Chương 80: Uyên ương

"Anh đi tìm Hứa Hạc."

Hải Loan nhìn chằm chằm vào chiếc hộp tiện lợi trên bàn, trong đó có bánh đậu đỏ matcha và cơm hải sản, vào buổi chiều khi đến đón Hải Lam Lam, cậu thuận tiện mang về từ một nhà hàng kiểu Hồng Kông gần đó.

"Đi nói chuyện với cậu ta về hợp đồng cho thuê cao ốc." Trì Quy xé mở bao bì dùng một lần, ngồi vào bàn ăn nói: "Mua cho anh hả?"

"Em mua cho em." Hải Loan nói một đằng làm một nẻo, pha một ly nước chanh đưa vào tay anh, "Em không muốn ăn nữa, cho anh ăn đi."

"Em còn có lúc ăn không vô nữa hả?" Trì Quy liếc cậu bằng ánh mắt trêu chọc, sau đó xắn tay áo lên nếm thử, "Chà, ăn rất ngon, lần trước anh kêu em gọi đồ ăn mang về, là mua ở tiệm kia sao? "

Hải Loan ngồi vào chỗ đối diện, chống tay nhìn anh rồi thẳng thừng nói: "Em mua cho em nếm thử, không phải cho anh".

"Vậy em ăn chưa?" Trì Quy uống một hớp trong ly nước, đẩy hộp cơm đến trước mặt cậu hỏi: "Có muốn ăn thêm chút không?"

Ánh mắt của anh mang ý cười mà nhìn cậu, tư thái ăn uống tao nhã mà tiêu sái.

Rõ ràng cầm trong tay chính là muỗng nhựa, trước mặt bày chính là hộp giấy trắng, nhất cử nhất động trông giống như một quý tộc thời Trung cổ mang lá sen một bên như khăn ăn dự tiệc.

Bị vẻ đẹp làm cho mê mẩn, Hải Loan cho một miếng bánh vào miệng, mơ hồ nói: "Em không ăn ... Em đã ăn rồi."

Nơi nào giống như anh, sáng sớm ra cửa gặp mặt Hứa Hạc, vẫn luôn kéo dài đến tối mới trở về, ngay cả điện thoại di động cũng gọi không được.

"Ăn cái gì?" Trì Quy nhìn về phía Hải Lam Lam ngồi xếp bằng chơi Lego phía xa, hỏi: "Buổi tối ăn cái gì, cũng là cơm hải sản sao?"

"Ừm." Hải Loan giành nói trước.

Hải Lam Lam chạy tới, cầm một mảnh Lego màu đỏ, cười nói: "Buổi tối em ăn cơm, còn anh Loan Loan ăn mì gói."

"Chà, Lam Lam rất lương thiện và cư xử tốt hơn anh trai Loan Loan của em." Trì Quy xoa đầu cậu nhóc, cậu vừa chạy đi thì anh quay mặt lại hỏi: "Sao lại ăn mì gói vậy?"

"Không tại sao, em thích ăn." Tính tiết kiệm Hải Loan xuất phát từ sự nghèo khó, bao nhiêu năm nay nó đã trở thành thói quen. Thói quen không thể thay đổi trong ba, hai ngày, chưa kể cậu thực sự rất nghèo.

Trì Quy ăn miếng cuối cùng, đứng dậy lau bàn nói: "Nói dối không phải thói quen tốt, bỏ một đồng xu vào bình đi"

Nghe đến đây, Hải Loan thực sự giật mình, đã lâu rồi cậu không bỏ một đồng xu nào, cậu tự hào đến mức gần như quên mất nó. Lúc thường cũng được, nhưng bây giờ, trước mặt Hải Lam Lam, chấp nhận một hình phạt không nghiêm khắc nhưng xấu hổ như vậy, mặt mũi cậu biết đặt ở chỗ nào.

"Em không nói dối, em thích ăn mì gói thôi. Mua cơm cho hai người có gì sai?" Cậu nhìn đứa nhỏ trong phòng khách rồi kiên quyết nói: "Em không muốn bỏ."

Trì Quy hiểu được cậu đang suy nghĩ gì, rửa tay nói: "đi bỏ vào, không cần nói cho Lam Lam biết. Sau đó đến phòng ngủ, anh có việc nói với em."

Rút kinh nghiệm lần trước, Hải Loan biết rằng lời nói của anh rất khó cãi, nên cậu miễn cưỡng lén lút chạy đến phòng khách rộng lớn, quay lưng về phía Hải Lam Lam, bỏ một đồng xu vào bình.

Trì Quy về phòng ngủ thay quần áo, mở nước bồn tắm. Hải Loan tiến vào, anh vừa mới cởi xong áo sơ mi, thấy cậu dâm đãng đứng ở cửa, liền vẫy vẫy tay, "Em tắm chưa? Cùng nhau tắm?"

"Hả? tắm chung hả..." Hải Loan gãi gãi tóc mình, cười hi ha nói: "Em tắm rồi, mà... tắm nữa cũng được."

Vừa nói, cậu vừa kéo bộ đồ ngủ của mình với tốc độ nhanh như chớp, lăn vào bồn tắm.

Trì Quy lôi con vịt nhỏ màu vàng của cậu ra, lấy một quả bóng tắm từ trên tủ, ném xuống nước.

Hải Loan nhìn xuống quả bóng và thấy nó đang quay nhanh trong hồ bơi như một viên sủi bọt, những bong bóng nhiều màu đột nhiên tràn ra khắp cơ thể, cậu ngạc nhiên thích thú: "Đây là cái gì?"

"Viên sủi bồn tắm"(bath bomb), Trì Quy cất bước đi vào, vòng tay ôm lấy cậu, thở phào nhẹ nhõm: "Nhiệt độ vừa phải."

"Anh thật biết hưởng thụ nha" Hải Loan giơ một tay đầy bọt quay về phía anh hỏi: "Em có việc muốn làm từ lâu rồi, anh có thể giúp được không?

Trì Quy khẽ nhướng mày nhìn cậu, cười như không cười: "Chuyện gì vậy?"

"Anh hứa với em trước." Hai chiếc răng nanh ngọt ngào cắn nhẹ lên đôi môi hồng của cậu, khiến tâm anh mềm như nước.

Thấy anh gật đầu, Hải Loan đột nhiên lấy tay xoa một ít bọt lên mái tóc bồng bềnh và lười biếng của anh, vệt nước trượt xuống sống mũi, loang lổ khắp mặt.

"Anh nghĩ em thiếu đánh." Trì Quy lau mặt, lạnh lùng nhìn cậu hỏi: "Chơi vui vẻ ha?"

"Chà," Hải Loan gật đầu một cách mạnh mẽ, "rất vui nha."

Trì Quy véo cái mông tròn mây mẩy của cậu dưới nước, ghé sát tai cậu thì thầm nguy hiểm: "Chỗ này rất thích ăn đòn. Đoán xem tối nay anh sẽ chỉnh nó như thế nào?"

"Trong bồn tắm ... trơn, đừng ném em." Hải Loan muốn anh ngủ, nhưng cũng biết rằng một lời từ chối khéo léo cũng là một loại tình thú.

"Làm sao có thể?" Đầu ngón tay Trì Quy đã mò xuống dưới, tay trái vòng về phía trước vuốt nhè nhẹ 'cậu' ướt nhẹp trong lòng " Loan Loan chúng ta là một con cá, anh cũng sẽ cẩn thận nắm giữ."

"Ừm ... nhẹ nhàng..."

...............

Cuối cùng, Hải Loan bị ôm ra ngoài, hơi nước tràn ngập phòng tắm khiến người ta choáng váng và say đắm. Cậu mềm như bún, nép mình trong vòng tay ấm áp và rắn chắc, không một chút sức lực.

Trì Quy quấn khăn tắm cho cậu, ôm ngang người, vừa bước ra khỏi cửa phòng tắm thì đụng phải Hải Lam Lam chạy tới hỏi.

"Anh trai Loan Loan bị ốm à?" Sự tò mò về thế giới của cậu bé ngay lập tức đổ dồn vào người anh trai Loan Loan.

"Lam Lam... ... anh bị té." Hải Loan sợ hết hồn, hoảng hốt vùng vẫy vài cái trong cánh tay Trì Quy, chiếc khăn tắm rơi xuống một góc, lộ ra nửa mông đỏ ửng, giống đánh má hồng.

"Anh Loan Loan!" Hai mắt Hải Lam Lam mở to, bàn tay nhỏ bé kinh ngạc chỉ vào, "Cái mông của anh đang xấu hổ kìa"!

"..." Hải Loan yên lặng che mặt.

Trì Quy không nhịn được cười, vừa đi vừa nói: "Anh trai Loan Loan của em bị ngã khi đang tắm, sẽ không thể ra khỏi giường trong 2 ngày. Ngoan nào, em tự đi chơi một mình đi, đừng gây rắc rối cho anh trai. "

Hải Lam Lam nghe xong, vẻ mặt nghiêm nghị đồng ý, "Được rồi! Ngày mai em sẽ tự mình đi học."

"Ngày mai anh đưa em đi, giờ tắm rửa đi ngủ đi." Trì Quy dỗ dành vài câu để bé đi ra, đột nhiên mở khăn tắm ra, chọc người đang giả chết, anh cười nói: "Đứng dậy đi, mặc quần áo vào."

"Ah — xấu hổ!" Hải Loan tức giận chui vào chăn lăn lộn, "Tất cả là lỗi của anh, cũng không chịu đóng cửa."

Trì Quy ném cho cậu quần áo, bất lực nói: "Ai là người vào cuối cùng, còn trách người khác?"

Anh đào cậu ra, tròng chiếc áo thun vào người cậu nói, "Được rồi, chúng ta hãy nói chuyện chính. Hôm nay anh đến Dật Hưng, là thuê cho em tòa nhà cao ốc đó."

"Thật không?" Hải Loan chui đầu ra, đôi mắt sáng long lanh nhìn anh, thấy anh khẳng định gật đầu, bám vào vạt áo anh nói "Quá tốt rồi, tức chết Hứa Hạc đi! A —— thật là vui sướng!"

Cậu duỗi tay chân nằm ở trên giường, ném hết xấu hổ ra sau lưng, trong lòng tràn đầy tự hào đắc ý.

Trì Quy đem khăn tắm và quần áo bẩn vào phòng tắm, giục Hải Lam Lam tắt đèn đi ngủ, quay lại nằm bên cạnh cậu nói: "Ngày mai có thể bắt đầu sữa chữa, nếu không thích chỗ nào có thể nói chuyện với nhà thiết kế một lần nữa. "

"Không có gì mà không thích. Anh ta thiết kế trông đẹp hơn em tưởng tượng." Hải Loan tự giác rút đến bên cạnh anh, dựa vai anh hỏi: "Làm thế nào mà anh có được hợp đồng thuê? Không phải Minh Thịnh muốn mua nó sao? "

"Không có chuyện gì, cứ đưa sự tình và lý lẽ, phân tích ưu nhược điểm cho bọn họ." Chi Quý xoay người ôm cậu nói: "Được rồi, đừng nghĩ tới những thứ vô bổ này, hãy nghĩ đến đặt tên khách sạn."

Anh nắm giữ cổ phần của một số công ty. Hải Loan muốn đặt khách sạn này dưới danh nghĩa của anh, vận hành nó như một công ty con, để tránh các thủ tục đăng ký lại.

Trì Quy lại không muốn: "Khách sạn của em, đương nhiên là chính em đăng ký công ty, chính mình quản, anh sẽ không tham gia."

"Nhưng đó cũnganh bỏ tiền ra, em nhiều lắm tính làm việc cho anh" Hải Loan ôm cánh tay của anh chơi xấu, "Anh không quan tâm, nếu có vấn đề em biết phải làm gì?"

Hứa Hạc nói đúng, ai không biết ngành Internet là hướng phát triển trong tương lai, đi con đường khác mà dấn thân vào ngành dịch vụ khách sạn không phải là một bước đi khôn ngoan.

Đạo lý như vậy dễ hiểu, Trì Quy tự nhiên rõ ràng. Nếu mở công ty riêng, anh sẽ không bao giờ chọn ngành khách sạn mà nhiều nhất, anh sẽ kinh doanh một nhà hàng thú vị hơn là kiếm tiền.

Sở dĩ mở khách sạn cho Hải Loan, hoàn toàn là vì nguyện vọng của cậu, giấc mơ từng ghi trên danh sách kia. Nếu cậu muốn, anh giúp cậu hoàn thành.

Quy mô khách sạn nhỏ nhưng sức lực đầu tư không hề ít, mở khách sạn nhìn như là một việc trọng đại. Kì thực mọi phương diện đều có thể giao cho người chuyên nghiệp đi làm, trái lại anh còn có nhiều thời gian trống hơn.

Trì Quy tâm thái xưa nay đã như vậy, nếu muốn làm gì thì làm đến cực hạn, đã muốn chơi thì chơi sao cho lớn.

Mong muốn ban đầu của Hải Loan là mở một khách sạn lãng mạn ở Vịnh Quốc Tế, tưởng tượng ra một ngôi nhà màu trắng cạnh biển, ở với những người mình thích, mỗi ngày đón tiếp và tiễn đưa những du khách vội vã, lắng nghe quá khứ tuyệt vời hay thổn thức tương lai của họ.

Tuy nhiên, mọi thứ đã thay đổi theo thời gian, Trì Quy đã cho cậu nhiều không gian hơn để sử dụng sức lực của mình, mở mang thế giới của cậu, tầm nhìn cũng mở rộng theo.

"Anh không quản lý thay em, nhưng anh sẽ giúp em" anh nói.

Ước mơ của cậu đã được thực hiện nhờ sự giúp đỡ của anh, nhưng công sức lao động của cậu cũng không thể bỏ qua, đó là niềm tự hào và kiêu ngạo của Hải Loan.

Trì Quy là trợ thủ, là chỗ dựa, là đích đến, là nơi trở về của cậu.

Hải Loan biết ý nên thôi không hỏi nữa. Cậu nhấc người lên, cúi đầu hôn lên môi Trì Quy, sau đó tắt đèn.

Họ ôm nhau ngủ, chống lại sự lạnh lẽo và ảm đạm của đêm dài, giống như một đôi tình nhân vĩnh viễn trong im lặng sâu sắc.

Hình Giai Nhiên điện thoại đến lúc rạng sáng, Trì Quy tỉnh ngủ hơn Hải Loan, anh tỉnh dậy ngay khi điện thoại rung.

Có lẽ là tâm linh tương thông, anh ở trong mơ không vững vàng, trở lại hiện thực lòng vẫn còn bất an. Anh nhéo sống mũi, cầm điện thoại di động đi vào phòng làm việc.

Khoảng chừng 15 phút sau, Hải Loan mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy anh ngồi ở bên cạnh, vẻ mặt kỳ quái cùng im lặng, giống như một cây cổ thụ bị thời gian bào mòn, trạng thái gần như thê lương.

Cảm nhận được cảm xúc của anh, Hải Loan thận trọng hỏi: "Anh có chuyện gì vậy? Có chuyện gì xảy ra?"

Trì Quy không trả lời, anh im lặng ngồi bên cạnh không nói lời nào, nửa người khuất trong bóng tối, giống như một vị vua sắp thoái vị.

Anh im lặng một lúc lâu, sau đó quay đầu lại nói: " Loan Loan, mẹ anh 'đi' rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #namnam