Chương 5

Thượng Quan Hồng Tín trong bất tri bất giác bước một bước về phía trước, —— hắn rất muốn đuổi tới phía trước tìm hiểu một chút, rốt cuộc thân thể Sách Thiên Phượng có vấn đề gì, lại hoặc là vì lý do gì bọn họ mới cần đi vào tiệm thuốc.

Hắn tư duy có chút hỗn loạn. Suy nghĩ một lát, hắn vẫn nghĩ rằng không phù hợp để tiến về phía trước vào lúc này, tốt hơn là dừng lại và chờ đợi tại chỗ, tạo ra một cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên.

Thượng Quan Hồng Tín không biết là, nguyên nhân Hạnh Hoa Quân lôi kéo Sách Thiên Phượng đi vào tiệm thuốc thực sự có liên quan đến các vấn đề về cơ thể của Sách Thiên Phượng.

Sách Thiên Phượng từng vì áp chế lại những nỗi sợ hãi bản năng cảm xúc của bản thân so với người thường càng lan tràn, ở trên người chính mình hạ độc. Loại cổ độc này quả thực đạt được hiểu quả như y mong muốn, nhưng nó sẽ khiến cơ thể y lạnh quanh năm. Người bạn thân là thầy thuốc của y Hạnh Hoa Quân cho rằng, cho dù Sách Thiên Phượng là người tập võ, thân thể so với người thường cứng cỏi, có thể chịu đựng cái lạnh liên tục, nhưng thực sự hắn không thể nào nhìn được, cho nên là trợ giúp bạn thân cân bằng hơi ấm trong cơ thể một chút.

Mấy ngày nay để Hạnh Hoa quân tức giận chính là, Sách Thiên Phượng dĩ nhiên lừa gạt hắn lâu như vậy, nói dối hắn thân thể của mình là trời sinh nhiệt độ thấp, kết quả lúc trước hắn phối thuốc cho Sách Thiên Phượng đều không có tác dụng gì cả. Chỉ gần đây hắn mới phát hiện ra sự thật sau khi điều tra bằng sự khéo léo và thông minh của mình, hắn hướng về người bạn mãi mãi cũng là lạnh lùng mặt chết phát một trận hỏa thật lớn, đến cuối cùng vậy mà bức đối phương nói ra một câu "Xin lỗi." Nhưng khi Sách Thiên Phượng nói lời này trên mặt y vẫn không có một biểu cảm nào, không hề nhìn ra có ý sám hối mảy may, giống như là vì để cho Hạnh Qua Quân yên tĩnh một chút mới nói ra.

Hạnh Hoa Quân bất lực.

Mặc dù hắn có thể tự mình vào cửa hàng thuốc và tự mình bốc thuốc, nhưng khi hai người bọn họ vừa mới đi vào thành Hòe Du không bao lâu liền nhìn thấy một cửa tiệm thuốc, không chút suy nghĩ lôi kéo bạn thân đi vào.

"Thương Ly, ngươi khẳng định muốn đi theo đứa nhỏ Hoàng tộc kia lên núi đánh trận?" Hạnh Hoa Quân hỏi.

"Ừ." Sách Thiên Phượng đáp.

"Vậy chúng ta nói xong, thuốc đắng cỡ nào ngươi đều phải ngoan ngoãn uống. Nếu không ta liền không nói những lời ngươi muốn ta nói với đứa trẻ kia."

"..."

Sách Thiên Phượng ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn thẳng Hạnh Hoa Quân: "Thuốc so với trước đó càng đắng sao?"

Sách Thiên Phượng trong lòng thật là đắng. Y cảm thấy y không cần thuốc này cũng không cần thiết phải uống thuốc. Y chẳng qua là muốn để lúc Hạnh Hoa Quân lên núi nói vài lời với Nhạn Vương mà thôi, y liền phải chịu đựng nhiều như vậy. —— Nhạn Vương đang chiến đấu, hi vọng ánh mắt của mình không sai.

Đợi cho Sách Thiên Phượng cùng bạn của y đi ra khỏi tiệm thuốc được một đoạn đường, Thượng Quan Hồng Tín liền "tình cờ" gặp được Sách Thiên Phượng.

Hắn đầu tiên là lễ độ cung kính cúi đầu với Sách Thiên Phượng cùng bạn của y, đứng dậy, sau khi cân nhắc cẩn thận hỏi y một câu: "Tiên sinh có nguyện giúp sức ta một chút, cùng nhau giải quyết tình thế nguy hiểm của Liễu Châu?"

Sách Thiên Phượng yêu cầu hắn suy nghĩ về những câu hỏi hắn nên hỏi vào lần gặp tới. Mà Sách Thiên Phượng lại quả thực theo hắn tới Liễu Châu, ý định của y không gì khác hơn là tiếp tục hướng dẫn hắn. Mà hắn nên sử dụng cơ hội do Sách Thiên Phượng đưa ra để hỏi y lời mời cực kỳ quan trọng này. Về phần nội dung lời mời, giúp đỡ mình tranh đoạt vị trí Đông cung không khỏi quá mức. Sách Thiên Phượng chỉ nhắc tới ba chữ "Đi Liễu Châu", mời Sách Thiên Phượng cùng hắn đồng thời giải quyết tình thế nguy hiểm của Liễu Châu đại thể là lời giải thích kịp thời nhất.

Ánh mặt trời chiếu rọi, trong làn gió nhẹ nhàng ấm áp, mái tóc của Sách Thiên Phượng nhẹ nhàng lay động. Y hơi rũ mắt, nói: "Câu hỏi không tệ. Nhưng đây không phải ý định của ta."

Y lại nói: "Vấn đề giặc cỏ 'Hoa Liên', Nhạn Vương điện hạ có thể có biện pháp đối phó?"

Thượng Quan Hồng Tín vội nói: "Chúng ta không có biện pháp đối phó thực sự đúng đắn, tạm thời chỉ có thể nghĩ đến dùng tiền thu mua 'Hoa Liên'."

"Không cần thiết phải thu mua 'Hoa Liên', mua vũ khí trang bị cùng Quỳ Nhân bọn họ tác chiến là đủ rồi."

Nói xong, Thiên Phượng đi lên phía trước mấy bước, tựa hồ muốn cùng Thượng Quan Hồng Tín liền từ biệt ở đây. Nhưng y vẫn là quay đầu hướng hắn ung dung bồi thêm một câu: "Cùng Quỳ Nhân tác chiến, vẻn vẹn chỉ dựa vào quân Liễu Châu, phần thắng rất nhỏ. Nếu ngươi có thể bỏ xuống bộ mặt Hoàng thất, ngày 'Hoa Liên' tập hợp, chúng ta gặp lại ở trên cổng thành."

Hạnh Hoa Quân không nghĩ tới Sách Thiên Phượng vì Nhạn Vương bài trí nhiều cục như vậy, các con cháu Hoàng thất khác hạ mình hướng y gửi tới thiệp mời, lúc ấy tại chỗ "Xin từ biệt", "Trên cổng thành gặp lại", trong lòng đối vời người bạn đã cao ngạo lại thích tạo cảm giác thần bí rất là không nói lên lời, sau khi hướng Thượng Quan Hồng Tín ôm quyền hành lễ liền đuổi theo Sách Thiên Phượng.

Thượng Quan Hồng Tín sững sờ tại chỗ, Sách Thiên Phượng đã đưa ra một cách gần như vượt xa trí tưởng tượng của hắn —— Nhạn Vương vệ.

Hắn cũng không thích đề nghị này của Sách Thiên Phượng. —— để giặc cỏ trở thành 'Nhạn Vương vệ' không chỉ đơn thuần là để hắn buông xuống bộ mặt hoàng gia. 'Nhạn Vương vệ' từng là một hồi mộng ảo cùng suy nghĩ xa vời thời niên thiếu của hắn. Thậm chí hắn từng cho rằng, đặc quyền thực sự trở thành Hoàng tộc Vũ Quốc chính là cùng chính mình Thân vương vệ 'gặp nhau'.

Trước khi Vũ Quốc trở thành một vương quốc, trong truyền thuyết thần thoại Vũ tộc liền có một phần cây cầu như vậy: "Lạc Vũ Thần Điểu ở trong sa mạc mênh mông vô bờ cùng Điểu quần gặp gỡ, Điểu quần thần phục trước sự sáng chói của Lạc Vũ Thần Điểu, cùng nó cùng xuyên qua băng cực thiêu đốt, đến mí mắt Tử thần, —— bọn chúng cùng trải qua cái chết mười ba lần, nước mắt cùng lông vũ hòa quyện vào nhau, quên đi những thân phận ký ức phân biệt ranh giới của nhau, mới rốt cuộc có thể tiến vào con mắt của Tử thần.

Vũ Quốc Hoàng tộc Thượng Quan thị chính là hậu duệ Lạc Vũ Thần Điểu, ở Vũ tộc dân chúng theo cách hiểu chung biết rằng, mỗi một người bọn họ đồng thời đều là một Lạc Vũ Thần Điểu, —— có được thần tọa của chính mình, chiến xa cùng Điểu Quần. Lễ tế thần năm mới hàng năm của Vũ tộc, chắc chắn sẽ trình diễn một trong những tiết mục thần thoại chính là câu chuyện Lạc Vũ Thần Điểu cùng Điểu Quần gặp mặt, —— Những câu chuyện này in sâu trong tâm trí Thượng Quan Hồng Tín cùng mỗi một người dân ở Vũ Quốc.

—— Sách Thiên Phượng cũng không phải là người Vũ Quốc.

Kỳ thực nhìn tư thái bước đi của y liền có thể biết được một chút, lúc này Thượng Quan Hồng Tín cũng càng khẳng định ý nghĩ của mình.

Buông xuống bản thân với tư cách người Vũ tộc tình kết đặc hữu Thân vương vệ đối với chính mình, kế sách Sách Thiên Phượng cung cấp xác thật là kế sách tốt nhất.

Nếu là chính hắn tình nguyện, để giặc cỏ trở thành Nhạn Vương vệ cũng không khó. Hoàng thất đối với 'Thân vương vệ' xác nhận đúng là cần diện Thánh, nhưng trừ khi có khả năng uy hiếp tới cục diện chính trị, Vũ hoàng cũng sẽ không tiến hành ngăn cản. Giặc cỏ nhân số tuy nhiều, nhưng sau khi trải qua một trận chiến với Quỳ Nhân nhân số chắc chắn giảm mạnh, lại để làm cho những người có công đức trong số những người còn lại trở thành Nhạn Vương vệ, nhân số cũng sẽ không quá nhiều. Huống chi hoàng thất đối với Thân vương vệ quân Hoàng thất vốn cũng không có hạn chế nhân số. Cho dù những giặc cỏ này thân đã từng là thành viên 'Hoa Liên' mà thân mang võ công, võ công thực sự là tầng lớp thấp hơn, —— bọn họ cũng không có sức mạnh và nền tảng để nổi loạn, Vũ hoàng không có lý do tiến hành ngăn cản.

Về phần giặc cỏ, bọn họ cũng là người Vũ tộc, —— mỗi người bọn họ đều xem như mỗi một sợi tơ đan xen với những ký ức chung của tất cả người Vũ tộc. Đối với mỗi một người Vũ tộc mà nói trở thành Thân vương vệ Hoàng thất —— đi theo Lạc Vũ Thần Điểu Điểu Quần —— đều là vô thượng vinh quang, là thật sự tôn nghiêm trên người, —— bọn họ khoác lên ánh sáng Lạc Vũ Thần Điểu xuyên qua con mắt Tử thần, mà không phải bởi vì tội ác bản thân rơi vào lửa Địa ngục.

Như Trần Du Phương đã nói, đại đa số người Vũ Quốc trở thành giặc cỏ là bởi vì ý thức đạo đức khắc nghiệt trong dân tộc Vũ Quốc, —— những gông cùm nặng nề của tội lỗi. Bọn họ không thể có được sự tôn trọng từ bên ngoài hoặc từ chính họ, cam chịu mà trở thành giặc cỏ. Giặc cỏ 'Hoa Liên' cũng không ngoại lệ.

Trở thành Nhạn Vương vệ đối với giặc cỏ mà nói, là chân chính đúng bệnh hốt thuốc.

Ngoài ra, trở thành Nhạn Vương vệ đối với giặc cỏ mà nói có lợi rất nhiều, ví dụ như Thân vệ quân hoàng thất vốn là có bổng lộc, mặc dù Thân vệ quân nhân số bao nhiêu, bổng lộc Thân vệ quân của mỗi vị hoàng tử công chúa là nhất định, vì vậy đối với số lượng lớn Nhạn Vương vệ mà nói bọn họ phải chia sẻ, nhưng đối với bọn họ mà nói khoản bổng lộc kim ngạch này sau khi chia sẻ đã là cực kỳ cao. Huống chi, Nhạn Vương đến Liễu Châu làm địa phương luyện tập, điều đó có nghĩa là hắn sẽ chiến đấu cho vị trí Đông cung trong tương lai. Điều này có nghĩa Nhạn Vương vệ tương lai còn có cơ hội trở thành Vũ hoàng vệ "dưới một người".

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro