Chương 32: Định Vương Điện hạ đã nói là làm
Triển Nhung bước đi nhanh như gió, bưng bát thuốc lao vào phòng ngủ.
Cả căn phòng bị bịt kín mít, cửa sổ bị che bằng vải đen tối om, chỉ có một ngọn nến leo lắt, ánh sáng chập chờn chiếu sáng một góc nhỏ trong phòng, lờ mờ thấy vài bóng người mờ ảo gần đầu giường.
Lò hương giúp an thần đã bị đá bay vào góc tường, tàn tro vương vãi khắp nơi, đồ sứ dễ vỡ đã được dọn đi từ sớm.
Không, vẫn còn một món đồ sứ nguyên vẹn — là một chiếc bình ngọc bích có cành trắng xanh quấn quanh, bên trong cắm một cành hoa lựu. Khi rảnh rỗi Vương gia sẽ ngắm nhìn nó. Triển Nhung sợ nếu nó cũng vỡ thì mình sẽ bị trách mắng một cách vô lý, nên đã dời nó sang bên cửa sổ để tránh bị tính sổ sau này.
Hắn quen thuộc tránh né những món đồ lăn lóc ngổn ngang trên sàn, nhanh chóng bước đến bên cạnh mọi người, nhỏ giọng: “Lâu đại phu, thuốc đã sắc xong… Điện hạ thế nào rồi? Đã ngủ chưa?”
Lâu Thanh Đường cầm một miếng vải ấn lên trán, khóe miệng thâm tím một mảng, nét mặt khó coi: “Miễn cưỡng nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, có lẽ do mấy ngày trước bị dầm mưa, vốn dĩ bệnh đau đầu đã sắp bùng phát, lần này còn nghiêm trọng hơn lần trước. Vương gia nhà ngươi đã nhịn rất lâu rồi, hôm đó trở về chắc là đã bắt đầu không khỏe.”
Triển Nhung bưng bát thuốc, lộ ra vẻ lo lắng: “Vậy phải làm sao đây? Có thể dùng châm cứu để giảm đau giống như trước không?”
Lâu Thanh Đường đặt miếng vải xuống, để lộ vết bầm trên trán, chỉ vào hai vết bầm trên mặt, một vết là do Kim Thái Hanh đánh, một vết là do bị ném đồ trúng: “Thấy chưa, đây là kết quả của việc dám lại gần tên đó trong phạm vi ba thước. Lại gần thêm chút nữa thì chắc cái đầu của ta cũng bị vặn xuống rồi.”
Triển Nhung: “…”
Triển Nhung cắn răng, đưa bát thuốc cho người bên cạnh, xắn tay áo: “Ta sẽ giữ chặt Vương gia, ngài cứ châm cứu đi!”
“Ê, đừng.” Lâu Thanh Đường và vài cận vệ bên cạnh vội vàng ngăn Triển Nhung lại, y hiếm khi lộ vẻ nghiêm túc, không có ý đùa cợt: “Đừng thấy bây giờ hắn trông như đang ngủ, nếu dám lại gần lúc này thì không biết sẽ chết thế nào đâu.”
Triển Nhung im lặng.
Năm mười bốn tuổi, Triển Nhung bị cưỡng ép ra biên cương, trong trận chiến còn sót lại một hơi thở, được Kim Thái Hanh phát hiện khi dọn dẹp chiến trường, đưa về doanh trại cứu sống. Từ đó, hắn ta luôn theo sát bên Kim Thái Hanh. Bao năm trôi qua, hắn ta tự nhiên hiểu rõ tính cách của chủ tử.
Danh tiếng của Định Vương ngoài kia rất đáng sợ, nhất là đối với kẻ thù và thuộc hạ, truyền đi như một Tu La địa ngục. Nhưng chỉ có họ mới biết, Vương gia đối với cận vệ và ám vệ thật sự rất khoan dung, lúc rảnh rỗi còn đùa giỡn với họ, cùng nhau uống rượu ăn thịt, đã vậy còn có hơi dung túng.
Nghe nói là vì năm xưa thành Mạc Bắc thất thủ, mười mấy cận vệ bên cạnh lão Định Vương đã liều chết đưa Kim Thái Hanh về Kinh, mười hai người đã nuôi lớn Kim Thái Hanh không một ai sống sót, tất cả đều chết trước mặt hắn để hộ tống hắn.
Nhưng khi bệnh đau đầu tái phát, Kim Thái Hanh lại không nhận ra ai cả.
Triển Nhung rất rõ, lúc này mà tiến lên có khả năng sẽ bị thương nặng hoặc giết chết.
Triển Nhung siết chặt bát thuốc: “Lâu đại phu, ngài có thể nghĩ thêm cách nào khác không?”
“Xin lỗi.” Lâu Thanh Đường thở dài: “Ta học nghệ không tinh, những năm qua đã thử nhiều cách, châm cứu, giảm đau, không có cách nào hiệu quả, thật sự đã đến đường cùng rồi.”
Bao gồm cả Triển Nhung, mấy cận vệ mặt mày đều tái nhợt như nhau, nhìn về phía người trên giường.
Định Vương Điện hạ ngày thường ung dung tự tại, đối mặt với mọi tình huống đều dễ dàng ứng phó, giờ đang nằm im trên giường, lồng ngực phập phồng rất nhẹ. Khuôn mặt anh tuấn tái nhợt rịn mồ hôi, tóc dài xõa tung, hơi thở yếu ớt, trán lại hằn lên một đường gân xanh, biểu hiện cơn đau khủng khiếp mà hắn đang chịu đựng.
Lâu Thanh Đường có thể được Kim Thái Hanh trọng dụng vì y thuật tự nhiên của y không tệ, là nửa thầy thuốc. Nhìn bệnh nhân chịu đựng đau mà không có cách nào giảm bớt, chính y cũng cảm thấy không dễ chịu gì. Mặc dù ngày thường y hay trêu Kim Thái Hanh rằng sớm muộn gì ngươi cũng sẽ đau chết, nhưng cũng không thật sự muốn hắn đau đến chết.
Y sốt ruột gãi đầu, trong đầu đột nhiên lóe sáng, nhớ đến một chuyện.
Lâu Thanh Đường thử bước tới một bước, mí mắt của Kim Thái Hanh ngay lập tức động đậy.
Xác nhận rằng lúc này hắn có thể nghe thấy âm thanh, Lâu Thanh Đường dừng lại, nuốt nước bọt, hạ giọng: “Định Vương Điện hạ, ngươi còn nhớ “thuốc tốt” của ngươi để đâu không?”
Trước đó trên xe ngựa, y định đưa cho Kim Thái Hanh đơn thuốc giảm đau mới viết, Kim Thái Hanh trả lời y một câu “Bổn vương có thuốc tốt”.
Lúc đó Lâu Thanh Đường đương nhiên không để tâm, nếu thật sự có thuốc, sáng nay khi bệnh đau đầu đột ngột tái phát, hà tất Kim Thái Hanh không dậy nỗi mà chịu đau đến mức này?
Nhưng y vẫn hỏi với chút hy vọng mong manh.
Vừa dứt lời, Kim Thái Hanh vốn im lặng như đã ngủ say, giật giật mí mắt rồi mở ra.
Đôi mắt xanh thẳm đã biến thành màu xanh đen ngòm, ánh sáng yếu ớt dường như bị hút vào đôi mắt đó, không có ánh sáng, chỉ có màu đỏ ngầu. Trong ánh sáng lờ mờ của nến, hắn như một tà ma đột ngột xuất hiện, tỏa ra vẻ lạnh lùng như thú dữ.
Bị hắn nhìn một cái, mọi người lập tức cảm thấy da đầu căng lên, tưởng rằng Kim Thái Hanh đã hoàn toàn mất trí, chuẩn bị phát điên.
Trước đây cũng từng có một lần phát điên, đến nay nghĩ lại mọi người vẫn còn sợ hãi, hoàn toàn không hiểu nổi một người đang đau đầu muốn chết làm sao có thể đánh bị thương hàng chục người, ba bốn cận vệ thân thủ cao cường cũng không thể giữ lại được.
Đôi mắt mang vẻ điên cuồng ấy nhìn lướt qua bọn họ một lượt, Kim Thái Hanh không rút kiếm ngay, mà ấn vào trán, ngồi dậy, giọng nói khàn khàn: “Triển Nhung, Điền Chính Quốc ở đâu?”
Triển Nhung sững sờ một chút, không hiểu sao lúc này chủ tử lại còn nhắc đến tiểu công tử: “Bẩm chủ tử, thám tử canh giữ ngoài phủ Hoài An Hầu báo rằng, Điền tiểu công tử vừa cùng Điền Tư Độ đi đến phủ Cảnh Vương để dự tiệc riêng.”
Kim Thái Hanh không cảm xúc: “Chuẩn bị xe đến phủ Cảnh Vương.”
Trong lòng Triển Nhung thốt lên “à” một tiếng, nhưng mặt không lộ vẻ gì: “Vâng!”
Hắn ta vừa xoay người thì bị gọi lại.
“Khoan đã.”
Kim Thái Hanh mệt mỏi nhắm mắt, lau mồ hôi trên trán, đoán rằng dáng vẻ hiện tại của mình chắc hẳn nhếch nhác, đáng sợ như quỷ, sẽ khiến con chim sẻ nhỏ nhát gan sợ đến mức mắt đỏ hoe, nhưng không dám khóc.
Đã hứa sẽ không dọa đệ ấy nữa.
Định Vương Điện hạ nói là giữ lời.
Kim Thái Hanh đỡ lấy cột giường, từ từ đứng dậy. Hình dáng cao lớn hơi lảo đảo một chút, nhưng dưới ánh mắt lo lắng của mọi người, hắn lại thẳng sống lưng: “Nước nóng.”
Đêm qua không ngủ được, lăn qua lăn lại toàn những cơn ác mộng hỗn loạn, Điền Chính Quốc không nhịn được mà ngáp một cái nho nhỏ trong chiếc xe ngựa đang lắc lư.
Điền Tư Độ ngồi đối diện, thấy cậu nhắm mắt không mở ra được, vẻ mơ màng ngái ngủ, trong mắt y thoáng hiện lên vẻ buồn cười, rồi rót một chén trà ấm đưa qua, giọng ôn hòa: “Uống chút trà cho tỉnh táo.”
Điền Chính Quốc dụi mắt nhận lấy, ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn.”
Trà là do Vân Thành ba lần bốn lượt không đánh thức nổi Điền Chính Quốc mới vội vã pha trà đặc. Mới uống vào một hớp đã đắng đến tận cổ họng, Điền Chính Quốc tỉnh ngủ ngay lập tức.
Mấy ngày nay cậu co ro ở nhà, bảo Vân Thành chú ý đến tin tức bên ngoài, phát hiện dường như Định Vương Điện hạ không còn gõ trống khua chiêng tìm kiếm “Điền Điền” nữa.
Một khả năng là hắn đã tìm thấy, khả năng khác là hắn không còn hứng tìm.
Nghĩ đến biểu hiện kỳ lạ của Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc không biết có nên an tâm hay không, dù sao sau khi dự tiệc riêng của Cảnh Vương Điện hạ xong, cậu sẽ ở nhà không ra ngoài nửa tháng.
Uống hết chén trà, Điền Chính Quốc chậm rãi đặt lại chỗ cũ, nhìn Điền Tư Độ đang đọc sách trên xe, thăm dò: “Điền Tư Độ.”
Điền Tư Độ dừng lại một chút, ngẩng lên nhìn cậu: “Ừ?”
Điền Chính Quốc nhích lại gần, dò hỏi: “Hôm qua phụ thân tìm huynh nói chuyện, không nhắc đến chuyện khi nào đệ tiếp tục học chứ?”
“Ừ.”
Nghe được câu trả lời, Điền Chính Quốc tràn đầy hy vọng nhìn y: “Vậy chúng ta thỏa thuận nha, huynh đừng nhắc đến chuyện này trước mặt phụ thân nữa, sau này không cần đến thư phòng của đệ.”
Điền Tư Độ nhìn cậu một lúc, giọng nói càng dịu dàng: “Hôm qua ta đã nhắc với phụ thân, phụ thân cảm thấy gần đây ngươi quá lười biếng, bảo sáng mai ta đến tìm ngươi học bài.”
Điền Chính Quốc: “…”
Cậu còn tưởng thái độ của Điền Tư Độ đã thay đổi rồi! Hóa ra còn tệ hơn!
Thấy Điền Chính Quốc giận dỗi lại dịch ra xa, Điền Tư Độ cúi đầu đọc sách, nhưng tâm trí không đặt vào trang sách, đầu ngón tay mân mê trang sách một lúc thì lại nghe Điền Chính Quốc gọi: “Điền Tư Độ.”
Y rốt cuộc không nhịn được, ngẩng lên nhìn Điền Chính Quốc: “Tại sao không gọi ta là ca ca nữa?”
Điền Chính Quốc ngơ ngác: “Hả?”
“Trước mặt phụ thân mẫu thân ngươi đều gọi như vậy, tại sao khi ở riêng lại không chịu gọi?”
Nói ra lời giữ trong lòng, những lời còn lại tự nhiên dễ thốt ra hơn, Điền Tư Độ mím môi: “Có phải là vì thái độ của ta trước đây không?”
Điền Chính Quốc bối rối nhìn y.
Cậu vẫn nhớ, mới nửa tháng trước Điền Tư Độ còn cau có nói sẽ không thích cậu.
Chần chừ một lúc, Điền Chính Quốc nhìn vào đôi mắt cháy bỏng đang nhìn mình của Điền Tư Độ, lắc đầu: “Không phải.”
Cậu cũng không biết tại sao, rất khó gọi Điền Tư Độ là ca ca.
Có thể là vì… cậu đã có một người ca ca hờ tính tình rất tệ rồi.
Nhận ra lời vừa nói có chút bốc đồng, Điền Tư Độ nhanh chóng bình tĩnh lại, nhìn cậu thở dài, quay đi: “…Xem như ta chưa nói gì.”
Điền Chính Quốc chậm rãi chớp mắt, khẽ “ừm” một tiếng.
Trong xe ngựa yên tĩnh trở lại, suốt đoạn đường kế tiếp hai người không nói thêm lời nào.
Khi rảnh rỗi Cảnh Vương Điện hạ rất thích tìm người uống rượu, kết bạn rộng rãi. Hôm nay đến dự tiệc riêng có rất nhiều khách, khi xe ngựa của phủ Hoài An Hầu đến, trước cửa phủ Cảnh Vương đã có nhiều người đến trước, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Giống như buổi tiệc đấu hoa ở vườn Cảnh Hoa lần trước, khi xe ngựa của phủ Hoài An Hầu đến, xung quanh lại im lặng như tờ.
Chỉ khác lần trước là vì tin đồn về Thế tử thật giả của phủ Hoài An Hầu, lần này là vì Điền Chính Quốc.
Dù chuyện ở núi Nhạn Nam bị người ta cố ý che giấu, nhưng thế gian không có bức tường nào không lọt gió. Về Điền Chính Quốc, về mối quan hệ giữa Điền Chính Quốc và Định Vương vẫn có người không giữ miệng được, tiết lộ vài câu ra ngoài.
Ở Kinh thành, chỉ cần một lời đồn thì chẳng mấy chốc, tin đồn sẽ lan khắp các thế gia quyền quý trong Kinh.
Ví dụ như nghe nói Thế tử giả phủ Hoài An Hầu có một gương mặt vô cùng xinh đẹp.
Và ví dụ như Thế tử giả dường như có mối quan hệ gì đó với Định Vương Điện hạ, hôm đó ở núi Nhạn Nam, Định Vương Điện hạ chỉ mang theo mỗi mình cậu.
Về phần Kim Thái Hanh, những tin đồn liên quan đến hắn trước nay đều không dính dáng đến chuyện tình cảm, mà luôn thoang thoảng mùi máu tanh.
Dù sao thì những kẻ có ý đồ tiếp cận Định Vương Điện hạ đều gặp xui xẻo, không ai dám đồn thổi về chuyện tình cảm của hắn.
Người cuối cùng đồn rằng Kim Thái Hanh không có ai ở hậu trạch, không cưới vợ sinh con vì hắn có sở thích đồng tính luyến ái, thích đàn ông, được cho là một tham quan muốn lấy lòng Định Vương Điện hạ nhưng không được đáp lại, nên thẹn quá hóa giận bịa đặt đủ thứ tin đồn, rồi gần đây khi đi trên đường thì đầu bỗng nhiên rơi xuống.
Còn Mạnh Kỳ Bình vì một câu nói xúc phạm mà bị chặt đứt ngón tay, đến nay vẫn còn yếu ớt nằm trên giường bệnh.
Vì vậy, dù Kim Thái Hanh đã ôm Điền Chính Quốc xuống núi Nhạn Nam, những người biết được sự việc đều câm như hến, không dám suy đoán theo hướng mập mờ tình cảm, nên đều phỏng đoán —— Kẻ thù mà Định Vương Điện hạ tìm kiếm khắp nơi gần đây chẳng lẽ liên quan đến Điền Chính Quốc?
Vị Thế tử giả này e là gặp phải xui xẻo lớn.
Dù là vì tin đồn Điền Chính Quốc có gương mặt quá đỗi xinh đẹp, hay vì cậu có thù với Định Vương Điện hạ, đều khiến mọi người cực kỳ tò mò.
Vì vậy khi xe ngựa của phủ Hoài An Hầu vừa đến, trước cửa phủ Cảnh Vương lập tức im lặng một cách ăn ý.
Trong số đó có vài người từng gặp Điền Chính Quốc ở núi Nhạn Nam, dùng khuỷu tay thúc vào người bên cạnh, thì thầm: “Thật sự rất đẹp! Như một tiểu thiên sứ vậy.”
Vài người bên cạnh tỏ vẻ nghi ngờ, không tin tưởng chút nào: “Thật sự đẹp như vậy? Nếu đẹp như vậy tại sao luôn đội mũ che mặt? Chỉ những người không đẹp mới che che giấu giấu, lừa chúng ta sao…”
Lời sau không kịp nói hết.
Điền Tư Độ đã xuống xe ngựa trước, không để lộ dấu vết mà chen vào chỗ Vân Thành đang định đỡ Điền Chính Quốc, đưa tay đỡ lấy thiếu niên đang cúi người bước ra khỏi xe ngựa.
Vì nghe nói Kim Thái Hanh đang bị cấm túc, đội mũ che mặt cũng phiền phức, cản trở tầm nhìn, nên hôm nay Điền Chính Quốc không đội mũ.
“Thế nào?”
Người vừa nói bị thúc cùi chỏ, nhìn chằm chằm về phía đó một lúc, nghẹn ra một câu: “Định Vương Điện hạ thật sự là có thù với cậu ta, chứ không phải có tình cảm hả?”
Xung quanh bật cười: “Sao có thể, nghĩ gì thế, đó là Định Vương Điện hạ mà.”
“Định Vương Điện hạ giết người không chớp mắt, làm gì có chuyện biết thương hoa tiếc ngọc.”
“Đúng vậy đúng vậy.”
“Chậc chậc, ta nghe nói mấy ngày trước Hoài An Hầu đã cầu Hoàng thượng xin phong Điền thiếu gia làm Thế tử. Vài ngày nữa, tên Thế tử giả này chẳng là gì cả… ha ha.”
“Nói vậy, có khi ta cũng có cơ hội…”
Những lời bàn tán ầm ĩ không lọt vào tai Điền Chính Quốc, vừa bước xuống xe ngựa, chưa kịp vào cửa phủ Cảnh Vương, Bùi Hoằng đã tự mình ra đón. Hắn liếc Điền Tư Độ một cái, rồi đưa tay kéo Điền Chính Quốc qua, lại cười với những người xung quanh: “Đứng đây làm gì? Đi nào, hôm nay bổn vương đã khui loại rượu nhà làm ngon nhất mang từ Cảnh Châu về đấy.”
Điền Tư Độ nhíu mày, không để ý bị Bùi Hoằng phớt lờ, lặng lẽ đi theo.
Điền Chính Quốc bị kẹp giữa hai người, chậm rãi nhúc nhích một chút, cảm thấy không gian hơi chật nên muốn lùi lại nhường chỗ cho họ, vừa lùi một bước thì bị kéo lại.
Điền Chính Quốc: “…”
Những người khác lập tức xúm lại, cười nói: “Rượu nhà làm của Điện hạ còn ngon hơn nhiều loại rượu có tiếng khác. Ta mong chờ rất lâu rồi.”
“Khui hết rồi sao? Điện hạ thật hào phóng, hôm nay không say không về!”
Những người này đều là con cháu vương công quý tộc, thân phận không giàu thì quý. Có người là con nhỏ không được coi trọng, có người là con út được nuông chiều, Bùi Hoằng đều đối xử bình đẳng với họ, cười nói đùa với họ vài câu mới có thời gian quay sang nói chuyện với Điền Chính Quốc, vừa mở miệng thì thở dài.
Điền Chính Quốc bối rối, gần đây tại sao mọi người cứ nhìn cậu rồi thở dài, cậu trông khiến người ta muốn xin lỗi than thở đến vậy sao?
Bùi Hoằng thở dài xong, nói: “Tiểu Quốc, sao mỗi lần đi cùng ta thì ngươi đều bị bệnh vậy?”
Lần đầu tiên là đi dạo vườn, Điền Chính Quốc bị rơi xuống nước, sốt cao hôn mê mấy ngày. Lần thứ hai đi săn, Điền Chính Quốc bị mưa lớn ướt người, lại sốt cao ngất xỉu, ngủ mê man hai ngày mới tỉnh.
Điền Chính Quốc nghĩ một lúc, nói: “Cảnh Vương Điện hạ, lần sau khi mời ta ra ngoài, ta sẽ đi chùa cầu phúc trước.”
Bùi Hoằng nhướng mày cười: “Ngươi đang chê ta xui xẻo hả?”
“Không.” Điền Chính Quốc thành thật đáp: “Ta chỉ phát hiện mỗi lần chúng ta ra ngoài đều gặp xui xẻo.”
Bùi Hoằng cười ha ha: “Lần sau nhất định phải xem hoàng lịch.”
Điền Chính Quốc thầm nghĩ, xem hoàng lịch cũng vô dụng thôi.
Mỗi lần thấy ghi xuất hành tốt là cậu lại đụng phải Kim Thái Hanh… Nói đến hôm nay cũng là ngày tốt để xuất hành.
Nhưng giờ Định Vương Điện hạ đang bị cấm túc trong phủ, sẽ không xuất hiện ở đây.
Điền Chính Quốc yên tâm nghĩ, không biết Kim Thái Hanh bị phạt cấm túc thế nào rồi. Nếu hắn đến tìm cậu thì cậu nên cảm ơn vì đã cứu mình ở núi Nhạn Nam, hay xin lỗi vì đã ngủ với hắn trên thuyền hôm đó?
Cũng có thể chưa kịp nói gì đã bị Định Vương Điện hạ nuốt chửng.
Điền Chính Quốc nghĩ mãi, không kìm được tiếng thở dài.
Phủ Cảnh Vương tuy không rộng lớn xa hoa như phủ Định Vương, nhưng cũng tinh xảo tuyệt mỹ. Bùi Hoằng tiếp đãi mọi người trong vườn Hoa Sen của phủ Vương gia, tiệc rượu đã chuẩn bị xong xuôi, hoa sen tháng Sáu nở rộ, hương thơm ngào ngạt.
Điền Chính Quốc được Bùi Hoằng dẫn ngồi ở vị trí gần chủ tọa nhất, Điền Tư Độ lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh, cười với Bùi Hoằng bằng nụ cười không chê vào đâu được, ôn hòa lễ độ: “Đa tạ Điện hạ, đệ đệ ta sợ người lạ, ta sẽ ở bên cạnh chăm sóc, không cần sắp xếp chỗ ngồi khác.”
Y ứng phó quá nhanh, chặn hết lời của Bùi Hoằng, khiến hắn ngẩn người rồi cười: “Ngươi… Điền thiếu gia quả thật thông minh nhanh nhạy.”
Điền Tư Độ mỉm cười: “Quá khen.”
Điền Chính Quốc nhìn hai người bọn họ có vẻ không hòa hợp, không hiểu sao lại sắp cãi nhau rồi, bèn dùng hai ngón tay chọc mỗi người một cái: “Cảnh Vương Điện hạ, ngài còn khách nữa kìa.”
Bùi Hoằng đành nuốt lời lại, đi tiếp đãi khách của mình.
Bạn bè của Cảnh Vương rất nhiều, khách đến dự tiệc dần nhộn nhịp hẳn lên, có nhiều người đã quen nhau từ trước bắt đầu tụ lại kính rượu.
Điền Chính Quốc thích yên tĩnh một mình nên không đổi chỗ. Cậu ngồi cạnh Điền Tư Độ, chăm chú nhìn hoa sen và cá chép trong chiếc hồ xa xa, tự nhủ hôm nay đúng là ngày tốt để xuất hành, không lừa cậu.
Nếu không, hôm nay về cậu sẽ đốt cái hoàng lịch cổ đó.
Khuôn mặt cậu đẹp vô cùng, đường nét thanh tú, dù là đang ngẩn người cũng toát ra thần thái chói mắt, nổi bật.
Nhận thấy sự chú ý của mọi người xung quanh, Điền Tư Độ và Vân Thành lần đầu tiên đồng lòng, một người hơi nghiêng người chắn trước Điền Chính Quốc, một người rót nước trên bàn cho cậu: “Thiếu gia có khát không? Uống chút nước đi.”
Điền Chính Quốc hoàn hồn, nhận lấy ly nhỏ nhấp một ngụm, phát hiện nước này ngọt ngọt, có mùi thơm của trái cây, không biết ngâm bằng gì, uống xong một ly thì thấy thích: “Thêm một ly nữa.”
Cậu cúi đầu, không nhìn rõ nét mặt, người xung quanh tiếc nuối một chút thì thôi không nhìn nữa.
Khách mời gần như đã đến đủ, Bùi Hoằng trở về chỗ chủ tọa, vỗ tay. Nhạc sư bắt đầu tấu nhạc, tiếng nhạc vang lên.
Mọi người nâng cốc kính rượu Bùi Hoằng: “Cảnh Vương Điện hạ uống một ly!”
“Cả Kinh thành không tìm được người bạn nào nghĩa khí như Cảnh Vương Điện hạ đây.”
“Chưa kịp chúc mừng Điện hạ, thiên kim Thái thường Tự khanh đúng là mỹ nhân hiếm có.”
Bùi Hoằng vẫn mỉm cười không đổi, nghe đến từ “mỹ nhân” thì vô thức nhìn về phía Điền Chính Quốc.
Nhìn kỹ mới phát hiện Điền Chính Quốc đang uống rượu nhà làm mà hắn mang tới.
Rượu này có thêm mận, qua quá trình ủ đặc biệt, uống vào có vị trái cây tươi mát, vị rượu rất nhẹ nhưng hậu vị rất mạnh.
Đang ngạc nhiên thì Điền Chính Quốc lại uống thêm ly nữa.
Bùi Hoằng muốn ngồi không yên rồi, nhưng tiệc rượu đã bắt đầu, mọi người đều đang kính rượu, hắn không thể rời đi, chỉ có thể nhỏ giọng dặn người bên cạnh: “Đi trông chừng Tiểu Quốc, bảo người bên cạnh giữ cậu ấy lại, đừng để cậu ấy uống nữa.”
Điền Chính Quốc hoàn toàn không nhận ra.
Cậu uống ba ly, chỉ thấy cổ họng vẫn khát, dạ dày cũng nóng. Nước trong ly ngọt ngào mát lạnh, uống vào rất thoải mái nên không kìm được muốn uống thêm vài ly.
Tiếng ồn ào xung quanh dần xa đi, cơ thể nhẹ bỗng, gió lướt qua mặt vô cùng dễ chịu.
Điền Tư Độ cũng nhận ra có gì đó không ổn, kịp thời chặn lại ly rượu cậu đang đưa lên miệng. Y ngửi thử, nhận ra đó là mùi rượu.
Lúc này, Vân Thành mới nhận ra mình đã rót rượu cho cậu, mặt biến sắc, vội nói nhỏ: “Ta đi tìm thuốc giải rượu… làm phiền Đại thiếu gia chăm sóc tiểu thiếu gia.”
Điền Tư Độ không nhìn hắn, chỉ ừ một tiếng.
Điền Chính Quốc không nhận ra ly bị lấy đi, khi đưa lên miệng mới phát hiện tay không có gì. Cậu ngẩn ngơ một lúc, nhíu mày nhìn Điền Tư Độ, đưa tay định lấy lại ly rượu.
Điền Tư Độ giữ tay cậu lại: “Đây là rượu, ngươi đã say rồi.”
Hai má Điền Chính Quốc đỏ bừng như hoa đào, không nghe rõ người kia nói gì, buồn bã: “Khát.”
Nụ cười dịu dàng trên mặt Điền Tư Độ biến mất: “Không được, không thể uống nữa.”
Điền Chính Quốc không nghe y, cố giành lại ly rượu, Điền Tư Độ giữ chặt không cho cậu uống.
Hai người ở chỗ này đang tranh giành, không biết từ khi nào xung quanh bỗng yên lặng, sau đó vang lên tiếng gì đó.
Âm thanh bên tai Điền Chính Quốc rất xa, như từ trên trời vọng xuống, cậu không để ý mà cúi đầu chuyên tâm giành lại ly rượu.
Tranh một hồi cũng không giành được, cánh tay mỏi nhừ.
Điền Chính Quốc hơi tủi thân, cơ thể cũng không nghe lời, loạng choạng mấy cái, khóe mắt mơ hồ nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, đôi mắt xanh thẳm như bầu trời đêm.
Định Vương Điện hạ.
Không đúng, Định Vương Điện hạ sao có thể ở đây.
Hôm nay là ngày tốt lành, tốt để xuất hành.
Định Vương Điện hạ là ca ca giả.
Bên cạnh còn có một ca ca thật, Cảnh Vương Điện hạ cũng đùa kêu cậu gọi ca ca…
Nhiều ca ca quá.
Đầu óc Điền Chính Quốc mơ màng, lắc lư như mèo say, cuối cùng mất hết sức lực, ngã vào người Điền Tư Độ, trong đầu thoáng qua đôi mắt xanh u ám.
Điền Tư Độ hơi cứng đờ, rồi nghe thấy bên tai vang lên giọng nói mềm mại dính dính: “Ca ca.”
Điền Tư Độ hoàn toàn sững sờ, ngơ ngác nhìn cậu.
Đôi mắt người bên cạnh mỏng manh đỏ như đào xuân, hơi nhắm, lại lẩm bẩm: “Ca ca ơi…”
Còn giận đệ không?
Câu nói trong lòng chưa kịp nghĩ xong, cậu bỗng cảm thấy một ánh mắt lạnh lùng đang nhìn chằm chằm đầu cậu.
Lông mi Điền Chính Quốc hơi rung lên, cậu tỉnh táo lại một chút. Khi mở mắt, cặp mắt đã trở nên mông lung như ánh sáng trên mặt hồ, đôi môi ướt át đỏ hồng. Cậu ngơ ngác nhìn về phía đó, vô thức đưa tay sờ lên khuôn mặt không được che chắn của mình.
…Định, Định Vương Điện hạ?!
–
Tác giả:
Điền Điền: Đệ nói đệ có một người huynh sinh đôi giống như đúc, ca ca có tin không?
Kim Thái Hanh: Rốt cuộc đệ có mấy ca ca tốt?
Chương sau mang vợ về nhà!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro