Chương 21: Thẻ thử nghiệm Nữ đế có thời hạn.
Edit: Lumi
"Khương Ngưng Huyên?" Ninh Vô Tà kinh ngạc hô lên.
Trong nháy mắt mọi nghi vấn trong đầu hắn đều thông suốt.
Một kích mà Nữ đế liều mạng đánh ra trên đỉnh núi tuyết ngày hôm đó quả nhiên đã khiến hai người đều trùng sinh! Cùng quay về năm trăm năm trước!
Nhưng không biết tại sao, mình vừa sống lại đã có ký ức của năm trăm năm kiếp trước, còn Khương Ngưng Huyên thì không.
Hiện giờ Tiên Linh Đạo thể thức tỉnh, trí nhớ của nàng mới hồi phục!
Ninh Vô Tà vô thức trở nên căng thẳng, ánh mắt nhìn về phía Khương Ngưng Huyên cũng mang theo cảnh giác.
Vô Thiên Hóa Nhật Công cũng bắt đầu vận chuyển, lúc cần thiết, hắn không thể không ra tay tấn công!
Giống với suy nghĩ của mình trước đó, ở trong mắt Nữ đế Khương Ngưng Huyên kia, mình chỉ là một kẻ địch, tuyệt đối sẽ không coi hắn là anh hùng cứu vớt nàng giống như Tiểu Huyên nhi.
Nhìn tình hình trước mắt, bây giờ ký ức của bản thể Khương Ngưng Huyên đã thức tỉnh, khoảng thời gian ở bên cạnh Huyên nhi trước đây, xem ra cũng chỉ có thể là một đoạn hồi ức đẹp đẽ...
Không biết tại sao, trong lòng Ninh Vô Tà lại hơi khó chịu.
"Khương Ngưng Huyên, việc bao vây tấn công Thiên Minh tông là Lý Lạc Băng một tay dẫn dắt, ta cũng bị nàng ta lừa gạt." Ninh Vô Tà cũng quay lại vẻ lạnh lùng, trầm giọng nói.
"Hừ, đáng đời." Khương Ngưng Huyên thả tay đang bóp cổ Ninh Vô Tà ra, kiêu ngạo ngồi thẳng dậy.
Lúc này, Ninh Vô Tà cũng chẳng cố kỵ gì nữa, đôi mắt tùy ý quan sát Khương Ngưng Huyên.
Dù sao người này cũng không phải là bé gái kia, cần gì phải cố kỵ chứ?
Cảm nhận được ánh mắt của Ninh Vô Tà, vẻ mặt Khương Ngưng Huyên dần trở nên lạnh lẽo, nhưng lại không lên tiếng quở mắng mà hỏi dự định của Ninh Vô Tà.
"Sau này ngươi định làm gì?"
"Ta?" Ninh Vô Tà không ngờ Khương Ngưng Huyên sẽ hỏi như vậy, kinh ngạc một lúc rồi cũng lạnh lùng nói: "Tu luyện, báo thù."
"Vả lại, ta làm gì thì liên quan gì tới cô, nếu cô đã thức tỉnh rồi thì đi đi."
"Kiếp trước đúng là ta đã đối đầu với cô, nhưng cũng bị cô lấy mạng, kiếp này, nếu cô có ký ức về khoảng thời gian này thì chắc cũng biết rõ ta không hề tổn thương cô."
"Bây giờ ta vẫn quá nhỏ bé, đợi ta giết Lý Lạc Băng, hủy diệt Nhân tông xong, cái mạng còn nợ cô, ta sẽ tự động trả lại."
Khuôn mặt Ninh Vô Tà lạnh lùng nghiêm nghị, vẻ mặt thản nhiên nhưng kiên định, hệt như một lão già đã nếm đủ mùi đời, mặc dù mặt vẫn còn non nớt như thiếu niên.
Nghe lời này xong, Khương Ngưng Huyên đang cưỡi trên người hắn chợt lộ vẻ xúc động.
Trong thoáng chốc, ký ức suốt một tháng nay hiện lên trong đầu, bắt đầu hòa lẫn với ký ức kiếp trước của nàng.
Đây là lần đầu tiên ký ức Nữ đế của nàng thức tỉnh nên vừa rồi nàng mới chứa đầy lòng thù địch đối với một đạo tử Nhân tông như Ninh Vô Tà, nhưng bây giờ, ký ức dần dung hòa, những cảm xúc và cảm nhận, những cái ôm và an ủi mà Ninh Vô Tà dành cho nàng cũng trở nên vững chắc và sâu sắc.
Nàng nhìn khuôn mặt ngoảnh sang một bên, mang theo chút giận dỗi của Ninh Vô Tà, đột nhiên cảm thấy cơn phẫn nộ trong lòng không còn lớn như trước nữa.
"Hừ, chỉ vậy thôi sao?"
"Ta còn độ một sợi Thiên đạo chân nguyên cho ngươi, chuyện này tính thế nào? Vốn dĩ lần này ta thức tỉnh là có thể lên thẳng đến Kim Đan đỉnh phong, nhưng bây giờ lại tổn thương nguyên khí, chỉ có thể đạt tới Ngưng Thần đỉnh phong."
Tính công kích trong lời nói của Khương Ngưng Huyên đã biến mất, ngược lại giống như đang giận hờn vậy.
Nhưng Ninh Vô Tà quay đầu đi không muốn nhìn nàng lại chẳng hề nghe ra, ở trong mắt hắn, Khương Ngưng Huyên đã không còn là Huyên nhi, giọng nói của nàng vẫn lạnh băng, khiến người ta cảm thấy có chút đau nhói.
Như thể không ngờ Khương Ngưng Huyên sẽ nói như vậy, Ninh Vô Tà há miệng, trông có vẻ hơi tức giận.
"Đó là Huyên nhi cho ta!" Hắn trừng mắt nhìn Khương Ngưng Huyên.
Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt giống Huyên nhi tới một trăm hai mươi phần trăm đó của Khương Ngưng Huyên, hắn lại lập tức cảm thấy nản lòng.
Đúng vậy, Khương Ngưng Huyên, Huyên nhi.
Mình vẫn cứ khăng khăng cho rằng hai người là khác nhau, có ý nghĩa gì sao? Bản thân Huyên nhi cũng nói rồi, có một âm thanh trong đầu muội ấy không ngừng ngăn cản muội ấy, chắc hẳn đó chính là ý thức bản thể của Khương Ngưng Huyên.
Mí mắt hắn cụp xuống, vẻ mặt ủ rũ.
"Vậy, ta đúng là đã nợ cô, cô muốn cái gì, bất cứ yêu cầu nào, ta cũng sẽ đáp ứng cô."
Khương Ngưng Huyên nhìn phản ứng của Ninh Vô Tà, trong lòng cũng hơi kinh ngạc.
Cảm xúc của Ninh Vô Tà trông có vẻ không giống đang giả vờ, hắn thật sự có tình cảm với Huyên nhi...Với bản thân mình kia...
"Còn nữa, cô có thể xuống khỏi người ta rồi." Ninh Vô Tà đột nhiên nói, giơ tay túm lấy bắp chân trơn láng mịn màng như ngọc của Khương Ngưng Huyên rồi kéo lên.
Khương Ngưng Huyên lập tức nghiêng sang một bên, té ngã lên giường. Ninh Vô Tà bước xuống giường, đứng thẳng người.
"Cô có thể ra bất cứ mệnh lệnh nào, dù là phải đánh đổi mạng sống của ta để làm cũng được, nhưng phải là sau khi ta giết được Lý Lạc Băng."
"Đợi ta báo thù xong thì cái mạng này thuộc về cô."
"Thế nào, Nữ đế đại nhân, cô hài lòng chưa?"
Bóng lưng Ninh Vô Tà có hơi cô quạnh, không quay đầu nói.
Khương Ngưng Huyên ngồi trên giường, nhìn Ninh Vô Tà bằng ánh mắt vô cùng phức tạp, trong đôi mắt phượng sáng ngời xinh đẹp ánh lên thanh quang, không biết tại sao, thấy Ninh Vô Tà như vậy nàng cũng hơi khó chịu.
Nhưng nàng vẫn cứng ngắc nói: "Được, cứ làm theo ngươi nói, đến lúc đó ta sẽ tự tay lấy mạng ngươi."
"Nhưng trước đó..."
Ninh Vô Tà đứng ở dưới giường, nghe tiếng động sau lưng.
Mười mấy giây trôi qua, Khương Ngưng Huyên không nói thêm một lời nào nữa, thời gian suy nghĩ có phải hơi dài rồi không?
"Trước đó làm sao, có gì nói thẳng, ta đã nói là làm, sẽ không nuốt lời."
"..." Vẫn yên lặng.
"?" Ninh Vô Tà nhíu mày, Khương Ngưng Huyên đang làm gì vậy, vừa rồi đánh mình còn nói lời dọa dẫm, bây giờ lại chơi trò đánh đố người khác.
"Khương Ngưng Huyên, cô..."
Ninh Vô Tà mất kiên nhẫn quay người lại, cùng lúc đó âm thanh loạt xoạt từ trên giường vang lên.
Một giây sau, một thiếu nữ mềm mãi trắng nõn, tỏa ra hơi ấm và mùi thơm đột nhiên lao về phía hắn!
"Ca ca!"
"Ca ca, Huyên nhi nhớ huynh lắm!"
Ninh Vô Tà cảm nhận được sự ấm áp mềm mại trong lòng, nhất thời ngẩn ra, cúi đầu nhìn thiếu nữ quỳ ở trên giường ôm chặt lấy mình, đầu nàng vùi vào ngực hắn, mái tóc đen như mặc ngọc.
"Sao ca ca lại gọi cả họ tên của Huyên nhi, là đang giận Huyên nhi ư?"
Huyên nhi ngẩng đầu, khuôn mặt tuyệt đẹp của thiếu nữ như hoa lê dính mưa, trông rất đáng thương, xinh đẹp đến cực điểm.
"Ca ca!" Huyên nhi dẩu môi, hai tay kéo y phục Ninh Vô Tà, thấy Ninh Vô Tà không có phản ứng gì, lúc này nàng thật sự cảm thấy có chút sợ hãi.
"Ngày nào Huyên nhi cũng có thể nhìn thấy ca ca, chỉ là không thể nói chuyện, Huyên nhi cũng muốn ra ngoài sớm chút, nhưng lại không ra được."
"Huyên nhi sai rồi, sau này sẽ không rời đi lâu như vậy nữa..."
Ninh Vô Tà đột nhiên phản ứng lại, vội vàng ôm lấy Huyên nhi, ấn nàng vào lòng mình, như một bảo bối đã mất lại lấy về được.
...
"Ca ca, sao muội lại đột nhiên lớn vậy rồi." Huyên nhi nằm ở trong một cái chăn, hỏi Ninh Vô Tà ở bên cạnh.
"Chắc là hiệu quả đặc biệt của Tiên Linh Đạo Thể, nhìn có vẻ như đã làm cho tuổi tác cơ thể của muội tăng thêm sáu bảy tuổi."
"Huyên nhi, sau này muội đã là một người lớn bằng tuổi ca ca rồi, không thể giống trẻ con nữa."
Huyên nhi cười ngây ngốc: "Ngoại trừ ở trước mặt ca ca, muội còn lúc nào giống một đứa trẻ nữa đâu."
Ninh Vô Tà cũng bật cười, đúng là vậy.
Huyên nhi lưu lạc nhiều năm, chịu không ít khổ cực, tâm lý cũng kiên định chín chắn. Cộng thêm nàng là Tiên Linh Đạo Thể, nên về trí tuệ cơ bản cũng không cần phải lo lắng.
"Vậy thì tốt, sau này ở trước mặt ca ca, Huyên nhi cứ làm một đứa trẻ được không?"
"Vâng~" Huyên nhi nũng nịu nói, cơ thể lại dịch đến bên Ninh Vô tà, hai cái chăn gần như không còn tác dụng, Huyên nhi sắp áp sát vào người Ninh Vô Tà.
"Huyên nhi, đừng dựa gần như vậy, dù sao bây giờ muội cũng lớn rồi..."
"Vừa rồi chẳng phải còn nói muội cứ làm trẻ con sao~" Huyên nhi nói như đang làm nũng, chẳng hề bận tâm cứ dịch lên trước, rồi chui thẳng vào trong chăn Ninh Vô Tà, ôm một cánh tay của hắn, dính thật chặt.
"Ngủ thôi ca ca, chúc ngủ ngon~" Đầu Huyên nhi dựa vào vai Ninh Vô Tà, an lòng thỏa mãn nhắm mắt ngủ.
Bỏ lại một mình Ninh Vô Tà ở trong bóng đêm, mặc niệm Thanh Tâm chú nửa canh giờ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro