Chương 25: Thì ra Điền Điền ngưỡng mộ hắn
Điền Chính Quốc không thích giữ nhiều việc trong lòng. Gần đây có hai chuyện khiến cậu bận tâm, giải quyết xong một trong số đó thì tảng đá nặng nề đang treo trong lòng cũng được đặt xuống, bước chân về viện Xuân Vu cũng nhẹ nhàng đi ít nhiều.
Lúc đi qua viện Minh Tuyết, Điền Chính Quốc tinh mắt nhìn thấy cổng viện không đóng, bên trong tối đen cực kỳ yên tĩnh.
Ở trước mặt người khác Điền Tư Độ luôn ăn nói khéo léo, nhã nhặn, đối xử với hạ nhân cũng rất công bằng. Không chỉ hạ nhân ở các nơi khác trong phủ, mà ngay cả những hạ nhân không quen biết trong viện của Điền Chính Quốc cũng muốn chạy sang viện Minh Tuyết.
Nhưng dường như Điền Tư Độ không thích được người khác phục vụ, viện Minh Tuyết chỉ giữ lại ba đến năm người hầu.
Chẳng phải thường ngày đều học hành chăm chỉ đến nửa đêm sao?
Lúc dùng cơm tối với Hầu phu nhân, Điền Tư Độ cũng không đến.
Điền Chính Quốc không khỏi lo lắng liệu Điền Tư Độ có gặp vấn đề gì không, nhưng nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng của y, cậu quyết định không vào viện, chỉ đứng ở cổng định lén nhìn vào một chút, nếu không có gì bất thường thì sẽ rời đi.
Màn đêm yên tĩnh, vừa bước vào một cái thì nghe thấy tiếng thở dồn dập.
Nhìn về phía tiếng động nhỏ ấy, dưới gốc cây du cách đây không xa, có một bóng người dựa vào đó thở hổn hển. Ánh trăng bị mây che lấp, trong màn đêm mờ ảo, không nhìn rõ là ai.
Điền Chính Quốc nổi hết cả da gà, rụt chân lại định co chân chạy. Vừa chạy được hai bước thì phía sau vang lên giọng nói quen thuộc: “Điền Chính Quốc.”
Nghe có vẻ bực tức.
Điền Chính Quốc dừng bước, chớp chớp mắt, ngập ngừng quay đầu lại. Bóng người ấy vẫn dựa vào gốc cây du, hơi nghiêng đầu, dường như đang nhìn về phía cậu.
Thì ra là Điền Tư Độ.
Điền Chính Quốc thở phào nhẹ nhõm, vẫn không bước vào viện: “Huynh làm sao vậy?”
Nghe thấy giọng cậu, bóng người Điền Tư Độ dường như cứng lại, hơi thở dần đều đặn, im lặng không nói gì.
Điền Chính Quốc nghiêng đầu: “Huynh không khỏe sao? Có cần gọi đại phu không?”
Một hồi lâu, từ phía bên kia viện mới vang lên giọng nói hơi khàn khàn của Điền Tư Độ: “… Không cần.”
Ồ.
Điền Chính Quốc ngoan ngoãn gật đầu, không hỏi thêm gì mà quay người định rời đi lần nữa.
Hành động này khiến Điền Tư Độ ngẩn ra: “Ngươi!”
Điền Chính Quốc khó hiểu quay đầu lại: “Sao vậy?”
“…” Điền Tư Độ im lặng hồi lâu, sau đó hỏi: “Sao ngươi không tiếp tục hỏi ta có chuyện gì?”
Điền Chính Quốc không hiểu ý y lắm: “Đệ đã hỏi huynh có cần gọi đại phu không, huynh nói không cần.”
Điền Tư Độ lại im lặng một lúc: “Tại sao không qua xem tình hình của ta?”
“Đệ đã hứa với huynh rồi, sẽ không lảng vảng trước mặt huynh.”
Lúc không cố đè thấp, giọng của Điền Chính Quốc mang theo sự trong trẻo và êm dịu đặc trưng của thiếu niên, âm cuối còn hơi mềm mại, chậm rãi nhưng rõ ràng mạch lạc: “Hơn nữa, nếu thật sự không khỏe, chắc huynh sẽ không nói những điều này với đệ đâu.”
Điền Tư Độ không nói gì nữa.
Điền Chính Quốc nghĩ y có lẽ muốn đuổi mình đi. Cậu cũng không muốn làm phiền thêm, rút chân lại muốn đi, bước chân nhẹ nhàng, chớp mắt một cái đã biến mất.
Giống như một con chim nhỏ xinh đẹp đậu lại cành cây trong giây lát, nghiêng đầu quan sát một chút rồi không mấy để tâm mà vỗ cánh bay đi.
Điền Tư Độ dựa vào thân cây, một lúc lâu mới quay đầu lại, nhắm mắt hít một hơi.
Điền Chính Quốc không suy nghĩ nhiều về sự bất thường của Điền Tư Độ. Tâm trạng cậu đang rất tốt, trở về phòng là cuộn mình trong chăn ngủ cực kỳ ngon.
Không biết có phải vì ban ngày gặp Kim Thái Hanh, nhìn thấy dải khăn đỏ quấn trên cổ tay hắn làm cậu nhớ lại những hình ảnh khó nói nên lời hay không, mà cậu đã có một giấc mơ.
Trong mơ, cậu lại trở về chiếc thuyền lắc lư trên sóng gió ấy.
Ánh trăng mờ ảo chiếu lên màn che bên giường. Cậu bị trói tay bởi dải khăn đỏ, ngồi ở phía trên, vụng về hôn môi Kim Thái Hanh, cứ như một con thú nhỏ đang lấy lòng mà liếm lên môi hắn, như thể khát khao điều gì dữ dội lắm.
Khuôn mặt của đối phương vừa sắc sảo vừa anh tuấn. Vì đôi mắt có màu xanh mà trông có vẻ hơi yêu dị, không phải là vẻ đẹp thanh nhã đoan chính. Những đường cơ mỏng nổi lên dưới lớp áo trong ẩn chứa sự công kích mạnh mẽ.
Hắn an nhàn nằm đó, khép hờ mắt nhìn cậu, khiến Điền Chính Quốc nhớ đến con báo tuyết tên Đạp Tuyết kia cũng nằm trong lồng sắt lười biếng nhìn cậu như vậy, gần như dung túng mà ngắm nhìn vẻ ngây ngô ấy.
Một lúc sau, người trong mơ nắm lấy ngón tay cậu, rồi nhìn cậu với ánh mắt trêu chọc, cắn lên đầu ngón tay cậu một cái.
Mọi thứ bỗng chốc đảo lộn.
Điền Chính Quốc trong mơ đã hoàn toàn bị kiểm soát.
Không khí trong mơ đã không còn lạnh lẽo mà hòa quyện vào hơi nóng, cậu hoảng loạn ôm lấy cổ đối phương, nghe thấy giọng trầm quen thuộc: “Điền Điền.”
“Đừng nghịch.”
Điền Chính Quốc tỉnh dậy trong cái nóng khó chịu. Tóc cậu ướt đẫm mồ hôi, dính lên cổ và mặt, trên mũi dường như vẫn còn đâu đó mùi hương thuốc lạnh lẽo.
Cậu thở hổn hển, mơ màng một lúc mới nhận ra tấm vải trắng giấu sau màn đã rơi xuống, phủ lên môi cậu.
Nhẹ nhàng, mát lạnh, như một nụ hôn.
Điền Chính Quốc như bị bỏng, lật đật nhặt tấm vải cố nhét lại vào tấm màn.
Cậu đúng là gan to bằng trời! Không chỉ cưỡng ép Kim Thái Hanh ngủ cùng mình mà còn dám mơ về người ta như vậy!
Ngoài trời đã sáng, tiếng cười nói của hạ nhân trong viện vang vọng.
Điền Chính Quốc len lén nhấc chăn lên nhìn, thở phào nhẹ nhõm.
May là chỉ đổ mồ hôi, không làm bẩn chăn.
Trong lòng vẫn không khỏi chột dạ. Cậu chui vào trong chăn, lục lọi mãi bên dưới khiến đầu tóc rối bời cả lên. Cuối cùng, cậu lôi ra hai chai thuốc giống hệt nhau từ phía trong giường, rồi trốn trong chăn như một kẻ trộm, cầm chặt hai lọ thuốc nhìn chăm chú.
Thuốc mỡ Kim Thái Hanh đưa vẫn hiệu quả như mọi khi, đầu gối hôm qua còn đau nay đã đỡ rồi.
Cậu cảm thấy vận may gần đây của mình không tốt, phải xem ngược hoàng lịch.
Mấy ngày trước đi dự tiệc đấu hoa, cậu đã nhờ Vân Thành giúp xem trước danh sách, chắc chắn không có Kim Thái Hanh mới đi, vậy mà vẫn gặp được hắn.
Theo lời tám chuyện của Kim Văn Lan và bạn bè hôm qua, hình như Kim Thái Hanh đến vườn Cảnh Hoa là để kiếm chuyện với Đức Vương, không đi cổng chính là để tránh bị Đức Vương phát hiện.
Đúng lúc đi vào từ cổng phụ thì gặp cậu đang tránh đám đông ở đó.
Hôm qua còn thảm hơn, cậu không ngờ Kim Văn Lan dám dẫn họ đến địa bàn của Kim Thái Hanh xem báo, còn làm kinh động khiến cho Định Vương Điện hạ quay về.
Rõ ràng lần nào ra ngoài cũng kiểm tra hoàng lịch, đảm bảo ngày lành kia mà.
Vậy mà lần nào cũng gặp Kim Thái Hanh.
Điều duy nhất đáng mừng là lần nào cũng qua mặt được, có vẻ như Kim Thái Hanh không để tâm nhiều.
Tốt nhất là không nên ra ngoài nhiều nữa. Đợi một thời gian đến khi Định Vương Điện hạ hết giận, không tìm Điền Điền nữa rồi hãy ra ngoài sau vậy.
Điền Chính Quốc nghĩ như vậy rồi chợt nhớ tới chuyện hôm qua Kim Thái Hanh bảo đến xin lỗi, cậu do dự chốc lát rồi nhanh chóng gạt đi.
Nhìn thôi cũng biết Định Vương Điện hạ là người không thích bị người khác quấy rầy, nhiều người đến xin lỗi như vậy thì sao được? Hơn nữa những người khác cũng đâu có bàn bạc với cậu về chuyện đó đâu.
Tưởng rằng Kim Thái Hanh chỉ nói ngoài miệng, không nghiêm túc lắm, cậu cứ nghe thôi không thèm để bụng.
Giấc mơ đêm qua khiến Điền Chính Quốc mệt mỏi vô cùng, cậu cất hai chai thuốc vào chỗ cũ, chui vào trong giường, thoải mái nhắm mắt chuẩn bị ngủ tiếp.
Vừa nhắm mắt lại thì cửa bị gõ, là giọng của Vân Thành: “Thiếu gia đã dậy chưa?”
Nghe thấy giọng nói, Điền Chính Quốc không còn mệt mỏi nữa. Cậu bật dậy, không kịp mang giày chạy trên tấm thảm mềm mại, mở cửa ra, vui mừng khôn xiết: “Vân Thành, ngươi khỏi rồi à?”
Vân Thành có sức khỏe tốt hơn Điền Chính Quốc nhiều, hôm trước còn ho sốt, hôm nay đã như người bình thường. Thấy Điền Chính Quốc lại chạy ra ngoài bằng chân trần, hắn nhấn cậu xuống ghế ngồi, vừa càu nhàu vừa đi tìm tất: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, bảo ngài đừng chạy chân trần, sàn nhà rất lạnh, nhỡ đâu đạp vào cái gì thì sao…”
Điền Chính Quốc không muốn nói về mấy chuyện này, lúc nào cũng ừ hử cho qua, như người không xương nằm xuống ghế ngáp: “Ừ ừ, Vân Thành, ta còn hơi buồn ngủ, muốn ngủ thêm chút nữa. Ngươi vừa khỏi bệnh cũng đừng cố quá, về nghỉ ngơi đi.”
Vân Thành cầm đôi tất, nhìn cậu một cái, thở dài: “Thiếu gia đừng ngủ nướng nữa. Trước khi đi Hầu gia đã dặn hôm nay ngài phải học với người sát vách kia, tối nay ông ấy về sẽ kiểm tra bài học của ngài.”
Điền Chính Quốc: “…”
Sét đánh ngang tai.
Cũng không phải là cậu ghét học hành gì, mà là người sát vách đó ghét cậu.
Điền Tư Độ không thể nào học cùng cậu đâu.
Điền Chính Quốc từ từ ngồi dậy, lắc lắc đôi chân trắng như tuyết, trầm ngâm: “Vân Thành, ngươi nói xem ta tự học trong phòng thì có thể qua mặt Hầu gia không?”
Vừa nói xong, ngoài cửa đã vang lên giọng nói của Điền Tư Độ: “Không thể.”
Đôi chân đang đung đưa của Điền Chính Quốc khựng lại, nhìn về phía cửa.
Điền Tư Độ vẫn không có xíu biểu cảm nào, mặc quần áo chỉnh tề, vòng ngọc đeo bên hông. Cả người lại trở về dáng vẻ tuấn tú dịu dàng như trước, không còn vẻ kỳ quặc mà cậu bắt gặp tối qua, chỉ là ánh mắt dường như lại tăng thêm vẻ phức tạp không rõ.
Đầu tóc đen tuyền của Điền Chính Quốc vẫn còn lộn xộn, như con chim nhỏ đẹp đẽ với bộ lông xù xì, đôi mắt kinh ngạc tròn xoe khó hiểu nhìn y.
Điền Tư Độ nhìn vẻ lộn xộn của cậu, ngừng lại một lát rồi mím môi quay đi, giọng không rõ là cứng rắn hay lạnh lùng: “Phụ thân yêu cầu ta đến học cùng ngươi.”
Điền Chính Quốc không giữ dáng vẻ lười biếng trước mặt Vân Thành nữa, ngồi thẳng lưng, hơi do dự: “Vậy thì không hay lắm đâu… Đệ biết chắc là huynh không muốn, đệ tự học cũng được.”
“…” Điền Tư Độ lạnh nhạt đáp: “…Sao ngươi biết là ta không muốn? Mau đi rửa mặt đi, ta đợi trong thư phòng.”
Đến lúc Điền Tư Độ đi, cả Điền Chính Quốc lẫn Vân Thành đều ngu người.
Vân Thành vỗ đầu, xác định mình không phải đang mơ mới ngơ ngác quay đầu: “Thiếu gia, y có phải bị quỷ nhập không?”
Điền Chính Quốc cảm thấy nói người ta như vậy thì không hay cho lắm, nhưng vẫn không nhịn được phụ họa: “Ta cũng nghi lắm.”
Dù Điền Tư Độ có bị quỷ nhập hay không thì hôm nay chắc chắn phải học cùng nhau.
Điền Chính Quốc đành chấp nhận số phận bò dậy, rửa mặt chải đầu, thay quần áo.
Đến khi bước vào thư phòng của mình, Điền Tư Độ đã ngồi ở một bên bàn đọc sách.
Điền Chính Quốc đắn đo một lúc rồi ngồi ở một chỗ xa xa, lặng lẽ mở sách ra xem.
Dù là ở thư phòng quen thuộc, nhưng hôm nay có thêm một người, cậu vẫn cảm thấy không thoải mái lắm.
Vân Thành lo Điền Chính Quốc bị bắt nạt nên đi theo đứng bên cạnh pha trà, lén nhìn Điền Tư Độ, thấy y vẫn cúi đầu đọc sách mới yên tâm đôi chút.
Thật ra Điền Tư Độ không hề đọc sách.
Y không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài, trong lòng vẫn như một mớ bòng bong, nhìn thoáng qua Điền Chính Quốc ngồi cách đó không xa rồi lật sách lộn xộn cả lên.
Hôm nay ở nhà, cậu không bôi lung tung cái gì lên mặt, cũng không dùng hộp phấn thơm đó. Không còn hương phấn gắt mũi, mùi hương lan nhè nhẹ dường như thấm vào từng tấc không khí rồi đi vào lòng người.
Lén quan sát một lúc, Điền Chính Quốc bắt đầu không ngồi yên, ánh mắt nhìn vào vô định, dáng ngồi xiêu vẹo, ôm sách dựa vào ghế thở dài.
Lại nhìn thêm một lúc, đầu Điền Chính Quốc bắt đầu gật gù, ôm cuốn Trung Dung mơ màng buồn ngủ, chắc để không ngủ gật nên lẩm bẩm đọc: “Quân tử chi đạo, đạm nhi bất yếm, giản nhi văn, ôn nhi lý, tri viễn chi cận…”
…
Ngủ mất đất rồi.
Trước khi gặp Điền Chính Quốc, những thứ Điền Tư Độ nghe được về Điền Chính Quốc từ bên ngoài và từ phụ thân mẫu thân là hoàn toàn khác nhau.
Ngoài kia đồn rằng tiểu Thế tử phủ Hoài An Hầu từ nhỏ đã yếu đuối, được phụ thân mẫu thân cưng chiều quá mức, kiêu ngạo phóng túng, không học vấn không nghề nghiệp.
Trong mắt phụ thân mẫu thân, Điền Chính Quốc ngoan ngoãn hiểu chuyện, yên tĩnh nhút nhát, tâm tư trong sáng, khiến người ta yêu mến.
Tích góp từ những lời đồn thổi ngoài kia, sự oán hận do bất mãn sinh ra cùng sự ghen tị do thái độ không dứt khoát của phụ thân mẫu thân, tất cả những điều đó đã vẽ nên một Điền Chính Quốc trong lòng y. Rõ ràng đó là một kẻ có tâm tư không thuần khiết, chỉ biết làm nũng và tỏ ra ngốc nghếch vô dụng.
Định kiến đã hình thành, dù Điền Chính Quốc có làm gì cũng đều trở thành có mục đích khác, nhường nhịn y chỉ là để lấy lòng thương từ phụ thân mẫu thân.
Nhưng nếu Điền Chính Quốc thật sự như y nghĩ, thì tại sao lại nói với Hoài An Hầu những lời như vậy, muốn trả lại thân phận cho y?
Trả lại thân phận cho y không mang lại bất cứ lợi ích gì cho Điền Chính Quốc.
Đợi đến khi Điền Tư Độ vào gia phả, được phong làm Thế tử, Điền Chính Quốc sẽ… chẳng còn lại gì cả.
Điền Tư Độ nhắm mắt lại.
Hoàn toàn sai lầm.
Điền Chính Quốc không thích đọc mấy quyển sách như Trung Dung, hơn nữa giấc mơ đêm qua tiêu hao quá nhiều sức lực của cậu, khiến cuốn sách này càng khó vào đầu hơn. Như thường lệ, mí mắt cậu càng ngày càng nặng, không biết thiếp đi từ lúc nào rồi.
Thầy Chu dạy học cho cậu rất hay bị Điền Chính Quốc chọc tức đến mức muốn khẽ tay cậu.
Nhưng chẳng ai nỡ đánh Điền Chính Quốc cả, chỉ cần bị đôi mắt đen láy ngấn lệ, làm bộ tội nghiệp của cậu nhìn chằm chằm thì căn bản là không thể ra tay.
Thấy tiểu thiếu gia lại ngủ gật, Vân Thành không nói gì mà lén lút chọc mạnh vào hông cậu.
Điền Chính Quốc bị chọc tỉnh, ngơ ngác nhìn xung quanh, rất tự nhiên lật một trang sách rồi cúi đầu đọc tiếp.
Đọc được một lát, đầu lại gật gù, hiệu quả của “Trung dung chi đạo” quả thật xuất sắc, cậu lại ngủ quên mất tiêu.
Sự chú ý của Điền Tư Độ không biết từ lúc nào đã hoàn toàn rời khỏi trang sách, tập trung vào cái đầu đen mượt đang gục trên bàn, im lặng một lúc rồi lên tiếng: “Hôm qua nó ngủ lúc nào?”
Chẳng lẽ sau khi nói chuyện với Hoài An Hầu thì bắt đầu cảm thấy hối hận, trằn trọc suốt một đêm như y?
Nghĩ đến đây, trái tim đầy bức bối của Điền Tư Độ bỗng cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Thì ra Điền Chính Quốc cũng không phải là người phóng khoáng, không quan tâm đến thân phận ở phủ Hầu gia như vậy.
Vân Thành cau mày chọc Điền Chính Quốc thêm hai lần, hắn rất không thích vị đại thiếu gia này, nhưng là hạ nhân nên không thể không trả lời: “Thưa đại thiếu gia, ngài ấy ngủ lúc giờ Hợi, dậy lúc giờ Tỵ.(*)”
(*) ngủ 9h dậy 9h.
Điền Tư Độ: “…”
Cách một khoảng sân, y chỉ vì một câu nói của Điền Chính Quốc trong thư phòng Hoài An Hầu mà mất ngủ, còn Điền Chính Quốc thì ngủ rất ngon.
Điền Chính Quốc bị chọc tỉnh cũng không giận, mơ màng cúi đầu tiếp tục lật sách, chậm rãi lật một trang, nhìn hai lần lại bắt đầu gật gù.
Điền Tư Độ thở dài, cuối cùng không thể chịu nổi nữa: “Điền Chính Quốc.”
Điền Chính Quốc dụi mắt, một lúc sau mới trả lời: “Dạ?”
Điền Tư Độ nhìn chằm chằm vào cậu: “Chương hai mươi của Trung dung nói về cái gì?”
Điền Chính Quốc còn đang mơ màng, không hiểu tại sao Điền Tư Độ đột nhiên hỏi cậu chuyện này, ngón tay động đậy bắt đầu lật sách.
Điền Tư Độ: “Không được lật sách.”
Điền Chính Quốc đờ đẫn nhìn Điền Tư Độ, cân nhắc một lúc, thử nói: “Ai Công vấn chính?”
“Ừ.” Điền Tư Độ khá ngạc nhiên khi cậu mơ màng như vậy mà vẫn nhớ được đã đọc gì: “Nói về cái gì?”
“…”
Điền Tư Độ đặt sách xuống, đứng dậy bước tới, vẻ mặt rất bình tĩnh: “Đọc sách đi, ta sẽ giảng cho ngươi.”
Không chỉ Điền Chính Quốc ngớ người, mà ngay cả Vân Thành cũng nghĩ rằng Điền Tư Độ đang cố ý làm khó cậu.
Một lúc sau, Điền Chính Quốc hoàn toàn tỉnh táo lại mới nhận ra hình như Điền Tư Độ thật sự đang giảng sách cho cậu.
…Có ma!
Thế tử thật bị quỷ nhập rồi hả!
Vân Thành sợ hãi lùi lại ba bước, Điền Chính Quốc cũng mơ màng, không thể ngủ gật được nữa, đành phải ngoan ngoãn nghe giảng suốt buổi sáng.
Gần đến giờ ăn trưa Điền Tư Độ mới đặt sách xuống, nhìn thoáng qua khuôn mặt Điền Chính Quốc: “Một lát nữa tiếp tục, ngươi dùng bữa trước đi.”
Mặc dù không hiểu tại sao Điền Tư Độ lại đột nhiên thay đổi thái độ, tốt bụng giảng giải cho cậu, nhưng Điền Chính Quốc rất biết ơn, thấy y định rời đi thì chủ động hỏi: “Huynh có muốn ăn trưa ở viện Xuân Vu không? Đồ ăn nhà bếp nấu rất ngon.”
Điền Tư Độ ngừng lại một lát mới nói: “…Không cần.”
Từ trước đến nay Điền Chính Quốc không thích khách sáo, thấy y từ chối thì cũng không giữ lại: “Được.”
Thấy cuối cùng Điền Tư Độ cũng đi, Vân Thành cũng không tiện nói xấu sau lưng người khác, bứt rứt gãi đầu, từ bỏ việc suy nghĩ: “Thiếu gia, ta đi xem nhà bếp chuẩn bị bữa trưa thế nào.”
Điền Chính Quốc gật đầu, đợi Vân Thành đi rồi mới cúi đầu lật cuốn sách trước mặt, vẫn cảm thấy mông lung.
Vừa lật được hai trang, Vân Thành lúc nãy nói là đi xem bếp đột nhiên chạy vào thư phòng, mặt mũi lo lắng: “Thiếu gia!”
Điền Chính Quốc giật mình: “Có chuyện gì?”
“Lúc nãy có người tìm ngài, bảo ta báo lại.” Vân Thành sợ đến tái mặt: “Chẳng lẽ là người của cái tên họ Mạnh đó?”
Điền Chính Quốc cũng căng thẳng theo: “Nói cái gì?”
Vân Thành nói: “Tên đó nói “Chủ tử bảo ta đến hỏi, khi nào tiểu Thế tử đến xin lỗi”.”
Điền Chính Quốc: “…”
Vân Thành phẫn nộ không thôi, giọng điệu hùng hổ: “Xin lỗi? Gã mà cũng có mặt mũi nói câu đó? Bị Định Vương Điện hạ chặt đứt ngón tay mà còn chưa chịu yên phận!”
…Người mà ngươi mắng không có mặt mũi là Định Vương Điện hạ đấy.
Điền Chính Quốc muốn nói lại thôi, không biết nên giải thích thế nào.
Nếu để Vân Thành biết biệt viện Trường Liễu mà hắn dẫn cậu đi thật ra là lãnh địa của ai, thì sợ là Vân Thành sẽ mất ngủ luôn từ tối nay.
Đến phủ Định Vương xin lỗi…
Trong tiềm thức Điền Chính Quốc thấy hơi nguy hiểm, cảm giác rằng nếu đi thì cậu sẽ thành con cừu non đợi làm thịt mất.
Nghĩ tới nghĩ lui, Điền Chính Quốc quyết định nói dối: “Vân Thành, ngươi đi báo lại, cứ nói ta… nói ta nửa đêm gặp ác mộng, ngã xuống giường bị trẹo mắt cá chân, tạm thời không thể đi được.”
Vân Thành vốn không muốn Điền Chính Quốc đi, nghe vậy lập tức gật đầu: “Được, ta sẽ đi báo lại ngay.”
Vân Thành vừa đi, Điền Chính Quốc cũng không ngồi yên được, cứ đi đi lại lại trong thư phòng.
Không ngờ Kim Thái Hanh thật sự bắt cậu đi xin lỗi.
Cậu không nhịn được mà lén lút nghĩ thầm, đúng là bụng dạ hẹp hòi.
Kim Thái Hanh ung dung tựa vào xe ngựa, tùy ý chơi đùa con dấu làm bằng đá điền hoàng được buộc bằng dây đeo trán.
Lâu Thanh Đường ngồi đối diện, tò mò vén rèm nhìn cổng chính phủ Hầu gia đối diện.
Hạ nhân nhanh chóng quay lại, báo cáo bên ngoài xe ngựa: “Chủ tử, người bên cạnh tiểu Thế tử nói đêm qua tiểu Thế tử gặp ác mộng, trẹo mắt cá chân, không thể đi lại.”
“Ừm.” Kim Thái Hanh không ngạc nhiên chút nào, giọng điệu bình thản: “Bây giờ Tiểu Thế tử bị trẹo chân đang làm gì?”
Ám vệ im lặng một lúc: “Đang đi vòng quanh trong thư phòng.”
Khóe miệng Kim Thái Hanh nhếch lên.
Chủ tử cười thì sẽ có người gặp xui xẻo.
Ám vệ cảm thấy tim mình nhảy nhót, gần như nghi ngờ câu tiếp theo của Kim Thái Hanh sẽ là phái người đi bắt người kia ra.
Không ngờ Kim Thái Hanh cười xong thì tùy ý lấy một chai thuốc từ ngăn kéo ném ra: “Đem tặng cho tiểu Thế tử, bảo với em ấy đây là thuốc mỡ sinh cơ nối da, vết thương bình thường một đêm là khỏi.”
Ám vệ ngơ ngác nhận lấy: “Vâng.”
Điền Chính Quốc đi đi lại lại mấy vòng trong thư phòng, đợi một lúc mới thấy Vân Thành đem đến một bình thuốc mỡ kèm theo một lời nhắn: “Thiếu gia, người kia nói đây là thuốc mỡ sinh cơ nối da, dùng một đêm là lành, lại hỏi ngài ngày mai có thể đến không.”
Điền Chính Quốc cầm bình thuốc mỡ, ngẩn ra một lát mới cắn răng nói: “Ngươi quay lại bảo rằng ta không cẩn thận bị bỏng tay rồi.”
Chưa được bao lâu, Vân Thành lại mang một lọ thuốc trị bỏng quay về, vô cùng mê mang: “Thiếu gia, người kia nói đây là thuốc trị bỏng từ cây tía tô, hiệu quả rất tốt.”
Điền Chính Quốc: “…Ngươi quay lại bảo rằng đêm qua ta ham lạnh, bị cảm.”
Một lúc sau, Vân Thành lại mang về một gói thuốc: “Thiếu gia…”
Điền Chính Quốc tuyệt vọng: “Lần này là thuốc gì nữa?”
Vân Thành cũng nhận thấy người nhờ hắn truyền lời có vẻ không phải là Mạnh Kỳ Bình, ngập ngừng một chút, nói: “Lần này không nói thuốc gì, người đó chỉ nhắn một câu.”
Điền Chính Quốc: “Nói gì?”
Vân Thành: “Hắn nói, tiểu Thế tử đúng là gặp nhiều tai ương.”
“…”
Điền Chính Quốc nhìn hàng thuốc trên bàn, lòng đầy lo lắng.
Rốt cuộc Kim Thái Hanh muốn làm gì?
Phát hiện thân phận của cậu rồi sao? Chắc là chưa phát hiện ra đâu đúng không?
Theo phong cách của Định Vương Điện hạ, muốn đến phủ An Bình Bá là đến ngay, làm cho cả nhà người ta náo loạn cả lên. Nếu thật sự đã phát hiện ra cậu, chắc chắn Định Vương sẽ trực tiếp đến bắt người, chẳng màng đó có phải là phủ Hầu gia hay không.
Vân Thành dè dặt hỏi: “Thiếu gia, đó là ai vậy? Có cần ta quay lại trả lời không?”
Điền Chính Quốc có cảm giác mình đang bị trêu đùa: “…Không cần quay lại nữa.”
Cậu không thể bịa thêm lý do nào nữa rồi.
Kim Thái Hanh lại ngồi trong xe ngựa chờ thêm một lúc, thấy vẫn không có hồi âm thì hơi nhướng mày.
Có vẻ như không còn lý do gì nữa, trực tiếp giả chết luôn rồi.
Nhìn cổng phủ Hầu gia thêm lần nữa, Kim Thái Hanh buông ra hai từ: “Về phủ.”
Lâu Thanh Đường đã hóng hớt được một lúc, thấy Kim Thái Hanh không nổi giận thì không nhịn được hỏi: “Ngươi viết thư triệu ta về cũng không nói chuyện gì, lại ở đây bận rộn không đâu cả buổi, rốt cuộc muốn làm gì đây? Mà tiểu Thế tử phủ Hoài An Hầu gan lớn vậy, dám đóng cửa không gặp ngươi?”
Xe ngựa lăn bánh, Kim Thái Hanh không trả lời ngay. Hắn mân mê con dấu thêm một lúc nữa rồi mới ngước mắt hỏi: “Bổn vương hỏi ngươi một chuyện.”
Lâu Thanh Đường còn tưởng mình bị ảo giác, khi nhận ra Kim Thái Hanh đang nói gì thì vô cùng kinh ngạc.
Định Vương Điện hạ mà cũng có thái độ này khi hỏi người khác sao?
Y còn tưởng Kim Thái Hanh chỉ biết dùng nghiêm hình để tra hỏi.
“Ngươi nói đi.” Lâu Thanh Đường điều chỉnh lại tư thế ngồi, tưởng là chuyện gì quan trọng lắm: “Có chuyện gì?”
Kim Thái Hanh suy nghĩ một lát: “Nếu có một người mai danh ẩn tích đến bên cạnh ngươi, tặng ngươi đồ, vẽ tranh cho ngươi, gọi ngươi là ca ca, lấy lòng ngươi, nhưng lại không đòi hỏi gì cả. Rồi đột nhiên người đó biến mất, trốn tránh không muốn ngươi tìm ra…”
Lâu Thanh Đường càng nghe càng thấy kỳ kỳ.
Trong mắt Kim Thái Hanh hiếm khi lộ vẻ bối rối: “Ngươi nghĩ là tại sao? Có mục đích gì?”
Lâu Thanh Đường đã đoán ra tiểu mỹ nhân trên thuyền hôm đó là ai, cũng đoán được đại khái những gì đã xảy ra, không do dự nói: “Còn phải nghĩ nhiều sao? Nếu là bằng những hành động trước đó thì tất nhiên là để tiếp cận lấy lòng ngươi rồi. Nhưng cậu ấy không đòi hỏi gì, lại rời đi sau chuyện như thế, rõ ràng là ngưỡng mộ ngươi!”
Ngón tay đang chơi đùa con dấu của Kim Thái Hanh khựng lại một chút, nhắc lại: “Ngưỡng mộ?”
“Chắc chắn là ngưỡng mộ ngươi rồi.” Lâu Thanh Đường quả quyết, vô cùng tốt bụng phân tích cho cái cây cổ thụ không hiểu chuyện tình cảm này: “Ngươi xem, cậu ấy là tiểu Thế tử sống trong nhung lụa, không rảnh đâu mà đi tìm ngươi chơi, còn chịu đựng tính xấu của ngươi? Chắc chắn là biết ngươi bị thương trúng độc, lo lắng cho ngươi đến mức mất ăn mất ngủ, lại sợ bị ngươi hiểu lầm nên mới muốn giấu giếm thân phận.”
Kim Thái Hanh bắt được điểm chính, hiểu ra vấn đề: “Lo lắng đến mức mất ăn mất ngủ?”
Nếu vậy thì cũng có lý.
Một tiểu Thế tử cao quý của phủ Hầu gia, giấu thân phận chạy đến biệt viện ngoài thành, tiếp cận một người mà những người khác đều tránh xa… Ngoài ngưỡng mộ ra, hẳn là không còn lý do gì khác.
Những hành vi trốn tránh đó cũng có thể hiểu được.
Một thiếu niên ở tuổi này, gặp người mình thích làm sao không xấu hổ, căng thẳng chứ.
Nhận thức này khiến hắn cảm thấy vui vẻ khó tả, như có con chim nhỏ mềm mại dùng cái đầu nhẹ nhàng cọ vào ngực hắn. Tâm trạng Kim Thái Hanh đột nhiên trở nên tốt cực kỳ, nụ cười trên môi cũng dịu dàng hơn hẳn.
Thì ra Điền Điền ngưỡng mộ hắn.
–
Tác giả:
Điền Điền: Hả?
Ca ca thật và ca ca giả, một người tự mình theo đuổi, một người thì đuổi theo.
Chú thích: “Quân tử chi đạo, đạm nhi bất yếm, giản nhi văn, ôn nhi lý, tri viễn chi cận.” —— Trung Dung.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro