Chương 8: Chìa khóa
Cách đó không xa Trì Quy từ trong cửa sổ xe ló đầu ra, ánh mắt xẹt qua Hải Loan, rơi vào thiếu niên bên cạnh siêu xe. Anh thực sự mỉm cười, có chút màu sắc dịu dàng thoát ra từ khóe mắt, khiến người ta có cảm giác bị nhìn thấu.
Xe cộ dồn dập ngày càng nhiều, đường trên núi đánh cược đến nước chảy không lọt. Hải Loan tuy đi bộ nhưng khó di chuyển.
Len qua khe hở lại quá nguy hiểm, lỡ trầy xước, không có khả năng chi trả thì chỉ còn cách chờ đợi.
Chiếc siêu xe của “ốc sên băng giá” cũng lái tới, một thiếu niên đẹp trai đang ngồi trên ghế phó lái, cậu ta không ngừng nói về điều gì đó, và qua kính chắn gió, có thể nhìn thấy ánh mắt cậu ta sáng ngời.
Trì Quy lẳng lặng nghe, thỉnh thoảng đáp một đôi lời, rất là dung túng.
Hải Loan đột nhiên ghen tị với cậu ta, cũng không phải là bởi vì cậu ta cùng Trì Quy làm sao, mà vì trạng thái cậu ta - đó là bộ dáng thiếu niên ngây thơ không buồn không lo.
Người dáng dấp trước 25 tuổi là cha mẹ cho, sau 25 tuổi là chính mình cho. Lời nói này tuy thô tục nhưng không sai, năm tháng vội vã quả thực là một con dao khắc tàn nhẫn, trải qua thế sự bể dâu mới tạo thành.
Một người từng trải qua bao gian truân của cuộc đời, khó có thể tỏ thái độ khó hiểu như vậy. Và một người sống trong bùn, không thể có đôi lông mày kéo dài như vậy.
Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, thiếu niên ló ra nửa khuôn mặt, cười hỏi hắn: "Này, anh muốn lên không?"
Hải Loan nhìn xung quanh, nghĩ chắc cậu ta đang hỏi mình, lắc đầu nói: "Không, tôi đi bộ được, cảm ơn anh."
"Lên đây đi, dù sao cũng bị chặn, trên xe có máy điều hoà, anh bị phơi nắng toát mồ hôi rồi." Sự ân cần và nhiệt tình của cậu khiến Hải Loan không chịu nổi, nhìn “ốc sên băng giá” vẫn tỏ vẻ lạnh nhạt thờ ơ.
Hải Loan dắt dắt khóe môi, từ chối nói: "Thật sự không cần, một lát nữa xe cộ sẽ tản đi”
Cậu lúng túng đứng ở ven đường, nhìn lạc lõng không biết làm thế nào, bất kể đi đến nơi nào, cậu đều là người thừa.
Thiếu niên ở cửa sổ xe vẫn kiên trì thuyết phục: "Anh cứ thoải mái đi, anh của tôi nói anh sống ở bên cạnh nhà anh ấy, đều tiện đường. Lên cùng đi."
Từ chối nữa thì kì, Hải Loan quyết tâm, mở cửa sau xe ngồi vào. Gầm xe thấp, hai chân hơi chống vào ghế trước, thiếu niên nói chuyện phiếm chuyển chỗ ngồi, quay đầu lại nói: "Tôi tên là Hình Giai Nhiên, anh tên gì?"
"Hải Loan, tôi tên Hải Loan." Cậu không nhịn được nhìn gương chiếu hậu một chút, hình phản chiếu nhìn không ra tâm tình Trì Quy.
Hình Giai Nhiên cười nói: "Hải Loan, tên của anh rất thú vị. Anh là lớn lên cạnh biển sao?"
"Vâng, địa phương nhỏ." Hải Loan mím môi.
"Vậy cũng tốt." Hình Giai Nhiên vỗ tay nói "Anh khẳng định biết bơi đi, ngày khác chúng ta cùng nơi đi bơi lặn ? Tôi nhớ tới anh tôi còn có 2 chiếc thuyền buồm lưu lại câu lạc bộ, vừa vặn chúng ta mượn nó."
"Bơi lặn..." Hải Loan dở khóc dở cười "Tôi không biết bơi."
Hình Giai Nhiên không hề giảm hứng thú, ngạc nhiên nói: "Anh lớn lên cạnh biển, tại sao lại không biết bơi? Không phải những người lớn lên ở biển đều bơi rất giỏi sao?"
"Khi còn bé không học qua." Hải Loan cụp mắt xuống "Lớn lên không có thời gian học, cũng không học được"
Hình Giai Nhiên "Ồ" một tiếng, trầm mặc quá 3 giây, lại hỏi: "Vậy anh làm công việc gì, đã tốt nghiệp ? Tôi mới vừa về nước, ba mẹ tôi cả ngày kêu tôi kết bạn, phiền chết luôn."
Hải Loan mở miệng khó khăn nhất chính là nghề nghiệp, làm nghề này dễ dàng bị hiểu lầm, chỉ có một số người bình tĩnh soi xét được, còn lại đa số đều tránh xa.
Bản thân cậu không phải là người cởi mở, nhiều người mẫu cho rằng người đã bước chân vào giới nghệ thuật, họ rất hãnh diện, họ cũng có thể cười nhạo những lời chỉ trích của mọi người trên mạng, nhưng cậu khác xa với trạng thái đó, và tâm lý của cậu bảo thủ hơn, suy cho cùng thì công việc này cũng chỉ là nghề kiếm sống của cậu.
"Tôi là..." Hải Loan có chút khó có thể mở miệng
“Em còn nhiều lời như vậy.” Không chờ cậu mở miệng, Trì Quy ngắt lời nói: "Cậu xuống xe ở chỗ nào?"
Hình Giai Nhiên nói thật tự nhiên "Đương nhiên đi về chỗ anh, này còn phải hỏi. Bây giờ tắc đường kinh khủng, xuống núi phải mất ít nhất nửa tiếng. Này Loan, để lại số điện thoại tôi sẽ gọi điện và tìm anh ra ngoài chơi."
Hải Loan nghĩ chắc mình và cậu ấy sẽ không có duyên chơi với nhau, không có thời gian vui chơi, nhưng vẫn cho số điện thoại di động.
“A, ảnh của anh dễ thương quá.” Hình Giai Nhiên nhấp vào ảnh đại diện WeChat của Hải Loan, thốt lên: “Đây là khi anh lúc còn học trung học sao?”
“Không, ảnh chụp cách đây vài tháng.” Hôm đó cậu chụp ảnh đồng phục học sinh, quần tây hở mông, áo ngực trần, nhưng đó là lần đầu tiên cậu mặc đồng phục học sinh. Trước khi trả quần áo, Ngạn Minh đã giúp cậu chụp một bức ảnh toàn thân làm kỷ niệm, chỉ có kiểu cắt bỏ vai trên.
Hình Giai Nhiên quan sát tỉ mỉ đánh giá cậu: "Quả nhiên, anh nhìn cũng rất giống học sinh. Nói như vậy anh đã tốt nghiệp rồi? Tôi 22, anh năm nay bao nhiêu tuổi?"
“Tôi đã thôi học vào năm thứ ba trung học.” Hải Loan nói “kém cậu một tuổi”.
Chiếc xe ô tô màu đen phía trước rẽ vào làn đường bên trái, ngay khi Trì Quy chủ động đạp ga, xe Aston Martin cấp tốc lao ra ngoài.
Không lâu sau, họ lái xe ra khỏi con đường núi và quay trở lại con đường ven biển phía sau quốc tế Sơn Cảnh.
Hình Giai Nhiên lật qua vòng tròn bạn bè của cậu và nói: "Tôi thực sự ghen tị với anh, trường học thật rắc rối. Khi tôi học trung học cơ sở, tôi đã nói với bố tôi rằng tôi muốn đi làm, bố tôi chết sống không đồng ý, nói tôi không học hành đàng hoàng.""
Hải Loan không một tiếng động, cha cậu chưa bao giờ quan tâm đến cậu.
Trì Quy từ cửa nhà để xe dưới hầm đi vào, anh ta đậu xe vào chỗ quanh co. Hình Giai Nhiên khoác vai Hải Loan hỏi: "Tối nay anh có làm gì không?"
“Tôi đi siêu thị trước.” Hải Loan chào tạm biệt anh: “Các anh lên đi, cám ơn.”
Trì Quy không nói lời nào, Hình Giai Nhiên lưu luyến nói: "Lát nữa gặp lại, tối nay có thời gian tôi sẽ tìm anh chơi."
Hải Loan nhìn theo 2 người đi tới cửa kính, quay người ra tiểu khu. Buổi chiều đi siêu thị mua một ít rau củ giảm giá, cậu chậm rãi đi về, trên màn hình điện thoại hiện lên nhiều tấm ảnh du lịch của Hình Giai Nhiên tràn đầy nụ cười.
Cậu chạm vào má phải của mình, như thể ... đã lâu rồi không được cười như thế này.
Vừa vào thang máy Lục Viễn Chu đã gọi điện hỏi về kết quả nộp hồ sơ, nghe xong liền mắng khách sạn là đồ vô tâm và đầy phẫn nộ: "Không sao đâu, em có thể đi làm ở phòng tập Đại Lâm. Anh đã nhắn ông chủ rồi "
“Đừng làm phiền, em không biết tập thể hình. Làm sao em có thể dạy người khác được.” Hải Loan vừa nói vừa xoay người quanh hành lang, “Nhìn xem nào, em không thể đi đến những nơi khác…cũng không phải chỉ có khách sạn này…cứ như vậy đi, em cúp nha, buổi tối lại nói."
Cậu cất điện thoại đi và đang tìm chìa khóa trong túi quần thì Hình Giai Nhiên lại mở cửa bước ra: "Anh về rồi, ăn cơm tối chưa? Cùng ăn đi. Anh trai tôi nấu đồ ăn Trung Quốc, tôi đã lâu lắm chưa ăn cơm Tàu”
Hải Loan tính cách khá nóng nảy, gặp phải Hình Giai Nhiên tính giống nhau, hơi không được tự nhiên, không biết ứng đối ra sao mới tốt, không nói lời nào sợ đối phương hiểu lầm là lạnh lùng, nói chuyện cũng không biết nên nói cái gì.
Cậu mở cửa, cười nói: " Không cần không cần, tôi đã mua ít đồ ăn, anh về ăn đi."
Hình Giai Nhiên không nói lời gì, ném chìa khóa đóng cửa lại, rồi lôi cậu vào nhà: "Chuyện này có gì mà xấu hổ, để anh trai tôi nấu món ăn cho anh. Anh ấy nấu rất ngon, thức ăn vào trong tay anh ấy liền thăng hoa”
"Tôi vẫn ... không ..." Hải Loan rút cổ tay ra, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, anh đột nhiên phản ứng lại: "Anh vừa ... ném chìa khóa của tôi vào?"
"... chìa khóa?" Hình Giai Nhiên nhìn cánh cửa đóng chặt, cười toe toét nói: "Tôi xin lỗi, tôi ... không cố ý. Hay là tôi gọi điện cho người mở khoá?"
Hải Loan thầm thở dài: "Cửa này hình như siêu cao cấp, không mở được."
“Vậy thì tôi sẽ hỏi anh trai tôi.” Hình Giai Nhiên chạy vào nhà với đôi dép lê, và kéo Trì Quy ra, “Xem này, tôi sống với anh ấy. Có thể gọi công ty đến mở không?”
Trì Quy mặc một chiếc áo sơ mi đen với tay áo xắn dưới khuỷu tay và đeo tạp dề trắng, trông anh đẹp trai và giản dị.
Anh ta liếc mắt một cái, nói không chút khách khí: " công ty mở không được. Em có thể trèo qua cửa sổ và mở cho cậu ta."
"Cửa sổ..." Hình Giai Nhiên nhất thời lùi bước "Thôi đi, anh ở tầng 17, nếu em ngã xuống, anh có xứng với cha mẹ của em không?"
“Vậy thì cậu tự tìm hiểu đi.” Trì Quy vừa đi vừa nói: “Người trưởng thành, cậu tự làm phiền, tự gánh lấy hậu quả.” Tới cửa, anh đã thay một đôi giày.
Hình Giai Nhiên áy náy nói: "Anh có thể ăn cơm với chúng tôi trước, ăn xong tìm công ty đến mở thử xem. Nếu không được thì nghĩ cách, biết đâu mở được."
Hải Loan không thể làm gì, gật gật đầu.
Cạnh cửa phòng Trì Quy có một cánh cửa ngầm trên tường, đẩy vào là phòng để áo, bên kia là tủ góc cao nửa người ngồi, trên đó có một cái thố thủy tinh, bên cạnh đặt một thùng tiêu độc sát trùng làm nước rửa tay.
Hình Giai Nhiên lấy một đôi dép dùng một lần đưa cho cậu: "Anh Trì thích sạch sẽ, chúng ta cũng phải đổi giày."
Hải Loan cởi giày ngoài cửa, xỏ dép bước vào nhà. Bên trong rộng và gọn gàng hơn anh nghĩ, từng tấc tường đều được lát bằng đá cẩm thạch lạnh lẽo, nhà bếp màu trắng, bên ngoài là màu xám đen, sàn nhà trải thảm trắng nặng nề, như thể bước trên mây.
Trì Quy sinh hoạt đến là tinh xảo, Hải Loan kết luận. Cho dù đó là cách ăn mặc của anh hay các trang thiết bị trong phòng, điều đó có thể được chứng thực.
Hình Giai Nhiên đưa cậu đến quầy bếp ngồi xuống, ném mớ rau đang bốc hơi nước trong tay cho Trì Quy rồi mang đến cho cậu một cốc nước màu đỏ: "Nước ép dâu tây và dưa hấu, nếu anh không thích tôi sẽ ép cho anh cái khác.. "
“Không cần, cái này được rồi.” Hải Loan nhìn căn hộ mình bên kia, phát hiện thật sự là góc khuất, trong lòng nhẹ nhõm rất nhiều. " Hiện tại gọi công ty mở khoá đi, một lát nữa ... có thể đã quá muộn."
"Nghành dịch vụ trong nước phát triển tốt, chắc là hoạt động 24 giờ." Hình Giai Nhiên mở máy, gọi dịch vụ nửa ngày mới được, kết nối điện thoại và báo địa chỉ tiểu khu, cau mày: "Thật sự không mở được hả ? Đó là chìa khóa, không phải võng mạc. Không ... có vẻ như nó không thể tháo ra được…Nó phá vỡ kết cấu sao? Ồ ... Vậy được rồi, cảm ơn. "
Hải Loan nhìn hắn ánh mắt an ủi: "Tôi nhảy cửa sổ là được, gần như vậy sẽ không có chuyện gì."
"Vậy cũng không được, ở giữa không có thứ gì, anh cũng không phải Spider Man, ngã xuống liền xong đời."
Hình Giai Nhiên túm túm ống tay áo Trì Quy "Anh, giúp em nghĩ một chút biện pháp đi!"
Trì Quy lật lại quả cà tím trong nồi nói: "Tôi hết cách rồi, cậu gọi người phá khoá đi."
"Không được." Hải Loan đứng dậy và nói “Hợp đồng nói rằng không được phá hủy các thiết bị trong phòng hoặc thay đổi nó mà không được phép, nếu không sẽ phải chịu phạt. Mặc kệ, để tôi xoay cửa sổ. Không sao đâu, hai cửa sổ rất gần nhau."
Hình Giai Nhiên đưa đũa cho cậu: "Ăn cơm trước, ăn xong lại nói. Không được liền phá cửa đi, bọn họ là 24h, đợi chút nữa đổi công ty khác hỏi một chút. Nếu chủ nhà hỏi tới, tôi giúp anh trả tiền bồi thường vi phạm hợp đồng là được, dù sao cũng là tôi làm"
Hải Loan không yên lòng ăn một miếng cà tím rẻ quạt với lớp vỏ mỏng giòn, nhân tôm bên trong và nước sốt chua ngọt bên ngoài, quả thật đã thử hết sức nhưng chưa biết mùi vị.
"Ăn quá ngon đi!" Hình Giai Nhiên khoa trương than thở “Nếu anh là gay, em sẽ cưới anh”
Hải Loan bỗng nhiên ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm lãnh đạm của Trì Quy, liền vội vàng quay mặt lại.
Trên người Anh thoang thoảng mùi cỏ sau cơn mưa, lẫn trong mùi thơm của thức ăn trên bàn, đặc biệt rõ ràng.
“Sao anh không ăn?” Hình Giai Nhiên giống chủ nhà chia thức ăn “Ăn cái này đi, viên thịt nhỏ bên trong có mã thầy, rất ngon. Khi còn bé tôi đã rất thích món này.”
"Khi còn bé?" Hải Loan buột miệng hỏi.
Hình Giai Nhiên gật đầu nói: "Đúng vậy, khi còn bé, anh Trì đi học ở Mỹ và sống ở nhà tôi, sau đó có thể nấu nướng và làm những món ăn siêu ngon. Bố Trì thường nấu ăn, nếu không phải ... "
Trì Quy gắp cho anh ta hai miếng xương sườn, chế nhạo: “Ăn nhiều như vậy cũng không ngăn nổi miệng của cậu".
Hải Loan cũng không dám nói nữa, yên lặng ăn xong, gác lại đũa nói: "Tôi về đây ... Tôi có chuyện phải làm ."
Trì Quy mở cửa sổ, nhìn đối diện một chút, quay đầu lại hỏi cậu: "Cửa sổ đã đóng, làm sao có thể mở ra?"
"..." Hải Loan chưa mở cửa sổ đằng kia, chưa tìm ra cách mở, nghĩ rằng tiếng quạt gió có thể xuyên qua cửa sổ, chắc hẳn cửa sổ đang mở ."Vậy làm sao bây giờ?"
Hình Giai Nhiên nâng bát nói: "Nếu không, cứ phá khóa. Tôi sẽ trả tiền phạt cho anh. Trước tiên liên hệ với chủ nhà của anh trước đi."
“Tôi không quen biết chủ nhà… Tôi sẽ thử xem.” Hải Loan cầm điện thoại bước ra cửa, bấm điện thoại của Lục Viễn Chu, kể lại ngắn gọn đầu đuôi.
Lục Viễn Chu ngồi ở sau quầy bar, nghe thấy lời này, đôi mắt trợn lên tròn xoe, chỉ hơi trầm ngâm, nói: "em chờ một chút... cái kia, anh liên hệ”.
Anh ta cúp cuộc gọi, nhìn chằm chằm trên mặt đồng hồ bất động, sau 5 phút liền gọi trở lại " Loan Loan, chủ nhà nói rằng không cho phép phá bỏ, nếu không tương lai sẽ bán căn nhà trong khu giá không tốt như ban đầu …Nhất định phải đổi được giấy căn cước của em, chủ nhà còn nói có thể gửi cho em cái chìa khóa dự phòng".
Lý do này vô cùng khập khiễng, nhưng cũng là quá đủ để gạt Hải Loan: "Vậy thì đêm nay em sẽ đến chỗ của anh ngủ, anh có ở nhà không?"
“À — anh ở đây.” Lục Viễn Chu đột nhiên nhanh trí “Ồ… hiện tại anh không làm việc ở đây. Tối hôm qua anh đi ngủ ở chỗ của em, bởi vì ống nước bị vỡ. Bây giờ anh đang mượn nhà người khác, em cũng tìm nhà ai ở nhờ đi.”
Hải Loan che micro, nhỏ giọng nói: "Không được, em đang ở nhà “Ốc sên băng giá”. Chỗ anh ống nước vỡ có lớn không? Em sẽ phụ anh"
“lớn!” Lục Viễn Chu cầm lấy tờ tiền do khách đưa cho, đưa cho hắn một chén rượu sâm, nói: “Nhưng lớn quá, chúng ta khó có thể bỏ chân xuống, chân giường đã ướt đẫm rồi, họ đang sửa chữa, em đến cũng không cách nào ở ".
“Quên đi… em sẽ nghĩ cách.” Hải Loan ủ rũ cất điện thoại, đi tới nói: “Chủ nhà không cho tôi mở đâu. Họ muốn gửi chìa khóa cho tôi. Không còn sớm, tôi phải về ".
Hình Giai Nhiên kéo cậu lại: "Anh đi đâu vậy, anh có chỗ ở chưa?"
“Không sao, anh không cần lo lắng.” Hải Loan cười nói “Tôi đi thuê phòng khách sạn.”
“Vậy thì tôi sẽ đặt phòng cho anh.” Hình Giai Nhiên xung phong nhận việc, lấy điện thoại di động ra liền muốn đặt phòng cho cậu, “Có một khách sạn gần đây. Tối nay anh đến đó bất tiện quá. Tôi sẽ đặt phòng cho anh trong nửa tháng, chìa khóa sẽ gửi đến đó. "
Cậu mà ở khách sạn phía sau nửa tháng, tiền phòng cũng đủ mua một chiếc ô tô nhỏ.
Hải Loan cầm lấy tay hắn nói: "Đừng đừng, ngày mai tôi sẽ đi tìm nhà, thuê nửa tháng. Chỉ cần tìm nhanh một khách sạn để ở tối nay."
"Như vậy sao được?" Hình Giai Nhiên lại nói “Lại nói thuê nửa tháng ai cho anh thuê , tôi mới cùng bạn gái thuê nhà hai ngày trước, bây giờ tôi trả một cho ba. Anh không mang theo gì cả, ở khách sạn cũng không tiện. Bằng không anh tới sống với tôi? Nhà của bạn gái tôi không lớn, nhưng không sao cả. "
“Thôi, tôi không phải bóng đèn.” Hải Loan cảm tạ “Tôi sẽ nghĩ cách, thật sự là anh không phải lo lắng chuyện đó.”
“ Tôi khiến anh ra như vậy, sao tôi có thể yên tâm được.” Hình Giai Nhiên đi vào hỏi Trì Quy: “Anh ơi, để cậu ấy ở nhà anh đi. Anh ở một mình, nhà to như vậy, cho Hải Loan ở 1 phòng, vậy là ai cũng vui vẻ hết ".
Hải Loan nghe vậy, quay người liền trốn: "Không, không, tôi sẽ không sống ở đây. Kỳ thật không cần phiền phức, tôi chỉ cần tìm một chỗ ở vài ngày là được."
“Vậy không được, tôi xin lỗi.” Hình Giai Nhiên kéo tay áo không chịu buông “Anh có thể sống ở đây. Dù anh tôi có mặt lạnh cả ngày, nhưng anh ấy rất tốt, sống ở đây đi. ngày mai tôi mua quần áo cho anh, nếu không, anh sẽ cùng tôi đi mở cửa nhà ngay bây giờ."
Hai người tranh cãi không ngừng, Trì Quy từ phòng ngủ đi ra, mở ra máy rửa bát lấy ra bát đũa, nhàn nhạt nói: "ở phòng khách, 15 ngày dọn ra ngoài."
"Phòng khách cũng rất tốt." Hình Giai Nhiên đẩy Hải Loan vào trong. "Phòng khách của anh ấy cũng siêu sạch. Anh có thể ngủ ở đây. Ngày mai tôi đổi xe, đến đón anh đi mua quần áo."
Hải Loan suy nghĩ một chút, tuy rằng không muốn người khác coi thường, nhưng cậu thật sự không có nơi nào để đi. Nếu cậu đến ở trong một khách sạn, cậu sẽ phá sản trong 15 ngày tới.
Năm đấu gạo vẫn cần khom lưng, huống hồ là chỗ che thân.
Khi nghĩ đến giọng điệu không vừa ý của Trì Quy, cậu cảm thấy mình giống như một đám rêu, người khác gạt không xuống. Nhưng cậu không có cơ hội lựa chọn, đành phải biết nghe lời.
“Vậy tôi sống ở đây, anh không cần mua quần áo cho tôi, chỗ bạn tôi có quần áo”. Chỗ Lục Viễn Chu không có quần áo cậu, nhưng cậu có thể mặc lại quần áo cũ của hắn.
Hình Giai Nhiên cũng không kiên trì nữa, chào Trì Quy rồi rời đi.
Hải Loan tay chân luống cuống trong căn phòng khách rộng hơn phòng khách bên mình.
Cậu muốn ra ngoài nhưng lại ngại ra ngoài, cậu luôn cảm thấy mình không còn tự tin khi bước đi.
Cậu chỉ muốn giảm thiểu cảm giác tồn tại của mình, như là cậu gặp giáo viên trong lớp khi cậu còn nhỏ. Nó giống như lúc giáo viên hỏi những câu hỏi mà bạn không biết.
Bên ngoài có tiếng bước chân, cậu đứng dậy.
Trì Quy mở cửa: "Đi ra!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro