Chương 53 Khiêu vũ


"Trời ạ, bữa cơm này tôi không ăn được nữa, hai người có thể bớt đi được không?" Đôi mắt khinh thường của Thiên Phàm cùng Vương Côn Luân bay đầy trời.

Trì Quy bình tĩnh tự nhiên, chẳng những không có rụt rè, còn nắm tay Hải Loan không rời, gây ồn ào liên tiếp.

Hải Loan không biết Trì Quy cũng có một mặt ấu trĩ như vậy, cậu vâng lời mà ngồi ở trên ghế nghe nhạc, nghe người trên bàn nói cười, khó hiểu hơn là nghe thiên thư, một lòng ngóng trông mau mau giải tán bữa ăn về đi ngủ.

Nhưng dáng vẻ Trì Quy của cậu lại đẹp trai và khôn ngoan, nhất là khi bình luận chuyện của người khác, anh toàn năng như biết tất cả mọi thứ , cậu ngây ngẩn nhìn anh , lại lưu luyến không muốn rời đi.

Trì Quy nói chuyện phiếm với Vương Côn Luân và Chu Dung một hồi, nhìn thấy Khoáng Dã và Đào Vị Vị đứng tựa lưng vào cửa sổ ngắm biển, Hình Giai Nhiên ngã trên ghế sofa quay video với bạn gái, còn Hải Loan thì buồn ngủ, anh nói "Ngày hôm nay dừng ở đây đi, ngày mai nói tiếp."

"Cũng nên về rồi, để bọn họ xem mấy cái nhàm chán." Vương Côn Luân gọi người phục vụ đến, bảo cô ta ghi vào tài khoản, sau đó rời khỏi tầng trên cùng.

Từ trong thang máy đi ra Hải Loan như người cao su bằng xương, trên người Trì Quy khó mà nhúc nhích, mí mắt giống như nhai kẹo cao su, không mở ra nổi.

Trì Quy ôm cậu vào phòng, cưỡng ép cậu đánh răng, cởi dép lê đem nhét cậu vào trong chăn.

Đêm nay không uống rượu, trên người cậu vẫn toát ra mùi thơm của sữa tắm, mềm mại như một cái bánh pudding nhỏ.

Trì Quy chạm vào liền yêu thích không buông tay .

Đáng tiếc Hải Loan thật sự gặp khó khăn, anh không muốn ép buộc mà không có phản ứng gì.

Cũng không biết ngày mai cậu tỉnh lại, biết mình tối hôm qua khoảng cách bị ngủ chỉ có cách một bước, sẽ có cảm tưởng thế nào.

Bất đắc dĩ, anh lưu luyến bỏ tay ra khỏi người cậu, đắp chăn bông lên người rồi vào phòng tắm tắm rửa.

Trong phòng bừa bộn, sàn nhà đầy rác rưởi , Trì Quy từ buồng tắm đi ra, đem điện thoại của mình và Hải Loan đi sạc pin, gấp quần áo của cậu từng cái một, và cuối cùng cất hết đồ đạc đi, nằm xuống bên cạnh cậu.

Giường đệm lõm xuống một chút, Hải Loan tự động trượt tới, "Rầm rì" mà cọ cánh tay của anh cầu ôm, mãi đến tận bị kéo vào trong lồng ngực mới thành thật ngủ.

Trì Quy tắt đèn , xoa mông cậu rồi ngủ thiếp đi.

Không có đếm cừu.

Sáng sớm ngày hôm sau, Hình Giai Nhiên và Cảnh Ngọc cùng nhau gõ cửa với tuyên bố sẽ đi ngắm bình minh trên biển.

"Có bệnh àh" Trì Quy "đóng sầm" cửa lại và nằm xuống giường cáu kỉnh, kéo người đang bối rối vào trong vòng tay của mình và tiếp tục ngủ nướng.

Anh ngắm bình minh trên biển mỗi ngày, và còn có thể ngắm bình minh khi nằm trên giường của mình. . Bệnh tâm thần mới bỏ qua việc ôm nhau ngủ lúc này , buổi sáng đặc biệt đứng dậy trèo lên đỉnh núi.

Hải Loan bị đánh thức và không ngủ lại được nữa, dụi mắt vào ngực anh, thật là không an phận. Trì Quy nhẹ nhàng tát yêu cậu một cái, chỉ mất nửa phút, trong chốc lát, cậu lại bắt đầu lại bắt đầu uốn tới ẹo lui.

"Em không thể yên lặng trong chốc lát." Anh nghiến răng thở dài, "Thôi, đứng lên, rửa mặt đi."

Anh luôn ngủ nông và ít, hầu như chưa bao giờ anh chìm vào giấc mộng như thế. Giờ khắc này bị quấy rầy, khó tránh khỏi nóng nảy ấm ức.

Hải Loan cũng không dám chọc giận anh, đành vào phòng tắm đánh răng, bước ra hỏi : "Sao anh không mang khăn cho em rửa mặt?"

"Cái khăn nào?" Trì Quy lo ngại phòng tắm khách sạn không sạch sẽ, anh mang theo hai chiếc khăn tắm mới, không biết cái nào gọi là "khăn rửa mặt".

"Đó là chiếc màu xanh." Chiếc khăn màu xanh được gấp thành nhiều mảnh nhỏ và nhét trong tủ phòng tắm của anh mỗi ngày, là vật bất ly thân của cậu .

Trì Quy suy nghĩ một chút, cau mày nói: "Cái khăn tắm màu xanh kia là của em? Anh đã ném đi."

"Đó không phải là giẻ lau!" Đó rõ ràng là một chiếc khăn màu xanh lam mà mấy năm nay cậu nhất quyết không vứt bỏ, với mùi vị độc đáo của mình, cậu rất yên tâm khi sử dụng nó.

Hải Loan rửa sạch bọt xà phòng trên mặt, lấy khăn tắm dài lau khô nước rồi nói: "Anh vứt khăn của em đi, anh phải bồi thường".

"Em thích cái nào thì tự em lấy đi, anh trả tiền." Trì Quy mặc kệ tính trẻ con đặc biệt của cậu, tự mặc quần áo, đi ra ngoài tắm rửa sạch sẽ, gõ cửa phòng tắm nhắc nhở: "Được không? Ra ngoài ăn sáng."

Hải Loan ra ngoài, mặc chiếc áo len xanh được trang trí bằng những chiếc khóa bạc, thay đôi giày đen và quần tây đen, nói: "Em hợp phong cách Tây ghê."

"Nghe có vẻ quê mùa." Trì Quy xoa bóp mặt cậu "Đồ ngốc."

Khóa cửa vang lên "bíp", Hải Loan mang giày thể thao, người mặc quần tây áo sơ mi, chậm rãi đi về phía nhà hàng.

Họ là những người đến đầu tiên, Trì Quy chiếm một cái bàn lớn và yêu cầu cậu lấy những gì cậu muốn ăn, còn anh ngồi ở trên ghế dài giữ chỗ.

Bữa sáng của khách sạn sang chảnh, tuy là biếu tặng nhưng đã tính vào giá rồi nên muôn vàn chiêu trò.

Hải Loan bị hoa mắt, nhìn thấy cái gì cũng đều muốn nếm thử.

Khi Vương Côn Luân tinh thần phấn chấn đi xuống, trên bàn đã có đầy đủ bữa sáng. Bún gạo tự làm của khách sạn, đồ uống giải khát do đầu bếp Quảng Đông làm, bánh pizza và bánh sừng bò phương Tây, và ngay cả sau bữa ăn cũng có đầy đủ các loại trái cây.

"Lấy nhiều như vậy ăn hết không?" Anh ta gắp một miếng bắp và hỏi.

Bữa sáng tại khách sạn nơi Hải Loan làm việc không phải buffet, cậu chưa bao giờ đến quán cà phê, thường tiết kiệm tiền và gọi món mang đi, nhiều nhất là đến nhà hàng khi cậu đi chơi với Lục Viễn Chu.

Vì vậy cậu không biết rằng nếu đồ ăn thừa trong tiệc buffet vượt quá số lượng quy định sẽ bị phạt với giá vượt quá giá trị ban đầu.

Vừa nghe hôm nay anh nói thích cái gì thì lấy, cậu vừa thấy liền lấy hết: "Ăn được hết, chúng ta đông người."

"Vị Vị cùng Khoáng Dã không có ăn sáng, Giai Nhiên và Cảnh Ngọc ra ngoài ngắm mặt trời mọc. Chỉ còn lại một lão quái vật họ Chu, nết ăn như mèo." Vương Côn Luân bưng một ly sữa đậu nành, ăn thật là dưỡng sinh.

"Vậy thì trả lại." Hải Loan cắn răng nói: "Ăn xong em đi trả."

Vương Côn Luân cười nói: "Tự giúp mình khi có thể —— "

"Không cần em trả." Trì Quy dường như vô tình bị ngắt lời, sờ sờ đầu cậu nói: "Đợi chút nữa để nhân viên phục vụ trả là tốt rồi, em từ từ ăn."

"Vậy em còn muốn ăn ." Hải Loan vén tay áo lên, bưng cái đĩa lại muốn đi phía đối diện.

"Loan Loan, làm phiền em lấy 2 miếng khoai tím cho anh Vương " Vương Côn Luân đưa cậu đĩa nhỏ, chờ cậu đi xa, tặc lưỡi than thở: "Đừng nói nha, tác phẩm điêu khắc băng của cậu có thể làm người ta bị thương. Các người nhìn nhau một cách khoe khoang."

"Ăn đi ăn đi, miệng ăn cũng không nhịn nói được." Trì Quy liền mở điện thoại lên, xử lý nhanh email chưa đọc, hỏi anh ta: "Ngày hôm nay tiết mục gì?"

"Không tiết mục gì." Vương Côn Luân cầm lấy đĩa trong tay Hải Loan, vừa ăn khoai lang tím hấp vừa nói: "Lúc thường đều bận rộn, thật vất vả dành ra hai ngày đi chơi, cũng đừng làm tiết mục gì ."

"Gói cho Chu Dung một phần điểm tâm trong khách sạn, lát nữa chúng ta sẽ đến đó. Giai Nhiên sớm mong được bơi lặn rồi, bên kia có huấn luyện viên, để bọn hắn chơi đùa đi, chúng ta trên bờ phơi nắng, tắm nắng được."

Hải Loan nghe vậy, kéo kéo ống tay áo Trì Quy nói: "Các anh vừa hơn 30 tuổi , làm sao sinh hoạt đều như người già rồi?"

"Em nói ai?" Trì Quy trầm giọng hỏi, trông có vẻ không mấy thiện cảm.

"Ui... em nói anh Vương." Trong lúc nguy nan, thật xin lỗi, cậu nói thầm.

Vương Côn Luân không để ý lắm, cười nói: "Buổi tối anh sẽ cho cậu thấy anh mạnh mẽ như thế nào!"

Vừa dứt lời, Trì Quy liền thay đổi sắc mặt.

"Nói nhầm, nói sai." Vương Côn Luân vội vàng nói, "Ý của anh là buổi tối đi khiêu vũ, cho cậu xem giá trị sức sống của anh."

"Anh vẫn có thể khiêu vũ!" Hải Loan nói xong mới phát giác được mạo phạm, ngượng ngùng nói: "Ý em là, em không biết làm thế nào để trẻ trung như vậy."

"Ai nói khiêu vũ là độc quyền của người trẻ tuổi, khi đó anh cũng là hoàng tử khiêu vũ đó." Da thịt trên mặt Vương Côn Lôn lại run lên, "Anh cùng lắm là hoàng tử mập mạp đáng yêu."

Trì Quy chế nhạo nói: "Đừng nghe lời hắn nói bậy bạ, mau ăn đi, ăn xong liền đi tắm biển. Bây giờ trời lạnh, còn có nước nữa."

Hải Loan đầy bụng ngoan ngoãn đi theo anh ra bãi biển, quả nhiên dưới nước không có mấy người, hồ bơi nhiệt độ không đổi trên bờ lại có rất nhiều khách du lịch.

"Ý xấu của ai vậy, lạnh thế này lại đến đây chơi?" Hình Giai Nhiên nằm ở trên thuyền buồm than thở.

Vương Côn Luân đang uống trà bên trong phòng kính nói: "Đây không phải là vừa vặn có việc ở đây sao. Chỉ cần ra ngoài chơi, nhất định phải tìm một chỗ ấm áp, ai lại muốn tới đây."

Cuối cùng, mọi người chơi bi-a trong nhà đã lâu, buổi chiều mặt trời lặn, họ thuê một chiếc tàu cao tốc, chỉ chơi được nửa ngày.

Hải Loan mặc áo phao màu cam, nắm chắc quần áo Trì Quy, anh đưa cậu đi vòng quanh biển hai vòng, dần dần có lá gan, xung phong học lái.

Mặt biển xanh ngắt nổi lên những đợt sóng trắng như tuyết, hai người cùng nhau lái thuyền về phía trước, gió rít bên tai, mặt trời trên đầu, bốn phía tất cả đều là vô hạn trống trải.

"Sẽ có lúc cưỡi sóng xé gió, treo những đám mây và dong thuyền ra biển"

Khi Trì Quy dạy cậu lái thuyền, bài thơ thoáng qua trong tâm trí Hải Loan, cậu cảm thấy như được khai sáng và thư thái, hạnh phúc.

Hóa ra là một cảm giác như vậy.

Lúc đêm về cậu vẫn không ngừng nhắc lại, toàn thân bừng bừng hưng phấn, đặc biệt là đôi mắt vừa lóe sáng vừa ẩn hiện hai ngôi sao.

Trì Quy hiếm thấy thấy cậu vui mừng như thế, anh cảm thấy trải nghiệm này thật đáng giá, cuối cùng cũng làm cho cậu từ bỏ bóng ma tâm lý ngày đó tại nhà Trang Dịch.

Buổi tối, mọi người đang uống rượu trong phòng khách sạn. Hình Giai Nhiên hát một bài tiếng Anh lưu hành gần nhất, bầu không khí nồng nặc dị thường.

Vương Côn Luân đã chơi bài với Đào Vị Vị, Khoáng Dã và Thiên Phàm. Người thắng cuộc có thể chỉ định người thua cuộc để trừng phạt rượu và làm một việc. Trước sau mấy lần đều là Đào Vị Vị thua.

Anh ta xấu hổ thành giận, không biết có phải hay không tuyệt địa phản kích, càng chiến thắng tay già đời Vương Côn Luân, và đứng đầu.

Mọi người đã chờ xem Vương Côn Luân xấu mặt khiêu vũ. Anh chàng không hề ngượng ngùng xấu hổ nên vui vẻ đáp lại, bật nhạc và nhảy hip-hop ngẫu hứng trong ba phút.

Hải Loan dựa vào Trì Quy, nhìn anh ta tại đại sảnh rung động bả vai cũng giống hiphop như vậy, ngoại trừ thịt trên bụng cũng nảy qua lại, động tác vô cùng hài hước.

Đào Vị Vị không nhịn được cười, suýt nữa phun ra một ngụm rượu. Hải Loan cũng muốn cười, nhưng lại xấu hổ không dám cười, vùi mặt vào lòng Trì Quy, môi run lên, nghẹn đến bụng thẳng tới đau.

Sau một điệu nhảy, tiếng vỗ tay như sấm trong phòng.

Sau khoảng 3 - 5 hiệp, Đào Vị Vị lại trở thành kẻ thua cuộc. Anh ta đã bị trừng phạt không có hình phạt, và sau khi mọi người thảo luận, đã quyết định cho phép anh ta tìm viện trợ bên ngoài để hoàn thành nhiệm vụ cho anh ta.

Hải Loan chịu trận. Trong nhóm người này, cậu là người mới nhất, trẻ tuổi nhất và hay bị bắt nạt nhất. Đào Vị Vị tự nhiên kéo cậu xuống nước.

"Loan Loan nhảy đi, ai sợ ai !" Hình Giai Nhiên cổ vũ.

Cảnh Ngọc cũng ồn ào: "Đúng rồi, nhảy một cái đi, cùng hắn hợp tác!"

Trì Quy ban đầu muốn ngăn cậu , lại vừa nghĩ, anh thực sự muốn xem Loan Loan của mình nhảy, vì vậy anh đã chọn cách im lặng một cách vô tình.

Hải Loan không từ chối được, mở ra một ca khúc, cậu đã theo nhịp tiết tấu và nâng hông lên.

Nguyên văn 豆腐皮【dòufupí】tàu hủ ky; váng sữa đậu nành

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #namnam