩ tới sự việc còn có thể như vậy, thực sự quá lỗ mãng. Đúng rồi, em vừa nãy báo cảnh sát, cảnh sát tới em không ở làm sao bây giờ?"
“Không sao đâu.” Lâm Thành quay sang con đường dẫn đến “Tuyệt Tình Cốc”, “Bọn họ biết rồi - sẽ giải quyết.”
Trở lại quán rượu, Hải Loan cùng Lục Viễn Chu một đầu đâm vào phòng ngủ nhỏ sau cửa hàng, Lâm Thành liền cầm dầu hoa hồng theo vào.
“tôi sẽ không bôi cái đó, đưa tôi đi bệnh viện.” Lục Viễn Chu phản bác liên tục, “Thật thúi, anh mang đi!”
Hải Loan lấy bình xịt vết thương trong hộp thuốc ra, xịt nhẹ lên mình, cảm thấy cơn đau có vẻ thuyên giảm, cậu cũng xịt một ít lên người Lục Viễn Chu đang nhe răng trợn mắt.
Một phen dằn vặt, mãi đến hơn 8 giờ, Lục Viễn Chu mới yên tĩnh, ngã xuống giường.
Hắn bày bộ dáng tàn phế, dựa vào thương thế , chỉ huy Hải Loan mang đồ uống đến, kêu Lâm Thành đi hai con đường mua cho hắn phần cơm hải sản hắn thích nhất.
Lâm Thành không nói hai lời, quay người liền đi mua cơm.
Hải Loan nhìn qua rồi thở dài: "Anh Lâm vẫn thích anh, rất ân cần với anh!"
“ ganh tỵ sao?” Lục Viễn Chu nhìn cậu, ánh mắt rơi vào túi tiền còn sót lại, “Vậy em mau hạ ốc sên băng giá đi, để không ganh tỵ anh”.
“Làm thế nào để theo đuổi?” Hiện tại cậu đã mất lòng tin vào lý thuyết câu dẫn, “Tối nay em không về ăn cơm, không biết anh ấy đã làm gì”.
Lục Nguyên Châu đưa cho cậu một đĩa thạch, chế nhạo: " em bây giờ được lắm, mỗi ngày đều tiêu chuẩn Michelin, em còn có thể nuốt trôi cục thạch nhỏ của anh sao?"
Hải Loan một ngụm nuốt hết nửa đĩa, miệng nóng như lửa đốt, che miệng hỏi: “Đây là loại thạch gì?”.
“Ẩm thực phân tử.” Lục Viễn Chu cười tủm tỉm, “Cái này làm bằng rượu. Vừa rồi em ăn nửa chai vodka.”
“Hả?” Hải Loan đột nhiên đứng lên, cảm thấy đầu óc nặng trĩu, trước mắt sao kim loạn nhiễu “Em… anh đánh thuốc em à?”
Lục Viễn Chu đè cậu xuống giường, cởi áo sơ mi của cậu nói: "Ai bỏ uống em, em ăn một lần nửa đĩa. Đến Vạn Loan đi, chúng ta đổi quần áo."
Hải Loan lắc đầu, vẻ mặt chán ghét: "anh muốn đổi quần áo gì?"
"Đổi cái Hán phục, cho anh mở mang tầm mắt." Lục Viễn Chu ném quần áo cho cậu, “Mau thay đi, lát nữa cởi ra.”
Tửu lượng Hải Loan luôn thấp, bây giờ còn nhìn không rõ ngón tay mình. Cậu nửa đẩy nửa không, vẫn không kìm được, cởi quần áo ra và khoác lên người Hán phục.
Lục Viễn Chu lấy di động ra, phát hiện không có lưu số “ốc sên băng giá.” Suy nghĩ một hồi, trước tiên anh gửi một tin nhắn cho bạn học cũ, sau đó gõ vào tìm số điện thoại Trì Quy, dùng tài khoản Hải Loan bấm: "Này, là Đồng ... Trì Quy à?"
Lúc đó Trì Quy đổ thức ăn thừa ở nhà, hôm nay làm thêm một người nhưng thiếu một người đến ăn. Hình Giai Nhiên vừa đi khỏi, đồ ăn cho Hải Loan vẫn nằm trên bàn.
Anh nhìn vào chiếc ghế trống, và đột nhiên anh có một cảm giác sợ hãi chưa từng có - tương tự như vậy.
Người lạ đó dần dần ăn mòn cuộc sống anh chỉ trong vài ngày.
Đúng lúc này, điện thoại di động của anh vang lên, ID người gọi là một số không quen thuộc, chỉ cần nhìn thoáng qua anh đã biết là ai. Trên đường núi về nhà ngày hôm đó, Hải Loan đã báo lại con số này cho Hình Giai Nhiên.
“Này, anh là Trì Quy?” Giọng nói ồn ào của Lục Viễn Chu phát ra từ ống nghe,“Hải Loan uống say như chết, anh hãy tới đón bạn cùng nhà.”
"Tự nghĩ biện pháp."
Anh ta tắt máy, một nụ cười mỉa mai kéo lên trên môi anh ta - quá thiếu hiểu biết về bản thân, Hải Loan có trở về hay không, cùng hắn có quan hệ gì đâu.
Lục Viễn Chu trầm giọng nói, nhìn Hải Loan ngất ngất ngây ngây, lại bấm gọi Trì Quy.
Không ngoài dự đoán, liền cắt đứt.
Anh ta tiếp tục gọi, Trì Quy tiếp tục cúp máy, tiếp tục gọi, tiếp tục cúp máy ... Sau nhiều lần, một âm báo bận rộn phát ra từ ống nghe, sắp bị kéo vào danh sách đen.
“Chết tiệt, đúng là tên khốn kiếp!” Lục Viễn Chu bất đắc dĩ đá đá Hải Loan bất tỉnh nhân sự, sau khi Lâm Thành trở lại, bước vào cửa, anh ta hét lên: “Đại Lâm Tử, anh có thể đưa Loan Loan về nhà không? Nó uống ngất đi rồi. Đang ngủ say như chết, đồ con heo."
“Được rồi, tôi sẽ lấy một cái túi.” Anh ta lấy ra một túi rác màu đen, từ sau quầy bar và treo nó quanh cổ Hải Loan. "Ói ra không quan trọng, sợ là bị nghẹt thở."
Lục Viễn Chu lấy một cái chăn mỏng quấn lấy cậu, đem quần áo đã thay đổi vào trong túi giấy, thúc giục: “Không còn sớm, đi thôi, đi về muộn lão già khốn nạn cũng không mở cửa."
Ngay khi giọng nói vừa rơi xuống, ngoài cửa có tiếng "bíp".
Văn Văn ló đầu vào, cười nói: "Ông chủ, có một ông chú đẹp trai đang tìm cậu ở bên ngoài."
“Chú đẹp trai gì?” Lục Viễn Chu kinh ngạc.
Trì Quy đẩy cửa ra, lạnh giọng hỏi: "Người đâu?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro