Chương 14: Bồi thường
Chuyện "Ngủ" này, nếu không có ý khác, ai ngủ ai đều giống nhau, là nhu cầu bình thường người trưởng thành. Hải Loan không đạo đức giả đến mức khóc lóc kêu trời bắt Trì Quy phải chịu trách nhiệm, cũng không thấy mình bị thiệt thòi.
Trong lòng cậu tuy khó tiếp thu qui tắc xã giao thối nát, nếu như đúng lúc, ngủ liền ngủ đi. Xem thần sắc Trì Quy càng không coi là chuyện to tát gì, cậu cũng không dây dưa.
Hải Loan bình tĩnh nói, nói: "Ngủ... anh nói ngủ, đúng không."
"Hả?" Trì Quy nghe không hiểu ý cậu.
“Em vừa ….em mới nói …” Hải Loan hoảng hốt nuốt 2 cái bánh bao tôm hồng, nghĩ tới đó lại hỏi: “Em hôm qua, ừm… tại sao… Em lại ngủ với anh? "
Trì Quy đặt ly cà phê xuống nói: "Tối hôm qua Em say rượu. trở về tắm xong liền quấn lấy anh không tha, nhất định phải đẩy anh lên giường. Anh thấy em van xin rất đáng thương, nên liền đem Em ngủ."
"..." Hải Loan vùi đầu vào bát bột đậu đỏ, che đi hai má đỏ hơn bánh bao tôm, hỏi: "nếu vậy ... Vậy tối hôm qua có xảy ra cái gì không?"
Trì Quy nhìn chằm chằm cậu lén lút dò xét, lắc đầu nói: "Không có, chỉ nói còn muốn ngủ."
"em--" Hải Loan ngày càng lúng túng, "em xin lỗi."
“Không cần.” Trì Quy “anh muốn nói chuyện này với em”
Hải Loan đưa hai tay giữ lấy thành ghế, lo lắng nhìn anh: "Nói về ... chuyện gì?"
“Chỉ nói về việc anh ngủ với em.” Giọng anh bình tĩnh và nghiêm túc, như thể anh đang nói về danh sách dự án đầu tư mới.
"Mặc dù là em cầu anh, mà em lúc đó thần trí không rõ,. Nếu anh đã làm điều đó, anh phải gánh chịu hậu quả, anh chưa bao giờ trốn tránh trách nhiệm. Anh nợ em việc này, em muốn gì, miễn là anh có, sẽ đưa cho em ".
Ý của anh là họ vẫn trở lại mối quan hệ giao dịch, xác định giới hạn rõ ràng. Anh có thể bỏ ra nhiều tiền để mua một đêm xuân, nhưng cậu chỉ có thể là tình nhân.
Ban đầu Hải Loan cũng sốc - nhưng không thấy bực chút nào, trong lòng còn có chút vui mừng. Có thể sưởi ấm cho nhau, bên người mình thích, được người ấy đối xử dịu dàng, có tỉnh táo hay không và sau này có hối hận hay không thì cậu cũng cảm thấy rất vinh dự.
Mà hiện tại, cậu như rơi vào hầm băng, rốt cuộc là tự mình đa tình.
"em không có muốn gì." Hải Loan ngẩng đầu lên, để đũa xuống nói: "anh yên tâm, cứ xem như chuyện chưa từng xảy ra, không cần quá để ý."
"Không được." Trì Quy vô cảm xua tay, "ko cần là chuyện của em, anh không nợ ai bao giờ. Vì em không muốn cái gì, anh chỉ có thể cho em những gì em không có. Phòng thu bây giờ, lương hàng tháng là bao nhiêu? "
Hải Loan giật mình, đứng dậy nói: "em không muốn tiền!"
Cậu thiếu tiền và yêu tiền, không đến nỗi dùng phương thức này kiếm tiền.
“Anh biết.” Ánh mắt Trì Quy rơi vào trên cậu không chút hoài nghi “Trả lời câu hỏi của anh.”
"Em..” Hải Loan bị anh soi mói, không khỏi ngồi lại, nói: "Tiền lương hàng tháng không có cố định, là tiền lương cơ bản, cộng với tiền bán tạp chí, và một số khoản trợ cấp lộn xộn."
Tất nhiên anh biết lương của cậu được tính như thế nào, và thậm chí chi tiết lương của cậu vẫn nằm trong mail của anh "Em có biết về tình hình tài chính của em?"
Hải Loan vén tóc, đi đến bàn phòng ngủ lấy giấy bút, viết một dãy số rồi đưa cho anh: "cũng không khác lắm."
“Tổng số tiền này chưa đến 15.000 tệ mỗi tháng.” Trì Quy liếc nhìn chữ viết tay của cậu và tiếp tục: “Tiền thuê nhà hàng tháng là 4500 tệ cộng với phí tài sản, nước, điện và ga là 1000 tệ”
“Ngoài ra nhà ở thì có quần áo, ăn uống phương tiện đi lại, theo mức sống của em thì 1000 mỗi tháng là đủ rồi. Còn gần 9000 rồi mà em còn mắc nợ nữa ”.
“Sao anh biết?” Vẻ xấu hổ ban đầu của Hải Loan đã bị thay thế bằng sự ngạc nhiên, nhìn anh chằm chằm hỏi: “Ai nói với anh là em mắc nợ?”
Trì Quy thờ ơ nói "Tối hôm qua chính em nói, nhưng không có nói nợ bao nhiêu."
“Chuyện này em còn nói với anh?” Cậu nhắm mắt lại thở dài, bụm mặt nói: "quả thực... Không tính số lẻ, mỗi tháng 8600."
“8600” Trì Quy gật đầu, phân tích rõ ràng: “Nói cách khác, số tiền dùng một lần hàng tháng của em chưa đến 400 tệ. Nghĩa là cuộc sống của em không thể xảy ra bất ngờ nào, nếu không em sẽ cùng đường mạt lộ.. Nói trắng ra, nếu bây giờ em ngã xuống đường, em sẽ không thể đứng lên”.
Giọng anh vẫn lạnh lùng như mọi khi, sự đau khổ dường như vô giá trị trong mắt anh.
Có một tiếng ồn nhẹ từ điều hòa, nhiệt độ trong nhà vẫn ở mức thấp 20 độ.
Rõ ràng là giữa mùa hè, nhưng ngồi trong nhà lại cảm thấy lạnh thấu xương.
Đầu ngón tay Hải Loan lạnh, lỗ chân lông toàn thân co rút lại trong không khí mát mẻ như một giọt nước mùa thu. Cúi đầu im lặng hồi lâu mới hỏi: "Anh đến cùng muốn nói cái gì?"
Cậu biết rằng cuộc sống của mình giống như một vũng lầy, dù có cố gắng phấn đấu đến đâu thì vẫn mắc kẹt trong đó.
Trì Quy không nhanh không chậm nói: "muốn nói với em rằng bất kể anh cho em cái gì, em ko được từ chối."
Đã nghèo thì không được lựa chọn.
Hải Loan biết rõ, anh nói không sai: "em hiểu rồi."
“Vậy chúng ta có thể nói chuyện chính.” Trì Quy đưa cho cậu một tờ giấy từ trong bếp.
“Công việc của em đương nhiên thu nhập không thấp. Nhưng nhu cầu của em rõ ràng là cao hơn. Em nhiều thời gian, có thể làm một công việc khác. "
"Em biết nhưng…."
Trì Quy đúng lúc ngắt lời : "Không cần nói, anh có lẽ cũng đoán được tình huống. Cho nên đây là anh đưa cho em một cái thư tuyển dụng. "
“ tuyển dụng ?” Vịnh sửng sốt, “em có thể nhận việc ở đâu và em có thể làm gì?”
“Nó được viết trong thư.” Trì Quy ra hiệu lật tờ giấy.
Hải Loan nghe lời, lại thấy thông tin cá nhân của mình đã được điền đầy đủ phía trên, không cần hỏi cũng biết từ tay người nào "Anh kêu em làm phục vụ trong nhà hàng của anh?"
“Nếu đoán không lầm, lần trước nhìn thấy em trên núi, em đến khách sạn xin việc".
Anh dùng giọng trần thuật, hiển nhiên tính trước kỹ càng.
Hải Loan sợ bị nhìn chằm chằm, đôi mắt ấy như xuyên thấu cơ thể , xuyên thẳng vào sâu thẳm tâm hồn cậu, nơi giấu kín những bí mật.
"Có, nhưng ..." cậu thì thầm, "Họ không nhận em."
Trì Quy trên mặt không có biểu hiện gì thêm, không nhìn ra an ủi, cũng tìm không được trào phúng, gật đầu nói: "Có thể suy ra, nếu như là anh không tuyển em, cũng không liên quan gì đến năng lực của em.”
Hải Loan thầm nói: "Vậy anh còn muốn em đến nhà hàng của anh."
“Nhà hàng của anh, các quy tắc do anh đặt” Câu trả lời của anh không ngoài dự đoán.
"Hơn nữa khách hàng chỗ của anh khác chỗ quán rượu, tác phong nhân viên cũng khác. So với kinh nghiệm cùng học vấn, anh càng coi trọng tướng mạo cùng thái độ."
Anh thốt ra từ " tướng mạo " thật không che đậy, ngược lại làm cho Hải Loan hoảng hốt.
"Đương nhiên." Trì Quy nhìn đồng hồ, đại khái là cảm thấy đến thời gian đầy đủ, rồi nói tiếp: "anh cần chính là người phục vụ, gương mặt của nhà hàng, tướng mạo không tốt làm sao có thể đảm nhiệm được?”
“Em từng đến, phải biết khách hàng ở nơi đó tiêu phí vào cái gì. Nhu cầu của bọn họ phức tạp hơn so với quán ăn thông thường”.
" Đừng lo lắng, anh không phải là ma cô, và anh sẽ không để người của câu lạc bộ tư nhân xúc phạm nhân viên của mình.”
“Điều em cần phải làm là vui tai vui mắt, chu đáo khiêm tốn. Không cần cúi đầu khom lưng. Đây không phải thời phong kiến. Mọi người đều có tư cách và quyền từ chối. Nếu có chuyện không đúng xảy ra, nhà hàng cũng có biện pháp bảo hộ thoả đáng. "
Hải Loan càng nghe càng cảm khái, làm việc cho anh ấy có vẻ là một lựa chọn tốt.
Ngày đó cùng Lục Viễn Chu nói chuyện cười, rằng thật tuyệt nếu có một vị sếp hào phóng như vậy, trước mắt vừa vặn gặp phải.
"Em quá khứ đã làm cái gì tốt ?" cậu động lòng.
Trì Quy nghiêm mặt nói: "Cái này anh muốn nói với em, bởi vì em là anh đưa vào, người khác sẽ không ý kiến. Nhưng so với như vậy, anh càng hi vọng em coi nơi này như bàn đạp."
" bàn đạp?" chẳng lẽ là muốn cho cậu nhờ vào đó đi lên?
Trì Quy chính là ý tứ này: "Người hướng lên cao, em không thể vĩnh viễn ở bên anh mãi được. Đừng coi thường người phục vụ, nhà hàng của anh, người phục vụ cũng có thể một mình chống đỡ một phương."
"Mà nhân viên của anh thái độ rất quan trọng, ngoại trừ đối khách - tao nhã lễ độ, quan trọng hơn là cách đối nhân xử thế…"
"Anh hi vọng em có thể từ đây học được một ít thứ, tương lai đi chỗ khác, trải nghiệm này có thể giúp em tiến xa hơn. Cuộc đời của em trước kia là số mệnh, sau này vẫn còn có thể tự mình mở rộng, tất cả phụ thuộc vào cách em sống .”
Hải Loan nghe được nhiệt huyết sôi trào, phảng phất như được châm máu gà. Trì Quy nói có phải là ... canh gà hay không cậu không quan tâm, chỉ là cái muôi thôi, cậu cũng hài lòng.
“Sao đột nhiên anh lại đối tốt với em như vậy?” cuối cùng cười một chút “Anh đúng là người tốt.”
Trì Quy khinh thường nói: "Đó là bởi vì anh đã ngủ với em, đừng tưởng bở là muốn thay đổi tật xấu của em. Anh đã nói rồi, nếu em không có gì muốn, anh chỉ có thể cho em thứ em không có."
Hải Loan yên lặng liếc một cái, "Ồ" một tiếng.
“Công việc của em sẽ không bận, có thể xin nghỉ phép bất cứ lúc nào, mỗi ngày phụ trách ba bàn."
Trì Quy đứng dậy đi tới cửa, vừa thay giày vừa nói, "Buổi chiều đem thư tuyển dụng đến VP hành chính, lão Trần sẽ giúp em làm thủ tục.”
“Dọn dẹp bàn và đổ thức ăn thừa. Bát đĩa rửa hôm qua còn sót vết nước, hôm nay đừng để xảy ra tình trạng tương tự. "
Hải Loan gật đầu liên tục, dựa vào chiếc tủ trong góc và nhìn anh rẽ hành lang, trước khi đóng cửa lại.
Chuyện thứ nhất là thông báo Lục Viễn Chu, cậu chạy về phòng, tìm túi giấy đựng quần áo, lấy điện thoại di động ra gọi.
Bên kia truyền đến từng trận tín hiệu báo máy bận, Hải Loan gọi lại lần nữa, giọng nói lười biếng của Lục Viễn Chu phát ra từ phía bên kia: "Này - ai?"
"Là em, anh còn đang ngủ?" Hải Loan nhìn đồng hồ, mới 7h15, "Ồ quên xem thời gian , em có chuyện quan trọng nói cho anh."
"Chuyện gì?" Lục Viễn Chu xoay người, có chút cáu kỉnh "Cao hứng như thế."
Hải Loan "…" một tiếng, nói: "em đã ngủ với ốc sên băng giá ..."
"Hmm--" Giọng nói trong micrô dừng lại trong 3 giây, và đột nhiên hét lên "Cái gì?"
May mắn thay, lúc này Hải Loan đã dự đoán trước, để điện thoại ra xa, xoa xoa đôi tai gần như điếc của mình, cắn chặt môi nói: "Đó là đêm qua, coi như ... dù sao cũng là như vậy.”
Lục Viễn Chu ngồi dậy hỏi: "Em chắc chắn? Chính hắn nói cho em?"
“Không chắc nữa.” Hải Loan đối không khí lắc lắc đầu "Chuyện tối ngày hôm qua…em một chút cũng không nhớ ra được, anh cho em ăn thứ kia…tác hại quá lớn. Thế nhưng Trì Quy chính miệng nói với em, anh ấy nói anh ấy đem em... Không phải, anh ấy đã ngủ với em. "
“Anh ta sẽ không trêu chọc cậu đúng không?” Tin tức quá giật gân, Lục Viễn Chu rất nghi hoặc, “Anh ta nói anh ta đã ngủ với cậu, chính cậu không cảm giác gì sao?”
Hải Loan ngẩn ra: "Cái gì, có cảm giác gì?"
“Em ngốc à?” Lục Viễn Chu hoàn toàn vô lực “chưa từng ăn thịt heo, cũng chưa từng thấy heo chạy sao? em... Cảm giác Cảm giác, cửa sau —— liền nơi ấy —— không có cảm giác gì sao? Đau, bằng không chính là cảm giác quái quái."
"Hình như là ..." Vịnh đi đến gương soi sàn nhà, nhìn lại cái mông bọc trong quần jean, nhìn trần nhà một lúc lâu, sau đó tự hỏi: "Không có cảm giác gì nhiều."
Lục Viễn Chu mơ hồ : "Không thể nào... Kỹ thuật của hắn tốt như vậy sao?"
Hải Loan trầm tư suy nghĩ một lúc lâu, khẳng định nói: "Hẳn là..."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro