Chương 76 Dưới tảng băng

Hai bạn nhỏ ngồi xếp hàng chờ cơm ăn, người lớn duy nhất chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, đem canh xương cùng nguyên liệu hỗn hợp món lẩu trộn lại cùng nhau, đun sôi lên, mùi thơm tỏa ra khắp phòng.

Hải Loan từ lâu chảy nước miếng, pha 3 chén nước chấm bí mật, vô cùng thần bí mà nói: “Em làm nước chấm đặc biệt đây. Mở quán lẩu với nó cũng không có vấn đề gì.”

Trì Quy nhúng các cuộn bò wagyu vào nồi lẩu, vớt bỏ vào trong một cái bát, rồi bỏ thịt ba rọi, anh nói: “Nếu sốt vừng và hẹ có thể mở cửa hàng, thì trên thế giới này mọi người sẽ mở nhà hàng lẩu.”

“Ai nói chỉ có sốt vừng và hẹ?” Hải Loan khuấy gia vị trong chén ra cho anh xem, “Còn có ớt, sốt XO, sốt thịt bằm nấm hương, sốt sò điệp, đậu đỏ lên men, chao, tỏi, mè, đậu phộng xắt nhỏ, lá hẹ, và một chút dầu mè, chắc chắn không tệ hơn anh nhé. ”

“Nếu tốt như vậy, em cho Lam Lam ăn đi.” Trì Quy đoạt lấy chén nước sốt do cậu tự làm đặt ở trước mặt Hải Lam Lam, “Em đang cảm lạnh không thể ăn cay và kích thích, hôm nay chỉ có thể ăn cà chua.”

“Hả—?” Hải Loan gần như quên mất mình đang bị bệnh, thất vọng nói: “Ai bảo bị cảm thì phải ăn kiêng? Em chỉ ăn một bữa thôi, không sao đâu.

“Nếu bị cảm và sốt, người sẽ toát mồ hôi, em ăn ớt cay thì phải ra mồ hôi. Vì vậy, ăn ớt cay rất tốt cho việc trị cảm, nên em sẽ ăn nhiều hơn.”

Trì Quy không bị mê hoặc, gắp hết thịt bò trong lẩu uyên ương cà chua, sau đó cho Hải Lam Lam hải sản tươi, nói: ”Nói lời mạnh miệng cũng vô dụng, mau ăn nồi cà chua của em đi, để lâu hương vị sẽ biến mất. ”

Hải Loan bẹp miệng nhìn Hải Lam Lam, miệng đầy dầu đỏ ăn thật thơm, cậu nhai những lát thịt giận dữ và nói: “Không có ớt món lẩu căn bản không có linh hồn. Hiện tại ăn một bữa cơm anh đều phải quản, một chút tự do cũng không có.”

Mặc cậu châm chọc khiêu khích, Trì Quy vẫn bất động: “Chà, tự do quá độ khiến người mê man, tự do bị kiềm chế lại là một điều tốt.”

“Cũng không biết là ai cãi chày cãi cối.” Cậu lặng lẽ lẩm bẩm.

Sau khi ăn xong, Hải Lam Lam sờ lên cái bụng tròn trịa của mình và chủ động thu dọn bát đĩa rồi đi vào bồn rửa chén.

Trì Quy thấy thế, ngăn cản bé hỏi: “Em định làm cái gì?”

“Rửa… rửa chén” Bé luôn làm việc này ở nhà, và không nghĩ rằng có gì sai trái.

“Em cũng không cao bằng bồn rửa chén, em làm như thế nào?” Trì Quy kiễng chân liếc mắt một cái, nói: “Ở đây có máy rửa chén, em không cần làm, em còn nhỏ sao làm được việc nhà như thế này?”

Hải Lam Lam vỗ ngực cười: “Ở nhà em đều rửa chén, cho em 1 cái ghế, em làm được, thật sự.”

“Điều đó không cần thiết.” Trì Quy cảm thấy mình bị Hải Loan làm ảnh hưởng rất lâu, trong lòng trở nên mềm nhũn.

Nhìn ánh mắt lấp lánh trong mắt Hải Lam Lam anh cảm thấy đau lòng: “Em là một đứa trẻ, tự làm những việc của mình là tốt, nhưng em không cần phải gánh hết việc nhà, hiểu không?”

Hải Loan nghe vậy, ngẩng đầu lên khỏi nồi lẩu còn sót lại, ra hiệu: “Nào, Lam Lam lại đây, đừng làm những việc đó.”

“Trong tủ lạnh có hoa quả, em có thích ăn dâu không? Ôi ... chúng ta từ nhỏ đã như vậy, đã phải lao động, nếu không sẽ bị đánh.”

Hải Lam Lam có chút ủ rũ, còn tưởng rằng mình có thể biểu hiện ngoan ngoãn một chút, như vậy chú Trì Quy cùng anh Loan Loan không cho rằng mình là gánh nặng.

Đáng tiếc không thể toại nguyện, bé cảm thấy bất an, rất sợ lại bị vứt bỏ, hoảng sợ đứng ở bên cạnh bàn không biết như thế nào cho phải.

Trì Quy cầm đũa đánh vào tay đang ăn trộm ớt của Hải Loan, trừng mắt nói: “Làm sao em không nghe lời, đi đem giấy tới lau bàn!”

“Anh đau lòng em ấy, mà không đau lòng em.” Hải Loan lầm bầm lầu bầu rút ra hai tấm khăn sạch, oán giận lau cái bàn đầy dầu mỡ.

Trì Quy đem chén đũa bỏ vào máy rửa, lấy dâu tây từ trong tủ lạnh ra rửa sạch sẽ, nhét vào trong miệng cậu đang lải nhải: “Trước kia anh không quen biết em, bây giờ không phải là đau lòng em, khi nào để cho em lao lực quá?”

Hải Lam Lam nhìn hai người bọn họ, một mùi tình yêu chua xót xộc lên trán, bé che mặt lộ ra hai con mắt đen láy sáng lạn nói: “Anh Loan Loan không biết xấu hổ, làm nũng với chú!”

Này, em là em của anh hay là em của anh ấy?” Hải Loan lấy dâu ra đặt trước mặt bé, “Em phải đứng về phía anh, chứ không phải anh ấy, biết không?”.

Trì Quy xoa xoa đầu bé và ấm áp nói: “Đừng nghe những lời vô nghĩa của anh trai. Lấy quả dâu tây này, trên bàn phòng khách có đồ ăn nhẹ, và điều khiển từ xa của TV bên cạnh dàn âm thanh. Em tự chơi đi. Anh và anh trai có điều cần nói.”

Hải Lam Lam ngoan ngoãn nói “dạ“, bàn tay nhỏ bé cầm lấy một ít dâu tây Hải Loan đưa cho vịnh, “lạch bạch” chạy ra phòng khách rộng lớn.

Em ấy thực sự rất ngoan ngoãn, hiểu chuyện và thông minh, tốt hơn cả khi em còn nhỏ.” Nhìn bộ dạng của bé, Hải Loan không khỏi thở dài, “Hải Trường Sinh thực sự là... Nghiệp chướng, đứa nhỏ tốt như vậy lại bỏ rơi.”

Trì Quy trên mặt không có biểu hiện, chỉ nói: “Cũng may, em ấy có một người anh trai như em, quả thực so với em khi còn bé còn tốt hơn nhiều.”

Mỗi lần nhìn thấy Hải Lam Lam, anh không thể không tưởng tượng ra lúc nhỏ Hải Loan trông như thế nào, có thanh tú đáng yêu, cư xử đúng mực và ngoan ngoãn hiểu chuyện hay không, và liệu cậu có làm cho người khác thấy đau lòng.

Có thể thấy, người lớn nên nên thận trọng cân nhắc hậu quả của việc mình làm, sinh con thì dễ, nuôi con mới khó.

Nếu không có khả năng chịu trách nhiệm cho cuộc sống tương lai của con, thì sao có thể dễ dàng mang tới thế giới này.

Đó là một sinh mệnh, nếu như chỉ cân nhắc mình có thích hay không, có muốn hay không muốn, thì thật ích kỷ biết bao.

Đứa trẻ như vậy, những chuyện khác cũng như vậy.

Anh chắc chắn đã thay đổi rất nhiều sau khi gặp cậu, nhưng anh vẫn là chính mình, là một Trì Quy bình tĩnh, lý trí và thận trọng.

Trong xã hội mà mọi người đều ưa thích sự ấm áp, anh có thể tỏ ra lạnh lùng và tàn nhẫn. Nhưng một người như anh, mới có thể có trách nhiệm hơn với bản thân và người khác.

“Anh định nói gì với em?” Thấy anh mất tập trung, Hải Loan đưa tay vẫy vẫy trước mặt anh, “Này! Anh đang nghĩ gì vậy?

Trì Quy đi vào phòng ngủ và nói: “Đi với anh”

Mỗi lần nghiêm túc như vậy, Hải Loan trong lòng đều cảm thấy không ổn, liền đi theo hỏi: “Anh làm sao vậy?”

“Anh có chuyện muốn nói với em.” Trì Quy bước vào phòng ngủ, đẩy cửa phòng làm việc, kéo giá sách đã lắp sẵn, lộ ra căn phòng bí mật.

Hải Loan là người đi vào đầu tiên. Nhìn thấy bức tranh khỏa thân của mình được treo ở vị trí dễ thấy nhất, không khỏi đỏ mặt nói: “Đừng để Lam Lam vào đây.”

Trì Quy gỡ xuống bức tranh trên tường, nhập mật mã mở két, lấy ra một xấp tài liệu: “Lại đây, anh sẽ nói một chuyện nghiêm túc với em.”

Là gì vậy?” Hải Loan ngồi đối diện với anh, lật xem văn kiện và hỏi, “Đây là chuyện gì?

“Là bảo hiểm.” Trì Quy lấy ra một tờ hợp đồng đưa cho cậu, “Em còn nhớ cái mà trước đây anh yêu cầu em ký không?”

Hải Loan ngây người gật đầu: “Em nhớ, nhưng sao vậy?”

“Đây là hợp đồng chuyển nhượng nhà. Anh sẽ chuyển căn hộ trong tiểu khu này sang tên em.” Trì Quy bình tĩnh nói, như thể đang tán gẫu chuyện phiếm trong gia đình.

Hải Loan lại kinh ngạc không thôi, tay run run khi cầm bản hợp đồng, “Anh ... anh ... anh điên à?”

Trì Quy cười cười: “Nói lắp cái gì? Của anh và của em không giống nhau sao. Anh sợ em không tiếp thu nên chưa từng nói với em.”

“Sao bây giờ lại nói cho em biết!” Hải Loan nóng vội ném hợp đồng xuống.

Tâm lý của cậu cũng giống như một đầy tớ nhỏ ham sống, sợ chết ngày xưa, khi bị miếng bánh to đập vào đầu, không những không vui mà còn cảm thấy có điều xui xẻo sắp xảy ra.

“Em phải biết rằng dù chúng ta có ở bên nhau lâu đến đâu, thì đó vẫn không phải là quan hệ hôn nhân.” Trì Quy bất lực nói. “Không được pháp luật công nhận có nghĩa là giữa chúng ta không có mối quan hệ về quyền và nghĩa vụ. Điều đó có nghĩa là, anh không thể đưa ra bất kỳ bảo đảm nào cho em.”

“Khi mới quen với em, anh đã nghĩ đến khả năng kết hôn. Nhưng nó liên quan đến các vấn đề như môi trường thực tế, mối quan hệ sâu sắc, và rất phiền phức khi giải quyết.”

“Thời điểm đó, anh không chắc liệu chúng ta có thể đi tiếp hay không. Vì vậy, anh quyết định đợi thời điểm thích hợp.”

“Nhưng rủi ro không đợi một ai, dù sao chúng ta cuối cùng cũng không vượt qua được, có thể cùng nhau rời đi, anh muốn cho em một cái đảm bảo.”

“Vì vậy, anh đã nhờ cố vấn tài sản Vincent mua cho em một hợp đồng bảo hiểm và căn hộ sang tên em.”

Khi nói lời này, anh vuốt vuốt đầu Hải Loan, cười nói: “đừng hiểu lầm, anh không có không muốn em”

“Đây chỉ là kế hoạch ban đầu, dĩ nhiên thực tế không theo kịp những thay đổi nhanh chóng. Bảo hiểm này được mua bằng số tiền150.000 em bồi thường tấm thảm cho anh.

Trước đó, tiền hoa hồng từ Studio chia cho Hải Loan, còn tiền lương mấy tháng trước đã được đưa vào tài khoản trả chậm.

Khả năng kinh doanh của cậu không tồi, số tiền kiếm được cũng không phải là nhỏ. Trước đây, từng bị bọn cho vay nặng lãi lợi dụng, cuộc sống mông lung vô cùng, sau này trả tiền cho Trì Quy đã dễ dàng hơn rất nhiều.

“Bảo hiểm này là sự kết hợp giữa bảo hiểm tai nạn, bệnh hiểm nghèo và bảo hiểm nhân thọ. Nó khá đầy đủ. Ngoài ra, khi em làm việc trong nhà hàng của anh, anh đã yêu cầu Lão Trần đóng bảo hiểm hưu trí cho em.”

“Bảo hiểm đó giờ đã được chuyển sang khách sạn hiện giờ em đang làm, mặc dù bây giờ không nghĩ nó có ích, nhưng có còn hơn không.”

Có một khái niệm trong tâm lý học được gọi là “Lý thuyết tảng băng trôi”.

Nó có nghĩa là “cái tôi” của một người giống như một tảng băng chìm, chúng ta có thể nhìn thấy chỉ là một phần nhỏ của bề nổi. Phần to lớn của thế giới nội tâm lại ẩn sâu dưới đáy biển, tránh con mắt tò mò của nhân gian.

Đây là những gì Trang Dịch nói với Hải Loan, bây giờ nó có vẻ thích hợp để hình dung Trì Quy.

Anh ấy giống như một tảng băng trôi, hằng ngày ở chung lộ ra từng tí gai góc, thật ra bên trong còn nhiều bí mật chưa được biết đến, cậu cần phải từ từ khám phá.

“Sao không nói chuyện?” Trì Quy bóp cằm đang run rẩy nói: “Đừng khóc, đó không phải là điều anh muốn nói với em.”

"Không định nói cho em biết, nhưng mà hiện tại Hải Lam Lam ở đây, nhất định phải nói cho em”

“Hiện bé đã 5 tuổi. Để phát triển nhân cách, vẫn cần hòa nhập với môi trường xã hội để không gặp các vấn đề về tâm lý“.

“Anh đã nhờ Jennifer liên hệ với một trường mẫu giáo tư nhân cho em ấy, và cô ấy đã gửi một vài lựa chọn. Một trong số đó là gần tiểu khu, điều kiện tốt về mọi mặt.”

“Nhưng điều đầu tiên cần làm là giấy chứng nhận của cha mẹ. Bây giờ cha mẹ em ấy không ở bên cạnh, cũng chỉ có em với tư cách là người giám hộ tạm thời.”

“Giấy tờ chứng minh việc làm, giấy chứng nhận quyền sở hữu tài sản, bản chính sổ hộ khẩu và giấy phép cư trú ở thành phố này rất rườm rà và phải được chuẩn bị trước.”

“Mặc dù hợp đồng thuê nhà cũng có thể được coi là bằng chứng về chỗ ở, nhưng nhà trẻ tư nhân có quá nhiều học sinh. Họ chọn trước tiên có nhà ở đây, kế đến có nhà ở nơi khác, xếp sau cùng là không có nhà ở, vốn không có tiêu chuẩn gì.”

Hải Loan có một căn nhà, Trì Quy đã chuyển tài sản sang tên cậu. Trước đây không muốn nói cho cậu biết, nhưng giờ sợ không thể giấu được nên anh ấy đã chọn ngả bài.

“Tư nhân, ... Nhà trẻ... Nhà ở.” Hải Loan máy móc lặp lại những thứ cậu cho là đời này cũng sẽ không dính líu đến mình, lẩm bẩm nói: “Anh đã sớm nghĩ tới rồi sao?”

“Tất nhiên là không. Làm sao anh có thể đoán được Hải Lam Lam sẽ cầu cứu em.” Trì Quy chỉ thích lên kế hoạch trước.

“Anh chỉ làm một số thủ tục cho em, đề phòng có chuyện xảy ra trong tương lai. Không ngờ nó lại có ích nhanh như vậy.”

“...” Giọng anh văng vẳng bên tai, từng âm tiết đánh vào tuyến phòng thủ tâm lý bấp bênh của Hải Loan, khiến cậu không khỏi rung động.

Hải Loan cầm một xấp giấy trắng trị giá hàng nghìn đô trước mặt, đôi mắt dần trở nên ửng đỏ, “Anh...”

Chưa từng nghĩ tới, có một ngày trên đời sẽ xuất hiện một người coi trọng cậu như vậy, thậm chí còn xem xét xác suất chia tay một cách rõ ràng, sẵn sàng chịu trách nhiệm về cuộc đời cậu sau khi chia tay.

Cậu thật may mắn biết bao, cậu thì có tài cán gì.

Hải Loan ngơ ngác đặt bản hợp đồng xuống, rồi bất ngờ bật dậy ôm chầm lấy anh. Nước mắt không kìm được mà rơi, thút thít: Cái lão già khốn nạn, tâm cơ đại phúc hắc! Thật biết mưu hại em ... Thật không lương thiện chút nào!”

Trì Quy vốn tưởng rằng sẽ được cậu khen ngợi, buổi tối cậu nhiệt tình như lửa mà cho thêm điệu nhảy, không nghĩ là cậu lại phản ứng như vậy.

Anh luôn là người đa mưu túc trí, trên thương trường bao nhiêu năm chưa từng thất bại, nhưng hôm nay không ngờ lại bị choáng ngợp.

“Loan Loan?” Anh đặt người thương vào trong vòng tay của mình, an ủi dọc theo lưng cậu “Đừng khóc, Loan Loan ngoan, nghe lời.”

“Sao anh không nói với em sớm hơn?” Hải Loan dụi mắt, nghẹn ngào nóiAnh làm em khó chịu lắm, có biết không?”.

“Thảm quá ... đắt, còn kêu em bỏ tiền ra mua. Anh có biết em sợ thế nào không? Sợ như trời sập xuống. Giờ anh bảo anh dùng tiền đó mua bảo hiểm, đồ khốn nạn!”

Trì Quy cười híp mắt nhìn cậu, ngón tay mảnh khảnh xoa nhẹ gáy cậu, giọng nói nhẹ nhàng hơn bao giờ hết: “Bắt em trả tiền thảm thực sự là ý thích của anh, chỉ muốn dọa em.”

“Thực ra anh cũng không muốn em trả lại số tiền đó, lúc đó anh cảm thấy bỏ qua cho em như vậy thì thế giới cũng đã quá khoan dung với em rồi.”

“Vậy thì bài học này em sẽ không nhớ nổi. Sau này nếu không có anh bên cạnh, người khác sẽ không buông tha cho em.

“Anh thật độc ác và nhẫn tâm.” Dù biết anh nói gì cũng có lý nhưng Hải Loan vẫn bĩu môi ậm ừ cho qua.

Trì Quy kéo cái đầu nhỏ của cậu, nhìn cậu nói: “Trước đây như vậy, không thể trách anh.”

“Bởi vì lúc đó không thích em, nhiều nhất là có ấn tượng tốt. Chẳng lẽ em lại tin tưởng một người xa lạ?”

“Về tình cảm, anh có thể miễn trừ cho em, nhưng là quyền lợi anh không thể miễn trừ. Nếu em xin anh tha thứ vì tài chính không tốt và cuộc sống khó khăn, chẳng phải là vô đạo đức sao?”

“Em nói không lại anh” Hải Loan cúi đầu, ủy ủy khuất khuất nói, “Anh luôn âm mưu tính kế em”.

Trì Quy hôn lên trái tim nồng nặc mùi muối biển của cậu, biện bạch nói:“Anh thực sự yêu cầu em trả lại sao? Tiền mua bảo hiểm, vẫn là của em.”

“Cho dù em không ở bên anh, anh cũng không định thực sự lấy tiền của em. Anh sẽ không vì số tiền ít ỏi này, khiến một người đi vào ngõ cụt, vậy anh là loại người nào?”

“Anh đã giấu em, nhưng anh cũng muốn dùng món nợ này để khiến em có chí tiến thủ và làm việc chăm chỉ theo kế hoạch của anh.”

“Phải biết rằng mình sinh ra trong hoạn nạn và chết trong bình an. Hầu hết những người không lo lắng về tương lai đều khó đạt được thành tựu, họ thường dốc toàn lực trong trận chiến cuối cùng.”

Sự thật luôn phũ phàng và không chiều lòng người. Trì Quy không có cách nào khác, hoặc lúc đó anh chưa yêu cậu đủ nhiều.

Còn về tương lai, cậu ấy có chủ kiến ​​của riêng mình.

Hải Loan lau nước mắt trên má, ôm mặt và hôn anh một cách vô cùng trẻ con: “Anh thật tốt bụng”.

“Không khóc nữa?” Trì Quy xoa xoa mặt mày sáng ngời của cậu, “Hả?

“Không khóc.” Hải Loan lắc đầu một cái, “Cám ơn anh đã lừa em”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #namnam