Chương 36 : Quần áo mới

Hôm nay bầu trời trong xanh, Trì Quy đêm qua chưa ngủ, sau khi Hải Loan rời giường, liền trở lại nằm nửa ngày.

Hải Loan vốn muốn đi nhà hàng lấy đồ, bây giờ tình thế nghịch chuyển, nhìn thấy Hứa Hạc còn không biết đắc ý muốn như thế nào, nghĩ lại đều cảm thấy hãnh diện.
Trước khi Trì Quy vào phòng ngủ có dặn cậu ở nhà đợi anh – nếu như buồn chán liền đi cách vách đem máy vi tính ra, tiếp tục học trực tuyến.
Hải Loan đương nhiên không dám làm trái ý của anh, tâm nguyện mới vừa được đền bù, không muốn làm Trì Quy không vui, lại càng không muốn anh thấy mình tùy hứng không nghe lời.
Hơn nữa, cậu không có mặc quần.
Ỷ vào hiện nay là bạn trai Trì Quy danh chính ngôn thuận, Hải Loan đi tới nhà bếp, mở tủ lạnh, rót cho mình một ly nước dừa.
Phòng cao cấp hướng biển, kéo rèm mỗi ngày có lãng phí không? Phung phí của trời là phải bị trời phạt.
Hải Loan lấy cái chăn vắt lên chiếc ghế bệt ngoài hiên, nhấp một ngụm nước dừa, làn gió ban mai hơi mặn lướt qua má, người hơi say.
Lúc Trì Quy đi ra liền nhìn thấy cảnh này, thiếu niên đẹp đẽ đang ngủ trên ghế tựa dưới tấm chăn trắng như tuyết, ánh mặt trời chiếu vào làn da của cậu óng ánh,nhiệt độ dần nóng lên.
Lúc này nên ôm cậu đi vào, nhưng Trì Quy không định làm vậy, lặng lẽ nhìn người một lúc rồi đánh thức cậu dậy và nói: “Đứng lên đi, anh đưa em ra ngoài, bàn bạc chính sự.”
 “Có chuyện gì vậy?” Hải Loan vẫn còn đang bối rối, dụi mắt nói: “ em phải đến nhà hàng, đồ vẫn còn đó,  phải trả lại đồng phục và bảng tên ”
Trì Quy lắc đầu nói: “Việc đó không cần phải để ý đến, anh sẽ cho người khác đi làm. Ngày hôm nay hiếm thấy có thời gian, xử lý chuyện khẩn cấp đã.”
“Đến cùng có chuyện gì khẩn cấp ?” Hải Loan đi theo anh trở lại phòng ngủ, mặc một chiếc quần jean không vừa vặn mà anh đã đưa cho cậu.
Trì Quy tựa hồ không hài lòng lắm, cau mày nói: “Dẫn em đi mua ít đồ.”
“Mua cái gì?” Hải Loan dừng lại động tác xắn ống quần, “Em cũng không thiếu cái gì, anh đừng mua đồ cho em, em không muốn anh mua.”
“Anh mua thì làm sao?” Anh đổi áo sơ mi, quay đầu lại nhìn cậu.
Hải Loan không biết giải thích như thế nào, chỉ nói: “Người khác mua đều được, anh mua không được.”
 Trì Quy không để ý tới cậu, mặc áo vest vào, nhìn điện thoại, giục: “Thay quần áo sớm đi, đã muộn rồi, buổi chiều còn có việc.”
 “Em không muốn đi……”
“Anh chờ em ở ngoài.”
Hải Loan tận lực kéo dài, vẫn không thay đổi được hiện thực .
Họ chạy xe ra đại lộ, vào một cửa hàng trông rất tinh tế và sang trọng, cậu thậm chí không dám nhìn bảng giá.
Trì Quy vừa vào nhìn biết ngay là khách quen nơi này, có nhân viên tư vấn hình ảnh riêng, đối phương chăm chú quan tâm, trên mặt mang theo nụ cười, ánh mắt nhìn thẳng về phía sau.
Hải Loan không khỏi choáng trước cảnh tượng như vậy, lẳng lặng đi theo anh nhìn xung quanh, ngọn đèn pha lê chiếu vào thủy tinh phản chiếu ánh sáng chói lòa, chói mắt cậu.
Trì Quy dẫn cậu đi vào phòng thay quần áo, vỗ vỗ cánh tay nói: “Để thợ may đo cho em, đi thôi.”
Hải Loan thật không tiện làm ồn ào, nhỏ giọng nói: “Em không thiếu quần áo. Chúng ta đi nhanh đi.”
“Mấy ngày nữa em đi khách sạn thử việc, có lễ phục chưa?” Trì Quy tuỳ việc mà xét, “Khách sạn cao cấp đó, địa vị cấp đó. Nếu như em ăn mặc như nhân viên bảo hiểm, em sẽ bị mất việc. Đừng nói là người của anh. “
Đừng quên, cậu là“điều kiện đính kèm.
Hải Loan không thể phản bác, ủ rũ cúi đầu đi vào nội thất, chào hỏi người thợ may già đeo kính, nói: “Phiền phức ngài, hãy đo giúp tôi.”
Thực ra không cần đo, thợ may có kinh nghiệm đọc vô số người, chỉ cần nhìn thoáng qua là biết cỡ nào rồi. Tuy nhiên, vì là khách quý nên để duy trì sự hoàn hảo, vẫn là tuỳ cơ ứng biến làm đến thỏa đáng.
Hải Loan đứng thẳng, người thợ may già cầm bút của mình đo chiều rộng vai, chiều dài cổ, sải tay, v.v. và quay lại đo chiều dài quần của cậu.
Ông ngồi xổm ở dưới thân, Hải Loan cúi đầu nhìn thước dây bị căng ra ở chỗ khó xử, liền nghe ông hỏi: “Cậu thói quen thả bên trái, hay là thả bên phải?”
“Cái gì?” Hải Loan nhất thời chưa phản ứng lại, “Cái gì bên trái bên phải?”
“Cậu lúc thường mặc quần, thói quen đem… Thả bên trái hay là thả bên phải?”. Lão thợ may liếc nhìn cửa quần.
Hải Loan ngay lập tức hiểu ra, mặt đỏ bừng, cố chấp nói: “À mà … trái, trái … à không, phải … tôi không biết.”
Người thợ may già nhìn cậu như thiểu năng, giả cười nói: “Tốt, đo xong rồi, mời cậu đi ra bên ngoài chờ một chút.”
Hải Loan đáp ứng hai tiếng, chạy trối chết, ra cửa lôi kéo cánh tay Trì Quy lén lén lút lút nói: “Đi nhanh đi, em mất mặt quá rồi!”
“Hoảng loạn cái gì?” Trì Quy gọi cho chuyên viên tư vấn hình ảnh và nói: “Hãy làm cho cậu ấy càng sớm càng tốt, cần sử dụng gấp. Ngoài ra, hãy mang thêm một vài bộ quần áo thường mặc, kiểu đơn giản là được, lấy nhiều chút.”
Nữ nhân viên tư vấn mỉm cười đoan trang, hỏi nhân viên phía sau lấy quần áo, nói: “Số đo buổi chiều gửi qua Châu Âu , sang tuần sẽ có hàng, chúng tôi sẽ gửi cho ngài.
Một số thương hiệu trong cửa hàng của chúng tôi đã có các mẫu mới. Đồ mặc nhà, đồ ngủ và áo sơ mi bình thường đều chỉ được trưng bày từ Tuần lễ thời trang và rất thích hợp cậu Hải .”
Nói xong, cô chọn một chiếc áo len cổ lọ màu trắng được thiết kế cao và ra hiệu với Hải Loan “Nhìn đi, họa tiết và màu sắc này chỉ có cậu Hải mới thích hợp”.
Các nàng đều là mắt vàng chói lửa, tự nhiên hiểu được ai là tính tiền người, cho nên tuy là Hải Loan thử quần áo, mà vẫn nhìn Trì Quy nói chuyện.
“Em thích không?” Anh hỏi ý kiến ​​của cậu.
Người sau lắc đầu một cái: “Không thích. Chúng ta có thể đi hay không ?”
 “Em ấy không thích cái này thì lấy cái kia , cái này không muốn” Trì Quy đứng dậy nói: “Gửi càng sớm càng tốt, chúng ta đi trước”.
Hải Loan vội vàng đi theo, lẩm bẩm nói: “Em nói em không thiếu quần áo, sao lại mua cho em quần áo? Anh mua cho em quần áo, hai người vừa rồi…”
“Vậy thì sao?” Trì Quy ngồi trong xe và quay lại nhìn. “Anh không phải mua quần áo cho em, mà là cho chính anh.”
“Em mặc những thứ đó anh nhìn không vừa mắt, sau đó đừng mặc nữa. Em có thể nghĩ như thế này —— mua quần áo chưa chắc là để mặc, quần áo này mua về mặc vào người em , nhưng là cho anh xem, không có quan hệ gì với em.”
Hải Loan biết mình không thể tranh luận, cũng không muốn tranh luận, chỉ có ăn ngay nói thật: “Anh nói là chuyện khác, nhưng em không thể nói cho anh biết. Em chỉ không muốn tiêu tiền của anh.”
“Em cho là anh đang bao dưỡng em?” Trì Quy kéo kéo khóe miệng, “Giúp đỡ không phải bao dưỡng. Anh không thích quan hệ bao dưỡng, cho nên cũng chưa từng bao dưỡng ai. Em biết tại sao không?”
Hải Loan lắc lắc đầu, lại nghe anh nói: “Em biết, chính là bởi vì em biết, cho nên em không muốn tiêu tiền của anh.”
“Trong lòng em nghĩ rằng nếu một người phụ thuộc vào người khác bao dưỡng. Hai bên đứng ở thế không bình đẳng. Kinh tế quyết định mối quan hệ. Em không muốn bị anh lấn át, liền ở thế yếu trong mối quan hệ này. Đây mới là lý do em không muốn tiêu tiền của anh.”
“Nhưng, em phải biết rằng không phải mọi hành vi tiêu tiền của một bên đều là phụ thuộc kinh tế. Chúng ta không có quyền tặng quà cho nhau sao?”
“Huống hồ, sự hỗ trợ lẫn nhau là một phần quan trọng của mối quan hệ. Em khó khăn anh trợ giúp em, lúc anh chán nản em sẽ bỏ mặc sao ?”
“Tất nhiên là không.” Hải Loan không hiểu gì về những gì anh đã nói, cậu líu lưỡi: “Nhưng… nhưng em… chính là…”
“Anh không thích chạy đi sống chung với những người không bằng mình, nhưng tình cảm thường là không nói lý. Từ khi chọn em, em thành công nổi tiếng hay thất bại anh đều không quá quan trọng.”
“Đương nhiên hy vọng em có thể cùng anh ngang nhau, nhưng  sẽ không ép buộc emem có thể lựa chọn cuộc sống tùy ý. Anh cũng sẽ hết sức giúp đỡ em, không phải bao dưỡng em, làm cho em mất đi năng lực tự lập.”
“Nếu hai người đồng điệu, người này sẽ không bị người kia bỏ lại. Anh sẽ không xóa nợ cho em, cũng không đem em nuôi ở nhà, vì anh có lòng tin ở em. Tin tưởng em sẽ cùng anh sánh vai, như em đã nói vậy.” Em nhất định sẽ phải là cây gạo mọc bên anh. “
Trì Quy nói tiếp: “Cho nên giữa anh và em làm chuyện gì, nguyên nhân hành động đều là tình cảm mà không phải lợi ích. ví dụ như anh mua quần áo cho em, chỉ là bởi vì anh nguyện ý cho em những thứ này. Anh muốn làm cho anh bạn nhỏ của anh trông đẹp đẽ và tươm tất.”
“Em cứ nhận đi, không liên quan gì đến bao dưỡng. Còn nếu bao dưỡng thì sao? Em không vì chuyện này mà trở nên bất bình đẳng với anh, em chỉ nhận quà từ bạn trai mình, hiểu không?”
Mơ hồ … đã hiểu.
Hải Loan gật gật đầu: “Em biết rồi.”
 “Vậy em quay lại thử áo lại xem.” Trì Quy mở cửa xe, đưa cậu trở lại cửa hàng.
Hải Loan không phản đối gì nữa, thay chiếc áo len trắng mà nhân viên bán hàng đưa cho anh, kéo cổ áo và nói, “Tôi không thích cao cổ, ngộp đến khó chịu.”
 Cổ của cậu thon dài, mặc một chiếc áo cổ cao – có thể bày ra ưu thế của cậu.” Người bán hàng mỉm cười nói, “Chiếc áo len này mỏng nhưng không bó sát. Chất liệu là Cashmere[a1]  của Ấn Độ, mũi móc thấp và tinh tế. Nó là một phong cách rất phổ biến hiện nay, ống tay áo này rất dài và rất ấm. “
“Thế nhưng…” Hải Loan tay phải siết cổ tay, tầm mắt rơi vào cách đó không xa, hàm ý cầu cứu.
Trì Quy ngồi dựa ở trên ghế sofa, nhìn lên từ tạp chí và rượu champagne , nói: “Nếu em ấy không thích, chỉ cần đưa một cái khác.”
Nhân viên cửa hàng nghe lời của anh như nghe thánh chỉ, lập tức đổi sang một chiếc áo len cùng kiểu dáng và cổ áo nới lỏng hơn: “Tuy rằng đây cũng là loại cổ áo cao, nhưng nó có đường viền cổ áo lớn, không ngột ngạt.”
Hải Loan miễn cưỡng đồng ý, vào phòng thay quần áo, vừa bước ra đã thấy anh đứng trước gương đợi mình, liền chạy lại.
 “Vậy thì cậu thử hai cái này trước.” Nhân viên đưa cho cậu một chiếc áo len màu xanh lam và một chiếc quần thường xanh sẫm.
Hải Loan mở ra thấy một chiếc cúc nhỏ màu bạc ở phía trước áo len, hai ống tay áo thêu hoa, màu sắc tổng thể là màu xanh của biển, mới lạ và trang nhã, rất dễ chịu.
“Màu này rất hợp với em.” Trì Quy nhìn cậu trong gương nói “Em rất trắng, xanh lam, xanh lá cây, màu trơn đều hợp cả. Áo sơ mi đó là kiểu cơ bản. Em có thể thử một size rồi cho nhân viên số đo chính xác. Và quần jean, anh không muốn những kiểu dáng gây hiếu kì, màu sắc phổ thông là tốt rồi.”
Hải Loan ngoan ngoãn mặc thử quần áo, từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, quần áo, giày dép các thứ Trì Quy đặt mua đủ cho cậu, chỉ thiếu mỗi cái quần lót.
Vì có quá nhiều thứ nên nhân viên đã gửi chúng đến tiểu khu Vịnh Quốc Tế trước.
Ra khỏi cửa hàng, Trì Quy đưa cậu đến một cửa hàng đồ lót riêng tư hơn.
Hải Loan ngượng ngùng gật đầu “ừm” trong suốt quá trình, muốn gì được nấy, bất kể kiểu dáng, họa tiết cụ thể ra sao.
“Có đói bụng hay không?” Mua sắm xong, Trì Quy lái xe đi siêu thị.
Hải Loan tới đây mới coi như làm đến nơi đến chốn, thở phào nhẹ nhõm: “Đói quá, sắp chết đói rồi!”.
“Em muốn ăn gì?” Tôi quay lại tủ lạnh để chọn , nhưng không có thứ gì trong giỏ mà anh  đang đẩy.
Hải Loan cầm một túi thịt bò và hỏi anh : “Em muốn ăn lẩu, có thể  ăn lẩu ở nhà không? Nó có vị khá mạnh.”
“Không sao, có quạt thông gió.” Trì Quy cầm lấy hai túi nguyên liệu, đi chọn một ít nguyên liệu khác, hỏi cậu: “Em đã từng tôm ram chưa?
“Không có, em ăn lẩu và rau.” Hải Loan chống cằm, nghiêng đầu nhìn anh, “Lẩu bình thường cũng được, em mời anh ăn lẩu , mấy loại thịt bò cao cấp của anh – em không kham nổi”.
Trì Quy bật cười nói: “Mới vừa thất nghiệp liền mời anh ăn cơm, vẫn là giữ lại chờ em nhận tiền lương đi.”
“Hoa hồng của studio đã nhận rồi, hiện tại em cũng có tiền để đãi khách.” Cậu hào phóng vỗ về túi rỗng của mình, “Chỉ cần anh đừng mua đắt quá là được”.
“Lần sau đi.” Tiền giống như đồ ăn bỏ đi trong mắt Trì Quy, nhưng đối với Hải Loan cũng không phải là một vấn đề nhỏ.
Buổi trưa siêu thị thưa thớt người , bọn họ đi ra không cần xếp hàng, Trì Quy trả tiền, nhường Hải Loan cầm túi giấy kraft, chính mình đi lấy xe.
Về đến nhà đã một giờ ba phút, có hai hộp quà chất đống ở hành lang, to bằng cái bồn tắm, và một nhân viên giao quần áo đứng bên cạnh. Trì Quy kêu nhân viên dời vào 1702, phần Hải Loan ký nhận sau cùng, dời vào 1701.
Người sau đột nhiên cảm thấy mất mát, hóa ra không có ý định chung sống với cậu.
Hải Loan lượng ăn lớn, từ lâu đói bụng đến nỗi bụng dán vào lưng, lại thêm cảm xúc không tốt, nằm trên sofa, giống như một đóa hoa thực vật bị sương giá.
Trì Quy ở trong bếp, rửa sạch đầu tôm, cho nước dùng vào đun sôi, vớt bỏ bã, thịt tôm giã nhỏ trộn với chả cá thành từng viên, sau đó cho các nguyên liệu đã làm sẵn dưới đáy lẩu vào. nồi và đun sôi.
Anh nhanh chóng xử lý các món ăn phụ khác nhau, và mới nửa tiếng trôi qua, anh lại pha một bình trà chanh khác trước khi gọi Hải Loan đến ăn tối.
“Chúng ta… chúng ta yêu nhau sao?” Hải Loan cảm thấy cả hai giống như những người xa lạ chưa xác định được mối quan hệ của mình, nhưng cũng giống như những cặp vợ chồng già đã rút lui khỏi đam mê bao năm.
Trì Quy gắp cho cậu miếng thịt bò nóng hổi, ​​gật đầu và nói: “Nếu em phải xác định một thời điểm, thì nó nên bắt đầu vào buổi sáng – sau cuộc trò chuyện của chúng ta.”
Nước sốt XO trong bát Hải Loan nhạt hơn một chút, cậu cho thêm hai muỗng tương mè và tương vừng, rắc chút ớt, lạc giã nhỏ, vừng rang lên, nếm thử thấy ngon, cậu nói: “Em trước đây ăn lẩu chỉ có tỏi giã, cửu hoa, cùng tương vừng, dầu vừng.”
 “Nhà hàng mà em mời mọi người ăn lẩu, theo lý thuyết không nên có tương vừng.” Trì Quy chú ý đến hóa đơn trong sổ ghi chú, nhà hàng lẩu Giang Thành là người Tứ Xuyên, và họ thích dầu vừng hơn.
“Sao anh biết em mời người đi ăn lẩu?” Hải Loan kinh ngạc nhìn lên, “ còn biết em mời ở đâu.
Sau đó, Trì Quy mò ra não hoa và họng vàng [a2] cho cậu , giải thích: “Lần trước em bị sốt, khi anh nhờ người dọn dẹp cho em, anh vô tình đọc được sổ ghi chú của em.”
Hải Loan nói “Ồ” “Nhắc đến việc dọn dẹp, em có một câu hỏi …”
“Có một câu hỏi, sau đó thì sao?” Trì Quy ra hiệu có chuyện nói thẳng.
Chính là …” Hải Loan lén lút liếc anh, nuốt miếng cá viên bọc tôm vào miệng, rồi mạnh dạn nói: “Anh chỉ nói về việc chúng ta có nên ở bên nhau vào buổi sáng – ý em là – Chuyện gì xảy ra sau khi ở bên nhau, anh đã không nói. Tương lai chúng ta nên hòa hợp như thế nào, em… em có thể sống với anh không? “
Trì Quy duỗi tay gõ gõ cái trán của cậu thích thú nói: “Đương nhiên hòa hợp như thế nào cũng cần có kế hoạch chi tiết? Về phần chung sống, em không nghĩ còn quá sớm sao?”
“Nhưng không phải chúng ta đã sống chung với nhau trước đây sao?” Hải Loan chỉ lo phản bác, hoàn toàn không biết phản ứng của anh lúc này như thế nào, như là muốn ngủ với anh ngay lập tức.
“Trước em là lại đây ở tạm, giữa chúng ta không liên quan, sinh hoạt bước đi không cần nhất trí, lại như bạn cùng phòng.” Trì Quy mò ra chút cải xanh cho cậu, “Hiện tại không giống nhau lắm, em có thể đến và sống, nhưng anh cho là đồ vật tạm thời không cần chuyển.”
Hai người sống với nhau đã là một chuyện rất phức tạp, ngay cả bạn cùng phòng cũng thường dễ xảy ra mâu thuẫn, huống chi là người yêu, vợ chồng. Điều này cần có sự hiểu biết đúng đắn và có chừng mực nhất định, nếu không sẽ phản tác dụng và ảnh hưởng đến tiến độ của mối quan hệ.”
Hải Loan chỉ muốn ở bên anh , nghe đến đây liền nói: ” tất cả nghe theo anh đi
“Nhưng em có một câu hỏi khác.” Cậu dừng đũa và nhìn anh đầy lo lắng.
Trì Quy nhíu mày hỏi: “Cái gì nữa?”
“Sao anh không ngủ em?”
 
 [a1]Len Cashmere, thường được gọi đơn giản là cashmere, là một loại len thu được từ bộ lông của Dê Cashmere. Len Cashmere trưng bởi các sợi rất mỏng chỉ dày 16-18 micron, đảm bảo độ mềm đáng kinh ngạc. Lấy len là một quá trình cực kỳ tốn thời gian. Nó đòi hỏi phải chải thủ công dê cashmere, và sau đó – tách lông ngoài.
Áo len Cashmere dài tay cổ lọ
 
 [a2]Họng vàng thực chất là một loại cơ trơn, thành phần là chất đạm, so với các loại nội tạng khác thì có giá trị dinh dưỡng cao hơn, một nguyên nhân nữa là họng vàng là bộ phận của mạch máu nên cũng rất quý.
họng vàng

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #namnam