Chương 47: Thất vọng

"Cậu không cần căng thẳng, cứ coi như là tán gẫu, có vấn đề gì đều có thể nói cho tôi biết."

Trang Dịch có vẻ rất thân thiện, khoanh chân trên chiếc ghế sofa cao bằng nửa người. Kẹp bút và mắt kính trong cuốn sổ đang mở, đặt trên bàn trước mặt anh ta.

Hải Loan không dám nhìn anh, dời mắt, tầm mắt rơi xuống ban công nhỏ phía sau.

Khác với ở nhà Trì Quy, nó là một ban công hẹp chỉ có một bàn cà phê nhỏ bằng gỗ và 2 cái ghế.

Không có cửa sổ ở bên ngoài, những chiếc lá um tùm tràn vào một cách không kiêng kị, đầy mắt một màu xanh biếc.

"Tôi không biết phải nói gì." Cậu nắm chặt lấy thành ghế sô pha.

Trang Dịch mỉm cười nói "Vậy hôm nay sao cậu lại ở đây?"

"Bởi vì ..." Hải Loan dời vị trí, chắp tay trước mặt, cong thắt lưng nói "Bởi vì Trì Quy đưa tôi tới, anh ấy nói đây là một cách giải tỏa áp lực ."

"Sau đó cậu đi cùng anh ấy?" Vẻ mặt của Trang Dịch giống như là bi thương, anh ta nhìn cậu, người sau muốn trốn cũng không được.

"Tại sao vậy chứ?" Anh ta tiếp tục hỏi."Tại sao nói cho cậu đến, cậu liền cùng anh ấy đến vậy chứ?"

Hải Loan hắng giọng, nhỏ giọng nói: "Không phải, anh ấy kêu tôi đến... Tôi không biết. Dù sao thì tôi cũng phải đến."

"Cậu phải tới sao?" Trang Dịch nghiêng đầu, "Anh ấy ép buộc cậu sao?"

"Tất nhiên là không!" Hải Loan ưỡn người lên, bỗng nhiên ý thức được nơi này là nhà của bác sĩ tâm lý, lại cúi xuống.

"Ý tôi là - anh ấy sẽ không ép buộc tôi làm bất cứ điều gì. Anh ấy muốn tôi đến, vì vậy tôi phải đến, vậy thôi."

"Tại sao cậu phải đến khi anh ấy muốn cậu đến?" Trang Dịch hỏi ngay: "Cậu sợ cái gì?"

"Tôi không sợ." Giọng điệu của cậu rất nhẹ khiến bản thân cậu cũng không chắc lắm.

"Vậy thì chuyện gì sẽ xảy ra nếu hôm nay cậu không đến?" Trang Dịch hỏi vòng tròn, "Nếu cậu từ chối anh ấy thì sao?"

Hải Loan trên mặt biểu tình như làm toán cao cấp, đầy mặt xoắn xuýt cùng mờ mịt: "Không... Nếu tôi không đến, anh ấy sẽ không cao hứng."

"Vì sao lại không cao hứng?" Trang Dịch nói, "Cậu cho là anh ấy tại sao cho cậu đến?"

"Sao anh nhiều cái 'tại sao' vậy ?" Hải Loan buồn bực vò đầu bứt tóc, "Anh ấy muốn tôi đến, tôi không đến, đương nhiên anh ấy không vui."

"Anh muốn tôi trả lời, nếu tôi không trả lời thì anh sẽ cao hứng sao? Vui vẻ sao? Hơn nữa, chính tôi là người làm hỏng chuyện. Mọi chuyện rối tung lên, anh ấy mới để tôi đến. Anh ấy không phải vì cao hứng của chính mình."

Trang Dịch cảm xúc không hề dao động, tiếp tục hỏi cậu: "Cậu đã làm hỏng chuyện gì?"

"Tôi——" Hải Loan không biết vì sao lại nói thế, rất nhiều chuyện cậu cũng không muốn chia sẻ."Chính là một ít chuyện lộn xộn, tôi làm hỏng rồi lại để cho anh ấy xử lý."

"Cậu sợ anh ấy sao?"

"......Đúng."

"Tại sao vậy chứ?" Trang Dịch đuổi tận cùng không buông, "Tại sao sợ anh ấy?"

Hải Loan ngẩn ra, chuyện đương nhiên nói: "Bởi vì tôi yêu thích anh ấy, yêu thích anh ấy làm sao có thể làm cho anh ấy thích tôi?"

"Chà, cậu nghĩ thích ai đó là chuyện một sớm một chiều?" Trang Dịch nhún vai.

"Đúng vậy." Hải Loan sửng sốt trước sự thay đổi chủ đề đột ngột của anh ta, và nghiêm nghị nói: "Thích là tình yêu đơn phương, và thích nhau là chuyện của cả hai bên".

"... Đúng thế."

"Vậy thì cậu nghĩ mối quan hệ giữa 'thích anh ấy' và 'không thể để anh ấy...' là gì?" Trang Dịch nói.

"Ý của tôi là, nếu như cậu chỉ là yêu thích anh ấy, mà không để ý anh ấy có thích cậu hay không, thì cậu đã thắng. Vậy cũng sẽ không quan tâm cách anh ấy đối xử với cậu, có đúng không?"

Hải Loan nhìn anh ta không nói nên lời, không hiểu logic của anh ta.

Trang Dịch giải thích: "Bởi vì cậu cũng muốn anh ấy thích cậu, cho nên mới sợ anh ấy bạc đãi."

"Những gì tôi nói, cậu có đồng ý không?" Anh ta hỏi.

Hải Loan gật đầu nói: "Đồng ý . Tôi biết ý của anh, anh muốn nói, bởi vì tôi muốn cho anh ấy cũng yêu thích tôi, cho nên tôi sợ anh ấy bạc đãi ."

"Nhưng liệu điều này có ý nghĩa gì không?" Dưới cái nhìn của cậu, điều này không cần phải bàn cãi gì cả.

"Ý nghĩa là, tại sao cậu lại muốn có được sự yêu thích của người khác bằng cách 'không để cho người khác...". Trang Dịch nghiêng người về phía trước và nói, "Cậu có nghĩ rằng một khi cậu 'để cho người khác..', người khác sẽ không thích cậu?"

Hải Loan lắc đầu một cái, nói: "Tôi không biết."

Jennifer nhắc nhở cậu không nên để cho Trì Quy phiền lòng, cậu cũng cảm thấy không nên, cho nên cậu chưa bao giờ cảm thấy có cái gì không đúng, cũng không cho là Jennifer có cái gì không đúng.

"Cậu đã từng cho ai chưa?" Trang Dịch tiếp tục tạo áp lực.

Hải Loan đột ngột đứng dậy khi nghe thấy câu nói đó, đi vòng quanh ghế sofa hai lần và nói với vẻ mỉa mai: "Tại sao anh lại hỏi như vậy? Tôi chưa bao giờ ... Tôi không ... anh muốn biết điều gì?"

Trang Dịch mở miệng, chưa kịp nói gì thì Hải Loan đã nói trước: "Tôi không muốn nói chuyện, tôi không muốn nói nữa."

Cậu nói xong liền đẩy cửa chạy ra.

Trì Quy đang ở trong phòng khách gọi điện thoại, nhìn thấy cậu đi ra, tắt điện thoại, liền hỏi: "Nhanh như vậy nói chuyện xong rồi?"

"Em ra ngoài đợi." cậu đẩy anh ra rồi bước nhanh ra khỏi cửa.

Trang Dịch theo sát phía sau, nhìn bóng lưng hấp tấp của cậu nói: "vấn đề cậu ấy rất nghiêm trọng, lẽ ra nên tìm đến chuyên gia tư vấn tâm lý từ lâu."

"Em ấy vừa nói gì?"

Trì Quy không ngờ phải nhận được kết luận như vậy, anh đem Hải Loan tới bởi vì cậu áp lực quá lớn, gánh vác quá nặng, tâm tình cũng không tốt.

Như anh đã nói, anh muốn cho cậu giải tỏa áp lực.

"Tôi xin lỗi." Trang Dịch lịch sự từ chối " Nghề nghiệp yêu cầu, tôi nhất định phải giữ bí mật cho cậu ấy , tôi không thể nói cho anh biết."

"Nhưng những gì anh thấy lúc này chỉ là phần nổi của tảng băng. Tôi nghĩ cậu ấy thậm chí cũng không biết mình có vấn đề gì."

"Hôm nay chúng tôi chỉ nói chuyện một chút thôi. Liên quan đến áp lực của cậu ấy, chúng tôi thậm chí còn chưa bắt đầu nói về nó."

Trì Quy dừng một chút, nói: "Đi từng bước một, tôi sẽ thuyết phục em ấy trở lại."

"Thôi, anh cũng đừng lo lắng quá." Trang Dịch cười nói, "Vấn đề tâm lý không bao giờ có thể giải quyết trong một sớm một chiều."

"Đừng ép cậu ấy quá chặt khi trở về. Hãy cho cậy ấy một chút không gian. Tất cả những gì anh cần là làm bạn và giao tiếp hợp lý là tốt rồi."

"Tôi biết, tuần sau tôi lại sẽ đưa em ấy đến đây". Trì Quy chào tạm biệt anh ta và bước ra ngoài.

Mùa thu thời tiết trở nên mát mẻ hơn, những làn gió nhẹ thổi se se lạnh.

Trang phục của Hải Loan hôm nay rất giản dị và thoải mái, chiếc quần jean xanh ống suông rộng, chiếc áo sơ mi ngắn tay màu trắng nhẹ nhàng và giản dị, khoác bên ngoài là một chiếc áo khoác đen có mũ và một đôi giày thể thao cùng màu.

Cậu đút hai tay vào túi, kiễng chân trên nền gạch rỗng. Một đường đỏ quanh tai của cậu phản chiếu trên làn da trắng, có thể nhìn thấy từ xa.

Trì Quy bước đi thong thả đến hắn sau lưng, hai tay ôm vai xoay người lại: "Em đang làm cái gì đấy?"

"Đang đếm xem... anh xem mặt cỏ này đã biến thành màu vàng." Cậu cong khóe miệng, đôi mắt phiếm hồng.

"Tai em ở đây bị sao vậy?" Ngón tay cái của Trì Quy xoa ở đó.

Hải Loan "khanh khách" cười rộ lên, rụt cổ lại né tránh nói: "Đừng làm vậy, á... ngứa quá".

"Đi, về nhà ăn cơm." Trì Quy mở cửa xe để cậu vào, sau đó đi vòng qua đầu xe ngồi vào trong , "Chiều nay trời mưa, đi siêu thị mua ít đồ đi."

"Hai ngày nữa không phải có bão sao?" Hải Loan lướt điện thoại nói: "Anh có muốn mua thêm đồ tích trữ không? "

Trì Quy gò má liếc mắt nhìn , không có lên tiếng.

Thay vì đi siêu thị ở tầng dưới, họ đậu xe tại một cửa hàng đặc sản nhập khẩu gần nhà Trang Dịch.

Hải Loan toàn bộ biểu hiện hưng phấn lạ thường, đẩy xe sọt không ngừng mà cười khúc khích. Cậu buông thõng cả hai chân trên không, cả người tựa vào tay cầm, và trượt về phía trước.

Trì Quy thấy thế, cau mày nói: "Xuống đi, một lát té ngã bây giờ!"

"Em sẽ không, nếu không anh đẩy em đi?" Cậu được voi đòi tiên, thẳng thắn bò vào xe sọt, bó gối và nói: "Đẩy em đi mà, giống như trên TV."

"Đợi chút nữa mắc kẹt ở bên trong không ra được, anh không quản em." Tuy nói như thế, Trì Quy thân thể lại cực thành thục, đẩy cậu đi đến khu đồ ăn vặt.

Hải Loan cười, nhìn xung quanh, giống như một đứa trẻ hư hỏng, chớp chớp mắt như nho đen, trông vô cùng ấu trĩ.

Đáng tiếc cậu đang vui vẻ trong chốc lát, thì nhân viên mặc đồng phục tiến đến và cảnh cáo rằng sẽ bị phạt tiền nếu cậu còn ngồi trong xe đẩy một lần nữa.

Trì Quy ngoắc ngoắc khóe miệng, thấy cậu chật vật bò ra ngoài một nửa đường, từ trong tay lấy ra một cái thẻ ngân hàng màu đen, nói: "Chúng tôi nhận phạt, xe đẩy này tôi mua."

Nhân viên công tác khinh thường hất mặt lên trời nhưng thấy anh trông lạnh lùng, trong tay thẻ ngân hàng cũng không phải người tầm thường có thể có được, xoay người đi văn phòng thông báo cho quản lý.

"Mau lên, anh ta sẽ về sớm quay lại!" cậu không đợi nhân viên đi xa, giục anh bằng cách gõ vào tấm ván nhựa trên rổ "Đi mau nha, giấu đi đừng để nhân viên nhìn thấy, mua nhanh nhanh!"

Trì Quy không biết cậu đang căng thẳng đến mức nào, nhưng nhìn khuôn mặt tươi cười của cậu ,cũng không nhịn được cùng cậu chạm dây thần kinh.

Anh quét sạch những món đồ trên kệ như một cơn cuồng phong lướt qua, bước từng bước thật bình thản.

Hải Loan cầm lấy từng thứ bị anh ném cho, cảnh giác quan sát động tĩnh của văn phòng bên kia.

Tình hình lúc này hình như đang ăn trộm mìn, nụ cười và giọng nói sang sảng của cậu khiến người qua đường phải liếc mắt nhìn .

Quầy hàng rất ít người không cần xếp hàng, dưới cái nhìn sững sờ của nhân viên thu ngân, họ thản nhiên trả tiền, giống như hai nhân viên gặp nguy hiểm, rời khỏi siêu thị vào giây cuối cùng trước khi bị tóm gọn.

Hải Loan ôm túi giấy chạy như điên, đứng ở buồng sau xe không ngừng thở dốc: "Ha ha ha... Quá kích thích... anh thật là xấu "

Trì Quy bất đắc dĩ đem đồ bỏ vào sau xe, vỗ vỗ đầu nói: "Được rồi, đủ điên rồi, chúng ta về nhà đi."

"Vui quá, chắc họ nổi điên rồi." cậu nằm trên chiếc hộp đựng găng tay nhìn Trì Quy, hỏi bất chợt, không thể giải thích được: "khi nào anh ngủ em vậy?"

"Tại sao lại nói đến đây?" Trì Quy đạp ga, bẻ lái, thả lỏng tay phải bóp vành tai: "Mong đợi là một nửa hạnh phúc."

Hải Loan không chịu nổi, bó tay và nói với giọng bực bội: "em đang mong chờ như muốn nổ tung."

"Chờ một chút, em còn chưa chuẩn bị xong." Trì Quy cho rằng không phải lúc, về mặt thể chất có lẽ thích hợp, nhưng về mặt tâm lý, ít nhất từ ​​buổi tư vấn hôm nay, còn quá sớm. .

"Em đã sớm chuẩn bị xong!" cậu không cho là mình cần thời gian, cậu cần chính là lập tức, lập tức, lúc này - nơi đây.

"Vậy em cảm thấy ngày hôm nay nói chuyện thế nào?" Trì Quy thừa dịp tâm tình cậu không tệ, thình lình hỏi cậu.

Hải Loan im lặng trong chốc lát, chậm rãi ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ không nói lời nào.

Trì Quy thầm thở dài, và lái xe trở về Vịnh Quốc Tế trong im lặng suốt quãng đường.

Về đến nhà đã hơn một giờ, Hải Loan nằm úp sấp ở trên ghế sofa xem video, đói bụng đến phải dạ dày "Ục ục" vang.

Trì Quy bận rộn trong phòng bếp, cho thịt móng giò tươi vào, nêm gia vị đậm đà, nấu sôi trong canh trứng và nấm tuyết.

Mùi hương thoang thoảng từ nhà bếp bay ra, Hải Loan khứu giác nhạy bén mà bắt lấy, dựa vào quầy bar hỏi: "Đã được chưa? Em đói bụng quá ."

"Mì đã chuẩn bị xong, em đi vớt ra." Anh đang đổ dầu ô liu vào trong nồi.

Hải Loan vớt mì vào thau nước đá, sau đó múc canh thịt ra, hỏi: "Anh làm món gì vậy?"

"Mì thịt cua, đợi một chút." Anh cho riêng phần mai cua và thịt cua trong hũ vào nồi, xào cùng ớt mà cậu thích.

"Em cũng chưa từng được ăn, dù ở thành phố biển." Hải Loan trộn nước sốt vào bát, nếm thử và khen: "Chà..em nghĩ mình có thể mở một cửa hàng chuyên về món này."

Trì Quy cười hỏi: "Em sẽ làm được sao?"

"Không biết." Hải Loan ngẩng đầu lên nói: "Nhưng anh làm được. Anh làm đầu bếp cho em thì sao? Chia cho anh một nửa số cổ phần nhé."

"Chí khí thật không nhỏ." Anh đưa qua canh thịt, "Có dầu mỡ không? Ăn một chút canh đi."

Gạch cua đỏ cam béo hơn thịt cua trắng, và mùi tanh được nước dùng thịt che đi, để lại đủ chỗ cho sợi mì.

Hải Loan "hì hì", thở hổn hển sau khi ăn xong, liếm khóe miệng đầy dầu mỡ nói: "Tuần sau em có bài thi, anh đi cùng em nhé?"

"Nhưng nếu anh không có thời gian, em có thể tự đi, cũng không xa, có thể đi trực tiếp bằng tàu điện ngầm, đến nơi sau bốn mươi phút."

"Anh sẽ đưa em đến đó." Trì Quy thu dọn bát đũa nói, "Sau khi thi, cùng anh đến một thành phố lân cận. Những người bạn mà em không gặp lần trước đều ở đó."

Cuối cùng anh đang định giới thiệu cậu với bạn bè, chiếc radar nhỏ phía trên đầu Hải Loan sáng lên, cậu mở to mắt hỏi: "Anh lại đi dự tiệc à?"

"Là bữa tiệc, cũng không phải." Anh nắm tay cậu  nói, "Hôm ấy..."

"A" Hải Loan đột nhiên nhớ tới, "ngày đó là sinh nhật của anh, bạn của anh muốn tổ chức sinh nhật ở thành phố đó sao?"

Trì Quy đáp "ừ" một tiếng, khẽ cười nói: "Nếu em muốn, nhân tiện có thể gặp bạn bè của anh, bọn họ đều sẽ đi."

"Vâng vâng."

"Em muốn!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #namnam