Chương 70 Thì ra là như vậy

Một lúc sau Phương Nam rời đi trước.

Trì Quy đi lên, chỉ vào Hứa Hạc đang đợi ở dưới lầu, nói với Hải Loan: “Anh có chuyện muốn nói với cậu ta, bé ngoan nghe lời. Buổi tối anh không nấu cơm, em lấy tiền đi ăn cơm với bạn. Ăn xong gọi cho anh, anh tới đón em. ”

“Không cần, tôi sẽ đưa cậu ấy về nhà.” Lục Viễn Chu xen vào nói, ”Cùng loại người như vậy có cái gì tốt mà nói, đừng bị bộ dạng đáng thương của anh ta lừa gạt, tôi và Loan Loan mới là nạn nhân.”

Trì Quy không chấp nhặt với anh ta, vỗ vỗ vai Hải Loan an ủi: “Tối về anh nói chuyện với em, nghe lời, trước tiên đi ăn cơm. Chuyện ở đây có anh, yên tâm đi.”

Bàn tay anh lan truyền tới nhiệt độ cùng lực đạo khiến cậu yên tâm mà không thể giải thích được. Hải Loan không tín nhiệm Hứa Hạc, nhưng tin tưởng anh, cho nên gật đầu nói: “Vậy anh về sớm chút, đừng làm em lo lắng.”

“Được.” Trì Quy ôn nhu cười nhẹ.

Lục Viễn Chu nhìn hai người này, trong lòng bạo phát, anh ta không cam lòng cúi đầu, trước tiên cùng Hứa Hạc đánh nhau rồi mới hả giận, nhưng cậu không còn là Hải Loan trước đây nữa, cho nên anh ta cũng không thể không nhẫn nhịn.

Trì Quy đi rồi, trước tiên anh ta cùng Hải Loan đi mua gà rán và cơm niêu thố đá rồi lái xe về nhà Trì Quy.

Trở lại chốn cũ, Lục Viễn Chu một lần nữa nhìn bài trí căn hộ rồi thở dài, lẩm bẩm phàn nàn về khẩu vị đáng xấu hổ của cha mình.

Hải Loan dùng lò vi sóng hâm nóng cơm, lấy ra hai cái thìa, đưa cho anh ta một cái, nói: “Mau ăn đi, em sắp chết đói rồi.”

“Ngày nào cũng ăn cơm Trì Quy làm, em còn có thể ăn loại thức ăn quán ven đường sao?” Lục Viễn Chu trộn kim chi với trứng vào cơm, cảm thán ăn ít thịt quá không đã nghiền.

“Cũng ngon mà, em có thể ăn bất cứ thứ gì. Nhưng thực là ít thịt quá, em nghĩ đó là cơm niêu bò.” Cậu mở túi gà rán, đổ gần hết vào bát Lục Viễn Chu, rồi nói: " Xem đi, tất cả đều cho anh. Anh mau nói cho em biết chuyện thuê căn hộ đi.”

Bất thình lình hỏi một câu như vậy, Lục Viễn Chu một miếng cơm không nuốt xuống, sặc đến sắc mặt đỏ chót: “Em làm sao không để yên. Chuyện này không phức tạp như em nghĩ, chính là anh không nói cho em, lão Dương... Hắn phát chính là...”

“Phát cái gì?” Hải Loan không kiên nhẫn nhìn Lục Viễn Chu đang rót rượu, “Là cái gì, anh nói mau đi.”

Gấp cái gì, có chuyện gì to tát đâu, không phải chỉ là quảng cáo kết hôn sao.” Lục Viễn Chu thuận thuận cổ họng, gạt đồ uống sang một bên nói, “Thứ mà Dương Nhất Hạo gửi trong vòng bạn bè không phải là tin nhắn cho thuê nhà, là một quảng cáo kết hôn. ”

Anh ta lấy điện thoại ra, nhấp vào mạng xã hội và cho cậu xem hoạt động của Dương Nhất Hạo 6 tháng trước: “Đây, chính là nó.”

Hải Loan đoạt điện thoại nhìn một chút, trên màn ảnh thình lình mấy cái màu đỏ dấu chấm than, mặt sau viết:

“Tìm bạn trăm năm! ! Hãy nói với đông đảo bạn bè rằng: bây giờ có một đỉnh cấp lão Vương loại A, lịch sử tình cảm thuần khiết, tiềm lực tài chính mạnh, ngoại hình cao đẹp, nhân phẩm quý trọng, Chúng tôi chân thành mời những người trẻ tuổi có phẩm chất cao đến phỏng vấn kết thân.”

Yêu cầu như sau... hàng đến tiền trả, không dối trên lừa dưới, chúc mọi người hợp tác vui vẻ!”

“……”

Hải Loan không biết phải nói gì, cậu mấp máy môi mà không phát ra âm thanh.

Lục Viễn Chu liền mở ra khung chat cùng Dương Nhất Hạo, nói: “Em xem, cậu ấy nhờ anh giới thiệu cho anh ta. Còn phải là lịch sử thuần khiết, không ham mê bất lương, hơn nữa tính cách dương quang tích cực, không thể giống như anh.”

" Anh đang xem cho vui, anh hỏi cậu ấy liệu có thể giới thiệu anh không. Không làm được người yêu thì có thể làm bạn bè, anh là không bài xích mở rộng quan hệ. Nhưng cậu ấy nói anh không được, anh vừa nghĩ này chỗ béo bở không cho người ngoài, liền cho em. Em xem anh thật là người tốt nha, mời anh ăn miếng gà rán thật kiếm bộn rồi!”

“Anh có tin hay không, em lấy gà rán gõ đầu anh?”

“... Tin.”

Hải Loan nửa ngày không bình tĩnh nổi, xoa xoa thái dương sau đó hỏi: “Nhà kia làm sao vậy?”

Lục Viễn Chu lấy lại điện thoại, vừa ăn cơm vừa nói: ”Anh đã gửi một bức ảnh chụp của em — người đứng đầu trong trang phục học sinh — cho Lão Dương. Cậu ấy khá hài lòng, nhưng hơi kén chọn về kinh nghiệm và trình độ học vấn của em.”

“Sau đó, anh nói với cậu ấy rằng em có khóa học đại học tự học và muốn tham gia kỳ thi tuyển sinh sau đại học một lần nữa. Trình độ học vấn thực sự hoàn toàn ổn. Trong tương lai, có chủ đề tán gẫu với Trì Quy, và cậu ấy đồng ý…Tất nhiên, có một chút phóng đại. ”

“Đây là có một chút phóng đại?” cậu nói, “Em còn chưa tốt nghiệp cấp 2, còn thi đầu vào sau đại học? Anh thực sự thích hợp tiếp thị đa cấp”

“Không phải sao, trước đây bà mai như vậy, hiện tại giới thiệu kết hôn cũng như vậy mà, phóng đại một chút cũng không sao đâu.” Lục Viễn Chu thấy ngữ khí cậu hòa hoãn, thái độ thả lỏng, lập tức nâng cao tinh thần.

“Em không biết sao, Dương Nhất Hạo rất hài lòng với việc em trả tiền cho Hải Trường Sinh. Cậu ấy nói rằng em hơi ngốc, nhưng tốt bụng, hiếu thảo cũng không tệ. Anh nói chắc chắn rồi. Anh vỗ vào ngực mình bảo đảm với cậu ấy”.

“Sau đó cậu ấy cho xem ảnh của Trì Quy. Anh thấy, ôi mẹ nó, ảnh chụp không rõ nét lại đẹp trai như vậy, không thể lãng phí được, nên đã giao kèo với cậu ấy.”

“Đương nhiên Dương Nhất Hạo làm như vậy là để kiếm tiền, nhưng anh hoàn toàn là vì em. Trời đất chứng giám, anh còn mời cậu ấy đi uống rượu một lần, cũng coi như là phí đáp ứng

Nghe đến đây, Hải Loan lại trở nên bối rối: “Tại sao anh ta còn kiếm được tiền?”

Chuyện như vậy làm sao kiếm tiền, ai sẽ cho hắn tiền?

“Quảng cáo kết hôn của cậu ấy được thực hiện sau lưng Trì Quy. Nghe nói là cậu hắn cùng Trì Quy quan hệ rất tốt. Hơn nữa cũng quan tâm đến cuộc sống cá nhân của anh ta, cho nên cậu hắn nhờ giúp đỡ giới thiệu đối tượng.”

“Sau đó Dương Nhất Hạo tình cờ đến ở cạnh nhà Trì Quy. Làm sao cậu hắn quen biết ai? Nhiều nhất là trong vòng làm việc. Tất cả mọi người biết rõ căn bản không đùa. Cho nên cậu hắn liền để hắn hỗ trợ lưu ý, nhìn có hay không đối tượng đủ điều kiện.”

“Cậu hắn rất có tiền, Dương Nhất Hạo vì việc này lấy của cậu hắn không ít tiền, nói muốn mang người ăn cơm du lịch cái gì, còn muốn phí khổ cực. Anh thực sự chẳng được gì cả, nhiều lắm cùng cậu ấy ăn cơm mấy lần.”

Hải Loan càng nghe càng hoang đường, nếu Trì Quy không nói cho cậu căn hộ kia là của anh, đến bây giờ cậu còn chẳng hay biết gì.

Cũng may là Lục Viễn Chu, cũng may là nói chuyện yêu đương, nếu đổi thành người khác, sợ là bị bán lấy tiền.

“Vậy tại sao anh không nói cho em biết?”

Lục Viễn Chu ăn cơm nghiêm túc nói: “Anh nghĩ em đang gặp khó khăn, muốn tìm người giúp em, hơn nữa sau khi Cao Sơn đi, em cả ngày sống dở chết dở, chỉ riêng là đến mấy năm, cũng không phải chuyện này.”

“Cách tốt nhất để chữa trị một mối quan hệ tan vỡ là có một mối quan hệ khác. Hơn nữa, trước đây em đã nói với anh muốn tìm một ai đó, này không phải vừa vặn gặp phải một người sao, anh suy nghĩ: qua làng này, sẽ không tìm thấy cửa hàng này nữa (thành ngữ).”

“Bất quá em yên tâm, anh đã điều tra trước, nhìn người khác chân tâm không sai mới đáp ứng Dương Nhất Hạo. Cậu ấy nói Trì Quy không biết, anh suy nghĩ kia cũng không nói cho em biết.”

Còn tốt hơn anh cùng Lão Dương tạo cơ hội yêu cầu hai người tự mình làm quen. Thành đôi thì tốt. Nếu không được thì quên đi, sau này sẽ không xấu hổ. Không, kỳ thật là như vậy.”

“Hơn nữa, khi đó em lại đổi nhà, Dương Nhất Hạo chuẩn bị đi nước ngoài, nên anh đã nói với cậu ấy để em ở cạnh nhà Trì Quy, để hai người có thể liên lạc với nhau và có cơ hội tiếp xúc nhiều hơn. Nếu không thì em nghĩ xem, làm gì có một việc tốt như vậy trên đời?”

“Căn hộ lớn trong tiểu khu cao cấp này với giá 4500. Nằm mơ cũng không thể viển vông như vậy. Hơn nữa, sống bên cạnh còn có một vị Vương lão ngũ. Cố tình lão Vương này còn là đồng chí độc thân, ngay cả con số cũng khớp với em, em nghĩ đâu ra một cái bánh lớn như vậy?

Hải Loan lau miệng, thấp giọng lầu bầu nói: “Em còn tưởng rằng ông trời tác hợp cho đây.”

Lục Viễn Chu ngậm nước ô mai “Phốc” một tiếng, cười to nói: “Đầu óc em bên trong chỉ có thạch đúng không?”

"Đầu anh mới có thạch, em là... Người trong cuộc mơ hồ.”

Hải Loan giận dữ và xấu hổ lúng túng, tưởng tượng lúc trước anh ta như vậy ra sức tác hợp bọn họ, mới vừa dọn đến liền khuyến khích cậu mời hàng xóm mới Trì Quy cùng ăn lẩu, sau này nhiều lần rủ rê cậu đi ăn ở nhà hàng Trì Quy mới mở, giựt giây cậu đi mượn pin nhà Trì Quy, liền là ba lần bốn lượt bức hỏi cậu đối Trì Quy có hứng thú không …

Thậm chí chỉ cần đặt lịch hẹn trước, có thể lấy voucher giới thiệu nội bộ của nhà hàng Trì Quy chưa mở cửa, từ một cuộc điện thoại của bạn học cũ Dương Nhất Hạo có thể thấy đã có tính toán trước và nhiều manh mối.

“Anh đóng kịch quá giỏi, giả vờ như thực sự không biết Trì Quy, em đã thực sự tin anh. Không trách, anh gắn kết chúng tôi với nhau mỗi ngày, và không có gì ngạc nhiên khi anh phát hiện ra điểm mù nhìn trộm.”

Lục Viễn Chu cười tủm tỉm nói: “Đương nhiên là anh thông minh, hơn nữa lừa gạt em ngốc như vậy, ai  không muốn cùng chơi đùa.”

“Thế nhưng anh cũng không toàn bộ diễn kịch, anh chỉ thấy bức ảnh Trì Quy, nghe nói anh ta mở nhà hàng nhân duyên tốt, trước đây cũng không quen biết.”

Ngày đó từ cửa bên trong ở dưới lầu nhìn thấy anh ta, anh thật sợ hết hồn, không nghĩ tới bản thân anh tađẹp trai như vậyNếu không phải nhìn thấy từ tầng 17, anh không thể tin được đó là người mà anh đã giới thiệu cho em.”

“Dương Nhất Hạo biết anh ta từ trước mở công ty rất bận rộn, tuy nhiên khi đó không thấy tận mắt, cho nên cậu ấy cũng không nói cho anh quá nhiều. Ngược lại biết là không phải là người xấu, có thể qua lại.”

Hải Loan nhớ lại lần đầu tiên anh gặp Trì Quy trong tầng hầm để xe, sau đó nhớ lại màn trình diễn cường điệu của Lục Viễn Chu vào thời điểm đó và thở dài: “Em thật ngu ngốc, bạn tốt từng người xoay như khỉ… Nhưng thực ra việc này ... em nên cảm ơn cả hai người.”

Sự đa cảm và lễ độ đột ngột khiến Lục Viễn Chu không thích ứng kịp. Anh ta mẫn cảm lắc lắc bờ vai, xoa xoa mũi nói: “Đừng đừng, không cần cảm tạ, cũng không phải chuyện lớn.”

“Anh tùy tiện giới thiệu, không lao lực, còn lừa ăn lừa uống thời gian dài. Đoạn thời gian đó đầu óc anh cũng có chút khẩn trươnglúc đó đang cùng ông già nhà anh xích mích.”

“Ngoài ra, khi mở một quán rượu có chút ... Có thể tìm cái phiếu cơm cũng rất tốt. Dương Nhất Hạo chủ yếu là vì tiền, cậu ấy xin tiền từ cậu mình, và cậu ấy đã phung phí rất nhiều với anh.”

“Cũng là hai người có duyên phận, bằng không cũng không gặp được. Việc này em cũng đừng quá để ở trong lòng, Trì Quy thật không biết, ít nhất ở bề ngoài không biết.”

“Dương Nhất Hạo nói rằng đã cho anh ta xem ảnh của em, nhưng chỉ nói là người thuê nhà mới, vì vậy cậu ấy nói đùa và hỏi anh ta có muốn phát triển mối quan hệ với em không? Nghe nói Trì Quy cũng không phản ứng. Có lẽ lúc đó không nghiêm trọng lắm. ”

“Anh đang nói cái gì vậy!” Hải Loan ném rác thùng rác, lấy khăn lau dùng một lần lau bàn nói: “Lần trước cửa em bị khóa trái, có phải căn bản anh không có gọi điện thoại cho Dương Nhất Hạo?”

Cậu mới vừa nói xong, trong đầu chợt lóe lên một tia sáng: “Chờ một lát, chờ một lát, Hình Giai Nhiên sẽ không cùng một nhóm với các anh?”

Nếu thật sự như vậy, thế giới này quá mức đáng sợ.

“Ây... Hình Giai Nhiên là ai?” Lục Viễn Chu ngượng ngùng nói, “Gửi chìa khóa đúng là chuyện anh nói bừa, anh nghĩ em đã sớm biết —— sau đó chìa khóa không gửi đến, em cũng không có hỏi.”

Lần trước Hải Loan cầu viện điện thoại, anh ta cố tình nói dối rằng đường ống nước ở nhà đã bị vỡ để cậu không thể đến, cũng không cho cậu đi quán rượu.

Sau đó anh ta mỹ danh gọi điện liên hệ chủ nhà lấy chìa khóa dự phòng, thực ra là ngồi quán rượu nhìn đồng hồ, đợi năm phút mà không có chuyện gì, thì nói dối là nửa tháng nữa mới gửi chìa khóa…làm cho cậu không thể không nhờ vả Trì Quy.

Về phần Hình Giai Nhiên vì sao phối hợp như vậy, Lục Viễn Chu không biết, nghĩ lại chắc cũng có lý do.

Hải Loan càng ngày càng cảm thấy mọi thứ làm đảo lộn thế giới quan của mình, những chuyện này càng nghĩ càng kỳ quái, Trì Quy sau đó đã cho cậu một chìa khóa dự phòng, hơn nữa còn là một kiện hàng được gửi từ Mỹ.

Nếu việc này là giả dối không có thật, làm sao sẽ có người thật sự gửi chìa khóa cho cậu?

Lục Viễn Chu phân tích nói: ”Anh cảm thấy, khả năng anh ta vừa bắt đầu liền tâm tư không trong sạch, lão gia hỏa giả bộ cũng khá. Em suy nghĩ một chút, tật xấu anh ta như vậy, nếu thật sự không muốn, sao có thể cho em vào ở nhà anh ta ?”

“Có lẽ anh ta có chút hứng thú với em, liền đoán được anh nói bậy bạ gì đó gửi chìa khóa, hoặc có thể hỏi riêng Dương Nhất Hạo. Anh ta đang đẩy thuyền theo nước, anh cảm thấy được, sau đó cũng vì không muốn bị lộ, mới thật sự chuẩn bị bưu kiện cho em.”

Lục Viễn Chu làm Gia Cát Lượng được thuận buồm xuôi gió, mạch lạc rõ ràng mà nói thẳng: “Nghĩ lại đi, ngay cả Dương Nhất Hạo cũng không nhất định có chìa khóa dự phòng. Ngoại trừ gia chủ Trì Quy thì còn có ai có thể có chìa khóa dự phòng?”

“Rõ ràng là anh ta có chìa khóa, nhưng lúc đó anh ta không mở cửa cho em. Không phải là cố ý sao. Đầu tiên anh ta đồng ý cho em ở căn hộ kế bên, điều này thật đáng ngờ. Có lẽ anh ta thực sự muốn làm gì đó với em.”

Hải Loan vỗ đùi, rồi chợt nhận ra: “Ừ! Em nhớ, hôm anh xách gói về, tình cờ anh ấy vừa đi công tác ở Mỹ về. Anh có nhớ em đã làm bẩn tấm thảm của anh ấy trong hai ngày đó không.”

“Ừ, ở Mỹ lấy được một kiện hàng không phải dễ dàng sao?” Lục Viễn Chu giơ ngón tay cái lên, âm dương quái khí thở dài xúc động: “Lão đại thực sự là lợi hại, ẩn sâu như vậy!”

Bọ ngựa bắt ve chim sẻ ở đằng sau, chúng ta vẫn ở đây giả vờ đứng sau hậu trường, nào có biết lão nhân gia mới là thật khống chế toàn cục. Anh thấy em không thể chơi lại anh ta, vì vậy em phải cẩn thận. ”

“Em mới không cẩn thận, em không có bộ não với chỉ số IQ cao. Em chỉ là một người bình thường..” Hải Loan có tự mình biết mình, tâm cơ Lục Viễn Chu đều không nhìn ra, chứ đừng nói đến việc cùng Trì Quy đấu pháp. Cách giải quyết vấn đề dễ nhất là không chơi.

Một lời nói “chân thành” có thể phá vỡ hàng trăm cuộc chơi. Cái gọi là “khéo léo” chỉ là thủ đoạn đạt được mục đích, bản thân chân thành là đường tắt giải quyết tất cả. Người dễ dùng “khéo léo” thì sớm muộn gì cũng ngã trên “khéo léo”.

Cậu còn rất nhiều câu hỏi, cũng rõ ràng trong lòng, những nghi vấn này cậu và Lục Viễn Chu là không giải được. Cậu sẽ kiên nhẫn chờ đợi ngày Trì Quy thẳng thắn cùng cậu.

Trong lúc trò chuyện, bên ngoài khóa mật mã “didi” kêu 2 lần, nhắc Tào Tháo - Tào Tháo đến.

Trì Quy vào cửa nhíu nhíu mày lại, nói: “Không bật quạt thông gió?”

Lục Viễn Chu nhạy bén đứng dậy nói: "Anh đi đây, không còn sớm nữa. Sau lại kể chuyện Hứa Hạc cho anh, bye bye.”

Hải Loan hộ tống anh ta vào cửa thang máy, quay lại hỏi: “Sao anh lại quay về? Em có chuyện muốn nói với anh.”

Cậu muốn kể cho anh nghe những gì Lục Viễn Chu nói, cùng với phỏng đoán của cậu, tất cả nói cho Trì Quy, sau đó thẳng thắn hỏi anh lúc ban đầu xảy ra chuyện gì.

Bỗng nhiên Trì Quy cũng nói: “Vừa vặn, anh cũng có lời muốn nói với em.”

Anh thay giày, đi vào bếp rót cho mình một ly whisky, tựa vào quầy bar lạnh lẽo phủ đá cẩm thạch, nhấp một ngụm, rót thêm một nửa, lắc ly trong im lặng.

Hải Loan bước lại gần, lòng bàn tay cậu che phủ những ngón tay anh mảnh khảnh trên bàn, lo lắng hỏi: “Có chuyện gì vậy? Anh nói đi.”

Trì Quy trở tay nắm lại tay cậu, nhìn cậu nói: Anh cho Hứa Hạc nhà hàng.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #namnam