Chương 64: Ăn khuya


Trì Quy đón gió biển thổi một lúc, vai ướt đẫm bởi nước nhỏ giọt từ ngọn tóc, dần dần cảm thấy mùa thu mát mẻ.

Đột nhiên, một luồng sáng bạc bùng lên bầu trời tối đen như mực, Hải Loan sợ hết hồn rồi đột ngột lùi lại, sau đó là tiếng sấm "ầm ầm" ở phía xa.

"Làm sao mà sắp mưa rồi?" Cậu đẩy Trì Quy giục: "Mau vào đi, mưa một lúc thì ướt hết rồi."

"Dự báo thời tiết không nói có mưa, cho nên có thể mưa không quá lớn. Em đói bụng không?" Từ bữa trưa đến giờ, Trì Quy đều không có ăn cái gì. "Có muốn gọi đồ ăn hay không?"

Bây giờ mặt trời lặn sớm, trời cũng nhiều mây, mặc dù mới hơn tám giờ, nhưng có vẻ như màn đêm càng sâu hơn.

Hải Loan mở cửa kính bước vào phòng nói: "Đồ ăn trong khách sạn đắt quá, mình ra ngoài ăn đi". Nghĩ rồi cậu lại nói: "Nhưng hình như không có đồ ăn ngon ở đây. Quán ăn ven đường khẳng định anh ngại bẩn. Anh chịu được không ?"

"Đi xem một chút rồi nói sau." Trì Quy nấu ăn đã tốt còn muốn tốt hơn, bản thân mình bình thường lại không kén ăn.

Những ngày không có cậu, hầu hết thức ăn của anh đều được cho dì giúp việc hay thùng rác.

Bây giờ có một tiểu Thao Thiết háu ăn ở bên cạnh, anh thực sự giống như Du Bá Nha và Chung Tử Kỳ, vui mừng gặp Bá Nhạc .

"Vậy thì em sẽ giúp anh sấy tóc." Hải Loan nghĩ ngợi lung tung, vui vẻ chạy vào phòng tắm lấy máy sấy tóc, đè cổ anh cười hỏi: "Chào ngài, tôi là stylist Hải Tony, hôm nay ngài muốn để kiểu tóc nào? "

Trì Quy cười cười: "Em xem rồi làm, nếu không dễ nhìn, không cho ăn cơm". Anh cũng hùa theo cậu đùa giỡn.

"Được rồi, ngài hãy yên tâm." Hải Loan xắn tay áo, cắm điện, bật máy sấy tóc, làm động tác xoa đầu anh.

Một hồi, cậu nắm lấy tóc khô ráo sảng khoái, đối với phản chiếu trong TV trên tường nói: "Được rồi, ngài xem đã hài lòng chưa?"

Tóc Trì Quy chưa bao giờ chăm chút kỹ lưỡng, lúc thường tiện tay vuốt vuốt, dựa vào độ dày và mềm tự nhiên nhưng lại tạo cho người ta cảm giác rối tung có chủ ý.

Hải Loan tay nghề còn không bằng anh, thổi qua tóc mái buông xuống trên mí mắt, khá vướng bận "May mà em không làm nghề này, nếu không, với tính ham ăn, em đã chết đói trên đường phố."

"Này, anh biết gì không, cái này gọi là gió lười." Hải Loan bĩu môi khoác lên mình chiếc áo khoác màu xanh da trời và nói: "Rất dễ nhìn, anh có vẻ trẻ ra rất nhiều".

Vẻ đẹp tự nhiên khó có thể từ bỏ, trong mắt cậu Trì Tổng lúc nào cũng đẹp trai, không cần phải để kiểu tóc.

Trì Quy thay đổi quần áo, cầm điện thoại di động lên, khoá cửa nói: "Em biết ăn cơm ở chỗ nào sao?"

"Em không biết, có lẽ những nơi em đến đã thay đổi." Hải Loan lắc đầu một cái, đi vào thang máy không có một bóng người nói: "Đi cạnh biển đi, khẳng định có đồ ăn địa phương. Bây giờ trời mưa, không biết quán có đóng cửa không. Em lên mạng tra một chút."

Thang máy dừng ở lầu 10, bốn nam một nữ đi vào, Hải Loan cầm điện thoại di động đứng ở hướng bên trong, bị Trì Quy ôm vào trong lồng ngực.

Một lát sau, bên tai vang lên một tiếng "ding", đám người chen chúc chạy ra ngoài.

Hải Loan theo sát phía sau nói: "Trước đây không có gì trên bãi biển, nhưng bây giờ có rất nhiều cửa hàng thịt nướng. Trên bức ảnh nhìn bọn họ thật giống có cửa hang mở cửa, trời mưa cũng không có chuyện gì. Anh xem..."

Hải Loan ngửa đầu nhìn lên thì thấy phía trước và sau có dãy hành lang dài, trên tường dán giấy dán tường màu tím, tầng trệt thảm len có hoa văn hoa mẫu đơn, phía trên có hai ngọn đèn pha lê lấp lánh.

Cậu không khỏi hoảng sợ, cầm điện thoại chạy lùi lại hai bước, phát hiện ra một ngã tư ở phía đối diện, và một hành lang nằm ở giữa.

Hải Loan chợt nhận ra mình đã bị lạc, bình tĩnh nhìn xung quanh thì thấy số phòng trên cửa là "0412".

Vừa rồi chắc là cậu xuống nhầm tầng rồi, đang tự mắng mình ngu ngốc, đang mải miết đi về phía trước theo thứ tự số tầng giảm dần, băng qua lối đi hình vòng cung, liền nhìn thấy một người thân thể như ngọc, đối diện cậu cười.

"Anh cười cái gì!" Hải Loan lập tức khó chịu, tiến lên vỗ anh một cái, nhìn chằm chằm rồi than thở: "Biết là em xuống nhầm tầng, anh lại không gọi em!"

Trì Quy bấm nút thang máy, anh xoa xoa lòng mình, chọc ghẹo: "Nhìn em ngốc, không đành lòng chọc thủng."

"Anh thật sự là xấu xa xảo trá." Cậu tiến vào thang máy, không ngừng lẩm bẩm nói: "Sớm muộn gì em cũng tính sổ với anh."

"Ai ngu ngốc, thật sự không tìm được em thì phải làm sao? Hơn nữa, trong khách sạn nhất định phải có nhiều hơn một thang máy. Em đi nơi khác, Anh còn ngốc ở chỗ này chờ, anh mới thật ngu ngốc!"

"Em ở thời cổ đại hay hiện đại?" Trì Quy bị cậu dẫn đến quầy lễ tân, "Anh đợi em không được, còn không biết gọi điện cho em sao?"

Hải Loan mượn dù của nhân viên rồi quay lại nói: "Anh lúc nào cũng có lý, anh tên là Thường Có Lý (nguyên văn là 常有理). Nếu anh bị ướt, em sẽ không che cho anh, anh cứ đi mà nói lý lẽ!"

Cậu bước ra khỏi cửa xoay, mở dù, nhảy xuống bậc thang cuối để diễu võ dương oai ( tỏ vẻ uy nghiêm): "Xuống đi! Trì lão cáo , Trì Ốc Băng Giá? Có bản lĩnh xuống dưới đây? Em sẽ không đấu với anh."

"Ấu trĩ." Trì Quy "Hừ" lạnh một tiếng, một chiếc dù gấp màu đen được mở ra từ cánh tay anh, anh bước tiếp và vượt qua cậu.

Hải Loan kiêu ngạo lập tức suy sụp như một quả bóng bị thủng, cầm ô đi theo nói: "Này, anh mang dù khi nào vậy? Anh ra ngoài lúc nào cũng đều mang dù ? Này chết tiệt!"

Đi tới đi lui cảm thấy được trên mặt ướt nhẹp, cậu càng ồn ào nước càng lớn, ngẩng đầu nhìn lên, dù bị rách 1 lỗ thủng lớn.

"Cái gì rách nát thế này?" Hải Loan tức giận cất dù đi, chạy đến bên cạnh Trì Quy cười nói: "Dù của em bị hỏng rồi, đưa dù cho em. Đưa dù cho em, em sẽ tha thứ cho anh chuyện vừa rồi không kéo em."

Cậu trước sau cung kính mà đối Trì Quy nịnh nọt, bởi vì đi lùi, bước chân chuyển đến nhanh chóng, thoạt nhìn rối ren mà buồn cười, giống như một tấm ảnh GIF động.

"A ----" Nói xong không bao lâu, tại ngã tư lề đường tại giao lộ tách ra, chân sau bước hụt, cả người ngã nhào.

Trong chớp mắt, Trì Quy duỗi tay ra, xoay nửa vòng rồi ôm lấy cậu: "Nhìn đường cho thật tốt, không ngoan ngoãn chút nào!"

"Vậy thì em có thể dựa vào anh được không?" Hải Loan cất chiếc dù đã hỏng đi rồi khẽ lầm bầm: "Ai bảo anh không cầm dù cho em".

Bỗng nhiên Trì Quy tai thính mắt tinh, đôi mắt nhìn xe cộ lui tới, đi lại một khắc không ngừng, miệng vẫn còn chỗ để vặn lại: "Anh là lấy gậy ông đập lưng ông."

Hải Loan cầm dù trong tay, che chặt áo khoác, ôm vai nói: "Em phát hiện thật sự không thể cùng anh chơi đùa. Sau này anh không thể bắt nạt em."

Trì Quy tay trái ôm lấy bả vai cậu, tay phải che dù, vừa đi vừa nói: "Anh không thể đáp ứng việc này."

"Tại sao?" Hải Loan nhìn xuống chiếc mũi giày mới màu trắng của mình bị dính một ít nước bùn, liền trầm ngâm nói thêm: "Giày của em bị bẩn".

"Bẩn thì thay cái mới đi." Trì Quy qua loa, chỉ vào nhà hàng thịt nướng cách đó không xa, nói: "Ở đó, hình như có rất nhiều người."

Tuy là trời mưa cũng không có thể ngăn cản trấn nhỏ ven biển nhiệt tình như lửa. Phố biển tấp nập các quán đồ nướng lớn nhỏ, bên ngoài dù che nắng giờ khắc này bị dùng để che mưa, bên trong rất nhiều người ngồi uống rượu.

Hải Loan chọn một quán nhìn tương đối sạch sẽ và gọn gàng, sau khi vào cửa trò chuyện với cô chủ bằng một thứ tiếng địa phương vốn đã không rõ, cậu liền nhảy ra cửa hỏi: "Anh muốn ăn trong nhà hay ở ngoài?"

"Mưa xuống..." Trì Quy vốn muốn nói ở trong nhà càng tốt hơn, nhưng thấy đôi mắt to ngấn nước nhìn mình đáng thương, anh đành thỏa hiệp nói: "Vậy thì đi xuống dưới lán đi."

"Được rồi!" Hải Loan giống như một con thỏ nhảy nhót tưng bừng, lại nhảy ra sau, cùng cô chủ giải thích rõ ràng, kéo lại nói: "Nhanh lên, chiếm vị trí tốt. Càng về sau càng có nhiều người, một lát nữa khẳng định không còn chỗ. "

Trì Quy bị dắt đến vị trí phía sau ở giữa, dùng khăn giấy lau ghế , mới miễn cưỡng ngồi xuống.

Anh cau mày cầm thực đơn do người phục vụ đưa tới, xem qua một lượt rồi hỏi cậu: "Em muốn ăn gì?"

"Em ăn tất cả mọi thứ." Cậu nói với một nụ cười ngọt ngào, "Em sẽ ăn những gì anh gọi."

"Gọi mỗi thứ một ít đi." Trì Quy vặn đầu ngón tay có vẻ dính dầu mỡ, lấy ra một tờ giấy vệ sinh để dán lên thực đơn, nói: "Sò điệp tỏi, hào bơ, vẹm xanh, ốc vòi voi, tất cả những thứ này."

"Mực nướng ... bốn con đi. Mề gà, lạp xưởng, tôm viên. Thêm hai đôi cánh gà, nhớ quét chút mật ong lên trên. Rau ... đây là thịt nướng rau gì?"

"Đó là ớt màu, hành tây và xiên thịt bò nướng cùng nhau. Nó có nước sốt bí mật của chúng tôi trên đó. Nó rất ngon." Người phục vụ trả lời, "Nếu muốn ít hơn, cậu có thể làm một ít trong số chúng."

Cô "didi" bấm nút gọi món và đúng lúc nhắc nhở: "Thực ra đối với hai người như vậy là đủ rồi. Nhiều hơn nữa sẽ ăn không hết."

"Chúng tôi có 5 người, có thể ăn hết." Trì Quy liếc nhìn Hải Loan đang sửng sốt và tiếp tục: "Cuộn nấm kim châm, thịt xông khói, khoai tây chiên, bắp ngô, tôm viên, đậu phụ khô, cà tím, đều nướng một ít đi. Thêm 1 bánh bao nướng, mang một ấm trà hoa cúc và một bình nước mận chua. "

"Được, chờ một chút." Nhân viên phục vụ đổi cho bọn họ bộ đồ ăn, quay người đi trở lại.

Hải Loan chưa bao giờ ăn đồ nướng như thế này, ôm mặt mừng rỡ hỏi: "Còn ai nữa không, anh có quen ai ở đây ?".

Nhìn vẻ ngốc của cậu, anh nhéo nhéo miệng cậu nói: "Một mình em có thể ăn phần 5 người, anh còn nói thiếu một người."

"Cám ơn đã cho em thể diện." Hải Loan bẹp bẹp miệng, cầm lấy trà hoa cúc từ người phục vụ, rót cho anh một chén nóng hổi, ​​cười nói: "Cảm ơn sếp đã mời em ăn thịt nướng. Em chưa bao giờ gọi nhiều món như vậy. "

"Không nên gọi món, ăn tùy thích, chỉ cần vừa đủ." Trì Quy lo lắng nhắc nhở, "Chỉ vài ngày sau khi phẫu thuật, em cẩn thận một chút, đừng phóng túng."

Hải Loan mới không tin tà, nhún nhún vai nói: "Gọi cũng gọi rồi, còn có thể không ăn?"

Cậu đứng dậy chạy ra lan can, quay lại dưới cái lán nhựa trắng đỏ, ôm bụng nói: "A, em vận động đây, có thể ăn nhiều một chút."

Đôi mắt Trì Quy gần như đảo vào mặt biển, thấy nhân viên phục vụ bưng mấy cái chậu nướng inox hình chữ nhật lại đây, di chuyển chiếc bình thủy tinh trên mặt bàn và nói: "Đến đây, đừng để mắc mưa."

Hải Loan không cần gọi, ngửi xong liền sốt ruột duỗi tay ra: "Thật là lạp xưởng mập mạp, đã lâu không gặp."

Cậu đưa cho Trì Quy một chiếc trước và nói một cách tự hào: "Đây là đặc sản của quê em, nhưng nó rất ngon. Anh nếm thử đi, nơi khác không có đâu".

Trì Quy xin miễn: "Em tự mình ăn đi."

Lúc nãy khi gọi đồ ăn, anh còn tưởng xúc xích là xúc xích thông thường, xúc xích ngô, xúc xích giăm bông, không ngờ xúc xích màu hồng trước mặt anh dày hơn mướp và dài hơn dưa chuột, hình dáng như hấp dẫn như một con ốc vòi voi.

"Anh có muốn ăn không? Nó rất ngon." Hải Loan cưỡng ép anh cắn một miếng , chính mình cũng ăn hỏi: "Như thế nào, có phải là ăn cực kỳ ngon?"

Môi cậu bị quả ớt kích thích biến đỏ, đôi môi ngậm lấy lạp xưởng to dài trắng mịn, một đôi mắt đưa tình ẩn ý nhìn về phía này, quyến rũ mê người, hồn xiêu phách lạc.

Chính cậu cũng không nhận ra cảnh tượng này câu dẫn như thế nào, Trì Quy nhìn chằm chằm cậu thật sâu, không tự chủ được mà uy hiếp: "Nếu em lại cắn xúc xích này, anh sẽ ném em xuống biển."

Người chung quanh căn bản không nhìn về bên này, anh lại cảm thấy vờn quanh bọn họ không có một người tốt, chân chính là nghi tâm sinh ám quỷ.

"Hỉ nộ vô thường!" Hải Loan thả lạp xưởng xuống, cầm lấy cánh gà gặm nói: "Anh lạ quá".

Trì Quy lấy cả con mực ra khỏi dĩa, dùng dao con cắt thành miếng, ung dung thong thả ăn nói: "Nhiều khi không biết em thật khờ hay giả ngốc".

"Đương nhiên là giả ngốc." Hải Loan cũng không có đặc biệt chú ý anh, trực tiếp cầm lấy, ăn một ngụm lớn.

Trên mặt bàn còn dính một lớp dầu, cậu được ăn quên mất, tay áo chậm rãi xoa lên. Trì Quy mắt nhanh tay lẹ, nắm lấy cánh tay cậu nói: "Em lau bàn hả, giơ tay lên."

"Rửa nó nếu nó bẩn." cậu dùng tay trái nướng sò và tay phải nướng hàu. Ăn đến quên trời đất.

Trì Quy rút ra một tờ giấy, lau khóe miệng cậu dính nhờn, cười nói: "Trước đây em nuôi được chính mình đã là kỳ tích rồi."

Hải Loan "gufugudu" rót nửa cốc nước mận chua, thở dài: "Vậy nên em làm việc trong khách sạn, ăn cơm nhà được mấy bữa nên không phải tiêu tiền đâu. Em là một con ma nhỏ thông minh. "

"Em đúng là..." Trì Quy không có lương tâm nói, "Đi thôi, cầu cái khác động não củng cố tác dụng chữa bệnh."

"......"

Lúc thanh toán, cậu nhận ra rằng họ đã ăn hơn 1000.

Người phục vụ gọi món đi ra, vẻ mặt tỉnh bơ nói: "Xác thực 5 người đều ăn không hết nhiều tiền như vậy."

Hải Loan ngượng ngùng gãi đầu, rời khỏi nhà hàng thịt nướng với cái bụng căng tròn. Cậu ăn quá nhiều, dựa vào Trì Quy chậm rãi đi về phía trước, ước gì có thể trực tiếp dịch chuyển trở về khách sạn.

"Nếu không phải buổi tối không bắt được taxi, em nhất định sẽ trả tiền taxi."

Trì Quy vỗ vỗ hắn cái bụng, nói: "Chín rồi"

"Đừng vuốt em, em là người mẫu!" Cậu thở dài rên rỉ, "Lúc ăn thì sướng, nhưng ăn xong thì tội lỗi, em còn là người mẫu khỏa thân".

"Em vẫn biết mình là người mẫu." Trì Quy lấy tay ôm eo cậu trêu chọc, "Em không cần tháo chỉ khâu ra, chỉ cần mở ra, dễ dàng hơn."

Hải Loan thẹn quá hóa giận, gan to bằng trời mà nắm vành tai anh nói: "Sao anh lại độc mồm độc miệng vậy? Nếu không châm chọc em sẽ cảm thấy khó chịu sao. Vừa rồi anh đã nói rõ ràng là không bắt nạt em!"

"Anh không nói." Trì Quy nắm tay cậu, khẽ thở dài bên tai : "Chuyện này, anh hứa với em sao được?"

"Tại sao không được!"

"Trên giường bắt nạt em, có muốn hay không?"

"......muốn."

(nghĩa bóng) nhiều người có tài năng, nhưng ít người có thể nhận ra tài năng của họ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #namnam