Chương 65: Kéo dài


Không đến bằng xe hơi là một lựa chọn đúng đắn, đi bộ ngược lại khá hiệu quả trong việc tiêu hóa thức ăn, khi về đến khách sạn sẽ đỡ đầy hơi hơn.

Hải Loan dễ dàng theo Trì Quy đi lên lầu, vừa bước ra khỏi cửa thang máy đã thấy trên hành lang có 2 người đang đẩy xe đẩy vào dọn phòng.

Cậu đã làm công việc này và hiểu cảm giác như thế nào, nhìn khuôn mặt chăm chỉ của người đàn ông và người phụ nữ, không khỏi xúc động.

Nếu hồi đó cậu cứ làm công việc như vậy, e rằng cũng chẳng khá hơn họ là bao. Kể từ khi gặp Trì Quy, cậu thật sự giống như chim trĩ leo cành cao, bay vút lên trời cao hóa thành phượng hoàng, nhìn lại giống như một giấc mộng lớn không muốn thức tỉnh.

Thấy cậu xuất thần, anh đóng cửa lại, xoa bóp mặt cậu hỏi: "Em nghĩ gì thế ?"

"Đang nghĩ xem tương lai sẽ làm gì." Hải Loan bước vào phòng tắm, cầm lấy bàn chải đánh răng đưa vào miệng, mơ hồ nói: "Nếu không mở được khách sạn thì sao? Không thì em thử mở một khách sạn nhỏ? "

"Từ trước đến giờ không có được hay không, chỉ có dám hay không." Trì Quy súc miệng, "Anh nói, em đừng quá áp lực tâm lý, có anh kế bên, sẽ không sao đâu. Nếu không thành công cũng không thành vấn đề. Luôn luôn cần một vài bài học mới có thể trưởng thành."

Hải Loan nghe lời, buột miệng: "Thế nhưng cái giá phải trả này quá lớn".

"Chỉ cần ngã một lần sẽ khôn ra thêm, cũng đáng giá." Anh rửa mặt, lau sạch sẽ vết nước, vỗ vỗ bờ mông tròn trịa nói: "Mau ngủ một giấc."

Anh rõ ràng không làm và không có ý định làm bất cứ điều gì đáng xấu hổ, nhưng anh đã nói một cách hùng hồn như vậy, làm người nghe xấu hổ.

Hải Loan đỏ mặt, thu dọn tay chân nhanh chóng, xách dép chạy ra ngoài, thay bộ đồ ngủ và nói: "Em không muốn gọi điện thoại nữa, được không?"

Ngày mai cậu muốn trực tiếp đi, thứ nhất sẽ không kéo dài chuyến thăm quá lâu, thứ hai, cậu thật sự không muốn đối mặt với Hải Trường Sinh, có thể trì hoãn được một thời gian thì tốt.

Trì Quy tắt đèn trần, vén chăn bông trắng như tuyết phủi chỗ trống bên cạnh, nói: "Không có kế hoạch, mau tới đây."

Hải Loan leo lên, nằm nghiêng trong vòng tay anh, ngẩng đầu hỏi: "Ngày mai anh cùng em về, anh chuẩn bị tinh thần chưa? Em có thể nói với anh là phải hạ thấp kỳ vọng mới được, chỉ như vậy anh sẽ ít thất vọng hơn. "

"Nếu không có kỳ vọng, sẽ không có thất vọng." Trì Quy chỉ muốn đến thăm hoàn cảnh lớn lên của cậu, căn bản không muốn thiết lập liên hệ với Hải Trường Sinh và những người khác, cho nên cũng không có bất kỳ ảo tưởng, càng không thể nói là thất vọng.

"Vậy thì tốt rồi." Hải Loan suy nghĩ một chút, lăn vào trong lòng anh nói thêm: "Anh đừng cho ông ta sắc mặt tốt, anh không biết đâu, chỉ cần anh đối xử tốt hơn một chút, ông ta sẽ đi vay tiền anh. "

Trì Quy không quan tâm: "Em không dễ bị tổn thương như anh nghĩ," cúi người hôn lên trán cậu, "Đừng lo lắng, ngủ đi."

Hải Loan gật đầu, nhắm mắt lại theo tiếng mưa rơi, rồi dần dần chìm vào giấc ngủ trong vòng tay anh.

Khi tỉnh lại, đã sáu giờ rưỡi ngày hôm sau.

Cửa sổ bị Trì Quy mở ra, một tiếng còi "bíp" vang lên ở phía xa, đó là một buổi sáng đầy sương mù ở một thị trấn nhỏ ven vịnh biển.

Trì Quy từ phòng tắm đi ra, trên người mặc một chiếc áo sơ mi trắng được cắt may khéo léo, đôi chân thon thả trong chiếc quần đen thẳng tắp, trông thật đẹp trai và tao nhã.

Anh bưng cà phê trên bàn lên nhấp một ngụm, mỉm cười nhìn về phía đây: "Chào buổi sáng."

"Umh... Chào buổi sáng." Hải Loan lật người dưới chăn bông, kinh ngạc hỏi: "Anh đã thu dọn xong rồi?"

"Chờ em ăn sáng." Trì Quy cài khuy măng sét nói, "Em ăn xong rồi xuống lầu đi mua sắm. Em không về nhà lâu như vậy, không thể không mang quà tới."

Hải Loan chậm rãi vươn vai ôm bụng nói: "Không phải anh đã mua quà à? Quà gì vậy? Em cho ông ấy nhiều tiền như vậy, còn phải mua quà cho ông ấy. Thật là khó chịu."

"Jennifer không có thời gian để mua quà của em. Tất cả những gì anh mang theo đều là quà của anh. Lần đầu tiên gặp mặt, không thể đi tay không."Trì Quy lại lật chăn của cậu, "Mau đứng lên, không cho bám giường."

"Để em ngủ một lát đi. Em hứa một lát nữa là xong." Cậu xốc chăn lên không chịu động đậy "Quà tặng anh mua cũng đủ rồi, không cần phải mua thêm nữa."

"Hay là anh đi ăn cơm trước đi, em không đói bụng, cũng không ăn sáng nữa, anh ăn cơm trở về, em nhất định sẽ thu dọn!"

Trì Quy thấy cậu quay lại cũng không cử động, thở dài nói: " anh xuống nhà hàng ăn, 20 phút nữa quay lại, em có thêm 10 phút nữa."

"Nhất định nhất định, 5 phút nữa em sẽ dậy." cậu hứa hẹn lém lỉnh và xua tay để anh đi nhanh hơn.

"Không dậy, anh trở lại phạt em." Trì Quy phủ thêm áo khoác, mở cửa đi ra ngoài.

Sự thực chứng minh, 5 phút đồng hồ - loại chuyện ma quỷ này là hoàn toàn không thể tin, mãi đến tận khi anh mang theo bữa sáng trở về, Hải Loan vẫn ở trên giường không nhúc nhích.

"Để bữa sáng lại, mọi người đi ra ngoài trước đi." Trì Quy dặn dò nhân viên phục vụ đem xe đẩy đặt ở trước khay trà, chờ bọn họ nối đuôi nhau mà ra, đóng cửa lại nói: "7 giờ rồi, mau đứng lên ăn ."

Hải Loan quay lại chóng mặt, nhu nhu nói: "Em bị sốt, tối hôm qua mắc mưa bị cảm, giờ không nhúc nhích được."

Trì Quy thần sắc biến đổi, ngồi ở bên giường sờ trán cậu, nói: "Không nóng, mau đứng dậy đi, đừng viện cớ."

"Thực sự, em thực sự bị sốt, là sốt cấp độ thấp." Hải Loan lấy tay anh đặt lên má "Anh sờ đi, chỉ là sốt cấp độ thấp thôi, hơi nóng một chút thôi."

Không có dấu hiệu sốt, rõ ràng đó là một cái cớ để không muốn đứng dậy.

Trì Quy cau mày, cong cánh tay đè cậu xuống phía dưới: "Anh nghĩ em thiếu đánh, lại chơi xấu, anh thật trừng trị em!"

"Anh làm gì hung dữ vậy? Em ốm rồi mà anh vẫn thế này. Anh không thấy thương em chút nào" Hải Loan miễn cưỡng ngồi dậy, dùng bắp chân đạp tung chăn bông rồi háo hức nhìn anh: "Anh mặc cho em đi, nếu không em sẽ không nhúc nhích."

Bộ dáng cậu làm nũng ngu ngốc, không cảm thấy thô bạo không nói lý, trái lại có một tia đáng thương.

"Loan Loan." Trì Quy gọi cậu, đứng dậy lấy áo len, quàng qua cổ nói: "Trì hoãn nữa, em cũng phải gặp ông ấy."

Bệnh này hiện nay đã trở thành hiện tượng phổ biến, hầu như ai cũng mắc phải và vô cùng khó chữa. Trên thực tế, tiền đề vấn đề tâm lý này phần lớn là sự sợ hãi và né tránh, do thiếu tự tin hoặc sợ gặp rắc rối.

Và loại hành vi này thường là vô thức. Việc Hải Loan miễn cưỡng di chuyển trên giường chỉ cho thấy rằng cậu không muốn đối mặt với những điều sắp tới và tiềm thức đang giúp cậu trì hoãn điều đó.

Trì Quy luồn tay áo cho cậu, cởi bỏ chiếc áo len cuộn tròn trên ngực cậu, bình tĩnh nói: "Rất nhiều chuyện tẻ nhạt và đáng sợ không ai có thể tưởng tượng được. Nhưng bởi vì bọn họ đã giả định quá nhiều hành động trở ngại. Ngược lại, bước ra bước đầu tiên khó khăn nhất trong toàn bộ sự việc. "

Anh tung quần jean xanh đậm, mặc vào cho người đang bĩu môi, và nói, "Em nghĩ điều tồi tệ nhất là gì? Họ đuổi em ra ngoài hay đánh em?"

"Mấy cái này mà em sợ sao?" Trì Quy mang tất vào, xoa xoa tóc cậu nói: "Anh đi theo em, em có thể lo lắng cái gì? Cùng lắm bỏ đồ xuống rồi rời đi, cũng không phải vấn đề gì to tát."

Nghe vậy, Hải Loan chậm rãi ngồi xuống đất, cúi đầu nói: "Dù sao em cũng không thể nói cho anh."

Cậu vào phòng tắm đánh răng, rửa mặt rồi buông tay, một lúc lâu sau mới bước ra trông vẫn còn lúng túng.

"Ăn điểm tâm đi, vẫn còn nóng." Trì Quy mở nắp bạc trên đĩa, thấy hành lá trên trứng ốp la đã héo úa, "Đến ăn đi. Nếu không có chuyện gì xảy ra, chúng ta sẽ trở về vào buổi chiều. "

"Hả—?" Hải Loan cầm cắn một miếng bánh mì, ngạc nhiên nói: "Hôm nay đi thôi, không phải quá nóng lòng sao?"

Trì Quy lắc đầu một cái, khoanh chân ngồi đối diện nói: "Em còn muốn tĩnh dưỡng ở đây sao? Về nhà thăm nhà, thăm bà nội, sau đó còn phải trở về."

"Sợi chỉ trên bụng của em vẫn chưa được lấy ra. Chậm trễ rất dễ bị viêm nhiễm. Chúng ta phải nhanh chóng trở về. Tốt nhất ngày mai em nên đến bệnh viện tái khám."

"Hồi hộp quá, không còn thời gian làm việc gì nữa." Hải Loan ăn nhanh đồ ăn trong đĩa, sau đó "ùng ục" uống hết nửa ly sữa, thúc giục: "Em xong rồi, đi thôi."

Trì Quy rút ra giấy ăn cho cậu lau miệng, đưa cho cậu áo khoác, vừa đi vừa quở trách: "Sớm nói không nghe, hiện tại em biết sốt ruột rồi sao..."

Họ vội vã xuống lầu, vừa ra khỏi cửa khách sạn đã gặp phải một cơn gió lạnh. Hải Loan không khỏi co rụt lại, nắm chặt quần áo nói: "Sau cơn mưa lạnh quá, em không muốn đi nữa"

"Lái xe đi và đậu xe bên ngoài tiểu khu." Thị trấn nhỏ này không lớn, đi xe đạp vòng quanh mất nửa ngày nhưng cũng không phải là ngắn. Từ khách sạn đi bộ mất ít nhất nửa giờ đồng hồ đến nhà Hải Loan.

Trì Quy lái xe, đậu ở ngoài tiểu khu, mới vừa dừng lại liền cảm thấy ánh mắt bốn phương tám hướng bắn tới, đại khái là địa phương nhỏ, hiếm có người lái xe như vậy, họ lặng lẽ đoán già đoán non là họ hàng của ai.

Hải Loan không thích gây náo loạn, đội nón đi phía sau, nhất thời khuất mặt trong bóng tối.

Cậu đi tới một bên cốp sau, nhận quà từ Trì Quy, cùng anh lần lượt đi qua hàng rào sắt sơn xanh, đi đến tòa nhà cuối cùng, nói: "Nhà trong cùng, lầu một"

Trì Quy tinh tế đánh giá, nhìn kỹ xung quanh thì thấy trước tòa nhà cũ kỹ màu nâu xám, có một giàn hoa hình chữ nhật trồng các loại rau như đậu tây và dưa chuột, mỗi giá cao đến nửa người.

Dưới gầm bàn xi măng là một khoảng đất trống được lát bằng gạch màu nâu đỏ, vài đứa trẻ lớn hơn tuổi rưỡi đang chơi trong bộ quần áo bẩn thỉu, có những đứa trẻ đi xe nhựa trên đường bê tông dưới cửa sổ, không có người lớn xung quanh.

Khi Hải Loan đi được nửa đường, một đứa nhỏ với cái đầu tròn trịa và não tàn đột nhiên lao ra và hét lên: "Anh Loan Loan, anh có phải là anh trai Loan Loan không?"

Trì Quy liếc mắt nhìn bé, thấy cái đầu vẫn chưa tới hông của mình, khuôn mặt đặc biệt xuất chúng giữa đám trẻ con, nhất thời hiểu rõ: "Là em trai em."

Hải Loan cũng đoán được, trong lòng chấn động khiến cậu khó nói một hồi, sửng sốt hồi lâu mới hỏi bé: "Em là Lam Lam?"

Em trai cùng cha khác mẹ của cậu được sinh ra trước khi cậu rời nhà.

Hải Lam Lam gật đầu cười, chớp một đôi mắt to đầy tiếc nuối nói: "Anh biết tên em?"

"Đương nhiên là anh... anh biết." Hải Loan so với bé xấu hổ hơn, ít quen thuộc, vò đầu bứt tóc hỏi: "Làm sao em nhận ra anh?"

"Em đã xem ảnh của anh rồi." Bé cười, "Ở nhà cha luôn mắng anh..."

Bé vừa nói vừa cảm thấy được không đúng, yên lặng cúi thấp đầu xuống.

Trì Quy thấy thế, cúi người xuống tận lực ôn nhu nói: "Em dẫn chúng ta đi về nhà, có được hay không?"

Hải Lam Lam mở to hai mắt, lui về phía sau hai bước, núp ở phía sau Hải Loan nói: "Anh, các anh, đi theo em."

"..." Trì Quy bị đả kích, dù cho anh nhìn không hiền lành, nhưng cũng không tính hung thần ác sát, sao bé lại sợ sệt như vậy?

Quả nhiên họ Hải, đều rất ngốc.

Hải Loan lén lút cười cười, nhìn em trai mới vừa gặp mặt liền đã quen thuộc le lưỡi, nhỏ giọng nói thầm: "Anh ấy là khối băng lớn."

Người sau cũng cười, dẫn bọn họ đi vào cửa, "Thùng thùng" gõ cửa nói: "Mẹ —— là con! Không phải kẻ quấy rối!"

"Ai là kẻ quấy rối?" Hải Loan tò mò hỏi.

Hải Lam Lam cầm một quả bóng 2 màu đen trắng lớn hơn đầu và nói: "Những kẻ quấy rối là những kẻ đến đòi tiền. Mỗi lần chúng đến, chúng đều không rời đi. Mẹ em nói bọn họ là quỷ đáng ghét."

Trì Quy không khỏi cười thầm: "Xem ra em không thể rời đi."

Không thể không nói anh là người nhạy bén và tầm nhìn xa.

Ngay sau đó giọng nói cay độc của một người phụ nữ vang lên sau cửa, vừa mở cửa đã nói: "Còn quên thứ gì hả, cả ngày chỉ biết vứt đồ bừa bãi!"

Cửa vừa mở, bên ngoài đã có 2 người đàn ông cao lớn, Triệu Lệ Quyên sửng sốt, lao vào phòng bếp với tốc độ cực nhanh.

Một lúc sau, bà ta lấy ra một con dao, trừng mắt dựng mày nói: "Các ngươi dám động đến một sợi tóc Lam Lam của ta, ta liều mạng đánh với các ngươi!" Bà quay lại quát lớn: "Hải Trường Sinh, tên khốn kiếp, người bắt con ông đi. Còn không đứng dậy đi ra đây!"

Tuy rằng Hải Loan luôn nói trước cho anh chuẩn bị, Trì Quy vẫn không ngờ lại có cảnh tượng kỳ lạ và huyền ảo đến vậy.

Anh buông Hải Lam Lam ra, để bé chạy vào nhà, nói: "Người nhà em lúc thường đều như vậy sao?"

Hải Loan muốn che mặt chạy đi, lấy hết can đảm tiến lên một bước, nở một nụ cười xấu hơn khóc nói: "Dì Triệu, tôi là Hải Loan, dì không nhận ra tôi sao?"

"Hải... Loan?" Triệu Lệ Quyên như gặp sét đánh, ngừng nói, thân người triệt để cứng ngắc.

Đúng lúc này, một cánh cửa gỗ màu vàng bên hông phòng khách nhỏ kẽo kẹt mở ra, một người đàn ông cao gầy, khuôn mặt đỏ bừng bước ra.

Hải Trường Sinh đã gần 50 tuổi, khuôn mặt từng khiến hai mỹ nữ mê mẩn nay đã hằn lên những nếp nhăn nhỏ, mơ hồ có thể nhìn ra phong thái như xưa.

Từ dáng dấp bên trong của ông ta, có thể thấy một số dấu vết của Hải Loan, hoặc ngược lại. Nhưng ông ta góc cạnh và dữ tợn hơn Hải Loan. Xét riêng về khí chất, nếu bỏ qua sự trầm mặc xuống dốc trên người ông ta, thì có vẻ như Trì Quy cũng có chút tương tự.

Hải Loan theo bản năng mà lùi lại một bước, và mở miệng, mới nhận ra rằng giọng mình thật khô khốc.

Cuối cùng cậu cũng gọi: "Cha" 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #namnam