Chương 16: Socola Dreamworks

Quần áo trải ra từng cái, ánh sáng trong phòng mờ nhạt, màu sắc phản chiếu lên đó là màu xanh lam ấm áp.

Hải Loan cầm lấy, dấu ở phía sau, ngượng ngùng nói: " Cảm ơn”

"Còn có cái này." Trì Quy duỗi tay ra, là cái quần lót.

Hải Loan cúi đầu, nhìn thấy cái quần lót màu đen trên tay anh, càng thêm xấu hổ, hắng giọng, đổi chủ đề và nói: "Ngày mai anh có rảnh không?"

Trì Quy nhướng mày nhìn cậu, thờ ơ hỏi: "Có việc?"

“Không, không có gì.” Hải Loan hỏi anh ta với vẻ chờ đợi, “anh có thời gian không?”

"Giai Nhiên ngày mai thực tập, buổi sáng đưa cậu ta đi." Trì Quy ngẫm lại, bồi thêm một câu: "Buổi chiều rảnh rỗi."

Hải Loan không dám nhìn anh, nghiêng mặt nói: "Ngày mai là thứ ba, chúng ta chiều ..."

Chưa kịp nói xong, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Trì Quy cầm giỏ quần áo, dặn dò: "Đi mở cửa"

“Ồ, được.” Hải Loan vội vàng chạy ra ngoài, vừa đẩy cửa đã nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp, vô cùng mê hoặc đang đứng bên ngoài — cô trợ lý mà anh đã từng nhìn thấy. “ Cô tìm ốc ... anh Trì sao ?"

Người bên kia giật mình,: mỉm cười nói: "Xin chào, tôi tìm Trì tổng."

“Đây là Jennifer.” Trì Quy từ phía sau đi tới, ánh mắt ra hiệu cho cậu tránh ra: “Trợ lý của tôi.”

Hải Loan gật đầu với cô rồi, quay vào phòng, bước vào cửa cậu lén lút liếc nhìn lại - Trì Quy ôm vai cúi đầu không biết đang nói cái gì, Jennifer thì lại một mặt kính cẩn nghe.

Khoảng nửa giờ sau, cửa phòng đóng sầm lại. Hải Loan đoán rằng Jennifer đã về, mới ngó dáo dác mà đi ra ngoài.

Trì Quy không ở phòng khách, anh đang mở tủ lạnh lấy đồ.

"Vừa nãy chưa nói hết." Hải Loan tiến đến trước bàn ăn đứng, " em muốn hỏi anh, chiều mai có được hay không...”

“"Hứa Hạc đưa sách cho em đọc chưa ?" Anh cắt ngang.

Hải Loan sửng sốt, sau đó lắc đầu: "Chưa, chưa có."

"Có một tập tài liệu trên bàn trong phòng làm việc. Đi lấy nó đi." Trì Quy nói, nghịch cái lọ trong tay, "Lấy một cây bút nữa."

Hai lần lời nói bị cắt đứt, Hải Loan mất hết dũng khí , băng qua phòng ngủ lớn, đi đến phòng làm việc.

Cậu dừng ở trước giường, tầm mắt rơi vào nơi chính mình từng ngủ, không tự chủ được đưa tay ra sờ - nhiệt độ cũng không còn, khó có thể tưởng tượng, cùng Trì Quy thân mật ở nơi này.

Căn phòng ngủ này như một cấm địa, trên thực tế đích xác cũng là cấm địa. Đừng nói lúc thường không cho phép vào, nếu Trì Quy chấp nhận cho cậu vào, cậu cũng thấy sợ sệt khi vào.

Không chỉ là phòng ngủ bình thường, nơi này lưu đầy dấu vết của Trì Quy. Anh ngồi trên chiếc ghế trong góc tường, ngủ trên chiếc giường lớn ở giữa, mặc quần áo trong tủ đồ.

Khắp nơi là anh, khắp nơi không phải cậu.

Hải Loan tuy không phải lần đầu đi vào, nhưng là lần thứ nhất quan sát tỉ mỉ nơi này.

Trì Quy bị mất ngủ, trong phòng rèm cửa sổ đều dị thường dày nặng, phòng làm việc cũng không ngoại lệ.

Phòng ngủ của anh có tông màu trắng nhạt, chỉ có bức tường phía sau được sơn màu xanh lá cây đậm không phô trương, trên đó có treo một bức tranh có chiều rộng bằng chiếc giường, sóng biển màu xanh nhạt, có thể nhìn ra Thái Bình Dương.

Khác với phòng ngủ, phòng làm việc không trải thảm trắng, ngược lại có vẻ đẹp thô ráp.
Hải Loan vừa nhìn liền liên tưởng rừng rậm Hoa Kỳ. Đương nhiên, cậu chưa bao giờ đặt chân đến, nhưng nó hoàn toàn phù hợp với trí tưởng tượng của cậu.

Máy vi tính, sổ tay, giấy trắng và một hàng bút chì đen được sắp xếp rõ ràng trên mặt bàn kính, đầu lõi bút chì chuốt hình nón được mài nhẵn và phần đuôi là chữ viết tắt, mỗi ngày một chữ từ thứ Hai đến Chủ nhật.

Cậu nhặt tập tài liệu màu ghi, nhìn quanh, liếc mắt nhìn chiếc giá sách khổng lồ gắn trên tường, rồi vội vã quay vào bếp.

"Đã đem tới đây anh.." cậu đưa cho Trì Quy, người sau lại ung dung thong thả lột vỏ đậu xanh.

"Cái này cho em. Trong đó có thông tin chi tiết của nhân viên nhà hàng. Em có thể đọc ngay và ghi nhớ trong tối nay." Trì Quy nói chuyện cũng không ngẩng đầu lên, như giáo viên nghiêm khắc.

Hải Loan mở tập tài liệu, đập vào mắt là mặt lão Trần. Trong hình so với hiện tại trẻ hơn chút, ánh mắt sắc bén, nụ cười láu lỉnh, vừa thấy chính là bát diện linh lung, người mạnh vì gạo, bạo vì tiền.

Nhìn vào phần giới thiệu, cậu mới biết ông ấy cũng thật phi thường. Để có thể quản lý một nhà hàng cao cấp như vậy, kinh nghiệm đầy mình. Lão Trần tên Diên Huy, Diên trong kéo dài, Huy trong huy hoàng.

Trần Diên Huy ngày xưa từng là thành viên quản lý cấp dưới của một doanh nghiệp nhà nước, sau đó, vì một số lý do, ông chuyển sang một công ty tư nhân và làm việc trong một công ty mạng trong nhiều năm, cuối cùng đến làm việc trong một nhà hàng.

Hải Loan xem qua thông tin của một vài người, chợt thấy khuôn mặt thanh tú Hứa Hạc, ngón tay dừng một chút, ngay sau đó một hàng chữ nhỏ đập vào mắt: thành thạo ba thứ tiếng Nhật, Anh, Pháp, và thông thạo cả tiếng Quảng Đông và Thượng Hải.

Theo lời giới thiệu, anh ta tốt nghiệp một trường có tiếng ở Anh, chuyên ngành quan hệ quốc tế, danh xứng với thực, là phần tử trí thức du học trở về.

Hải Loan nghĩ đến sự xuất hiện của mình trong đám đông, và sau đó nhìn vào kinh nghiệm của mình, tóm tắt chỉ trong vài dòng, đột nhiên cảm thấy xấu hổ.

Một chàng trai xuất sắc như vậy, sẵn sàng làm phục vụ trong nhà hàng, suy nghĩ bằng đầu ngón chân của mình cũng biết lý do tại sao.

Không thể không nói, cậu ghen tị.

"Tại sao không xem?" Trì Quy thấy cậu khép lại cặp văn kiện, ngẩng đầu hỏi: "Có vấn đề?"

“Em có một câu hỏi muốn hỏi.” Hải Loan thăm dò “Nhân viên phục vụ trong nhà hàng của anh trình độ cao như vậy, tại sao còn muốn em đến.”

Chi Gui lật giở tập tài liệu và nói: "Không phải ai cũng là Hứa Hạc. Cậu ấy kéo trình độ nhân viên phục vụ lên cao. Em không cần phải lấy Cậu ấy làm tiêu chuẩn.”

“Hơn nữa anh nói, chỗ của anh, người phục vụ cũng có thể một mình chống đỡ một phương. Em cho rằng anh là thuận miệng nói sao? “

“Em có thể mau chóng trưởng thành, anh giúp cuộc sống của em lên một tầm cao mới. Đây là lời hứa.”

"Nhưng em không có kinh nghiệm. Ngày kia đi làm, em sợ mình sẽ mắc sai sót". Hải Loan không che giấu sự hoảng sợ của mình.

"Cách tốt nhất để học một cái gì đó là trải nghi ệm nó. Mọi vấn đề gặp phải trong quá trình, đều là cơ hội để tiến bộ nhanh nhất."
Trì Quy tiếp tục bóc vỏ đậu xanh và nói
"Nếu em muốn học lập trình, em có thể tham gia một cái dự án. Muốn học làm cơm liền đi làm một món ăn. Em không cần phải có kinh nghiệm, người khác sẽ hướng dẫn em, và em sẽ không thể tự mình đảm đương ngay từ đầu.”

“Việc em phải làm trước tiên là chuẩn bị đầy đủ để không mắc những sai lầm cơ bản, và thứ hai đừng bao giờ lặp lại sai lầm.. "

Hải Loan đáp ứng một tiếng và mở tài liệu một lần nữa.

Trì Quy cho đậu xanh đã sơ chế vào nước, cho vào cối giã nát phân nửa, thêm chút nước cốt chanh, dùng màng bọc thực phẩm bọc kín miệng lại rồi cho vào tủ lạnh.
“ tối nay đọc tài liệu đó cùng nhau, bên trong giới thiệu sơ về các món ăn và thức uống của nhiều nơi, cũng như một số cách hiểu thông thường về nghi thức, ngôn ngữ, v.v. em chưa được đào tạo, vì vậy em nên đọc thêm."

Anh quay lại nói: "Đừng nghĩ rằng anh sẽ đưa em vào làm chắc chắn. 3 tháng sau em phải tham gia đánh giá, không qua được em cũng sẽ bị loại. Anh không giữ người vô dụng."

Hải Loan cầm tập tài liệu, gật đầu nói: "Đã biết, em sẽ chăm chỉ, anh đừng lo ."

Trì Quy "Ừ" một tiếng, lại hỏi: "Em vừa nãy muốn nói cái gì?"

"... Vừa nãy?" Hải Loan phản ứng lại, trong nháy mắt trở nên tay chân luống cuống, "Há, em muốn nói, ngày mai em sẽ quay chụp một bộ kimono trong studio, anh buổi chiều rãnh rỗi... Có muốn tới xem không ?"

Nhớ lại những gì Lục Viễn Chu đã nói, mặc quần áo quay chụp ở nhà đi tới đi lui câu dẫn anh. Cậu có thể không làm được, cân nhắc kỹ lưỡng, nơi làm việc sẽ khác, cậu có thể công khai mời Trì Quy đi xem.

“Em mời anh đến xem em chụp ảnh?” Trì Quy bước lên trước, một tay vịn mặt bàn cúi đầu hỏi: "Tại sao?"

"Bởi vì ..." Hải Loan bắt gặp ánh mắt thâm thúy của anh, chớp mắt thất thần sau mới thốt ra: "Em muốn lấy lòng anh."

Anh híp mắt một cái, nhếch một bên khóe môi: "Tại sao?"

"Không, không, chỉ là ..." Hải Loan thua trận, giấu mặt nói: "Bởi vì em rất cảm ơn anh, sau đó không có cách nào cảm tạ, cho nên em chỉ muốn mời anh tới thăm."

“À, em chỉ mời anh đến thăm, giống như Willie Wonka mời trẻ em đến thăm nhà máy socola, vậy đó. "

“.” Trì Quy lặp lại, bỗng nhiên giữ cằm cậu, cưỡng ép nhìn thẳng mặt anh, cúi người hôn lên môi cậu, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm qua khóe miệng, lưu lại hương thơm nhàn nhạt. " thật ngọt ..."

Hải Loan tim đập loạn nửa ngày, mở mắt nhìn lên, trước mặt đã không còn người.

Cậu ngẩn người trở lại phòng ngủ, , rầu rĩ vén chăn lên, chậm rãi lên giường. Trong bóng tối im lặng bên tai, dây thần kinh hưng phấn khó kìm nén, trên môi vẫn còn lưu lại cảm giác tê rần như điện giật.

Ngủ qua đêm đó Cậu không hề có cảm giác gì, nhưng nụ hôn đã đốt cháy trái tim Cậu.
Môi của Trì Quy rất lạnh, nhưng hơi thở lại ấm áp, đầu lưỡi linh hoạt vô cùng mạnh mẽ, nụ hôn không sâu, chỉ lướt qua, không có mùi vị lừa dối.

Bộ não của Hải Loan giống như một nắm kẹo dẻo có vị cam.

Cậu lo lắng trở mình, vùi đầu vào gối, hạ thân cọ sát trên giường, lúng túng nổi lên phản ứng.

Hải Loan thở dài, ôm chăn khó nhịn mà ngủ.

Đêm đó mộng cảnh không ngừng, như ngồi chung ở trên thuyền, theo những con sóng trôi dạt cao thấp, nhất thời thấy mình cùng Trì Quy hôn môi, nhất thời thấy mình trở lại thời niên thiếu, nhất thời liền nhìn thấy Hứa Hạc mơ hồ không rõ mặt.

Ngày hôm sau thức dậy, vẻ mặt mệt mỏi, Hải Loan kéo lê bước vào phòng tắm rửa sạch sẽ, lúc đi ra thì bữa sáng đã bày sẵn trên bàn.

Trì Quy không ở nhà, có lẽ đã ra ngoài sớm để đón Hình Giai Nhiên.

Sợi mì đỏ au được bao quanh bởi những con tôm Hải Loan bốc lên ăn một miếng, vị chua chua, mặn mặn, cay cay trộn đều rất vừa miệng, xen lẫn chút đậu xanh ngâm nước chanh, rất hợp ăn sáng. sảng khoái, ngon miệng.

Hải Loan vừa ăn vừa nghĩ đến nụ hôn đêm qua.

Theo lý thuyết đã ngủ với anh ấy, hôn một chút tính l à cái gì, nhưng anh còn nói "Đêm xuân một lần" là anh cùng cậu giao dịch. Đã như vậy, rõ rõ ràng ràng quan hệ, nụ hôn bất ngờ này - khó nói là hữu ý hay là vô tình.

Lục Viễn Chu mạnh mẽ chỉ trích: "Thân đều hôn, ngủ đều ngủ, làm sao có khả năng vô tình ? Em ăn nhiều nên ngốc rồi hả? Đương nhiên là nhân cơ hội, yêu cầu hắn ta giải thích, xác nhận quan hệ!"

“Em chưa nói với anh ấy rằng em thích anh ấy.” Hải Loan đi bộ đến studio với Viễn Chu.

"Hơn nữa mời anh ấy đến xem em quay chụp, anh ấy cũng chưa đáp ứng. Không nghĩ anh ấy thích em. chỉ trêu chọc em thôi. Giống như đang chơi đùa với một chú cún con.”

“Để em làm việc trong nhà hàng của anh ấy, cũng không phải việc khó gì. Đối với anh ấy, em không quan trọng như anh nghĩ đâu. Nếu không quan trọng, em nhào tới, anh ấy cũng chỉ có thể chán ghét."

Lục Viễn Chu mở cửa studio, ở quầy lễ tân chào hỏi Yoko, nói tiếp: "không thể nói như vậy, ai sinh ra là để thích một người khác? Nhất kiến chung tình có thể có mấy người? Em thích Ốc sên băng giá đúng là nhanh. Đừng nản lòng, tiếp tục cố gắng, vạn lý trường chinh đừng có dừng ở đây.”

Vịnh Kỳ lên lầu, cười nói: "Nói về người khác thì hay lắm, chính anh thì không có tác dụng gì. Anh Đại Lâm dạo này thế nào rồi? có còn cùng ai chụp hình ?"

"Anh làm sao biết?" Lục Viễn Chu nghiêm mặt nói " Anh ấy yêu thích chụp ảnh với ai, đâu phải là việc của tôi! Đừng nói nhảm, mau đi thay quần áo đi, đừng để nhiếp ảnh gia đợi."

"1h30mới đến giờ, hiện tại 12 giờ 20." Hải Loan nhìn đồng hồ trên tường, và mang bộ Kimono đã mượn vào phòng thay đồ.

Lục Viễn Chu như cũ đi phòng chụp số 3 chờ cậu, vừa vào cửa liền nhìn thấy Ngạn Minh đứng ở camera.

"Đến rồi." Anh ta bước tới chào hỏi, vẻ mặt áy náy, như để cảm ơn lần trước: “Hôm nay anh không mua Frappuccino à?”

"Mua làm gì?" Lục Viễn Chu không nhìn hắn, "Giội lên trên mặt anh ?"

Ngạn Minh cười vang : "Còn nhớ thù hận đây, lần trước không chỉ bảo vệ hắn, cũng là giúp anh cùng Hải Loan tránh khỏi phiền phức. Anh muốn là đánh người, còn là người mẫu của studio, không chỉ có anh chịu trách nhiệm, Hải Loan ngày sau làm sao ở studio làm?”

Lục Viễn Chu từ xa nhìn Hải Loan đi vào, trợn mắt không trả lời.

Ngày hôm nay chụp nội thất, chủ đề trang trí cổ điển Nhật Bản, cửa sổ hình mặt trăng che khuất một nửa, bức bình phong dựa lưng cửa gỗ, trên sàn tatami lót hai tấm đệm và có một chiếc bàn trà bằng gỗ mun ở góc.

Hải Loan mặc bộ kimono màu xanh hoàng gia với những con hạc trắng đang bay, thắt lưng to bản màu đỏ quanh eo và đi chân trần. Bên trong chỉ có một chiếc quần dài 6 mét. Tấm vải trắng cuộn thành sợi dây xoắn bắt vào khe hở dưới đuôi áo. Nửa che nửa kín lại càng hấp dẫn.

Cậu đi tới trước camera, ngẩng đầu ưỡn ngực chụp mấy tấm chính diện. Thợ chụp ảnh hô một câu, Hải Loan liền cởi đai lưng, quay lưng lại, cổ áo cởi ra đến xương sườn cố định hình ảnh - 2 tấm, quỳ xuống vặn người ngoái đầu nhìn lại - thêm 2 tấm.

Xoay người lại, khung cảnh trên ngực cậu liếc mắt một cái là rõ mồn một, chỗ trắng thì trắng, chỗ hồng thì hồng, ống kính có độ phóng đại cao nhanh chóng chụp lại, Hải Loan tư thái khác nhau in ở camera bên trong.

Nhiếp ảnh gia gọi phiên dịch bên cạnh giải thích. Anh ta ngồi trên bàn, khuỵu gối, khoanh tay và làm động tác khá bất lực, sau đó dang hai chân, chống một chân xuống đất, một chân đặt lên bàn, để lộ phần lồi giữa hông.

Lục Viễn Chu và Ngạn Minh lần lượt tán gẫu, thấy Hải Loan quỳ trên đệm hương bồ , lòng bàn chân hình lưỡi liềm quay sang hai bên, đầu gối xoay trong, ống chân tách ra, vạt áo Kimono nửa hở được nâng lên, để lộ ngọn đồi bóng trắng và tròn trịa.

Đúng lúc này, cửa phòng thu mở ra, Trì Quy đi vào.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #namnam