Chương 3: Sổ đen
Trung tâm thành phố có một đại lộ, kế hoạch của thành phố đầy tham vọng và cam kết xây dựng nó trở thành Champs-Elysées [a1] thứ hai, nổi tiếng như Đại lộ số 5 của Manhattan[a2] .
Một nhà hàng mới đã được mở trên đại lộ, phong cách của nó vượt xa tầm với của các khách sạn và nhà hàng khác trong thành phố.
Khoảng cách khoảng tám nghìn dặm giữa đám mây và mặt trăng. Nếu bạn sử dụng một đơn vị cụ thể để đếm nó, nó sẽ là một năm ánh sáng.
Đặc biệt là đầu bếp của nhà hàng Trì Quy – anh tuấn!
Trước khi đến nhà hàng, Hải Loan không biết người hàng xóm hờ hững của mình mở một nhà hàng đầy khói lửa nhân gian ở trung tâm thành phố, sau khi đi Hải Loan mới phát hiện ra nhà hàng này cũng giống chủ của mình, kiêu ngạo và xa vời. cách xa thế giới, đặc biệt là giá tiền của nó.
Hải Loan thường tiêu một xu đều có tính toán kỹ lưỡng, trừ khi bị bạn của cậu là Lục Viễn Chu xúi giục và hứa đãi ngộ, nếu không cậu sẽ không đến đây để ném tiền. Nhưng cậu đã đến và hài lòng với món ăn của mình.
Trì Quy nấu ăn tuy rằng hẹp hòi, trong một cái đĩa nhỏ món ăn chỉ có một chút, mà mùi vị thật là không thể chê, những món Hải Loan ăn khi làm việc trong một khách sạn năm sao những năm đầu còn thua xa.
Món ăn không chỉ ngon mà còn rất đẹp mắt, món nào cũng được bày biện cẩn thận trước khi dọn ra, ốc và thịt bò được kết hợp với bột matcha xanh nhạt, tiết canh tôm hùm bông hoa tím, chanh vàng chiên giòn, những quả dâu tây đỏ tươi trên chiếc bánh, cuối cùng thì Hải Loan ăn ngon đến nỗi cơ hồ nuốt lấy đầu lưỡi của mình
‘Đương nhiên, giá tiền cũng đẹp mắt’. Nhìn chuỗi số 0 trên biên lai khi trả tiền, cậu tự nghĩ.
Người phục vụ trả lại thẻ tín dụng, duỗi ra một đôi tay trắng nõn, thon dài trước mặt, Hải Loan ngẩng đầu kinh ngạc trong chốc lát.
Dáng người thấp hơn Trì Quy một chút, tướng mạo không được tinh xảo như anh ta, nhưng tính tình lại tốt đến mức đứng trong bóng tối không có cảm giác tồn tại, bây giờ khi cậu nhìn thật gần, anh ta mới sinh ra bắt mắt như vậy.
Sức hấp dẫn toát ra lúc này dường như không phải là nhân viên phục vụ nhà hàng, mà là một sinh viên hàng đầu vừa tốt nghiệp trường Byrd[a3] , hoặc một nghệ sĩ đang tổ chức một buổi họp mặt ở bảo tàng Louvre[a4] .
“Thưa ngài, nhà hàng của chúng tôi vẫn đang trong thời gian hoạt động thử nghiệm và chưa được chăm sóc tốt. Xin vui lòng thứ lỗi cho tôi“.
Anh ấy không khiêm tốn hay kiêu ngạo. “Như thường lệ, đầu bếp của chúng tôi sẽ ra chào đón ngài, có thể xin ngài hai phút không?”
Hải Loan cùng bạn mình liếc mắt nhìn nhau, gật đầu nói: “ Có thể ” lòng bàn tay đã toát ra một lớp mồ hôi mỏng, chưa bao giờ cậu lại lo lắng như vậy.
“Cảm ơn vì sự tham gia của ngài.”
Người phục vụ lịch sự nói: “Nhà hàng của chúng tôi chuyên phục vụ các món ăn mới. Các món ăn kết hợp giữa Đông và Tây giữa Bắc và Nam. Tất cả đều được thực hiện độc lập bởi đầu bếp của chúng tôi, Trì Quy tiên sinh. Hai vị có cảm thấy hoàn toàn hài lòng không? “
“Trì Quy?” Hải Loan kinh ngạc ngẩng đầu lên, đằng xa nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đang tiến lại gần.
Ánh sáng trong phòng ăn mờ ảo, ánh mặt trời chỉ xuyên qua tấm rèm nặng nề. Rõ ràng là ban ngày, nhưng xung quanh vẫn đốt nến, ánh đèn lung linh, sáng rực rỡ.
Trì Quy mặc một chiếc áo sơ mi trắng và tạp dề đen, sau lưng thắt một chiếc thắt lưng dài. Bước đi của anh ấy bình tĩnh và mạnh mẽ, sợi tóc loạn bên trong có thứ tự, biểu tình ôn hòa mà xa cách, phong độ nhẹ nhàng của anh ấy dường như ở thế giới khác.
“Xin chào” Giọng anh lạnh như băng, êm dịu và nghiêm nghị,
” Tôi là Trì Quy, cám ơn các vị đã đến dùng bữa. Xin hỏi thức ăn hôm nay có hợp khẩu vị không?”
“Hợp, thức ăn rất ngon.” Lục Viễn Chu không rõ ý tưởng mà khen, ánh mắt như máy quét hình dao động ở trên người anh.
Chỉ hơn ba tháng trước, bạn học cũ của hắn đã đăng tin thuê căn hộ trên mạng xã hội và cho thuê lại với giá thấp hơn một phần ba, yêu cầu là người ở phải sạch, đẹp và có trình độ học vấn.
Lục Viễn Chu là bạn thân nhất của Hải Loan, biết cậu đang vất vả thuê nhà, anh ta quyết định thuê lại căn hộ, đồng thời đạt được hợp tác bí mật với bạn học cũ.
Anh lấy điện thoại ra, khẽ nhấp vào phần mềm xã hội, gửi một tin nhắn xuyên đại dương: ” Đã gặp nhau, mọi chuyện có vẻ không ổn“
Hải Loan vừa nhìn thấy người đến, nhớ tới chuyện nhỏ tối hôm qua, sắc mặt lập tức thay đổi: “Sao lại là anh? Đồ ăn … là được rồi.“
Như thể không biết cậu, anh giữ chặt khóe miệng và hỏi, “Có điều gì không hài lòng, hay bất kỳ đề xuất nào không?“
“Không có ” Hải Loan ánh mắt nhìn chăm chú vào Trì Quy. “Nhưng tôi có chút cảm thụ, có thể nói với ngài được không?”
“Việc liên quan đến món ăn và các dịch vụ hỗ trợ, có thể…” Thần sắc Trì Quy không thay đổi, nhưng Hải Loan nhìn thấy sự thiếu kiên nhẫn trong đôi mắt u ám của anh ta.
Đột nhiên cậu cảm thấy tức, dựa vào thân phận khách hàng hiện tại của mình, không kiêng kị mà nói: “Đồ ăn của anh rất ngon, nhưng thật đáng tiếc khi anh đã làm hỏng một món ăn ngon như vậy.”
“Là điểm nào?” Trì Quy cười hỏi.
“Thật tiếc ...” Hải Loan đứng dậy và nói, “Món ăn của anh rất tinh tế và đẹp mắt, ăn rất ngon nhưng thiếu chút cảm xúc của con người. Không giống như bữa ăn của một số người, hương vị có thể không ngon lắm, mà ăn vào lại có thể khiến người ta cảm động… Những món ăn này cũng giống như anh. Bề ngoài hoa lệ, kỳ thực lạnh lùng. Chúng là những món ăn vô hồn. Vì vậy … thật tiếc khi anh đã làm ra chúng “
Trì Quy nheo mắt lại, vẫn duy trì nụ cười thương mại, không nói lời nào.
Hai người nhìn nhau rất lâu, như kẻ thù gặp nhau trên con đường hẹp.
“Ây… Chúng ta đi.” Lục Viễn Chu đầu óc mơ hồ mà cười ha hả, đem Hải Loan kéo đi ra ngoài.
Khi nhiệt độ bên ngoài nóng lên, anh ta cáu kỉnh hỏi: “Em đang làm gì vậy? Em đã có thù hận gì với anh ta?“
Đây không phải là phong cách của Hải Loan. Cậu luôn đi đường vòng khi gặp khó khăn và không bao giờ đối đầu trực diện với mọi người.
“Tối hôm qua kết thù hận” Hải Loan đi dưới ô bên ngoài quán cà phê đối diện, tức giận ngồi xuống ghế, bất giác nở nụ cười: “Hahaha, anh có thấy mặt anh ta không? Xanh hết cả rồi! Anh ta thật sự tin điều mình bịa ra một cách tình cờ! “
Vài lời đó là lời nhận xét của cậu học được – khi còn làm việc trong khách sạn – và nghe một nhà phê bình ẩm thực bàn luận đánh giá đầu bếp, cậu mới học theo răm rắp, nhưng không nghĩ tới lực sát thương năm đó.
Hải Loan sau khi rời nhà trốn đi, cậu đến một khách sạn làm trợ lý cho quản l ý phục vụ, thẻ trên ngực mang theo chức vị phong cách Tây——Jr. Stateroom Steward.
Đây là một trong những công việc khó nhất trong khách sạn, là dọn dẹp phòng hàng ngày, lật nệm để thay vỏ chăn, liên tục như vậy, cuối ngày cảm giác như gãy thắt lưng. May mắn thay, cậu được trả công xứng đáng, ít nhất là đối với cậu thời điểm đó.
Cũng là vào lúc này, cậu gặp một đầu bếp bánh ngọt nhỏ, anh ta thường mang vào sau bếp, cậu gặp qua không ít đủ loại phong vị món ăn. Mặc dù không làm được, cậu lại thưởng thức qua mỹ vị, cũng không phải là chưa thấy quá cảnh đời bạn học nam chưa từng nhìn ra thế giới.
Lúc đó, Trì Quy ở trong nhà hàng nhìn chằm chằm vào mấy cái đĩa trống trên bàn, ở trong góc nói với Hứa Hạc: “Sau này đừng để người ta tùy tiện vào”
“Vâng.” Người phục vụ trả lời, giọng cố ý thêm vào: “Nhưng… anh ta sử dụng voucher mà anh đã cấp.”
“…” Trì Quy cau mày, “Tôi không biết hắn, hắn lấy đâu ra voucher?”
Trước khi nhà hàng của anh khai trương, một tạp chí thời trang đã đến phỏng vấn anh và chụp hai bức ảnh ăn mặc hở hang của anh, điều này đã gây xôn xao dư luận một thời gian.
Vào ngày khai trương, những người xếp hàng dài đã chặn cửa hàng hàng đầu của Prada trên Đại lộ số 9, và nhà hàng Benissimo của anh ở Đại lộ số 11, cách đó hàng trăm mét.
“Ngày đầu tiên đi làm, anh ấy và những người bên ngoài xếp hàng cả buổi chiều vì không có giấy giới thiệu nội bộ. Anh ấy không vào được vì không có giấy giới thiệu nội bộ. Sau đó, anh ấy nhận được voucher cho một lý do nào đó” Hứa Hạc nói,” Có thể bạn của ngài không có thời gian, hoặc là chiếu cố, đưa voucher cho người khác, rồi rơi vào tay bọn họ. “
“Ra vậy.” Trì Quy sốt ruột nói, “Kéo hắn vào danh sách đen, sau này sẽ không cho hắn vào nữa.”
[a1]Champs-Élysées Đại lộ Thiên Thai ở Pari là một trong những địa điểm thu hút du khách nhất của thành phố với nhiều cửa hàng, quán cà phê, rạp chiếu phim…
[a2]ở thành phố NewYork có các cửa hàng có uy tín và luôn được xếp vào một trong các đường phố mua sắm đắt nhất trên thế giới.
[a3]Byrd (richard E.) Middle, california, chuyên đào tạo Al chất lượng cao
[a4]bảo tàng nghệ thuật và lịch sử ở Paris
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro